Liệt Dục Chước Hinh
Chương 3
Kiếp trước muốn chuộc tội đã quá muộn. Một đời này hãy để tôi đến bảo vệ Giang Dục nhỏ bé đáng thương này đi.
“Bọn họ nói dối. Rõ ràng là bọn họ bắt nạt Giang Dục ở WC trước. Tống Lâm Diễn bảo bọn họ đè Giang Dục xuống, làm ướt bài thi rồi phủ lên mặt bạn ấy.”
Mặt mẹ tôi trầm xuống: “Hinh Hinh, con đừng nói bậy! Anh con là học sinh ngoan, làm sao bắt nạt bạn học được?”
“Con không nói bậy, con quay video rồi.”
Các phụ huynh nhìn video, á khẩu không đáp lời được.
“Giang Dục đánh nhau bởi vì Tống Lâm Diễn hạ nhục mẹ bạn ấy. Không lẽ bạn ấy không được trả đũa lại à?”
Bọn họ tiếp tục im lặng.
Tôi đi đến trước mặt Giang Dục: “Bạn Giang Dục, bạn cởi áo ra đi.”
Giang Dục nhẹ nhướn mày, nghe lời cởi áo trên.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi. May quá, trên người anh chưa có vết bỏng do máy uốn tóc gây ra. Trên lưng anh đầy vết tụ máu, rõ ràng là người bị thương nghiêm trọng nhất.
Vừa rồi mấy phụ huynh chiếm lý không tha, nháy mắt đã thay đổi thái độ, bảo rằng là trẻ con chơi đùa thôi, không bằng cứ thế bỏ qua.
Thầy giáo cũng muốn ba phải.
“Thưa thầy, chứng cứ xác thực, nếu thầy không thể làm người xử trí công bằng, bình đẳng thì em sẽ tìm đến nơi có thể chủ trì công đạo.”
Thầy giáo nói: “Mấy đứa tụi em, ghi tội xử phạt, viết giấy kiểm điểm!”
Mẹ tôi nổi giận, xông tới tát tôi một bạt tay.
“Rốt cuộc thằng này cho con uống bùa mê thuốc lú gì, làm khuỷu tay con quẹo ra ngoài! Nếu anh con bị ghi tội đánh nhau thì làm sao được bình chọn học sinh ba tốt cấp thành phố hả?”
“Mẹ! Chiều con cái tương đương hại nó! Tâm địa anh ấy độc ác, mẹ còn chiều anh ấy thì sớm muộn gì cũng gặp phải họa lớn!”
“Con... sao con lại nói anh con như vậy!”
Mẹ tôi lại giơ tay, muốn tiếp tục tát tôi. Giang Dục bắt lấy bà, ánh mắt thật hung dữ: “Con riêng còn thân thiết hơn cả con ruột? Hắn từng cứu mạng bà à?”
“Buông tay...”
Mẹ tôi bị anh siết đau, khí thế yếu dần.
Giang Dục hất mẹ tôi ra, dắt cổ tay tôi, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng Giáo dục Chính trị.
“Giang...”
“Cách xa tôi một chút, tôi không phải người tốt.”
Tôi sững người tại chỗ, nhìn theo bóng dáng anh.
Giang Dục hư, anh còn như vậy thì không còn vợ nữa đâu!
Giang Dục quá là kiêu ngạo lạnh lùng.
Tôi thêm anh vào danh sách bạn tốt QQ đều không được chấp nhận.
Vì để tiếp cận anh, tôi cầm bài thi chạy qua hai khu dạy học, đi tìm anh hỏi bài.
Đi vào phòng học thì thấy Giang Dục nằm ngủ trên bàn. Ánh mặt trời chiếu rọi lên người thiếu niên, chỉ nhìn mỗi bóng lưng đã thấy đẹp trai muốn chết.
Tôi ho khan một tiếng, kéo ống tay áo anh. Giang Dục tỉnh dậy, nhìn thấy tôi thì kinh ngạc chớp mắt.
“Chuyện gì?”
“Đề bài này mình không biết làm, bạn dạy mình đi.”
Bạn chung lớp nhỏ giọng châm biếm: “Giang Dục chưa bao giờ phản ứng tụi tui, anh của bạn còn bắt nạt hắn, hắn dạy bạn mới là lạ đó.”
Giang Dục nhìn đề bài xong, một bên viết các bước giải đề, một bên giảng bài cho tôi.
Bạn chung lớp:...
Chúng tôi dựa vào nhau rất gần, tôi nhìn anh chằm chằm. Trước khi Giang Dục chết ở kiếp trước, tôi cho rằng anh đối với tôi chỉ có hận thù. Anh dùng tiền thuốc men cho mẹ tôi làm lợi thế, quấn lấy tôi bắt kết hôn cùng anh chẳng qua là muốn tiếp tục nhục nhã tôi, trả thù tôi.
Anh giúp tôi trả sạch nợ nần, trở thành chủ nợ lớn nhất của tôi. Sau kết hôn, anh đối xử với tôi thật tệ. Không cho tôi ra ngoài đi làm, không cho tiền, ngay cả điện thoại cũng không cho tôi.
Giang Dục niêm phong tôi lại hoàn toàn, làm thế giới của tôi chỉ còn mình anh.
Khi thân mật, tôi thấy anh có tâm trạng tốt nên nói: “Em muốn đi làm.”
“Không được.”
“Tại sao không được?”
“Em là cún con tôi nuôi, bỏ cuộc đi.”
Nguyên nhân tôi muốn đi làm xác thật là hy vọng có ngày thoát khỏi anh. Bởi vì quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn mất bình đẳng, không hoàn chỉnh.
Tôi không cam lòng làm con cún của anh.
“Vậy làm sao em trả lại tiền cho anh được?”
Giang Dục vén tóc mái mướt mồ hôi của tôi lên, nghiêm trang nói: “Em có thể dùng cách khác trả nợ, ví dụ như, cùng tôi làm một lần thì khấu trừ một trăm khối.”
Gian thương!
Một lần chỉ có một trăm khối, tiếp tục tính toán thì tôi nỗ lực ba đời cũng trả không xong!
“Bọn họ nói dối. Rõ ràng là bọn họ bắt nạt Giang Dục ở WC trước. Tống Lâm Diễn bảo bọn họ đè Giang Dục xuống, làm ướt bài thi rồi phủ lên mặt bạn ấy.”
Mặt mẹ tôi trầm xuống: “Hinh Hinh, con đừng nói bậy! Anh con là học sinh ngoan, làm sao bắt nạt bạn học được?”
“Con không nói bậy, con quay video rồi.”
Các phụ huynh nhìn video, á khẩu không đáp lời được.
“Giang Dục đánh nhau bởi vì Tống Lâm Diễn hạ nhục mẹ bạn ấy. Không lẽ bạn ấy không được trả đũa lại à?”
Bọn họ tiếp tục im lặng.
Tôi đi đến trước mặt Giang Dục: “Bạn Giang Dục, bạn cởi áo ra đi.”
Giang Dục nhẹ nhướn mày, nghe lời cởi áo trên.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi. May quá, trên người anh chưa có vết bỏng do máy uốn tóc gây ra. Trên lưng anh đầy vết tụ máu, rõ ràng là người bị thương nghiêm trọng nhất.
Vừa rồi mấy phụ huynh chiếm lý không tha, nháy mắt đã thay đổi thái độ, bảo rằng là trẻ con chơi đùa thôi, không bằng cứ thế bỏ qua.
Thầy giáo cũng muốn ba phải.
“Thưa thầy, chứng cứ xác thực, nếu thầy không thể làm người xử trí công bằng, bình đẳng thì em sẽ tìm đến nơi có thể chủ trì công đạo.”
Thầy giáo nói: “Mấy đứa tụi em, ghi tội xử phạt, viết giấy kiểm điểm!”
Mẹ tôi nổi giận, xông tới tát tôi một bạt tay.
“Rốt cuộc thằng này cho con uống bùa mê thuốc lú gì, làm khuỷu tay con quẹo ra ngoài! Nếu anh con bị ghi tội đánh nhau thì làm sao được bình chọn học sinh ba tốt cấp thành phố hả?”
“Mẹ! Chiều con cái tương đương hại nó! Tâm địa anh ấy độc ác, mẹ còn chiều anh ấy thì sớm muộn gì cũng gặp phải họa lớn!”
“Con... sao con lại nói anh con như vậy!”
Mẹ tôi lại giơ tay, muốn tiếp tục tát tôi. Giang Dục bắt lấy bà, ánh mắt thật hung dữ: “Con riêng còn thân thiết hơn cả con ruột? Hắn từng cứu mạng bà à?”
“Buông tay...”
Mẹ tôi bị anh siết đau, khí thế yếu dần.
Giang Dục hất mẹ tôi ra, dắt cổ tay tôi, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng Giáo dục Chính trị.
“Giang...”
“Cách xa tôi một chút, tôi không phải người tốt.”
Tôi sững người tại chỗ, nhìn theo bóng dáng anh.
Giang Dục hư, anh còn như vậy thì không còn vợ nữa đâu!
Giang Dục quá là kiêu ngạo lạnh lùng.
Tôi thêm anh vào danh sách bạn tốt QQ đều không được chấp nhận.
Vì để tiếp cận anh, tôi cầm bài thi chạy qua hai khu dạy học, đi tìm anh hỏi bài.
Đi vào phòng học thì thấy Giang Dục nằm ngủ trên bàn. Ánh mặt trời chiếu rọi lên người thiếu niên, chỉ nhìn mỗi bóng lưng đã thấy đẹp trai muốn chết.
Tôi ho khan một tiếng, kéo ống tay áo anh. Giang Dục tỉnh dậy, nhìn thấy tôi thì kinh ngạc chớp mắt.
“Chuyện gì?”
“Đề bài này mình không biết làm, bạn dạy mình đi.”
Bạn chung lớp nhỏ giọng châm biếm: “Giang Dục chưa bao giờ phản ứng tụi tui, anh của bạn còn bắt nạt hắn, hắn dạy bạn mới là lạ đó.”
Giang Dục nhìn đề bài xong, một bên viết các bước giải đề, một bên giảng bài cho tôi.
Bạn chung lớp:...
Chúng tôi dựa vào nhau rất gần, tôi nhìn anh chằm chằm. Trước khi Giang Dục chết ở kiếp trước, tôi cho rằng anh đối với tôi chỉ có hận thù. Anh dùng tiền thuốc men cho mẹ tôi làm lợi thế, quấn lấy tôi bắt kết hôn cùng anh chẳng qua là muốn tiếp tục nhục nhã tôi, trả thù tôi.
Anh giúp tôi trả sạch nợ nần, trở thành chủ nợ lớn nhất của tôi. Sau kết hôn, anh đối xử với tôi thật tệ. Không cho tôi ra ngoài đi làm, không cho tiền, ngay cả điện thoại cũng không cho tôi.
Giang Dục niêm phong tôi lại hoàn toàn, làm thế giới của tôi chỉ còn mình anh.
Khi thân mật, tôi thấy anh có tâm trạng tốt nên nói: “Em muốn đi làm.”
“Không được.”
“Tại sao không được?”
“Em là cún con tôi nuôi, bỏ cuộc đi.”
Nguyên nhân tôi muốn đi làm xác thật là hy vọng có ngày thoát khỏi anh. Bởi vì quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn mất bình đẳng, không hoàn chỉnh.
Tôi không cam lòng làm con cún của anh.
“Vậy làm sao em trả lại tiền cho anh được?”
Giang Dục vén tóc mái mướt mồ hôi của tôi lên, nghiêm trang nói: “Em có thể dùng cách khác trả nợ, ví dụ như, cùng tôi làm một lần thì khấu trừ một trăm khối.”
Gian thương!
Một lần chỉ có một trăm khối, tiếp tục tính toán thì tôi nỗ lực ba đời cũng trả không xong!
Bình luận truyện