Liệp Quang
Chương 50
"Có quy định nhân vật mục tiêu không thể tự cứu à?"
Đa số những cuộc thi du chiến cơ giáp thường lệ đều có hai thể chế thi đấu là "tranh giành" và "công kích".
Tên như ý nghĩa. Trong một cuộc so tài tranh giành, một chiến đội tranh giành mục tiêu mà đối phương bảo vệ. Thông thường còn phải hộ tống mục tiêu trở về đại bản doanh của đội trong bình an thì mới được coi như là thắng.
Mà kiểu so tài công kích lại có biệt danh là "cuộc đấu quyết tử tới cùng", vừa nghe là biết sẽ hung tàn và kích thích hơn rồi. Hai chiến đội sống chết đối đầu với nhau để đánh chiếm đại bản doanh của đối phương, đối phương phải đầu hàng, nếu không họ sẽ đại khai sát giới mà tiêu diệt hết đội viên của đối phương.
Đương nhiên là không có tiêu diệt thật.
Sau những màn bạo lực máu me, dù sao đây cũng chỉ là một phong trào thể dục thể thao mà toàn dân sẽ xem, tuy là rating R nhưng cuối cùng cũng không phải chiến tranh thật.
Hệ thống và hội trọng tài sẽ theo dõi chặt chẽ màn thi đấu của các tuyển thủ dự thi và huýt còi đúng lúc tùy theo mức độ tổn thương của cơ giáp và thân thể tuyển thủ. Đội viên nào không nghe lời trọng tài đều sẽ trực tiếp bị bắn ra khỏi không gian và bị phạt ngồi không trên ghế chờ.
Tuy bọn Tang Hạ đã chửi cái tên "Crazy Shark" này tới mức máu chó đầy đầu trên khán đài (Tang Hạ: Con cá già này chạy thật xa tới địa bàn của chúng ta làm chuyện xàm xí gì thế này? Trở lại trong rãnh nước bẩn của ngươi đi!), thế nhưng trong hạng mục thi đấu tranh giành, kỳ thực đổi "mục tiêu" thành khách quý ngoài sân thì cũng cực kỳ thường thấy.
Chỉ là, lúc trước vì để tăng thêm "tính thú vị", người bị thay không phải là đội cổ vũ thì cũng là siêu sao nổi tiếng mở đầu trận đấu. Lần này đổi thành hai vị cha xứ quả thực là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.
Cho nên Crazy Shark vừa nói thế ra, cả sân ầm một tiếng nổ thành một đám mây hình nấm. Bắp rang của Tang Hạ cũng đổ xuống.
Trên khán đài ghế đầu, đôi mắt luôn nửa híp của Felix IV chậm rãi mở ra. Như con rồng tuổi già sức yếu mà tỉnh lại trong tình trạng vô cùng buồn bực giữa lúc đang chợp mắt.
Trước màn ảnh quang tử lớn trong lễ đường của tu viện Thánh Miro, mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, ngay cả Adway cũng không khỏi buông bánh donut vừa gặm một phát xuống.
"Điều này có hơi..." Lewis nói với Hoàng đế, "Dù sao cũng là cha xứ mà."
"Nội dung thi đấu của hôm nay là gì?" Raphael hỏi.
Cán bộ của cuộc thi báo: "Một cuộc đấu đường phố trong trận chiến "Hộ Quang" ạ. Năm đó quân đảo chính chiếm lấy thành phố Gloria, hai vị đặc sứ của Tòa thánh bị nhốt đang chờ cứu viện tới. Đội Tu rút được phe đối nghịch, đội Byron là phe ủng hộ ạ."
"Chẳng trách Crazy Shark lại đề nghị đổi thành cha xứ thật." Raphael cười nói, "Điều này thực sự mang nhiều ý nghĩa hơn đó. Thưa cha, cứ như vậy thì nếu đội của chúng ta không thể thành công cứu nhóm cha xứ ra, chúng ta không chỉ sẽ bị dân chúng mắng mà còn có thể bị Tòa thánh khinh bỉ nữa đó ạ."
"Chẳng phải như thế cũng vừa lúc à?" Công tước Oran giơ chân dài lên, "Cho đám chiến sĩ này một lý do để họ nhất định phải thắng cũng như kích thích tiềm lực lớn nhất của họ ra. Lấy thái độ như thế để nghênh chiến một kẻ địch khủng như đội Tu vậy thì xác suất thắng lợi mới tăng cao được chứ."
"Ta cảm thấy làm vậy không khỏi hơi bất kính với nhóm cha xứ đấy." Lewis nghiêm mặt bảo.
"Để người trong cuộc quyết định đi." Hoàng đế đáp lại đúng theo quy củ, ông tuyên bố: "Nếu hai vị cha xứ không phản đối..."
"Tôi vô cùng tình nguyện, thưa bệ hạ!" Cha xứ của đội Turusman lập tức nói, "Thánh chủ vẫn luôn chỉ dẫn chúng ta phải đến với mọi người và sướng vui đau buồn cùng với họ. Tôi cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để tôi có thể trải nghiệm những trò vui của người thế tục và hiểu sâu hơn về họ."
Sau đó, tất cả mọi người ở hiện trường loạch xoạch đưa mắt nhìn lên trên người cha xứ của đội Byron.
"..." Bị hai triệu chiếc bóng đèn tròn chiếu xuống đầu, Ian còn có thể nói gì nữa?
Sau năm phút.
Ian đứng trong một căn phòng chuẩn bị, nhân viên đang đeo một chiếc vòng cổ như dây xích xương rắn lên cổ hắn.
"Xin đừng sốt sắng, thưa cha xứ." Nhân viên an ủi, "Nhân vật mục tiêu sẽ ở một nơi an toàn nhất trong toàn bộ quá trình, cái gì cũng chẳng cần làm hết ạ. Ngài còn có thể quan sát chiến đấu tại hiện trường nữa, đây là một thể nghiệm cực khó có được mà. Đám người có tiền cũng sẽ bỏ tiền đổi lấy đãi ngộ này đó."
"Vậy thì cũng không hẳn." Cha xứ đội Tu đi tới.
Lúc trước Ian đã chú ý tới vị cha xứ khác với tất cả mọi người này rồi nhưng bây giờ mới có thời gian quan sát gã một cách tỉ mỉ.
Vị cha xứ này cũng là một gã Omega, dáng vẻ vô cùng cao gầy, dù mặc áo choàng đỏ đậm đầy phiền phức nhưng vẫn không cảm thấy rườm rà.
Gã chậm rãi bước tới, đi lại tao nhã, như động vật họ mèo vậy. Giọng nói mềm nhẹ uyển chuyển, trong cổ họng lại có một nét quyến rũ khó thể miêu tả được, người khác nghe vào mà lỗ tai ngứa ngáy khó nhịn.
Đáng giận là dù tư chất đặc biệt như thế nhưng dung mạo của gã lại trông hết sức bình thường, vẫn còn tính là đoan chính anh tuấn, nhưng cố tình lại không hề đặc sắc, khiến người khác xoay mặt một cái đã quên mất. Gã có một mái tóc ngắn màu trà, con mắt màu xám, không nhìn ra tuổi tác đã tới đâu. Nhưng trông gã rất thành thục và thận trọng, nhưng nhìn dung mạo thì chỉ chừng bốn mươi, năm mươi tuổi mà thôi.
Cha xứ này chẳng hề tự giới thiệu mình gì cả, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy nghi hoặc của Ian rồi cười nói: "Các chiến sĩ phải thành công hộ tống mục tiêu trở về đại bản doanh thì mới có thể có điểm. Cướp được mục tiêu thì chỉ thành công được một nửa thôi, đối thủ vẫn có thể đuổi giết theo và tranh thủ đoạt lại mục tiêu. Lúc đó, cậu sẽ trải qua cảnh chiến đấu và lửa đạn với chiến sĩ. Tôi đề nghị cậu uống thuốc say xe trước để tránh lúc đó ói ra trong buồng lái của cơ giáp nhé."
"Ngài nói như thể rất có kinh nghiệm vậy đó cha xứ." Ian cười ha ha.
"A..." Đối phương giơ tay vén tóc rối bên tai một chút, trong lúc nhất thời vẻ phong tình vạn chủng bắn ra bốn phía, vài tên nhân viên Beta cũng mở to mắt.
"Hôm nay sẽ là một ngày điên cuồng đó." Cha xứ đội Tu nở một nụ cười xinh đẹp với Ian, "Vậy thôi đợi chút nữa là thấy ấy mà."
Nhân viên tháo vát hoàn hồn, lau mồ hôi cười xòa với Ian: "Cha xứ, ngài đừng bị dọa bởi lời nói của người kia. Trong chiếc vòng cổ mà ngài đeo có một bộ giáp nhẹ, nó sẽ bắn ra để bảo vệ cho ngài vào thời khắc mấu chốt ạ."
"Há, vậy thì tốt." Ian vẫn mơ hồ như trước, hắn ngoan ngoãn đứng đó nghe nhân viên giải thích quy tắc tranh tài.
"Lúc mở không gian ra, ngài có thể sẽ cảm thấy hơi choáng váng và buồn nôn, nếu vậy thì hãy nhấn vào cái nút này. Ngài có thể giao lưu với tất cả mọi người, nhưng cuộc trò chuyện sẽ bị ghi âm lại ạ..."
Dù sao Leon cũng sẽ bảo vệ mình mà. Ian không yên lòng nghĩ, còn thực sự không có một chút sợ sệt nào với trận đấu hết, trái lại hắn bắt đầu mong đợi cơ hội quan sát sân trong khó gặp một lần này.
Nhưng vào giờ phút này, Leon đang nghiêm túc giằng co với huấn luyện viên.
"Xin ngài hãy suy nghĩ thêm một chút thưa huấn luyện viên. Ta tin ta đã có thể chứng minh thực lực của mình thông qua đợt huấn luyện rồi, ta có tư cách vào trận tác chiến!"
"Tất cả quyết định của tôi đều được cân nhắc dựa trên phương diện chiến thuật toàn thể chứ không phải mỗi cá nhân!" Huấn luyện viên quát lên, "Đúng, tố chất của cá nhân cậu tốt cực kỳ, ta cũng có thể nói là năng lực tác chiến đơn của cậu thậm chí có thể đứng đầu cả đội nữa. Với cái tuổi này của cậu, tôi gần như có thể gọi cậu là thiên tài luôn rồi. Thế nhưng ——"
Huấn luyện viên chỉ ra ngoài cửa lớn: "Đây không phải là một cuộc chiến cá nhân mà là trận chiến đoàn đội. Bước vào không gian kia, chiến sĩ có mạnh mẽ tới đâu cũng cũng chỉ là một phần trong đoàn đội mà thôi. Tôi biết vị cha xứ kia là bạn của cậu, nhưng tính tình vội vã này của cậu sẽ biến cậu trở thành một mối uy hiếp giữa sự hợp tác của đoàn đội đó. Cho nên, phục tùng mệnh lệnh, cậu ngoan ngoãn ngồi dự bị cho tôi!"
"Huấn luyện viên, tôi bảo đảm sẽ phục tùng theo chỉ huy của đội trưởng nếu được tham gia và toàn lực phối hợp với các đồng đội mà!" Sát ý quanh người Leon bị vây trong vỏ kiếm, chấn động đến mức run cầm cập.
"Không tranh cãi nữa!" Huấn luyện viên vô tình bác bỏ thỉnh cầu của anh rồi rống về phía những đội viên khác, "Tất cả lên máy bay, chuẩn bị xuất chinh!"
Mười lăm đội viên tiền tuyến và ba tên lính quân y đã chuẩn bị xong
Leon hít sâu, gân xanh trên lưng lộ ra ngoài, khớp xương lộp cộp vang lên.
Một lát sau, anh bình tĩnh lại, mặt không thay đổi ngồi xuống một bên.
Tiếng chuông reo vang ở ngoài sân.
Người chủ trì: "Mở không gian ra."
Vù một tiếng, một bức thành che vô hình hiện lên và bao phủ trường đấu phía dưới, những chiếc màn hình quan sát toàn tức cao to xuất hiện đằng trước mỗi khán đài.
Mấy triệu khán giả đều cảm nhận được sự thay đổi của từ trường, cánh tay tóc gáy và tóc rối trên trán cũng dồn dập chổng ngược lên, không ít người có tóc ngắn trực tiếp xù lông. Mà đồ đeo đựng cơ giáp trên người những quân nhân Alpha cũng chịu ảnh hưởng bởi từ trường và lấp loé lên.
Hôm nay, trên bộ đồ dải lụa của Felix IV có treo đủ loại đá quý, hoa cài ngực, và huy chương để tượng trưng cho thân phận và chiến công. Trong đó có một chiếc huy chương đen bạc hình tròn, hoa văn trông vô cùng cổ điển, ở giữa có khảm một miếng cẩm thạch màu xám xịt.
Lúc bấy giờ, miếng cẩm thạch này cũng chợt lén lút hiện lên một vệt sáng nhạt.
Sau một trận choáng váng, Ian phát hiện, sân trong vốn cũng chừng một ki-lô-mét vuông, trong nháy mắt trở nên bao la và vô biên.
Mặt cỏ xanh biếc biến mất, thay vào đó là một khu đô thị hiện đại lớn và rất phát triển.
Cả thành phố trông như một ngọn núi hùng vĩ. Trung tâm đứng lặng ở giữa đống cao ốc chọc trời, mấy tòa nhà xung quanh từ từ thấp xuống, các cửa hàng chĩa ra bốn phía, chiếm lấy hết mảnh đất lớn này.
Trong lúc giật mình, Ian cảm thấy mọi chuyện đã xảy ra lúc trước đều là giấc mơ của riêng mình thôi.
Bởi vì hắn phát hiện lúc này mình đang đứng trên tháp chuông của tu viện Thánh Miro, ngoài cửa sổ là sân đình của tu viện!
Thế nhưng cây cỏ trong sân đình lại khác với ký ức của hắn. Không chỉ vậy, phòng ốc của tu viện cũng mới tinh, căn phòng trong tháp chuông đã sớm biến thành nơi để đồ linh tinh và ổ của bọn chim bồ câu rồi, mọi thứ đã thay sơn đổi mới hoàn toàn, còn để những dụng cụ gia đình đơn giản nữa chứ.
Nơi này là Gloria hai nghìn năm trước!
"Phục hồi những chi tiết cũng không tồi đấy." Cha xứ đội Tu tự đi tới từ phía sau rồi đứng bên cạnh Ian.
Bầu trời trên đầu tu viện chưa bị rừng rậm của đô thị chiếm lấy, vừa liếc mắt một cái mà đã thấy rõ không trung mù mịt rồi. Trong đình viện, vẻ mặt của các tu sĩ trông vội vàng như gặp phải địch mạnh. Lão viện trưởng tóc trắng xoá đang chỉ huy các tu sĩ đóng cửa lớn lại và thả song sắt chống trộm xuống.
Ian biết bọn họ cũng là NPC giả lập của hệ thống nhưng cũng rất khó mà không bị cảm xúc căng thẳng sợ hãi của bọn họ lây sang.
Đột nhiên, một tiếng còi báo động rung mạnh màng tai rơi xuống từ trên bầu trời mây đen giăng kín, vang vọng cả mảnh đất.
Các tu sĩ ngoảnh mặt làm ngơ.
"Bắt đầu thi đấu rồi đấy." Cha xứ đội Tu đáp, "Chuẩn bị kỹ càng cho chín mươi phút sao chưa?"
"Đương nhiên rồi." Ian nói nhỏ, xoay người đi tới cửa phòng nghỉ.
"Cậu đi đâu vậy?" Cha xứ đội Tu kinh ngạc, "Chúng ta phải ở trong phòng này chờ cứu viện tới đây chứ."
"Có quy định nhân vật mục tiêu không thể tự cứu à?" Ian đã kéo cửa ra, nghiêng đầu nhìn lại.
Dưới sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, ánh mắt của hắn trông sắc bén, dáng vẻ khiêm tốn hiền lành đã rời khỏi vị trí, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên hiện ra nét thâm thúy mà cương nghị.
Cha xứ đội Tu hơi sửng sốt: "Thực sự cũng không có. Nhưng..."
Thực ra đây là một thiết lập nhỏ có lợi cho phe cứu viện trong cuộc tranh tài. Thế nhưng chiến trường cực kỳ nguy hiểm, sau khi trốn đi, họ rất có thể sẽ đưa mình vào trong tay của nhân vật phản diện. Cho nên nhân vật mục tiêu thường sẽ lựa chọn an phận mà phát ngốc tại chỗ.
"Vậy hãy đi với tôi đi!" Ian dẫn đường đi ra ngoài trước.
Đa số những cuộc thi du chiến cơ giáp thường lệ đều có hai thể chế thi đấu là "tranh giành" và "công kích".
Tên như ý nghĩa. Trong một cuộc so tài tranh giành, một chiến đội tranh giành mục tiêu mà đối phương bảo vệ. Thông thường còn phải hộ tống mục tiêu trở về đại bản doanh của đội trong bình an thì mới được coi như là thắng.
Mà kiểu so tài công kích lại có biệt danh là "cuộc đấu quyết tử tới cùng", vừa nghe là biết sẽ hung tàn và kích thích hơn rồi. Hai chiến đội sống chết đối đầu với nhau để đánh chiếm đại bản doanh của đối phương, đối phương phải đầu hàng, nếu không họ sẽ đại khai sát giới mà tiêu diệt hết đội viên của đối phương.
Đương nhiên là không có tiêu diệt thật.
Sau những màn bạo lực máu me, dù sao đây cũng chỉ là một phong trào thể dục thể thao mà toàn dân sẽ xem, tuy là rating R nhưng cuối cùng cũng không phải chiến tranh thật.
Hệ thống và hội trọng tài sẽ theo dõi chặt chẽ màn thi đấu của các tuyển thủ dự thi và huýt còi đúng lúc tùy theo mức độ tổn thương của cơ giáp và thân thể tuyển thủ. Đội viên nào không nghe lời trọng tài đều sẽ trực tiếp bị bắn ra khỏi không gian và bị phạt ngồi không trên ghế chờ.
Tuy bọn Tang Hạ đã chửi cái tên "Crazy Shark" này tới mức máu chó đầy đầu trên khán đài (Tang Hạ: Con cá già này chạy thật xa tới địa bàn của chúng ta làm chuyện xàm xí gì thế này? Trở lại trong rãnh nước bẩn của ngươi đi!), thế nhưng trong hạng mục thi đấu tranh giành, kỳ thực đổi "mục tiêu" thành khách quý ngoài sân thì cũng cực kỳ thường thấy.
Chỉ là, lúc trước vì để tăng thêm "tính thú vị", người bị thay không phải là đội cổ vũ thì cũng là siêu sao nổi tiếng mở đầu trận đấu. Lần này đổi thành hai vị cha xứ quả thực là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.
Cho nên Crazy Shark vừa nói thế ra, cả sân ầm một tiếng nổ thành một đám mây hình nấm. Bắp rang của Tang Hạ cũng đổ xuống.
Trên khán đài ghế đầu, đôi mắt luôn nửa híp của Felix IV chậm rãi mở ra. Như con rồng tuổi già sức yếu mà tỉnh lại trong tình trạng vô cùng buồn bực giữa lúc đang chợp mắt.
Trước màn ảnh quang tử lớn trong lễ đường của tu viện Thánh Miro, mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, ngay cả Adway cũng không khỏi buông bánh donut vừa gặm một phát xuống.
"Điều này có hơi..." Lewis nói với Hoàng đế, "Dù sao cũng là cha xứ mà."
"Nội dung thi đấu của hôm nay là gì?" Raphael hỏi.
Cán bộ của cuộc thi báo: "Một cuộc đấu đường phố trong trận chiến "Hộ Quang" ạ. Năm đó quân đảo chính chiếm lấy thành phố Gloria, hai vị đặc sứ của Tòa thánh bị nhốt đang chờ cứu viện tới. Đội Tu rút được phe đối nghịch, đội Byron là phe ủng hộ ạ."
"Chẳng trách Crazy Shark lại đề nghị đổi thành cha xứ thật." Raphael cười nói, "Điều này thực sự mang nhiều ý nghĩa hơn đó. Thưa cha, cứ như vậy thì nếu đội của chúng ta không thể thành công cứu nhóm cha xứ ra, chúng ta không chỉ sẽ bị dân chúng mắng mà còn có thể bị Tòa thánh khinh bỉ nữa đó ạ."
"Chẳng phải như thế cũng vừa lúc à?" Công tước Oran giơ chân dài lên, "Cho đám chiến sĩ này một lý do để họ nhất định phải thắng cũng như kích thích tiềm lực lớn nhất của họ ra. Lấy thái độ như thế để nghênh chiến một kẻ địch khủng như đội Tu vậy thì xác suất thắng lợi mới tăng cao được chứ."
"Ta cảm thấy làm vậy không khỏi hơi bất kính với nhóm cha xứ đấy." Lewis nghiêm mặt bảo.
"Để người trong cuộc quyết định đi." Hoàng đế đáp lại đúng theo quy củ, ông tuyên bố: "Nếu hai vị cha xứ không phản đối..."
"Tôi vô cùng tình nguyện, thưa bệ hạ!" Cha xứ của đội Turusman lập tức nói, "Thánh chủ vẫn luôn chỉ dẫn chúng ta phải đến với mọi người và sướng vui đau buồn cùng với họ. Tôi cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để tôi có thể trải nghiệm những trò vui của người thế tục và hiểu sâu hơn về họ."
Sau đó, tất cả mọi người ở hiện trường loạch xoạch đưa mắt nhìn lên trên người cha xứ của đội Byron.
"..." Bị hai triệu chiếc bóng đèn tròn chiếu xuống đầu, Ian còn có thể nói gì nữa?
Sau năm phút.
Ian đứng trong một căn phòng chuẩn bị, nhân viên đang đeo một chiếc vòng cổ như dây xích xương rắn lên cổ hắn.
"Xin đừng sốt sắng, thưa cha xứ." Nhân viên an ủi, "Nhân vật mục tiêu sẽ ở một nơi an toàn nhất trong toàn bộ quá trình, cái gì cũng chẳng cần làm hết ạ. Ngài còn có thể quan sát chiến đấu tại hiện trường nữa, đây là một thể nghiệm cực khó có được mà. Đám người có tiền cũng sẽ bỏ tiền đổi lấy đãi ngộ này đó."
"Vậy thì cũng không hẳn." Cha xứ đội Tu đi tới.
Lúc trước Ian đã chú ý tới vị cha xứ khác với tất cả mọi người này rồi nhưng bây giờ mới có thời gian quan sát gã một cách tỉ mỉ.
Vị cha xứ này cũng là một gã Omega, dáng vẻ vô cùng cao gầy, dù mặc áo choàng đỏ đậm đầy phiền phức nhưng vẫn không cảm thấy rườm rà.
Gã chậm rãi bước tới, đi lại tao nhã, như động vật họ mèo vậy. Giọng nói mềm nhẹ uyển chuyển, trong cổ họng lại có một nét quyến rũ khó thể miêu tả được, người khác nghe vào mà lỗ tai ngứa ngáy khó nhịn.
Đáng giận là dù tư chất đặc biệt như thế nhưng dung mạo của gã lại trông hết sức bình thường, vẫn còn tính là đoan chính anh tuấn, nhưng cố tình lại không hề đặc sắc, khiến người khác xoay mặt một cái đã quên mất. Gã có một mái tóc ngắn màu trà, con mắt màu xám, không nhìn ra tuổi tác đã tới đâu. Nhưng trông gã rất thành thục và thận trọng, nhưng nhìn dung mạo thì chỉ chừng bốn mươi, năm mươi tuổi mà thôi.
Cha xứ này chẳng hề tự giới thiệu mình gì cả, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy nghi hoặc của Ian rồi cười nói: "Các chiến sĩ phải thành công hộ tống mục tiêu trở về đại bản doanh thì mới có thể có điểm. Cướp được mục tiêu thì chỉ thành công được một nửa thôi, đối thủ vẫn có thể đuổi giết theo và tranh thủ đoạt lại mục tiêu. Lúc đó, cậu sẽ trải qua cảnh chiến đấu và lửa đạn với chiến sĩ. Tôi đề nghị cậu uống thuốc say xe trước để tránh lúc đó ói ra trong buồng lái của cơ giáp nhé."
"Ngài nói như thể rất có kinh nghiệm vậy đó cha xứ." Ian cười ha ha.
"A..." Đối phương giơ tay vén tóc rối bên tai một chút, trong lúc nhất thời vẻ phong tình vạn chủng bắn ra bốn phía, vài tên nhân viên Beta cũng mở to mắt.
"Hôm nay sẽ là một ngày điên cuồng đó." Cha xứ đội Tu nở một nụ cười xinh đẹp với Ian, "Vậy thôi đợi chút nữa là thấy ấy mà."
Nhân viên tháo vát hoàn hồn, lau mồ hôi cười xòa với Ian: "Cha xứ, ngài đừng bị dọa bởi lời nói của người kia. Trong chiếc vòng cổ mà ngài đeo có một bộ giáp nhẹ, nó sẽ bắn ra để bảo vệ cho ngài vào thời khắc mấu chốt ạ."
"Há, vậy thì tốt." Ian vẫn mơ hồ như trước, hắn ngoan ngoãn đứng đó nghe nhân viên giải thích quy tắc tranh tài.
"Lúc mở không gian ra, ngài có thể sẽ cảm thấy hơi choáng váng và buồn nôn, nếu vậy thì hãy nhấn vào cái nút này. Ngài có thể giao lưu với tất cả mọi người, nhưng cuộc trò chuyện sẽ bị ghi âm lại ạ..."
Dù sao Leon cũng sẽ bảo vệ mình mà. Ian không yên lòng nghĩ, còn thực sự không có một chút sợ sệt nào với trận đấu hết, trái lại hắn bắt đầu mong đợi cơ hội quan sát sân trong khó gặp một lần này.
Nhưng vào giờ phút này, Leon đang nghiêm túc giằng co với huấn luyện viên.
"Xin ngài hãy suy nghĩ thêm một chút thưa huấn luyện viên. Ta tin ta đã có thể chứng minh thực lực của mình thông qua đợt huấn luyện rồi, ta có tư cách vào trận tác chiến!"
"Tất cả quyết định của tôi đều được cân nhắc dựa trên phương diện chiến thuật toàn thể chứ không phải mỗi cá nhân!" Huấn luyện viên quát lên, "Đúng, tố chất của cá nhân cậu tốt cực kỳ, ta cũng có thể nói là năng lực tác chiến đơn của cậu thậm chí có thể đứng đầu cả đội nữa. Với cái tuổi này của cậu, tôi gần như có thể gọi cậu là thiên tài luôn rồi. Thế nhưng ——"
Huấn luyện viên chỉ ra ngoài cửa lớn: "Đây không phải là một cuộc chiến cá nhân mà là trận chiến đoàn đội. Bước vào không gian kia, chiến sĩ có mạnh mẽ tới đâu cũng cũng chỉ là một phần trong đoàn đội mà thôi. Tôi biết vị cha xứ kia là bạn của cậu, nhưng tính tình vội vã này của cậu sẽ biến cậu trở thành một mối uy hiếp giữa sự hợp tác của đoàn đội đó. Cho nên, phục tùng mệnh lệnh, cậu ngoan ngoãn ngồi dự bị cho tôi!"
"Huấn luyện viên, tôi bảo đảm sẽ phục tùng theo chỉ huy của đội trưởng nếu được tham gia và toàn lực phối hợp với các đồng đội mà!" Sát ý quanh người Leon bị vây trong vỏ kiếm, chấn động đến mức run cầm cập.
"Không tranh cãi nữa!" Huấn luyện viên vô tình bác bỏ thỉnh cầu của anh rồi rống về phía những đội viên khác, "Tất cả lên máy bay, chuẩn bị xuất chinh!"
Mười lăm đội viên tiền tuyến và ba tên lính quân y đã chuẩn bị xong
Leon hít sâu, gân xanh trên lưng lộ ra ngoài, khớp xương lộp cộp vang lên.
Một lát sau, anh bình tĩnh lại, mặt không thay đổi ngồi xuống một bên.
Tiếng chuông reo vang ở ngoài sân.
Người chủ trì: "Mở không gian ra."
Vù một tiếng, một bức thành che vô hình hiện lên và bao phủ trường đấu phía dưới, những chiếc màn hình quan sát toàn tức cao to xuất hiện đằng trước mỗi khán đài.
Mấy triệu khán giả đều cảm nhận được sự thay đổi của từ trường, cánh tay tóc gáy và tóc rối trên trán cũng dồn dập chổng ngược lên, không ít người có tóc ngắn trực tiếp xù lông. Mà đồ đeo đựng cơ giáp trên người những quân nhân Alpha cũng chịu ảnh hưởng bởi từ trường và lấp loé lên.
Hôm nay, trên bộ đồ dải lụa của Felix IV có treo đủ loại đá quý, hoa cài ngực, và huy chương để tượng trưng cho thân phận và chiến công. Trong đó có một chiếc huy chương đen bạc hình tròn, hoa văn trông vô cùng cổ điển, ở giữa có khảm một miếng cẩm thạch màu xám xịt.
Lúc bấy giờ, miếng cẩm thạch này cũng chợt lén lút hiện lên một vệt sáng nhạt.
Sau một trận choáng váng, Ian phát hiện, sân trong vốn cũng chừng một ki-lô-mét vuông, trong nháy mắt trở nên bao la và vô biên.
Mặt cỏ xanh biếc biến mất, thay vào đó là một khu đô thị hiện đại lớn và rất phát triển.
Cả thành phố trông như một ngọn núi hùng vĩ. Trung tâm đứng lặng ở giữa đống cao ốc chọc trời, mấy tòa nhà xung quanh từ từ thấp xuống, các cửa hàng chĩa ra bốn phía, chiếm lấy hết mảnh đất lớn này.
Trong lúc giật mình, Ian cảm thấy mọi chuyện đã xảy ra lúc trước đều là giấc mơ của riêng mình thôi.
Bởi vì hắn phát hiện lúc này mình đang đứng trên tháp chuông của tu viện Thánh Miro, ngoài cửa sổ là sân đình của tu viện!
Thế nhưng cây cỏ trong sân đình lại khác với ký ức của hắn. Không chỉ vậy, phòng ốc của tu viện cũng mới tinh, căn phòng trong tháp chuông đã sớm biến thành nơi để đồ linh tinh và ổ của bọn chim bồ câu rồi, mọi thứ đã thay sơn đổi mới hoàn toàn, còn để những dụng cụ gia đình đơn giản nữa chứ.
Nơi này là Gloria hai nghìn năm trước!
"Phục hồi những chi tiết cũng không tồi đấy." Cha xứ đội Tu tự đi tới từ phía sau rồi đứng bên cạnh Ian.
Bầu trời trên đầu tu viện chưa bị rừng rậm của đô thị chiếm lấy, vừa liếc mắt một cái mà đã thấy rõ không trung mù mịt rồi. Trong đình viện, vẻ mặt của các tu sĩ trông vội vàng như gặp phải địch mạnh. Lão viện trưởng tóc trắng xoá đang chỉ huy các tu sĩ đóng cửa lớn lại và thả song sắt chống trộm xuống.
Ian biết bọn họ cũng là NPC giả lập của hệ thống nhưng cũng rất khó mà không bị cảm xúc căng thẳng sợ hãi của bọn họ lây sang.
Đột nhiên, một tiếng còi báo động rung mạnh màng tai rơi xuống từ trên bầu trời mây đen giăng kín, vang vọng cả mảnh đất.
Các tu sĩ ngoảnh mặt làm ngơ.
"Bắt đầu thi đấu rồi đấy." Cha xứ đội Tu đáp, "Chuẩn bị kỹ càng cho chín mươi phút sao chưa?"
"Đương nhiên rồi." Ian nói nhỏ, xoay người đi tới cửa phòng nghỉ.
"Cậu đi đâu vậy?" Cha xứ đội Tu kinh ngạc, "Chúng ta phải ở trong phòng này chờ cứu viện tới đây chứ."
"Có quy định nhân vật mục tiêu không thể tự cứu à?" Ian đã kéo cửa ra, nghiêng đầu nhìn lại.
Dưới sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, ánh mắt của hắn trông sắc bén, dáng vẻ khiêm tốn hiền lành đã rời khỏi vị trí, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên hiện ra nét thâm thúy mà cương nghị.
Cha xứ đội Tu hơi sửng sốt: "Thực sự cũng không có. Nhưng..."
Thực ra đây là một thiết lập nhỏ có lợi cho phe cứu viện trong cuộc tranh tài. Thế nhưng chiến trường cực kỳ nguy hiểm, sau khi trốn đi, họ rất có thể sẽ đưa mình vào trong tay của nhân vật phản diện. Cho nên nhân vật mục tiêu thường sẽ lựa chọn an phận mà phát ngốc tại chỗ.
"Vậy hãy đi với tôi đi!" Ian dẫn đường đi ra ngoài trước.
Bình luận truyện