Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 313
Hạ Trường Phong từng là Võ Sĩ khá cường, gã bản năng vạn đấu khí chống lại tiên thiên chân khí nhập vào người. Tuy nhiên, nam nhân trung niên Võ Sĩ có kinh nghiệm già dặn, biết Hàn Phi không có khả năng hại mình nên lập tức từ bỏ chống cự, mặc kệ tiên thiên chân khí nhập vào người.
Tiên thiên chân khí dọc theo kinh mạch chạy xuống chân bị thương, tới đầu gối thì bị chặn lại không thể tiếp tục. Kinh mạch phía dưới bị héo rút nghiêm trọng, không đủ lớn cho khí kình chạy qua.
Hàn Phi sớm đoán được tình hình này, cổ tay nhẹ run tăng sức mạnh. Tiên thiên chân khí theo Hàn Phi khống chế biến thành cây kim nhọn đâm thẳng vào, cứng rắn đột phá một tấc.
Có chân khí kích động, cái chân bị thương của Hạ Trường Phong không kiềm được giật giật. Nam nhân trung niên Võ Sĩ cảm giác chân sớm không còn cảm giác thế nhưng truyền đến cảm giác hơi đau, đầu gối nóng lên.
Hạ Trường Phong kinh kêu:
- Chân của ta!
Hàn Phi mỉm cười nói:
- Chân của ngươi còn cứu được nhưng cần thời gian để hồi phục lại.
Cái chân bị thương của Hạ Trường Phong là do lực lượng bá đạo đánh tàn, kinh mạch bị tổn thương rất nghiêm trọng. Nếu chỉ trông vào tiên thiên chân khí của Hàn Phi thì không trị hết được, nhưng chắc bên Dạ Võ Đế có cách. Nên biết rằng có nhiều pháp thuật quang minh có năng lực trị liệu rất mạnh.
Hạ Trường Phong không thể tin vào tai mình:
- Điều này có thật không?
Nếu một Võ Sĩ mất đi một cánh tay, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì vẫn có thể chiến đấu. Nhưng mất đi một chân tương đương với mất năng lực hành động, trong chiến đấu mặc người chém giết.
Vì cái chân què này Hạ Trường Phong gần như hao hết tài sản vẫn không trị lành, vốn tưởng đời này làp hế nhân nhưng không ngờ Hàn Phi cho gã biết, gã còn có đường cứu chữa!
Cái này so với Hàn Phi hứa thuê Hạ Trường Phong càng làm nam nhân trung niên Võ Sĩ này kích động. Nam nhân trung niên Võ Sĩ trước giờ đổ máu không rơi lệ bất giác thấy mũi cay cay.
- Đương nhiên là thật.
Hàn Phi vỗ vai Hạ Trường Phong, nói:
- Vầy đi, ngươi và hai đứa con theo cửu cửu của ta trở về Úc Kim Hương thành bảo trước, sau này ngươi chính là người của Hàn thị gia tộc ta.
Hạ Trường Phong lấy lại bình tĩnh, lại một lần nữa cúi gập đầu hành lễ với Hàn Phi:
- Nguyện hết mình phục vụ cho đại nhân!
Hàn Thành Nghiệp vốn là cùng Hàn Phi đi mua phó tòng, nhưng có Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng ở, Hàn Thành Nghiệp lại không hiểu nhiều về Xuất Vân vệ thành, cộng thêm trong Úc Kim Hương thành bảo có nhiều chuyện cần giải quyết. Bởi vậy Hàn Phi khiến Hàn Thành Nghiệp mang đám người Hạ Trường Phong đi về trước.
Chờ khi bọn họ rời đi, Hàn Bích Tuyền yêu kiều cười với Hàn Phi.
Hàn Bích Tuyền nói:
- Chàng đã làm một việc tốt, được một thuộc hạ trung thành tận tâm, chúc mừng!
Hàn Phi cười to, ở trước mặt đám đông trong quảng trường ôm eo Hàn Bích Tuyền.
Hàn Phi trêu đùa:
- Mấy thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là có một thê tử xinh đẹp.
Hàn Bích Tuyền xấu hổ đỏ mặt, giơ tay đánh ngực Hàn Phi.
Hàn Vi Nhi làm mặt quỷ với Hàn Phi, nói:
- Buồn nôn quá!
Đang lúc hai người tình chàng ý thiếp thì một thanh âm chói tai vang trong đám người đánh vỡ không khí tốt đẹp.
- Ở đây này! Chính là bọn họ, là bọn họ bắt cóc nữ nô của ta!
Chỉ thấy một nam nhân trung niên đầu trâu mặt ngựa, vẻ mặt xấu xa dẫn theo mấy tên Võ Sĩ đẩy đám đông ra xông tới. Sau lưng bọn họ đi theo một đội Võ Sĩ tuần tra võ trang đầy đủ, hùng hổ lao tới, chắc chắn không thân thiện gì.
Nam nhân trung niên vẻ mặt tức giận, xúc động chỉ vào Hàn Phi, cao giọng quát:
- Mau giao ra nữ nô của ta!
Thật là sóng trước chưa bình sóng sau đã xô, xem tình hình này lại có mấy người xúm lại xem náo nhiệt. Bọn họ không dám đứng quá gần tránh bị tai bay vạ gió, chỉ trỏ nam nhân trung niên và đám người Hàn Phi, Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi.
- Nhìn kia, đấy chẳng phải là quản sự của cửa hàng Thái Đức sao? Tại sao hắn dẫn đội tuần tra đến?
- Hừ hừ, mấy thanh niên này vừa đắc tội với người, xem đi, bây giờ rắc rối tới rồi đấy. Ta đã nói mà . . .
- Thật là không có luật pháp, sao có thể nói dối trắng trợn như vậy!
- Suỵt, nhỏ giọng chút, ngươi không muốn sống nữa sao?
….. …. …. …. …..
Tiếng xì xầm xung quanh rơi vào tai Hàn Phi, hắn nhìn nam nhân trung niên đứng trước mặt mình dáng vẻ đầy chính nghĩa.
Hàn Phi lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai? Ta bắt cóc nữ nô của ngươi lúc nào?
Không chút ghi ngờ, nhóm người này do nhóm nam tước thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc phái tới gây sự. Hàn Phi không ngờ thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc hành động nhanh như vậy, chắc vì sợ hắn rời đi trước.
Thấy Hàn Phi tâm bình khí hòa, nam nhân trung niên xấu xa tưởng là hắn sợ hãi.
Nam nhân trung niên càng vênh váo hơn nói:
- Ta mặc kệ ngươi là ai, hãy mau giao ra nữ nô của ta, nếu không thì chờ ngồi tù đi!
Con mắt tham lam dừng ở khuôn mặt Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi, nam nhân trung niên chỉ tay vào Hàn Vi Nhi đứng lên trước một chút.
Nam nhân trung niên hét to:
- Bọn họ chính là nữ nô của ta, đừng tưởng đeo khăn che thì ta không nhận ra!
Nam nhân trung niên vừa nói vừa vươn tay muốn lột khăn che mặt của Hàn Vi Nhi xuống.
Mắt Hàn Phi lóe tia hung ác, ngón tay của nam nhân trung niên chưa kịp chạm vào Hàn Vi Nhi đã bị hắn bắt chặt cổ tay.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, nam nhân trung niên vẻ mặt đắc ý phát ra tiếng hét không đành lòng nghe:
- A! Tay của ta!
Tay của nam nhân trung niên bị Hàn Phi bóp gãy, ít nhất nát xương. Đau nhức thấu óc làm mặt nam nhân trung niên vặn vẹo, xụi lơ xuống, như con chó bị người đánh gãy xương sống.
- To gan!
- Dừng tay, mau buông ra!
Tiếng quát liên tục vang lên, mấy Võ Sĩ đi theo sau lưng nam nhân trung niên tức giận tấn công Hàn Phi, muốn cứu sếp của mình.
Ánh mắt Hàn Phi lạnh lẽo thả lỏng cổ tay nam nhân trung niên, lắc người vung tay múa chân.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Những người đứng xem chỉ thấy mắt hoa lên, trong khoảnh khắc bốn Võ Sĩ vây công Hàn Phi tất cả đều bị đánh bay ra ngoài, văng ngược ra đụng vào đám đông, lều gây ra náo động hỗn loạn.
Trừ Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi ra, mọi người nhìn trợn mắt há hốc mồm. Một cửa hàng buôn bán nô lệ dù thực lực có yếu cũng không kém đến đâu, có thể trở thành Võ Sĩ hộ vệ cho cửa hàng đó tuyệt đối là cường giả trăm dặm mới tìm được một. Bốn người vây công Hàn Phi vậy mà mới một chiêu đã bị đánh bay, thực lực chênh lệch quá lớn.
Bốn Võ Sĩ bị đánh té xuống đất, hai ngươi ngất xỉu, hai người khác nằm trên mặt đất phát ra tiếng rên đau đớn, đã mất sức chiến đấu. Đây còn là nhờ Hàn Phi xuống tay lưu tình.
Trong đội Võ Sĩ tuần tra, một Võ Sĩ có vẻ là đội trưởng ngăn cản người khác chuẩn bị công kích.
Võ Sĩ đội trưởng trầm giọng hỏi:
- Các hạ, xin hỏi ngươi là ai? Có thật sự đã bắt cóc nữ nô của cửa hàng Thái Đức không?
Tiên thiên chân khí dọc theo kinh mạch chạy xuống chân bị thương, tới đầu gối thì bị chặn lại không thể tiếp tục. Kinh mạch phía dưới bị héo rút nghiêm trọng, không đủ lớn cho khí kình chạy qua.
Hàn Phi sớm đoán được tình hình này, cổ tay nhẹ run tăng sức mạnh. Tiên thiên chân khí theo Hàn Phi khống chế biến thành cây kim nhọn đâm thẳng vào, cứng rắn đột phá một tấc.
Có chân khí kích động, cái chân bị thương của Hạ Trường Phong không kiềm được giật giật. Nam nhân trung niên Võ Sĩ cảm giác chân sớm không còn cảm giác thế nhưng truyền đến cảm giác hơi đau, đầu gối nóng lên.
Hạ Trường Phong kinh kêu:
- Chân của ta!
Hàn Phi mỉm cười nói:
- Chân của ngươi còn cứu được nhưng cần thời gian để hồi phục lại.
Cái chân bị thương của Hạ Trường Phong là do lực lượng bá đạo đánh tàn, kinh mạch bị tổn thương rất nghiêm trọng. Nếu chỉ trông vào tiên thiên chân khí của Hàn Phi thì không trị hết được, nhưng chắc bên Dạ Võ Đế có cách. Nên biết rằng có nhiều pháp thuật quang minh có năng lực trị liệu rất mạnh.
Hạ Trường Phong không thể tin vào tai mình:
- Điều này có thật không?
Nếu một Võ Sĩ mất đi một cánh tay, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì vẫn có thể chiến đấu. Nhưng mất đi một chân tương đương với mất năng lực hành động, trong chiến đấu mặc người chém giết.
Vì cái chân què này Hạ Trường Phong gần như hao hết tài sản vẫn không trị lành, vốn tưởng đời này làp hế nhân nhưng không ngờ Hàn Phi cho gã biết, gã còn có đường cứu chữa!
Cái này so với Hàn Phi hứa thuê Hạ Trường Phong càng làm nam nhân trung niên Võ Sĩ này kích động. Nam nhân trung niên Võ Sĩ trước giờ đổ máu không rơi lệ bất giác thấy mũi cay cay.
- Đương nhiên là thật.
Hàn Phi vỗ vai Hạ Trường Phong, nói:
- Vầy đi, ngươi và hai đứa con theo cửu cửu của ta trở về Úc Kim Hương thành bảo trước, sau này ngươi chính là người của Hàn thị gia tộc ta.
Hạ Trường Phong lấy lại bình tĩnh, lại một lần nữa cúi gập đầu hành lễ với Hàn Phi:
- Nguyện hết mình phục vụ cho đại nhân!
Hàn Thành Nghiệp vốn là cùng Hàn Phi đi mua phó tòng, nhưng có Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng ở, Hàn Thành Nghiệp lại không hiểu nhiều về Xuất Vân vệ thành, cộng thêm trong Úc Kim Hương thành bảo có nhiều chuyện cần giải quyết. Bởi vậy Hàn Phi khiến Hàn Thành Nghiệp mang đám người Hạ Trường Phong đi về trước.
Chờ khi bọn họ rời đi, Hàn Bích Tuyền yêu kiều cười với Hàn Phi.
Hàn Bích Tuyền nói:
- Chàng đã làm một việc tốt, được một thuộc hạ trung thành tận tâm, chúc mừng!
Hàn Phi cười to, ở trước mặt đám đông trong quảng trường ôm eo Hàn Bích Tuyền.
Hàn Phi trêu đùa:
- Mấy thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là có một thê tử xinh đẹp.
Hàn Bích Tuyền xấu hổ đỏ mặt, giơ tay đánh ngực Hàn Phi.
Hàn Vi Nhi làm mặt quỷ với Hàn Phi, nói:
- Buồn nôn quá!
Đang lúc hai người tình chàng ý thiếp thì một thanh âm chói tai vang trong đám người đánh vỡ không khí tốt đẹp.
- Ở đây này! Chính là bọn họ, là bọn họ bắt cóc nữ nô của ta!
Chỉ thấy một nam nhân trung niên đầu trâu mặt ngựa, vẻ mặt xấu xa dẫn theo mấy tên Võ Sĩ đẩy đám đông ra xông tới. Sau lưng bọn họ đi theo một đội Võ Sĩ tuần tra võ trang đầy đủ, hùng hổ lao tới, chắc chắn không thân thiện gì.
Nam nhân trung niên vẻ mặt tức giận, xúc động chỉ vào Hàn Phi, cao giọng quát:
- Mau giao ra nữ nô của ta!
Thật là sóng trước chưa bình sóng sau đã xô, xem tình hình này lại có mấy người xúm lại xem náo nhiệt. Bọn họ không dám đứng quá gần tránh bị tai bay vạ gió, chỉ trỏ nam nhân trung niên và đám người Hàn Phi, Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi.
- Nhìn kia, đấy chẳng phải là quản sự của cửa hàng Thái Đức sao? Tại sao hắn dẫn đội tuần tra đến?
- Hừ hừ, mấy thanh niên này vừa đắc tội với người, xem đi, bây giờ rắc rối tới rồi đấy. Ta đã nói mà . . .
- Thật là không có luật pháp, sao có thể nói dối trắng trợn như vậy!
- Suỵt, nhỏ giọng chút, ngươi không muốn sống nữa sao?
….. …. …. …. …..
Tiếng xì xầm xung quanh rơi vào tai Hàn Phi, hắn nhìn nam nhân trung niên đứng trước mặt mình dáng vẻ đầy chính nghĩa.
Hàn Phi lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai? Ta bắt cóc nữ nô của ngươi lúc nào?
Không chút ghi ngờ, nhóm người này do nhóm nam tước thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc phái tới gây sự. Hàn Phi không ngờ thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc hành động nhanh như vậy, chắc vì sợ hắn rời đi trước.
Thấy Hàn Phi tâm bình khí hòa, nam nhân trung niên xấu xa tưởng là hắn sợ hãi.
Nam nhân trung niên càng vênh váo hơn nói:
- Ta mặc kệ ngươi là ai, hãy mau giao ra nữ nô của ta, nếu không thì chờ ngồi tù đi!
Con mắt tham lam dừng ở khuôn mặt Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi, nam nhân trung niên chỉ tay vào Hàn Vi Nhi đứng lên trước một chút.
Nam nhân trung niên hét to:
- Bọn họ chính là nữ nô của ta, đừng tưởng đeo khăn che thì ta không nhận ra!
Nam nhân trung niên vừa nói vừa vươn tay muốn lột khăn che mặt của Hàn Vi Nhi xuống.
Mắt Hàn Phi lóe tia hung ác, ngón tay của nam nhân trung niên chưa kịp chạm vào Hàn Vi Nhi đã bị hắn bắt chặt cổ tay.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, nam nhân trung niên vẻ mặt đắc ý phát ra tiếng hét không đành lòng nghe:
- A! Tay của ta!
Tay của nam nhân trung niên bị Hàn Phi bóp gãy, ít nhất nát xương. Đau nhức thấu óc làm mặt nam nhân trung niên vặn vẹo, xụi lơ xuống, như con chó bị người đánh gãy xương sống.
- To gan!
- Dừng tay, mau buông ra!
Tiếng quát liên tục vang lên, mấy Võ Sĩ đi theo sau lưng nam nhân trung niên tức giận tấn công Hàn Phi, muốn cứu sếp của mình.
Ánh mắt Hàn Phi lạnh lẽo thả lỏng cổ tay nam nhân trung niên, lắc người vung tay múa chân.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Những người đứng xem chỉ thấy mắt hoa lên, trong khoảnh khắc bốn Võ Sĩ vây công Hàn Phi tất cả đều bị đánh bay ra ngoài, văng ngược ra đụng vào đám đông, lều gây ra náo động hỗn loạn.
Trừ Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi ra, mọi người nhìn trợn mắt há hốc mồm. Một cửa hàng buôn bán nô lệ dù thực lực có yếu cũng không kém đến đâu, có thể trở thành Võ Sĩ hộ vệ cho cửa hàng đó tuyệt đối là cường giả trăm dặm mới tìm được một. Bốn người vây công Hàn Phi vậy mà mới một chiêu đã bị đánh bay, thực lực chênh lệch quá lớn.
Bốn Võ Sĩ bị đánh té xuống đất, hai ngươi ngất xỉu, hai người khác nằm trên mặt đất phát ra tiếng rên đau đớn, đã mất sức chiến đấu. Đây còn là nhờ Hàn Phi xuống tay lưu tình.
Trong đội Võ Sĩ tuần tra, một Võ Sĩ có vẻ là đội trưởng ngăn cản người khác chuẩn bị công kích.
Võ Sĩ đội trưởng trầm giọng hỏi:
- Các hạ, xin hỏi ngươi là ai? Có thật sự đã bắt cóc nữ nô của cửa hàng Thái Đức không?
Bình luận truyện