Linh Miêu! Anh Yêu Em
Chương 1: Hoàng Thanh Dung
(28/2/2016)
Căn phòng rộng lớn ngập tràn một màu tối âm u lạnh lẽo, duy chỉ có ngọn nến đang cháy giữa nhà là mang chút sức sống, nhưng vầng sáng ấy không đủ để khoả lấp cái bóng tối đang ngự trị nơi đây.
Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến không khó để ta bắt gặp bóng dáng người con gái ngồi giữa căn phòng, tay không ngừng vuốt ve chú mèo đen trên đùi, khoé môi xinh xắn không ngừng phát ra những lời cưng nựng thú cưng của mình.
-Baby của chị càng ngày càng lớn rồi đó nha, suốt ngày chỉ ăn với ngủ, không chịu làm việc gì cả.
Chú mèo trên đùi cô gái lười nhác "meo" một tiếng như đáp trả lại sự cưng chiều của chủ nhân, thân hình nhỏ nhắn khoanh lại hưởng thụ cảm giác khoan khoái mà chủ nhân đem lại.
Khoé môi cô gái lại nở nụ cười yêu chiều vì hành động dễ thương của vật cưng, bàn tay lại tiếp tục vuốt ve bộ lông óng mượt.
-Ngoan lắm, nhưng... đã đến lúc chúng ta phải hành động, Boss sắp về rồi.
-Méoooo... -chú mèo bỗng dưng ngẩng đầu nhìn chủ nhân kêu to, đôi mắt đen láy tinh anh chuyển sang màu xanh ma mị.
Có vẻ như cô gái rất hài lòng về biểu hiện này của vật cưng, những ngón tay thon dài đưa lên xoa đầu vật cưng, khoé môi nhếch lên tạo thành nụ cười bán nguyệt. Ngay lập tức, sự sống duy nhất còn sót lại trong phòng tắt phụt.
~S2~S2~S2~
"cộp... Cộp... Cộp..." tiếng giày cao gót va chạm với nền gạch tạo nên âm thanh sắc lạnh đến gai người. Giữa hành lang vắng vẻ của ngôi trường cấp 3 Magic xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp. Cô gái có mái tóc đỏ dài đến thắt lưng nổi bật, khuôn mặt chuẩn v-line trắng bóc, đôi môi đỏ quyến rũ, chiếc mũi dọc dừa xinh xắn, và đặc biệt là đôi mắt búp bê màu nâu bí ẩn khiến người khác không thể nào đọc được suy nghĩ của cô. Trên thân hình mảnh mai là bộ đồng phục nữ sinh trường Magic, bên ngoài là chiếc áo khoác có đề bảng tên: "Hoàng Thanh Dung-12A1".
Đúng vậy. Cô gái đó chính là nó-Hoàng Thanh Dung-Hội trưởng hội học sinh và cũng là một trong năm thành viên chủ chốt của ngôi trường cấp 3 Magic.
Nó xinh đẹp như một bức tượng làm bằng cẩm thạch được tạo hoá rèn đúc: cao sang và đầy bí ẩn khiến người khác vừa cảm thấy ngưỡng mộ vừa cảm thấy sợ hãi mỗi khi lại gần.
Nó ung dung sải từng bước chân trên khắp các dãy hành lang, đôi mắt nâu lạnh lùng quét qua những khuôn mặt sợ hãi khi thấy nó đi qua. Chợt, trên môi xuất hiện nụ cười nhạt, một ý nghĩ tiêu cực khẽ lướt trong đầu "Bọn họ đang sợ nó sao?".
Đúng. Họ sợ nó, không chỉ có mình họ sợ nó mà tất cả học sinh trong trường đều sợ nó. Sợ cái cách nó trừng phạt người khác mỗi khi vi phạm nội quy, sợ cái ánh mắt lạnh lùng của nó quét qua người mình, sợ cái bộ não thông minh hơn người của nó, và đặc biệt là sợ cái khí chất thần bí bức người luôn bủa vây quanh người nó. Họ sợ, rất sợ, nhưng trên nỗi sợ đấy lại là một sự kính trọng, biết ơn khi được nó bảo vệ.
Sau khi kiểm tra một vòng quanh trường thấy mọi thứ đều ổn, nó xoay người bỏ về lớp học của mình. Tiết học trong lớp cũng đã trôi qua hơn phân nửa, nó chỉ ngồi đấy tầm 15 phút là ra chơi.
Giờ ra chơi, lớp 12A1 hoàn toàn rơi vào im lặng, không một ai giám gây tiếng động mạnh nhằm tránh phá đám giấc ngủ của người ngồi phía dưới kia. Nếu làm người ấy thức giấc, không biết hậu quả sẽ như thế nào.
"Tinh... Tinh... Tinh..."
Tiếng chuông điện thoại không biết điều vang lên khiến nó thức giấc. Nó ngồi hẳn dậy, mái tóc đỏ theo cử động xoã xuống trán, quần áo còn hơi xộc xệch lại làm nó trở nên quyến rũ hơn, nhưng lại không một ai có gan giám nhìn bộ dạng nó lúc này.
Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc điện thoại đắt tiền, áp lên tai nghe máy.
-Alô.
"..."
-Chết tiệt.
Không một ai biết đầu dây bên kia đã nói những gì, họ chỉ thấy nó bỏ lại câu chửi thề rồi bỏ ra về, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như lúc đến.
"Cộp... Cộp... Cộp..." tiếng giày va chạm vào nền gạch phát ra những tiếng kêu khô khốc cứ thế nhỏ dần rồi biến mất nơi cuối dãy hành lang.
~S2~S2~S2~
Căn phòng rộng lớn ngập tràn một màu tối âm u lạnh lẽo, duy chỉ có ngọn nến đang cháy giữa nhà là mang chút sức sống, nhưng vầng sáng ấy không đủ để khoả lấp cái bóng tối đang ngự trị nơi đây.
Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến không khó để ta bắt gặp bóng dáng người con gái ngồi giữa căn phòng, tay không ngừng vuốt ve chú mèo đen trên đùi, khoé môi xinh xắn không ngừng phát ra những lời cưng nựng thú cưng của mình.
-Baby của chị càng ngày càng lớn rồi đó nha, suốt ngày chỉ ăn với ngủ, không chịu làm việc gì cả.
Chú mèo trên đùi cô gái lười nhác "meo" một tiếng như đáp trả lại sự cưng chiều của chủ nhân, thân hình nhỏ nhắn khoanh lại hưởng thụ cảm giác khoan khoái mà chủ nhân đem lại.
Khoé môi cô gái lại nở nụ cười yêu chiều vì hành động dễ thương của vật cưng, bàn tay lại tiếp tục vuốt ve bộ lông óng mượt.
-Ngoan lắm, nhưng... đã đến lúc chúng ta phải hành động, Boss sắp về rồi.
-Méoooo... -chú mèo bỗng dưng ngẩng đầu nhìn chủ nhân kêu to, đôi mắt đen láy tinh anh chuyển sang màu xanh ma mị.
Có vẻ như cô gái rất hài lòng về biểu hiện này của vật cưng, những ngón tay thon dài đưa lên xoa đầu vật cưng, khoé môi nhếch lên tạo thành nụ cười bán nguyệt. Ngay lập tức, sự sống duy nhất còn sót lại trong phòng tắt phụt.
~S2~S2~S2~
"cộp... Cộp... Cộp..." tiếng giày cao gót va chạm với nền gạch tạo nên âm thanh sắc lạnh đến gai người. Giữa hành lang vắng vẻ của ngôi trường cấp 3 Magic xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp. Cô gái có mái tóc đỏ dài đến thắt lưng nổi bật, khuôn mặt chuẩn v-line trắng bóc, đôi môi đỏ quyến rũ, chiếc mũi dọc dừa xinh xắn, và đặc biệt là đôi mắt búp bê màu nâu bí ẩn khiến người khác không thể nào đọc được suy nghĩ của cô. Trên thân hình mảnh mai là bộ đồng phục nữ sinh trường Magic, bên ngoài là chiếc áo khoác có đề bảng tên: "Hoàng Thanh Dung-12A1".
Đúng vậy. Cô gái đó chính là nó-Hoàng Thanh Dung-Hội trưởng hội học sinh và cũng là một trong năm thành viên chủ chốt của ngôi trường cấp 3 Magic.
Nó xinh đẹp như một bức tượng làm bằng cẩm thạch được tạo hoá rèn đúc: cao sang và đầy bí ẩn khiến người khác vừa cảm thấy ngưỡng mộ vừa cảm thấy sợ hãi mỗi khi lại gần.
Nó ung dung sải từng bước chân trên khắp các dãy hành lang, đôi mắt nâu lạnh lùng quét qua những khuôn mặt sợ hãi khi thấy nó đi qua. Chợt, trên môi xuất hiện nụ cười nhạt, một ý nghĩ tiêu cực khẽ lướt trong đầu "Bọn họ đang sợ nó sao?".
Đúng. Họ sợ nó, không chỉ có mình họ sợ nó mà tất cả học sinh trong trường đều sợ nó. Sợ cái cách nó trừng phạt người khác mỗi khi vi phạm nội quy, sợ cái ánh mắt lạnh lùng của nó quét qua người mình, sợ cái bộ não thông minh hơn người của nó, và đặc biệt là sợ cái khí chất thần bí bức người luôn bủa vây quanh người nó. Họ sợ, rất sợ, nhưng trên nỗi sợ đấy lại là một sự kính trọng, biết ơn khi được nó bảo vệ.
Sau khi kiểm tra một vòng quanh trường thấy mọi thứ đều ổn, nó xoay người bỏ về lớp học của mình. Tiết học trong lớp cũng đã trôi qua hơn phân nửa, nó chỉ ngồi đấy tầm 15 phút là ra chơi.
Giờ ra chơi, lớp 12A1 hoàn toàn rơi vào im lặng, không một ai giám gây tiếng động mạnh nhằm tránh phá đám giấc ngủ của người ngồi phía dưới kia. Nếu làm người ấy thức giấc, không biết hậu quả sẽ như thế nào.
"Tinh... Tinh... Tinh..."
Tiếng chuông điện thoại không biết điều vang lên khiến nó thức giấc. Nó ngồi hẳn dậy, mái tóc đỏ theo cử động xoã xuống trán, quần áo còn hơi xộc xệch lại làm nó trở nên quyến rũ hơn, nhưng lại không một ai có gan giám nhìn bộ dạng nó lúc này.
Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc điện thoại đắt tiền, áp lên tai nghe máy.
-Alô.
"..."
-Chết tiệt.
Không một ai biết đầu dây bên kia đã nói những gì, họ chỉ thấy nó bỏ lại câu chửi thề rồi bỏ ra về, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như lúc đến.
"Cộp... Cộp... Cộp..." tiếng giày va chạm vào nền gạch phát ra những tiếng kêu khô khốc cứ thế nhỏ dần rồi biến mất nơi cuối dãy hành lang.
~S2~S2~S2~
Bình luận truyện