[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 69



“Triệu Hữu Xu” là một kẻ tham tiền, đem toàn bộ vàng bạc cướp đoạt được cất trong khố phòng ở huyện nha, mở tất cả các rương ra, trắng bóng ánh vàng rực rỡ một mảnh, chói mắt cực kỳ. Hữu Xu cẩn thận kiểm kê danh sách đăng ký một lần, sau đó đem đi mua vật tư giúp nạn thiên tai, tu sửa gia cố đê đập vân vân.

Ngắn ngủn hơn nửa tháng, cậu đã thanh danh lan xa. Chỉ riêng huyện Toại Xương cậu quản hạt là không thu quá nhiều thuế ruộng của dân chúng, nếu ai bị oan khuất chỉ cần đi gõ trống kêu oan, không cần hối lộ nha dịch, cũng không cần tiêu phí một khoản bạc đi mời trạng sư, bởi vì huyện thái gia sẽ tự mình viết đơn kiện cho ngươi, văn chương kia, luận cứ kia, quả nhiên là dương ba chấn tảo*, vân hà mãn chỉ**. Dần dần, văn nhân Toại Xương không cả ngày ở trong nhà đọc sách nữa, mà là quanh quẩn ở cửa huyện nha, chỉ để nghe một chút trạng từ của huyện thái gia, sau đó một bên rung đùi đắc ý một bên say mê không thôi cảm thán, “Nghe một câu nói của ngài, hơn mười năm đọc sách mà!”

*Dương ba chấn tảo: hình dung văn chương rất hoa mỹ.

**Vân hà mãn chỉ: hình dung đầy trang giấy đều là chữ viết tinh mỹ.

Hết thảy hiện tại Hữu Xu làm, một là vì trả nợ, hai là vì tự bảo vệ mình, ai kêu cậu xui xẻo, dính lên hậu đại như vậy chứ. Bởi vì cậu ra giá cả thực có lợi, số lượng cần cũng thật lớn, thương nhân lương thực gần Toại Xương sôi nổi tới hiệp đàm với cậu, từ sáng đến tối nối liền không dứt.

Ngày hôm đó, Hữu Xu thật vất vả bàn xong một cuộc mua bán lớn, dĩ nhiên đói đến nỗi ngực dán vào lưng, vội vàng lệnh hạ nhân dọn đồ ăn lên. Bởi vì dân chúng đều sống khổ, cậu cũng không dám xa xỉ lãng phí, chỉ bảo đầu bếp xào một đĩa gan heo, một đĩa cải trắng cộng thêm một phần rau trộn nấm mèo. Cậu bưng bát lên nhanh chóng lùa vài ngụm, đang định vươn tay đi gắp một khối gan heo, liền thấy chỗ trống đối diện mình bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Người nọ vẫn mang mặt nạ như cũ, ánh mắt đen tối khó lường mà nhìn mình chằm chằm.

Sao, sao lại đến nữa? Tên nhóc con trong lòng Hữu Xu gần như muốn kêu rên, cơ bắp trên mặt không khỏi run rẩy, miệng ngậm hạt cơm dưới cơn chấn kinh tự động nuốt xuống cổ họng, sau đó cực kỳ bất hạnh mà sặc vào khí quản. Dục vọng muốn ho khan ùn ùn kéo đến, Hữu Xu lại chỉ có thể gắt gao nhịn xuống, bởi vì cậu biết một khi biểu hiện ra khác thường, người đối diện sẽ lập tức câu hồn mình đi.

Không thể ho khan, ngàn vạn lần không thể ho. Tay cậu nắm đũa đang phát run, hầu kết tinh xảo không ngừng kích thích, đôi mắt vừa to vừa tròn thì càng là giọt sau tiếp giọt trước mà thấm ra nước mắt, bộ dạng nhìn qua đáng thương cực kỳ. Tiểu tư đứng ở một bên hầu hạ hoảng sợ, vội vàng đi qua hỏi tình hình.

Cậu lung tung lau quệt nước mắt, lại xoa xoa cổ, gian nan nói, “Ta không sao, hôm nay trù tử bỏ quá nhiều ớt, ta không quen.”

“Nhưng mà lão gia, không phải là ngài bảo đại trù bỏ nhiều ớt một chút sao? Hôm qua ngài còn ngại hắn nấu đồ ăn quá thanh đạm, lệnh cho hắn ngay cả nước nấu cải trắng cũng phải bỏ thêm chút ớt mà.”

Tiểu tư lập tức phá, khiến Hữu Xu vừa ảo não vừa bối rối. Cậu dùng bàn tay ôm lấy cổ, hụt hơi nói, “Hôm qua quả thật bỏ ít, nhưng hôm nay lại bỏ quá nhiều, ngươi quay lại nói cho hắn biết, bảo hắn suy nghĩ mà bỏ, tốt nhất là không nhiều không ít.” Dứt lời cúi đầu, tiếp tục tí ta tí tách rơi nước mắt.

Người bị sặc nếu như cố nén không ho ra, tư vị kia quả thực một lời khó nói hết. Hữu Xu cực kỳ muốn đập đầu vào tường, lại còn phải giả bộ chỉ là bị cay, kỳ thật không có chuyện lớn gì. Tiểu tư rót một chén trà lạnh cho cậu, sau đó chạy tới phòng bếp tiện thể nhắn lại. Chân trước hắn ta mới vừa đi, nam tử chân sau liền biến mất, cũng không biết có nhìn ra sơ hở gì không.

Hữu Xu bất chấp nghĩ sâu hơn, lập tức ngã lên trên ghế không ngừng đấm ngực, sau đó liều mạng ho khan, khóe mắt, mũi đều ướt sũng, đỏ rực, nước mắt nước mũi cũng dính đầy má, dáng vẻ nhìn qua vừa chật vật lại có chút buồn cười. Khi cậu rốt cuộc cũng ho ra được hạt cơm trong khí quản, cũng không biết nam tử vốn đã biến mất, kì thực còn ở trong sảnh. Hắn bất quá chỉ ẩn đi thân hình, ngược lại ngồi ở bên cạnh Hữu Xu, nghiêng đầu, chống cằm, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm đối phương.

Mắt thấy Hữu Xu rốt cuộc hoãn khí lại, cũng không dám lùa cơm nữa, mà là bảo tiểu tư đổi hai cái bánh màn thầu trắng bự, điên cuồng gặm giống như cho hả giận, cuối cùng hắn thấp giọng cười rộ lên.

Chỉ cần miệng Hữu Xu vừa nhếch lên hoặc là hơi hơi mím lại, lúm đồng tiền ở hai má liền như ẩn như hiện. Cậu há mồm cắn bánh màn thầu, bỗng nhiên cảm thấy chỗ lúm đồng tiền lành lạnh, như là lúc mùa đông có một hạt tuyết rơi vào, xúc cảm vô cùng chân thật.

Cái gì vậy? Lòng cậu sinh hồ nghi, lấy tay sờ lại trống rỗng không có gì, vì thế tiếp tục cắn bánh màn thầu, cắn vài ngụm lại cảm thấy má lúm đồng tiền hơi hơi phát lạnh, lại sờ nhưng không có gì khác thường. Trở đi trở lại mấy lần rốt cuộc cậu cũng phát hiện không đúng, dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá bốn phía, còn đem toàn bộ tinh thần lực đẩy vào ánh mắt nhìn quét qua.

Trong phòng vô cùng sạch sẽ, ngay cả cái bóng quỷ cũng không có. Chẳng lẽ là ảo giác của mình? Có đôi khi thân người quả thật sẽ cảm thấy lúc lạnh lúc nóng, đây là nguyên nhân nội hỏa quá nóng. Nghĩ như vậy, cậu liền trầm tĩnh lại, xé một khối bánh màn thầu chấm nước gan heo xào.

Nam tử ngồi ở bên cạnh cậu gian nan thu hồi đầu ngón tay chọt lúm đồng tiền, sung sướng cười nhẹ. Thưởng thức tướng ăn tiểu học của Triệu huyện lệnh, hắn cũng không rời đi, mà là đi theo đến thư phòng, muốn nhìn một chút xem đối phương thường làm những gì. Lúc này mặt trời đã xuống núi, trong phòng đốt một ngọn đèn mờ nhạt, bấc đèn dường như sắp đốt hết, đang lập lòe lay động.

“Lão gia, nô tỳ giúp ngài đổi bấc đèn, thêm một chút dầu thắp, miễn cho tổn thương mắt.” Một tỳ nữ diện mạo thanh tú nhỏ giọng nói.

“Đổi một cái bấc đèn thì được, nhưng không cần thêm dầu thắp, lãng phí. Chốc lát ta liền ngủ.” Sau khi Hữu Xu đem toàn bộ gia sản đi mua lương thực, trong tay thật sự không có một chút tiền dư, hiện tại càng ngày càng có phong phạm Grandet*. Cậu lấy ra một quyển sách chậm rãi xem, thấy tỳ nữ vẫn không đi, còn không ngừng chớp mắt với mình, vì thế mê man mơ hồ hỏi, “Thế nào, còn có việc à?”

*Grandet: một nhân vật trong quyển tiểu thuyết Eugénie Grandet của tác giả Honoré de Balzac, nổi tiếng vì sự giàu có, khôn ngoan và đặc biệt là vô cùng keo kiệt.

Tỳ nữ xoa xoa đôi mắt sắp rút gân, xám xịt rời đi. Vị huyện thái gia này đến tột cùng là người sáng suốt hay là giả bộ hồ đồ? Tín hiệu rõ ràng như vậy cũng tiếp thu không được?

Hữu Xu quả thực không tiếp thu được, nam tử cao lớn lại sâu sắc hiểu ý, không khỏi hừ lạnh một tiếng, rồi lại nhìn chằm chằm tiểu Triệu huyện lệnh không hiểu phong tình, bỗng nhiên bật cười. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không tin Triệu Hữu Xu tâm tư đơn thuần hiện tại chính là cái người đại gian đại ác trước kia. Nhưng trên sổ sinh tử ghi chép rõ ràng, tất nhiên không có sai, ngoại trừ biết sai có thể thay đổi mất bò mới lo làm chuồng, cũng không có giải thích nào hợp lý hơn.

Thay đổi thì tốt, ai mà khi niên thiếu chưa từng làm qua một hai chuyện hoang đường chứ? Nghĩ như vậy, nam tử vươn tay sờ sờ đầu tiểu Triệu huyện lệnh.

Hữu Xu bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo, lập tức đội mũ lên, xem vài trang sách, lại đem một lọ ve sầu trong ngăn kéo ra lắc lắc, nghe một chút, lúc này mới mỹ mãn đi ngủ. Thoáng nhìn “món đồ chơi” của cậu, nam tử không khỏi lại là một trận cười nhẹ, chờ cậu ngủ rồi mới dần dần biến mất.

Nam tử hư không xuất hiện ở ngoài mười dặm, bên cạnh đã có hai tên ngục chủ cũng đeo mặt nạ đi theo. Hắn thấp giọng hỏi, “Chuyện đều làm thỏa đáng rồi chứ?”

“Làm thỏa đáng rồi, cái khe ở súc sinh đạo đã ngăn chặn. Xin hỏi chủ tử, những súc sinh đã đầu thai nên xử trí như thế nào?”

“Tạm gác lại đợi sau khi thiên phạt rồi cùng giải quyết.” Nam tử bước chân muốn đi, tựa như nhớ tới cái gì lại nói, “Vừa đến Lệ Thuỷ phủ, liền đi xem quan viên Lệ Thuỷ đang làm những gì đi.”

Hai tên ngục chủ khom người đồng ý, đầu tiên là đến chỗ ở của Vương Tri phủ, phát hiện ông ta đang ôm hai nữ tử mỹ mạo điên loan đảo phượng, hình ảnh khó coi, lại đi đến các huyện cấp dưới, các vị huyện thái gia hoặc là uống rượu mua vui, hoặc là mưu đồ bí mật hãm hại người khác, hoặc là trốn trong khố phòng đếm tiền tài, đều là sắc mặt tham lam mà lại âm độc.

Ba người nhất nhất xem qua, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ riêng Diêm La vương tựa như nghĩ đến gì đó, con ngươi tối đen phiếm ra vài ý cười. Có ngục chủ đề nghị đến huyện Toại Xương nhìn một cái, bị hắn lập tức phủ định, “Không cần đi, bổn vương mới từ nơi ấy tới đây, phủ Lệ Thuỷ này, ước chừng chỉ có mình vị quan viên Triệu Hữu Xu có thể nói là làm gương mẫu cho dân.”

Thấy chủ tử đánh giá cao Triệu Hữu Xu như thế, hai vị ngục chủ đều lộ ra kinh ngạc, cũng không dám hỏi nhiều, ở trong bóng tối tiến lên trước một bước liền đồng loạt biến mất.

Ngày hôm đó, Hữu Xu ăn xong điểm tâm chuẩn bị đến nha môn làm việc. Cậu theo thói quen ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện mây đen trên không trung càng ngày càng dày nặng, giống như vươn tay có thể chạm được, mà long ảnh thon gầy xuyên qua trong tầng mây cũng từ vốn dĩ mấy chục gia tăng đến hơn trăm, biểu thị một trận tai họa rất nhanh sẽ đến.

Càng không xong chính là, ngoại trừ long ảnh, dưới nền đất còn toát ra từng luồng khói đen, nhắm thẳng thân thể người qua đường mà chui vào. Hữu Xu biết đó là ôn khí, là do oan quỷ phiêu đãng xung quanh biến thành, sau khi thiên tai qua đi hẳn là còn có một trận ôn dịch quy mô lớn bùng nổ.

May mà trong đầu cậu chứa đựng hệ thống tri thức thượng vàng hạ cám, trong đó bao gồm cả trung tây y, vì thế kết hợp tinh túy đông y mấy ngàn năm, nhanh chóng tổ hợp ra một phương thuốc dự phòng dịch bệnh đồng thời hiệu quả tăng cao. Cậu từ chối mấy thương nhân lương thực hẹn hôm nay đến bàn chuyện, tức khắc dán thông báo ra ngoài cầu mua dược liệu, không quá mấy ngày liền nghênh đón rất nhiều thương nhân dược liệu.

Dân chúng huyện Toại Xương đã quen hành vi ngẫu nhiên phát điên của huyện thái gia, chỉ ở một bên nhìn nhìn náo nhiệt, nghị luận hai câu rồi cũng thôi.

Ngày hôm đó, Hữu Xu hẹn vài thương nhân dược liệu nghiệm hàng, mới vừa đem một gốc thảo dược đến chóp mũi ngửi ngửi, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, tựa như có rất nhiều người có ý đồ xông vào trong. Cậu đi đến bên cửa sổ nhìn, là Vương Phúc dẫn một nam tử ăn mặc như quan viên xông tới, phía sau có rất nhiều thị vệ mang đao đi theo, biểu tình hùng hổ tỏ rõ bọn họ lai giả bất thiện.

Vương Phúc một cước đá văng cửa phòng, hùng hùng hổ hổ mở miệng, “Cút cút cút, cút hết cho gia gia! Ngô tri huyện có việc muốn làm!” Ngô tri huyện là quan phụ mẫu huyện Long Tuyền phía nam, quan hệ vô cùng thân sâu với Vương tri phủ, thủ đoạn cũng không phải tàn nhẫn bình thường. Nữ nhi của ông ta hiện giờ là nhị di thái Vương tri phủ, có chút được sủng ái, ông ta ở Lệ Thuỷ cũng rất có thể diện.

Mọi người nghe nói là ông ta, lập tức cáo từ, thầm nghĩ may mắn Vương Phúc tới sớm, nếu không thật sự chuyển dược liệu đến Toại Xương, Triệu huyện lệnh lại xảy ra chuyện, tiêu phí trên đường tính cho ai? Triệu huyện lệnh đắc tội Vương tri phủ, con đường làm quan coi như là đi đến đoạn cuối.

Hữu Xu cũng không mời hai người ngồi xuống, nâng chung trà lên uống một hơi, thái độ vô cùng nhàn nhã. Bởi vì cậu mới từ chỗ quỷ chết đói nhận được tin tức, tin báo tang của ba người đứng đầu trong triều lúc này đã vào huyện thành, đang trên đường đưa tới quan nha. Nhưng mà cậu vẫn là yên tâm quá sớm, chỉ thấy chỗ trống bên cạnh vặn vẹo một chớp mắt, khi khôi phục bình thường liền có một nam tử cao lớn ngồi ở trên đó, mắt sáng như đuốc.

Tay Hữu Xu run lên, thiếu chút nữa đút nước trà vào lỗ mũi, may mà ngay một giây cuối cùng đúng lúc ngừng lại. Cậu chậm rãi uống một ngụm trà, lại nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, biểu hiện thực thong dong tao nhã, không mất phong phạm. Nhưng mà cậu cũng không biết, mấy ngày nay, đối với đức hạnh của cậu người nào đó đã rõ như lòng bàn tay. Chỉ có khi nước trà nóng bỏng cậu mới có thể nhấp một ngụm nhỏ, nếu độ ấm vừa phải, xưa nay đều là ngửa đầu liền rót, tựa như trâu nhai mẫu đơn.

Mình vừa đến cậu ta liền sửa thành nhấp nhẹ, biểu hiện thật sự quá mức tận lực, ngược lại lộ dấu vết. Nam tử muốn cười, rồi lại miễn cưỡng kiềm chế, bàn tay vừa lật bỗng biến ra một xấp công văn, dùng chu phê* phẩy phẩy vẽ vẽ, rất là tự tại.

*Chu phê: ngày xưa quan phủ thường dùng bút màu son để phê công văn, gọi là “chu phê”.

Hữu Xu không dấu vết mà phun ra một hơi, lúc này mới nhìn về phía Ngô tri huyện, “Ngô đại nhân, hôm nay đến vì chuyện gì?”

Ngô tri huyện cũng không vô nghĩa, thái độ cường ngạnh nói, “Triệu đại nhân, nghe nói ngươi có mười tám vạn lượng bạc, hôm trước chuẩn bị dùng để mua lương thực? Chỗ ta có một đám lương thực vừa lúc muốn bán ra, bán cho ngươi thì thế nào?”

Lương khố của các huyện nào có lương thực gì? Hoặc là bị quan địa phương lấy giá cao đầu cơ trục lợi cho thương nhân lương thực, hoặc là tư lại trong nha môn ngươi lấy một túi ta lấy một túi, dư lại một chút mới có thể giao cho triều đình, cuối cùng dâng lên một chiết tử cáo tội, nói trong huyện gặp nạn, lương thực giảm sản lượng, mình bất lực vân vân. Đây đều là quy tắc ngầm nơi quan trường, Hữu Xu đã từ trong trí nhớ của “Triệu Hữu Xu” biết được, tự nhiên sẽ không đáp ứng. Bọn họ nói bán, kì thực là cường đoạt, muốn có bạc liền đưa cho ngươi mấy túi cát, cho ngươi có khổ khó nói.

“Ngô đại nhân, nghe nói trong kho lúa của huyện Long Tuyền ngay cả chuột cũng sắp chết đói, ngươi lấy cái gì bán lương?” Hữu Xu một lời vạch trần.

Ngô tri huyện cười lạnh, “Bản quan nói bán lương đó là cho ngươi thể diện, nếu như ta muốn, trực tiếp bảo người kéo bạc đi là được. Triệu Hữu Xu, khuyên ngươi thức thời chút, ngươi đã bị nhớ tên ở chỗ Vương tri phủ rồi, sau này nếu lại đi sai bước nào nữa, muốn hối hận liền không còn kịp rồi.”

“Ngươi đang uy hiếp ta à?” Hữu Xu nâng mi.

Nam tử đang phê duyệt công văn cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.

Ngô tri huyện khó hiểu cảm thấy thân thể phát lạnh, hai tay ôm mình, cứng rắn chống đỡ nói, “Bản quan là đang khuyên bảo ngươi, chớ có chắn đường người khác. Phải hiểu kết cục duy nhất của những hòn đá chắn đường chính là bị người ta dọn đi, tùy ý vứt bỏ. Lương thực này ngươi không mua cũng được, nhưng mười tám vạn lượng bạc phải đưa ta. Nếu ngươi thức thời, có lẽ ta có thể thay ngươi nói tốt vài câu ở trước mặt Vương đại nhân, giữ lại cái mạng nhỏ. Ngươi biết Đặng đại nhân huyện Thường Sơn chứ? Năm đó hắn ta chết phải gọi là thảm!”

Đặng tri huyện cũng là người trung dũng chính trực, bởi vì không chịu thông đồng làm bậy với Vương tri phủ, trên đường về quê thăm viếng bị sơn phỉ chém chết ở bên đường, thê tử nữ nhi cũng bị bắt đi, hiện tại không biết lưu lạc ở phương nào. Có thể nghĩ đến, kết cục tất nhiên càng thê lương hơn là còn sống.

Hữu Xu vốn dĩ biết quan địa phương và sơn phỉ đã cấu kết với nhau, tự nhiên có thể đoán được nguyên nhân chết chân chính của Đặng đại nhân. Dư quang khóe mắt cậu thoáng nhìn nam tử bỗng nhiên đứng lên, đi nhanh tới trước mặt Ngô tri huyện, hạ mắt nhìn chăm chú. Ánh mắt của hắn cực kỳ đủ lực xuyên thấu, chẳng sợ không hiện thân hình, Ngô tri huyện cũng theo bản năng nhận thấy được rét lạnh và sợ hãi.

“Trong phòng ngươi đến tột cùng đặt mấy cái chậu băng?” Ông ta ôm chặt hai tay, run run rẩy rẩy mở miệng.

Hữu Xu phát hiện mu bàn tay và khuôn mặt ông ta đã nổi rất nhiều da gà, tóc gáy cũng sợi sợi dựng thẳng, lại còn không biết mình đã bị Diêm La vương theo dõi, trong lòng không khỏi thay ông ta bi ai nửa giây. Ông nói xem ông sớm không tới trễ không tới, cố tình ngay lúc Diêm La vương giám thị ta thì tới, không phải ông muốn chết sao?

Trong lòng Hữu Xu sảng khoái, trên mặt không chút nào hiện ra, lắc đầu nói, “Một cái chậu băng cũng không có.” Cùng lúc đó, tận lực tránh chạm tầm mắt với nam tử cao lớn.

Ngô tri huyện dường như không tin, rướn cổ lên nhìn tới nhìn lui trong phòng, biểu tình càng thêm bất an. Vương Phúc thấy ông ta kéo kéo lại lạc đề, vội vàng thấp giọng nhắc nhở, “Ngô đại nhân, Vương đại nhân vẫn chờ thư của chúng ta đó, trước tiên mang bạc đi mới là quan trọng. Ngài ngẫm lại, người theo phe Lễ thân vương rất nhiều, làm một lần thọ thu bao nhiêu lễ vật, nếu ngài bỏ lỡ, cơ hội chẳng phải bị người khác lấy được sao?”

Ngô tri huyện gật đầu, chà xát cánh tay liền định nói lời ngoan độc, lại nghe bên ngoài có người hô, “Lão gia, kinh thành phát cấp tín đến (cấp: gấp, tín: thư), ngài mau nhìn xem.”

Lúc này không giống hiện đại, giao thông vô cùng bế tắc, nhân khẩu cũng ít có di chuyển, thường thì một địa phương nào đó phát sinh chuyện lớn kinh thiên động địa, nơi khác phải chờ đến mấy tháng hoặc hơn nửa năm sau mới có thể biết được. Nếu quan địa phương cố ý giấu diếm, thậm chí cả đời cũng không thể nào biết được. Vậy nên, Hoàng đế, Hoàng quý phi, Lễ thân vương lần lượt đột tử, ngũ vương gia đăng cơ, việc này đã qua hơn nửa tháng, tin tức mới khó khăn truyền đến Lệ Thuỷ. Có thương nhân lui tới tự nhiên cũng biết được, nhưng không dám vọng nghị triều chính, nhất là đế vương thay đổi triều chính, nên vẫn luôn kín miệng như bưng.

Hữu Xu lập tức mở phong thư ra xem thật nhanh, ngoại trừ báo tang, tân hoàng còn một lần nữa giục các nơi làm tốt chuẩn bị chống lũ chống hạn, có thể thấy là người có tầm nhìn xa. Cậu đưa cho Ngô tri huyện, chậm rãi nói, “Đừng nhớ thương mười tám vạn lượng bạc của ta. Ngũ vương gia đăng cơ, Lễ thân vương chết bất đắc kỳ tử, các ngươi vẫn là nhanh đi về tìm một núi dựa mới đi, miễn cho vị trí dưới mông bị người ta đổi mất.”

