Liệp Chủ (Săn Boss)
Chương 7
Edit: Hầu lão
Beta: Lynn
“Ngươi làm cho đôi mắt của ta luyến tiếc dời đi.” Tề Tín Sở thâm tình đáp lại Phó Vịnh Hoan.
“Miệng lưỡi trơn tru!” Mặt Phó Vịnh Hoan ửng đỏ, trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
Tề Tín Sở không ngừng vuốt ve tấm lưng trần của hắn, sờ soạng hồi lâu lại có nhiệt khí khác thường từ dưới bụng dâng lên, hắn không khỏi hổn hển thở, cố gắng muốn đem tâm tư dời đi chỗ khác.
“Cái kia, cái chuyện ngươi xuống phía nam Trường Giang…”
Hắn còn chưa hỏi xong, nhưng trên thực tế hắn vô cùng để ý chuyện hôn nhân này có thể thành công, hơn nữa hắn cùng Tề Tín Sở đã quan hệ như vậy thì tính làm sao.
Ngay cả đêm qua kích tình vô cùng mãnh liệt, nhưng dù sao cũng là phát tiết ***, quan hệ của hai người rốt cuộc có lâu dài hay không, mới là yếu điểm mà hắn muốn chú ý.
“Không có bà mối tới cầu hôn, đó là truyền lầm, đối phương đích xác nhờ một bà mối đến truyền lời, nhưng là bà mối kia muốn nói việc hôn nhân của người khác. Đối phương cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, làm sao có nữ nhân có thể lập gia đình? Hắn cũng không phải năm tuổi thì sinh được tiểu hài tử.”
Tề Tín Sở đáp rất rõ ràng, làm cho nút kết trong lòng của Phó Vịnh Hoan được tháo bỏ.
Hắn nâng mặt lên, cười sáng như hoa, dường như toàn bộ mây đen sương mù đã thành hư không.
Tề Tín Sở vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, thanh âm trầm thấp mang theo cái khàn khàn của ***, “Đừng cười với ta như vậy nữa, bằng không ta sẽ muốn ăn ngươi! Nhìn vẻ mặt ngươi biết ta không muốn thành thân thì cười như vậy, như đang nói ngươi thích ta biết bao.”
Hắn đích thật là thích y a, đêm qua nói với y không biết bao nhiêu lần! Lời nói của y với hắn có một câu nghi vấn, Phó Vịnh Hoan liền hướng y hỏi.
“Ăn, ăn ta?” Hắn nhất thời khó hiểu.
Tề Tín Sở ưỡn thắt lưng lên, bộ vị ưỡn lên vừa vặn chạm vào nơi tư mật của hắn, làm cho hắn thoáng chốc đỏ bừng.
“Ngươi, ngươi làm cái gì?”
Phó Vịnh Hoan kinh hô một tiếng, bàn tay của Tề Tín Sở âu yếm hắn, vui thích nảy lên thân thể hắn, nhưng bộ vị đêm qua nhiều lần nhận Tề Tín Sở đã không thể lại kịch tình hoan ái.
“Không sao, ta sẽ không đi vào, ta thích nhìn vẻ mặt vui thích của ngươi.”
“Nhưng, nhưng…” Hắn thăm dò nơi sưng lên của Tề Tín Sở. Chính hắn cũng là nam tử, đương nhiên biết được nếu không được phát tiết sẽ khó chịu cỡ nào.
Hắn run rẩy vươn tay, vỗ về bộ vị mà lúc trước chưa từng qua như vậy nếu Tề Tín Sở nguyện ý giúp hắn, vậy hắn sai không thể làm cho y vui thích được chưa?
Hắn ở bên tai của Tề Tín Sở nói ra ý nguyện của bản thân.
Tề Tín Sở thở hốc vì kinh ngạc, sau đó chậm rãi tuôn ra, thanh âm khàn khàn đến cơ hồ không tiếng, trên mặt hoàn toàn bao phủ bởi ***.
“Ngươi xác định?”
Phó Vịnh Hoan đưa tay ôm cổ của y, thắt lưng cọ sát vào thắt lưng của y, để cho vật cứng của y ngay tại vùng lân cận của mình hắn thoáng gập thắt lựng, để cho vật cực đại của y đi vào bên trong thân thể của mình.
Tề Tín Sở phát tiếng gầm nhẹ, Phó Vịnh Hoan thì phát tiếng rên khe khẽ, còn như có chút rất miễn cưỡng, nhưng hắn không hối hận.
Vui thích lúc sáng sớm này đây mang chút đau đớn, nhưng Tề Tín Sở tự kiềm chế mà ôn nhu khiến cho Phó Vịnh Hoan lần nữa đạt cao trào.
Hắn ôm chặt nam tử trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy cuộc đời lại hạnh phúc thỏa mãn như thế.
Mấy ngày nay, cả ngày Phó Vịnh Hoan đều cười tủm tỉm, Trương Tam thấy hắn thay đổi, không khỏi vì hắn mà cao hứng.
“Phó thiếu gia, ngươi gần đây tâm tình rất tốt, lúc trước tâm tình của ngươi rất lạ nha.”
Phó Vịnh Hoan cắm đóa hoa vào lọ, nhớ tới lúc trước mình hiểu lầm, bây giờ hắn nhớ tới cảm thấy rất buồn cười.
“Lúc trước ta hiểu lầm một chuyện, trong đầu quái quái, bây giờ mới biết biết đều là ta hiểu lầm, tự nhiên là không có việc gì rồi.”
“Đúng vậy, Phó thiếu gia, có việc gì cũng phải hỏi rõ ràng là tốt nhất, không nên để trong lòng, buồn phát bệnh thì ngược lại là không tốt. Ta thấy bây giờ người rất tốt.” Trương Tam là thật lòng quan tâm hắn, lập tức đáp lời.
“Cảm ơn ngươi, Trương Tam ca, về sau ta sẽ chú ý.” Nụ cười của hắn mang đầy vui sướng.
Trương Tam đỏ mặt nhanh chóng quay đầu, vội vàng làm việc.
Phó Vịnh Hoan thấy sắc trời đã tối, dặn dò Trương Tam nhớ đóng cửa, mình rời đi trước.
Phó Vịnh Hoan đi qua ngã tư đường, đi vào một cửa hàng dầu của Tề gia.
