Loạn Hồng Vũ Trần
Chương 1
Trong đêm mưa, khí trời âm u khiến người ta ngay cả hô hấp cũng cảm thấy bức bối. Ngọc Lưu bước xuống xe ngựa, nhìn nam quán trước mắt đèn đuốc sáng trưng, cảm giác có chút khó thở.
“Thời tiết hôm nay xấu quá. Lẽ ra chúng ta không nên ra ngoài, đúng không Cẩm Ca Nhi?”
Hắn yếu ớt tựa vào ngnười tiểu đồng bên cạnh, ngay cả thanh âm cũng nhuốm cảm giác vô lực. Nhảy múa ở dạ yến bên Hồng phủ đến tận nửa đêm, trên đường chỉ có vài chén rượu chủ nhân thưởng, khó tránh khỏi mệt mỏi.
“Tạnh mưa rồi. Ngọc Lưu tướng công đừng oán giận nữa, về phòng sớm một chút, trưa mai còn phải tới tiệc xã giao ở Trương phủ. Ta nhớ nhà đó ra tay rất hào phòng, khẳng định sẽ thu được không ít tiền thưởng đâu.” Cẩm Ca Nhi cười hì hì. Nó đi theo Ngọc Lưu đã gần năm sáu năm, quen thói nên ăn nói không biết trên dưới là gì.
Cổng lớn của nam quán khép hờ. Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào. Xe ngựa Hồng phủ đã rời đi mỗi lúc một xa, dần dần không còn nghe thấy tiếng vó lộp cộp trên đường nữa. Giờ đây, bên trong nam quán mới lộ ra vẻ yên lặng bất thường.
Ngọc Lưu là người đầu tiên phát hiện có gì đó không đúng. Trong không khí phiêu đãng một cỗ mùi hương khác thường, không giống với mùi son phấn hàng ngày. Trọng yếu hơn là, mấy tiểu đồng đón khách của quán đều nằm ngủ trên mặt đất. Mặc dù đã sắp đến giờ dần, bình thường lúc này cũng không còn khách làng chơi tới cửa, nhóm tiểu đồng đều có thể nhàn hạ đánh một giấc, nhưng cũng không phải nằm luôn trên mặt đất chứ.
Cẩm Ca Nhi hiển nhiên không tỉnh táo được như Ngọc Lưu, dùng chân đá đá một tiểu đồng đang ngủ lăn lóc trên đất, phát hiện người này không phản ứng, nó hầm hừ nói: “Mấy tên tiểu tử đáng chết, bình thường không thấy siêng năng, lúc nào cũng đủng đà đủng đỉnh. Xem ngày mai ta nói cho Trịnh bảo đầu biết để lão tẩn cho các ngươi mấy roi.”
Ngọc Lưu nhìn nó một cái, không nói gì, tiếp tục bước vào trong. Cả nam quán im lặng một cách kỳ quái, không có tiếng đàn ca sáo nhị, không có dâm thanh lãng ngữ của khách làng chơi và xướng kỹ, chỉ có một mùi hương khác thường lãng đãng trong không gian.
“Ngọc Lưu tướng công, hình như...... có cái gì không phải a......” Cẩm Ca Nhi cũng phát hiện có gì đó bất thường. Lưu Luyến lâu này ngày thường là nơi náo nhiệt nhất, vậy mà lúc này im lặng như tờ. Thằng bé nhịn không được liền vọt vào trong nhìn.
Ngọc Lưu tay vừa động, tựa hồ định giữ nó lại nhưng ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe. Bàn tay lại thu về, cũng không chờ Cẩm Ca Nhi đi ra, tiếp tục bước thẳng về Loạn Hồng lâu.
Đêm nay trong quán rõ ràng đã xảy ra chuyện, chỉ e chờ đến sáng mai sẽ có một hồi sóng gió. Với hắn mà nói, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, coi như không biết gì là tốt nhất. Cẩm Ca Nhi đi theo hắn nhiều năm như thế, rốt cuộc vẫn chưa biết nhìn thế sự, không biết giữ mình, cho nó chịu chút đau khổ mới rút được bài học.
Đi chưa được bao xa, Ngọc Lưu thấy một bóng người xuất hiện trong tầm mắt. Đèn lồng đỏ thẫm dưới mái hiện bị gió thổi lung lay, ánh sáng leo lắt của ngọn nến hắt lên người ấy một mảnh hỗn loạn quang mang, lộ ra lớp trang điểm dày cộm trên mặt loang lổ loạn hồng.
“Muộn thế này rồi, ngươi còn chưa ngủ?”
Ngọc Lưu dừng cước bộ, đối với người này, hắn có một cảm giác khác lạ. Hồi hắn mới bị bán vào nam quán, người này đã ở đây. Nghe nói người ấy trước kia là đại hồng bài, đi đến đâu muôn người ngưỡng vọng đến đó. Nhưng bản thân Ngọc Lưu lại chưa từng nhìn thấy qua cảnh ấy bao giờ, rất khó tưởng tượng một nam kĩ có thể đạt đến bản lĩnh như vậy. Khi hắn vào đây, người ấy đã không còn là hồng bài nữa, gương mặt ngày càng lão hóa tựa như đóa hoa héo tàn bị gió dập vùi, cái gì cũng không có. Chỉ là Ngọc Lưu vẫn cảm giác được người này không giống người thường, bởi vì ở nam quán, trong tất cả các kỹ nam quá lứa lỡ thì, chỉ còn người này vẫn sống. Bằng vào điểm đó thôi đã khiến Ngọc Lưu bội phục tận đáy lòng.
Nhưng hiện tại hắn có một cảm giác bi thường lạ kỳ, gió thổi tung vạt áo người kia, tựa như.....người sẽ biến mất vô ảnh vô tung chỉ trong khoảnh khắc. Có lẽ nào đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy người duy nhất khiến ta bội phục trong nam quán này? Ngọc Lưu mơ hồ linh cảm.
“Ta đang ngắm trăng.” Người nọ ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời.
Ngọc Lưu hơi ngẩn ra, chợt nhếch miệng cười khẩy, đi lướt qua mặt người nọ. Không cần nhìn cũng biết, tối nay không trăng, tuy mưa đã sớm tạnh nhưng mây chưa tan, trời vẫn âm u như trước.
“Ngươi là kẻ thông minh, ta cho ngươi một cơ hội, hãy nắm chắc lấy......”
Thanh âm người nọ từ phía sau vọng tới, dần dần tiêu tán trong gió. Ngọc Lưu hơi khựng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu mà tiếp tục bước đi.
Phương danh:
Ngọc Lưu 玉琉: ‘Ngọc’ trong ngọc ngà, ‘Lưu’ trong lưu ly.
Vi Miễn 韦勉: họ ‘Vi’ là da thú, ‘Miễn’ là nỗ lực
Lục Vị Tùng 陆为松: ‘Lục’ là đất liền, ‘Vị’ là bảo vệ, ‘Tùng’ là cây tùng.
Loạn Hồng lâu 乱红楼: chính là chữ Loạn hồng trong Loạn hồng vũ trần
Cẩm Ca Nhi 锦哥儿: ‘Cẩm’ là gấm vóc, “Ca” là anh em trai (trong “ca ca” đó)
“Thời tiết hôm nay xấu quá. Lẽ ra chúng ta không nên ra ngoài, đúng không Cẩm Ca Nhi?”
Hắn yếu ớt tựa vào ngnười tiểu đồng bên cạnh, ngay cả thanh âm cũng nhuốm cảm giác vô lực. Nhảy múa ở dạ yến bên Hồng phủ đến tận nửa đêm, trên đường chỉ có vài chén rượu chủ nhân thưởng, khó tránh khỏi mệt mỏi.
“Tạnh mưa rồi. Ngọc Lưu tướng công đừng oán giận nữa, về phòng sớm một chút, trưa mai còn phải tới tiệc xã giao ở Trương phủ. Ta nhớ nhà đó ra tay rất hào phòng, khẳng định sẽ thu được không ít tiền thưởng đâu.” Cẩm Ca Nhi cười hì hì. Nó đi theo Ngọc Lưu đã gần năm sáu năm, quen thói nên ăn nói không biết trên dưới là gì.
Cổng lớn của nam quán khép hờ. Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào. Xe ngựa Hồng phủ đã rời đi mỗi lúc một xa, dần dần không còn nghe thấy tiếng vó lộp cộp trên đường nữa. Giờ đây, bên trong nam quán mới lộ ra vẻ yên lặng bất thường.
Ngọc Lưu là người đầu tiên phát hiện có gì đó không đúng. Trong không khí phiêu đãng một cỗ mùi hương khác thường, không giống với mùi son phấn hàng ngày. Trọng yếu hơn là, mấy tiểu đồng đón khách của quán đều nằm ngủ trên mặt đất. Mặc dù đã sắp đến giờ dần, bình thường lúc này cũng không còn khách làng chơi tới cửa, nhóm tiểu đồng đều có thể nhàn hạ đánh một giấc, nhưng cũng không phải nằm luôn trên mặt đất chứ.
Cẩm Ca Nhi hiển nhiên không tỉnh táo được như Ngọc Lưu, dùng chân đá đá một tiểu đồng đang ngủ lăn lóc trên đất, phát hiện người này không phản ứng, nó hầm hừ nói: “Mấy tên tiểu tử đáng chết, bình thường không thấy siêng năng, lúc nào cũng đủng đà đủng đỉnh. Xem ngày mai ta nói cho Trịnh bảo đầu biết để lão tẩn cho các ngươi mấy roi.”
Ngọc Lưu nhìn nó một cái, không nói gì, tiếp tục bước vào trong. Cả nam quán im lặng một cách kỳ quái, không có tiếng đàn ca sáo nhị, không có dâm thanh lãng ngữ của khách làng chơi và xướng kỹ, chỉ có một mùi hương khác thường lãng đãng trong không gian.
“Ngọc Lưu tướng công, hình như...... có cái gì không phải a......” Cẩm Ca Nhi cũng phát hiện có gì đó bất thường. Lưu Luyến lâu này ngày thường là nơi náo nhiệt nhất, vậy mà lúc này im lặng như tờ. Thằng bé nhịn không được liền vọt vào trong nhìn.
Ngọc Lưu tay vừa động, tựa hồ định giữ nó lại nhưng ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe. Bàn tay lại thu về, cũng không chờ Cẩm Ca Nhi đi ra, tiếp tục bước thẳng về Loạn Hồng lâu.
Đêm nay trong quán rõ ràng đã xảy ra chuyện, chỉ e chờ đến sáng mai sẽ có một hồi sóng gió. Với hắn mà nói, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, coi như không biết gì là tốt nhất. Cẩm Ca Nhi đi theo hắn nhiều năm như thế, rốt cuộc vẫn chưa biết nhìn thế sự, không biết giữ mình, cho nó chịu chút đau khổ mới rút được bài học.
Đi chưa được bao xa, Ngọc Lưu thấy một bóng người xuất hiện trong tầm mắt. Đèn lồng đỏ thẫm dưới mái hiện bị gió thổi lung lay, ánh sáng leo lắt của ngọn nến hắt lên người ấy một mảnh hỗn loạn quang mang, lộ ra lớp trang điểm dày cộm trên mặt loang lổ loạn hồng.
“Muộn thế này rồi, ngươi còn chưa ngủ?”
Ngọc Lưu dừng cước bộ, đối với người này, hắn có một cảm giác khác lạ. Hồi hắn mới bị bán vào nam quán, người này đã ở đây. Nghe nói người ấy trước kia là đại hồng bài, đi đến đâu muôn người ngưỡng vọng đến đó. Nhưng bản thân Ngọc Lưu lại chưa từng nhìn thấy qua cảnh ấy bao giờ, rất khó tưởng tượng một nam kĩ có thể đạt đến bản lĩnh như vậy. Khi hắn vào đây, người ấy đã không còn là hồng bài nữa, gương mặt ngày càng lão hóa tựa như đóa hoa héo tàn bị gió dập vùi, cái gì cũng không có. Chỉ là Ngọc Lưu vẫn cảm giác được người này không giống người thường, bởi vì ở nam quán, trong tất cả các kỹ nam quá lứa lỡ thì, chỉ còn người này vẫn sống. Bằng vào điểm đó thôi đã khiến Ngọc Lưu bội phục tận đáy lòng.
Nhưng hiện tại hắn có một cảm giác bi thường lạ kỳ, gió thổi tung vạt áo người kia, tựa như.....người sẽ biến mất vô ảnh vô tung chỉ trong khoảnh khắc. Có lẽ nào đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy người duy nhất khiến ta bội phục trong nam quán này? Ngọc Lưu mơ hồ linh cảm.
“Ta đang ngắm trăng.” Người nọ ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời.
Ngọc Lưu hơi ngẩn ra, chợt nhếch miệng cười khẩy, đi lướt qua mặt người nọ. Không cần nhìn cũng biết, tối nay không trăng, tuy mưa đã sớm tạnh nhưng mây chưa tan, trời vẫn âm u như trước.
“Ngươi là kẻ thông minh, ta cho ngươi một cơ hội, hãy nắm chắc lấy......”
Thanh âm người nọ từ phía sau vọng tới, dần dần tiêu tán trong gió. Ngọc Lưu hơi khựng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu mà tiếp tục bước đi.
Phương danh:
Ngọc Lưu 玉琉: ‘Ngọc’ trong ngọc ngà, ‘Lưu’ trong lưu ly.
Vi Miễn 韦勉: họ ‘Vi’ là da thú, ‘Miễn’ là nỗ lực
Lục Vị Tùng 陆为松: ‘Lục’ là đất liền, ‘Vị’ là bảo vệ, ‘Tùng’ là cây tùng.
Loạn Hồng lâu 乱红楼: chính là chữ Loạn hồng trong Loạn hồng vũ trần
Cẩm Ca Nhi 锦哥儿: ‘Cẩm’ là gấm vóc, “Ca” là anh em trai (trong “ca ca” đó)
Bình luận truyện