Mới đầu Ngô tri huyện không chịu tin tưởng, vừa tiếp nhận công văn nhìn, thiếu chút nữa té xỉu. Trong một đêm, Hoàng đế, Hoàng quý phi, Lễ thân vương tất cả đều chết, đăng cơ chính là ngũ hoàng tử ai cũng không biết. Những cựu thần trong triều đều không phải tâm phúc của hắn, hắn nào dám dùng, đương nhiên phải nhất nhất thay thành người của mình. Nói cách khác trong triều chắc chắn nghênh đón một trận biến động lớn, thay đổi này có lan đến huyện thành nhỏ hay không thì không biết, nhưng sớm ứng phó cho kịp luôn luôn không sai.

Tiểu quan nho nhỏ như Ngô tri huyện cũng không cần quá mức lo lắng, nhưng quan to một phương như Vương tri phủ mới nên cực kỳ thận trọng, bọn họ thường là đứng theo phe. Nhưng hỏng là hỏng ở chỗ Ngô tri huyện đã đem nữ nhi nhà mình đưa cho Vương tri phủ làm thiếp, với Vương tri phủ đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn*. Nếu lúc này Vương tri phủ gặp hạn, Ngô tri huyện cũng đừng nghĩ có quả tốt để ăn.

*Nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn: gần giống câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, một người vinh thì cùng vinh, một người gặp họa thì cùng gặp họa.

Vương Phúc cũng là tình huống giống vậy, vì vậy hai người thực nhanh liền ý thức được tình huống nguy cấp, giống như lửa đốt mông mà chạy ra ngoài. Nam tử cao lớn theo sát phía sau, đợi xe ngựa chạy ra khỏi huyện Toại Xương liền nhoáng lên một cái.

Một luồng hắc quang đánh trúng mông ngựa lái xe, chúng nó giơ móng trước lên đâm trái đụng phải, vứt hai người trong xe ra xa xa, đợi thị vệ nâng người trở về, phát hiện một người ngã gãy chân, một người thì ngã gãy lưng, thương thế đều cực kỳ nghiêm trọng.

Hữu Xu suy đoán chỉ sợ hai người gặp xui xẻo rồi, trong lòng cũng liền thoải mái, đề bút viết xuống tin tức “tiên hoàng băng hà, tân hoàng đăng cơ”, lệnh người hầu dán ra ngoài, lại kỹ càng tỉ mỉ liệt một phần bảng biểu, bố trí công việc phòng lụt phòng ôn dịch, trách nhiệm do các lý trưởng gánh vác.

Biết được Ngô tri huyện đi Toại Xương, mấy quan lão gia ở vài thị trấn gần đó đều âm thầm bóp cổ tay, tự trách mình không thể sớm xuống tay, rồi lại sôi nổi ngóng trông Triệu huyện lệnh xui xẻo. Nhưng mà tin tức Triệu huyện lệnh bị biếm chức không có tới, báo tang lại tới trước, núi dựa của bọn họ có một ngã một, thượng vị lại là ngũ hoàng tử ai cũng không quen thuộc.

Đây là chuyện gì vậy! Trong lòng nhóm quan lão gia không ngừng kêu khổ, lại vẫn miễn cưỡng giữ vững tinh thần bố trí mấy thứ cờ trắng, hương nến, chuẩn bị diêu tế* hoàng lăng, về phần lệnh chống lũ chống hạn, thì giống như không phát hiện. Mà Hữu Xu chỉ làm bộ làm dạng vào ngày đầu tiên, vài ngày còn lại đều vội vàng mua vật tư, củng cố đê đập, cuối cùng còn dư mười vạn lượng hiện ngân dự bị.

*Diêu tế: hành lễ tế hướng về nơi xa.

Bất tri bất giác lại là một tháng đi qua, quay đầu ngẫm lại, Diêm La vương xuất quỷ nhập thần không ngờ đã mười bảy mười tám ngày không có tới, chẳng lẽ là triệt để đánh mất hoài nghi với mình sao? Hữu Xu còn chưa kịp cao hứng, chợt nghe quỷ chết đói nói, “Đại nhân, tiểu nhân phải đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, lúc này từ biệt ngài. Ngài xem mây đen trên trời và sương mù dưới đất, đã sắp nối thành một mảnh, thiên tai nhân họa ngay ở trước mắt, đến lúc đó tất sẽ chết rất nhiều người, mà quỷ sai sẽ hành động nhiều, khóa lấy oan hồn. Để đề phòng bị bắt, tiểu nhân phải đi nhanh thôi.”

“Bị bắt thì không phải vừa vặn đi đầu thai luôn sao?” Hữu Xu không hiểu.

“Tiểu nhân đời trước không tích đức, dù có đầu thai cũng không được làm người, không bằng tiếp tục ở lại phàm thế. Tiểu nhân đi, đại nhân ngài bảo trọng.” Nó vừa thở dài vừa ẩn vào dưới nền đất, những quỷ phó còn lại cũng đều sôi nổi cáo từ.

Đến lúc này, Hữu Xu nào còn có tâm tư suy nghĩ thứ khác, lập tức đi đến khố phòng tính toán vật liệu cứu tế như lương thực, dược liệu, ngân lượng. Ngay lúc cậu đang bề bộn, mấy tên tùy tùng của Vương Phúc lại chạy tới huyện nha làm ầm ĩ, nói là muốn trở về làm người hầu một lần nữa. Xin nghỉ một ngày liền trừ một ngày tiền công, đây vốn là triều đình quy định, bọn họ liên tục xin nghỉ hơn mười ngày, cũng thiếu rất nhiều chi tiêu, vốn tưởng rằng chờ Vương Phúc trở về tất nhiên sẽ trọng chưởng quyền hành, đem tất cả tổn thất bù lại, nào ngờ quỷ xui xẻo Vương Phúc lại ngã gãy lưng, tê liệt tại giường.

Càng làm người ta bất an chính là: Lễ thân vương chết bất đắc kỳ tử, tân hoàng đăng cơ, núi dựa của Vương tri phủ sập ầm ầm, tương lai ông ta còn có thể tiếp tục làm quan hay không cũng là ẩn số, làm thế nào bảo vệ mấy tiểu lâu la quan hệ cạp váy phía dưới? Cho đến lúc này, mọi người mới ý thức được cái gì gọi là “sư gia nước chảy, huyện lệnh sắt thép”. Huyện thái gia không quen nhìn Vương Phúc, nói đạp liền đạp; thiếu nhân thủ, đảo mắt có thể thuê mấy chục tráng hán. Chống đối với cậu không khác gì lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.

Bọn họ biết vậy chẳng làm, quỳ gối ngoài cửa lớn không ngừng dập đầu xin lỗi. Hữu Xu vốn là bận rộn không chịu nổi, làm sao lại dùng mấy tiểu nhân chỉ biết ăn không ngồi rồi này, tức khắc viết thư cho nghỉ việc đóng quan ấn, phân phát xuống, sau đó dán thông báo công bố.

Hiện tại dân chúng Toại Xương đã quen mỗi ngày đến công bảng ngoài nha môn nhìn nhìn, huyện thái gia phàm là có việc, bất luận lớn nhỏ đều sẽ nhất nhất thông báo, vì đó mà thực hiện được một cái danh hào, gọi là chính vụ trong suốt. Mặc dù không biết là có thật sự trong suốt hay không, nhưng tốt xấu thì dân chúng có thể biết chính sách nào có lợi với mình, những cái nào lại yêu cầu bọn họ đúng lúc phòng bị hoặc chấp hành.

Bất quá chỉ hai tháng, trị an huyện Toại Xương đã từ hỗn loạn bất kham đến gọn gàng ngăn nắp, mà tinh thần diện mạo của dân chúng cũng thay đổi. Kính yêu của họ đối với Triệu huyện lệnh đã vượt qua cung kính với thần phật, nếu ai dám nói một câu không tốt về Triệu huyện lệnh, lập tức sẽ bị đám người vây công.

Trước mắt, Triệu huyện lệnh lại giúp dân trừ bỏ một tai hại lớn, đem những bộ khoái, nha dịch, tư lại đã từng ức hiếp ở trên đầu bọn họ một lưới bắt hết, cái này khiến lòng người vui sướng như thế nào chứ? Lột lớp da quan lại ra, những người này chẳng là gì cả, ai còn sợ họ? Trong tiếng khua chiêng gõ trống, mọi người chen chúc tới, ném đá, nhổ nước bọt, ném rau thối, trị đám người đó đến kêu cha gọi mẹ, chật vật chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện