Liệt Hỏa Như Ca

Quyển 2 - Chương 15



Thứ mà Ám Dạ La hạ độc Như Ca chính là một loại mê dược gọi là "Quên".

Quên tất cả thống khổ, quên tất cả những chuyện không muốn xảy ra, chỉ nhớ rõ Ngọc Tự Hàn và thời gian ngọt ngào vô tư bên nhau thuở bé.

Như Ca biến trở lại thành một thiếu nữ vui vẻ đơn thuần như khi xưa, mắt của nàng lóe sáng, khóe miệng cong lên hạnh phúc, mặc dù là ở Ám Hà cung âm trầm, tiếng cười của nàng vẫn vang vọng vào từng góc, phảng phất như làn gió tươi mát của mùa xuân phả vào mặt.

Thời gian hạnh phúc nhất mỗi ngày của nàng là khi được gặp Ngọc Tự Hàn, nhào vào trong lòng y, làm nũng giống như trẻ con, để cho bàn tay ấm áp của y âu yếm gương mặt nàng. Nàng thích gối đầu lên khuỷu tay y, lẳng lặng nghe tim y đập, vừa nghe vừa dần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà thời gian mà nàng có thể gặp được Ngọc Tự Hàn càng ngày càng ít. Ngọc Tự Hàn càng ngày càng bận bịu, về nhà ngày càng muộn. Có đôi khi nàng trông thấy thần sắc uể oải mà phức tạp trong mắt y. Lúc hỏi y, y lại chỉ mỉm cười.

Buổi tối, Như Ca ngủ say trong lòng Ngọc Tự Hàn.

Hơi thở của nàng đều đều, lông mi thật dài chiếu lên gò má ửng hồng, khóe môi cong lên, tựa như nàng đang trong một giấc mộng ngọt ngào.

Ngọc Tự Hàn kéo tấm chăn mỏng đắp cho nàng tới tận cằm.

Nhìn nàng hồi lâu, y nhắm mắt lại, chân mày khẽ nhíu lại.

Thế lực của Ám Dạ La vượt xa tưởng tượng của y. Mạch máu thương mại của tám tỉnh phương bắc nằm dưới sự thao túng của y, từ ngân hàng, tửu lâu, kỹ viện, phường buôn muối cho tới tiêu cục, hiệu thuốc . . . toàn bộ đều liên quan đến Ám Hà cung, lợi nhuận cực lớn, ảnh hưởng cực rộng, đủ để lay động nền kinh tế cả thiên hạ. Trong võ lâm, rất nhiều bang phái đều âm thầm đi theo Ám Hà cung. Từ khi Liệt Minh Kính tạ thế, Ám Dạ La càng có khí thế "nhất hô bách ứng", ngay cả Thiên Hạ Vô Đao thành cũng vâng theo làm thân trâu ngựa. Trong cung đình, Ám Dạ La sớm đã bố trí cài vào rất nhiều đệ tử Ám Hà cung, từ hoàng thượng tới Cảnh Hiến vương, Kính Dương vương; từ nhất cử nhất động của họ cho tới những việc lớn nhỏ khác y đều rõ như lòng bàn tay.

Ám Hà cung cũng giống như một con sông chảy ngầm trong lòng đất, bởi vì u tối, bởi vì không tiếng động mà chẳng ai chú ý tới sự tồn tại của nó. Trong lúc bất tri bất giác, nó đã thấm vào mọi khe kẽ.

Chỉ là Ám Dạ La tuy cùng Kính Dương vương và Cảnh Hiến vương đều có câu kết, nhưng nhị vương biết rõ dã tâm của Ám Hà cung, nên đối với y rất đề phòng cẩn thận. Ám Dạ La muốn nắm giữ lực lượng quân đội của triều đình thì nhất định phải dựa vào Ngọc Tự Hàn.

Ngọc Tự Hàn hỏi: "Vì sao phải giành lấy thiên hạ?"

Ánh mắt Ám Dạ La điên cuồng:

"Dẫm đạp mọi sinh linh dưới chân, khiến cho chúng phải giãy dụa cầu xin, hạnh phúc của chúng bị ta nắm giữ trong tay, mà ta lại cấp cho chúng sự thống khổ! Khiến cho người cao thượng trở nên xấu xa, khiến cho kẻ tôn quý mất đi tôn nghiêm, khiến cho người trinh tiết trở nên phóng đãng dâm ô, khiến cho người giàu có thành ra khốn cùng, khiến cho tất cả tham lam và ích kỷ được phóng đại không có hạn chế, khiến cho phản bội và máu tanh tràn ngập bầu trời!"

"Như vậy thì ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ ư?"

"Vui vẻ? Ha ha ha ha ha ha!" Ám Dạ La điên cuồng cười ầm lên: "Ngươi đã từng nhìn thấy bệnh nhân đau đầu phát tác chưa? Đau đến mức dùng đầu đập vào tường, đến mức dùng tay nhổ hết tóc, đến mức tự móc mắt mình! Chỉ có chịu đựng sự đau đớn khác mới có thể tạm thời quên đi cơn đau đầu!"

"Ngươi điên rồi!"

"Ta không điên!" Ám Dạ La đỏ ngầu hai mắt: "Ta là một người chết. Người chết thì làm sao mà điên được chứ?" Tại khoảnh khắc nàng phản bội, y đã chết rồi.

Ngọc Tự Hàn bình tĩnh nói: "Vì sao cho ta biết nhiều như thế, ngươi không sợ ta phản bội ngươi sao?"

"Ngươi sẽ không đâu!" Ám Dạ La mỉm cười lắc lắc chén rượu: "Cảm giác hạnh phúc như thấm vào xương tủy, một khi từng hưởng qua thì sẽ không thể vứt bỏ được. Hoặc là yêu mến triền miên, bằng không sẽ là căm hận khắc cốt ghi tâm, ngươi đã không có cơ hội quay đầu lại." Một khi y cho Như Ca dùng thuốc giải của mê dược "Quên", lúc đó đối với hận ý của nàng, Ngọc Tự Hàn sẽ không cách nào chịu đựng được.

Ngọc Tự Hàn trầm mặc.

Như Ca ở trong lòng y trở mình mấy cái, líu ríu nói mơ gì đó, ôm lấy cổ y khẽ rúc rích cười. Hơi thở của nàng phả lên da thịt y, cánh tay đặt lên ngực y. . .

Ngọc Tự Hàn ôm chặt lấy nàng.

Y đặt một nụ hôn lên trán nàng.

*******o0o*******

Ám Hà cung to như vậy mà cả ngày trống vắng thưa thớt, rất ít khi trông thấy bóng người. Chỉ vào buổi tối Như Ca mới có thể trông thấy Ngọc Tự Hàn, cho nên nàng phàn nàn buồn chán.

Ngày thứ hai, bên cạnh nàng bỗng có thêm một thị nữ.

Thị nữ này không dùng lụa đen che mặt, dung mạo nàng xinh đẹp, dịu dàng nhã nhặn, ánh mắt của nàng sâu thẳm, tựa hồ ẩn tàng trong đó hàng nghìn hàng vạn loại tình cảm không thể nói ra.

"Ta gọi là Huân Y."

Như Ca khen ngợi: "Cái tên rất dễ nghe, muội gọi tỷ là Huân Y tỉ tỉ có được không?"

Huân Y khó tin nhìn nàng: "Ngươi . . . . . không nhận ra ta sao?"

Như Ca gãi gãi đầu đáp: "Muội có biết tỷ sao? A, xin lỗi nhé, hình như muội có rất nhiều chuyện nghĩ không ra."

"Ta đã từng làm bạn với ngươi tám năm . . . . Hơn nữa. . . ." Hơn nữa ta đã từng đâm dao găm vào ngực ngươi. Ngươi thực sự đã quên tất cả rồi sao? Đáy mắt Huân Y ươn ướt lệ quang, nhưng mà nàng rất nhanh dùng sự trầm tĩnh mà che giấu nó.

Như Ca cười xấu hổ, nói: "Thế à, thảo nào muội cảm thấy tỷ tỷ có một loại khí tức quen thuộc vậy." Nàng kéo tay Huân Y, cười nói: "Tỷ tỷ ngồi đi, nói chuyện với muội nhé? Ở đây chỉ có một mình muội thôi, buồn chán lắm."

Huân Y ngồi xuống cạnh nàng.

"Nói cái gì bây giờ nhỉ?" Như Ca suy nghĩ một chút: "Tỷ là người của Ám Hà cung à?"

"Phải!"

"Vậy nhất định là võ công của tỷ rất cao cường rồi!" Hai mắt Như Ca tỏa sáng: "Mỗi người ở đây đều rất lợi hại, đi trên đường mà cứ nhẹ như mây vậy."

Huân Y mỉm cười: "Cũng đúng!"

"Tỷ tỷ là như thế nào mà tới Ám Hà cung vậy?" Như Ca hiếu kỳ hỏi.

"Ta sinh ra ở Ám Hà cung."

Như Ca mở to hai mắt, thì ra giữa nàng ta và Ám Hà cung lại có quan hệ sâu xa như vậy.

"Nữ nhân sinh ra ta chính là tam cung chủ của Ám Hà cung, cho nên mạng của ta thuộc về Ám Hà cung."

"Nữ nhân sinh ra tỷ?" Như Ca nhíu mày: "Tỷ có cách xưng hô rất kỳ lạ đối với mẹ của bản thân."

Vẻ mặt Huân Y không chút biểu tình, nói: "Bà không phải mẫu thân của ta, ta không xứng. Bà chỉ là trong lúc phẫn nộ nhất thời đã cùng với một nam nhân không rõ danh tính sinh ra ta, ta là sự sỉ nhục của bà."

Như Ca giật mình kinh ngạc.

Một lát sau, nàng nắm tay Huân Y, một cỗ ấm áp truyền đến lòng bàn tay: "Người mẹ nào cũng đều yêu thương con của mình. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân gì đó mà mẫu thân của tỷ đã quên không nói cho với tỷ rằng bà rất yêu thương tỷ."

Huân Y lãnh đạm nói: "Ta không phải trẻ con." Thậm chí tên của nàng cũng là do tiểu Như Ca đặt cho lúc mới tới Liệt Hỏa sơn trang, ở Ám Hà cung thân phận của nàng cũng không bằng ngay cả những tỳ nữ cấp thấp nhất.

"Tỷ hận bà ý sao?" Như Ca khẽ hỏi.

Ngón tay Huân Y hơi siết lại, một vị đắng chát lướt qua môi nàng. Hận bà ta ư? Chắc đúng là hận. Hận bà ta từ xưa đến nay đều coi mình như công cụ để lợi dụng, hận bà ta chưa bao giờ dịu dàng chút nào với mình, hận ánh mắt bà ta nhìn mình luôn luôn là sự chán ghét. Thế nhưng vì sao mình luôn tuân theo tất cả những mệnh lệnh của bà ta? Vì sao mình lại đau đến quặn lòng khi thấy gương mặt bà ta bị hủy? Vì bà ta, mình thậm chí còn có thể đâm thẳng dao găm vào ngực vị tiểu thư vẫn luôn quan tâm săn sóc mình?

Đấy .... là hận sao?

Như Ca mỉm cười: "Bà dù sao cũng là mẫu thân của tỷ, còn tỷ cuối cùng cũng yêu thương bà. Đừng nên hận một người, khi hận bà thì tỷ sẽ cảm thấy càng thống khổ gấp bội."

Huân Y chăm chú nhìn nàng: "Ngươi đã từng hận người khác sao?"

Như Ca cố ngẫm nghĩ một chút: "Hình như .... có rất nhiều chuyện muội không nghĩ ra. Có điều, muội không mong muốn có người khiến cho ta phải hận."

"Nếu như người vẫn luôn làm bạn bên ngươi, được ngươi coi như tỷ muội mà lại phản bội ngươi thì sao?" Huân Y hạ thấp giọng nói.

Như Ca cầm tay nàng, cười tự nhiên: "Nếu người đó đã là tỷ muội của muội, vậy sẽ vĩnh viễn là tỷ muội của muội. Chắc là cũng có một chút tức giận và đau lòng, nhưng mà làm sao có thể thực sự hận người đó được chứ? Tỷ muội cũng như là người thân của muội vậy."

Trong mắt Huân Y tựa như có lệ quang ẩn hiện.

Nàng cúi đầu, không ai có thể trông thấy thần tình trên mặt nàng lúc này.

Một lát sau, Như Ca rầu rầu nói: "Không biết làm sao nữa, trong đầu muội cứ thấy trống rỗng. Ngoại trừ ký ức về Ngọc sư huynh thì đều quên hết mọi thứ khác." Nàng dùng sức vỗ vỗ lên đầu mình, chân mày cũng nhíu lại.

Huân Y quan sát nàng, dường như đang đánh giá xem có phải nàng đã thực sự quên hết mọi thứ rồi không.

Như Ca bỗng nhiên vui vẻ nói: "Đúng rồi, vừa rồi không phải tỷ nói là đã từng làm bạn với muội tám năm hay sao? Vậy nhất định tỷ biết rất nhiều về chuyện của ta rồi. Người thân của muội ra sao? Bọn họ là ai? Bọn họ ở đâu?"

"Ngươi còn nhớ Chiến Phong không?"

"Chiến Phong?"

“Ngươi đã từng vô cùng thích y."

"A, có một người như vậy sao?" Như Ca lại cố ngẫm nghĩ.

"Còn có Tuyết."

"Tuyết? Nhất định là một cô bé rất xinh xắn rồi."

"Y là một nam nhân."

Như Ca mở to hai mắt. Nàng cứ tưởng là chỉ có con gái mới có cái tên như vậy.

"Y là một nam nhân rất yêu ngươi."

Như Ca càng thêm giật mình: "Vì sao ta không có một chút ký ức nào vậy?"

Huân Y trầm mặc.

"Bây giờ bọn họ đang ở đâu?" Như Ca hỏi tiếp.

"Ngay tại đây."

"Soạt" Như Ca đứng phắt dậy: "Cái gì? Ngay ở đây á?" Vậy tại sao nàng chưa từng thấy họ?

Huân Y gật đầu.

"Muội muốn đi xem bọn họ một chút."

"Không thể được."

"Vì sao không thể được?"

"Bọn họ bị giam trong thủy lao, tình cảnh rất thê thảm, tốt hơn hết ngươi đừng nên tới xem."

Như Ca cả kinh nói: "Mau dẫn muội đi."

Huân Y chăm chú nhìn nàng, trong mắt lóe lên một chút lưỡng lự.

"Cầu xin ngươi đấy Huân Y tỷ tỷ, hãy dẫn muội đi có được không?" Như Ca vẻ mặt đau khổ cầu xin: "Có lẽ muội sẽ nhớ ra được rất nhiều điều."

Huân Y hít sâu một hơi, rốt cục cũng gật đầu đồng ý.

Xuyên qua một đường hầm vừa dài vừa hẹp lại vừa tối, mùi hôi thối xộc vào mũi, như là có tới hàng ngàn con chuột thối rữa. Một lớp nước đen ngòm tới mắt cá chân chảy lênh láng trên mặt đất, trong lớp nước đen ngòm đó có đủ thứ kỳ quái tỏa ra mùi tanh hôi ghê tởm. Chân của Như Ca bỗng bị vướng vào thứ gì đó, nhìn kỹ thì ra là một búi tóc lớn, trong đó còn có một xác dơi bị mắc vào.

Như Ca cố gắng nén nhịn cảm giác khó chịu muốn nôn mửa, đi theo phía sau Huân Y.

Thủy lao đen kịt, vươn tay không thấy ngón, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ, tiếng kêu thảm, tiếng máu chảy, tiếng nguyền rủa .... Bầu không khí u ám kinh khủng, phảng phất như đang tại tầng sâu nhất của địa phủ.

Cứ lặng lẽ tiến tới, không nhớ rõ đã rẽ qua bao nhiêu khúc quẹo, trước mặt đột nhiên hiện ra ánh đuốc sáng rực! Như Ca vốn đang quen với bóng tối nên nhất thời không kịp thích ứng, chỉ cảm thấy lóa mắt mê muội. Khi nàng mở được mắt ra, không khỏi giật mình kinh hãi.

Đây là một phòng giam cực kỳ rộng.

Mười mấy cây đuốc trên vách đá chiếu rọi khiến phòng giam sáng như ban ngày. Một đống lửa bốc cháy hừng hực giữa phòng, mấy que sắt trong đó bị nung tới đỏ rực; trên mặt đất ngổn ngang năm sáu đoạn roi da nhiễm máu loang lổ; trong không khí có một mùi khét lẹt, phảng phất như da thịt bị là bỏng vậy.

Trong phòng giam có bốn đệ tử Ám Hà cung, tất cả đều dùng khăn đen che mặt, không thấy rõ dung mạo, nhưng tỏa ra ngoài lớp vải đen là vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng.

Một gã đệ tử Ám Hà cung đang vung roi da quất tù phạm.

Ba gã còn lại thì đang uống rượu.

Hai tay của tù phạm kia bị treo lên, mái tóc xoăn màu lam rối bù rũ rượi, chiếc áo vải màu xanh thẫm trên người y đã bị roi da quất cho rách tả tơi, nhuộm đầy máu tươi, da thịt rướm máu lộ rõ ra. Phần vải áo giữa ngực y bị xé toang ra, vết bỏng trên ngực vẫn còn bốc khói trắng.

Như Ca hít sâu một hơi.

Huân Y nhìn nàng nói: "Ngươi nhận ra y không? Y tên là Chiến Phong."

Như Ca cố nhìn kỹ y, cố tìm ra một chút ấn tượng quen thuộc từ giữa mái tóc tán loạn của y, nhưng mà thấy không rõ lắm.

Nàng tiến tới gần hơn.

Đám đệ tử Ám Hà cung lớn tiếng quát: "Người nào?"

Huân Y phất tay ra hiệu, bốn gã bỗng rất trật tự xoay người lui ra. Trong phòng giam tức thì tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng đuốc cháy lốp đốp.

Như Ca đi tới trước mặt Chiến Phong, nhẹ nhàng vén mái tóc màu lam rối bù của y lên, hiếu kỳ quan sát khuôn mặt y:

"Ngươi .... gọi là Chiến Phong à?"

Chiến Phong như bị điện giật, ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào nàng!

"Ngươi nhận ra ta sao?" Như Ca lại hỏi.

Khóe môi Chiến Phong rỉ máu, khuôn mặt y tái nhợt, con mắt thâm quầng màu lam như màu của biển, y muốn mở miệng nói gì đó nhưng yết hầu chợt rung lên phun ra một ngụm máu bầm.

Như Ca vội vàng đỡ lấy y, nàng móc khăn tay ra lau vết máu bên mép cho y rồi quay sang hỏi Huân Y: "Y đã làm gì? Vì sao phải đối xử với y như vậy?"

Huân Y đáp: "Là do mệnh lệnh của cung chủ." Mệnh lệnh của Ám Dạ La, chẳng ai dám hỏi nguyên nhân.

"Có thể thả y xuống được không?" Hai tay y cứ bị treo thế, nhất định là rất đau đớn.

