Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 5 - Chương 2: Tuyết Ly




“Cô là Hàn Cốc Liên phải không? Ta tên Tuyết Ly, là Tường Vi tiên nữ đây!”, cô gái xinh đẹp trong bộ váy màu đỏ mỉm cười.

“Cốc Liên, ta chỉ nói với một mình cô thôi, ta đang yêu một người đàn ông…”, tiên nữ cúi đầu ngượng nghịu đỏ mặt.

“Hàn Cốc Liên, ta hận cô!”, cô gái bị đày ải dưới chân núi oán hận trừng mắt nhìn Cốc Liên: “Sao cô lại làm lộ bí mật, cô đã hủy hoại hạnh phúc của ta, ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”…



“Tuyết Ly!”, Cổ Liên hét lớn rồi choàng tỉnh, bịt chặt mắt không ngừng thở dốc.

“Tỷ, tỷ không sao chứ?”, Lam Úy tàng hình giữa không trung lo lắng bay vèo tới: “Sao bỗng dưng tỷ lại ngất đi thế? Làm muội sợ chết đi được, bà tỷ cũng lo lắng lắm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Ta không sao, khiến mọi người phải lo lắng rồi”, Cổ Liên đưa tay gạt mồ hôi lạnh trên trán, đưa mắt nhìn quanh: “Đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây?”

“Đây là phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, bà tỷ thấy tỷ ngất nên bỏ luôn cả hôn lễ, đưa thẳng tỷ tới đây đấy”, Lam Úy quay người rót một cốc nước đưa cho Cổ Liên: “Rốt cuộc tỷ đã thấy những gì? Muội chưa bao giờ gặp tỷ hốt hoảng đến thế?”.

“Không phải ta hốt hoảng. Dù sao cũng đã chết bao nhiêu lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng đáng gì”, Cổ Liên ngồi ngả lưng vào chiếc gối vừa được Lam Uý dựng cao lên, đôi mắt tràn đầy mệt mỏi: “Ta chỉ ngạc nhiên thôi, bao nhiêu năm như vậy, cô ấy cuối cùng cũng quay lại.

“Ai? Ai quay lại?”, Lam Úy nghi hoặc nhìn Cổ Liên.

“Tuyết Ly, Tường Vi tiên nữ năm xưa”, Cổ Liên khẽ thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô ấy từng nói sẽ không bỏ qua cho ta, e rằng lần này cô ấy sẽ đến tìm ta báo thù”.

“Rốt cuộc là…” Đang định nói gì, thì tiếng cửa mở lách cách vọng đến cắt ngang câu nói của Lam Úy.

“Liên Liên, cháu tỉnh rồi, làm bà lo quá đi mất.” Từ ngoài cửa, Phương Tĩnh Hương hấp tấp chạy vào, ôm chặt Cổ Liên: “Con bé này chỉ giỏi dọa bà, sao sáng nay không chịu ăn sáng hả? Bác sĩ nói con bị thiếu dinh dưỡng, chắc lúc bà nội không có nhà lại bỏ ăn chứ gì?”.

“Bà nội”, Cổ Liên dụi vào lòng Phương Tĩnh Hương, hơi ấm đầy sẻ chia tỏa ra từ bà khiến cô bé không thể cầm lòng mà bật khóc thổn thức: “Sau này con sẽ ăn uống đầy đủ, không bỏ bữa nữa đâu”.

“Sao vậy, sao lại khóc thế?”, Phương Tĩnh Hương hoảng hốt lau nước mắt trên mặt cháu gái: “Có phải thấy khó chịu chỗ nào không? Để bà nội đi gọi bác sĩ nhé!”.

“Con không sao, con muốn về nhà”, Cổ Liên rúc vào lòng Phương Tĩnh Hương tận hưởng cảm giác thoải mái an lành hiếm có…

Đúng lúc đó, bên ngoài cánh cửa khép hờ vọng đến những tiếng gõ nhè nhẹ, Bạch Hạo Đan ôm bó hoa bước vào.

“Bác Phương, Liên Liên đã khoẻ hơn chưa ạ?”, Hạo Đan tiến tới đưa bó hoa cho Phương Tĩnh Hương.

“Thầy Bạch, cậu đến thì cứ đến, còn mua hoa làm gì!”, Phương Tĩnh Hương lịch sự đứng dậy đón bó hoa, hài lòng mỉm cười.

“Có gì đâu ạ! Hoa này là người khác tặng, cháu nhớ đến chiếc lọ lần trước ở nhà bác, nghĩ rằng cắm vào nhất định sẽ rất hợp nên đem tới thôi ạ”, Hạo Đan vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó: “Nhưng lúc đến nhà bác, nghe cô Tuệ nói Liên Liên bệnh, cháu lo quá bèn chạy tới ngay xem sao, nhân tiện mang hoa theo luôn. Liên Liên khỏe rồi chứ ạ?”.

“À, không sao, chỉ là thiếu chất thôi. Con bé này toàn bỏ bữa”, Phương Tĩnh Hương dịu dàng xoa đầu Cổ Liên: “Liên Liên, bà nội đi làm thủ tục xuất viện, con ngồi chơi với thầy Bạch một lát. Nhớ phải nghe lời biết chưa!”

“Vâng ạ, thưa bà nội”, Cổ Liên ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhìn theo bóng Phương Tĩnh Hương khuất khỏi phòng bệnh: “Chẳng phải Cung chủ đã về Thiên giới rồi à? Sao quay lại nhanh như vậy?”, chắc chắn bà nội đã đi xa, Cổ Liên mới đưa ánh mắt tối thẫm về phía Bạch Hạo Đan.

“Sắc mặt cô không tốt, có phải gặp chuyện gì rồi không?”, Hạo Đan chăm chú quan sát kỹ cô bé trước mặt.

“Đừng đổi chủ đề được không? Ngài ở trên Thiên giới đã điều tra thêm được đầu mối gì rồi?”, Cổ Liên có chút bực bội nhìn Hạo Đan.

“Aizzz… Thực ra cũng chẳng có đầu mối gì”, kể từ kiếp trước Cổ Liên luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi với anh, nhất định không chịu nhận chút ý tốt nào của anh: “Ta đã hỏi bảy vị tiên nữ chuyên cai quản loài bướm trên thế gian, nhưng họ nói thế giới này không có loại bướm nào toả hương cả. Thêm nữa ta cũng xin chỉ thị của Ngọc Hoàng và Phật Tổ, hai vị đã tra xem ký ức của Dương Tiễn nhưng chẳng thấy lưu lại gì khả nghi, Địa Tạng Vương kiểm tra tấm gương Miễu Vân Huyễn cũng không hề thấy bất cứ sai sót nào.”

“Không thể thế được! Nhất định phải có đầu mối, Cốc Liên không tin kẻ đó lại có thể không phạm một sai sót nào!”, Cổ Liên tâm trí rối loạn hét lên.

“Cô sao vậy? Bình tĩnh chút đi!”, Hạo Đan siết chặt Cổ Liên đang mấp mé bên bờ hoảng loạn vào lòng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tâm trạng của cô rất không ổn, nói cho ta biết cô sao vậy?”.

“Hôm nay tỷ ấy tới dự một lễ cưới, sau đó chẳng biết đã nhìn thấy thứ gì mà ngã ngất đi”, Lam Uý bay lượn trên không trung giải thích với Hạo Đan.

“Cô đã nhìn thấy gì? Nói cho ta biết”, Hạo Đan vỗ nhẹ vào lưng Cổ Liên an ủi.

“Yên chi huyết, là Yên chi huyết của Tuyết Ly”, Cổ Liên ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên nhìn Hạo Đan: “Cung chủ, Tuyết Ly trở lại rồi, cô ấy trở lại tìm Cốc Liên. Tiểu tiên chẳng sợ chết, nhưng chỉ lo bản thân bị cô ấy giết trong khi vẫn chưa biết ai đã làm hại mình. Như vậy tiểu tiên không cam tâm, thật sự không cam tâm!”.

“Tường Vi tiên nữ Tuyết Ly ư?”, gương mặt Hạo Đan thoáng biến sắc nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ bình thường: “n oán của cô với cô ấy ta đã nghe qua, nhưng hình như đó là việc trước khi ta đến Dao Hoa cung. Cô có thể nói rõ mọi chuyện rốt cuộc là thế nào không?”.

“… Được, Cốc Liên sẽ nói với ngài”, Cổ Liên hít sâu một hơi, từ từ chìm vào ký ức xa xôi: “Tiểu tiên và Tuyết Ly tiên nữ được Ngọc Hoàng phong làm tiên nữ trên Thiên giới cùng một ngày. Hồi đó trong các tiên nữ thì quan hệ của hai người tiểu tiên là tốt nhất. Cô ấy thường chăm chút cho Cốc Liên như chị gái, không giấu tiểu tiên điều gì. Tiểu tiên cứ ngỡ hai người sẽ vĩnh viễn là bạn, ai ngờ… Không lâu sau người đàn ông đó xuất hiện”.

“Người đàn ông mà Tuyết Ly yêu đến điên cuồng đấy ư?” Hạo Đan nhíu mày đỡ Cốc Liên mặt mày trắng bệch nằm xuống giường.

“Đúng, anh ta là nhị hoàng tử thiên triều ở trần gian thời đó, vì yêu hoa hồng mà tình cờ quen biết Tuyết Ly”, Cổ Liên quay đầu lặng lẽ nhìn những đoá hồng bạch trong bó hoa cắm trên bàn bên cạnh: “Cũng từ lúc ấy, Tuyết Ly thường xuyên lén trốn xuống trần gian. Tiểu tiên khuyên rất nhiều lần nhưng cô ấy nhất định không nghe nên dần dần tiểu tiên cũng nản, không lo chuyện bao đồng nữa. Cho đến một ngày Tuyết Ly chạy tới tìm Cốc Liên nói rằng cô ấy phải xuống trần gian một chuyến, có lẽ rất lâu mới quay lại. Tiểu tiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại sợ cô ấy xảy ra chuyện, liền chạy tới báo với Vương Mẫu, nhưng thật sự tiểu tiên không thể ngờ rằng cô ấy… cô ấy lại lén lút đi sửa tơ hồng Nguyệt Lão. Ngài cũng biết đấy, làm loạn nhân duyên trần gian là tội lớn không thể dung tha, nên Vương Mẫu cho bắt cô ấy về và đày xuống chân núi Tiêu Minh”.

“Lúc đó cô cũng có ý tốt, do cô ấy làm sai, không thể trách cô được”, Hạo Đan dịu dàng nhìn Cổ Liên: “Dù cô không nói với Vương Mẫu thì chắc chắn hôm sau Nguyệt Lão sẽ phát hiện ra điều dị thường ngay. Đến lúc đó có khi tình cảnh của cô ấy còn tệ hơn nhiều. Cho nên vô tình chính là cô đã cứu cô ấy, cô không cần tự trách mình”.

“Nhưng cô ấy hận Cốc Liên, sống chết cho rằng chính tiểu tiên đã hủy hoại mối lương duyên của cô ấy nên sẽ không bỏ qua cho tiểu tiên đâu”, Cổ Liên lặng lẽ khóc, đôi mắt ánh lên vẻ tủi thân.

“Tỷ, đừng khóc vội!”, Lam Úy bỗng nhiên bay tới, đưa tay quệt nước mắt trên má Cổ Liên: “Muội không hiểu, chuện này với cái vòng Yên chi huyết kia có gì liên quan?”.

“Chiếc vòng ngọc đó chính là giọt lệ máu của Tuyết Ly tạo thành. Sau khi Tuyết Ly chết, chiếc vòng vẫn luôn đi theo cô ấy cùng từng lần chuyển kiếp, bảo đảm cho cô ấy một cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn”, Cổ Liên nhận lấy khăn giấy Hạo Đan đưa, lau khô nước mắt: “Nhưng hơn năm vạn năm nay, Yên chi huyết tổng cộng xuất hiện ba lần. Từ hai vạn năm trước, nó đã hoàn toàn mất tích khỏi thế gian, cho nên hôm nay nhìn thấy nó, ta mới ngạc nhiên đến vậy”.

“Tỷ định nói Tô San là chuyển kiếp của Tuyết Ly?”, Lam Uý thốt lên.

“Đúng, nhưng người đó không phải là Tô San thật sự.” Đôi mắt tối thẫm của Cổ Liên lóe lên ánh dị thường: “Xem ra kẻ ấy lại tiếp tục hành động rồi”…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện