Liệu Nguyên
Chương 15: “Trên eo hai tấc đồng thân, đoạn hẹp nhất ấy.”
Đường Ninh ở cách nơi đây một khoảng xa, lái xe ước chừng bốn mươi phút. Dọc đường đi hai người không nói với nhau câu nào, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh. Lúc đến nơi Đào Hiểu Đông chuyển đồ xuống giúp anh ta, Đường Ninh nói: “Cảm ơn sếp Đào đưa tôi đi, xa như vậy còn phiền anh vòng một đoạn đưa tôi đi.”
“Bác sĩ Đường đừng khách sáo, ở đây anh không tiện bắt xe.” Đào Hiểu Đông hỏi anh, “Anh có quay lại không? Tôi đợi anh một lát?”
“Không cần không cần đâu,” Đường Ninh lắc đầu nói, “Tôi không trở về.”
Thế là Đào Hiểu Đông khẽ gật đầu: “Vậy tôi đi nhé.”
“Nhà chưa dọn nên cũng không tiện mời anh lên nhà, để lần sau có cơ hội mời anh uống trà.” Đường Ninh cười cười, lại nói lời cảm ơn với Đào Hiểu Đông lần nữa.
Đào Hiểu Đông xua tay, lên xe.
Về đến nhà hai cậu nhóc đã ăn uống xong xuôi, Đào Hiểu Đông mở cửa đi vào, Đào Hoài Nam ôm đầu gối ngồi trên sofa xem tivi, Trì Sính ở trong phòng học bài.
Đào Hoài Nam gọi một tiếng “Anh”, hỏi anh: “Anh đi ăn với bác sĩ Thang về rồi à?”
“Ừm, hai đứa ăn gì chưa?”
“Ăn rồi ạ,” Đào Hoài Nam gật đầu, “Khổ ca nấu mì cho em.”
“Ngửi thấy mùi rồi.” Đào Hiểu Đông nói.
Đào Hiểu Đông thay quần áo xong ra sofa xem tivi với em mình. Đào Hoài Nam đưa tay sờ lần tới anh, một lúc sau nhẹ nhàng nằm uống bên cạnh, gối đầu lên chân anh.
Thế là Đào Hiểu Đông đặt tay lên đầu em trai, xoa mái tóc nhung mềm của cậu.
“Nói những chuyện gì vậy?” Đào Hoài Nam dịu giọng hỏi.
“Ngồi buôn chuyện một lúc, chuyện gì cũng nói.” Đào Hiểu Đông đáp.
Đào Hoài Nam “Ồ” một tiếng.
Một lúc sau cậu lại hỏi: “Thế có nhắc tới em không ạ?”
Đào Hiểu Đông mỉm cười, đáp rằng: “Có chứ, nói lần sau đi ăn dẫn em theo.”
Đào Hoài Nam cười híp mắt, đôi tay ngoan ngoãn đặt lên đùi anh mình: “Vâng ạ.”
Từ nhỏ cậu đã lớn lên bên cạnh Đào Hiểu Đông, sau khi ba mẹ qua đời lại chỉ có mình Đào Hiểu Đông chăm nom cho cậu, thực ra Đào Hoài Nam rất bám anh mình. Mấy năm nay còn bám hơn, khoảng thời gian này chỉ cần Đào Hiểu Đông ở nhà, về cơ bản cậu đều bám xung quanh anh.
Từ nhỏ cậu đã không nghịch ngợm, rất dễ nuôi, chỉ là hơi bám người, nhưng lúc Đào Hiểu Đông cần đi làm việc, cậu bé không làm loạn, luôn luôn ngoan ngoãn. Lúc bấy giờ cậu nằm yên trên đùi Đào Hiểu Đông, thi thoảng ngón tay lại gãi chân anh một cái, rất giống hồi nhỏ.
Đào Hiểu Đông gảy mái tóc cậu, hỏi rằng: “Đang nghĩ gì trong đầu vậy?”
“Không nghĩ gì cả,” Đào Hoài Nam chỉ vào đầu mình, khẽ nói: “Trống rỗng.”
Tối nay Đào Hoài Nam rất bám anh, Đào Hoài Nam ngồi nghe tivi với anh mãi, sau đó Đào Hoài Nam còn gối lên đùi anh ngủ. Đào Hiểu Đông bế cậu trở về phòng, Trì Sính khẽ hỏi: “Ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi.” Đào Hiểu Đông hỏi Trì Sính: “Muộn vậy rồi còn học à?”
Trì Sính nói: “Em đọc sách một lúc.”
“Đừng để mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Trước khi ra ngoài Đào Hiểu Đông xoa đầu cậu, “Có lúc Tiểu Nam hơi tùy hứng, có chọc tức em cũng đừng để trong lòng.”
Trì Sính không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Em không giận em ấy thật, anh yên tâm.”
“Anh biết,” Đào Hiểu Đông cười cười, “Em hiểu chuyện mà.”
Có Trì Sính khiến Đào Hiểu Đông yên tâm được phần nào, nếu không bao nhiêu năm như vậy, anh phải nhọc lòng hơn nhiều.
Người em này ra đời lúc Đào Hiểu Đông lên đại học, một năm anh không trở về nhà, lúc về nhà đột nhiên có thêm một người nữa. Đào Hiểu Đông đứng sững người trong nhà, qua nửa buổi không thể nói nên lời. Sững người xong mẹ đặt em bé vào trong tay anh, để anh nâng niu bế bồng.
Một cục thịt trắng mịn, còn chưa mọc cả răng, vào tay Đào Hiểu Đông chừa đầy một phút đã tè dầm ướt sũng người anh.
Lúc ấy mắt ba Đào Hiểu Đông đã tệ đi nhiều, gần như đã mù. Cuộc sống trong nhà gần như chỉ dựa vào mẹ anh lo toan, bấy giờ lại có thêm nhân khẩu, cũng chỉ có mình mẹ anh gánh gồng.
Đào Hiểu Đông thực sự giận chứ, nhưng cũng đành chịu, anh cảm thấy cha mẹ mình quá hồ đồ. Nhưng đến khi nhìn thấy cậu bé nằm trên giường đập tay đập chân, đó là em ruột của anh. Thằng bé kém anh gần mười tám tuổi, chẳng khác nào một thế hệ. Nhưng đến cũng đã đến rồi, âu cũng là cái số.
Hôm sau cả Đào Hoài Nam và Trì Sính đều nghỉ, lúc tới tiệm Đào Hiểu Đông dẫn hai đứa trẻ theo.
Hôm trước tới tiệm hẵng còn là một ông chú râu ria xồm xàm, mà nay đã cạo râu sạch sẽ, mấy người trong tiệm nhìn vẫn chưa quen được, hỏi anh: “Anh Đông đổi tạo hình à?”
Đào Hiểu Đông “Ừ” một tiếng, hỏi rằng: “Đẹp trai không?”
“Đẹp trai ạ, nhìn trẻ hẳn ra.”
Hoan Qua nhìn anh Đông của mình rồi lại nhìn Tiểu Nam, cười bảo: “Hồi trước không thấy, lần này cạo râu rồi mới thấy hai người giống nhau.”
“Cậu nói thừa,” Hoàng Nghĩa Đạt xoa đầu Đào Hoài Nam, “Hai người họ là hai anh em ruột mà.”
Đào Hoài Nam nắm lấy tay anh mình, gật đầu bảo: “Đây là anh ruột em đấy.”
Tháng này Đào Hiểu Đông còn phải đi tiếp, khám bệnh từ thiện còn hai đợt, lần tới lại phải đi dăm bữa nửa tháng nữa. Dạo này Đào Hoài Nam bám lấy anh quá, có một ngày cậu bảo muốn đi chơi cùng Đào Hiểu Đông.
Đào Hiểu Đông hỏi cậu: “Em không đi học à?”
Đào Hoài Nam nói: “Về học bù.”
Đào Hiểu Đông bảo cậu đừng tùy hứng, nói đợi nghỉ hè rồi dẫn cậu đi chơi. Đào Hoài Nam chỉ nói cậu muốn tới thật nhiều nơi.
Khoảng thời gian này cậu bé thực sự có nhiều tâm sự, mà xưa giờ Đào Hiểu Đông lại chiều em, nghỉ học mấy ngày với anh mà nói không quan trọng, coi như dẫn thằng bé ra ngoài hóng gió.
Nhưng dù sao cũng là hạng mục của bệnh viện, Đào Hiểu Đông vẫn phải nói với Thang Sách Ngôn một tiếng. Có một buổi tối anh gửi tin nhắn cho Thang Sách Ngôn, gọi một tiếng “Anh Ngôn à”.
Thang Sách Ngôn trả lời anh: Đây, sao vậy?
Đào Hiểu Đông hỏi: Lần tới đi Cam Túc anh vẫn dẫn đoàn chứ?
Thang Sách Ngôn: Là tôi.
Đào Hiểu Đông: Dạo này cảm xúc của Tiểu Nam không được tốt, tôi muốn dẫn thằng bé đi thăm thú xung quanh.
Thang Sách Ngôn: Tiểu Nam sao vậy?
Đào Hiểu Đông: Không sao, chỉ là trẻ con đến tuổi dậy thì, thi thoảng lại có tâm sự, không có gì.
Thang Sách Ngôn: Sức khỏe không sao chứ? Cậu rảnh thì dẫn tới chỗ tôi khám xem.
Đào Hiểu Đông: Sức khỏe không sao, chỉ là cảm xúc không được tốt lắm.
Hai người họ bấy giờ đã quen thuộc hơn, cứ anh một câu tôi một câu nói chuyện hết nửa buổi. Nếu đổi lại là trước kia Đào Hiểu Đông không thể nói chuyện với Thang Sách Ngôn như vậy, lúc ấy có chuyện gì anh đều cố gắng nói cho xong ngay trong một câu.
Cuối cùng Thang Sách Ngôn nói: Dẫn cậu bé ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, đừng vì cậu bé không nhìn thấy mà cứ nhốt ở nhà.
Sau khi Hoàng Nghĩa Đạt biết chuyện, bảo rằng Đào Hiểu Đông chiều trẻ con quá. Em trai vừa nói muốn đi, anh liền viết giấy xin nghỉ.
Lúc ấy Đào Hiểu Đông đang tiện tay vẽ bản thảo, thợ xăm luôn có lúc đột nhiên lóe lên linh cảm, lúc linh cảm dâng trào thiết kế hình ra, sau đó để trong kho đợi người hữu duyên mang đi. Kho của Đào Hiểu Đông rất nhiều hình, anh chỉ cần cầm bút trong tay là có thể vẽ ra, không cần đợi linh cảm. Anh đã cầm bút vẽ và máy xăm quá nhuần nhuyễn.
“Trẻ con mà, tầm tuổi này mới ngoan. Chừng hai năm nữa em có để nó tùy hứng nó cũng không còn tính khí trẻ con nữa.” Đào Hiểu Đông không dừng động tác trong tay, đáp lời.
Anh đang vẽ hình một con mắt lớn bằng bàn tay, không phải hình đẹp đẽ, thậm chí còn hơi nguệch ngoạc, không đúng tỉ lệ vì mới phác ra. Trong con ngươi chứa đựng rất nhiều thứ, những đường cong xốc xếch lộn xộn, vài món đồ vụn vặt rải rác, ánh sáng như dòng sông trôi vào trong đôi mắt, mang theo những ý tưởng vụn vỡ.
Hoàng Nghĩa Đạt nói: “Hình này đẹp đấy, hợp xăm vào trong cánh tay.”
Đào Hiểu Đông nói: “Xăm ở đâu cũng được, không chọn chỗ.”
Hoàng Nghĩa Đạt nhìn anh vẽ, thực ra dù xem Đào Hiểu Đông xăm hay vẽ đều rất thoả mãn, trước đó anh ta từng nói, Đào Hiểu Đông trời sinh nên làm nghề này. Bàn tay anh luôn lưu loát hoàn thành một tác phẩm, rất trôi chảy, bạn nhìn một tờ giấy hoặc một khoảng da trống không từ tay anh dần dần khoác lên mình dáng vẻ khác, quá trình này rất thần kỳ, cũng rất hưởng thụ.
Hoàng Nghĩa Đạt nói: “Hình này chẳng mấy mà được chọn cho coi.”
Đào Hiểu Đông khẽ cười, không trả lời.
Con mắt là nguyên tố Đào Hiểu Đông thường sử dụng, anh từng xăm rất nhiều con mắt. Các thợ xăm đều e dè, có vài thợ xăm từng bảo, dù làm hình gì cũng không làm hình con mắt. Nhưng Đào Hiểu Đông thì khác, anh rất thích vẽ con mắt.
“Anh vẫn cảm thấy nên xăm hình này ở trên cánh tay, trên cổ tay một tấc, có sức sống.” Hoàng Nghĩa Đạt thở dài.
Một lúc sau Đào Hiểu Đông đáp rằng: “Theo em nó nên xăm ở lưng.”
“Sau lưng?” Hoàng Nghĩa Đạt chau mày.
“Trên eo hai tấc đồng thân.” Đào Hiểu Đông không dừng bút, cúi đầu từ từ nói, “Đoạn hẹp nhất ấy.”
Về mảng này Hoàng Nghĩa Đạt chưa từng tranh cãi với anh, anh ta chỉ là người bước nửa chân vào nghề, Đào Hiểu Đông nói gì cũng đúng.
Vẽ hình xong, Hoàng Nghĩa Đạt ngắm nghía cả buổi, bảo rằng: “Anh quét mã nhé? Cho vào kho?”
Đào Hiểu Đông cầm tờ giấy lên, kẹp vào trong quyển sách: “Cái này không đưa vào kho.”
Hoàng Nghĩa Đạt ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao vậy?”
Đào Hiểu Đông nói: “Không có gì, tiện tay vẽ, không truyền ra.”
“Bác sĩ Đường đừng khách sáo, ở đây anh không tiện bắt xe.” Đào Hiểu Đông hỏi anh, “Anh có quay lại không? Tôi đợi anh một lát?”
“Không cần không cần đâu,” Đường Ninh lắc đầu nói, “Tôi không trở về.”
Thế là Đào Hiểu Đông khẽ gật đầu: “Vậy tôi đi nhé.”
“Nhà chưa dọn nên cũng không tiện mời anh lên nhà, để lần sau có cơ hội mời anh uống trà.” Đường Ninh cười cười, lại nói lời cảm ơn với Đào Hiểu Đông lần nữa.
Đào Hiểu Đông xua tay, lên xe.
Về đến nhà hai cậu nhóc đã ăn uống xong xuôi, Đào Hiểu Đông mở cửa đi vào, Đào Hoài Nam ôm đầu gối ngồi trên sofa xem tivi, Trì Sính ở trong phòng học bài.
Đào Hoài Nam gọi một tiếng “Anh”, hỏi anh: “Anh đi ăn với bác sĩ Thang về rồi à?”
“Ừm, hai đứa ăn gì chưa?”
“Ăn rồi ạ,” Đào Hoài Nam gật đầu, “Khổ ca nấu mì cho em.”
“Ngửi thấy mùi rồi.” Đào Hiểu Đông nói.
Đào Hiểu Đông thay quần áo xong ra sofa xem tivi với em mình. Đào Hoài Nam đưa tay sờ lần tới anh, một lúc sau nhẹ nhàng nằm uống bên cạnh, gối đầu lên chân anh.
Thế là Đào Hiểu Đông đặt tay lên đầu em trai, xoa mái tóc nhung mềm của cậu.
“Nói những chuyện gì vậy?” Đào Hoài Nam dịu giọng hỏi.
“Ngồi buôn chuyện một lúc, chuyện gì cũng nói.” Đào Hiểu Đông đáp.
Đào Hoài Nam “Ồ” một tiếng.
Một lúc sau cậu lại hỏi: “Thế có nhắc tới em không ạ?”
Đào Hiểu Đông mỉm cười, đáp rằng: “Có chứ, nói lần sau đi ăn dẫn em theo.”
Đào Hoài Nam cười híp mắt, đôi tay ngoan ngoãn đặt lên đùi anh mình: “Vâng ạ.”
Từ nhỏ cậu đã lớn lên bên cạnh Đào Hiểu Đông, sau khi ba mẹ qua đời lại chỉ có mình Đào Hiểu Đông chăm nom cho cậu, thực ra Đào Hoài Nam rất bám anh mình. Mấy năm nay còn bám hơn, khoảng thời gian này chỉ cần Đào Hiểu Đông ở nhà, về cơ bản cậu đều bám xung quanh anh.
Từ nhỏ cậu đã không nghịch ngợm, rất dễ nuôi, chỉ là hơi bám người, nhưng lúc Đào Hiểu Đông cần đi làm việc, cậu bé không làm loạn, luôn luôn ngoan ngoãn. Lúc bấy giờ cậu nằm yên trên đùi Đào Hiểu Đông, thi thoảng ngón tay lại gãi chân anh một cái, rất giống hồi nhỏ.
Đào Hiểu Đông gảy mái tóc cậu, hỏi rằng: “Đang nghĩ gì trong đầu vậy?”
“Không nghĩ gì cả,” Đào Hoài Nam chỉ vào đầu mình, khẽ nói: “Trống rỗng.”
Tối nay Đào Hoài Nam rất bám anh, Đào Hoài Nam ngồi nghe tivi với anh mãi, sau đó Đào Hoài Nam còn gối lên đùi anh ngủ. Đào Hiểu Đông bế cậu trở về phòng, Trì Sính khẽ hỏi: “Ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi.” Đào Hiểu Đông hỏi Trì Sính: “Muộn vậy rồi còn học à?”
Trì Sính nói: “Em đọc sách một lúc.”
“Đừng để mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Trước khi ra ngoài Đào Hiểu Đông xoa đầu cậu, “Có lúc Tiểu Nam hơi tùy hứng, có chọc tức em cũng đừng để trong lòng.”
Trì Sính không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Em không giận em ấy thật, anh yên tâm.”
“Anh biết,” Đào Hiểu Đông cười cười, “Em hiểu chuyện mà.”
Có Trì Sính khiến Đào Hiểu Đông yên tâm được phần nào, nếu không bao nhiêu năm như vậy, anh phải nhọc lòng hơn nhiều.
Người em này ra đời lúc Đào Hiểu Đông lên đại học, một năm anh không trở về nhà, lúc về nhà đột nhiên có thêm một người nữa. Đào Hiểu Đông đứng sững người trong nhà, qua nửa buổi không thể nói nên lời. Sững người xong mẹ đặt em bé vào trong tay anh, để anh nâng niu bế bồng.
Một cục thịt trắng mịn, còn chưa mọc cả răng, vào tay Đào Hiểu Đông chừa đầy một phút đã tè dầm ướt sũng người anh.
Lúc ấy mắt ba Đào Hiểu Đông đã tệ đi nhiều, gần như đã mù. Cuộc sống trong nhà gần như chỉ dựa vào mẹ anh lo toan, bấy giờ lại có thêm nhân khẩu, cũng chỉ có mình mẹ anh gánh gồng.
Đào Hiểu Đông thực sự giận chứ, nhưng cũng đành chịu, anh cảm thấy cha mẹ mình quá hồ đồ. Nhưng đến khi nhìn thấy cậu bé nằm trên giường đập tay đập chân, đó là em ruột của anh. Thằng bé kém anh gần mười tám tuổi, chẳng khác nào một thế hệ. Nhưng đến cũng đã đến rồi, âu cũng là cái số.
Hôm sau cả Đào Hoài Nam và Trì Sính đều nghỉ, lúc tới tiệm Đào Hiểu Đông dẫn hai đứa trẻ theo.
Hôm trước tới tiệm hẵng còn là một ông chú râu ria xồm xàm, mà nay đã cạo râu sạch sẽ, mấy người trong tiệm nhìn vẫn chưa quen được, hỏi anh: “Anh Đông đổi tạo hình à?”
Đào Hiểu Đông “Ừ” một tiếng, hỏi rằng: “Đẹp trai không?”
“Đẹp trai ạ, nhìn trẻ hẳn ra.”
Hoan Qua nhìn anh Đông của mình rồi lại nhìn Tiểu Nam, cười bảo: “Hồi trước không thấy, lần này cạo râu rồi mới thấy hai người giống nhau.”
“Cậu nói thừa,” Hoàng Nghĩa Đạt xoa đầu Đào Hoài Nam, “Hai người họ là hai anh em ruột mà.”
Đào Hoài Nam nắm lấy tay anh mình, gật đầu bảo: “Đây là anh ruột em đấy.”
Tháng này Đào Hiểu Đông còn phải đi tiếp, khám bệnh từ thiện còn hai đợt, lần tới lại phải đi dăm bữa nửa tháng nữa. Dạo này Đào Hoài Nam bám lấy anh quá, có một ngày cậu bảo muốn đi chơi cùng Đào Hiểu Đông.
Đào Hiểu Đông hỏi cậu: “Em không đi học à?”
Đào Hoài Nam nói: “Về học bù.”
Đào Hiểu Đông bảo cậu đừng tùy hứng, nói đợi nghỉ hè rồi dẫn cậu đi chơi. Đào Hoài Nam chỉ nói cậu muốn tới thật nhiều nơi.
Khoảng thời gian này cậu bé thực sự có nhiều tâm sự, mà xưa giờ Đào Hiểu Đông lại chiều em, nghỉ học mấy ngày với anh mà nói không quan trọng, coi như dẫn thằng bé ra ngoài hóng gió.
Nhưng dù sao cũng là hạng mục của bệnh viện, Đào Hiểu Đông vẫn phải nói với Thang Sách Ngôn một tiếng. Có một buổi tối anh gửi tin nhắn cho Thang Sách Ngôn, gọi một tiếng “Anh Ngôn à”.
Thang Sách Ngôn trả lời anh: Đây, sao vậy?
Đào Hiểu Đông hỏi: Lần tới đi Cam Túc anh vẫn dẫn đoàn chứ?
Thang Sách Ngôn: Là tôi.
Đào Hiểu Đông: Dạo này cảm xúc của Tiểu Nam không được tốt, tôi muốn dẫn thằng bé đi thăm thú xung quanh.
Thang Sách Ngôn: Tiểu Nam sao vậy?
Đào Hiểu Đông: Không sao, chỉ là trẻ con đến tuổi dậy thì, thi thoảng lại có tâm sự, không có gì.
Thang Sách Ngôn: Sức khỏe không sao chứ? Cậu rảnh thì dẫn tới chỗ tôi khám xem.
Đào Hiểu Đông: Sức khỏe không sao, chỉ là cảm xúc không được tốt lắm.
Hai người họ bấy giờ đã quen thuộc hơn, cứ anh một câu tôi một câu nói chuyện hết nửa buổi. Nếu đổi lại là trước kia Đào Hiểu Đông không thể nói chuyện với Thang Sách Ngôn như vậy, lúc ấy có chuyện gì anh đều cố gắng nói cho xong ngay trong một câu.
Cuối cùng Thang Sách Ngôn nói: Dẫn cậu bé ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, đừng vì cậu bé không nhìn thấy mà cứ nhốt ở nhà.
Sau khi Hoàng Nghĩa Đạt biết chuyện, bảo rằng Đào Hiểu Đông chiều trẻ con quá. Em trai vừa nói muốn đi, anh liền viết giấy xin nghỉ.
Lúc ấy Đào Hiểu Đông đang tiện tay vẽ bản thảo, thợ xăm luôn có lúc đột nhiên lóe lên linh cảm, lúc linh cảm dâng trào thiết kế hình ra, sau đó để trong kho đợi người hữu duyên mang đi. Kho của Đào Hiểu Đông rất nhiều hình, anh chỉ cần cầm bút trong tay là có thể vẽ ra, không cần đợi linh cảm. Anh đã cầm bút vẽ và máy xăm quá nhuần nhuyễn.
“Trẻ con mà, tầm tuổi này mới ngoan. Chừng hai năm nữa em có để nó tùy hứng nó cũng không còn tính khí trẻ con nữa.” Đào Hiểu Đông không dừng động tác trong tay, đáp lời.
Anh đang vẽ hình một con mắt lớn bằng bàn tay, không phải hình đẹp đẽ, thậm chí còn hơi nguệch ngoạc, không đúng tỉ lệ vì mới phác ra. Trong con ngươi chứa đựng rất nhiều thứ, những đường cong xốc xếch lộn xộn, vài món đồ vụn vặt rải rác, ánh sáng như dòng sông trôi vào trong đôi mắt, mang theo những ý tưởng vụn vỡ.
Hoàng Nghĩa Đạt nói: “Hình này đẹp đấy, hợp xăm vào trong cánh tay.”
Đào Hiểu Đông nói: “Xăm ở đâu cũng được, không chọn chỗ.”
Hoàng Nghĩa Đạt nhìn anh vẽ, thực ra dù xem Đào Hiểu Đông xăm hay vẽ đều rất thoả mãn, trước đó anh ta từng nói, Đào Hiểu Đông trời sinh nên làm nghề này. Bàn tay anh luôn lưu loát hoàn thành một tác phẩm, rất trôi chảy, bạn nhìn một tờ giấy hoặc một khoảng da trống không từ tay anh dần dần khoác lên mình dáng vẻ khác, quá trình này rất thần kỳ, cũng rất hưởng thụ.
Hoàng Nghĩa Đạt nói: “Hình này chẳng mấy mà được chọn cho coi.”
Đào Hiểu Đông khẽ cười, không trả lời.
Con mắt là nguyên tố Đào Hiểu Đông thường sử dụng, anh từng xăm rất nhiều con mắt. Các thợ xăm đều e dè, có vài thợ xăm từng bảo, dù làm hình gì cũng không làm hình con mắt. Nhưng Đào Hiểu Đông thì khác, anh rất thích vẽ con mắt.
“Anh vẫn cảm thấy nên xăm hình này ở trên cánh tay, trên cổ tay một tấc, có sức sống.” Hoàng Nghĩa Đạt thở dài.
Một lúc sau Đào Hiểu Đông đáp rằng: “Theo em nó nên xăm ở lưng.”
“Sau lưng?” Hoàng Nghĩa Đạt chau mày.
“Trên eo hai tấc đồng thân.” Đào Hiểu Đông không dừng bút, cúi đầu từ từ nói, “Đoạn hẹp nhất ấy.”
Về mảng này Hoàng Nghĩa Đạt chưa từng tranh cãi với anh, anh ta chỉ là người bước nửa chân vào nghề, Đào Hiểu Đông nói gì cũng đúng.
Vẽ hình xong, Hoàng Nghĩa Đạt ngắm nghía cả buổi, bảo rằng: “Anh quét mã nhé? Cho vào kho?”
Đào Hiểu Đông cầm tờ giấy lên, kẹp vào trong quyển sách: “Cái này không đưa vào kho.”
Hoàng Nghĩa Đạt ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao vậy?”
Đào Hiểu Đông nói: “Không có gì, tiện tay vẽ, không truyền ra.”
Bình luận truyện