Huân Y cười khổ: "Ta không có quyền thả y xuống."

Như Ca lau sạch những vết máu và vết bẩn bám trên mặt y, ánh mắt nàng lóe lên vẻ kinh ngạc, nói: "Nếu như ta đã từng gặp ngươi, nhất định sẽ không quên ngươi." Y tuấn mỹ mà cô độc như cửu thiên chiến thần, khí chất lạnh lùng mà yếu đuối đó, mỗi thiếu nữ nhìn thấy đều khó quên được.

Đáy mắt Chiến Phong trào lên màu xanh thẳm: "Ngươi....!" Đã xảy ra chuyện gì? Không ngờ nàng không còn nhận ra y sao? Vẻ ngoài mờ mịt của nàng hung hăng xé rách trái tim y!

"Ngươi nhận ra ta sao?"

Như Ca hỏi lại lần nữa.

Chiến Phong bỗng nhiên kích động cười điên cuồng! Y nhận ra nàng sao? Nàng là máu chảy trong người y, là tủy trong xương của y, cho dù có đập nát bét y ra cũng không thể quên mỗi nụ cười và mỗi tiếng khóc của nàng.

"Ta nhận ra ngươi."

Một giọng nói reo mừng từ phòng giam sát vách vang lên.

Như Ca xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy người nọ áo trắng như tuyết, y giống như tắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ nhất ngày xuân, ánh sáng chói mắt, tao nhã tuyệt thế. Y khẽ mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở xuân tràn đại địa, bởi vì nụ cười đó mà thủy lao ẩm ướt u ám trong thoáng chốc đã biến thành tươi đẹp rực sáng như tiên cảnh. Nếu như không phải chân y bị xiềng xích, nàng quyết không tin y là tù phạm bị giam cầm tại đây.

Y cười khanh khách, vẫy vẫy Như Ca, nói:

"Nha đầu, rút cuộc muốn tới đây thăm ta rồi sao?"

Như Ca mê man bước tới, cẩn thận hỏi y: "Ngươi nói là ngươi nhận ra ta sao?"

"Đúng vậy!"

"Tên của ta là gì?"

"Nàng tên là Như Ca." Vẻ mặt y dở khóc dở cười.

Ồ, không sai. "Vậy tên ngươi là gì?" Nàng tiếp tục hỏi.

"Nha đầu ngốc!" Y thò tay qua song sắt bẹo má nàng: "Nàng có thể quên bất kỳ kẻ nào, thế nhưng quyết không thể quên ta! Bằng không, ta liền đau lòng cho nàng xem!"

Như Ca kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì nàng là người ta yêu mà!"Y cười như thể đương nhiên là vậy.

Như Ca vô cùng hoang mang. Người nàng yêu phải là Ngọc sư huynh mới đúng chứ, từ khi nào lại thêm một nam nhân đẹp tựa tiên nhân như vậy.

"Nàng đã quên rất nhiều chuyện phải không?"

"Đúng! Đúng!" Nàng vội vàng đáp.

"Tới đây, ghé tai nàng vào đây, ta sẽ giúp nàng nhớ lại tất cả." Y nháy nháy mắt, đầy vẻ tinh nghịch như là trẻ con vậy.

Nàng nghe lời kề sát lỗ tai vào song sắt.

Đột nhiên, y nghiêng người tới thơm lên vành tai xinh xắn của nàng, phả ra hương hoa mát lành, y thì thào bên tai nàng: "Nha đầu chết tiệt kia, nhớ nàng lắm ....."

Như Ca giật nảy mình, vành tai đỏ lựng lên, nàng cả giận nói: "Ngươi, cái tên ...."

"Tuyết!"

"Cái gì?"

"Tên ta là Tuyết!" Nụ cười của y trong sáng lấp lánh như bông tuyết: "Nếu như nàng đã quên tên ta, vậy bây giờ ghi nhớ lại là được."

*****

Ngày kế tiếp, Huân Y nói với Ám Dạ La, ngoại trừ Ngọc Tự Hàn, Như Ca quả thực đã quên hết mọi quá khứ.

Ám Dạ La rất thoả mãn.

Sau khi y để cho Như Ca uống thêm một liều "Quên" nữa, nàng lại quên sạch sành sanh mọi việc đã gặp Chiến Phong và Tuyết dưới thủy lao.

Từ đó về sau, Huân Y liền trở thành thị nữ của Như Ca, bầu bạn bên cạnh nàng.

Trên gương đồng phản chiếu một gương mặt vặn vẹo dữ tợn.

Ám Dạ Tuyệt giận dữ phất dải lụa đen, cái gương đồng bị hất văng xuống đất phát ra âm thanh loảng xoảng.

"Ta muốn giết nàng!"

Liệt Như Ca không những đã hủy dung mạo của mình, ba lần bốn lượt trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình, càng không ngờ nàng lại là con gái của Ám Dạ Minh!

Ám Dạ Minh.....

Từ nhỏ đến lớn, trong mắt cha mẹ và trong lòng Ám Dạ La chỉ tồn tại Ám Dạ Minh mà không có nàng. Ám Dạ Minh xinh đẹp, dịu dàng, hiền lành, thông minh, nàng tựa như một tiên nữ làm cho vô số người si mê ái mộ. Ám Dạ Minh là cơn ác mộng của nàng.

Khi phát hiện vị huynh trưởng mà mình yêu vô cùng lại đi mê luyến Ám Dạ Minh sâu sắc, con tim nàng đã hoàn toàn tan vỡ. Quỳ bên cạnh sông ngầm, nàng đã khóc ba ngày ba đêm, khóc tới mức nôn mửa, khóc tới mức ngất xỉu. Khi nàng chuẩn bị giết chết Ám Dạ Minh, Ám Dạ Minh lại nói với nàng rằng y không yêu Ám Dạ La, mà là một nam tử khác tên là Chiến Phi Thiên.

Ám Dạ Tuyệt biết Chiến Phi Thiên.

Y là một nam tử anh vũ ngời ngời như thiên thần, có ánh mắt cương nghị và bờ vai rộng lượng.

Thế nhưng nàng khó có thể tin, không ngờ Ám Dạ Minh lại bỏ qua Ám Dạ La mà chọn một nam nhân khác. Ám Dạ La có đứng cùng hàng trăm hàng ngàn tên Chiến Phi Thiên thì cũng xuất sắc hơn nhiều.

Không lâu sau, Ám Dạ La nhốt Ám Dạ Minh tại thủy lao.

Trông thấy Ám Dạ La điên cuồng mà thống khổ, nàng bắt đầu tin người mà Ám Dạ Minh thực sự yêu là Chiến Phi Thiên. Tất cả thống khổ đều xuất phát từ Ám Dạ Minh, nàng lại quyết tâm giết hại Ám Dạ Minh lần nữa!

Nhưng Ám Dạ Minh lại tuyệt không hoang mang rối loạn, mặc dù nàng gầy ốm song nụ cười vẫn nhã nhặn. Nàng nói nếu nàng chết sẽ chỉ làm cho La vĩnh viễn nhớ nhung và thống khổ, không bằng thả cho nàng đến bên cạnh Chiến Phi Thiên, khi đó La có lẽ sẽ hận nàng, nhưng hận dễ tiếp nhận hơn yêu. La sẽ có cơ hội gặp được nữ nhân trong đời thực sự của y.

Nàng đã bị thuyết phục.

Nàng len lén thả Ám Dạ Minh khỏi thủy lao.

Nàng cho rằng sự bỏ đi của Ám Dạ Minh sẽ làm cho bản thân trở thành nữ nhân duy nhất trong đời của Ám Dạ La.

Thế nhưng ....

Nàng sai rồi!

Ám Dạ La đã hoàn toàn điên cuồng!

Đêm đó tại Liệt Hỏa sơn trang, Ám Dạ Minh và Chiến Phi Thiên cuối cùng vẫn chết, Ám Dạ La cũng bị trọng thương, tự giam cầm bản thân một mình mười chín năm.

Mười chín năm đằng đẵng mà cô tịch ...

Hối hận ngày ngày đay nghiến con tim nàng.

Nếu như có thể trở lại một lần, nàng sẽ lựa chọn giết chết Ám Dạ Minh lúc mười tuổi. Cho dù giết chết cô ta lúc trong thủy lao cũng được, nếu như vậy chí ít thân thể Ám Dạ La sẽ không bị thương tổn.

Nàng đã chờ đợi mười chín năm ở Ám Hà cung.

Rốt cục đã đợi được Ám Dạ La xuất quan.

Nhưng mà, Ám Dạ La đã không còn là Ám Dạ La hừng hực khí thế cuồng ngạo bất kham năm đó. Tóc y dài chấm đất, khuôn mặt tái nhợt, vết thương ở ấn đường ngưng kết thành một dấu chu sa đỏ sẫm, trong mắt y dường như đã không còn tình cảm, chỉ có thống khổ vô biên vô tận.

Mặc kệ y như thế nào, nàng đều sẽ vĩnh viễn đi theo y.

Thế nhưng ....

Cái con bé gọi là Liệt Như Ca kia lại hủy đi dung nhan của nàng! Nàng đã biến thành một nữ nhân xấu xí kinh khủng! Với gương mặt như vậy, làm sao nàng có thể xuất hiện trước mặt Ám Dạ La?

Lại vừa phát hiện, thì ra Liệt Như Ca chính là con gái của Ám Dạ Minh!

Ác mộng ...

Một cơn ác mộng không có điểm dừng ...

Ám Dạ Tuyệt gào thét thảm thiết điên cuồng: "Ta muốn giết nó! Ám Dạ Minh, ngươi không thể lại phá hủy tất cả của ta!"

Nàng tông cửa xông ra, lao thẳng về phía nơi ở của Như Ca!

******

Chất lỏng trong suốt, hơi mang chút màu phấn hồng, tựa như dùng nhựa của hoa đào tháng ba mà ủ thành vậy. Ám Dạ La nhỏ hai giọt vào chén rượu của Như Ca, nhìn nàng cười nói: "

"Hiện tại ngươi có vui sướng không?"

Như Ca suy nghĩ một chút: "Vui sướng. Nhưng mà...."

Ám Dạ La nhướng mày, nhìn nàng dò xét.

"Nhưng mà .... Chung quy vẫn cảm thấy loại vui sướng này là vụng trộm, là có sẵn, tương lai cần phải trả nợ, có lẽ cái giá phải trả lớn hơn nhiều so với loại vui sướng hiện tại này." Như Ca rầu rĩ cạn sạch chất lỏng trong chén thủy tinh. Có thể ở bên cạnh Ngọc sư huynh đương nhiên là hạnh phúc ngọt ngào, nhưng trong lòng luôn luôn cảm thấy lo sợ bất an, tựa như đang rơi vào một giấc mộng hư ảo.

"Tương lai sẽ là thống khổ hay vui sướng?"

"Không biết!"

"Nếu không thể biết được tương lai, vậy vì sao không cứ hưởng thụ hạnh phúc và vui sướng trước đi?" Giọng nói của Ám Dạ La mềm mỏng thâm sâu, len lỏi qua không khí, mê hoặc mỗi một tế bào toàn thân Như Ca.

Như Ca cảm thấy lời y nói có đạo lý, thế nhưng lại cũng cảm thấy rất sai lầm. Trong lúc nhất thời tư duy của nàng có chút hỗn loạn, chén thủy tinh khự lại bên môi, phản chiếu đôi môi đầy đặn, phảng phất như sương sớm trên cánh hoa đào.

Hai mắt Ám Dạ La bỗng nhiên lóe lên một vẻ kỳ dị.

Như Ca lắc đầu nói: "Không đúng. Nếu như cái giá của việc hưởng thụ vui vẻ trước sẽ là tạo thành đau khổ lớn hơn về sau, như vậy ta thà rằng nhân lúc mình còn trẻ hãy tiếp nhận tất cả. Hạnh phúc quá dễ dàng sẽ khiến người ta mềm yếu, mà chỉ có người kiên cường mới xứng đáng được hạnh phúc chân chính."

Rốt cục đã nghĩ thông suốt điểm này, nàng mỉm cười vô cùng hài lòng.

Ám Dạ La chăm chú nhìn nàng. Nụ cười của nàng rất giống một người, chỉ có điều nụ cười của nàng lạc quan và thoải mái hơn rất nhiều.

Huân Y đứng ở bên cạnh.

Trong mắt nàng, Như Ca và Ám Dạ La đều khác thường giống nhau. Đường nét dung mạo của hai người, dáng vẻ cười rộ lên, thích mặc áo màu đỏ, khi cúi xuống thì cái cổ luôn hơi nghiêng sang trái một chút. Điểm giống nhau nhất chính là khí chất của hai người, không có biểu hiện rõ ràng ra nhưng cảm thấy một loại tồn tại bá đạo tràn ngập không gian, khiến cho người khác luôn bị hấp dẫn.

Nhưng khác biệt cũng rất rõ ràng.

Huyết y của Ám Dạ La phảng phất như ánh chiều tà, có một loại cảm giác áp bức khiến người ta nghẹn thở, mang theo mùi tanh của máu, phảng phất như khi huyết y của y tung bay lên thì sẽ che lấp mặt trời, máu chảy thành sông.

Hồng y của Như Ca tươi đẹp chói mắt, như những tia nắng đầu tiên của ngày mới, mang theo tràn trề sinh cơ, màu đỏ tươi khiến lòng người tin phục, phảng phất như bất kể có phát sinh điều gì cũng không thể ngăn cản vầng mặt trời mọc lên.

Huân Y lặng lẽ quan sát.

Khi Như Ca nói chuyện với Ám Dạ La, có một loại ăn ý khó diễn tả giữa hai người. Trong lòng đất tối tăm cả ngày không thấy ánh mặt trời, chỉ vì nàng và y mà khung cảnh bỗng tươi đẹp giống như tranh sắc nét.

Một trận sát khí bỗng ập tới!

Chén thủy tinh trong tay Như Ca chợt vỡ tan.

Huân Y lập tức phất tay áo ngăn cản, nhưng hắc ảnh như một đám mây đen phi tới cực nhanh. Giữa lúc nàng đang kinh ngạc thì bóng đen đã xông về phía Như Ca!

Sát khí lăng lệ bắn thẳng về phía Như Ca!

Lụa đen như độc xà!

Như Ca không hề để ý đến nó, nàng khom người xuống nhẹ nhàng nhặt những mảnh thủy tinh vỡ đặt vào lòng bàn tay. Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, những mảnh thủy tinh vụn lấp lánh phát ra những màu sắc rực rỡ đẹp mắt. Cái chén đẹp thế, vỡ thật đáng tiếc.

Mọi việc qua đi, Ám Dạ La hỏi Như Ca: "Ngươi không trông thấy đòn tấn công của cô ta sao?"

Như Ca đáp: "Có thấy!"

"Vì sao không né tránh?"

"Đã né rồi mà, ta ngồi sụp xuống nhặt mảnh thủy tinh vỡ chính là né tránh." Nàng mỉm cười đáng yêu. Vì sao né tránh cứ nhất định phải làm ra vẻ kinh hoảng mới được?

"Chắc lúc đó ngươi sợ hãi lắm. Với công lực của ngươi, cô ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay."

"Không đâu!" Nàng vẫn mỉm cười đáng yêu như cũ.

Ám Dạ La nhướng mày.

Như Ca nói: "Có ông bên cạnh ta, nàng không thể thương tổn tới ta đâu."

Ám Dạ La nheo lại mắt: "Ta chưa chắc sẽ bảo vệ ngươi."

"Trực giác nói cho ta biết, ông sẽ làm vậy."

"Nếu như trực giác của ngươi sai thì sao?"

Như Ca mỉm cười: "Dù sao bây giờ ta vẫn còn sống."

Cho nên trực giác của nàng không hề sai.

Chỉ trong chớp mắt.

Tấm lụa đen lại quấn lên chính thân thể Ám Dạ Tuyệt.

Nàng giãy dụa rống giận: "Thả ta ra! Ta phải giết cô ta! Là cô ta đã hủy gương mặt ta! Là cô ta khiến ta sống không bằng chết!" Ám Dạ La xuất thủ cứu Như Ca, đã khiến cho sự phẫn nộ và sợ hãi của nàng lên đến cực điểm.

Huân Y cúi đầu.

Nàng không mong muốn trông thấy Ám Dạ Tuyệt thất thố như vậy, thà rằng ả cay nghiệt cuồng vọng chứ không muốn thấy ả cuồng loạn như người điên.

"Sống không bằng chết sao?" Ám Dạ La xoay xoay chén hoàng kim, từ trên bộ huyết y tỏa ra mùi vị băng lãnh: "Vậy thì đi chết đi."

Ám Dạ Tuyệt trợn tròn hai mắt, khuôn mặt càng lộ vẻ dữ tợn xấu xí: "Ngươi nói cái gì? Ngươi để cho ta đi chết ư? Ta là em ruột của ngươi mà!"

Ám Dạ La chán ghét nói: "Nếu như không phải có một điểm quan hệ huyết thống như vậy, thì ta sớm đã giết chết ngươi từ lúc ngươi thả nàng trốn đi rồi."

Ám Dạ Tuyệt run rẩy toàn thân: "Ca ca....." Nàng luôn cho rằng y không biết! Trách không được thái độ của y đối với nàng lại lạnh nhạt và vô tình đến vậy, trách không được ánh mắt y nhìn nàng luôn luôn mang theo căm hận! Ha ha, thì ra y đều biết tất cả!

Ám Dạ La lạnh nhạt nói: "Nữ nhân vừa ngu xuẩn vừa xấu xí, không bằng chết sớm đi thì tốt."

Ám Dạ Tuyệt đã không thể nói nên lời, nước mắt mang theo những tơ máu đỏ sẫm, trượt xuống gương mặt xấu xí biến dạng của nàng.

"Đem cô ta nhốt vào thủy lao." Ám Dạ La ra lệnh.

"Vâng!" Huân Y lặng lẽ mím chặt môi, đi tới trước người Ám Dạ Tuyệt: "Tam cung chủ, mời!" Nghe thấy câu đó, Như Ca giật mình nhìn lại. Bà ta là tam cung chủ sao? Vậy không phải chính là mẫu thân của Huân Y hay sao?

Ám Dạ Tuyệt khóc lóc điên cuồng, gào lên: "Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Nàng là tỷ tỷ của ngươi, còn ta là muội muội của ngươi! Nàng không hề yêu ngươi, còn ta yêu ngươi mà, yêu đến mức có thể làm tất cả vì ngươi! Năm đó, ngươi muốn có được bản vẽ hỏa khí của Phích Lịch môn, ta liền dùng thân xác chính mình mà đổi lấy, thậm chí không tiếc sinh ra một tạp chủng! Ca ca... Ta chưa bao giờ oán hận ngươi, ta yêu ngươi như vậy cơ mà! Vì sao ngươi không thể để ý đến ta một chút?"

Ám Dạ La cười lạnh nâng cằm nàng lên: "Làm cho ta một việc, có lẽ ta sẽ cân nhắc để ý tới ngươi."

"Chỉ cần ngươi nói, bao nhiêu việc ta đều sẽ đi làm!"

Hy vọng thắp sáng trong ánh mắt của Ám Dạ Tuyệt!

"Đi chết đi. Đừng để ta phải trông thấy cái gương mặt khiến người khác buồn nôn của ngươi nữa." Ám Dạ La nói rất nhẹ nhàng, nhưng sự tàn khốc trong lời lẽ khiến Như Ca không rét mà run.

Nước mắt tuôn ra như nước sông trong mắt Ám Dạ Tuyệt.

"Ta chết rồi, ngươi có cho ta một chút vị trí trong lòng không?"

Ám Dạ La ngửa đầu uống rượu: "Có lẽ!"

"Tốt!" Trên gương mặt xấu xí của Ám Dạ Tuyệt nở ra một nụ cười thê thảm.

"Đừng!" Như Ca vội hô lên.

Mặt Ám Dạ Tuyệt dần dần biến thành màu xám.

Huân Y quay đầu đi, hàm răng của nàng đã nghiến chảy máu môi, trong miệng toàn là máu tanh, nàng siết chặt hai tay, dạ dày kịch liệt co thắt. Nàng cho rằng bản thân sẽ không khóc, đôi môi rỉ máu lại cảm thấy từng đợt mặn chát của nước mắt.

Như Ca kéo Huân Y lại, quay vào Ám Dạ Tuyệt hô lên:

"Bà nhìn nàng xem! Nàng là con gái của bà đúng không? Bà chết rồi, bỏ lại nàng một mình sao? Chỉ vì một kẻ không yêu mình mà bà nỡ bỏ mặc con gái mình sao?"

Thân thể Ám Dạ Tuyệt ngã oặt xuống nền nhà lạnh giá, ánh mắt của bà bắt đầu rời rạc. Nhìn về phía Huân Y, trên mặt bà lóe lên vẻ hoảng hốt.

"Con gái ....."

"Đúng! Nàng là con gái của bà mà! Hơn nữa ....." Ngón tay của Huân Y cứng ngắc lạnh như băng, Như Ca dùng sức nắm chặt tay nàng, như muốn truyền sức mạnh cho nàng: "Hơn nữa.... nàng rất yêu thương bà!"

"Yêu...."

Ám Dạ Tuyệt rên rỉ, máu tươi ồ ồ chảy qua khóe miệng, nàng cố gắng nhìn về phía gương mặt lạnh tanh không chút biểu tình của Ám Dạ La, giọng nói thấp đến mức gần như không nghe rõ: "Ca ca .... Nhớ kỹ lời ngươi nói ... Ta chết rồi ... yêu ta ... một chút ... được ... hay không...?"

m cuối bị bóng tối nuốt hết.

Con ngươi Ám Dạ Tuyệt rã ra, hai mắt mở to, như muốn vĩnh viễn nhìn về phía Ám Dạ La.

Huân Y lảo đảo chạy đi ra ngoài.

Ngực Như Ca lạnh buốt.

Chỉ có Ám Dạ La vẫn bình tĩnh như cũ thưởng thức hương thơm trong chén rượu, áo bào đỏ như sương máu tung bay, bên môi y dường như còn có một nụ cười giễu cợt.

********

Ám Dạ La đã điên rồi.

Đêm khuya, Như Ca nằm trong vòng tay Ngọc Tự Hàn, giật mình rùng mình một cái. Nàng nhớ tới ánh mắt đó của Ám Dạ La, không có cảm tình, không có rung động, chỉ có vẻ giễu cợt lạnh lùng. Đó đã không còn là ánh mắt của con người, thậm chí ngay cả dã thú cũng còn dịu dàng hơn.

"Sáng sớm mai chàng lại phải đi sao?" Như Ca thấp giọng hỏi, trong lòng có một loại bất an và lo lắng khó hiểu.

"Đúng vậy!" Ngọc Tự Hàn khẽ vuốt tóc nàng, khẽ nói.

"Phải đi bao lâu?"

".... Không biết...."

Như Ca chống người dậy, cúi xuống nhìn y, lo lắng nói: "Phải đi bao lâu mà không xác định được sao?"

Y mỉm cười nói: "Không cần lo lắng."

"Sư huynh, muội lo lắng chính là Ám Dạ La. Y có thể bảo chàng đi làm một số việc kỳ quái, hoặc là khiến chàng rơi vào cảnh nguy hiểm. Chàng biết không, y thực sự điên rồi."

Y vẫn mỉm cười như cũ, đôi mắt dịu dàng như nước mùa xuân:

"Huynh sẽ trở về mà."

Ngón tay của Như Ca vuốt lên hàng lông mày tuấn tú của y, than thở: "Nhưng mà muội rất lo lắng, chung quy vẫn cảm thấy hình như sắp xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa mấy ngày nay thần tình của chàng cũng không đúng, mặc dù vẫn là mỉm cười giống như không có tâm sự gì, nhưng ban đêm khi ngủ chân mày của chàng luôn nhăn lại."

Ngọc Tự Hàn nắm lấy ngón tay của nàng, đặt lên môi, khẽ hôn một cái:

"Sẽ nhớ huynh chứ?"

Y chăm chú nhìn nàng, ngón tay nàng đặt trên đôi môi ấm áp của y.

Như Ca đỏ mặt lên một chút, sẵng giọng: "Chàng biết rõ mà."

Y nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Sẽ rất nhớ huynh đúng không?"

"Không đúng!"

Y khẽ giật mình, bỗng nhiên mỉm cười: "Nói vậy chính là muốn huynh rất nhớ muội đúng không?"

"Trả lời đúng rồi!" Như Ca mỉm cười rồi lại nhào vào lòng y, vươn cánh tay ôm chặt lấy y: "Cho nên chàng nhất định phải bình an trở về!" Những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, nàng bỗng nhiên cảm thấy có một trận bất an mãnh liệt, thật giống như nàng vừa nói sai cái gì đó.

Ngọc Tự Hàn trấn an vỗ vỗ vào lưng nàng, cười nhạt nói: "Không cần lo lắng ... Ca nhi, chờ huynh trở lại, chúng ta ... sẽ xây một gian nhà nhỏ trong rừng được không?"

"Hử?"

Mặt y hơi ửng hồng: "Nàng thích nhà bằng gỗ hay là bằng trúc vậy?"

Mặt của Như Ca cũng đỏ lựng lên.

Ngọc Tự Hàn lúng túng, khẽ ho nhẹ.

Nàng cúi đầu nói: "Trong nhà ... có những ai?"

Đáy mắt y tràn đầy ôn nhu: "Muội và huynh .... tương lai ... còn có thể có em bé ...."

Mặt nàng đỏ bừng như ráng chiều.

Cuối cùng nàng sẵng giọng: "Chờ chàng về rồi hẵng nói tiếp."

Ngọc Tự Hàn dịu dàng ôm lấy nàng.

Một lúc lâu sau chẳng ai nói nữa.

Hai người ôm nhau trong bóng đêm, sưởi ấm cho nhau, hô hấp vang lên bên tai. Hơi thở của y và nàng đều là nóng hổi, phảng phất như có ngọn lửa nóng bỏng đang bừng cháy giữa hai thân thể.

Ngọc Tự Hàn cố ép xuống xao động trong cơ thể, y lấy ra một vật. Một cái ban chỉ(*) bằng dương chi bạch ngọc có khắc họa tiết rồng, một sợi dây màu hồng xinh xắn xỏ qua nó.(* ban chỉ: nhẫn to đeo ở ngón cái, trang sức của nam giới)

Như Ca giật mình: "Ồ, cái ban chỉ này vẫn luôn ở bên người muội mà, sao lại ở trong tay chàng vậy?"

Y không trả lời nàng.

Y nhẹ nhàng buộc sợi dây đỏ lên cổ nàng, bạch ngọc ban chỉ phát ra ánh sáng nhu hòa trong bóng đêm. Y thấp giọng nói: "Nó là của nàng!" Ngày đó, khi nàng trả lại ban chỉ cho y, vẻ dứt khoát trên mặt nàng đã khiến con tim y hóa thành tro tàn.

Như Ca gật đầu: "Được. Muội sống mang theo nó, khi chết cũng mang nó theo."

Ngọc Tự Hàn hít sâu một hơi, ôm chặt nàng vào lòng:

"Ca Nhi....."

Ca Nhi, chỉ cần có nàng, y cam nguyện đi vào vô gian luyện ngục.

Trong lòng đất, sông ngầm cứ trôi, hô hấp của hai người bỗng nhiên lại trở nên dồn dập.

Mùi thơm của cơ thể ôn nhu tràn ngập trong không khí.

******

Dưới thủy lao u ám.

Hai tay Chiến Phong bị treo giữa không trung, áo vải màu xanh rách tả tơi, trên người y đầy những vết roi dấu bỏng nhìn mà phát hãi, máu tươi chảy ra bê bết. Sắc mặt y tái nhợt, môi khô nứt nẻ, từng đoạn tóc xoăn dính bết lên hai gò má ròng ròng mồ hôi lạnh.

Tiếng ngáy vang lên, đêm đã khuya, đám đệ tử Ám Hà cung trông coi thủy lão đều đã đi ngủ.

Chiến Phong bỗng nhiên mở mắt!

Trong mắt y lóe lên ánh lửa màu lam: "Chính là ngày mai à?" Y tựa như đang lẩm bẩm một mình, bởi vì trong phòng giam này ngoại trừ y thì không có ai khác.

"Đúng vậy. Chính là ngày mai."

Một giọng nói êm tai rung động lòng người từ phòng giam kế bên vang tới, Tuyết ngáp một cái lười nhác, phảng phất như y chính là bị Chiến Phong đánh thức.

Con ngươi của Chiến Phong co lại: "Y ..... sẽ thành công chứ?"

"Cái gì gọi là thành công, cái gì gọi là thất bại?" Tuyết gối đầu lên hai tay, nhìn trần nhà đen kịt mà thở dài: "Nếu như ta là y, có lẽ sẽ lựa chọn cứ tiếp tục sống như vậy. Có thể có được một thân thể khỏe mạnh, có thể canh giữ bên cạnh nàng, có thể được nàng yêu, dù thế gian có bị hủy diệt mấy trăm lần thì có liên quan gì chứ?"

Chiến Phong trầm mặc, một lát sau y nhắm mắt lại.

Đúng vậy, chỉ cần có thể được nàng yêu, dù thế gian có bị hủy diệt cả trăm lần cũng có liên quan gì chứ? Bên hồ sen thời thơ ấu, chính là hạnh phúc duy nhất trong đời của y, nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, y sẽ ở lại bên hồ sen trọn đời không ly khai.

"Nàng..... sẽ vĩnh viễn quên hết tất cả, sống một cách đơn thuần vui vẻ sao?" Lần trước nàng đi tới thủy lao, đáy mắt toàn một phiến trong xanh phẳng lặng, nụ cười đáng yêu đến mức giống như quãng thời gian vô tư ngày trước. Nếu như thực sự có thể, vậy hãy để nàng vĩnh viễn quên hết đi thì tốt.

"Ham mê lớn nhất của Ám Dạ La là để cho người khác thống khổ." Tuyết biết Chiến Phong chính là ám chỉ Như Ca. Bởi vì chỉ có lúc nhắc tới nàng, giọng của y sẽ hơi run run: "Người khác càng thống khổ, y lại càng khoái trá."

Màu lam trong đáy mắt Chiến Phong ngưng đọng lại thành băng: "Ta sẽ giết y."

"Ngươi còn xa mới là đối thủ của y." Tuyết ngồi bó gối, đây là tư thế mà Như Ca rất thích, bắt chước tư thế của nàng có thể giả vờ nàng đang ở bên cạnh y. Trước khi mất đi công lực, có lẽ Ám Dạ La sẽ kiêng kỵ sức mạnh tiên nhân của y. Nhưng mà lúc này, Ám Dạ La không thèm để y trong mắt.

"Người không thể đánh bại Ám Dạ La. Chỉ có ma mới có thể tiêu diệt ma." Trên người Chiến Phong tỏa ra luồng sát khí băng lãnh.

Tuyết giương mắt liếc nhìn y: "Ngươi muốn thành ma sao?"

"Ta cần ngươi giúp ta."

Tuyết nhướng lông mày, ánh mắt cổ quái nhìn y: "Vì sao ta phải giúp ngươi?"

"Bởi vì ngươi yêu nàng."

"Ừm, đấy là một lý do tốt."

"Như vậy, hãy nói cho ta phương pháp để nhập ma."

Tuyết quan sát Chiến Phong một lúc lâu, khóe môi bỗng nở một nụ cười mỹ lệ kỳ dị: "Tuyệt không phải tất cả mọi người đều có thể thành ma. Nhưng mà ngươi thì có thể, bởi vì ngươi vốn đã có một trái tim ma rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện