Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 8 - Chương 3: Định mệnh



Tương truyền trong cuốn Thượng cổ mật sử của Thiên giới có ghi chép đầy đủ từ danh tính các chư thần thời viễn cổ đến những lời sấm về tương lai, điều số một của chương đầu tiên mang nội dung như sau:

Một vạn năm nghìn năm sau thời khai thiên lập địa, Ma giới sinh sôi thịnh vượng, Thiên chi liên nữ[4] có Mê hoặc nhãn sẽ sa vào Ma vực, đồng thời dùng ánh mắt mê hoặc đầy yêu khí để mê muội chúng sinh. Chí tôn Phật giới phải liên minh với mười hai vị tướng Thiên đình mới có thể tiêu trừ tai họa đến tận gốc rễ, dọn sạch đám sâu mọt phá hoại tam giới…

[4] Thiên chi liên nữ: Người con gái hoa sen của Thiên giới.

Ánh mắt mê hoặc đầy yêu khí? Cốc Liên cười khẩy gấp trang sách lại. Hóa ra mọi thứ đã sớm được các chư tiên Thượng cổ dự báo. Điều đáng buồn nhất là mẹ cô lại không hề biết những khó khăn gian lao trở thành vận mệnh cả đời mình đã được định sẵn từ lâu ở một nơi nào đó. Định mệnh giống như một khán giả tàn nhẫn, lạnh lùng cười nhạo, hờ hững bàng quan ngắm nhìn thế nhân vùng vẫy trong bộ đồ chơi xếp hình chế sẵn theo khuôn từ trước, cứ mãi vô tri mà cố gắng tranh giành và phấn đấu, sa đọa và suy sụp, rồi cuối cùng trăm người như một đều chỉ đi đến kết cục cái chết chờ đợi mà thôi.

Nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung, ánh mắt Cốc Liên tìm kiếm xung quanh. Từ hôm vô tình gặp cha mẹ quá cố bên hồ, cô đã nhận ra rằng nơi mình đang ở lúc này không phải là thế giới vẫn quen thuộc trước đây. Cũng giống như câu chuyện đi xuyên không gian và thời gian trong truyền thuyết, cô đang trở về thời khắc vốn thuộc về Mị Gia và Nạp Y La. Tuy không hiểu nguyên nhân song Cốc Liên cảm thấy cực kỳ ung dung tự tại, bởi nơi đây không có người nào chú ý tới sự tồn tại của cô, kể cả lúc bay lượn ngay dưới tầm mắt Như Lai cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Tùy tiện ném quyển Thiên thư quý giá xuống đất, Cốc Liên quay về hồ bảo liên đã chọn làm nơi trú ẩn lâu nay. Đưa tay chạm khẽ vào những đóa sen trong hồ, một cảm giác lạnh lẽo xa lạ bỗng dâng lên trong lòng. Nơi đây không phải là hồ bảo liên quen thuộc của cô, cũng không có sự ấm áp vẫn khiến cô cảm thấy an nhàn thoải mái.

Phải làm sao mới có thể trở về không gian, thời gian quen thuộc đây? Cốc Liên đau đầu nghĩ ngợi. Tuy ở đây được hưởng thú vui không ai để ý, nhưng đến hòn đá cô cũng không cầm lên được, tồn tại theo cái cách y hệt như một hồn ma không có thực thể vậy.

“Bẩm Phật Tổ, Nạp Y La tôn giả cầu kiến.” Giật mình bởi tiếng nói, Cốc Liên bất giác đưa mắt ra phía cửa. Đó là chí thượng tôn giả Nạp Y La, chính là người trông giống như Như Lai như hình với bóng, cũng là người cha cô chưa từng gặp mặt kể từ khi sinh ra.

“Truyền tôn giả tấn kiến.” Như Lai giơ tay ra hiệu, trên gương mặt hiền từ tràn ngập hoan hỷ.

“Bần tăng Nạp Y La bái kiến Đại Nhật Như Lai.”

Dường như là huynh đệ sinh đôi, từ cửa một vị cao tăng cúi đầu chầm chậm bước vào: “Sư huynh vẫn khỏe chứ?”.

“Ha ha! Lão nạp rất khỏe, đa tạ sư đệ hỏi thăm, Nạp Y La giáng trần du lãm mấy thập kỷ, liệu có thêm trải nghiệm gì chăng?”, Phật Tổ hỏi han, nhìn khuôn mặt giống mình như đúc với ý cười càng đậm nét.

“A di đà Phật, bần tăng lần này hạ phàm đã trải nghiệm được khá nhiều bụi trần.” Chẳng chút câu nệ ngồi xuống ghế, chí thượng tôn giả chậm rãi tâu lên vị Phật tối cao: “Nguyên nhân của tất cả nỗi thống khổ thế gian đều không vượt qua ba chữ: Tham, Sân, Si. Gốc rễ của ba chữ này lại không gì ngoài chữ Dục. Khổ não của người phàm trên thế gian đều từ dục mà ra, trong lòng có dục sẽ không nhìn thấu được ranh giới sinh từ tình, lại càng dễ bị ma quỷ cám dỗ. Phật ta từ bi độ hóa giúp chúng sinh vạn vật xem nhẹ tình ái lợi danh, từ đó cởi bỏ ma quỷ trong lòng và tiến cao thêm một bậc”.

“A di đà Phật, xem ra ngày sư đệ thành Phật đã chẳng còn xa nữa. Có thể nhìn thấu sinh tử thế gian, xem nhẹ danh lợi phàm trần, tiến tới đại ngộ triệt để là Y La có hy vọng phong Phật đó.” Như Lai gật đầu, môi giấu nét cười nhìn Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật bên cạnh: “Cổ Phật có hài lòng với ngộ tính của Y La không?”.

“Vâng! Nạp Y La tôn giả đường xa mới về, chắc chắn rất mệt mỏi, trước tiên cứ nghỉ ngơi chút đã, đợi mai chư Phật cùng tụ hội nghiên cứu Phật pháp rồi sẽ lại đến nghe, được chứ?” Không nhìn ánh mắt khó hiểu của Phật Tổ, Nhiên Đăng phất tay ra hiệu cho chí thượng tôn giả lui đi.

“Cổ Phật có lời muốn nói?” Nhìn theo bóng lưng sư đệ đang xa dần, vẻ mặt Như Lai trở nên nghiêm túc.

“Phật Tổ từ bi lấy lòng khoan dung đối đãi với người, nhưng số kiếp là điều tuyệt đối không thể xem nhẹ dù chỉ một chút.” Khẽ nhíu mày, Thượng Cổ Phật đưa tay bấm đốt: “Tôn giả tuy coi thường sống chết, xem nhẹ danh lợi song tai ách cuối cùng này e rằng vẫn không thể vượt qua. Thiên chi liên nữ đã xuất hiện, có thể gia nhập Ma vực bất cứ lúc nào, Y La thì chính là khắc tinh trong số mệnh của người con gái đó”.

“Ý Cổ Phật, lão nạp hiểu. Đó là số kiếp cuối cùng trước khi Y La thành Phật, cũng là số mệnh khó vượt qua nhất trong bảy bảy bốn chín thử thách - ái tình.” Phật Tổ khẽ thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Lẽ nào thật sự không có cách gì thay đổi lời sấm trong Thiên thư sao? Y La thật bất hạnh”.

“Các người đã sớm biết cha mẹ ta sẽ tương ngộ, tại sao còn không ngăn cản?” Hết sức tức giận, Hàn Cốc Liên từ lá sen bay vụt lên đứng đối diện với đôi mắt thương cảm của Như Lai. Cô bỗng ngẩn ra trong thoáng chốc: “Sao phải rơi lệ chứ? Mọi việc xảy ra trong tương lai chẳng phải các người đã dự liệu được từ sớm rồi sao, vậy có lý gì mà thương tâm nữa?”.

Quay người bay xuống hạ giới, Cốc Liên muốn xem rốt cuộc nguyên nhân gì dẫn đến việc mẹ cô từ thần nữ Thiên tộc lại rớt xuống thành yêu ma theo lời Phật giới…



“Mị Nhi, mau đi! Đừng để người ta nhìn thấy mắt con.” Trên giường bệnh, người đàn ông trung niên ốm yếu thều thào không ra hơi: “Sau khi ta chết, phong ấn sẽ tự giải. Đến lúc đó nếu để người ta phát hiện ra bí mật trong đôi mắt con, họ sẽ bức tử con giống như bức tử nương con, cho nên con phải rời đi ngay, đi càng xa càng tốt”.

“Cha, cha muốn con đi đâu? Cha và nương đều không còn nữa, con biết đi đâu?” Quỳ bên giường, cô thiếu nữ xinh đẹp khóc đến nói không thành lời, nắm chặt đôi tay đã bắt đầu lạnh giá của cha.

“Đi được đến đâu… thì đi… chỉ cần… đừng ở lại đây.” Cố gắng quay đầu nhìn bài vị của người yêu bên cạnh, người đàn ông khẽ gọi cái tên mình đã yêu tha thiết cả một đời, rồi nuốt xuống hơi thở cuối cùng.

“Cha!” Thét lên thất thanh, vội vã nhào tới ôm thi thể đã giá lạnh, nước mắt thiếu nữ lấp lánh sắc đỏ dị thường…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện