Linh Vực
Chương 34: Đều điên rồi sao
“Ngươi muốn xem?” Lưu Duyên khó hiểu: “Linh trận đồ bên trong bị hư, bây giờ không thể truyền linh lực vào, có cái gì hay mà xem?”
Chẳng những Lưu Duyên không hiểu, mà những người khác cũng vậy, ai cũng nhìn Tần Liệt, không hiểu hắn hứng thú với cái gì trong cái linh khí bị hư kia.
“Hiếu kỳ thôi.” Tần Liệt lạnh nhạt đáp.
Lưu Duyên ngạc nhiên, nhìn Tần Liệt chằm chằm, rồi khẽ gật đầu, đưa thuẫn cho hắn.
“Dù sao cũng hư rồi, ngươi muốn xem gì cứ xem. Cái thuẫn này… ta phải dùng hai ngàn điểm cống hiến đổi lấy, hai ngàn điểm đó là ta tích lũy suốt ba năm, bây giờ hư mất, thật là đau lòng.”
Tần Liệt nhận thuẫn, thấy nó rất nặng, tạo cho hắn một cảm giác trầm trọng.
Hắn khẽ vuốt ngón tay lên lớp hoa văn trên bề mặt thuẫn, cảm thụ hoa văn, thầm truyền linh lực và tinh thần lực vào trong dò xét.
Tinh thần lực vừa truyền vào, hắn nhìn thấy ngay linh trận đồ đã bị hư – gồm những hai cái, Tụ linh trận và Tăng phúc trận.
Hai linh trận đồ này, so với hai trận đồ cùng tên trong Trấn Hồn Châu, thì đơn giản thô thiển hơn rất nhiều.
Hiện giờ, hắn đã nhớ được thêm linh trận đồ Tăng phúc, nên vừa nhìn thấy Tăng phúc trận đơn giản kia, hắn hiểu ra ngay.
Hai trận đồ Tụ linh và Tăng phúc chiếm gần hết không gian bên trong thuẫn, trận Tăng phúc lại còn khắc chạm lồng bên trong Tụ linh trận. hắn quan sát tỉ mỉ, phát hiện bị hư chỉ có Tụ linh trận mà thôi.
Một ít đồ tuyến trong trận vì bị công kích quá mạnh mà xoắn lại với nhau, làm cho việc vận hành linh lực trong linh trận bị bế tắc, nên Lưu Duyên không thể truyền linh lực vào.
Tụ linh trận không vận chuyển được, linh lực không thể truyền vào, nên Tăng phúc trận bên trong cũng không cách nào dùng được, làm cho linh khí hoàn toàn mất tác dụng.
Hai trận đồ trong thuẫn đối với Tần Liệt là vô cùng đơn giản, chỉ bằng một phần nhỏ hai trận đồ của hắn mà thôi. Nếu có thể giải quyết được mấy chỗ xoắn kia, thì Tụ linh trận và linh khí sẽ trở lại bình thường.
Ngón tay Tần Liệt khẽ vuốt mặt thuẫn, hơi cau mày, rất chuyên chú suy nghĩ.
Bọn Lưu Duyên đều khó hiểu, cảm thấy những động tác của Tần Liệt rất kỳ quái, không giống như là nhìn tấm thuẫn.
“Lưu ca, người Toái Băng Phủ còn đang truy tìm chúng ta, dù trong đêm tốc độ chậm đi nhiều nhưng chúng ta không thể để mất quá nhiều thời gian.” Cao Vũ bỗng lên tiếng: “Ta nghĩ chúng ta nên đi tiếp thôi.”
Lưu Duyên khẽ gật: “Ừ, không nên dừng lại một chỗ quá lâu.”
“Tần Liệt, ngươi dẫn đường tiếp đi, chúng ta đi theo ngươi.” Lăng Hâm chủ động tỏ thái độ.
Tần Liệt đang mải suy nghĩ bị Lăng Hâm làm cho tỉnh lại, bèn trả tấm thuẫn cho Lưu Duyên, nói: “Đi thôi, rời khỏi chỗ này, tìm chỗ an toàn trước đã.”
“Sao lại để hắn dẫn đường?” một võ giả Cao gia bất mãn.
“Vì nhờ hắn dẫn đường mà mặc dù lộ trình chúng ta hơi lòng vòng, nhưng không bị gặp một bầy linh thú nào cả, không ai bị thương vong!” Lăng Hâm khẽ đáp.
Nghe vậy, Lưu Duyên Cao Vũ đều kinh ngạc, Lưu Duyên nói: “Được! chúng ta đi theo Tần Liệt!”
“Vậy đi thôi.” Tần Liệt cau mày, lại tiến lên vị trí đầu tiên, thỉnh thoảng rút sơ đồ trong ngực ra liếc mắt, rồi mới xác định phương hướng mà đi.
Người Lăng gia theo sát phía sau, Lưu Duyên Cao Vũ băng bó qua loa vết thương rồi cũng đi theo.
“Tần Liệt này không hề đơn giản.” Lưu Duyên nói khẽ.
Cao Vũ sầm mặt, hừ một tiếng, không trả lời.
“Tạm thời đừng xung đột với Lăng gia, một số việc cứ tạm để đó, mọi người sống sót mới là việc quan trọng.” Lưu Duyên khuyên.
“Ta biết phải làm sao.” Cao Vũ đáp, vẻ mất kiên nhẫn.
Lưu Duyên khẽ gật đầu.
Tần Liệt vừa đi, vừa tiếp tục suy nghĩ về cái Tụ linh trận bị xoắn kia, nghĩ nếu muốn chữa trị, phải làm như thế nào.
Cũng không phải hắn có thiện cảm gì với Lưu Duyên, chẳng qua chỉ là muốn thử một chút, muốn vận dụng thử hai bức trận đồ trong óc, nhìn xem chúng có thực sự phát huy tác dụng như hắn nghĩ hay không.
Nếu có mới không uổng công hắn vất vả ghi nhớ, cũng giúp hắn quyết định có nên tiếp tục hao phí tinh lực để ghi nhớ nốt hai bức linh trận còn lại hay không.
Hai canh giờ sau.
Hắn dẫn mọi người đến một chỗ có nhiều cây cổ thụ, nói: “Mọi người ở đây nghỉ chân một chút, các người cũng xử lý vết thương một chút đi.” Hắn nói với Lưu Duyên Cao Vũ, vì lúc này hai người họ vẫn còn đang chảy máu.
Hai người không nói gì, tự tìm chỗ ngồi xuống, lấy thuốc trị thương thuần thục bôi vào.
Hai canh giờ qua, bọn hắn không đụng phải bất kỳ linh thú nào, điều này làm bọn hắn tin lời người Lăng gia nói – Tần Liệt hoàn toàn có thể giúp mọi người lẩn tránh linh thú!
“Giác thuẫn của ngươi, ta muốn chữa thử, nhưng được hay không ta không dám cam đoan.” Tần Liệt lặng lẽ đến cạnh Lưu Duyên, suy nghĩ một chút, rồi nói.
“A!” Lưu Duyên ngẩng phắt lên, hai mắt tỏa sáng, bả vai run rẩy, kích động: “Ngươi nghiêm túc không? Hay là đang giỡn?”
Giác thuẫn này là linh khí phàm cấp ngũ phẩm, do hắn dùng điểm cống hiến tích lũy suốt ba năm đổi lấy, có thể phối hợp với linh quyết tăng cường sức mạnh cho hắn, trong lòng hắn luôn coi là chí bảo.
Từ lúc bị hư, hắn vô cùng đau lòng, nghe Tần Liệt nói có thể chữa, Lưu Duyên làm sao mà không hưng phấn?
“Ta không dám cam đoan, chỉ muốn thử một chút thôi, cũng có thể làm nó bị hư luôn sau này không thể chữa được nữa.” Tần Liệt thấy hắn kích động quá, vội dội một gáo nước lạnh, để hắn khỏi ôm hy vọng quá lớn.
Thuẫn của Lưu Duyên khác với đoản mâu của Phùng Kiệt, đoản mâu là bị lực lôi điện phá mất chất liệu cấu tạo nên hắn không cách nào chữa được, còn tấm thuẫn chỉ bị hư linh trận, có thể sửa.
Nhưng hắn chưa từng làm chuyện kiểu này, nên không chắc chắn, không dám cam đoan có thể thành công.
“Tần Liệt, đừng làm bậy, thuẫn này là ngũ phẩm linh khí, nếu ngươi làm cho sau này không chữa được nữa, vậy…”
Lăng Ngữ Thi lúc nào cũng để mắt tới Tần Liệt, thấy hắn tìm Lưu Duyên, cũng lặng lẽ đến gần.
Nghe hắn nói muốn giúp Lưu Duyên chữa linh khí, Lăng Ngữ Thi kinh hãi, vội nhắc nhở, sợ hắn làm tấm thuẫn hư hẳn sẽ khiến Lưu Duyên ghi hận, ảnh hưởng tới tiền đồ tương lai của hắn.
Nghe Lăng Ngữ Thi nói vậy, Tần Liệt cũng muốn rút lui, vì dù sao hắn cũng chưa làm bao giờ, một chút chắc chắn cũng không có, nên thực cũng sợ làm hư hẳn cái linh khí kia.
“Bành!”
Lưu Duyên quăng tấm thuẫn xuống chân Tần Liệt, đứng bật dậy, nhìn Tần Liệt thật sâu, cười khổ: “Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nghe lời hôn thê, ngươi cứ thử đi. Đừng sợ, nếu thực bị hư, ta cũng sẽ không trách ngươi. Chúng ta hôm nay tình cảnh quá gian nan, không chắc còn sống đi ra, cho dù ngươi chỉ có một thành chắc chắn, ta cũng muốn thử, nếu nó có thể khôi phục, ta cũng có thể thêm hi vọng sống sót!”
“Người nghiêm túc thật à?” Lăng Ngữ Thi ngạc nhiên nhìn Lưu Duyên.
“Không thể truyền linh lực vào thuẫn, sức mạnh của ta không thể tăng lên được, nếu gặp phải võ giả Toái Băng Phủ ngang cấp, ta cũng khó chống nổi.” Lưu Duyên bất đắc dĩ, nhún vai: “Nếu như đám kia không cố sống cố chết đuổi theo, ta cũng sẽ không mạo hiểm, chọn cách chờ trở về các tìm luyện khí sư giúp đỡ, nhưng bây giờ… có thể trở về hay không còn không chắc được, có lựa chọn nào khác nữa sao?”
“Hiểu rồi.” Tần Liệt hít một hơi, ngồi xuống cạnh tấm thuẫn: “Cho ta một ít hỏa tinh thạch.”
“Cho ngươi!” Lưu Duyên đưa tới một túi da thú, trong túi có ít nhất khoảng mười viên hỏa tinh thạch, viên nào cũng to bằng nắm đấm, đỏ au như lửa, đều thuộc loại phẩm chất tốt nhất.
“Tần Liệt!” Lăng Ngữ Thi kêu to, vô cùng lo lắng: “Ngươi thực muốn làm sao? Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần? Ngay cả gia gia ngươi cũng chỉ có thể chữa linh khí từ phàm cấp ngũ phẩm trở xuống, còn linh khí này là ngũ phẩm thực sự, ngươi… ngươi thực vẫn muốn thử sao?”
“Gia gia ngươi là luyện khí sư à?” Lưu Duyên giật mình, càng thêm hy vọng.
Tần Liệt không đáp, lấy đá lửa nhóm hỏa tinh thạch, ba viên hỏa tinh thạch cháy lên một ngọn lửa đỏ thẫm, một luồng khí cực nóng trào ra.
Muốn chữa linh trận đồ, trước hết phải làm chất liệu của linh khí mềm đi, phải đốt hỏa tinh thạch một hồi mới làm được điều ấy.
Chúng mềm đi rồi, mới truyền linh lực vào, cẩn thận đi theo đường linh tuyến của linh trận, điều chỉnh lại, rồi ngừng đốt, từ từ làm linh khí nguội, quá trình này giúp linh văn trên linh trận cứng dần lại, đây chính là mục đích của việc chữa linh khí.
“Cái gì? Tần Liệt giúp Lưu Duyên chữa linh khí? Ta không nghe lầm chứ?”
“Không phải chứ? hắn còn biết luyện khí sao? Không lẽ thằng này là vạn năng?”
“Thuẫn của Lưu Duyên là linh khí phàm cấp ngũ phẩm đó! Năm đó, hồi Tần Sơn gia gia còn, cũng đâu có dám chữa linh khí cấp bậc này? Nếu lỡ phá hư đồ trận bên trong thì sao? Tần Liệt điên rồi hả?”
Người Lăng gia nghe tin Tần Liệt chữa linh khí, đều kinh hãi, nhao nhao ùa tới.
Cao Vũ nghe thấy cũng kinh ngạc không thôi, đến cạnh Lưu Duyên, lành lạnh nói: “Lưu đại ca, người làm gì thế? Thuẫn phàm cấp ngũ phẩm, ngươi đưa xằng bậy cho hắn, rốt cục ngươi nghĩ cái gì?”
Chẳng những Lưu Duyên không hiểu, mà những người khác cũng vậy, ai cũng nhìn Tần Liệt, không hiểu hắn hứng thú với cái gì trong cái linh khí bị hư kia.
“Hiếu kỳ thôi.” Tần Liệt lạnh nhạt đáp.
Lưu Duyên ngạc nhiên, nhìn Tần Liệt chằm chằm, rồi khẽ gật đầu, đưa thuẫn cho hắn.
“Dù sao cũng hư rồi, ngươi muốn xem gì cứ xem. Cái thuẫn này… ta phải dùng hai ngàn điểm cống hiến đổi lấy, hai ngàn điểm đó là ta tích lũy suốt ba năm, bây giờ hư mất, thật là đau lòng.”
Tần Liệt nhận thuẫn, thấy nó rất nặng, tạo cho hắn một cảm giác trầm trọng.
Hắn khẽ vuốt ngón tay lên lớp hoa văn trên bề mặt thuẫn, cảm thụ hoa văn, thầm truyền linh lực và tinh thần lực vào trong dò xét.
Tinh thần lực vừa truyền vào, hắn nhìn thấy ngay linh trận đồ đã bị hư – gồm những hai cái, Tụ linh trận và Tăng phúc trận.
Hai linh trận đồ này, so với hai trận đồ cùng tên trong Trấn Hồn Châu, thì đơn giản thô thiển hơn rất nhiều.
Hiện giờ, hắn đã nhớ được thêm linh trận đồ Tăng phúc, nên vừa nhìn thấy Tăng phúc trận đơn giản kia, hắn hiểu ra ngay.
Hai trận đồ Tụ linh và Tăng phúc chiếm gần hết không gian bên trong thuẫn, trận Tăng phúc lại còn khắc chạm lồng bên trong Tụ linh trận. hắn quan sát tỉ mỉ, phát hiện bị hư chỉ có Tụ linh trận mà thôi.
Một ít đồ tuyến trong trận vì bị công kích quá mạnh mà xoắn lại với nhau, làm cho việc vận hành linh lực trong linh trận bị bế tắc, nên Lưu Duyên không thể truyền linh lực vào.
Tụ linh trận không vận chuyển được, linh lực không thể truyền vào, nên Tăng phúc trận bên trong cũng không cách nào dùng được, làm cho linh khí hoàn toàn mất tác dụng.
Hai trận đồ trong thuẫn đối với Tần Liệt là vô cùng đơn giản, chỉ bằng một phần nhỏ hai trận đồ của hắn mà thôi. Nếu có thể giải quyết được mấy chỗ xoắn kia, thì Tụ linh trận và linh khí sẽ trở lại bình thường.
Ngón tay Tần Liệt khẽ vuốt mặt thuẫn, hơi cau mày, rất chuyên chú suy nghĩ.
Bọn Lưu Duyên đều khó hiểu, cảm thấy những động tác của Tần Liệt rất kỳ quái, không giống như là nhìn tấm thuẫn.
“Lưu ca, người Toái Băng Phủ còn đang truy tìm chúng ta, dù trong đêm tốc độ chậm đi nhiều nhưng chúng ta không thể để mất quá nhiều thời gian.” Cao Vũ bỗng lên tiếng: “Ta nghĩ chúng ta nên đi tiếp thôi.”
Lưu Duyên khẽ gật: “Ừ, không nên dừng lại một chỗ quá lâu.”
“Tần Liệt, ngươi dẫn đường tiếp đi, chúng ta đi theo ngươi.” Lăng Hâm chủ động tỏ thái độ.
Tần Liệt đang mải suy nghĩ bị Lăng Hâm làm cho tỉnh lại, bèn trả tấm thuẫn cho Lưu Duyên, nói: “Đi thôi, rời khỏi chỗ này, tìm chỗ an toàn trước đã.”
“Sao lại để hắn dẫn đường?” một võ giả Cao gia bất mãn.
“Vì nhờ hắn dẫn đường mà mặc dù lộ trình chúng ta hơi lòng vòng, nhưng không bị gặp một bầy linh thú nào cả, không ai bị thương vong!” Lăng Hâm khẽ đáp.
Nghe vậy, Lưu Duyên Cao Vũ đều kinh ngạc, Lưu Duyên nói: “Được! chúng ta đi theo Tần Liệt!”
“Vậy đi thôi.” Tần Liệt cau mày, lại tiến lên vị trí đầu tiên, thỉnh thoảng rút sơ đồ trong ngực ra liếc mắt, rồi mới xác định phương hướng mà đi.
Người Lăng gia theo sát phía sau, Lưu Duyên Cao Vũ băng bó qua loa vết thương rồi cũng đi theo.
“Tần Liệt này không hề đơn giản.” Lưu Duyên nói khẽ.
Cao Vũ sầm mặt, hừ một tiếng, không trả lời.
“Tạm thời đừng xung đột với Lăng gia, một số việc cứ tạm để đó, mọi người sống sót mới là việc quan trọng.” Lưu Duyên khuyên.
“Ta biết phải làm sao.” Cao Vũ đáp, vẻ mất kiên nhẫn.
Lưu Duyên khẽ gật đầu.
Tần Liệt vừa đi, vừa tiếp tục suy nghĩ về cái Tụ linh trận bị xoắn kia, nghĩ nếu muốn chữa trị, phải làm như thế nào.
Cũng không phải hắn có thiện cảm gì với Lưu Duyên, chẳng qua chỉ là muốn thử một chút, muốn vận dụng thử hai bức trận đồ trong óc, nhìn xem chúng có thực sự phát huy tác dụng như hắn nghĩ hay không.
Nếu có mới không uổng công hắn vất vả ghi nhớ, cũng giúp hắn quyết định có nên tiếp tục hao phí tinh lực để ghi nhớ nốt hai bức linh trận còn lại hay không.
Hai canh giờ sau.
Hắn dẫn mọi người đến một chỗ có nhiều cây cổ thụ, nói: “Mọi người ở đây nghỉ chân một chút, các người cũng xử lý vết thương một chút đi.” Hắn nói với Lưu Duyên Cao Vũ, vì lúc này hai người họ vẫn còn đang chảy máu.
Hai người không nói gì, tự tìm chỗ ngồi xuống, lấy thuốc trị thương thuần thục bôi vào.
Hai canh giờ qua, bọn hắn không đụng phải bất kỳ linh thú nào, điều này làm bọn hắn tin lời người Lăng gia nói – Tần Liệt hoàn toàn có thể giúp mọi người lẩn tránh linh thú!
“Giác thuẫn của ngươi, ta muốn chữa thử, nhưng được hay không ta không dám cam đoan.” Tần Liệt lặng lẽ đến cạnh Lưu Duyên, suy nghĩ một chút, rồi nói.
“A!” Lưu Duyên ngẩng phắt lên, hai mắt tỏa sáng, bả vai run rẩy, kích động: “Ngươi nghiêm túc không? Hay là đang giỡn?”
Giác thuẫn này là linh khí phàm cấp ngũ phẩm, do hắn dùng điểm cống hiến tích lũy suốt ba năm đổi lấy, có thể phối hợp với linh quyết tăng cường sức mạnh cho hắn, trong lòng hắn luôn coi là chí bảo.
Từ lúc bị hư, hắn vô cùng đau lòng, nghe Tần Liệt nói có thể chữa, Lưu Duyên làm sao mà không hưng phấn?
“Ta không dám cam đoan, chỉ muốn thử một chút thôi, cũng có thể làm nó bị hư luôn sau này không thể chữa được nữa.” Tần Liệt thấy hắn kích động quá, vội dội một gáo nước lạnh, để hắn khỏi ôm hy vọng quá lớn.
Thuẫn của Lưu Duyên khác với đoản mâu của Phùng Kiệt, đoản mâu là bị lực lôi điện phá mất chất liệu cấu tạo nên hắn không cách nào chữa được, còn tấm thuẫn chỉ bị hư linh trận, có thể sửa.
Nhưng hắn chưa từng làm chuyện kiểu này, nên không chắc chắn, không dám cam đoan có thể thành công.
“Tần Liệt, đừng làm bậy, thuẫn này là ngũ phẩm linh khí, nếu ngươi làm cho sau này không chữa được nữa, vậy…”
Lăng Ngữ Thi lúc nào cũng để mắt tới Tần Liệt, thấy hắn tìm Lưu Duyên, cũng lặng lẽ đến gần.
Nghe hắn nói muốn giúp Lưu Duyên chữa linh khí, Lăng Ngữ Thi kinh hãi, vội nhắc nhở, sợ hắn làm tấm thuẫn hư hẳn sẽ khiến Lưu Duyên ghi hận, ảnh hưởng tới tiền đồ tương lai của hắn.
Nghe Lăng Ngữ Thi nói vậy, Tần Liệt cũng muốn rút lui, vì dù sao hắn cũng chưa làm bao giờ, một chút chắc chắn cũng không có, nên thực cũng sợ làm hư hẳn cái linh khí kia.
“Bành!”
Lưu Duyên quăng tấm thuẫn xuống chân Tần Liệt, đứng bật dậy, nhìn Tần Liệt thật sâu, cười khổ: “Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nghe lời hôn thê, ngươi cứ thử đi. Đừng sợ, nếu thực bị hư, ta cũng sẽ không trách ngươi. Chúng ta hôm nay tình cảnh quá gian nan, không chắc còn sống đi ra, cho dù ngươi chỉ có một thành chắc chắn, ta cũng muốn thử, nếu nó có thể khôi phục, ta cũng có thể thêm hi vọng sống sót!”
“Người nghiêm túc thật à?” Lăng Ngữ Thi ngạc nhiên nhìn Lưu Duyên.
“Không thể truyền linh lực vào thuẫn, sức mạnh của ta không thể tăng lên được, nếu gặp phải võ giả Toái Băng Phủ ngang cấp, ta cũng khó chống nổi.” Lưu Duyên bất đắc dĩ, nhún vai: “Nếu như đám kia không cố sống cố chết đuổi theo, ta cũng sẽ không mạo hiểm, chọn cách chờ trở về các tìm luyện khí sư giúp đỡ, nhưng bây giờ… có thể trở về hay không còn không chắc được, có lựa chọn nào khác nữa sao?”
“Hiểu rồi.” Tần Liệt hít một hơi, ngồi xuống cạnh tấm thuẫn: “Cho ta một ít hỏa tinh thạch.”
“Cho ngươi!” Lưu Duyên đưa tới một túi da thú, trong túi có ít nhất khoảng mười viên hỏa tinh thạch, viên nào cũng to bằng nắm đấm, đỏ au như lửa, đều thuộc loại phẩm chất tốt nhất.
“Tần Liệt!” Lăng Ngữ Thi kêu to, vô cùng lo lắng: “Ngươi thực muốn làm sao? Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần? Ngay cả gia gia ngươi cũng chỉ có thể chữa linh khí từ phàm cấp ngũ phẩm trở xuống, còn linh khí này là ngũ phẩm thực sự, ngươi… ngươi thực vẫn muốn thử sao?”
“Gia gia ngươi là luyện khí sư à?” Lưu Duyên giật mình, càng thêm hy vọng.
Tần Liệt không đáp, lấy đá lửa nhóm hỏa tinh thạch, ba viên hỏa tinh thạch cháy lên một ngọn lửa đỏ thẫm, một luồng khí cực nóng trào ra.
Muốn chữa linh trận đồ, trước hết phải làm chất liệu của linh khí mềm đi, phải đốt hỏa tinh thạch một hồi mới làm được điều ấy.
Chúng mềm đi rồi, mới truyền linh lực vào, cẩn thận đi theo đường linh tuyến của linh trận, điều chỉnh lại, rồi ngừng đốt, từ từ làm linh khí nguội, quá trình này giúp linh văn trên linh trận cứng dần lại, đây chính là mục đích của việc chữa linh khí.
“Cái gì? Tần Liệt giúp Lưu Duyên chữa linh khí? Ta không nghe lầm chứ?”
“Không phải chứ? hắn còn biết luyện khí sao? Không lẽ thằng này là vạn năng?”
“Thuẫn của Lưu Duyên là linh khí phàm cấp ngũ phẩm đó! Năm đó, hồi Tần Sơn gia gia còn, cũng đâu có dám chữa linh khí cấp bậc này? Nếu lỡ phá hư đồ trận bên trong thì sao? Tần Liệt điên rồi hả?”
Người Lăng gia nghe tin Tần Liệt chữa linh khí, đều kinh hãi, nhao nhao ùa tới.
Cao Vũ nghe thấy cũng kinh ngạc không thôi, đến cạnh Lưu Duyên, lành lạnh nói: “Lưu đại ca, người làm gì thế? Thuẫn phàm cấp ngũ phẩm, ngươi đưa xằng bậy cho hắn, rốt cục ngươi nghĩ cái gì?”
Bình luận truyện