Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 6 - Chương 11: Mê cung ảo tưởng đáng sợ



Quay về ngôi biệt thự, Cổ Liên và Bạch Hạo Đan bỗng giật mình bởi quang cảnh trước mắt. Tòa biệt thự sang trọng hào nhoáng phút chốc đã không cánh mà bay, thay vào đó là một hang lớn lổm ngổm hàng vạn con rắn xoắn xuýt khắp nơi. Chúng đang uốn éo thân thể chất chồng lên nhau men theo vách đá cố gắng trườn lên trên, những cái lưỡi chẻ đôi đỏ lòe điên cuồng thò ra thụt vào chẳng khác nào muôn vàn tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.

“Úy Úy, muội ở đâu?” Giữ mình lơ lửng trên không trung, Cổ Liên cuống quýt tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ của Lam Úy.

“Tỷ tỷ, muội ở đây, ở đây!” Giọng nói quen thuộc vọng vào tai, ánh mắt Cổ Liên dừng lại trên đỉnh hang. Một tấm màn màu xanh lam đột nhiên mở ra, để lộ chiếc giường trên đó Nhạc Vi vẫn đang ngủ say, bên cạnh, Lam Úy ngồi bệt trên sàn, vẫy tay ra hiệu với vẻ mặt thất kinh hồn vía.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?”, Cổ Liên xuyên người qua tấm màn xanh, nhanh chóng sà xuống bên Lam Úy: “Trong lúc ta đi đã xảy ra chuyện gì?”.

“Muội cũng không biết nữa.” Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé mang vẻ khổ sở, rõ ràng chẳng hiểu gì về tình hình đang diễn ra: “Sau khi tỷ đi, muội vẫn luôn ở trong phòng canh chừng Nhạc Vi. Một lúc sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng nổ cực lớn, rồi chẳng hiểu sao nơi đây tự nhiên biến thành hang rắn. Muội sợ quá, tỷ mà còn chưa về, muội sẽ đem theo Nhạc Vi đi trước đấy”.

“Vậy sao? Con rắn đó đang chơi trò gì thế này?”, Cổ Liên nhíu mày, đột ngột quay người vút lên không trung: “Diệp Thanh Lệ, ra đây cho ta! Ta có chuyện muốn nói”.

“Ha ha… Không biết tiểu thư có gì dạy bảo?” Ánh sáng màu lục lóe lên, chàng trai cao lớn khôi ngô xuất hiện giữa không trung, nở nụ cười cợt nhả, rồi bỗng đổi thành lạnh lùng khi nhìn thấy Bạch Hạo Đan: “Dao Hoa cung chủ? Không biết ngài có công chuyện gì ở đây?”.

“Đây chính là quân sư của nguyên Vực chủ Mị Gia trong truyền thuyết, Thanh Xà công tử - Diệp Thanh Lệ?” Có phần kinh ngạc, Hạo Đan nhìn chằm chằm chàng trai đang từ từ hạ xuống: “Tương truyền Thanh Xà công tử thời Thượng cổ trong lúc chinh chiến hành tung xuất quỷ nhập thần, không thể dò đoán, xem ra người đời nói quá lên rồi. Chỉ là tại hạ không hiểu, người nhà họ Nhạc đều là hạng phàm phu tục tử, sao lại gây thù chuốc oán với công tử được?”.

“Ha… Cung chủ quả thật danh bất hư truyền, phong thái thanh lịch, duyên dáng phi phàm. Theo ta thấy thì trời đất này có thể sánh vai với Cốc Liên tiểu thư nhà chúng ta cũng chỉ mình ngài.” Nợ nụ cười gian xảo nhìn về phía Cổ Liên thần sắc đang dần trở nên u ám cách đó không xa, Thanh Lệ cuối cùng cũng không đùa cợt nữa, trưng ra vẻ mặt lạnh như băng: “Đúng vậy, người Nhạc gia đều là đám phàm phu tục tử, nhưng bọn chúng đáng chết. Tất cả những kẻ dám cả gan chọc giận Thanh Xà công tử ta đều phải chết không toàn thây!” Đôi mắt lóe lên những tia oán độc sâu sắc, chàng trai quay phắt người, từ phần eo trở xuống biến lại nguyên thành mình rắn. Khoảng giữa phần đuôi và thắt lưng lộ rõ một vết sẹo dài to tướng trông thật khủng khiếp: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là nguyên nhân ta muốn bọn chúng phải chết. Năm đó ta trải qua kiếp nạn, giữa đường mất pháp lực. Vốn chỉ muốn nghỉ ngơi chốc lát chờ phục hồi lại, nhưng tiền kiếp của tên Nhạc Mộ Thạch kia lại dám lái tàu nghiến thẳng qua người ta. Tuy được bạn bè giải cứu kịp thời, bảo toàn mạng sống, nhưng công phu tu hành của ta bị hao hụt tới hai vạn năm. Các ngươi nói ta có thể không hận bọn chúng sao?”.

“Nhưng công tử hoàn toàn có thể báo thù Nhạc Mộ Thạch trong tiền kiếp cơ mà, sao phải đợi đến bây giờ?” Mở tròn đôi mắt nghi ngờ, Lam Úy nấp sau lưng Cổ Liên hiếu kỳ hỏi.

“Ha ha… trí óc của Liên hoa yêu cốt quả không tệ. Vấn đề là đơn giản như thế sao hả giận?” Chĩa cái nhìn kỳ dị về phía Lam Úy, gương mặt Thanh Lệ lộ rõ nụ cười đắc ý: “Ngươi tưởng bọn họ sẽ có kết cục tốt sao? Khi cứu ta, bạn bè ta đồng thời cũng lần lượt tiêu diệt bọn chúng, từng đứa một. Nhưng dù sao đó chẳng phải do tự tay ta báo thù, những oán hận này không được xả nên…”.

“Nên công tử liền tìm đến chuyển kiếp của họ, tiếp tục báo thù”, Cổ Liên đứng bên cạnh lạnh lùng tiếp lời.

“Đúng thế, ta đã thề phải khiến nhà bọn chúng đoạn tử tuyệt tôn. Rồi trời cao có mắt, năm đó Nhạc Tiểu Thạch lại đầu thai làm con của em trai hắn. Như vậy là Trời đã có ý tuyệt diệt gốc rễ Nhạc gia, ta chỉ thuận theo thiên mệnh mà thôi. Sao, có phải Dao Hoa cung chủ muốn ngăn cản?”, chàng trai mỉm cười nhìn Bạch Hạo Đan vẻ khinh thị.

“Nhiệm vụ của ta lần này chỉ là bảo vệ Cốc Liên, còn những người phàm kia, ta chẳng cần quan tâm. Bọn họ có thiên mệnh của mình, ta tuyệt đối không can dự vào số mệnh của kẻ khác.”

“Được! Cung chủ cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh, có câu này của ngài, ta yên tâm rồi. Cứ để bọn họ lạc trong mê cung ảo tưởng của ta tàn sát lẫn nhau, mà thưởng thức niềm khoái cảm do nỗi tuyệt vọng mang lại đi!” Nheo đôi mắt lại, bàn tay chàng trai chỉ xuống phía dưới, nơi có hai kẻ lọt giữa hang rắn đang không ngừng chạy tại chỗ trong nỗi kinh hoàng…



Nhạc Mai Sương sợ hãi cố gắng chạy về phía trước. Mồ hôi ròng ròng thấm ướt toàn thân, nhưng cô không chút mảy may chú ý, chỉ nghĩ chạy sao cho thật nhanh, chạy không ngừng nghỉ. Bất chợt cô tuyệt vọng dừng lại, phía trước xuất hiện một bức tường trông rất quen thuộc bít kín lối đi giống như những gì cô đã lo sợ.

“Bố, anh Thanh Lệ, mọi người đâu rồi?”, Nhạc Mai Sương hét lớn như sắp khóc rồi đổ sụp xuống nền đất không chút sức lực: “Mọi người mau đến cứu con, đây là nơi quái quỷ nào thế này?”.

Khóc không thành tiếng, Mai Sương có chết cũng không bao giờ nghĩ đến tòa biệt thự mới hơn một giờ trước vẫn nằm nguyên đó mà giờ đã biến thành một mê cung không lối thoát? Mới một giờ trước, sắp xếp xong cho người bố đang đau thương tột độ, cô từ phòng đi ra thì phần hành lang vốn rất ngắn đột nhiên trở nên dài hun hút. Mới đầu vẫn chưa nhìn ra điều dị thường, cô bước từ từ về phía trước. Nhưng mười phút, rồi hai mươi phút trôi qua mà lối xuống cầu thang đáng lẽ phải xuất hiện từ lâu vẫn chẳng thấy tăm hơi. Cuối cùng cô cũng cảm thấy kỳ quặc, định quay lại nhưng cả hai phía trước sau đều chỉ là hành lang dài hun hút, không có bất kỳ thứ gì khác!

“Soạt, soạt, soạt…” Đúng lúc đó, sự yên tĩnh của cầu thang bỗng nhiên bị phá vỡ bởi muôn vàn âm thanh ma sát nhẹ. Tiếng động gợi Mai Sương nghĩ đến con rắn đang lang thang kéo lê thân hình to lớn đầy vẩy của mình trên sàn nhà, từ một ngã rẽ không xa nào đó đang chầm chậm di chuyển về phía mình.

“Ai… có ai ở đó không?” Vội vã đứng dậy, ánh mắt Nhạc Mai Sương trở nên bấn loạn, đôi tròng mắt nhìn không chớp về phía tiếng động đang ngày càng gần.

“Tiểu Sương, con không ra được sao? Nào, để cô giúp con nhé!”, giọng phụ nữ dịu dàng bất chợt cất lên, có thứ gì rất to trượt ra khỏi góc tường phía trước.

“Á…” Một tiếng thét khủng khiếp phá tan không gian yên tĩnh, Nhạc Mai Sương quay người, điên cuồng lùi về phía sau tìm lối thoát. Sau lưng Mai Sương, Vu Nhã đầu người mình rắn đang dang đôi tay xám ngoét hướng tới phía cô với những tràng cười vui vẻ…



Khi Diệp Thanh Lệ xuất hiện trước mắt Nhạc Mai Sương thì cô đã mấp mé bờ vực suy sụp. Siết chặt cánh tay người yêu, cô như người chết đuối vớ được cọc, nhất định không chịu buông ra.

“Anh Thanh Lệ, anh đi đâu vậy? Em sợ quá, tưởng không ra được nữa.” Mai Sương sà vào lòng người tình, những giọt lệ tủi thân bất giác tuôn trào.

“Tiểu Sương, cô rất yêu tôi phải không?” Lạnh lùng cúi xuống nhìn mỹ nhân đang dựa vào ngực mình, lời Thanh Lệ chẳng chút hơi ấm: “Tiếc rằng… người tôi yêu không phải là cô”.

“Anh bảo sao?” Như tiếng sét đánh giữa trời quang, Nhạc Mai Sương kinh ngạc, chỉ biết đứng nguyên tại chỗ: “Anh bảo anh… không yêu em?”.

“Đúng, tôi không yêu cô”, chàng trai cười khinh bỉ, đẩy mạnh Mai Sương ngã lăn xuống đất: “Cô quen thói bướng bỉnh ngang ngược, mà tôi bình sinh ghét nhất loại con gái như thế”.

“Không thể nào, anh nói dối.” Đờ đẫn, Nhạc Mai Sương cất tiếng yếu ớt như chỉ để mình nghe. Không dễ dàng bỏ cuộc, cô ngước nhìn Diệp Thanh Lệ cao lớn: “Anh nói dối! Lần nào đến nhà em, anh cũng nhìn em tình tứ yêu thương đến thế, ánh mắt đó chỉ có thể xuất hiện khi nhìn người yêu! Anh từng nói chỉ cần những kẻ chướng mắt biến mất, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, sao giờ anh lại trở mặt? Vì sao?”.

“Do cô hiểu nhầm đấy chứ”, chàng trai cười phá lên, ánh mắt lại càng lạnh băng: “Là cô cứ thích tự lừa dối mình, cho nên không hề nhận ra từ đầu đến cuối trong mắt tôi chỉ có Nhạc Vi, chứ chưa bao giờ có cô”.

“Em không tin! Em làm bao nhiêu việc như vậy, đến giết người cũng chẳng từ, tất cả cũng chỉ vì muốn được ở bên anh, sao giờ anh lại không thừa nhận mọi chuyện chứ?”

“Hừ, giết người là cô hoàn toàn tự nguyện, tôi đâu có ép. Lẽ nào cô không biết tự tư duy sao? Không biết việc gì nên làm, việc gì không nên sao?” Cười giễu cợt và rời mắt khỏi Nhạc Mai Sương đang ngây người, ánh mắt tăm tối của Thanh Lệ chuyển đến phía cuối hành lang: “Nhưng mà Tiểu Sương, chắc cô đã từng nghe câu ‘Thiện có thiện báo, ác giả ác báo’ chứ? Lúc giết Vu Nhã, cô có bao giờ nghĩ đến rồi một ngày linh hồn cô ta sẽ quay về tìm cô không? Xem kìa, báo ứng của cô đang đến đấy”.

Cùng với tiếng cười băng lạnh của Diệp Thanh Lệ, một đuôi rắn đen sì vừa to vừa dài bỗng từ đâu thò ra sau lưng Nhạc Mai Sương, rồi bắt đầu cuốn quanh chiếc cổ mảnh mai trắng trẻo của cô.

“Á…” Một tiếng gào vang lên, cái đuôi thô đen dần siết chặt lại, Nhạc Mai Sương trợn tròn mắt như vẫn không tin hình ảnh người yêu đang tựa mình vào góc tường xem trò vui trước mắt: “Diệp Thanh Lệ, vì sao anh… vì sao anh không cứu em, anh… khụ khụ… anh có còn nhân tính không?”.

“Nhân tính? Ha ha ha… Cô lại nói đến nhân tính với tôi à?”, Thanh Lệ phá lên cười, như thể vừa nghe thấy một chuyện gì thú vị lắm: “Thành thật nói cho cô biết, ta vốn dĩ chưa bao giờ là người, nên làm sao có nhân tính được”. Cùng với câu nói đó, toàn thân chàng trai bỗng phát ra ánh sáng màu lục, lập tức một con rắn xanh lá trúc cực lớn xuất hiện trước mặt cô gái, thân hình dài đến mười mấy mét vươn thẳng lên cao, đôi mắt xanh lè cuộn lên tầng tầng lớp lớp ánh băng lạnh.

“Anh…” Kinh khiếp há hốc miệng, Nhạc Mai Sương chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm. Bị nhấn chìm trong nỗi tuyệt vọng pha lẫn cơn nghẹt thở, cảnh cuối cùng lọt vào ý thức cô là cái lưỡi đỏ tươi của con rắn xanh cùng con dao nhọn trong tay Vu Nhã đã biến thành quái vật vung lên trên đầu mình…



Cùng lúc đó, phía bên kia của ảo tưởng, Nhạc Mộ Thạch bị dồn vào thế tuyệt vọng. Trước mặt là con rắn quỷ mang khuôn mặt Nhạc Mai Thành, sau lưng là bức tường sừng sững lạnh lùng vô cảm. Hai thứ mới nhìn tưởng như chẳng hề có chút liên quan ấy lại đang chặt đứt hoàn toàn con đường sống cuối cùng của ông.

“Nếu… nếu con thật sự là Tiểu Thành thì hãy tha thứ cho bố! Bình thường bố vẫn thương anh em con nhất, chẳng có lý do gì con lại đi hại bố, phải không?” Cố trấn tĩnh, Nhạc Mộ Thạch làm bộ mặt vui vẻ để xoa dịu con yêu quái đáng sợ kia: “Tránh đường ra được không? Để bố qua đi mà!”.

“Hừ! Ông thương nhất chính là bản thân ông thì có”, con rắn cười quỷ dị, lúc lắc cái đuôi dài thượt của mình: “Để cưới tiện nhân Vu Nhã, ông đã lên kế hoạch vu oan giá họa hòng bỏ mẹ tôi, nhưng ông không bao giờ ngờ rằng mẹ tôi lại thật sự đem lòng yêu thương người đàn ông đó và có con với ông ấy. Đấy là sai lầm lớn nhất của ông, cho nên nhằm giữ thể diện, ông lập tức ly hôn với mẹ. Cuối cùng sau khi mẹ và người đàn ông kia bị bệnh nặng, để được tiếng nhân nghĩa, ông bèn đem đứa trẻ sắp trở thành mồ côi về nuôi. Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng chính vì sự ích kỷ của ông mà mẹ tôi mới chết, bây giờ ông lấy quyền gì để yêu cầu tôi tha cho ông?”.

“Tiểu Thành, con nghe bố nói! Những việc trước đây đều là lỗi của bố, con tha cho bố, sau này bố sẽ bù đắp cho mẹ con con, bố xin con đấy!” Chân tay run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, người đàn ông hoảng hốt van xin con quái vật đang nắm mạng sống của mình trong tay.

Bất chợt, từ trong khóe mắt, ông liếc thấy một con dao thái thịt đã sứt mẻ. Tuy bề ngoài nó bị phủ lớp bụi mờ nhưng có vẻ vẫn khá sắc nhọn. Thứ hung khí ấy đang yên lặng nằm ngay cạnh chân ông, mà con quái vật thì hiển nhiên không hề biết đến sự tồn tại của nó.

“Tiểu Thành, con tha cho bố, khi về bố sẽ đốt thật nhiều tiền vàng cho mẹ con con…”, vẫn tiếp tục phân tán sự chú ý của “Nhạc Mai Thành”, tay Nhạc Mộ Thạch lặng lẽ đưa về phía con dao găm bên chân. “Chết đi! Đồ quái vật!”, tay chộp lấy con dao nhọn, người đàn ông bật cả thân người lao đến, cả lưỡi dao cắm phập vào tim “Nhạc Mai Thành”.

“Đồ yêu tinh! Chết đi, chết đi!” Bị dọa đến gần như phát điên, Nhạc Mộ Thạch cuồng bạo tiếp tục vung con dao trên tay, như thể đang phát tiết toàn bộ nỗi sợ hãi kìm nén trong lòng, những nhát dao liên tục xẻ tan nát con rắn quỷ ra thành từng mảnh nhỏ.

“Ha ha ha… Nhạc Mộ Thạch, ông quả là tay sát thủ bẩm sinh đấy.” Vào lúc người đàn ông thở dốc đổ sụp xuống đất, giọng nói giễu cợt bất chợt vọng đến từ khoảng không tối đen phía xa, rồi một chàng trai cao lớn đẹp đẽ nhàn nhã bước tới, cúi nhìn cái xác rắn nát bươm trên đất, nở nụ cười đắc ý.

“Diệp Thanh Lệ!” Nhạc Mộ Thạch kinh ngạc dụi mắt, đứng dậy lùi về phía sau cảnh giác: “Cậu là người hay quỷ? Sao lại ở đây?”.

“Ha ha… Ta không phải người cũng chẳng phải quỷ. Nhạc Mộ Thạch, ngươi ra tay quả thật tàn bạo, đến con gái ruột của mình cũng không bỏ qua!”

“Con gái?” Mộ Thạch khó hiểu đưa mắt theo ánh nhìn của Diệp Thanh Lệ. Trên sàn, cái xác rắn gớm ghiếc khi nãy đã không cánh mà bay, lúc này tan nát nằm đó là thi thể Nhạc Mai Sương với đôi mắt mở trừng đầy ai oán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện