Liệp Quang

Chương 73



"Con phải học cách bước đi với cái bóng trênlưng mình."

Tiếng chuông lớn của hoàng cung rung lên giữa màn đêm, âm thanh vang dội phất qua đống cung điện và phủ đệ của mấy nhà quý tộc theo làn gió và lẩn mình vào trong nội thành đang sáng đèn của Gloria.

Khi tiếng chuông thổi qua, những biển quảng cáo trên mấy tòa nhà cao tầng lần lượt tắt ngúm và đổi hình ảnh thành kênh số một. Bóng dáng của người phát ngôn cho hoàng gia mặc bộ đồ tây đen xuất hiện trong hình.

"... Với tấm lòng đau xót này, tôi xin phép đại diện cho mọi thành viên hoàng thất đáng kính để tuyên bố cho thị dân một tin dữ..."

Đám người đi đường ngạc nhiên dừng bước.

"... Hoàng đế bệ hạ kính yêu của chúng ta, Felix IV cao quý..."

Mọi ánh đèn trên không của cả thành phố chợt tắt hết, đám người khu 96 dồn dập ngẩng đầu nhìn xung quanh. Cha xứ Adway để miếng bánh quy sô cô la trong tay xuống và nhanh chóng mở tin khẩn trên bảng quang tử lên xem.

"... Vào nửa tiếng trước, ông đã đột ngột qua đời ở Cung Elysees vì bệnh..."

"... Felix bệ hạ truyền ngôi vua mới cho Hoàng thái tử Raphael..."

Từng ánh đèn trong thành phố, đèn màu trên cao của mấy khu buôn bán cũng như mấy bóng đèn trang trí rực rỡ của mấy cửa hàng ven đường cũng bắt đầu tắt dần...

Khi Ian ngồi lên xe đặc chủng của phủ công tước Oran để rời khỏi hoàng cung và trở lại thành phố, hắn cũng thấy được cả thành phố này đang nhanh chóng dụi đi.

Không lâu sau, ngoài đèn đường không thể tắt, đèn đuốc trong phòng cư dân và Tháp Trắng không bao giờ tắt ra thì khó mà tìm được nguồn sáng còn dư lại ở đế quốc.

Mà tình huống tối om này vẫn đang lan tràn đến khắp nơi. Đến ngày mai khi mặt trời mọc lên, mọi thành phố của cả đế quốc đều sẽ bị bao trùm bởi hai màu đen trắng thôi.

Công tước Oran và Leon vẫn còn ở lại Cung Elysees để hỗ trợ vị vua mới Raphael I xử ly chuyện hậu sự của Hoàng đế.

"Vẫn chưa có tin gì của Lewis hết, ta vẫn chưa yên lòng để ngài trở lại tu viện đâu." Leon mặc áo khoác vào giùm cho Ian, "Đêm nay ngài nghỉ tạm ở phủ công tước đi. Ngài hãy yên tâm, mấy tên thám tử kia đều bị xử lý sạch sẽ hết rồi, sẽ không ai tới quấy rầy ngài đâu. Ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt vào trước đi. Chờ lúc ta hết bận, chúng ta lại nói rõ với nhau nhé."

"Được." Ian đã phờ phạc mất rồi.

Phủ công tước còn sôi động hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Phủ Hoàng tử Lewis kế bên bị vây quanh bởi xe ngựa của đội cấm vệ hoàng gia tới mức chẳng có giọt nước vào rỉ ra được. cửa sổ của mấy nhà hàng xóm cũng đóng chặt lại và không dám hòa mình vào bầu không khí tưng bừng này.

Mà quản gia Rod đã lâu không gặp lại đang chào đón Ian tới chơi trước cửa lớn của phủ công tước.

"Đã lâu không gặp ngài rồi quản gia Rod." Ian mỉm cười với ông lão, "Rất vui khi thấy ngài đã có thể trở về rồi ạ."

"Tôi cũng rất vui khi được gặp lại ngài, thưa cha xứ." Quản gia Rod vẫn ăn nói nghiêm túc như trước, trông còn trang trọng và cứng nhắc hơn cả máy hầu hạ nữa cơ, "Phòng khách của ngài đã được chuẩn bị xong xuôi. Nhưng thiếu gia Leon có dặn là ngài vẫn chưa dùng bữa tối. Cậu ấy bảo tôi phải bắt ngài ăn tối rồi mới được cho đi ngủ ạ."

Bữa tối là món súp rau đặc và bánh mì nướng tỏi mà Ian rất thích, hiển nhiên là tay nghề của bà đầu bếp Martha.

Ian còn tưởng rằng mình sẽ chẳng còn chút khẩu vị gì sau khi trải qua chuyện của mấy tiếng trước. Nhưng vừa ngửi được mùi đồ ăn, cơ thể lạnh lẽo cứng ngắc chợt sống lại, dạ dày đánh đá dữ dội và đang đòi hỏi thức ăn.

"Vẫn chưa có tin tức của Hoàng tử Lewis sao ạ?"

"Đúng vậy." Quản gia Rod nói, "Nhưng người nhà của hắn vẫn còn ở trong phủ. Lúc quân cấm vệ tới, bọn họ đều rất hoang mang, xém chút nữa đã xảy ra xung đột với các vệ binh rồi."

Hiển nhiên, Lewis đã trốn khỏi đế đô, nhưng gã lại nhét vợ con vào trong tay của vị Hoàng đế mới.

Vào một thời đại văn minh như thế này, đương nhiên Raphael sẽ không làm khó già trẻ trong nhà quá đáng, nhưng chắc là trong lòng vợ con Lewis sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Thậm chí Ian cũng xác định rằng chắc chắn không thể không kể công tới công tước Oran trong việc lén cung cấp đường trốn cho Lewis.

Dù Lewis chẳng hề chuẩn bị chút gì, thậm chí có thể được xem là một thằng ngu đi chăng nữa, gã cũng sẽ rời khỏi đế đô một cách an toàn và về lại với đất phong của mình. Sau đó, gã sẽ phản đối công khai Raphael nếu được ai đó cố tình giựt dây và ủng hộ mình.

Có vẻ như chuyện thay đổi quyền lực vẫn khó thể tránh khỏi cảnh âm mưu và máu tanh nhỉ.

Ian ngồi trong bồn tắm của phòng vệ sinh trong phòng khách và sững sờ nhìn nước nóng bên trong ngâm đỏ cả hai tay. Mãi đến khi người làm nam gõ cửa nhắc nhở vì thấy hơi lo, Ian mới vội đứng dậy.

Ian tưởng mình sẽ khó mà ngủ được, nhưng vừa tắm xong, cảm giác mỏi mệt điên cuồng xâm nhập vào trong thần trí của hắn. Thậm chí hắn còn chưa kịp cầu xin thần linh phù hộ trước khi ngủ, mới miễn cưỡng chui vô chăn thôi mà đã rơi sâu vào trong bóng tối rồi.

Hắn thấy được rất nhiều giấc mơ vụn vặt.

Cô nhi viện của giáo hội nơi Ian đã sinh sống khi còn bé là một tòa kiến trúc cổ kính, trên tháp chuông là một đàn chim bồ câu trắng tuyết. Nhóc Ian mặc áo sơ mi trắng và quần cụt đen ngồi sát bên mấy bạn nhỏ khác rồi lắng nghe cha xứ giảng chuyện của Thánh chủ cho mình nghe.

Cứ như thế, chàng trai tóc đen nhỏ nhắn phát triển một sự kính nể và sùng bái sâu sắc đối với vị Thần không có hình hài, không có cơ trí nhưng lại lớn mạnh này.

Ian của thời thiếu niên vẫn mặc bộ đồ giản dị nhất nhưng hắn đã là sinh viên trẻ nhất nhưng lại ưu tú nhất giữa mọi A trong học viện thần học rồi. Hắn thích bơi lội và cũng sẽ chơi bóng rổ với bọn học này nọ.

Khi đó, Ian cũng bắt đầu nhận ra rằng cái giới tính Omega này giúp hắn nhận được sự để ý, chăm sóc và ái mộ hơn rất nhiều so với người bình thường.

Hắn sẽ nhận được thư tình, được thổ lộ bởi mấy Alpha trong học viện thần học, thậm chí còn từng gặp phải trường hợp cậu bạn Omega lớn lên trong cô nhi viện với mình làm chuyện đó với bạn trai Alpha của mình trong phòng ngủ nữa.

Ian cảm thấy rất sợ hãi đối với hành vi chẳng khác gì thú hoang này, hắn không thể tưởng tượng ra được cảm giác như thế nào mới khiến cho người ta phát ra những tiếng kêu khó nghe tới vậy.

"Nhưng, thân thiết với người mình yêu là chuyện tốt đẹp nhất thiên hạ đấy." Cậu bạn nói thế với Ian, "Khi cậu yêu một người, cậu sẽ bằng lòng làm tất cả mọi chuyện cho hắn. Cậu sẽ muốn giao phó cả bản thân mình cho hắn. Trong chuyện này, Omega tụi mình đã được đấng tạo hóa thiên vị vì chúng ta có thể hưởng thụ được sự sung sướng không gì sánh nổi đấy. Ian, cậu không muốn nếm thử mùi vị đó hả?"

Đương nhiên là Ian không muốn rồi. Hắn đồng ý với tất cả câu chữ trong kinh văn, mọi niềm vui được tạo nên bằng những hành vi sinh sôi nảy nở đều là một loại tội ác và ngọn nguồn của mọi sự sa ngã.

Suy nghĩ của Ian nhanh chóng được chứng minh.

Hắn cũng không hề tố cáo bạn mình, nhưng Thần lại trừng phạt bọn họ —— cậu bạn Omega đó mang thai. Bạn trai của cậu ấy là con cháu quý tộc của một đất nước nên không thể kết hôn với cô nhi.

Tên thiếu gia này bỏ lại một khoản tiền rồi quay về nước của mình, sau đó chẳng còn chút tin tức gì nữa. Người bạn này của Ian không thể không nghỉ học và đi làm công, mà đứa con được sinh ra cũng đưa cho người ta nhận nuôi mất luôn.

Vào lần cuối Ian nhìn thấy chàng trai này, cậu ấy lại mang thai thêm lần nữa, mà lần đó chỉ cách hôm sinh con đợt trước mới có nửa năm thôi.

Đó là mùa đông ở Cylin. Chàng trai tóc bết, mặc áo khoác rộng thùng thình và mang đôi giày da cũ rách đó ưỡn cái bụng lớn đi lên một chiếc xe công cộng.

Vẻ mặt của cậu trông rất chết lặng, dù thấy rõ Ian đang chào hỏi với mình nhưng cậu lại không hề phản ứng. Như thể tấm linh hồn sống trong thể xác đó của cậu đã chết từ lâu rồi vậy.

Ngay lúc đó, Ian cũng quyết định trở thành một người giới luật.

Hắn quyết định cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân hướng về khát vọng thể xác, kiềm chế nhược điểm sinh lý đặc biệt của giới tính này, để mình không bị ảnh hưởng bởi dục vọng, để mình có thể dâng hiến cả thân thể này cho Thần.

Hắn đeo nhẫn giới luật một cách kiêu ngạo, lạnh lùng từ chối tất cả những ai theo đuổi mình và yên ổn vượt qua không biết bao nhiêu cơn phát tình nhờ vào thuốc men và sách vở. Hắn tin chắc rằng tình yêu vĩnh viễn của mình là vị Thần Ánh Sáng, hắn sẽ không rơi vào bất cứ tình huống tranh cãi nào trong chuyện tình cảm của thế tục cả.

Dù hắn phát hiện rằng mọi cảm xúc sướng vui đau buồn của mình đều vô thức bị ảnh hưởng bởi thanh niên tóc vàng đó, dù hắn biết rằng dần dần mọi nguồn tinh lực vốn phải hiến cho Thánh chủ đều bị dồn lên người chàng trai trẻ đó, thậm chí dù hắn có chạy đôn chạy đáo và vận dụng những sức mạnh tiềm ẩn vốn nên bị che giấu để giúp đỡ cho Leon, sau đó lại kéo bản thân và Quang Kỷ vào trong mối nguy hiểm sẽ bị bại lộ...

Ian chỉ cảm thấy rằng hắn chỉ đang quan tâm và bảo vệ một đứa nhỏ mà mình đã chiếu cố và nuôi dạy đến giờ phút này thôi. Mọi hành động của hắn cũng toàn là cách yêu thương và quan tâm mà Thần Ánh Sáng đã chỉ dạy cho các tín đồ thôi. Dù đối phương có phải là Leon hay không, hắn vẫn sẽ làm vậy mà.

Cho đến hôm nay khi Ian hiểu được rằng nếu mình không cản Felix IV nói ra, cuộc đảo chính này sẽ bị hủy diệt và điều đó cũng đồng nghĩa là Leon sẽ phải đối diện với mối nguy bị hủy diệt theo luôn.

Ian đã thực hiện một hành vi đi ngược lại tất cả sự tín ngưỡng của mình suốt hai mươi mấy năm qua, chối bỏ mọi lời thề đã được Thánh chủ chấp nhận của mình, thậm chí còn phạm vào tội phản quốc và vi phạm luật hình sự nữa.

Hắn tiêm thuốc an thần vào người Felix mà lại không để ý tới tình huống chống đỡ của ông.

Raphael không hề giết chết cha mình mà là Ian đã giết chết Hoàng đế!

Tiếng chuông của giáo đường Cylin và sóng biển rực nắng ở Friel nhanh chóng rút khỏi, thay vào đó là tiếng máy kiểm tra nhịp tim đang rít gào điên cuồng trong cảnh tượng mù mịt. Hoàng đế đang nằm trên giường và mở to đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào Ian.

"Ngươi giết ta." Miệng của Felix không hề mở ra nhưng lại có tiếng nói truyền vào trong tai của Ian.

"Ngươi phản bội tín ngưỡng của mình và đi yêu một người đàn ông thế tục. Ngươi lại không ngại giết ta vì người đàn ông này!"

"Ngươi đã yêu trúng Leon rồi, Ian. Cuối cùng ngươi vẫn là một Omega chỉ biết khuất phục trước khát vọng thể xác, một con chó cái dâm tiện và vô liêm sỉ thôi..."

"Không..." Ian lẩm bẩm trong đau khổ, "Tôi không phải mà! Tấm lòng thành kính của tôi đối với Thần đã trải qua mọi thử thách rồi mà ——"

Hắn vẫn chưa kịp đưa hai tay về phía Thánh quang gì cả. Nhưng không ngờ vệt hào quang đó lại rơi xuống, làn da trên tay lập tức bị đốt cháy tới nỗi bốc khói, thối rữa và lộ ra xương cốt rậm rạp!

Ian tỉnh dậy và há miệng thở dốc trong nỗi hoảng sợ, cả người bị thấm ướt bởi mồ hôi lạnh.

Ngoài cửa sổ là đêm đen chẳng thấy gì khác, ngay cả đèn đường trông cũng đang gặp nguy to, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóng tối nuốt chửng.

Ian lảo đảo bước xuống giường, quỳ gối trước bệ cửa sổ và bắt đầu cầu xin thần linh phù hộ.

"Cậu rất khó chịu." Quang Kỷ nói trong óc.

"Ta đã giết Hoàng đế rồi." Ian đáp.

Quang Kỷ nói: "Nói đúng ra thì kẻ tiêm thuốc an thần vào người ông ta là tôi mà. Nhưng tôi lại không phải là người nên sẽ không bị ràng buộc bởi pháp luật của loài người đâu..."

"Ngươi nghe theo lời chỉ huy của ta." Ian nói với giọng lạnh lẽo, "Ta đã giết người rồi Quang Kỷ! Tội nghiệt của ta sâu nặng đến nỗi không thể nào rửa sạch được đâu."

"Cậu có tiêu chuẩn đạo đức hà khắc và nề nếp mà mình phải chấp hành nghiêm túc. Lần này, cậu đã vi phạm nhẫn giới luật và pháp luật của xã hội một cách dữ dội nên cậu rất hoảng sợ, đau khổ và cũng cực kỳ chán ghét bản thân. Nếu có thể khiến cậu thấy tốt hơn chút thì tôi có thể nói với cậu một điều, dựa theo tiêu chuẩn luật pháp của mấy cậu thì ít nhất Felix IV là chủ mưu của một đống vụ mưu sát độc ác. Một vụ mưu sát trong đó có dính líu tới 1,991 mạng người, bao gồm cả người anh lớn của ông ta và vợ của anh mình. Nếu nói bằng tiếng người của mấy cậu thì "ông ta đáng chết lắm". Còn cậu thì lại là người đã "trừ hại vì dân" đó."

"Quy luật không phải như vậy đâu." Ian đáp, "Chỉ có Thần là pháp luật là có quyền thẩm phán và xử phạt thôi, mà ta lại không phải là ai trong hai nhóm đó cả. Ta không có quyền quyết định sống chết của bất cứ ai hết!"

"Cậu có thể." Quang Kỷ nói, "Cậu vẫn luôn là một nhân vật đảm nhiệm vai trò thẩm phán của loài người mà. Cậu là người chấp pháp công bằng, vô tư và nghiêm minh nhất đấy thôi."

Ian thấy nghi: "Ta không hiểu ngươi vừa nói gì hết, Quang Kỷ."

Tiếng điện tử của Quang Kỷ chợt đổi một phát thành giọng nam giàu lòng dịu dàng mà Ian từng nghe thấy.

"Con nhất định phải khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, Ian. Lính gác của con cần con. Hai con vẫn còn rất nhiệm vụ phải hoàn thành cùng nhau lắm."

"Nhưng..." Ian nỉ non, "Ta vẫn chưa rửa sạch tội ác mà..."

"Làm con người thì khó tránh khỏi tâm ma của mình. Khi con càng dựa vào ánh sáng, bóng tối sau lưng con sẽ ngày càng tối đi thôi. Con phải học cách bước đi với cái bóng trên lưng mình, con trai của ta. Con cứ kiên trì đi về phía ánh sáng và mãi mãi bỏ lại cái bóng đằng sau mình nhé!"

Ian mở mắt ra về nhìn ra bầu trời đang dần sáng lên ngoài cửa sổ.

Cuối cùng rồi đêm dài cũng qua đi. Bầu trời giữa xuân hiện ra màu hoa tường vi như một miếng vải lụa phong phanh của một nàng thiếu nữ. Trong đình viện là cảnh tượng hoa thơm chim hót, sức sống bừng bừng.

Tử vong là chuyện nhất thời, là một cột mốc trong dòng thời gian. Cuộc đời không ngừng trôi đi như nước chảy nên con người ta có thể dễ dàng bỏ chuyện đó lại sau lưng mình.

Công tước Oran và Leon vẫn chưa về. Ian dùng điểm tâm một mình, đang định tạm biệt và về lại tu viện sau khi ăn xong thì tiếng chuông cửa của phủ công tước lại vang lên.

Một lát sau, quản gia Rod dẫn vị khách đi vào trong phòng ăn.

Hành động này của ông có chút khác thường, vì chỉ có trường hợp khi Ian cũng là chủ nhân thì quản gia mới có thể dẫn khách trực tiêp tới phòng ăn thôi.

Thế là dù có bận rộn nhưng cha xứ Adway vẫn ung dung nói với Ian đang bày ra vẻ mặt kinh ngạc: "Không ngờ cậu và bá tước Willman lại tiến triển nhanh tới vậy đâu đó cha xứ Mitchell. Tôi có cần ngỏ lời chúc mừng với cậu không nhỉ? Tôi phải được lời tới tham dự lễ cưới đúng không ta?"

Ian: "..."

Adway ngồi xuống, rót cho mình một ly cà phê, cầm lọ đường lên và dò hỏi Ian bằng ánh mắt. Sau khi thấy được cái lắc đầu từ Ian, hắn rót hết gần nửa bình đường còn sót lại vào trong ly cà phê luôn.

"Tôi tới để gặp công tước Oran và bá tước Willman. Thấy cậu ngồi ở đây, tôi có lý do tin rằng phủ đệ này đã bị quét dọn sạch sẽ và sẽ là một nơi thích hợp để bàn chuyện ấy mà."

Ian hỏi: "Vậy là anh đã quyết định rồi à?"

Adway cười cười: "Không chỉ có mình tôi đưa ra quyết định này đâu nhé. Mặc dù tôi đã bỏ phiếu đồng ý nhưng vẫn sẽ giữ nguyên ý kiến ban đầu. Dù sao thì bá tước của cậu vẫn còn quá trẻ đó mà..."

"Cậu ấy không phải là "bá tước của tôi"! Đừng có chế từ bậy bạ nữa. Chờ đã! Người mấy anh chọn ra là Leon chứ không phải công tước hả?"

Adway nhấp một ngụm cà phê rồi lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Mùi vị cà phê của phủ công tước ngon ghê đấy. Đợi lát nữa tôi nhất định phải xin công tước chút cà phê mang về mới được."

Ian không định vội tìm đáp án từ Adway. Leon sẽ nói cho hắn biết tất cả mọi điều hắn muốn biết thôi.

"Anh tới cũng đúng lúc lắm đấy, công tước và bá tước cũng sắp về nhà rồi." Ian đưa mắt ra ngoài cửa sổ một cái, "Chắc chừng mấy phút nữa là xe của bọn họ sẽ chạy tới cửa rồi đấy."

Adway ngước mắt nhìn Ian: "Nếu không phải mùi tin tức tố của cậu vẫn còn rất thanh thuần thì tôi sắp tưởng rằng cậu đã phá giới, làm chút chuyện gì đó với bá trước trẻ trung khỏe mạnh kia và cả hai đã đánh dấu nhau thật luôn rồi đấy."

Ian cau mày: "Tôi chỉ cảm nhận được cậu ấy thôi."

"Đây là chỗ có hại khi đi học ở học viện thần học từ nhỏ đấy." Adway nói, "Bọn họ chưa từng dạy về sinh lý học, mà chắc cậu cũng chưa từng tự tìm hiểu về việc này. Nếu không cậu sẽ biết rằng kiểu cảm nhận được vị trí và tâm tình của đối phương này sẽ chỉ xuất hiện trên người AO đã đánh dấu nhau thôi."

Ian giận tái mặt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ tức giận: "Mối quan hệ của tôi và bá tước Willman không phải giống kiểu anh nói đâu nhé!"

"Tôi tin mà." Cha xứ Adway trả lời ung dung, "Tôi cũng là một Alpha, tôi ngửi được cậu vẫn còn là một xử nam. Mặc dù đã từng hơi tiếp xúc thân mật với Alpha nhưng vẫn chưa bị đánh dấu."

Ian nghiêm mặt cúi đầu đâm xuống cái muffin trong dĩa.

Ngoài cửa lớn quả thực truyền tới tiếng động, hai cha con công tước Oran đã về.

"Còn một tình huống cũng sẽ khiến AO cảm nhận được nhau nữa cơ." Cha xứ Adway để ly cà phê xuống rồi lau miệng.

"Nếu một đôi AO yêu nhau sâu sắc thì dù không đánh dấu lẫn nhau thì cảm nhận về thể xác và tinh thần vẫn có thể xuất hiện đấy."

Ian dừng động tác lại.

"Há, ôi tình yêu, sức mạnh thần bí nhưng lại mạnh mẽ nhất đất trời ơi." Adway đứng dậy đi ra ngoài cửa, "Nếu thế giới này không có tình yêu thì nó sẽ còn ý nghĩa gì trong lòng chúng ta nữa đây! Việc đó chẳng khác gì đèn kéo quân không có tia sáng hết. (nguồn: Goethe)" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện