Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 129: Giật mình tỉnh giấc mộng (3)



Mị ở trước mắt của ta, thẳng tắp ngã xuống vách núi, mà ta lại ngay cả một câu đều nói không nên lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn.

Không hiểu tại sao ngực đột nhiên dâng lên một cảm giác đau đớn, rõ ràng nên cao hứng, nhưng là lại cảm thấy như hư không, giống như vừa mất đi một cái gì trọng yếu vậy

Ta là hận Mị, vẫn hận, mặc dù đã biết rõ chân tướng, vẫn là hận, nhưng là thật sự đợi cho đến giờ phút này, trong lòng lại như vậy phức tạp, giống như một người luôn dùng sự thống hận để sinh tồn, đột nhiên trong lúc đó mất đi lý do để hận, có cảm giác như là cả thế giới này đã sụp đổ.

Đó là một loại cảm giác ngay cả ta đều không thể nói rõ nên lời, rõ ràng không nghĩ muốn như vậy, nhưng lại giống như ngọn núi sập xuống không thể chống đỡ nổi.

Hắn như vậy đối với ta, sau đó lại cứu ta, ta nói cho chính mình, có lẽ chúng ta trong lúc đó ân oán có thể xóa bỏ, nhưng là giờ phút này hắn lại vì ta mà chết, còn tại trước mắt của ta thẳng tắp rơi xuống vách núi.

Như vậy ta là thiếu nợ hắn một mạng sao?

Hắn nói ta không được quay đầu lại, có phải hay không hắn biết chính mình đánh không lại Dạ Khuynh Thành?

Hắn muốn cho ta quên mọi việc, nhưng là sau khi ta nhìn thấy hết thảy, lại như thế nào có thể quên được tất cả đây?

“Mị Mị…” Tựa hồ là cố gắng thật lâu, một đạo thanh âm gần như khàn khàn mới từ trong miệng của ta tràn ra.

Không phải như trước kia trêu đùa, cũng không phải vì che dấu hận ý của chính mình mà cố ý ngụy trang, chính là giọng nói chân thật nhất gọi hắn, nhưng là hắn cũng rốt cuộc cũng không thể nào nghe được nữa rồi.

Hắn đã chết… Đã chết…

Xung quanh ta thế giới như ngừng quay, đó là ngay cả chạy trốn cũng đã quên, đó là Dạ Khuynh Thành đi bước một đến gần cũng không hề hay biết.

Cho đến… Cho đến khi hắn đem chủy thủ lạnh như băng để ở trên cổ ta, ta mới mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt

Nhưng là ta lại như thế nào cũng thấy không rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có thể nghe thấy hắn trầm thấp nói: “Liễu Lăng, thật xin lỗi, chính là ngươi đã biết được quá nhiều, cho nên … ngươi không thể không chết.”

Không thể không chết… Không thể không chết…

Trong đầu ta không ngừng vang lên câu nói đó của Dạ Khuynh Thành, lại đột nhiên trong lúc đó giơ lên một chút tươi cười gần như tàn nhẫn “Dạ Khuynh Thành, sẽ có một ngày, ngươi sẽ mất tất cả”

Mọi việc của ngày xưa, theo trong lòng ta chậm rãi thoát phá, nay chúng ta tựa như hai người xa lạ, mắt lạnh nhìn nhau, nói với nhau những lời hung ác.

Ta không cần hắn xin lỗi mình, ta cũng không thể nào chấp nhận được lời xin lỗi của hắn.

Chính là từ nay về sau, chúng ta sẽ chỉ là những người xa lạ.

Nếu như ta còn có thể sống, nếu như chúng ta có thể gặp lại nhau, như vậy ta cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đúng vậy, ta không phải là một người thiện lương

Mặc dù là công cụ, cũng có một ngày phải phản kháng.

Chậm rãi nhắm lại con ngươi, ta lạnh như băng nói: “Dạ Khuynh Thành, ngươi là người mà ta hận nhất.”

——Tiểu Thành Thành vĩnh viễn là người ta thích nhất.

Từng lời nói tựa hồ còn lưu lại ở bên tai, nhưng là giờ phút này cũng đã bất đồng.

Thì ra, trên thế gian này thật sự không hề có lời thề nào không thay đổi, cũng không có vĩnh viễn.

Bởi vì thật sự để ý đến, cho nên cũng sẽ là hận nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện