Quyển 6 - Chương 4: Đại hoàng tử ra tay cứu giúp
“Hừ, chúng ta đi!”
Ninh phi hừ lạnh một tiếng rồi nói với Na Hi.
“Muội thấy tỷ tỷ đang khẩn trương cho chính bản thân mình thì có, không cần phải gán cho người khác như thế!”
Ninh phi hung hăng nhìn Cơ thiếp.
Cơ thiếp khẽ cười dịu dàng:
“Muội muội thật là có lòng mà!”
Trong mắt Trữ phi như phun ra lửa, nàng ta đi lướt qua Tần Lạc Y, hung ác trừng mắt nhìn nàng.
Cứ chờ xem!
Ngay sau đó nàng ta nháy mắt với Na Hi.
Na Hi ngầm hiểu nên giả bộ như bị trượt chân rồi đột nhiên ngã về phía Tần Lạc Y.
“Chủ tử…”
“Tần cô nương, cẩn thận!”
Cơ thiếp và Thái Nam đồng thời hét lên, thân thể Tần Lạc Y ngã xuống, chân vừa trượt một cái liền rơi thẳng xuống hồ.
Thân thể của Tần Lạc Y vốn yếu ớt, dù thế nào cũng không thể so được với khí lực của người Khiết Đan.
Hồ nước mùa này vô cùng lạnh lẽo, hơn nữa trời sinh Tần Lạc Y có tính sợ lạnh, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh như băng đang bao vây lấy mình, dường như có hàng vạn mũi tên lạnh lẽo đâm thấu thân thể của nàng.
“Khụ, khụ…”
Tần Lạc Y không biết bơi, nàng không ngừng muốn hấp thụ không khí, lại không ngừng bị nước làm sặc.
“Chủ tử…”
Thái Nam bị dọa đến nỗi muốn khóc.
“Nhanh lên, mau chạy đi gọi người!”
Cơ thiếp cũng gấp gáp đến độ luống cuống cả chân tay.
Đành phải chịu vì các nàng đều không biết bơi.
Còn Ninh phi thì đứng ở một bên châm chọc:
“Ôi! Sao lại không cẩn thận như vậy chứ!”
Nàng vừa dứt lời thì thấy một bóng dáng cao lớn đột nhiên nhảy vào trong hồ nước lạnh băng.
“A…”
Ninh phi hoảng sợ thở mạnh.
Cơ thiếp và Thái Nam cả người ngẩn ra.
Ngay sau đó Tần Lạc Y được một nam nhân ôm chặt trong ngực, mang lên trên bờ.
Lúc này sắc mặt Tần Lạc Y tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng là mất đi tri giác.
Sâu trong mắt của nam tử kia là tràn ngập sốt ruột và lo lắng, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào đám phi tần thì mọi người đều kinh hãi, vội vàng quỳ xuống:
“Tham kiến Đại hoàng tử.”
Mọi người đồng loạt lên tiếng.
Da Luật Bội lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh như băng đảo qua đảo lại đám nữ nhân.
Hắn nhanh chóng ôm lấy Tần Lạc Y đang hôn mê rời khỏi hoa viên đi về phía phòng ngủ.
Thái Nam vội vàng đuổi theo.
Da Luật Bội đi theo Thái Nam đến phòng ngủ của Tần Lạc Y thì có hơi giật mình, đây không phải là phòng ngủ của Vương huynh sao?
Sao lại như vậy?
Nhưng tình huống hiện giờ của Tần Lạc Y không cho hắn thời gian để suy nghĩ nữa, hồ nước lạnh như vậy, hắn muốn nhanh chóng giúp nàng đem hàn khí thoát hết ra ngoài.
Nghĩ tới đấy, hắn liền nói với Thái Nam:
“Bây giờ bổn hoàng tử muốn xua tan hàn khí giúp Tần cô nương, ngươi ra bên ngoài trông coi, không được bất kì một kẻ nào đi vào!”
Thái Nam vội vàng gật đầu rồi lập tức đóng cửa phòng lại.
Da Luật Bội đi vào phòng trong, đặt Tần Lạc Y lên giường, sau đó lập tức ngồi xuống, ánh mắt mang theo một tia tình cảm.
Khuôn mặt hắn tràn đầy phiền muộn, hắn đưa tay bấm vào huyện nhân trung của Tần Lạc Y nhưng nàng vẫn không có chút phản ứng nào.
Da Luật Bội vươn bàn tay thon dài trắng bóng ra, bàn tay dừng ở trên vạt áo của nữ tử, hắn có chút do dự.
Dù sao thì nam nữ khác biệt, hắn làm như vậy có ổn hay không?
“Tần cô nương, tình thế bất đắc dĩ, tại hạ đắc tội vậy! Nhưng mà tại hạ nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Tần cô nương!”
Hắn nghiêm túc nói, sau đó nâng thân thể mềm mại của Tần Lạc Y dậy.
Bàn tay to lớn mở vạt áo trên người nữ tử ra, ngón tay hắn có chút cứng ngắc…
Khi ngón tay của hắn chạm nhẹ lên làn da lạnh lẽo mà nõn nà của Tần Lạc Y thì hô hấp trở nên dồn dập, đôi mắt cũng tràn ngập vẻ thâm thúy khó dò…
“Lạc Y…”
Da Luật Bội thở dài, cố gắng đuổi đi ý nghĩ xấu xa trong lòng mình.
Hắn cởi chiếc áo trắng trên người Tần Lạc Y ra.
Cảnh xuân đẹp đẽ đến mức trêu chọc lòng người, chỉ thấy làn da của nàng lạnh lẽo như ngọc thạch, lại trắng nõn như váng sữa, tóc mai rơi tán loạn, nữa che nữa mở.
Yết hầu của hắn chuyển động mãnh liệt, chỉ cảm thấy một luồng nóng chạy thẳng xuống thân dưới.
Da Luật Bội không nhịn được mà tán thưởng:
“Lạc Y, nàng đẹp quá!” Quá đẹp! Đẹp đến nỗi làm người ta phải động tâm.
Hắn giật nốt cái yếm – thứ duy nhất che đậy thân thể của nữ tử, bầu ngực trắng muốt nảy lên, trên khối ngọc trắng kia là một điểm đỏ tươi cực kỳ mê người…
Hậu cung của hắn 3000 mỹ nữ, mỗi người đều là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Nhưng hôm nay, hắn chỉ nhìn thoáng qua đã bị vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng của nữ tử này làm cho điên đảo.
Hắn đã từng nghe chuyện Vương huynh giận dữ vì hồng nhan, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tần Lạc Y đeo Đông Lâm mệnh phù thì hắn đã biết nữ nhân đó chính là Tần Lạc Y.
Hắn biết rõ nàng là nữ nhân của Vương huynh, nhưng tâm lại không ngừng trầm luân…
Còn Tần Lạc Y, nàng vẫn không hay biết gì mà dựa vào lồng ngực của Da Luật Bội.
Hắn cố gắng bỏ qua cảnh đẹp trước mắt, nhưng lúc nơi đẫy đà mê người của Tần Lạc Y xuất hiện trước mắt hắn thì hắn lại không nhịn được mà vươn tay ra rồi bỗng nhiên lại ngừng ở giữa không trung…
Hắn cố hết sức thở dốc rồi nhắm mắt lại. Định để cho hạ thể căng cứng của mình bình tĩnh lại.
Sau khi hít vào thở ra mấy cái thật sâu thì cuối cùng tâm cũng đã bình tĩnh lại.
Vận khí, đem chân khí đưa vào trong cơ thể nàng…
Hàn khí trên người Tần Lạc Y dần dần bị ép ra ngoài…
Cuối cùng môi Tần Lạc Y hơi nhếch lên, khẽ “ưm” một tiếng vô lực rồi nàng nằm bất tỉnh trên người Da Luật Bội.
Da Luật Bội thở phào nhẹ nhõm, hắn nâng Tần Lạc Y quay lại giường, lại phát hiện ra một cái nốt ruồi đỏ mê người ở trên cánh tay nõn nà của nàng.
Thủ cung sa!
Trong mắt Da Luật Bội tràn ngập vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không cùng Vương huynh…
Hắn như có điều suy nghĩ mà nâng cánh tay của nàng lên, ngón tay thon dài đảo qua đảo lại thủ cung sa của Tần Lạc Y, thứ đại biểu cho sự trong trắng của nàng, trong mắt ánh lên một mảnh nhu tình.
Sau đó hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ hôn, giống như sự yêu thương giữa tình nhân với nhau.
“Phù Thế Yên Hoa từng nói qua, tình cảm không có lỗi, không phân biết đúng sai. Thất vọng, say mê, lưu luyến ngày trước, tất cả chỉ vì một lần gặp mặt…”
Hắn nhìn dung nhan tuyệt sắc của Tần Lạc Y, trầm thấp thì thầm.
Bình luận truyện