Quyển 9 - Chương 11: Thuốc bột kỳ lạ
Đây là thuốc bột gì vậy?
Mùi vị thật kỳ quái, vì sao mình chưa từng gặp qua chứ? Hơn nữa thuốc bột này lại giả thành phấn của cây tùng, nằm ở chỗ vốn đặt tùng phấn, xem ra rõ ràng là tùng phấn đã bị người khác dời vị trí.
Quên đi, vẫn là tìm tùng phấn quan trọng hơn!
Tần Lạc Y thực sự không còn thời gian để tiếp tục trì hoãn, qua một lúc tìm kiếm, rốt cuộc nàng tìm được một ít thuốc bột giống thuốc bột màu vàng kia như đúc ở tủ thuốc bên tay trái.
Nàng nhẹ nhàng ngửi, không tồi, đúng là nó.
Lấy tùng phấn nhẹ nhàng cho vào bát thuốc, chờ sau khi hòa tan, nàng lập tức cầm lấy thuốc đi ra ngoài.
☆☆☆☆☆☆☆☆
Nhà giam Đông Lâm Vương phủ.
Khi Tần Lạc Y liếc mắt nhìn thấy Tang Trọng Dương thì tim lập tức đau đớn vô cùng. Dưới sự giúp đỡ của Thái Nam, nàng cuối cùng đã gặp được Tang Trọng Dương bị nhốt ở chỗ này trong thời gian dài.
“Tang đại ca!” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, âm thanh run rẩy.
Tang Trọng Dương bị buộc trên cái giá chữ thập, trên người của hắn cũng không có bao nhiêu vết thương ngoài da, cho nên Tần Lạc Y có thể suy đoán Da Luật Ngạn Thác cũng không có thi hành khổ hình đối với hắn, nhưng mà nhìn khí sắc, xem ra nội thương của Tang đại ca quả nhiên là không có điều trị tốt.
Một tiếng kêu mềm mại khiến Tang Trọng Dương hơi hơi mở mắt.
Y nhi! Là Y nhi!
Trong đôi mắt anh tuấn của Tang Trọng Dương hiện lên một mảnh kinh ngạc và vui mừng.
“Y nhi, là muội sao?” Thanh âm yếu ớt mang theo một chút khàn khàn.
Tần Lạc Y nhanh chóng bước lên phía trước, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập khẩn trương và lo lắng: “Tang đại ca, huynh thế nào rồi?”
Bàn tay nhỏ bé lập tức đặt lên cổ tay của hắn, cảm nhận tần số mạch đập truyền đến đầu ngón tay.
“Tang đại ca, muội đã mang theo thuốc qua đây, trước tiên huynh uống thuốc rồi hãy nói.”
Tần Lạc Y sau khi bắt mạch cho hắn, thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Tang Trọng Dương có võ công cho nên nội thương đang dần dần bình phục.
Nàng vội vàng lấy chén thuốc đã chuẩn bị sẵn ra, thổi nhẹ chén thuốc rồi nhẹ nhàng đưa nó đến miệng Tang Trọng Dương.
“Y nhi, muội như thế này,….như thế này rất nguy hiểm!” Ánh mắt Tang Trọng Dương nhìn Tần Lạc Y đầy vẻ đau lòng.
“Tang đại ca, huynh đừng nói nữa, trước hết uống thuốc đi, thuốc này có tác dụng trợ giúp cho nội thương của huynh.”
Tần Lạc Y sốt ruột nói, thân thể nhỏ nhắn lại tiến đến gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của Tang Trọng Dương.
Tim Tần Lạc Y bỗng nhiên run lên, ngay lập tức một cỗ cảm giác khác thường liền bùng lên trong lòng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Cảm giác vừa rồi thật là kỳ quái!
Nàng cố nén cảm giác kỳ lạ này lại, nhẹ nhàng nâng chén thuốc lên, giúp đỡ Tang Trọng Dương uống hết thuốc trong chén.
Sau khi Tang Trọng Dương uống xong, liền dùng lưỡi liếm mép theo bản năng, cười khổ một tiếng: “ Y nhi, muội vì huynh mà khổ cực như vậy!”
Tần Lạc Y không có đáp lại, ánh mắt nàng dần dần xuất hiện một loại ánh mắt kỳ lạ.
Nàng nhìn Tang Trọng Dương bằng ánh mắt kinh ngạc, nhìn hầu kết chuyển động của hắn, đôi môi hơi mỏng, còn có lồng ngực rộng lớn mà ấm áp của hắn.
Bàn tay nhỏ bé của nàng theo bản năng chạm vào lồng ngực cường tráng của hắn, nàng ngẩng đầu lên, đôi môi mê người hơi hơi cong, một đôi mắt đẹp tựa mặt nước nhìn thẳng vào Tang Trọng Dương.
“Y nhi…Muội…”
Tang Trọng Dương nhận ra vẻ mặt Tần Lạc Y khác thường, nàng làm sao vậy? Lúc này, trên mặt nàng toát ra chính là vẻ mặt phong tình vạn chủng khác thường. Mà Y nhi từ trước đến giờ sẽ không có vẻ mặt như vậy!
“Y nhi, muội làm sao vậy?” Tang Trọng Dương nhìn Tần lạc Y đang càng ngày càng dán chặt vào bản thân mình mà lo lắng hỏi.
Tần Lạc Y theo bản năng cố sức lắc đầu, giọng nói sốt ruột của Tang Trọng Dương vang lên liền đem suy nghĩ mê mang của nàng kéo trở lại, dùng tay đè chặt lên huyệt thái dương của mình, thật kỳ quái, vừa rồi làm sao vậy?
“Không, Tang đại ca…muội không sao…” Nàng đè chặt lồng ngực, khẽ cau mày nói.
“Y nhi, muội thật sự không có việc gì chứ?” Tang Trọng Dương lo lắng hỏi.
Tần Lạc Y mỉm cười gật đầu một cái.
“Tang đại ca, muội nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu huynh ra ngoài!” Nàng nhìn Tang Trọng Dương mà thề son sắt.
Tang Trọng Dương khẽ lắc đầu, đáy mắt hắn thoáng qua một chút đau đớn khó hiểu, hắn nhẹ giọng nói:
“Y nhi, không cần lại vì Tang đại ca mà làm khó chính bản thân mình, muội phải nhớ kỹ, Tang đại ca yêu muội, cho nên, huynh thà chết, cũng sẽ không để cho Da Luận Ngạn Thác bắt muội làm con cờ.”
“Không, huynh đừng nói đến chữ “chết”! ” Tần Lạc Y vội vàng tiến lên, đôi tay nhỏ bé gắt gao che lại đôi môi của Tang Trọng Dương.
Tác động mềm mại giữa đôi môi chỉ thuộc về nam giới theo lòng bàn tay nàng lập tức truyền đến trái tim, quả thật là đột nhiên có một thoáng rung động, Tần Lạc Y chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên khô nóng vô cùng.
“Tang đại ca…”
Tần Lạc Y khẽ thở gấp, lông mi thật dài phác họa đường nét động lòng người.
Đôi mắt đen nhánh trong suốt lấp lánh, lúc sáng lúc tối giống như ngôi sao.
“Y nhi”
Vẻ mặt hiện tại của nàng làm cho hắn khó có thể kháng cự.
Tần Lạc Y áp chặt ngực, mà hành động này của nàng lại làm cho Tang Trọng Dương hiểu lầm.
Đôi mắt đen nhánh của hắn giống như là một cái hồ sâu xanh biếc, đột nhiên trầm xuống, sự khổ sở giống như là từng đợt sóng xinh đẹp, một vòng lại một vòng mà tràn ra:
“Y nhi, ta chỉ muốn yêu muội thật nhiều, đừng để ta biến thành gánh nặng của muội, có được không?”
Hơi thở nam tính nóng bỏng xen lẫn nồng đậm yêu thương mãnh liệt xoay quanh Tần Lạc Y, sau một khắc, một cỗ lực lượng to lớn mà trước nay chưa từng có điều khiển đem thân thể mềm mại của Tần Lạc Y dính vào thân thể to lớn của Tang Trọng Dương.
Trong lòng nàng dâng lên một loại kích động to lớn, vì vậy kiễng mũi chân, cong môi, chủ động cho đi nụ hôn ngọt ngào.
Đơn thuần là môi chạm môi lại khiến cho trong lòng nam tử kia đại biến…
Đây là… Y nhi của hắn sao?
Bình luận truyện