Lỡ Rồi Yêu Luôn
Chương 20
Khi Trình Lưu nghe thấy có người gọi tên mình, cô đang vui vẻ nói với bạn trai vừa xốc tấm vải đỏ lên: “Quà cho anh đấy!”
Chính giữa cốp sau xe là một tấm bảng vàng nguyên khối, hai bên là hai viên gạch vàng, dưới ánh mặt trời, ánh vàng chiếu ra tứ phía chói sáng rực rỡ. Ánh vàng khiến bầu trời tháng Tư trở nên ấm áp, ít nhất là trong lòng Tiểu Trình tổng đã nghĩ vậy trước khi quay đầu lại.
Song, khi vừa quay lại nhìn thấy người vội vàng chạy tới, nụ cười trên mặt cô dần dần cứng ngắc, nỗi chột dạ râm ran trong lòng. Bởi vì vóc người khá quen và tính khí cáu kỉnh quen thuộc ấy đang nghênh ngang trở lại sau vài tháng.
Anh ta càng đến gần, Trình Lưu càng cảm thấy quen thuộc, quen thuộc như người bạn trai mà cô đã hẹn hò nửa năm trước. Một số ký ức tự động bị bóp méo và thay đổi trong đầu đột nhiên bắt đầu được uốn nắn lại.
“Thảo nào tôi nhắn nhiều tin như vậy mà không phản hồi, gọi thoại nhiều vậy mà cũng không trả lời!” Uông Hồng Dương xông tới, nắm bắt rất chuẩn xác bộ dạng của người đàn ông bị phụ tình, “Trình Lưu, cô quả nhiên đã có niềm vui mới.”
… Giọng nói quen thuộc này.
Vào lúc này, bầu trời tháng Tư lấp lánh ánh vàng ấm áp của Tiểu Trình tổng bỗng chốc sụp đổ, tối sầm lại.
“Cô ấy là vệ sĩ do tôi mời đến.” Quý Triều Chu nghe thấy lời nói của người vừa lao đến thì buông bàn tay đang chặn ánh sáng, quay mặt lại, theo bản năng giải thích cho Số 6.
Anh cho rằng đối phương là chồng của Số 6, anh không hy vọng một người mẹ vất vả vì công việc bị hiểu lầm. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Uông Hồng Dương, Quý Triều Chu không khỏi sững sờ. Hơn mười phút trước, anh vừa nhìn thấy người này trên điện thoại di động của cô gái tóc xanh ở trung tâm thương mại, đối phương từng nói rằng hai người rất giống nhau.
Người này chính là chồng của cô vệ sĩ?
Tuy rằng có chút trùng hợp nhưng Quý Triều Chu cũng không để ý, anh không muốn xen vào chuyện riêng của vệ sĩ nên thu hồi ánh mắt, định chủ động né tránh.
Anh liếc ngang qua cốp sau xe, hơi ngạc nhiên tại sao Quý Mộ Sơn vẫn còn tặng quà. Nhưng hình ảnh trước mắt khiến Quý Triều Chu đột nhiên đờ đẫn, lông mày dần nhíu lại, anh nhìn chằm chằm vào tấm bảng vàng, trầm giọng chậm rãi đọc lên: “Trình Lưu… Uông Hồng Dương?”
Chính giữa tấm bảng vàng vẽ hai trái tim nương tựa vào nhau, bên trong khắc hai cái tên này, chúng được nối với nhau bằng một mũi tên xuyên qua hai trái tim. Ngoài ra còn có hai viên gạch vàng, mỗi bên khắc bốn chữ theo thứ tự lần lượt: Tình vững hơn gạch, vĩnh viễn không mục (mục nát).
Quý Triều Chu vừa rồi nghe rất rõ, Số 6 nói đó là quà tặng cho anh. Nhưng đây chắc chắn không phải là thứ mà Quý Mộ Sơn sẽ gửi.
“Hah, vệ sĩ? Trình Lưu làm vệ sĩ cho anh? Nói dối mà không viết nháp trước à?” Uông Hồng Dương nghe thấy lời này thì chế nhạo, căm phẫn nhìn đống túi trên tay Trình Lưu, rõ ràng còn có cả qu@n lót nam!
Mình cùng lắm chỉ là đang mập mờ với những người phụ nữ khác, còn Trình Lưu đã mua đồ lót cho người đàn ông khác rồi! Thật khó để không nghĩ về những gì đã xảy ra giữa họ.
Uông Hồng Dương nhìn Trình Lưu, cảm thấy trên đầu mình còn xanh hơn cả cô! (Lynn: ý là bị cắm sừng á)
Quý Triều Chu nhíu mày, không hiểu đối phương đang nói gì.
Lúc này cô gái tóc ngắn đuổi tới: “Hồng Dương, anh sao vậy?”
Quý Triều Chu đang đứng quay mặt trước cốp xe, khi cô gái tóc ngắn nhìn thấy một bên mặt của anh, không khỏi thốt lên một tiếng, nắm lấy tay Uông Hồng Dương rồi nói nhỏ: “Anh ta giống hệt anh.”
Uông Hồng Dương trời sinh tự hào nhất về khuôn mặt của mình, nhưng khi nhìn thấy Quý Triều Chu vào lúc này, anh ta lại có cảm giác tự ti. Cơn giận vốn chỉ giả ba phần nay biến thành mười phần, Uông Hồng Dương hất tay cô gái tóc ngắn ra.
Cô gái tóc ngắn định dỗ dành anh ta, nhưng khi nhìn thấy tấm bảng vàng trong cốp xe, sắc mặt lập tức thay đổi, cô gái chỉ vào tấm bảng rồi nói: “Tại sao ở trên này lại có tên của anh và người khác? Cô ta là ai?”
Uông Hồng Dương điên tiết quay lại, nhất thời bị cái tên và trái tim lấp lánh ánh vàng làm cho giật mình. Anh ta nhìn Trình Lưu với vẻ do dự: “Đây là… tặng cho anh?”
Chẳng lẽ mình đã trách nhầm Trình Lưu?
Nhưng qu@n lót thì không thể là mua cho mình được!
Quý Triều Chu nhìn lướt qua ba người họ, cuối cùng dõi mắt về phía Trình Lưu.
Cô nói tặng anh một món quà, nhưng đó là quà chỉ dành cho những cặp tình nhân, cái tên được khắc trên tấm bảng cũng là Uông Hồng Dương, mà Uông Hồng Dương có vẻ hơi giống anh. Trong nháy mắt, Quý Triều Chu đoán ra một kết luận không theo lẽ thường, nhưng lại cảm thấy không logic cho lắm.
Đối phương rõ ràng đã mang tới chậu nai linh lan mà Quý Mộ Sơn gửi ảnh đến, cũng có cả tài khoản Wechat của Quý Mộ Sơn trong điện thoại.
Trong bãi đậu xe ở sân bay ngày hôm đó, tin nhắn trao đổi cuối cùng anh thấy giữa cô và Quý Mộ Sơn trên Wechat là: Được.
Quý Triều Chu nhớ lại hành vi của đối phương mấy ngày qua, chẳng có điểm nào không phù hợp với hành vi của một người vệ sĩ, khi anh giới thiệu với dì Vân, đối phương cũng không phủ nhận.
Về phần Trình Lưu, hiện tại cô đang trong cú sốc quá lớn.
Hình như mình… thật sự… đã nhận nhầm… bạn trai rồi!
Người bạn trai mấy ngày nay trở nên xinh đẹp lại lạnh nhạt, có sức hút chí mạng đối với cô dường như không phải người bạn trai mà cô đã hẹn hò cách đây nửa năm.
Nhưng anh ấy… tại sao anh ấy không phủ nhận?
Trình Lưu vô thức nhìn ‘bạn trai’ đứng bên cạnh mình, trong lòng lại thấy ngẩn ngơ, mọi thứ về anh cứ thế lớn dần trong trái tim cô.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều có chút bối rối.
Khuôn mặt luôn thờ ơ của Quý Triều Chu giờ lại thể hiện chút cảm xúc khác, cuối cùng anh mở miệng hỏi một điều vẫn chưa được xác nhận: “Cô không phải vệ sĩ do Quý Mộ Sơn mời đến?”
“Ai?” Đầu óc Trình Lưu nhão như bột, lần đầu tiên trong đời gặp phải Waterloo*, cô ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa: Quý Mộ Sơn? Quý Mộ Sơn gì? Nghe có vẻ quen quen.*Waterloo có thể hiểu là một trận thua mang tính quyết định. Xuất phát từ trận chiến tại Waterloo nơi Napoleon thua Công tước Wellington vào năm 1815. Đây chính là trận chiến kết thúc sự nghiệp quân sự vĩ đại của Napoleon, cũng kết thúc 23 năm xích mích giữa nước Pháp và những quốc gia Châu Âu còn lại.Quý Triều Chu lập tức nhíu mày: Cô ấy không biết Quý Mộ Sơn? Nhưng ảnh đại diện của ‘Quý tổng’ mà anh nhìn thấy trên màn hình điện thoại lúc ấy rõ ràng giống với Quý Mộ Sơn.
Đó cũng chỉ là sự trùng hợp?
“Ý anh là Quý tổng của công ty ô tô Thiên Khải?” Trình Lưu rốt cuộc cũng nhớ ra Quý Mộ Sơn là ai, cô hết sức hoang mang, “Vì sao em lại là vệ sĩ do ông ta mời đến?”
Quý Triều Chu: “…”
“Anh thật sự không phải Uông Hồng Dương?” Tiểu Trình tổng hỏi bằng tia hy vọng cuối cùng, sao anh ấy lại không phải là bạn trai của mình?
“Cái gì?” Uông Hồng Dương bị gạt qua một bên rất là tức giận, “Aizz, chết tiệt, hai người đang nói cái quái gì vậy?”
Mình vẫn đang đứng đây mà hai người họ nói cái gì mà không phải với chả phải Uông Hồng Dương?
Kinh hỉ cũng chẳng ai làm như thế, Cá tháng Tư đã qua từ lâu rồi.
Quý Triều Chu im lặng hồi lâu: “Tôi không phải Uông Hồng Dương.”
Tức là cô gái này vẫn cho rằng mình là bạn trai của cô ấy? Tại sao lại có người không có cả số điện thoại lẫn tài khoản Wechat của bạn trai, cũng không biết anh ta đang sống ở đâu?
Trình Lưu vô thức hỏi: “Vậy thì anh…” Tên là gì?
“Triều Chu?” Cách đó không xa vang lên một giọng nam trầm ổn.
Mấy người họ theo bản năng nhìn về phía đó.
Quý Mộ Sơn ngồi trên xe đi ngang qua, khi nhìn ra ngoài thì thấy Quý Triều Chu ở bên đường, bèn yêu cầu tài xế dừng lại, tự mình chạy vội sang.
“Tiểu Trình tổng?” Quý Mộ Sơn đến gần mới phát hiện Trình Lưu cũng đang có mặt ở đó, nụ cười lấy lòng khi gặp được con trai bỗng chốc thu liễm.
Ông khách sáo gật đầu, lại bất giác bị tấm bảng vàng và hai viên gạch vàng trong cốp xe thu hút, hồi tưởng chuyện đã xảy ra trong buổi đấu giá hôm đó, mắt nhìn Uông Hồng Dương rồi nói với Trình Lưu: “Người này hẳn là bạn trai của Tiểu Trình tổng, món quà của cô hôm nay… rất độc đáo.”
Trình Lưu đột nhiên có chút ngộp thở: “Tôi…”
Sau khi Quý Triều Chu nghe được lời nói của Quý Mộ Sơn, ánh mắt anh quét qua những người này, cuối cùng dừng lại trên mặt Trình Lưu: Tiểu Trình tổng?
Thấy con trai đang nhìn Trình Lưu, Quý Mộ Sơn chủ động giới thiệu: “Đây là Trình Lưu, người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn, là một người tuổi trẻ tài cao, rất nổi tiếng trong ngành.”
Nói xong, ông lại giới thiệu với Trình Lưu, khuôn mặt anh tuấn rắn rỏi của Quý Mộ Sơn phảng phất niềm tự hào của người cha: “Triều Chu là con trai tôi, Di Độ Nhiễm Sơn do nó sáng tạo nên.”
Đầu óc Trình Lưu lập tức chết máy: “Con trai?”
Con trai ai? Mình vừa nghe thấy gì vậy?
Quý Mộ Sơn nhìn về phía Quý Triều Chu và nói với Trình Lưu: “Triều Chu thích trồng hoa, vì thế tôi muốn tặng cho nó chậu nai linh lan ấy. Tiếc là hôm đó bị Tiểu Trình tổng giành mất, đem đi tặng cho bạn trai.”
Trình-người đã càn rỡ giành giật món quà vốn để tặng con trai của Quý tổng-Lưu, cũng là người sau đó đã đem nó đến cho con trai của Quý tổng: “…”
Quý Triều Chu, người đã nhận được chậu hoa linh lan đó: “…”
Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi cả hai lại chớp mắt nhìn đi chỗ khác.
Quý Mộ Sơn để ý thấy một cô gái tóc ngắn, trên khuôn mặt nghiêm nghị nở nụ cười nhân hậu: “Cháu chính là bạn gái của Triều Chu?”
Ông nghĩ thầm, hình như cô gái này không cao như người Quản lý miêu tả, gương mặt tròn trịa cũng không dữ dằn, đúng là một cô gái nhỏ nhắn dễ thương.
Trình Lưu vội vã quay đầu nhìn cô gái tóc ngắn, trong lòng lạnh lẽo: “Bạn gái?” Bạn trai cô đã có bạn gái rồi sao?
Cô gái tóc ngắn không hiểu gì hết: “?”
Uông Hồng Dương lại bối con nhà bà rối, anh ta nghi ngờ mình không hiểu tiếng người. (Lynn: hahahahahahahahaha)
Quý Triều Chu nhìn Quý Mộ Sơn, cau mày: “Ông đang nói gì vậy?”
Quý Mộ Sơn cho rằng con trai mình không vui, giải thích với vẻ luống cuống: “Hôm qua bố đã đến Khu tập thể Văn Hưng, người Quản lý khu nhà kể con đã rời đi cùng bạn gái, con đang đi mua đồ cùng cô bé?”
Bốn nam thanh nữ tú cùng đứng đây, Quý Mộ Sơn đầu tiên loại bỏ Trình Lưu, chỉ còn lại cô gái tóc ngắn, ông tự nhiên nghĩ rằng cô ấy là bạn gái của con trai mình.
Nơi ở của Triều Chu vừa bị cháy nên việc cùng bạn gái đi mua sắm là chuyện hết sức bình thường.
Vào lúc này, một con đường nào đó bên trung tâm thương mại sang trọng bậc nhất thành phố S ngập trong sự yên tĩnh khiến người ta xấu hổ, cả sự bối rối hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây.
Cô gái tóc ngắn chậm rãi nhấc tay chỉ vào Quý Triều Chu: “Cháu không biết anh ta.”
Quý tổng làm mưa làm gió trong giới kinh doanh nhất thời không phản ứng kịp: Tại sao bạn gái của Triều Chu lại không biết Triều Chu?
Cô gái tóc ngắn dựa vào bên người Uông Hồng Dương: “Chúng cháu mới là…”
Uông Hồng Dương lập tức né tránh sự tiếp xúc của cô gái tóc ngắn, nói với cô ta: “Chúng ta chỉ là bạn tốt, anh vẫn coi em như em gái.” (Lynn: chúc mừng em gái đã quay vào ô ‘em gái mưa’)
“Hồng Dương, anh có ý gì?” Cô gái tóc ngắn tức giận: “Em mới mua cho anh một chiếc đồng hồ đó!”
“Em vẫn muốn tặng tôi quà, chẳng qua tôi không thể từ chối lòng tốt của em thôi.” Uông Hồng Dương có thể phân rõ nặng nhẹ, anh ta biết mình không thể từ bỏ Trình Lưu, “Tôi đã có bạn gái rồi.”
“Sao anh có thể như vậy?!” Cô gái tóc ngắn mặt đỏ rần vì tức giận.
Uông Hồng Dương mặc kệ cô gái làm mình làm mẩy: Cô ta chỉ có thể coi là phú nhị đại có tí tiền, vốn không thể so sánh với Trình Lưu.
Bây giờ đã bị phá nát, anh ta đành phải từ bỏ cô gái tóc ngắn.
Huống hồ Trình Lưu vẫn thích mình, thậm chí còn chuẩn bị bảng vàng cho mình, tuy có hơi thô thiển nhưng đáng tiền.
Uông Hồng Dương cố tình nhìn Trình Lưu với vẻ oán hận: “Em mà cứ không đến gặp anh, có ngày anh sẽ bị người khác cướp mất đấy.”
“Anh cho rằng bảng vàng bạn gái tặng cho anh là thứ gì tốt lắm hả.” Nghe vậy, trong lòng cô gái tóc ngắn nổi lên cục tức, trên trán nổi đầy gân xanh, điên tiết chỉ vào Quý Triều Chu và túi qu@n lót nam trên tay Trình Lưu: “Chẳng phải cô ta vẫn mua đồ lót cho người đàn ông khác!”
Quý Mộ Sơn theo hướng cô gái tóc ngắn chỉ, nhìn túi đồ lót nam trong tay Trình Lưu, ông lấy làm khó hiểu: … Mua đồ lót cho ai?
Trình Lưu nhìn Quý Triều Chu lần cuối, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn lên trời: Sao bầu trời trước mặt mình bỗng tối sầm lại?(Lynn: Tương lai tươi sáng nay còn đâu)
Chính giữa cốp sau xe là một tấm bảng vàng nguyên khối, hai bên là hai viên gạch vàng, dưới ánh mặt trời, ánh vàng chiếu ra tứ phía chói sáng rực rỡ. Ánh vàng khiến bầu trời tháng Tư trở nên ấm áp, ít nhất là trong lòng Tiểu Trình tổng đã nghĩ vậy trước khi quay đầu lại.
Song, khi vừa quay lại nhìn thấy người vội vàng chạy tới, nụ cười trên mặt cô dần dần cứng ngắc, nỗi chột dạ râm ran trong lòng. Bởi vì vóc người khá quen và tính khí cáu kỉnh quen thuộc ấy đang nghênh ngang trở lại sau vài tháng.
Anh ta càng đến gần, Trình Lưu càng cảm thấy quen thuộc, quen thuộc như người bạn trai mà cô đã hẹn hò nửa năm trước. Một số ký ức tự động bị bóp méo và thay đổi trong đầu đột nhiên bắt đầu được uốn nắn lại.
“Thảo nào tôi nhắn nhiều tin như vậy mà không phản hồi, gọi thoại nhiều vậy mà cũng không trả lời!” Uông Hồng Dương xông tới, nắm bắt rất chuẩn xác bộ dạng của người đàn ông bị phụ tình, “Trình Lưu, cô quả nhiên đã có niềm vui mới.”
… Giọng nói quen thuộc này.
Vào lúc này, bầu trời tháng Tư lấp lánh ánh vàng ấm áp của Tiểu Trình tổng bỗng chốc sụp đổ, tối sầm lại.
“Cô ấy là vệ sĩ do tôi mời đến.” Quý Triều Chu nghe thấy lời nói của người vừa lao đến thì buông bàn tay đang chặn ánh sáng, quay mặt lại, theo bản năng giải thích cho Số 6.
Anh cho rằng đối phương là chồng của Số 6, anh không hy vọng một người mẹ vất vả vì công việc bị hiểu lầm. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Uông Hồng Dương, Quý Triều Chu không khỏi sững sờ. Hơn mười phút trước, anh vừa nhìn thấy người này trên điện thoại di động của cô gái tóc xanh ở trung tâm thương mại, đối phương từng nói rằng hai người rất giống nhau.
Người này chính là chồng của cô vệ sĩ?
Tuy rằng có chút trùng hợp nhưng Quý Triều Chu cũng không để ý, anh không muốn xen vào chuyện riêng của vệ sĩ nên thu hồi ánh mắt, định chủ động né tránh.
Anh liếc ngang qua cốp sau xe, hơi ngạc nhiên tại sao Quý Mộ Sơn vẫn còn tặng quà. Nhưng hình ảnh trước mắt khiến Quý Triều Chu đột nhiên đờ đẫn, lông mày dần nhíu lại, anh nhìn chằm chằm vào tấm bảng vàng, trầm giọng chậm rãi đọc lên: “Trình Lưu… Uông Hồng Dương?”
Chính giữa tấm bảng vàng vẽ hai trái tim nương tựa vào nhau, bên trong khắc hai cái tên này, chúng được nối với nhau bằng một mũi tên xuyên qua hai trái tim. Ngoài ra còn có hai viên gạch vàng, mỗi bên khắc bốn chữ theo thứ tự lần lượt: Tình vững hơn gạch, vĩnh viễn không mục (mục nát).
Quý Triều Chu vừa rồi nghe rất rõ, Số 6 nói đó là quà tặng cho anh. Nhưng đây chắc chắn không phải là thứ mà Quý Mộ Sơn sẽ gửi.
“Hah, vệ sĩ? Trình Lưu làm vệ sĩ cho anh? Nói dối mà không viết nháp trước à?” Uông Hồng Dương nghe thấy lời này thì chế nhạo, căm phẫn nhìn đống túi trên tay Trình Lưu, rõ ràng còn có cả qu@n lót nam!
Mình cùng lắm chỉ là đang mập mờ với những người phụ nữ khác, còn Trình Lưu đã mua đồ lót cho người đàn ông khác rồi! Thật khó để không nghĩ về những gì đã xảy ra giữa họ.
Uông Hồng Dương nhìn Trình Lưu, cảm thấy trên đầu mình còn xanh hơn cả cô! (Lynn: ý là bị cắm sừng á)
Quý Triều Chu nhíu mày, không hiểu đối phương đang nói gì.
Lúc này cô gái tóc ngắn đuổi tới: “Hồng Dương, anh sao vậy?”
Quý Triều Chu đang đứng quay mặt trước cốp xe, khi cô gái tóc ngắn nhìn thấy một bên mặt của anh, không khỏi thốt lên một tiếng, nắm lấy tay Uông Hồng Dương rồi nói nhỏ: “Anh ta giống hệt anh.”
Uông Hồng Dương trời sinh tự hào nhất về khuôn mặt của mình, nhưng khi nhìn thấy Quý Triều Chu vào lúc này, anh ta lại có cảm giác tự ti. Cơn giận vốn chỉ giả ba phần nay biến thành mười phần, Uông Hồng Dương hất tay cô gái tóc ngắn ra.
Cô gái tóc ngắn định dỗ dành anh ta, nhưng khi nhìn thấy tấm bảng vàng trong cốp xe, sắc mặt lập tức thay đổi, cô gái chỉ vào tấm bảng rồi nói: “Tại sao ở trên này lại có tên của anh và người khác? Cô ta là ai?”
Uông Hồng Dương điên tiết quay lại, nhất thời bị cái tên và trái tim lấp lánh ánh vàng làm cho giật mình. Anh ta nhìn Trình Lưu với vẻ do dự: “Đây là… tặng cho anh?”
Chẳng lẽ mình đã trách nhầm Trình Lưu?
Nhưng qu@n lót thì không thể là mua cho mình được!
Quý Triều Chu nhìn lướt qua ba người họ, cuối cùng dõi mắt về phía Trình Lưu.
Cô nói tặng anh một món quà, nhưng đó là quà chỉ dành cho những cặp tình nhân, cái tên được khắc trên tấm bảng cũng là Uông Hồng Dương, mà Uông Hồng Dương có vẻ hơi giống anh. Trong nháy mắt, Quý Triều Chu đoán ra một kết luận không theo lẽ thường, nhưng lại cảm thấy không logic cho lắm.
Đối phương rõ ràng đã mang tới chậu nai linh lan mà Quý Mộ Sơn gửi ảnh đến, cũng có cả tài khoản Wechat của Quý Mộ Sơn trong điện thoại.
Trong bãi đậu xe ở sân bay ngày hôm đó, tin nhắn trao đổi cuối cùng anh thấy giữa cô và Quý Mộ Sơn trên Wechat là: Được.
Quý Triều Chu nhớ lại hành vi của đối phương mấy ngày qua, chẳng có điểm nào không phù hợp với hành vi của một người vệ sĩ, khi anh giới thiệu với dì Vân, đối phương cũng không phủ nhận.
Về phần Trình Lưu, hiện tại cô đang trong cú sốc quá lớn.
Hình như mình… thật sự… đã nhận nhầm… bạn trai rồi!
Người bạn trai mấy ngày nay trở nên xinh đẹp lại lạnh nhạt, có sức hút chí mạng đối với cô dường như không phải người bạn trai mà cô đã hẹn hò cách đây nửa năm.
Nhưng anh ấy… tại sao anh ấy không phủ nhận?
Trình Lưu vô thức nhìn ‘bạn trai’ đứng bên cạnh mình, trong lòng lại thấy ngẩn ngơ, mọi thứ về anh cứ thế lớn dần trong trái tim cô.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều có chút bối rối.
Khuôn mặt luôn thờ ơ của Quý Triều Chu giờ lại thể hiện chút cảm xúc khác, cuối cùng anh mở miệng hỏi một điều vẫn chưa được xác nhận: “Cô không phải vệ sĩ do Quý Mộ Sơn mời đến?”
“Ai?” Đầu óc Trình Lưu nhão như bột, lần đầu tiên trong đời gặp phải Waterloo*, cô ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa: Quý Mộ Sơn? Quý Mộ Sơn gì? Nghe có vẻ quen quen.*Waterloo có thể hiểu là một trận thua mang tính quyết định. Xuất phát từ trận chiến tại Waterloo nơi Napoleon thua Công tước Wellington vào năm 1815. Đây chính là trận chiến kết thúc sự nghiệp quân sự vĩ đại của Napoleon, cũng kết thúc 23 năm xích mích giữa nước Pháp và những quốc gia Châu Âu còn lại.Quý Triều Chu lập tức nhíu mày: Cô ấy không biết Quý Mộ Sơn? Nhưng ảnh đại diện của ‘Quý tổng’ mà anh nhìn thấy trên màn hình điện thoại lúc ấy rõ ràng giống với Quý Mộ Sơn.
Đó cũng chỉ là sự trùng hợp?
“Ý anh là Quý tổng của công ty ô tô Thiên Khải?” Trình Lưu rốt cuộc cũng nhớ ra Quý Mộ Sơn là ai, cô hết sức hoang mang, “Vì sao em lại là vệ sĩ do ông ta mời đến?”
Quý Triều Chu: “…”
“Anh thật sự không phải Uông Hồng Dương?” Tiểu Trình tổng hỏi bằng tia hy vọng cuối cùng, sao anh ấy lại không phải là bạn trai của mình?
“Cái gì?” Uông Hồng Dương bị gạt qua một bên rất là tức giận, “Aizz, chết tiệt, hai người đang nói cái quái gì vậy?”
Mình vẫn đang đứng đây mà hai người họ nói cái gì mà không phải với chả phải Uông Hồng Dương?
Kinh hỉ cũng chẳng ai làm như thế, Cá tháng Tư đã qua từ lâu rồi.
Quý Triều Chu im lặng hồi lâu: “Tôi không phải Uông Hồng Dương.”
Tức là cô gái này vẫn cho rằng mình là bạn trai của cô ấy? Tại sao lại có người không có cả số điện thoại lẫn tài khoản Wechat của bạn trai, cũng không biết anh ta đang sống ở đâu?
Trình Lưu vô thức hỏi: “Vậy thì anh…” Tên là gì?
“Triều Chu?” Cách đó không xa vang lên một giọng nam trầm ổn.
Mấy người họ theo bản năng nhìn về phía đó.
Quý Mộ Sơn ngồi trên xe đi ngang qua, khi nhìn ra ngoài thì thấy Quý Triều Chu ở bên đường, bèn yêu cầu tài xế dừng lại, tự mình chạy vội sang.
“Tiểu Trình tổng?” Quý Mộ Sơn đến gần mới phát hiện Trình Lưu cũng đang có mặt ở đó, nụ cười lấy lòng khi gặp được con trai bỗng chốc thu liễm.
Ông khách sáo gật đầu, lại bất giác bị tấm bảng vàng và hai viên gạch vàng trong cốp xe thu hút, hồi tưởng chuyện đã xảy ra trong buổi đấu giá hôm đó, mắt nhìn Uông Hồng Dương rồi nói với Trình Lưu: “Người này hẳn là bạn trai của Tiểu Trình tổng, món quà của cô hôm nay… rất độc đáo.”
Trình Lưu đột nhiên có chút ngộp thở: “Tôi…”
Sau khi Quý Triều Chu nghe được lời nói của Quý Mộ Sơn, ánh mắt anh quét qua những người này, cuối cùng dừng lại trên mặt Trình Lưu: Tiểu Trình tổng?
Thấy con trai đang nhìn Trình Lưu, Quý Mộ Sơn chủ động giới thiệu: “Đây là Trình Lưu, người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn, là một người tuổi trẻ tài cao, rất nổi tiếng trong ngành.”
Nói xong, ông lại giới thiệu với Trình Lưu, khuôn mặt anh tuấn rắn rỏi của Quý Mộ Sơn phảng phất niềm tự hào của người cha: “Triều Chu là con trai tôi, Di Độ Nhiễm Sơn do nó sáng tạo nên.”
Đầu óc Trình Lưu lập tức chết máy: “Con trai?”
Con trai ai? Mình vừa nghe thấy gì vậy?
Quý Mộ Sơn nhìn về phía Quý Triều Chu và nói với Trình Lưu: “Triều Chu thích trồng hoa, vì thế tôi muốn tặng cho nó chậu nai linh lan ấy. Tiếc là hôm đó bị Tiểu Trình tổng giành mất, đem đi tặng cho bạn trai.”
Trình-người đã càn rỡ giành giật món quà vốn để tặng con trai của Quý tổng-Lưu, cũng là người sau đó đã đem nó đến cho con trai của Quý tổng: “…”
Quý Triều Chu, người đã nhận được chậu hoa linh lan đó: “…”
Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi cả hai lại chớp mắt nhìn đi chỗ khác.
Quý Mộ Sơn để ý thấy một cô gái tóc ngắn, trên khuôn mặt nghiêm nghị nở nụ cười nhân hậu: “Cháu chính là bạn gái của Triều Chu?”
Ông nghĩ thầm, hình như cô gái này không cao như người Quản lý miêu tả, gương mặt tròn trịa cũng không dữ dằn, đúng là một cô gái nhỏ nhắn dễ thương.
Trình Lưu vội vã quay đầu nhìn cô gái tóc ngắn, trong lòng lạnh lẽo: “Bạn gái?” Bạn trai cô đã có bạn gái rồi sao?
Cô gái tóc ngắn không hiểu gì hết: “?”
Uông Hồng Dương lại bối con nhà bà rối, anh ta nghi ngờ mình không hiểu tiếng người. (Lynn: hahahahahahahahaha)
Quý Triều Chu nhìn Quý Mộ Sơn, cau mày: “Ông đang nói gì vậy?”
Quý Mộ Sơn cho rằng con trai mình không vui, giải thích với vẻ luống cuống: “Hôm qua bố đã đến Khu tập thể Văn Hưng, người Quản lý khu nhà kể con đã rời đi cùng bạn gái, con đang đi mua đồ cùng cô bé?”
Bốn nam thanh nữ tú cùng đứng đây, Quý Mộ Sơn đầu tiên loại bỏ Trình Lưu, chỉ còn lại cô gái tóc ngắn, ông tự nhiên nghĩ rằng cô ấy là bạn gái của con trai mình.
Nơi ở của Triều Chu vừa bị cháy nên việc cùng bạn gái đi mua sắm là chuyện hết sức bình thường.
Vào lúc này, một con đường nào đó bên trung tâm thương mại sang trọng bậc nhất thành phố S ngập trong sự yên tĩnh khiến người ta xấu hổ, cả sự bối rối hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây.
Cô gái tóc ngắn chậm rãi nhấc tay chỉ vào Quý Triều Chu: “Cháu không biết anh ta.”
Quý tổng làm mưa làm gió trong giới kinh doanh nhất thời không phản ứng kịp: Tại sao bạn gái của Triều Chu lại không biết Triều Chu?
Cô gái tóc ngắn dựa vào bên người Uông Hồng Dương: “Chúng cháu mới là…”
Uông Hồng Dương lập tức né tránh sự tiếp xúc của cô gái tóc ngắn, nói với cô ta: “Chúng ta chỉ là bạn tốt, anh vẫn coi em như em gái.” (Lynn: chúc mừng em gái đã quay vào ô ‘em gái mưa’)
“Hồng Dương, anh có ý gì?” Cô gái tóc ngắn tức giận: “Em mới mua cho anh một chiếc đồng hồ đó!”
“Em vẫn muốn tặng tôi quà, chẳng qua tôi không thể từ chối lòng tốt của em thôi.” Uông Hồng Dương có thể phân rõ nặng nhẹ, anh ta biết mình không thể từ bỏ Trình Lưu, “Tôi đã có bạn gái rồi.”
“Sao anh có thể như vậy?!” Cô gái tóc ngắn mặt đỏ rần vì tức giận.
Uông Hồng Dương mặc kệ cô gái làm mình làm mẩy: Cô ta chỉ có thể coi là phú nhị đại có tí tiền, vốn không thể so sánh với Trình Lưu.
Bây giờ đã bị phá nát, anh ta đành phải từ bỏ cô gái tóc ngắn.
Huống hồ Trình Lưu vẫn thích mình, thậm chí còn chuẩn bị bảng vàng cho mình, tuy có hơi thô thiển nhưng đáng tiền.
Uông Hồng Dương cố tình nhìn Trình Lưu với vẻ oán hận: “Em mà cứ không đến gặp anh, có ngày anh sẽ bị người khác cướp mất đấy.”
“Anh cho rằng bảng vàng bạn gái tặng cho anh là thứ gì tốt lắm hả.” Nghe vậy, trong lòng cô gái tóc ngắn nổi lên cục tức, trên trán nổi đầy gân xanh, điên tiết chỉ vào Quý Triều Chu và túi qu@n lót nam trên tay Trình Lưu: “Chẳng phải cô ta vẫn mua đồ lót cho người đàn ông khác!”
Quý Mộ Sơn theo hướng cô gái tóc ngắn chỉ, nhìn túi đồ lót nam trong tay Trình Lưu, ông lấy làm khó hiểu: … Mua đồ lót cho ai?
Trình Lưu nhìn Quý Triều Chu lần cuối, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn lên trời: Sao bầu trời trước mặt mình bỗng tối sầm lại?(Lynn: Tương lai tươi sáng nay còn đâu)
Bình luận truyện