Quyển 10 - Chương 3: Người vui mừng, kẻ tổn thương
Trái tim Tần Lạc Y nhảy nhót không ngừng như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, nét mặt nàng hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng cố gắng nén xuống tâm tình của bản thân, một lần nữa trầm mặc, đến khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng vẫn trắng ngần thanh lệ như vậy.
Một đôi mắt sắc bén thâm trầm như chim ưng, chặt chẽ khóa trụ đôi mắt trong trẻo như nước của nàng.
Hắn nhìn nàng ở cự ly gần, suy nghĩ trong lòng bắt đầu tràn ngập kích thích, tính cách tranh đoạt trời sinh dần dần dâng lên, như muốn thoát ra ngoài.
Cái nhìn đầy áp lực, mang đậm tính xâm lược, khiến Tần Lạc Y không cách nào chống đỡ, khiến nàng lại cụp mắt xuống.
“Ta… sẽ nói rõ với Tang đại ca.”
Từng từ từng chữ đượcTần Lạc Y chậm rãi nói ra, thanh âm của nàng thể hiện rõ sự thuần phục không tranh giành, lại như nũng nịu khiến người khác phải xót thương.
Da Luật Ngạn Thác thỏa mãn nở nụ cười.
“Vào đi, ta ở đây chờ nàng, cho đến khi nàng quay ra.”
Giọng nói trầm ấm, khàn khàn từ cánh môi hắn nhè nhẹ thoát ra, phảng phất như tiếng tình nhân nỉ non, khẽ vuốt ve cơ thể nhạy cảm của nàng, khiến cho nàng dù có trong trắng như tuyết, cũng không thể kiềm được mà nhiễm bụi trần.
Thanh thuần mà mâu thuẫn như u lan!
Đôi mắt rõ ràng tồn tại sự lạnh lẽo, nhưng hắn đã dễ dàng che lại, thành vẻ mặt dịu dàng khiến người khác chỉ muốn đắm chìm trong đó.
Tần Lạc Y nghe thấy người đàn ông này nói như vậy, cơ thể nhẹ bẫng, xem xét rồi hơi cứng đờ người, trong nháy mắt, sâu trong đôi mắt lạnh lùng, trong trẻo cuồn cuộn nổi lên một thứ tình cảm mơ hồ, đôi mi tinh tế khẽ run rẩy, nàng xoay người chạy một mạch.
Trong đáy mắt Da Luật Ngạn Thác vẽ ra nụ cười yếu ớt, ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng hình Tần Lạc Y của hắn chưa từng dời đi, giống như một pho tượng, sừng sững bất động, tựa như Thái Sơn, cao ngạo mà cô độc.
Nàng tựa như một đóa u lan cao ngạo, nàng có biết, chỉ cần có thể khiến cho nàng ở lại, bản thân hắn chấp nhận đánh đổi tất cả.
Sau khi vượt qua hành lang thật dài, đôi bàn tay bé nhỏ như ngọc lo lắng đẩy cánh cửa ra, thân thể Tần Lạc Y bất ngờ run lên.
“Tang đại ca…” Giọng nói nhẹ nhàng như thể sắp khóc đến nơi.
Cơ thể cao lớn xoay lưng về phía Tần Lạc Y trong chớp mắt quay lại.
Sắc mặt Tang Trọng Dương cũng nhợt nhạt như quần áo của hắn, mái tóc dài đen buông xuống hai vai, ánh sáng mông lung mà yếu ớt. Bóng dáng cao lớn vượt trội, đứng ở đó, nhẹ nhàng khoáng đạt nói không nên lời, phảng phất tựa như một vị tiên, đôi mắt thanh tú không chứa đựng tạp chất, sâu không thấy đáy ánh lên một nỗi vui mừng.
“Y nhi….” Người đàn ông tiến lên vài bước, ôm cơ thể mình ngày nhớ đêm mong vào trong ngực.
Vẻ mặt hắn có chút lo âu, tựa như một vị vương tử cao quý bị giáng xuống trần, đang cuống cuồng tìm bạch mã của mình.
Hắn mặc y phục màu trắng, cùng với dáng người vốn cao ngất thon dài, khiến vẻ ngoài càng thêm hoàn mỹ.
Đôi vai hắn rất rộng, đủ để cho người dựa vào cảm thấy an tâm.
Nụ cười trong sạch không khỏi làm cho người khác cảm thấy ấm áp.
Thế nhưng, tất cả hững thứ đó, hắn cũng chỉ thể hiện trước mặt người con gái này – thanh mãi trúc mãi của hắn.
“Tang đại ca… thương thế của huynh đã bình phục rồi sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Tần Lạc Y cuối cùng cũng hiện lên một chút sắc hồng.
Nàng đã quen được hắn ôm ấp trong lòng, tìm kiếm sự ấm áp.
Mùi vị của Tang đại ca thật sạch sẽ, không giống ‘hắn’…
Nghĩ tới đây, thân thể Tần Lạc Y bất giác run lên.
Tang Trong Dương khẽ siết cơ thể của Tần Lạc Y lại, trông thấy đôi mắt của nàng tuy trong trẻo nhưng cực kỳ tiều tụy, hắn không chớp mắt chăm chú nhìn Tần Lạc Y, nhẹ giọng nói:
“Y nhi, yên tâm, Tang đại ca rất khỏe! Nhưng còn muội, tên Da Luật Ngạn Thác cầm thú đó đối với muội….”
Sắc mặt Tần Lạc Y vất vả lắm mới khôi phục được chút sắc hồng, lại dần dần mất trở nên nhợt nhạt, nàng xấu hổ nhìn đi chỗ khác, đôi môi hé mở:
“Tang đại ca, huynh mau chóng rời khỏi nơi này đi, đến Trung Nguyên, bắt đầu lại cuộc sống mới!”
Trái tim nàng đã không muốn, loại đau đớn này, tựa như phải tự mình cắt đi một phần máu thịt, lại chính bởi vì tự bản thân mình làm mới thấy khó chịu.
Đáy mắt Tang Trọng Dương tối sầm lại.
“Ta muốn biết vì sao Da Luật Ngạn Thác lại thả ta đi? Hắn rốt cuộc đã làm gì muội hả?”
“Không, huynh đừng hỏi nữa, Tang đại ca, nếu huynh muốn tốt cho muội, vậy thì rời khỏi đây đi, có được không?” Tần Lạc Y gần như khổ sở van nài nói ra.
“Vậy còn muội? Muội có thể cùng Tang đại ca rời đi hay không ?”
Tang Trọng Dương luôn luôn yêu thương Tần Lạc Y, trông thấy nàng như vậy, hắn nhất thời không đành lòng, thanh âm cũng dần dần trở nên thống khổ, trái tim, cũng không ngừng chìm xuống…
Tần Lạc Y ngẩn ra, lập tức, cô khẽ lắc đầu: “Tang đại ca, xin lỗi…, muội..…”
Đôi môi tái nhợt của nàng trở nên run rẩy, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi!
Tang Trọng Dương cười khổ một tiếng: “Ta biết điều kiện của hắn, hắn muốn muội, phải không?”
Hắn cũng là đàn ông, hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết ánh mắt của Da Luật Ngạn Thác nhìn vào Y nhi có ý gì, giam giữ hắn có lẽ cũng chỉ là tình thế bắt buộc.
Tần Lạc Y chỉ im lặng, nàng không biết phải nói thế nào với Tang đại ca.
Tang Trọng Dương cuộn chặt tay, ngay lập tức, bàn tay to duỗi ra, ôm lấy Tần Lạc Y:
“Ta tuyệt đối sẽ không để muội mang tự do của mình đổi lấy tính mạng cho ta!” Hắn đau đớn mà thét lên.
“Không, Tang đại ca, huynh hiểu lầm rồi, mọi chuyện không như huynh nghĩ…”
Tần Lạc Y dùng bàn tay nhỏ bé đỡ lấy cơ thế đang run lên của hắn, không ngờ trong lúc hai người trò chuyện, tay áo của Tần Lạc Y trượt xuống khuỷu tay, cánh tay búp sen trắng nõn như bạch ngọc lộ ra trước mặt Tang Trọng Dương.
Nàng kinh sợ, vừa định kéo tay áo xuống, liền bị bàn tay của Tang Trọng Dương giữ lại:
“Tang đại ca, huynh…”
Nàng sửng sốt nhìn hắn, nghẹn ngào hỏi.
Bình luận truyện