Liên Hoa Yêu Cốt
Quyển 7 - Chương 6: Cảm hóa. Nước mắt đôi dực điểu
Đêm khuya.
Vốn là ngày rằm, nhưng hôm nay một đám mây đen dày đặc đã che khuất vầng trăng sáng vằng vặc đẹp đẽ.
Trong vườn hoa giữa trung tâm khu dân cư, một bóng người mảnh mai đang say giấc nồng trên chiếc ghế băng gỗ. Đó chính là cô gái vừa bị đuổi ra khỏi nhà. Trên nửa khuôn mặt không bị mái tóc dài che phủ, hằn rõ những giọt lệ còn đọng lại, có lẽ vừa rồi cô nằm khóc sau đó ngủ thiếp đi.
Đột nhiên, giữa màn đêm u tối bỗng lóe lên tia sáng xanh kỳ dị. Trong tình huống không ai nhận thức được, mọi vật xung quanh bất chợt ngừng cả lại, chỉ trong phút chốc cả không gian và thời gian đều đứng yên tại chỗ. Nước trong đài phun giữa vườn cũng ngừng chảy rồi đông cứng tựa như đá giữa không trung.
“Cộp, cộp, cộp…” Tiếng những bước chân mơ hồ vọng đến từ đằng xa, rồi bộ quần áo màu xanh sọc đỏ hiện ra, đứa bé trai nhỏ nhắn với nụ cười lạnh lùng đầy thù hận từ từ tiến đến gần người đàn bà đang ngủ quên.
“Nhìn thấy chưa Man Man? Đây chính là kẻ thù từng bức chết chúng ta năm xưa. Đến lúc chúng ta có thể báo thù rồi, sao nàng vẫn âu sầu như vậy?” Cậu bé cúi đầu, nhẹ nhàng ve vuốt phần ngực đau nhói của mình.
“Cho dù thù lớn trả được thì cũng ích gì.” Ánh đỏ lóe lên, cả thân hình trẻ con của cậu bé cứng lại trong giây lát, rồi từ từ tách ra thành một đứa bé khác với dung mạo giống hệt như thế. Điểm khác nhau giữa chúng chỉ là đứa trẻ thứ hai mặt mày, thần thái đều mang chút dịu dàng mềm mại của phụ nữ: “Cho dù báo được thù, chàng và thiếp cũng sẽ vĩnh viễn phải ở lại cái thế giới lộn xộn này, không còn cách quay về nữa. Kiêm Kiêm, thiếp rất hận. Thiếp hận bọn chúng vì cớ gì lại tàn nhẫn đến thế. Chúng ta đều đã chết, còn lột cả lông rồi vứt chúng ta trần trụi phơi thây nơi hoang dã”.
“Man Man, lời thề của chúng ta khi đó nàng quên rồi sao? Khiến cặp vợ chồng tàn nhẫn kia phải chết không toàn thây. Bây giờ thời cơ đã đến, chúng ta ra tay thôi!” Cậu bé khua mạnh tay, hai con dao nhọn lập tức xuất hiện, ánh lên vẻ sáng loáng chết chóc, chầm chậm tiến về phía người đàn bà vẫn đang ngủ say không hề biết gì…
“A… truyền thuyết từ cổ xưa vẫn xưng tụng đôi dực điểu là giống loài tượng trưng cho cát tường như ý, ai ngờ rằng khi ma tính của chúng phát tác, còn đáng sợ hơn cả mãnh thú hay hồng thủy”, lúc đó, một giọng nói đượm vẻ châm biếm bình tĩnh vang lên, bước chân của hai đứa trẻ bất giác khựng lại.
“Tiểu thư Cốc Liên?” Hai đứa trẻ mỉm cười cúi thấp xuống, quỳ trước người vừa xuất hiện giữa không trung, hành lễ quân thần đúng kiểu thời cổ.
“Đứng dậy đi, Kiêm Kiêm, Man Man, các ngươi không cần đa lễ trước mặt ta.” Hàn Cổ Liên khẽ khàng hạ xuống đất, đứng cản trước ghế băng gỗ: “Vừa rồi nếu ta không nhìn nhầm thì các ngươi định giết người phải không?”.
“Tiểu thư muốn ngăn cản? Liệu có thể cho bọn tại hạ một lý do không?” Đứa trẻ tên Kiêm Kiêm cung kính hỏi, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức tưởng như có thể đóng băng ngay được.
“Hừ! Các ngươi thật không biết điều, còn bày đặt vờ vĩnh với ta. Đừng tưởng ta không biết quan hệ của các ngươi với người mặc áo thiên thanh kia.” Lạnh lùng nhìn đôi dực điểu trước mắt, giọng Cổ Liên trở nên nghiêm khắc: “Hắn có bản lĩnh lớn như vậy, chắc hẳn không thể không biết lý do Như Lai tới gặp ta lần này chứ?”.
“Đúng thế! Ngài ấy rất biết chỗ khó của tiểu thư, nhưng xét về tình mà nói, mối thù sát thân, mối hận đoạt mạng sao có thể dễ dàng bỏ qua?” Đôi mắt hơi đỏ, vẻ mặt Man Man khổ sở đến thảm hại: “Tiểu thư có biết nỗi oán hận trong lòng bọn tại hạ sâu sắc đến mức nào không? Như cô vừa nói, đôi dực điểu tự cổ chí kim đều được ví với cặp vợ chồng kết tóc xe duyên, cả lúc sung sướng lẫn khi khổ đau đều yêu thương thắm thiết chẳng rời. Từ ngày được sinh ra, Man Man và Kiêm Kiêm đã không thể cách xa. Còn nhớ, hồi ở Ma vực, đến Vực chủ cũng phải ngưỡng mộ tình yêu son sắt sống chết bên nhau của bọn tại hạ. Vốn dĩ Man Man tưởng tình cảm ấy có thể kéo dài đến vĩnh viễn, nào ngờ hạnh phúc đẹp đẽ lại bị hủy hoại vào mười năm trước, hủy đến một chút cũng không còn. Bọn tại hạ chẳng bao giờ còn về nhà được nữa, vĩnh viễn không thể về nữa”.
“Man Man đừng khóc!” Ôm chặt người vợ đang đau thương rơi lệ, Kiêm Kiêm cũng đồng thời ứa ra những giọt nước mắt thương cảm: “Tiểu thư, cô cũng từng trải qua khổ nạn, hẳn lý giải được tâm tình của Kiêm Kiêm và Man Man. Lẽ nào trong những ngày sống chẳng bằng chết ấy, cô lại chưa bao giờ nghĩ đến việc xẻ kẻ thù của mình ra thành từng mảnh?”.
“Có chứ, sao có thể không nghĩ đến?” Hàn Cổ Liên khẽ thở dài, nhớ về nỗi thù hận đã thiêu đốt cả cuộc đời ngắn ngủi của mình trong kiếp trước: “Lúc đó ta bị oán khí đồng hóa, tâm tính tàn nhẫn hơn bây giờ đến mấy chục lần. Nhưng vào kiếp thứ tám, ta may mắn hóa giải được oán khí liên hoa trên thân mình, nên khi vào vòng luân hồi, tâm ta đã ôn hòa hơn rất nhiều. Tuy nhiên, các ngươi và ta không giống nhau. Nếu hôm nay các ngươi giết Hà Tĩnh Vũ thì chính là đã đảo lộn Tam cương Ngũ thường thế gian. Đến lúc đó, các ngươi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, chịu lửa thiêu đốt, vĩnh viễn cháy tan thành tro bụi, các ngươi muốn vậy sao?”.
“Nói như vậy có phải cô có thể giúp bọn tại hạ?” Ánh sáng bất chợt lóe lên, hai đứa trẻ lập tức hợp vào làm một: “Dù sao ngài ấy đã từng nói: Trên thế gian này trừ tiểu thư ra không ai có thể giúp được bọn tại hạ”.
“Đúng vậy, ta có cách giúp các ngươi trở về Ma vực. Đây cũng là điều Như Lai cho phép. Nhưng các ngươi phải nhận lời ta, không được tự tay giết hai người kia, bởi bất kể thế nào họ vẫn là cha mẹ thân sinh của các ngươi trong kiếp này. Các ngươi có thể lựa chọn cách khác khiến họ phải trả cái giá thích hợp cho tội lỗi mình gây ra, nhưng hãy nhớ rõ, tuyệt đối không được vượt qua quy tắc Thiên lý nhân luân[2], đã rõ chưa?”
[2] Thiên lý là cái đạo của trời, nhân luân là đạo lý trong mối quan hệ giữa người với người.
“Được, Man Man và Kiêm Kiêm đồng ý với tiểu thư. Chỉ cần có thể quay về Ma vực, cô nói gì bọn tại hạ cũng sẽ làm theo.” Dứt lời, đứa bé trai từ từ biến mất, trong thoáng chốc đã chẳng còn hình dáng giữa không gian yên lặng. Đài phun nước đông cứng lại tiếp tục phun đều, người đàn bà ngủ say trên ghế vẫn không biết mình vừa thoát chết…
Vốn là ngày rằm, nhưng hôm nay một đám mây đen dày đặc đã che khuất vầng trăng sáng vằng vặc đẹp đẽ.
Trong vườn hoa giữa trung tâm khu dân cư, một bóng người mảnh mai đang say giấc nồng trên chiếc ghế băng gỗ. Đó chính là cô gái vừa bị đuổi ra khỏi nhà. Trên nửa khuôn mặt không bị mái tóc dài che phủ, hằn rõ những giọt lệ còn đọng lại, có lẽ vừa rồi cô nằm khóc sau đó ngủ thiếp đi.
Đột nhiên, giữa màn đêm u tối bỗng lóe lên tia sáng xanh kỳ dị. Trong tình huống không ai nhận thức được, mọi vật xung quanh bất chợt ngừng cả lại, chỉ trong phút chốc cả không gian và thời gian đều đứng yên tại chỗ. Nước trong đài phun giữa vườn cũng ngừng chảy rồi đông cứng tựa như đá giữa không trung.
“Cộp, cộp, cộp…” Tiếng những bước chân mơ hồ vọng đến từ đằng xa, rồi bộ quần áo màu xanh sọc đỏ hiện ra, đứa bé trai nhỏ nhắn với nụ cười lạnh lùng đầy thù hận từ từ tiến đến gần người đàn bà đang ngủ quên.
“Nhìn thấy chưa Man Man? Đây chính là kẻ thù từng bức chết chúng ta năm xưa. Đến lúc chúng ta có thể báo thù rồi, sao nàng vẫn âu sầu như vậy?” Cậu bé cúi đầu, nhẹ nhàng ve vuốt phần ngực đau nhói của mình.
“Cho dù thù lớn trả được thì cũng ích gì.” Ánh đỏ lóe lên, cả thân hình trẻ con của cậu bé cứng lại trong giây lát, rồi từ từ tách ra thành một đứa bé khác với dung mạo giống hệt như thế. Điểm khác nhau giữa chúng chỉ là đứa trẻ thứ hai mặt mày, thần thái đều mang chút dịu dàng mềm mại của phụ nữ: “Cho dù báo được thù, chàng và thiếp cũng sẽ vĩnh viễn phải ở lại cái thế giới lộn xộn này, không còn cách quay về nữa. Kiêm Kiêm, thiếp rất hận. Thiếp hận bọn chúng vì cớ gì lại tàn nhẫn đến thế. Chúng ta đều đã chết, còn lột cả lông rồi vứt chúng ta trần trụi phơi thây nơi hoang dã”.
“Man Man, lời thề của chúng ta khi đó nàng quên rồi sao? Khiến cặp vợ chồng tàn nhẫn kia phải chết không toàn thây. Bây giờ thời cơ đã đến, chúng ta ra tay thôi!” Cậu bé khua mạnh tay, hai con dao nhọn lập tức xuất hiện, ánh lên vẻ sáng loáng chết chóc, chầm chậm tiến về phía người đàn bà vẫn đang ngủ say không hề biết gì…
“A… truyền thuyết từ cổ xưa vẫn xưng tụng đôi dực điểu là giống loài tượng trưng cho cát tường như ý, ai ngờ rằng khi ma tính của chúng phát tác, còn đáng sợ hơn cả mãnh thú hay hồng thủy”, lúc đó, một giọng nói đượm vẻ châm biếm bình tĩnh vang lên, bước chân của hai đứa trẻ bất giác khựng lại.
“Tiểu thư Cốc Liên?” Hai đứa trẻ mỉm cười cúi thấp xuống, quỳ trước người vừa xuất hiện giữa không trung, hành lễ quân thần đúng kiểu thời cổ.
“Đứng dậy đi, Kiêm Kiêm, Man Man, các ngươi không cần đa lễ trước mặt ta.” Hàn Cổ Liên khẽ khàng hạ xuống đất, đứng cản trước ghế băng gỗ: “Vừa rồi nếu ta không nhìn nhầm thì các ngươi định giết người phải không?”.
“Tiểu thư muốn ngăn cản? Liệu có thể cho bọn tại hạ một lý do không?” Đứa trẻ tên Kiêm Kiêm cung kính hỏi, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức tưởng như có thể đóng băng ngay được.
“Hừ! Các ngươi thật không biết điều, còn bày đặt vờ vĩnh với ta. Đừng tưởng ta không biết quan hệ của các ngươi với người mặc áo thiên thanh kia.” Lạnh lùng nhìn đôi dực điểu trước mắt, giọng Cổ Liên trở nên nghiêm khắc: “Hắn có bản lĩnh lớn như vậy, chắc hẳn không thể không biết lý do Như Lai tới gặp ta lần này chứ?”.
“Đúng thế! Ngài ấy rất biết chỗ khó của tiểu thư, nhưng xét về tình mà nói, mối thù sát thân, mối hận đoạt mạng sao có thể dễ dàng bỏ qua?” Đôi mắt hơi đỏ, vẻ mặt Man Man khổ sở đến thảm hại: “Tiểu thư có biết nỗi oán hận trong lòng bọn tại hạ sâu sắc đến mức nào không? Như cô vừa nói, đôi dực điểu tự cổ chí kim đều được ví với cặp vợ chồng kết tóc xe duyên, cả lúc sung sướng lẫn khi khổ đau đều yêu thương thắm thiết chẳng rời. Từ ngày được sinh ra, Man Man và Kiêm Kiêm đã không thể cách xa. Còn nhớ, hồi ở Ma vực, đến Vực chủ cũng phải ngưỡng mộ tình yêu son sắt sống chết bên nhau của bọn tại hạ. Vốn dĩ Man Man tưởng tình cảm ấy có thể kéo dài đến vĩnh viễn, nào ngờ hạnh phúc đẹp đẽ lại bị hủy hoại vào mười năm trước, hủy đến một chút cũng không còn. Bọn tại hạ chẳng bao giờ còn về nhà được nữa, vĩnh viễn không thể về nữa”.
“Man Man đừng khóc!” Ôm chặt người vợ đang đau thương rơi lệ, Kiêm Kiêm cũng đồng thời ứa ra những giọt nước mắt thương cảm: “Tiểu thư, cô cũng từng trải qua khổ nạn, hẳn lý giải được tâm tình của Kiêm Kiêm và Man Man. Lẽ nào trong những ngày sống chẳng bằng chết ấy, cô lại chưa bao giờ nghĩ đến việc xẻ kẻ thù của mình ra thành từng mảnh?”.
“Có chứ, sao có thể không nghĩ đến?” Hàn Cổ Liên khẽ thở dài, nhớ về nỗi thù hận đã thiêu đốt cả cuộc đời ngắn ngủi của mình trong kiếp trước: “Lúc đó ta bị oán khí đồng hóa, tâm tính tàn nhẫn hơn bây giờ đến mấy chục lần. Nhưng vào kiếp thứ tám, ta may mắn hóa giải được oán khí liên hoa trên thân mình, nên khi vào vòng luân hồi, tâm ta đã ôn hòa hơn rất nhiều. Tuy nhiên, các ngươi và ta không giống nhau. Nếu hôm nay các ngươi giết Hà Tĩnh Vũ thì chính là đã đảo lộn Tam cương Ngũ thường thế gian. Đến lúc đó, các ngươi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, chịu lửa thiêu đốt, vĩnh viễn cháy tan thành tro bụi, các ngươi muốn vậy sao?”.
“Nói như vậy có phải cô có thể giúp bọn tại hạ?” Ánh sáng bất chợt lóe lên, hai đứa trẻ lập tức hợp vào làm một: “Dù sao ngài ấy đã từng nói: Trên thế gian này trừ tiểu thư ra không ai có thể giúp được bọn tại hạ”.
“Đúng vậy, ta có cách giúp các ngươi trở về Ma vực. Đây cũng là điều Như Lai cho phép. Nhưng các ngươi phải nhận lời ta, không được tự tay giết hai người kia, bởi bất kể thế nào họ vẫn là cha mẹ thân sinh của các ngươi trong kiếp này. Các ngươi có thể lựa chọn cách khác khiến họ phải trả cái giá thích hợp cho tội lỗi mình gây ra, nhưng hãy nhớ rõ, tuyệt đối không được vượt qua quy tắc Thiên lý nhân luân[2], đã rõ chưa?”
[2] Thiên lý là cái đạo của trời, nhân luân là đạo lý trong mối quan hệ giữa người với người.
“Được, Man Man và Kiêm Kiêm đồng ý với tiểu thư. Chỉ cần có thể quay về Ma vực, cô nói gì bọn tại hạ cũng sẽ làm theo.” Dứt lời, đứa bé trai từ từ biến mất, trong thoáng chốc đã chẳng còn hình dáng giữa không gian yên lặng. Đài phun nước đông cứng lại tiếp tục phun đều, người đàn bà ngủ say trên ghế vẫn không biết mình vừa thoát chết…
Bình luận truyện