Mỗi chập tối Tề Tín Sở đều ở tại cửa hàng dầu này xem sổ sách, y một người làm hai người dùng, thật sự phân thân hết cách, không thể đến tiệm hoa đón hắn.
Cho nên Phó Vịnh Hoan đều đến sớm ở đây chờ y, hai người bọn họ cũng không làm cái gì, cũng chỉ là một người ngồi nhàn hạ một người xem sổ sách, nhưng sổ sách nhiều loại, Phó Vịnh Hoan thấy y vất vả như thế, thực vì hắn mà đau lòng.
“Tín Sở.” Thấy y hôm nay đặt biệt mệt nhọc, hai tay Phó Vịnh Hoan xoa bóp bờ vai của y, nhỏ giọng nói: “Ta cũng biết xem sổ, ngươi đưa một ít cho ta xem, một mình làm không hết thì mệt mỏi như vậy.”
Tề Tín Sở mỉm cười, “Có nhiều sổ sách có quỷ, ngươi xem không hiểu đâu, tiệm bán hoa của Trương Tam cùng tiểu nhị đều là người thành thật, sẽ không âm thầm gian lận. Tề gia đổ nhanh như vậy, thứ nhất là bởi vì Tề lão gia bệnh nặng không quản chuyện, người quản sổ sách làm không ít mưu tính, thứ hai là vì…” Y nói tới đây thì ngừng lại.
Phó Vịnh Hoan hỏi tiếp: “Thứ hai là vì cái gì?”
Thanh âm của Tề Tín Sở có chút lãnh khốc, “Thứ hai là vì Triết Hoài lãng phí.”
Vì sao mỗi lần y nhắc đến Triết Hoài đều là ngữ khí này?
“Triết Hoài không có xấu như vậy! Ta cùng hắn từ nhỏ như hình với bóng, hắn là người tốt.” Phó Vịnh Hoan nhịn không được mà phản bác.
“Có lẽ hắn đối với người không xấu, nhưng hắn thật sự không đáng là người tốt tương phản với ngươi, tâm địa của hắn vô cùng độc ác, làm việc lại mười hai vạn phần hạ lưu.”
Y lại dùng từ ác độc hạ lưu hình dung Tề Triết Hoài? Phó Vịnh Hoan tức giận.
Tề Triết Hoài cũng đã chết, y còn muốn bịa đặt nói xấu hắn!
Nói như thế nào, Tề Triết Hoài đối với hắn thật sự rất tốt, hắn không cho phép người khác ở trước mặt hắn mắng Tề Triết Hoài? Cho dù là Tề Tín Sở cũng không được.
“Có lẽ Tề bá phụ đối với ngươi không tốt, chỉ đối với Triết Hoài tốt, nhưng đây không phải lỗi của hắn! Ngươi đừng nói chuyện đều nhằm vào hắn, cũng đừng vì người không phải con cả.”
Tay cầm sổ sách của Tề Tín Sở cứng đờ, “Ngươi nghĩ rằng ta ghen tị hẳn sao?”
“Bởi vì ngươi nói chuyện đều nhằm vào hắn, còn, còn…” Phó Vịnh Hoan đem những lời ở trong lòng trước kia đều nói ra hết, “Còn khiến tổng quán cùng Vô ưu đều nói xấu hắn.”
“Ngươi nói là ta sai tổng quản cùng Vô Ưu ở trước mặt ngươi bịa đặt nói xấu Triết Hoài?” Tề Tín Sở biến sắc, thanh âm trầm hẳn đi.
Phó Vịnh Hoan cũng biết chính mình biểu đạt không tốt, nóng vội nói: “Ta không có ý này, nhưng, nhưng nếu không phải ngươi muốn bọn họ nói, bọn họ làm sao nói xấu Triết Hoài được?”
Tề Tín Sở đem sổ sách ném lên bàn, sắc mặt lãnh băng nói: “Ta thật là con của lẻ, mẹ đẻ của ta là tỷ nữ của Tề gia, đây là thân thế của ta, ta vĩnh viễn cũng không thay đổi được. Nếu ta cùng ngươi ở bên nhau là trèo cao ngươi, vậy ngươi cứ việc đi tìm Triết Hoài người cùng thân phận với ngươi.”
Phó Vịnh Hoan vì lời của y mà tức giận.
“Ngươi nói cái gì vậy? Ta từng ngại thân phận gì của ngươi sao? Nếu không phải Triết Hoài mất, địa vị của ngươi ở Tề gia so với phó tù cũng không bằng! Hắn đã chết, ngươi được thế chỗ của hắn, nhưng cũng chưa từng thấy ngươi cảm ơn hắn.”
“Hóa ra ngươi vẫn là nhìn ta như vậy! Thân phận của ta so với phó tì cũng không bằng, chẳng qua được vận may, chiếm được nguyên cái Tề gia của Triết Hoài, thậm chí còn tâm cơ sử tận, bảo tổng quản cùng Vô Ưu ở trước mặt ngươi nói xấu Triết Hoài, rồi nói hay cho ta, khiến ngươi ở trên giường, sẽ không kháng cự ta?”
Trong thanh âm lãnh băng của Tề Tín Sở mang theo phẫn nộ cùng chua xót cơ hồ nghe không ra, chính là chua xót che dấu dưới ngữ khi phẫn nộ ngang tàng, không bị người phát hiện.
Sắc mặt của Tề Tín Sở đã muốn chuyển sang xanh, Phó Vịnh Hoan cũng nhìn ra y phát hỏa, hắn muốn nói gì đó để vãn hồi, nhưng trong lòng vẫn tức y nói xấu Triết Hoài, cho nên im miệng, không chịu giải thích gì thêm.
“Ngươi về nhà đi, ta còn muốn tiếp tục xem sổ sách.”
Tề Tín Sở đè cơn giận xuống, không muốn nói gì với hắn nữa tiếp tục cầm sổ sách xem.
Phó Vịnh Hoan cũng vì tức y, quay đầu bước đi.
Đi lần này, sau này hắn hối hận vạn phần, bởi vì Tề Tín Sở không bao giờ đến phòng của hắn nữa.
Sau đó hai ngươi không còn nói chuyện nữa, Phó Vịnh Hoan đến cửa hàng để chờ Tề Tín Sở, nhưng y đã không còn ở cửa hàng dầu xem sổ nữa, đã chuyển sang nơi khác xem sổ sách, hỏi tổng quản, tổng quản nói không rõ ràng, chính là không chịu nói Tề Tín Sở ở nơi nào.
Phó Vịnh Hoan không ngờ y lại đối với hắn tuyệt tình như vậy, còn lẩn trốn hành tung của mình, hận đến đem hai bộ đồ kia xé thành từng mảnh rồi ném vào trong phòng của Tề Tín Sở cho y nhìn thấy, cho y thấy hắn rất tức giận như thế, nhưng Tề Tín Sở hoàn toàn không để ý tới hắn nữa.
Thời gian hai người bọn họ xuất môn không nhất định, thời gian Tề Tín Sở trở về phần lớn đều rất muộn.
Một ngày Phó Vịnh Hoan ở phòng không ngủ đợi y, nửa đêm Tề Tín Sở mới trở về, sắc mặt tiều tụy khiến cho hắn nhìn không ngừng khó chịu, với lại cũng đã hết giận hơn phân nữa.
“Trở về phòng ngủ đi.” Y thản nhiên nói với hắn một câu như vậy.
Trong lòng Phó Vịnh Hoan vừa gấp lại vừa khó chịu, “Vì cái cớ tranh cãi ngày đó mà ngươi không để ý đến ta như vậy, ngươi nghĩ ta còn ngủ được sao?”
Tề Tín Sở bỗng nhiên nói lên một câu rất đau đớn với hắn: “Ta không cần một người trong lòng không có ta, chỉ có nam nhân khác! Ngươi làm ta lạnh thấu tim, nếu ta ở trong lòng ngươi chính là một kẻ tiểu nhân đê tiện sai khiến người, tranh đoạt gia sản, vậy hai ngươi ở bên nhau còn có ý gì?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Trong lòng ta làm sao không có ngươi?” Lời nói lãnh đạm này của Tề Tín Sở với hắn, làm cho hắn chịu đựng đủ rồi. “Nếu trong lòng ta không có ngươi, ta sẽ nguyện ý trao thân xác cho ngươi sao?”
“Nếu là Triết Hòai cùng ta khiến ngươi chọn một ngươi, ngươi sẽ chọn ai?”
“Triết Hoài đã chết.” Phó Vịnh Hoan gào to.
“Nếu hắn không chết?”
Phó Vịnh Hoan che mặt kêu lên: “Ta không biết! Không nên hỏi ta vấn đề này.”
Vẻ mặt Tề Tín Sở mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi nói: “Đủ rồi, trở về ngủ đi! Ngươi khiến ta lạnh thấu tim, quần áo kia ngươi không cần cũng được, không cần ném trong phòng của ta đâu.”
“Ta, ta…” Hắn biết chuyện này mình có chút quá đáng, nhưng ai bảo Tề Tín Sở không để ý đến hắn.
“Đi ngủ đi.”
Tề Tín Sở vào phòng, tiểu Hồng đóng cánh cửa lại.
Phó Vịnh Hoan muốn gõ cửa gọi y ra nói rõ ràng, tiểu Hồng lại trong mắt nén giận trừng hắn.
“Vịnh Hoan thiếu gia, ngươi thật độc ác! Hai cây vải kia thiếu gia dùng hết tâm mới có được, ngươi nói không cần, ném cho hạ nhân cũng được thôi, nhưng ngươi lại ném đến trong phòng của thiếu gia ra oai phủ đầu hắn, ai mới là tim lạnh?”
“Ta, ta….” Hắn vì cực kỳ tức giận mới làm như vậy! Trước lúc xé, Vô Ưu cơ hồ dập đầu quỳ xuống, bảo hắn ngàn vạn lần không thể làm như vậy, nếu không sẽ dẫn tới hậu quả không tưởng được. Lúc ấy hắn nổi nóng, như thế nào cũng không chịu nghe.
“Ngươi đối với nhị thiếu gia luôn cãi vã không ngừng, nhị thiếu gia đều chịu đựng ngươi, nhưng ngươi làm được thì quá đáng, nhị thiếu gia thời gian này rất vất vả còn không phải vì ngươi, ngay cả ngươi để cho hắn hảo hảo ngủ một đêm cũng không được sao? Còn muốn nửa đêm tới đây cãi nhau?”
Tiểu Hồng tuổi còn nhỏ, nói lên những lời còn rất non nớt, nhưng nàng một bùng oán khí khiến cho Phó Vịnh Hoan rốt cuộc chỉ đứng tại chỗ không mặt mũi nào.
Hắn trở lại phòng, chảy nước mắt mà đi vào giấc ngủ.
Khi trời còn chưa sáng, tổng quản tới gọi Phó Vịnh Hoan, nói Tề Tín Sở dặn dò muốn cho hắn tìm hiểu sản nghiệp của Tề gia.
Hắn đi theo tổng quản cả ngày, cái hiểu cái không, nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng được tổng quản đối với hắn không bằng lúc trước.
“Vịnh Hoan thiếu gia, trong vòng một tháng ngươi sẽ chưởng quản hết yếu quyết của sản nghiệp Tề gia.”
Tâm của Phó Vịnh Hoan loạn bất kỷ. Hắn cái gì cũng không muốn quản, hơn nữa những cái đó không đáng hắn quan tâm.
“Nhưng Tề gia không phải có Tín Sở chưởng quản sao?”
“Gần đây nhị thiếu gia liều chết liều sống từ sáng sớm đến tối mịt, Tề gia cuối cùng chuyển thiếu thành dư, hắn muốn buông tay cho ngươi quản lý vừa vặn lúc trước ngươi ở linh đường có nói, Tề gia thà cho ngươi quản lý, còn hơn để cho hắn một người không danh không phận quản lý. Nhị thiếu gia chính là ra quyết định này.”
“Hắn tính không quản sự sao?” Tổng quản nói câu “không danh không phận” này khiến cho Phó Vịnh Hoan lòng như đao cắt, hắn biết tổng quản nói riêng những lời này khiến cho hắn khó chịu.
Nét mặt già của tổng quản cúi thấp, có thể là không muốn ở trước mặt của Phó Vịnh Hoan lộ tình cảm khổ sở này.
“Không, nhị thiếu gia muốn rời khỏi Tề gia, vốn dĩ khi Tề lão gia sinh bệnh hắn đã muốn rời khỏi nơi này, nhận trọng trách này là không muốn làm cho ngươi thống khổ, mới cực lực chống đỡ hiện tại tình hình Tề gia đã tốt lên, hắn chuẩn bị toàn bộ giao cho ngươi.”
Phó Vịnh Hoan khóc rống một hồi.
Tề Tín Sở chẳng những không cần hắn, cũng không cần Tề gia! Đều là hắn khi đó nói những lời khó nghe, khiến cho Tề Tín Sở nghĩ rằng hắn ghét bỏ thân thế của y, cho rằng y là tiểu nhân tranh quyền đoạt sản, còn xé quần áo được may từ vải hoa lệ, phát hết nóng nảy, mới khiến cho y nản lòng thoái chí mà muốn rời đi.
Hắn đã mất tình yêu cùng ôn nhu của Tề Tín Sở! Đều là tự làm tự chịu! Nghĩ dến đây, hắn hận chính mình lúc trước miệng không chọn lời mà nói.
Tổng quản sớm nói hắn có dự tính sẽ rời khỏi Tề gia, chính mình lại nói nhưng lời nôn y, tức y, chê y, trách không được y lại chết tâm với hắn, không còn tình yêu nữa.
Vô Ưu nghe tin tức, im lặng không nói trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói ra những chuyện mà Phó Vịnh Hoan không biết.
“Vải bán ở tiệm đã không còn, nhị thiếu gia hỏi ngọn ngành ở Tô Hàng mới xuống Giang Nam. Hai cây vải kia là nhị thiếu gia đi Tô Hàng cầu mới, quá trình bất luận gian khổ thể nào, nhị thiếu gia cũng chưa từng nói có bao nhiêu khổ. Nhị thiếu gia nhìn quần áo làm từ hai cây vải kia bị xé nhỏ thành từng mảnh, tim đương nhiên sẽ lạnh.”
Tề Tín Sở không hề cùng hắn gặp mặt, Vô Ưu cùng tổng quản ẩn ẩn có ý trách cứ, khiến cho Phó Vịnh Hoan vừa thương tâm vừa buồn thương, nhưng Tề Tín Sở tránh không gặp mặt khiến cho hắn ngay cả muốn vãng hồi cũng không có cách nào.
Nửa tháng sau, Tề gia đón một vị mà không ai ngờ tới, vì thế tình cảm của hai người vốn không thuận lợi lại dấy lên một cơn sóng khác.
Phó Vịnh Hoan thời gian này thị sát sản nghiệp của Tề gia, tổng quản từng cái từng cái nói rõ ràng, hắn cũng vì tâm thần hoảng hốt, không biết có nghe được hay không.
Sau khi về đến nhà, hắn ngã vào gối lập tức ngủ, hận không thể không nghĩ đến chuyện của Tề Tín Sở.
Một ngày thị sát được một nửa, Phó Vịnh Hoan cảm thấy quá trình này vừa thống khổ vừa dài, hơn nữa suốt ngày tâm sự gắt gao nắm chặt tim của hắn, rốt cuộc hắn chịu không nổi, đầu đau như muốn nứt ra: “Ta không thoải mái, ta muốn trở về.”
Tổng quản thấy hắn thật sự không thoải mái, đành phải đưa hắn về.
Hai người vừa đến cửa Tề gia, đã thấy trong nhà loạn rầm rầm, không biết loạn cái gì.
Vô Ưu chạy ra, mở miệng mà cũng nói không nên lời Phó Vịnh Hoan phiền lòng muốn chết, không muốn nghe mà đi thẳng vào đại sảnh, không ngờ được lại thấy người mà cả đời này hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp lại.
“Vịnh Hoan.”
Người vốn ở chỗ chủ vị trong đại sảnh, thấy hắn trở về, vội vàng tiến tới đón.
Phó Vịnh Hoan ngây ngốc một lát, mới giật mình mới gọi cái tên mà lâu rồi hắn chưa gọi, đơn giản là chủ nhân của cái tên này theo lý hẳn là không còn trên thế gian này nữa.
“Triết Hoài! Trời ơi, Triết Hoài!” Tim hắn đập thình thịch, liền chạy như nhảy nhằm thằng phía Tề Triết Hoài.
Tề Triết Hoài vui vẻ mà ôm chặt hắn trong ngực.
Phó Vịnh Hoan khóc rống thất thanh, thanh mai trúc mã tâm tâm niệm niệm đã chết giờ sống lại, ai có thể không vui sướng muốn điên lên.
“Một năm, tất cả mọi người nói ngươi đã chết, mặc dù ta không tin, nhưng quan phủ cũng suy đoán ngươi đại khái đã chết, sao biết còn có thể gặp lại ngươi.”
“Ta rơi xuống sơn nhai, phía dưới là hồ sâu, cho nên không chết, chẳng quan gãy chân lại không thấy đại phu, tự mình nối lại xương, liền biến thành có chút chân ngắn chân dài, ở ngoài nghĩ ngơi một chút, lúc sau tốt lên mới trở về.”
Tại Phó Vịnh Hoan xem ra, gã gặp đại nạn, có thể tứ chi kiện toàn, đây là mĩ sự của nhân sinh hạnh phúc nhất rồi.
“Không sao, trong thành có nhiều đại phu giỏi, chúng ta gọi người đến khám chân cho ngươi.”
Phó Vịnh Hoan ngẩng mặt, hai tay vuốt ve khuôn mặt của Tề Triết Hoài Tề Triết Hoài cầm tay hắn, vô cùng vui sướng.
Phó Vịnh Hoan khẽ nấc nói: “Ngươi xem bộ dáng cùng lúc trước kém rất nhiều.”
“Bên ngoai vất vả, không thể so với ở trong nhà. Ngươi xem bộ dáng vẫn giống như trước, thậm chí còn đẹp hơn lúc trước, là bởi vì lâu rồi ta không nhìn thấy ngươi sao?”
Phó Vịnh Hoan trong nước mắt mang nụ cười, lời không đứng đắn này chính là giọng của Tề Triết Hoài, chính là huynh đê tốt từ nhỏ đến lớn.
Beta: Lynn
“Ngươi làm cho đôi mắt của ta luyến tiếc dời đi.” Tề Tín Sở thâm tình đáp lại Phó Vịnh Hoan.
“Miệng lưỡi trơn tru!” Mặt Phó Vịnh Hoan ửng đỏ, trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
Tề Tín Sở không ngừng vuốt ve tấm lưng trần của hắn, sờ soạng hồi lâu lại có nhiệt khí khác thường từ dưới bụng dâng lên, hắn không khỏi hổn hển thở, cố gắng muốn đem tâm tư dời đi chỗ khác.
“Cái kia, cái chuyện ngươi xuống phía nam Trường Giang…”
Hắn còn chưa hỏi xong, nhưng trên thực tế hắn vô cùng để ý chuyện hôn nhân này có thể thành công, hơn nữa hắn cùng Tề Tín Sở đã quan hệ như vậy thì tính làm sao.
Ngay cả đêm qua kích tình vô cùng mãnh liệt, nhưng dù sao cũng là phát tiết ***, quan hệ của hai người rốt cuộc có lâu dài hay không, mới là yếu điểm mà hắn muốn chú ý.
“Không có bà mối tới cầu hôn, đó là truyền lầm, đối phương đích xác nhờ một bà mối đến truyền lời, nhưng là bà mối kia muốn nói việc hôn nhân của người khác. Đối phương cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, làm sao có nữ nhân có thể lập gia đình? Hắn cũng không phải năm tuổi thì sinh được tiểu hài tử.”
Tề Tín Sở đáp rất rõ ràng, làm cho nút kết trong lòng của Phó Vịnh Hoan được tháo bỏ.
Hắn nâng mặt lên, cười sáng như hoa, dường như toàn bộ mây đen sương mù đã thành hư không.
Tề Tín Sở vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, thanh âm trầm thấp mang theo cái khàn khàn của ***, “Đừng cười với ta như vậy nữa, bằng không ta sẽ muốn ăn ngươi! Nhìn vẻ mặt ngươi biết ta không muốn thành thân thì cười như vậy, như đang nói ngươi thích ta biết bao.”
Hắn đích thật là thích y a, đêm qua nói với y không biết bao nhiêu lần! Lời nói của y với hắn có một câu nghi vấn, Phó Vịnh Hoan liền hướng y hỏi.
“Ăn, ăn ta?” Hắn nhất thời khó hiểu.
Tề Tín Sở ưỡn thắt lưng lên, bộ vị ưỡn lên vừa vặn chạm vào nơi tư mật của hắn, làm cho hắn thoáng chốc đỏ bừng.
“Ngươi, ngươi làm cái gì?”
Phó Vịnh Hoan kinh hô một tiếng, bàn tay của Tề Tín Sở âu yếm hắn, vui thích nảy lên thân thể hắn, nhưng bộ vị đêm qua nhiều lần nhận Tề Tín Sở đã không thể lại kịch tình hoan ái.
“Không sao, ta sẽ không đi vào, ta thích nhìn vẻ mặt vui thích của ngươi.”
“Nhưng, nhưng…” Hắn thăm dò nơi sưng lên của Tề Tín Sở. Chính hắn cũng là nam tử, đương nhiên biết được nếu không được phát tiết sẽ khó chịu cỡ nào.
Hắn run rẩy vươn tay, vỗ về bộ vị mà lúc trước chưa từng qua như vậy nếu Tề Tín Sở nguyện ý giúp hắn, vậy hắn sai không thể làm cho y vui thích được chưa?
Hắn ở bên tai của Tề Tín Sở nói ra ý nguyện của bản thân.
Tề Tín Sở thở hốc vì kinh ngạc, sau đó chậm rãi tuôn ra, thanh âm khàn khàn đến cơ hồ không tiếng, trên mặt hoàn toàn bao phủ bởi ***.
“Ngươi xác định?”
Phó Vịnh Hoan đưa tay ôm cổ của y, thắt lưng cọ sát vào thắt lưng của y, để cho vật cứng của y ngay tại vùng lân cận của mình hắn thoáng gập thắt lựng, để cho vật cực đại của y đi vào bên trong thân thể của mình.
Tề Tín Sở phát tiếng gầm nhẹ, Phó Vịnh Hoan thì phát tiếng rên khe khẽ, còn như có chút rất miễn cưỡng, nhưng hắn không hối hận.
Vui thích lúc sáng sớm này đây mang chút đau đớn, nhưng Tề Tín Sở tự kiềm chế mà ôn nhu khiến cho Phó Vịnh Hoan lần nữa đạt cao trào.
Hắn ôm chặt nam tử trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy cuộc đời lại hạnh phúc thỏa mãn như thế.
Mấy ngày nay, cả ngày Phó Vịnh Hoan đều cười tủm tỉm, Trương Tam thấy hắn thay đổi, không khỏi vì hắn mà cao hứng.
“Phó thiếu gia, ngươi gần đây tâm tình rất tốt, lúc trước tâm tình của ngươi rất lạ nha.”
Phó Vịnh Hoan cắm đóa hoa vào lọ, nhớ tới lúc trước mình hiểu lầm, bây giờ hắn nhớ tới cảm thấy rất buồn cười.
“Lúc trước ta hiểu lầm một chuyện, trong đầu quái quái, bây giờ mới biết biết đều là ta hiểu lầm, tự nhiên là không có việc gì rồi.”
“Đúng vậy, Phó thiếu gia, có việc gì cũng phải hỏi rõ ràng là tốt nhất, không nên để trong lòng, buồn phát bệnh thì ngược lại là không tốt. Ta thấy bây giờ người rất tốt.” Trương Tam là thật lòng quan tâm hắn, lập tức đáp lời.
“Cảm ơn ngươi, Trương Tam ca, về sau ta sẽ chú ý.” Nụ cười của hắn mang đầy vui sướng.
Trương Tam đỏ mặt nhanh chóng quay đầu, vội vàng làm việc.
Phó Vịnh Hoan thấy sắc trời đã tối, dặn dò Trương Tam nhớ đóng cửa, mình rời đi trước.
Phó Vịnh Hoan đi qua ngã tư đường, đi vào một cửa hàng dầu của Tề gia.
Mỗi chập tối Tề Tín Sở đều ở tại cửa hàng dầu này xem sổ sách, y một người làm hai người dùng, thật sự phân thân hết cách, không thể đến tiệm hoa đón hắn.
Cho nên Phó Vịnh Hoan đều đến sớm ở đây chờ y, hai người bọn họ cũng không làm cái gì, cũng chỉ là một người ngồi nhàn hạ một người xem sổ sách, nhưng sổ sách nhiều loại, Phó Vịnh Hoan thấy y vất vả như thế, thực vì hắn mà đau lòng.
“Tín Sở.” Thấy y hôm nay đặt biệt mệt nhọc, hai tay Phó Vịnh Hoan xoa bóp bờ vai của y, nhỏ giọng nói: “Ta cũng biết xem sổ, ngươi đưa một ít cho ta xem, một mình làm không hết thì mệt mỏi như vậy.”
Tề Tín Sở mỉm cười, “Có nhiều sổ sách có quỷ, ngươi xem không hiểu đâu, tiệm bán hoa của Trương Tam cùng tiểu nhị đều là người thành thật, sẽ không âm thầm gian lận. Tề gia đổ nhanh như vậy, thứ nhất là bởi vì Tề lão gia bệnh nặng không quản chuyện, người quản sổ sách làm không ít mưu tính, thứ hai là vì…” Y nói tới đây thì ngừng lại.
Phó Vịnh Hoan hỏi tiếp: “Thứ hai là vì cái gì?”
Thanh âm của Tề Tín Sở có chút lãnh khốc, “Thứ hai là vì Triết Hoài lãng phí.”
Vì sao mỗi lần y nhắc đến Triết Hoài đều là ngữ khí này?
“Triết Hoài không có xấu như vậy! Ta cùng hắn từ nhỏ như hình với bóng, hắn là người tốt.” Phó Vịnh Hoan nhịn không được mà phản bác.
“Có lẽ hắn đối với người không xấu, nhưng hắn thật sự không đáng là người tốt tương phản với ngươi, tâm địa của hắn vô cùng độc ác, làm việc lại mười hai vạn phần hạ lưu.”
Y lại dùng từ ác độc hạ lưu hình dung Tề Triết Hoài? Phó Vịnh Hoan tức giận.
Tề Triết Hoài cũng đã chết, y còn muốn bịa đặt nói xấu hắn!
Nói như thế nào, Tề Triết Hoài đối với hắn thật sự rất tốt, hắn không cho phép người khác ở trước mặt hắn mắng Tề Triết Hoài? Cho dù là Tề Tín Sở cũng không được.
“Có lẽ Tề bá phụ đối với ngươi không tốt, chỉ đối với Triết Hoài tốt, nhưng đây không phải lỗi của hắn! Ngươi đừng nói chuyện đều nhằm vào hắn, cũng đừng vì người không phải con cả.”
Tay cầm sổ sách của Tề Tín Sở cứng đờ, “Ngươi nghĩ rằng ta ghen tị hẳn sao?”
“Bởi vì ngươi nói chuyện đều nhằm vào hắn, còn, còn…” Phó Vịnh Hoan đem những lời ở trong lòng trước kia đều nói ra hết, “Còn khiến tổng quán cùng Vô ưu đều nói xấu hắn.”
“Ngươi nói là ta sai tổng quản cùng Vô Ưu ở trước mặt ngươi bịa đặt nói xấu Triết Hoài?” Tề Tín Sở biến sắc, thanh âm trầm hẳn đi.
Phó Vịnh Hoan cũng biết chính mình biểu đạt không tốt, nóng vội nói: “Ta không có ý này, nhưng, nhưng nếu không phải ngươi muốn bọn họ nói, bọn họ làm sao nói xấu Triết Hoài được?”
Tề Tín Sở đem sổ sách ném lên bàn, sắc mặt lãnh băng nói: “Ta thật là con của lẻ, mẹ đẻ của ta là tỷ nữ của Tề gia, đây là thân thế của ta, ta vĩnh viễn cũng không thay đổi được. Nếu ta cùng ngươi ở bên nhau là trèo cao ngươi, vậy ngươi cứ việc đi tìm Triết Hoài người cùng thân phận với ngươi.”
Phó Vịnh Hoan vì lời của y mà tức giận.
“Ngươi nói cái gì vậy? Ta từng ngại thân phận gì của ngươi sao? Nếu không phải Triết Hoài mất, địa vị của ngươi ở Tề gia so với phó tù cũng không bằng! Hắn đã chết, ngươi được thế chỗ của hắn, nhưng cũng chưa từng thấy ngươi cảm ơn hắn.”
“Hóa ra ngươi vẫn là nhìn ta như vậy! Thân phận của ta so với phó tì cũng không bằng, chẳng qua được vận may, chiếm được nguyên cái Tề gia của Triết Hoài, thậm chí còn tâm cơ sử tận, bảo tổng quản cùng Vô Ưu ở trước mặt ngươi nói xấu Triết Hoài, rồi nói hay cho ta, khiến ngươi ở trên giường, sẽ không kháng cự ta?”
Trong thanh âm lãnh băng của Tề Tín Sở mang theo phẫn nộ cùng chua xót cơ hồ nghe không ra, chính là chua xót che dấu dưới ngữ khi phẫn nộ ngang tàng, không bị người phát hiện.
Sắc mặt của Tề Tín Sở đã muốn chuyển sang xanh, Phó Vịnh Hoan cũng nhìn ra y phát hỏa, hắn muốn nói gì đó để vãn hồi, nhưng trong lòng vẫn tức y nói xấu Triết Hoài, cho nên im miệng, không chịu giải thích gì thêm.
“Ngươi về nhà đi, ta còn muốn tiếp tục xem sổ sách.”
Tề Tín Sở đè cơn giận xuống, không muốn nói gì với hắn nữa tiếp tục cầm sổ sách xem.
Phó Vịnh Hoan cũng vì tức y, quay đầu bước đi.
Đi lần này, sau này hắn hối hận vạn phần, bởi vì Tề Tín Sở không bao giờ đến phòng của hắn nữa.
Sau đó hai ngươi không còn nói chuyện nữa, Phó Vịnh Hoan đến cửa hàng để chờ Tề Tín Sở, nhưng y đã không còn ở cửa hàng dầu xem sổ nữa, đã chuyển sang nơi khác xem sổ sách, hỏi tổng quản, tổng quản nói không rõ ràng, chính là không chịu nói Tề Tín Sở ở nơi nào.
Phó Vịnh Hoan không ngờ y lại đối với hắn tuyệt tình như vậy, còn lẩn trốn hành tung của mình, hận đến đem hai bộ đồ kia xé thành từng mảnh rồi ném vào trong phòng của Tề Tín Sở cho y nhìn thấy, cho y thấy hắn rất tức giận như thế, nhưng Tề Tín Sở hoàn toàn không để ý tới hắn nữa.
Thời gian hai người bọn họ xuất môn không nhất định, thời gian Tề Tín Sở trở về phần lớn đều rất muộn.
Một ngày Phó Vịnh Hoan ở phòng không ngủ đợi y, nửa đêm Tề Tín Sở mới trở về, sắc mặt tiều tụy khiến cho hắn nhìn không ngừng khó chịu, với lại cũng đã hết giận hơn phân nữa.
“Trở về phòng ngủ đi.” Y thản nhiên nói với hắn một câu như vậy.
Trong lòng Phó Vịnh Hoan vừa gấp lại vừa khó chịu, “Vì cái cớ tranh cãi ngày đó mà ngươi không để ý đến ta như vậy, ngươi nghĩ ta còn ngủ được sao?”
Tề Tín Sở bỗng nhiên nói lên một câu rất đau đớn với hắn: “Ta không cần một người trong lòng không có ta, chỉ có nam nhân khác! Ngươi làm ta lạnh thấu tim, nếu ta ở trong lòng ngươi chính là một kẻ tiểu nhân đê tiện sai khiến người, tranh đoạt gia sản, vậy hai ngươi ở bên nhau còn có ý gì?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Trong lòng ta làm sao không có ngươi?” Lời nói lãnh đạm này của Tề Tín Sở với hắn, làm cho hắn chịu đựng đủ rồi. “Nếu trong lòng ta không có ngươi, ta sẽ nguyện ý trao thân xác cho ngươi sao?”
“Nếu là Triết Hòai cùng ta khiến ngươi chọn một ngươi, ngươi sẽ chọn ai?”
“Triết Hoài đã chết.” Phó Vịnh Hoan gào to.
“Nếu hắn không chết?”
Phó Vịnh Hoan che mặt kêu lên: “Ta không biết! Không nên hỏi ta vấn đề này.”
Vẻ mặt Tề Tín Sở mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi nói: “Đủ rồi, trở về ngủ đi! Ngươi khiến ta lạnh thấu tim, quần áo kia ngươi không cần cũng được, không cần ném trong phòng của ta đâu.”
“Ta, ta…” Hắn biết chuyện này mình có chút quá đáng, nhưng ai bảo Tề Tín Sở không để ý đến hắn.
“Đi ngủ đi.”
Tề Tín Sở vào phòng, tiểu Hồng đóng cánh cửa lại.
Phó Vịnh Hoan muốn gõ cửa gọi y ra nói rõ ràng, tiểu Hồng lại trong mắt nén giận trừng hắn.
“Vịnh Hoan thiếu gia, ngươi thật độc ác! Hai cây vải kia thiếu gia dùng hết tâm mới có được, ngươi nói không cần, ném cho hạ nhân cũng được thôi, nhưng ngươi lại ném đến trong phòng của thiếu gia ra oai phủ đầu hắn, ai mới là tim lạnh?”
“Ta, ta….” Hắn vì cực kỳ tức giận mới làm như vậy! Trước lúc xé, Vô Ưu cơ hồ dập đầu quỳ xuống, bảo hắn ngàn vạn lần không thể làm như vậy, nếu không sẽ dẫn tới hậu quả không tưởng được. Lúc ấy hắn nổi nóng, như thế nào cũng không chịu nghe.
“Ngươi đối với nhị thiếu gia luôn cãi vã không ngừng, nhị thiếu gia đều chịu đựng ngươi, nhưng ngươi làm được thì quá đáng, nhị thiếu gia thời gian này rất vất vả còn không phải vì ngươi, ngay cả ngươi để cho hắn hảo hảo ngủ một đêm cũng không được sao? Còn muốn nửa đêm tới đây cãi nhau?”
Tiểu Hồng tuổi còn nhỏ, nói lên những lời còn rất non nớt, nhưng nàng một bùng oán khí khiến cho Phó Vịnh Hoan rốt cuộc chỉ đứng tại chỗ không mặt mũi nào.
Hắn trở lại phòng, chảy nước mắt mà đi vào giấc ngủ.
Khi trời còn chưa sáng, tổng quản tới gọi Phó Vịnh Hoan, nói Tề Tín Sở dặn dò muốn cho hắn tìm hiểu sản nghiệp của Tề gia.
Hắn đi theo tổng quản cả ngày, cái hiểu cái không, nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng được tổng quản đối với hắn không bằng lúc trước.
“Vịnh Hoan thiếu gia, trong vòng một tháng ngươi sẽ chưởng quản hết yếu quyết của sản nghiệp Tề gia.”
Tâm của Phó Vịnh Hoan loạn bất kỷ. Hắn cái gì cũng không muốn quản, hơn nữa những cái đó không đáng hắn quan tâm.
“Nhưng Tề gia không phải có Tín Sở chưởng quản sao?”
“Gần đây nhị thiếu gia liều chết liều sống từ sáng sớm đến tối mịt, Tề gia cuối cùng chuyển thiếu thành dư, hắn muốn buông tay cho ngươi quản lý vừa vặn lúc trước ngươi ở linh đường có nói, Tề gia thà cho ngươi quản lý, còn hơn để cho hắn một người không danh không phận quản lý. Nhị thiếu gia chính là ra quyết định này.”
“Hắn tính không quản sự sao?” Tổng quản nói câu “không danh không phận” này khiến cho Phó Vịnh Hoan lòng như đao cắt, hắn biết tổng quản nói riêng những lời này khiến cho hắn khó chịu.
Nét mặt già của tổng quản cúi thấp, có thể là không muốn ở trước mặt của Phó Vịnh Hoan lộ tình cảm khổ sở này.
“Không, nhị thiếu gia muốn rời khỏi Tề gia, vốn dĩ khi Tề lão gia sinh bệnh hắn đã muốn rời khỏi nơi này, nhận trọng trách này là không muốn làm cho ngươi thống khổ, mới cực lực chống đỡ hiện tại tình hình Tề gia đã tốt lên, hắn chuẩn bị toàn bộ giao cho ngươi.”
Phó Vịnh Hoan khóc rống một hồi.
Tề Tín Sở chẳng những không cần hắn, cũng không cần Tề gia! Đều là hắn khi đó nói những lời khó nghe, khiến cho Tề Tín Sở nghĩ rằng hắn ghét bỏ thân thế của y, cho rằng y là tiểu nhân tranh quyền đoạt sản, còn xé quần áo được may từ vải hoa lệ, phát hết nóng nảy, mới khiến cho y nản lòng thoái chí mà muốn rời đi.
Hắn đã mất tình yêu cùng ôn nhu của Tề Tín Sở! Đều là tự làm tự chịu! Nghĩ dến đây, hắn hận chính mình lúc trước miệng không chọn lời mà nói.
Tổng quản sớm nói hắn có dự tính sẽ rời khỏi Tề gia, chính mình lại nói nhưng lời nôn y, tức y, chê y, trách không được y lại chết tâm với hắn, không còn tình yêu nữa.
Vô Ưu nghe tin tức, im lặng không nói trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói ra những chuyện mà Phó Vịnh Hoan không biết.
“Vải bán ở tiệm đã không còn, nhị thiếu gia hỏi ngọn ngành ở Tô Hàng mới xuống Giang Nam. Hai cây vải kia là nhị thiếu gia đi Tô Hàng cầu mới, quá trình bất luận gian khổ thể nào, nhị thiếu gia cũng chưa từng nói có bao nhiêu khổ. Nhị thiếu gia nhìn quần áo làm từ hai cây vải kia bị xé nhỏ thành từng mảnh, tim đương nhiên sẽ lạnh.”
Tề Tín Sở không hề cùng hắn gặp mặt, Vô Ưu cùng tổng quản ẩn ẩn có ý trách cứ, khiến cho Phó Vịnh Hoan vừa thương tâm vừa buồn thương, nhưng Tề Tín Sở tránh không gặp mặt khiến cho hắn ngay cả muốn vãng hồi cũng không có cách nào.
Nửa tháng sau, Tề gia đón một vị mà không ai ngờ tới, vì thế tình cảm của hai người vốn không thuận lợi lại dấy lên một cơn sóng khác.
Phó Vịnh Hoan thời gian này thị sát sản nghiệp của Tề gia, tổng quản từng cái từng cái nói rõ ràng, hắn cũng vì tâm thần hoảng hốt, không biết có nghe được hay không.
Sau khi về đến nhà, hắn ngã vào gối lập tức ngủ, hận không thể không nghĩ đến chuyện của Tề Tín Sở.
Một ngày thị sát được một nửa, Phó Vịnh Hoan cảm thấy quá trình này vừa thống khổ vừa dài, hơn nữa suốt ngày tâm sự gắt gao nắm chặt tim của hắn, rốt cuộc hắn chịu không nổi, đầu đau như muốn nứt ra: “Ta không thoải mái, ta muốn trở về.”
Tổng quản thấy hắn thật sự không thoải mái, đành phải đưa hắn về.
Hai người vừa đến cửa Tề gia, đã thấy trong nhà loạn rầm rầm, không biết loạn cái gì.
Vô Ưu chạy ra, mở miệng mà cũng nói không nên lời Phó Vịnh Hoan phiền lòng muốn chết, không muốn nghe mà đi thẳng vào đại sảnh, không ngờ được lại thấy người mà cả đời này hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp lại.
“Vịnh Hoan.”
Người vốn ở chỗ chủ vị trong đại sảnh, thấy hắn trở về, vội vàng tiến tới đón.
Phó Vịnh Hoan ngây ngốc một lát, mới giật mình mới gọi cái tên mà lâu rồi hắn chưa gọi, đơn giản là chủ nhân của cái tên này theo lý hẳn là không còn trên thế gian này nữa.
“Triết Hoài! Trời ơi, Triết Hoài!” Tim hắn đập thình thịch, liền chạy như nhảy nhằm thằng phía Tề Triết Hoài.
Tề Triết Hoài vui vẻ mà ôm chặt hắn trong ngực.
Phó Vịnh Hoan khóc rống thất thanh, thanh mai trúc mã tâm tâm niệm niệm đã chết giờ sống lại, ai có thể không vui sướng muốn điên lên.
“Một năm, tất cả mọi người nói ngươi đã chết, mặc dù ta không tin, nhưng quan phủ cũng suy đoán ngươi đại khái đã chết, sao biết còn có thể gặp lại ngươi.”
“Ta rơi xuống sơn nhai, phía dưới là hồ sâu, cho nên không chết, chẳng quan gãy chân lại không thấy đại phu, tự mình nối lại xương, liền biến thành có chút chân ngắn chân dài, ở ngoài nghĩ ngơi một chút, lúc sau tốt lên mới trở về.”
Tại Phó Vịnh Hoan xem ra, gã gặp đại nạn, có thể tứ chi kiện toàn, đây là mĩ sự của nhân sinh hạnh phúc nhất rồi.
“Không sao, trong thành có nhiều đại phu giỏi, chúng ta gọi người đến khám chân cho ngươi.”
Phó Vịnh Hoan ngẩng mặt, hai tay vuốt ve khuôn mặt của Tề Triết Hoài Tề Triết Hoài cầm tay hắn, vô cùng vui sướng.
Phó Vịnh Hoan khẽ nấc nói: “Ngươi xem bộ dáng cùng lúc trước kém rất nhiều.”
“Bên ngoai vất vả, không thể so với ở trong nhà. Ngươi xem bộ dáng vẫn giống như trước, thậm chí còn đẹp hơn lúc trước, là bởi vì lâu rồi ta không nhìn thấy ngươi sao?”
Phó Vịnh Hoan trong nước mắt mang nụ cười, lời không đứng đắn này chính là giọng của Tề Triết Hoài, chính là huynh đê tốt từ nhỏ đến lớn.
Bình luận truyện