Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 159: Lại gặp nhau



Duyên, là một điều thực sự rất kỳ diệu. Mặc kệ là thiện duyên cũng tốt, nghiệt duyên cũng thế.

Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới mình sẽ gặp lại Mị ở dưới tình huống như thế, cũng không nghĩ tới còn có thể điềm tĩnh đối diện với Cơ Lưu Tiêu như thế.

Người trước mắt vẫn như cũ là một thân y phục màu đỏ yêu dã, khóe miệng vẫn như cũ nhếch lên một nụ cười như không cười. Hắn, vẫn là yêu nghiệt trong mắt ta, dung mạo của yêu tinh, tính tình của yêu nghiệt, một nhân vật như thế nên tránh càng xa càng tốt, nhưng là chúng ta lại gặp lại nhau.

Có lẽ cuộc gặp gỡ này nhất định phải xảy ra, những vấn đề của chúng ta trong lúc đó không có khả năng chấm dứt dễ dàng như vậy được.

Ta nhếch môi cười mang theo một chút không để ý, ta híp mắt nhìn hắn, khoan thai nói: “Có thể cùng tà vương danh chấn thiên hạ lúc này tụ cùng một chỗ, Liễu Lăng ta thật đúng là có phúc”

Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng mà chế trụ chén rượu, ngửa đầu chậm rãi uống cạn, thậm chí còn mị hoặc dùng đầu lưỡi liếm một giọt rượu còn lưu lại ở khóe miệng, ý cười động lòng người “Có thể cùng cung chủ của Kính Nguyệt cung uống rượu tâm sự, đó là một việc rất may mắn trong cuộc đời của tại hạ”

Ta làm như chưa bao giờ gặp qua hắn, mà hắn cũng làm như không biết ta là ai.

Lúc trước rời đi, trong lòng đầy đau thương và hoảng sợ, ta thậm chí không kịp suy nghĩ đến mọi tình huống sẽ xảy ra sau khi ta rời khỏi Đông Hải quốc.

Ta rời đi, Đông Hải quốc sẽ thiếu đi một Hạ Nguyệt Nhiễm, sẽ trở nên như thế nào đây.

Cơ Vô Nhai có biết chuyện này không?

Có lẽ là Mị đã an bài chu đáo tất cả mọi việc, thả Hạ Nguyệt Nhiễm chân chính ra, để cho nàng trở lại Đông Hải quốc.

Nhưng là hình dáng của ta lại bị Cơ Lưu Phong cùng Cơ Lưu Tiêu gặp được. Nếu bọn họ giải thích hết mọi chuyện, giờ phút này cuộc sống của ta cũng không có khả năng thích ý quá như thế.

Ta tin tưởng, Cơ Vô Nhai nếu là biết tất cả mọi chuyện, thì cho dù ta có ở chân trời góc biển nào hắn cũng sẽ đuổi giết ta.

Cho nên về điểm này, ta xác thực nên cám ơn bọn họ.

Dù sao cũng là do ta trước đây đã lừa gạt bọn họ, là ta đã nhảy vào kế hoạch của bọn họ, tham gia vào chuyện của bọn họ, cho nên cũng có thể nói ta gieo gió ắt sẽ phải gặp bão

Bị người khác lợi dụng, chỉ còn cách đổ thừa là do ta không có mắt nhìn người.

Nghĩ đến Dạ Khuynh Thành truy sát ta không từ bỏ, trong tâm của ta đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát.

Nói như vậy, người ta nên hận nhất chính là hắn.

Chỉ có hắn, ta mới thiệt tình trả giá, nhưng đổi lại kết qủa mà ta nhận được lại chính là như vậy.

Mà đối với Cơ Lưu Tiêu cũng vậy, Mị cũng thế, lại thật sự không thể nói được rõ ràng, rốt cuộc là ai thiếu nợ ai nhiều hơn. Có lẽ đối với hai bên trong lúc đó chỉ là một ván cá cược mà thôi, mà ta bất hạnh thành một kẻ thua cuộc.

Ta bưng bầu rượu lên, vì hắn rót đầy thêm một chén, lại châm cho mình một chén, nâng chén về phía hắn cười “Tiêu Vương gia, Liễu Lăng kính ngươi một ly, không biết Vương gia có thể giúp ta một chuyện được không?” Dứt lời, ta liền uống một hơi cạn sạch. Mà hắn cũng là nâng chén lên, sâu kín nói: “Khanh chính là giai nhân, bổn vương sao có thể có lý do cự tuyệt được đây.”

Hắn chậm rãi nhâm nhi ly rượu, trong ánh mắt mang theo vài phần mơ màng men say, ngẩng đầu trông lại, trong ánh mắt đúng là mang theo sự ôn hòa mị hoặc lòng người, làm cho ta tâm không khỏi sinh cảnh giác.

Ta cũng không phủ nhận người trước mắt có mị lực mà người ta không thể chống đỡ nổi, nữ nhân trong Minh Nguyệt thành không thoát khỏi nụ cười mê hoặc của hắn, nữ nhân trong thiên hạ không thoát khỏi sự đa tình, cố ý ôn hòa của hắn, mặc dù ngay cả tài nữ Thủy Bất Nhàn danh chấn thiên hạ, nhưng lại cũng nguyện ý vì hắn mà hy sinh bản thân mình.

Nam tử như vậy, vốn nên chính là một nam tử phong lưu đa tình, nhưng là hắn lại cố tình chiếm được danh hào nam tử si tình.

Có lẽ với hắn mà nói, nữ nhân khắp thiên hạ đều bất quá cũng chỉ là người để cho hắn lợi dụng mà thôi, trừ bỏ một người, đó chính là Phượng Loan.

Rốt cuộc là nữ tử phong hoa tuyệt đại (*) như thế nào, lại có thể để cho hắn khắc cốt ghi tâm như vậy?

(*phong hoa tuyệt đại: phong cách tuyệt diệu có một không hai)

Tuy rằng ta từng từ trong miệng Dạ Khuynh Thành biết được một chút ít về nàng, nhưng lại là vĩnh viễn đều không thể tưởng tượng ra được.

Cố ý vô tình tránh ánh mắt hắn, bình tĩnh như trước nói: “Nói như vậy là Vương gia đã đáp ứng Liễu Lăng rồi.”

“Mỹ nhân muốn nhờ, tự nhiên là ta nên đáp ứng.” mắt phượng nheo lại, khóe môi ý cười lại không khỏi sâu thêm vài phần

“Nếu vậy Liễu Lăng trước tạ ơn Vương gia.” Ta mở miệng nói lời cảm tạ, tao nhã có lễ.

Hắn lại nở nụ cười “Bất quá bổn vương cũng có một thỉnh cầu, không biết cung chủ có nguyện ý thành toàn cho ta hay không.”

Cơ Lưu Tiêu hắn chưa bao giờ chịu thiệt.

Dễ dàng đáp ứng như thế, coi như là đã khoan hồng độ lượng, nhưng là cuối cùng hắn lại dùng một phần thịnh tình này để phản công lại ta.

Giờ phút này, ta nếu là cự tuyệt, liền sẽ làm cho hắn có lý do để đổi ý.

Ta nếu không cự tuyệt, cũng là đang cho hắn cơ hội.

Bất quá dù sao cũng thế, cho tới bây giờ, ta muốn có được lời hứa hẹn từ trong miệng của hắn, cho nên nhất định ta cũng phải cấp cho hắn một sự hứa hẹn khác

Vì thế cố ý hơi nhíu mày, cười nói: “Vương gia nếu giúp Liễu Lăng một việc, Liễu Lăng tự nhiên sẽ báo đáp Vương gia”.

Như thế, hắn sẽ yên tâm?

Ta ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo một chút ôn hòa, bên trong lại ẩn giấu tia nhìn sắc bén.

Có lẽ, ta gọi hắn là hồ ly tinh, ta cũng không khác gì hắn.

“Vậy cung chủ là muốn bổn vương giúp gì?” ánh mắt không thay đổi, vẫn như trước ôn nhu như nước.

Đột nhiên trong lúc đó ta cảm thấy, ta có lẽ không nên tới gặp hắn.

“Liễu Lăng nghe nói Vương gia thuê Hồng Lâu vong vũ, muốn bọn họ điều tra thân thế của tây độc chiến hậu, có chuyện này hay không?” Nếu đã nói đến nước này, ta cũng không muốn nói vòng vo làm gì cho mệt, cách tốt nhất là nói thẳng vào vấn đề

Hắn gật đầu “Đúng là có việc này.”

“Đông tà tây độc nổi danh thiên hạ, Liễu Lăng cũng từng nghe qua hai người không phân cao thấp. Hai người tỷ thí mấy lần cũng không có phân ra kết quả, Vương gia lúc này đây nhưng lại nghĩ dựa vào ngoại cơ để đấu lại chiến hậu hay sao?” Ta không có nói thẳng rõ ràng hết mọi chuyện, lại hỏi ngược lạ

“Cung chủ là muốn mời ta không cần điều tra thân thế của chiến hậu, sau đó quang minh chính đại tỷ thí sao?” Kỳ thật có lẽ hắn cũng đã được Cẩm Hoàng hỏi một câu tương tự như thế, nhưng hắn lại thể hiện vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ.

Ta cười nói: “Bởi vì ta cảm thấy Vương gia không phải là loại người như vậy, nói vậy, mặc dù là thắng, cũng không quang vinh chút nào, ngươi cảm thấy đúng không, Vương gia?” ngữ điệu mị hoặc lòng người, tươi cười rung động, ta không thanh sắc tâng bốc hắn vài câu.

“Ha ha, cung chủ rất để mắt bổn vương.” Hắn bỗng nhiên cười ha hả, nhìn ta nói: “Bổn vương nhưng lại không phải là chính nhân quân tử. Sinh ra trong hoàng thất, là một người tốt sẽ chỉ luôn bị người khác khi dễ mà thôi, chỉ có những người có quyền thế mới khiến cho người ta sợ hãi, cung chủ, nàng thấy ta nói phải không?”

Ta ngẩn ra, không tưởng được hắn sẽ nói như thế.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Cơ Lưu Tiêu hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ thèm để ý đến người khác thấy hắn như thế nào, nói sau lưng hắn những gì.

“Nói như vậy, Vương gia là không đáp ứng?” Ta thừa nhận, ta không thể thẳng thắn được như hắn.

Hắn tràn ra một chút tươi cười vô tội “Bổn vương mặc dù không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng lại cũng không phải là người nói mà không biết giữ lời, vừa rồi ta đã đáp ứng cung chủ, tự nhiên sẽ không đổi ý, cung chủ nếu không ngại cứ nói thẳng ra”

“Được! Nếu Vương gia đã nói như thế, ta đây cũng xin nói thẳng. Liễu Lăng muốn mời Vương gia không cần điều tra chiến hậu. Thỉnh Vương gia quang minh chính đại cùng hắn đánh giá. Đương nhiên, ta cũng sẽ không đem tin tức Vương gia đang ở Ninh Việt thành truyền ra bên ngoài.” Câu sau mang theo vài phần uy hiếp, Cơ Lưu Tiêu mặc dù lợi hại, cũng khó mà bắt người ta không đi rêu rao khắp nơi được.

Lúc này đây, coi như đây là ân tình ta dành cho Mị đi.

Hắn lẳng lặng nhìn ta, mang theo vài phần đánh giá ý vị thâm trường “Cung chủ vì sao lại bảo vệ chiến hậu như vậy? Hắn là cái gì của nàng?”.

“Tích thủy chi ân đương dĩ dũng tuyền tương báo (*)… Ta mặc dù làm không được như thế, nhưng cũng không nghĩ thiếu nợ ân tình của người khác.” Ta cố ý xem nhẹ sự ái muội trong giọng nói của hắn, thản nhiên nói,

(* nhận được giọt nước ân đức của người liền lấy con sông lớn mà báo đáp)

Trầm mặc một lúc, hắn lại đột nhiên nói: “Được, ta đáp ứng nàng”

“Vậy đa tạ Vương gia.” Nâng chén rượu, cười nhìn phía hắn, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén “Kính rượu một ly, tạ Vương gia đã thành toàn.”

Con ngươi hắn vốn đang nhìn ta đột nhiên trở nên có chút thâm trầm, mang theo vài phần phức tạp khó hiểu.

Ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh mặt trời mùa thu chiếu ấm áp, thản nhiên nói “Vương gia, không biết ngươi có chuyện gì cần Liễu Lăng cống hiến sức lực?”

“Cái gì đều đáp ứng sao?” một đạo thanh âm réo rắt mang theo mị hoặc vô cùng động lòng người, mặc dù ta không có nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được khóe miệng của hắn giờ phút này hơi hơi nhếch lên.

Thì ra mấy tháng ở chung lúc trước, cũng cho ta hiểu biết được một chút động tác nhỏ của hắn.

“Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, chỉ cần không phải ép buộc, chỉ cần là chuyện Liễu Lăng có thể làm được, ta đều có thể đáp ứng ngươi.” Ta sâu kín trả lời.

Chính là người bên cạnh không có lên tiếng trả lời, trầm mặc lan tràn quấn quanh ngôi nhà nhỏ.

Đang lúc ta nghĩ quay đầu nhìn lại, thì lại nghe thấy hắn sâu kín mở miệng. “Điều ta muốn rất đơn giản, nàng nhất định có thể làm được, Liễu Lăng. Ta chẳng qua là muốn nàng không cần hận ta mà thôi”

Ta chưa bao giờ nghe qua thanh âm hắn u oán như thế, nhưng lại mang theo vài phần khẩn cầu.

Chính là… Kiêu ngạo như Cơ Lưu Tiêu, thật sự sẽ như vậy sao?

“Vương gia, ngươi…” Ta nghĩ mở miệng nói cái gì đó, lại bị người đối diện cắt ngang “Liễu Lăng, nàng thật sự muốn làm như chúng ta từ trước đến giờ không quen biết nhau sao”

Hắn, đúng là vẫn còn có thể phá tan đi một tầng lụa mỏng manh ngăn cách giữa chúng ta.

Tất cả cố ý ngụy trang ở giờ phút này đã tan rã, rốt cuộc không có tồn tại tất yếu.

Hắn là Cơ Lưu Tiêu, mà ta cũng không còn là Hạ Nguyệt Nhiễm.

Hắn là Đông Hải tà vương, mà ta là cung chủ của Kính Nguyệt cung.

Vốn chỉ là một giấc mơ không chân thật, cần gì phải nhắc tới?

Cứ như vậy làm như những người xa lạ, không phải sẽ tốt hơn sao? Cứ như vậy quên tất cả, không phải sẽ tốt hơn hay sao?

Chẳng lẽ thật sự ta không nên quên hắn, phải khắc cốt hận hắn. Hắn mới có thể cảm thấy vừa lòng sao?

Có lẽ, ta đúng là vẫn còn quá mức vô tâm, mặc dù ngay cả hận đều là vô tâm như vậy, tựa hồ buông ra là liền buông ra ngay.

Cũng có lẽ, không phải là do nghĩ muốn buông tha hắn, mà chính là nghĩ muốn buông tha cho chính mình mà thôi

Dù sao, hận một người, thì ngay cả thể xác và tinh thần của mình đều phải lúc nào cũng phải hận, việc này đối với người lười nhác như ta mà nói, tựa hồ cũng không phải chuyện tốt gì.

Vì thế sau khi trải qua mấy tháng, ta nhưng lại không hề cảm thấy bức thiết phải đi hận một người.

Ta quay đầu nhìn về phía hắn, không chút để ý cười nói: “Giờ phút này, ta tựa hồ cũng không còn thể lực để cùng Vương gia trở thành địch nhân, vậy chỉ có thể lựa chọn là người xa lạ mà thôi”.

Ta nghĩ hắn cũng không có quên câu nói lúc trước của ta.

Ngày khác nếu có gặp lại nhau, khi đó chúng ta là địch nhân.

Nghe vậy, hắn nhưng lại nhẹ nhàng mà nở nụ cười. “Liễu Lăng, ta thật không biết nên nói với nàng như thế nào mới tốt đây”. Trong ánh mắt nhưng lại mang theo vài phần không thể nề hà, lại lưu chuyển một loại sủng nịch không nên có.

Ta nghĩ, là ta ảo giác.

Lại hoặc là, hắn đem ta làm như Phượng Loan.

Dù sao, ta cùng nàng giống nhau như vậy, mặc dù có lẽ đây cũng không phải là diện mạo chân thật của ta

Chính là cho dù ta đã cố gắng tìm hiểu phương pháp chỉnh khuôn mặt từ quyển sách thuốc mà Mị lưu lại cho ta, cũng không thể biết được lúc trước rốt cuộc mình đã dùng phương pháp gì để tạo ra dung nhan như bây giờ.

Ta, thế nhưng không có biện pháp khôi phục lại như ban đầu

Cho nên, ta không phải là Phượng Loan, cũng không muốn trở thành thế thân của nàng

Nói vậy, là ta chính mình không nên lựa chọn một dung nhan như vậy

Ta cố ý bỏ qua tất cả, thản nhiên nói: “Vương gia, ngươi nếu thật sự chỉ cần ta không hận ngươi, như vậy ta có thể đáp ứng. Bởi vì ta vốn là không hận ngươi. Có lẽ lúc trước do quá mức xúc động, nên ta mới nói ra lời ngoan độc như thế, nhưng là ngươi cũng biết ta là một người lười biếng, chuyện hận một người sẽ rất là mệt, cho nên ta đã sớm buông tha hết thảy rồi, vì vậy ta sẽ không hận ngươi, cho nên từ nay về sau sẽ không nhắc lại mọi chuyện trước kia nữa, chúng ta hãy làm như hai người qua đường gặp thoáng qua nhau, không cần quay đầu lại nhìn có được hay không? Ta nghĩ như vậy đối với Vương gia, đối với ta đều mới có lợi”

Tất cả, tất cả, vốn chỉ là một sai lầm, cần gì phải kéo dài?

“Hai người qua đường gặp thoáng qua, không cần quay đầu lại nhìn sao” hắn thì thào tựa như đang lẩm bẩm. Lại đột nhiên chuyển hướng ta nói: “Liễu Lăng, giờ phút này ta mới hiểu được, thật sự cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ để ý đến ta, mặc dù ngay cả hận nàng cũng không dành cho ta.”

Rõ ràng là hắn muốn ta không cần hận hắn, nhưng là giờ phút này lại tự giễu như thế.

Chẳng lẽ, ta sau khi đã trải qua sự lừa gạt như thế, còn muốn ta để ý đến hắn hay sao?

Sự tự giễu của hắn cũng không phải là dành cho ta, hắn sẽ không bởi vì ta đối với hắn không thèm để ý mà lộ ra biểu tình như vậy, hết thảy bất quá cũng chỉ là do dung nhan này, hết thảy bất quá cũng chỉ là dựa trên danh nghĩa Phượng Loan mà thôi, ta dưới đáy lòng thầm nhủ như thế với chính mình.

Đúng vậy, hắn sẽ không.

“Vương gia, Liễu Lăng đã làm được chuyện mà ngươi yêu cầu, cho nên cũng thỉnh Vương gia tuân thủ lời hứa.” Ta cuối cùng nâng chén kính hắn một ly, sau đó muốn xoay người rời đi.

Chính là người phía sau lại gọi ta lại “Liễu Lăng, ta hiểu được, ta cái gì cũng đều hiểu được, trách không được lúc trước nàng có thể nhẫn tâm chặt đứt làn váy của mình, bỏ mặc ta bị thương ở phía sau. Trách không được thời điểm nàng mỗi lần xoay người rời đi, chưa bao giờ quay đầu lại. Thì ra, nàng chưa bao giờ để ý đến ta, thì ra, tất cả cũng không phải là do diễn trò, có lẽ ở trong trò chơi này, người thua cũng không phải là nàng, mà là ta.”

Bởi vì những lời nói của hắn, trong đầu đột nhiên nhớ lại một kiếm lúc trước, một kiếm xuyên tim kia, lấy thân thể báo chi ân, cùng với sự quyết tuyệt của ta, cùng với một cái liếc mắt mờ mịt của hắn.

Chính là hắn muốn cho ta cảm thấy áy náy sao?

Một lần kia, chung quy bất quá cũng chỉ là một lần hắn bị thương tổn mà thôi.

Ta không nghĩ muốn nghe những lời hắn nói. Cũng không muốn đi đoán ý tứ những lời hắn đã nói. Sự nghi kỵ của chúng ta trong lúc đó đã quá nhiều rồi. Ta sớm đã không còn sức lực để cùng hắn tiếp tục chơi trò chơi này nữa.

Cho nên, phía cuối con đường chúng ta liền trở thành những người xa lạ.

Ta không có quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Cơ Lưu Tiêu, hẳn là ngươi cho tới bây giờ cũng đều không có để ý đến ta, ta nói rồi ta chán ghét sự lừa gạt. Ta cũng nói qua ta không phải Phượng Loan. Cho nên mời ngươi không cần bởi vì dung nhan này mà làm ra một số chuyện khiến cho người ta hiểu lầm. Ta, chưa từng có hứng thú làm thế thân người khác, mời ngươi hãy nhớ kỹ điều này hộ ta. Ta không phải Phượng Loan, không phải, ta gọi là Liễu Lăng. Một nữ nhân sẽ cùng ngươi trở thành người lạ “

Sau khi nói xong, ta liền thẳng rời đi.

Mà phía sau lại đột nhiên truyền đến một trận lực đạo, cổ tay của ta bị nắm chặt, người bị kéo vào trong một cái ôm ấm áp, một đạo thanh âm trầm thấp của nam tử vang lên bên tai ta, mang theo vài phần mị hoặc đầy ái muội “Ta biết. Nàng là Liễu Lăng, không phải Phượng Loan. Ta thật sự biết.”

Thật sự biết sao?

Hay chỉ là đang dối mình dối người?

“Biết nhưng không thể rút tay lại được” lời như thế, ta chỉ cho là hắn đang nói cho chính bản thân hắn nghe.

Một cái hôn mềm nhẹ dừng ở trên trán của ta, mang theo vài phần lưu luyến hư hư thực thực, nhưng lại làm cho ta cảm thấy mình được quý trọng

“Liễu Lăng, đến cuối cùng nàng sẽ biết rõ tất cả mọi chuyện” một câu nói thản nhiên quấn quanh bên tai ta, mà người phía sau cũng đã buông lỏng tay ra.

Đến cuối cùng sẽ biết rõ hết thảy mọi chuyện sao?

Ta nhún vai, nhếch mép cười khuẩy, không muốn tiếp tục nghĩ thêm gì nữa, mà là thẳng rời đi.

Lúc này đây, ta cũng không có quay đầu lại.

Có lẽ sớm đã trở thành thói quen, cũng có lẽ theo như lời hắn đã nói, không nghĩ tiếp tục cùng hắn có ràng buộc gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện