Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu
Chương 121: Tâm tư
Tiếp đến là buổi tối như chào mừng hắn trở lại, mọi người tổ chức tiệc mừng dù đơn giản, giờ ai cũng thán phục tài nấu ăn của hắn, thông qua hắn học hỏi những kĩ thuật nấu độc lạ. Tần Thanh Y tỏ vẻ tự hào vì hắn càng lộ vẻ tài hoa, nghe hắn nói nàng cũng sẵn sàng học mà sau này mà nấu cho hắn.
Tránh xa vẻ huyên náo của buổi tiệc, Trấn Bạch tách ra đi dạo dưới trăng. Hắn mấy ngày này được gần gũi Hàn Tố Cẩm mà tình cảm thêm phần gắn bó. Giờ có thể xem hắn và nàng là một cặp.
Hiện Vương Lăng quay trở về lại khiến hắn khồng hề thoải mái. Vẻ mặt bực dọc cầm vò rượu mà uống, hắn đi không biết bao xa thì chợt nghe tiếng hét. Nghe vậy hắn nuốt nước bọt mà đi về phía phát ra thành âm, một cảm giác lạnh sống lưng ập tới.
Tuy sợ hãi nhưng gã vẫn tò mò mà tiến gần hơn, thấy ra gần đó một thiếu niên đang nhập định cả người tỏa ra hắc khí, chính là Hoa Bảo. Hoa Bảo cả người run rẩy, mặt mày nhăn nhó.
-Ngươi mau ly khai khỏi ta. Sức mạnh gì chứ ta không cần.
-Tiểu tử ngươi còn ngoàn cố, ám hệ thì có gì sai.
-Tu luyện ma công là trái với đạo lý. Ta không thể làm.
Hoa Bảo hét lên một tiếng ngã gục trên đất, mảnh hắc thạch văng sang một bên tỏa ra một luồn ám khí nhưng mạnh mẽ thu hút Trấn Bạch. Hắn tới gần cầm lên mảnh hắc thạch như bị nó thu hút. Hoa Bảo vẫn còn tỉnh táo nhìn Trấn Bạch lên giọng.
-Vị huynh đệ này mau ném vật đó đi, nó rất nguy hiểm.
-Nguy hiểm, không phải là do ngươi không muốn ta đụng vào sao.
Trấn Bạch cau mày tỏ vẻ si mê vật trong tay, Hoa Bảo dùng sức đứng dậy đi tới cố giành lấy hắc thạch nhưng Trấn Bạch kiên quyết không giao. Thấy Hoa Bảo vẫn ngoan cố như vậy, Trấn Bạch vung chưởng đánh bay hắn đi làm Hoa Bảo đụng trúng vách đá gần đó mà phun mấy ngụm máu.
Trấn Bạch giật mình tỉnh ngộ bản thân mới ra tay đánh người, nhưng gã cũng hiểu thế giới này cường giả vi tôn nên việc hắn làm không phải là sai. Quyết tâm hắn đi tới rút ra một thanh chùy thủ đâm vào người Hoa Bảo chắc chắn kết thúc tính mạng hắn, Hoa Bảo đối diện cái chết mới nhận ra bản thân ngây thơ quá lâu giờ hiểu thế giới này không hiểu lý lẽ, dù cho hiện hắn hiểu ra cũng quá muộn màng rồi.
Trấn Bạch bàn tay đẫm máu biết bản thân mới giết người cướp của, tuy lòng bất an nhưng sự tập trung mau chóng đổ dồn lên mảnh hắc thạch. Từ bên trong hiện ra hình ảnh một lão giả tóc đen mặt mày nhã nhặn nhìn hắn.
-Rất tốt, tiểu tử như ngươi mới thích hợp nhận truyền thừa của ta. Không như tên giả nhân giả nghĩa kia.
-Tiền bối là..
-Người đời gọi ta là Ám Vương. Là đại ma vương của ma giới, thế nào có phải hối hận khi biết rồi không.
-Không, Vãn bối phải tích rất nhiều công đức mới có thể gặp một nhân vật như người. Xin tiền bối nhận vãn bối làm đệ tử.
Nói rồi Trấn Bạch quỳ xuống dập đầu, gã biết đối phương là tà ma nhưng lại không quan tâm, chính nghĩ rằng sẽ lợi dụng tàn hồn này hết cỡ rồi sau này xóa sổ cũng không muộn. Ám Vương nhíu mày trả lời.
-Ta từ trước giờ không nhận đệ tử nhưng nếu người có thể giúp ta làm một việc thì ta sẽ suy nghĩ lại.
-Dù là chuyện gì vãn bối cũng sẽ dốc sức.
-Tốt, tốt. Đồ đệ ngoan.
Ám Vương cười vui vẻ trả lời, cả 2 đều sâu trong thâm tâm có suy nghĩ, tâm kế riêng.
Quay trở về Trấn Bạch lập tức vào phòng dù cho Hàn Tố Cẩm có hỏi thì hắn chỉ ậm ừ lạnh nhạt trả lời, nàng nhìn hắn ủy khuất vì trước giờ hắn chưa từng đối với nàng bỏ lơ như vậy. Trấn Bạch vừa vào trong trướng đã ngồi thiền mà tu luyện công pháp mới đạt được, giờ đây trong đầu hắn chỉ còn suy nghĩ tập trung tu luyện, càng cường đại càng tốt.
.........
Qua một bữa say sưa cùng Hàm Trương và Lĩnh Phong, Vương Lăng say sẩm mặt mày, nhờ “Hấp Huyết pháp quyết” mới giữ thanh tỉnh, hắn đứng dậy tiến bước thì gặp Tần Thanh Y đang khẽ bước vào một góc rừng, hắn tò mò theo sau.
Tần Thanh Y đôi mắt u sầu nhìn lên mặt trăng, hắn biết nàng như thế là đang nghĩ tới mối thù gia tộc, dù bên hắn nhìn nàng vui vẻ nhưng sự thật thì gánh nặng huyết hải thâm thù nàng vẫn không thể từ bỏ được. Hắn mải mê ngắm nhìn nàng lại khẽ đi tới ôm chầm lấy người nàng. Nàng giật mình vì bất ngờ có người ôm lấy nhưng nhận ra là hắn thì vui vẻ cảm nhận hơi ấm.
-Nàng vẫn còn lo nghĩ về Tần gia sao.
-Ừm. Thiếp đâu thể chỉ sung sướng một mình được.
-Đừng lo nghĩ, ta sẽ giúp nàng.
-Dù thế nào thì hiện chàng đang là người của Vương gia, đâu thể vì ta mà từ bỏ mọi thứ gây dựng được.
-Ta …
Hắn thật sự biết bản thân đang mang trong mình trọng trách của Khưu Tà, của chân chính Vương Lăng nên không thể vì ích kỷ mà từ bỏ mọi thứ dễ dàng như vậy. Tần Thanh Y tuy không biết bí mật của hắn nhưng hiểu hắn sẽ không làm loại người không giữ chữ tín, nàng cười cầm nắm lấy hai bàn tay hắn.
-Thật ta cũng nghĩ tới việc bình thản mà sống, dù cho có bị người đời thóa mạ thì chỉ cần ở bên cạnh chàng ta cũng cảm thấy đủ rồi.
Hắn biết nàng đang tự dối mình, đang suy nghĩ vì hắn, hắn cảm động không thể làm gì hơn mà ở bên cạnh nàng lúc này. Nhìn khuôn mặt hiền dịu xinh đẹp kia, hắn hạnh phúc trào dâng, đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nàng nhiệt tình đáp trả, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau tiết ra không biết là bao nhiêu nước bọt được hòa quyện.
Y phục cả hai từ từ rớt xuống đất chỉ để lại vài mảnh vải mỏng. Cũng mau chóng hắn đè nàng nằm xuống lột bỏ cả lớp vải che cuối cùng, hai thân thể hoàn toàn trần trụi ôm lấy nhau vẫn say mê mà hôn đắm đuối. Bàn tay hắn linh hoạt chạy dọc sóng lưng nàng đi xuống đặt vào kiều đồn nảy nở của nàng.
Tay nàng cũng tinh nghịch đi xuống đặt ngay dương v*t hắn mà vuốt lấy, tay còn lại đặt ngay cửa mình mà tự đâm chọc. Cả âm hộ nàng đều ướt đẫm, hắn và nàng đều không đợi nữa mà dương v*t đã cắm sâu đi vào bên trong âm hộ nàng. Cũng một thời gian cả hai mới lại giao hoan, âm hộ nàng vẫn khít như khi là trinh nữ mà để hắn mau đê mê hưởng thụ.
Da thịt nàng quá mịn màng khiến hắn không nỡ bỏ lỡ ngóc ngách nào mà hôn lấy, mà sờ soạng liếm láp. Nàng nằm im cảm nhận hắn đang xâm phạm khắp cơ thể mình, không có ngóc ngách nào trên người nàng mà hắn không khám phá. Nàng đã xác nhận cả tâm hồn lẫn thể xác đã hoàn toàn thuộc về người nam nhân này, vĩnh viễn là của hắn.
Nghe tiếng rên “Ư.. Ư..” của nàng làm hắn càng căng cứng mà thêm ra sức nhấp sâu vào tận hoa tâm, mỗi lần chạm sâu trong nàng là nàng càng rướn người rên rỉ bóp chặt lấy cậu nhỏ hắn. d*m thủy tiết xuất liên tục làm nàng ướt cả một vùng, mùi d*m thủy ngầy ngậy làm dương v*t hắn muốn phóng xuất không biết bao lần nhưng vì hắn vẫn muốn “gắn kết” nàng lâu nhất nên vẫn nén chịu đựng.
Hai bầu ngực nàng trắng tròn bị hắn nắn bóp đến đỏ hồng, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi vì hắn, giờ mọi vùng da thịt của nàng đều vô cùng nhạy cảm vì hắn đã kích thích như hết tất cả mọi vị trí mẫn cảm trên người nàng. Nhìn cây gậy th*t ra vào liên tục khiến âm hộ nàng dù qua bao lâu vẫn không bị nới rộng ra mà vẫn hút chặt như vậy.
Hắn hiện đã kìm nén quá lâu rồi, đâm sâu dương cụ vào đến tử cung nàng bắn vào bên trong tất cả tinh dịch tích tụ, bên trong nàng như căng phồng, thứ dịch chất ấm nóng bao phủ toàn bộ bên trong khiến nàng đê mê sướng run người mà kiệt quệ nằm gục trên nền cỏ.
Cả hai giờ đã thỏa mãn, lại đắm đuối nhìn nhau, lúc sau Tần Thanh Y như cảm nhận bản thân thêm phần hồng nhuận cũng phấn khởi hơn, lại nhận ra hiện trạng bản thân biến đổi.
-Hình như thiếp vừa đột phá hóa linh cảnh sơ đoạn rồi.
-Thật vậy sao.
Hắn nghe vậy thì vui mừng, thật sự giờ mới chứng thực hiệu quả của “Âm Dương Khoái”, Tần Thanh Y chắc không thể nghĩ là do mới giao hoan xong mà đột phá nhưng nàng tin dù lý do gì thì chính nàng cũng không muốn cản bước đi của hắn, dù sao đây là điều tốt thì nên vui mừng. Nàng nhìn lại hắn tuy nhận thức hắn vui vẻ nhưng nàng thâm tâm lại hiện lên một nỗi buồn không thể gọi tên.
Tránh xa vẻ huyên náo của buổi tiệc, Trấn Bạch tách ra đi dạo dưới trăng. Hắn mấy ngày này được gần gũi Hàn Tố Cẩm mà tình cảm thêm phần gắn bó. Giờ có thể xem hắn và nàng là một cặp.
Hiện Vương Lăng quay trở về lại khiến hắn khồng hề thoải mái. Vẻ mặt bực dọc cầm vò rượu mà uống, hắn đi không biết bao xa thì chợt nghe tiếng hét. Nghe vậy hắn nuốt nước bọt mà đi về phía phát ra thành âm, một cảm giác lạnh sống lưng ập tới.
Tuy sợ hãi nhưng gã vẫn tò mò mà tiến gần hơn, thấy ra gần đó một thiếu niên đang nhập định cả người tỏa ra hắc khí, chính là Hoa Bảo. Hoa Bảo cả người run rẩy, mặt mày nhăn nhó.
-Ngươi mau ly khai khỏi ta. Sức mạnh gì chứ ta không cần.
-Tiểu tử ngươi còn ngoàn cố, ám hệ thì có gì sai.
-Tu luyện ma công là trái với đạo lý. Ta không thể làm.
Hoa Bảo hét lên một tiếng ngã gục trên đất, mảnh hắc thạch văng sang một bên tỏa ra một luồn ám khí nhưng mạnh mẽ thu hút Trấn Bạch. Hắn tới gần cầm lên mảnh hắc thạch như bị nó thu hút. Hoa Bảo vẫn còn tỉnh táo nhìn Trấn Bạch lên giọng.
-Vị huynh đệ này mau ném vật đó đi, nó rất nguy hiểm.
-Nguy hiểm, không phải là do ngươi không muốn ta đụng vào sao.
Trấn Bạch cau mày tỏ vẻ si mê vật trong tay, Hoa Bảo dùng sức đứng dậy đi tới cố giành lấy hắc thạch nhưng Trấn Bạch kiên quyết không giao. Thấy Hoa Bảo vẫn ngoan cố như vậy, Trấn Bạch vung chưởng đánh bay hắn đi làm Hoa Bảo đụng trúng vách đá gần đó mà phun mấy ngụm máu.
Trấn Bạch giật mình tỉnh ngộ bản thân mới ra tay đánh người, nhưng gã cũng hiểu thế giới này cường giả vi tôn nên việc hắn làm không phải là sai. Quyết tâm hắn đi tới rút ra một thanh chùy thủ đâm vào người Hoa Bảo chắc chắn kết thúc tính mạng hắn, Hoa Bảo đối diện cái chết mới nhận ra bản thân ngây thơ quá lâu giờ hiểu thế giới này không hiểu lý lẽ, dù cho hiện hắn hiểu ra cũng quá muộn màng rồi.
Trấn Bạch bàn tay đẫm máu biết bản thân mới giết người cướp của, tuy lòng bất an nhưng sự tập trung mau chóng đổ dồn lên mảnh hắc thạch. Từ bên trong hiện ra hình ảnh một lão giả tóc đen mặt mày nhã nhặn nhìn hắn.
-Rất tốt, tiểu tử như ngươi mới thích hợp nhận truyền thừa của ta. Không như tên giả nhân giả nghĩa kia.
-Tiền bối là..
-Người đời gọi ta là Ám Vương. Là đại ma vương của ma giới, thế nào có phải hối hận khi biết rồi không.
-Không, Vãn bối phải tích rất nhiều công đức mới có thể gặp một nhân vật như người. Xin tiền bối nhận vãn bối làm đệ tử.
Nói rồi Trấn Bạch quỳ xuống dập đầu, gã biết đối phương là tà ma nhưng lại không quan tâm, chính nghĩ rằng sẽ lợi dụng tàn hồn này hết cỡ rồi sau này xóa sổ cũng không muộn. Ám Vương nhíu mày trả lời.
-Ta từ trước giờ không nhận đệ tử nhưng nếu người có thể giúp ta làm một việc thì ta sẽ suy nghĩ lại.
-Dù là chuyện gì vãn bối cũng sẽ dốc sức.
-Tốt, tốt. Đồ đệ ngoan.
Ám Vương cười vui vẻ trả lời, cả 2 đều sâu trong thâm tâm có suy nghĩ, tâm kế riêng.
Quay trở về Trấn Bạch lập tức vào phòng dù cho Hàn Tố Cẩm có hỏi thì hắn chỉ ậm ừ lạnh nhạt trả lời, nàng nhìn hắn ủy khuất vì trước giờ hắn chưa từng đối với nàng bỏ lơ như vậy. Trấn Bạch vừa vào trong trướng đã ngồi thiền mà tu luyện công pháp mới đạt được, giờ đây trong đầu hắn chỉ còn suy nghĩ tập trung tu luyện, càng cường đại càng tốt.
.........
Qua một bữa say sưa cùng Hàm Trương và Lĩnh Phong, Vương Lăng say sẩm mặt mày, nhờ “Hấp Huyết pháp quyết” mới giữ thanh tỉnh, hắn đứng dậy tiến bước thì gặp Tần Thanh Y đang khẽ bước vào một góc rừng, hắn tò mò theo sau.
Tần Thanh Y đôi mắt u sầu nhìn lên mặt trăng, hắn biết nàng như thế là đang nghĩ tới mối thù gia tộc, dù bên hắn nhìn nàng vui vẻ nhưng sự thật thì gánh nặng huyết hải thâm thù nàng vẫn không thể từ bỏ được. Hắn mải mê ngắm nhìn nàng lại khẽ đi tới ôm chầm lấy người nàng. Nàng giật mình vì bất ngờ có người ôm lấy nhưng nhận ra là hắn thì vui vẻ cảm nhận hơi ấm.
-Nàng vẫn còn lo nghĩ về Tần gia sao.
-Ừm. Thiếp đâu thể chỉ sung sướng một mình được.
-Đừng lo nghĩ, ta sẽ giúp nàng.
-Dù thế nào thì hiện chàng đang là người của Vương gia, đâu thể vì ta mà từ bỏ mọi thứ gây dựng được.
-Ta …
Hắn thật sự biết bản thân đang mang trong mình trọng trách của Khưu Tà, của chân chính Vương Lăng nên không thể vì ích kỷ mà từ bỏ mọi thứ dễ dàng như vậy. Tần Thanh Y tuy không biết bí mật của hắn nhưng hiểu hắn sẽ không làm loại người không giữ chữ tín, nàng cười cầm nắm lấy hai bàn tay hắn.
-Thật ta cũng nghĩ tới việc bình thản mà sống, dù cho có bị người đời thóa mạ thì chỉ cần ở bên cạnh chàng ta cũng cảm thấy đủ rồi.
Hắn biết nàng đang tự dối mình, đang suy nghĩ vì hắn, hắn cảm động không thể làm gì hơn mà ở bên cạnh nàng lúc này. Nhìn khuôn mặt hiền dịu xinh đẹp kia, hắn hạnh phúc trào dâng, đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nàng nhiệt tình đáp trả, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau tiết ra không biết là bao nhiêu nước bọt được hòa quyện.
Y phục cả hai từ từ rớt xuống đất chỉ để lại vài mảnh vải mỏng. Cũng mau chóng hắn đè nàng nằm xuống lột bỏ cả lớp vải che cuối cùng, hai thân thể hoàn toàn trần trụi ôm lấy nhau vẫn say mê mà hôn đắm đuối. Bàn tay hắn linh hoạt chạy dọc sóng lưng nàng đi xuống đặt vào kiều đồn nảy nở của nàng.
Tay nàng cũng tinh nghịch đi xuống đặt ngay dương v*t hắn mà vuốt lấy, tay còn lại đặt ngay cửa mình mà tự đâm chọc. Cả âm hộ nàng đều ướt đẫm, hắn và nàng đều không đợi nữa mà dương v*t đã cắm sâu đi vào bên trong âm hộ nàng. Cũng một thời gian cả hai mới lại giao hoan, âm hộ nàng vẫn khít như khi là trinh nữ mà để hắn mau đê mê hưởng thụ.
Da thịt nàng quá mịn màng khiến hắn không nỡ bỏ lỡ ngóc ngách nào mà hôn lấy, mà sờ soạng liếm láp. Nàng nằm im cảm nhận hắn đang xâm phạm khắp cơ thể mình, không có ngóc ngách nào trên người nàng mà hắn không khám phá. Nàng đã xác nhận cả tâm hồn lẫn thể xác đã hoàn toàn thuộc về người nam nhân này, vĩnh viễn là của hắn.
Nghe tiếng rên “Ư.. Ư..” của nàng làm hắn càng căng cứng mà thêm ra sức nhấp sâu vào tận hoa tâm, mỗi lần chạm sâu trong nàng là nàng càng rướn người rên rỉ bóp chặt lấy cậu nhỏ hắn. d*m thủy tiết xuất liên tục làm nàng ướt cả một vùng, mùi d*m thủy ngầy ngậy làm dương v*t hắn muốn phóng xuất không biết bao lần nhưng vì hắn vẫn muốn “gắn kết” nàng lâu nhất nên vẫn nén chịu đựng.
Hai bầu ngực nàng trắng tròn bị hắn nắn bóp đến đỏ hồng, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi vì hắn, giờ mọi vùng da thịt của nàng đều vô cùng nhạy cảm vì hắn đã kích thích như hết tất cả mọi vị trí mẫn cảm trên người nàng. Nhìn cây gậy th*t ra vào liên tục khiến âm hộ nàng dù qua bao lâu vẫn không bị nới rộng ra mà vẫn hút chặt như vậy.
Hắn hiện đã kìm nén quá lâu rồi, đâm sâu dương cụ vào đến tử cung nàng bắn vào bên trong tất cả tinh dịch tích tụ, bên trong nàng như căng phồng, thứ dịch chất ấm nóng bao phủ toàn bộ bên trong khiến nàng đê mê sướng run người mà kiệt quệ nằm gục trên nền cỏ.
Cả hai giờ đã thỏa mãn, lại đắm đuối nhìn nhau, lúc sau Tần Thanh Y như cảm nhận bản thân thêm phần hồng nhuận cũng phấn khởi hơn, lại nhận ra hiện trạng bản thân biến đổi.
-Hình như thiếp vừa đột phá hóa linh cảnh sơ đoạn rồi.
-Thật vậy sao.
Hắn nghe vậy thì vui mừng, thật sự giờ mới chứng thực hiệu quả của “Âm Dương Khoái”, Tần Thanh Y chắc không thể nghĩ là do mới giao hoan xong mà đột phá nhưng nàng tin dù lý do gì thì chính nàng cũng không muốn cản bước đi của hắn, dù sao đây là điều tốt thì nên vui mừng. Nàng nhìn lại hắn tuy nhận thức hắn vui vẻ nhưng nàng thâm tâm lại hiện lên một nỗi buồn không thể gọi tên.
Bình luận truyện