Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 8: Tuyết đồ hiến kế



Edit+Beta:Tieumanulk

Vào Đông sau giờ ngọ,mây trắng lượn lờ trên bầu trời bao la cùng tuyết trên mặt đất như được nối liền,vô luận từ góc độ nào đập vào mắt đều là một mảnh trắng xoá không xen lẫn những màu sắc khác.Vì phòng ngừa đi thời gian dài trong tuyết ảnh hưởng đến thị giác,bọn thị vệ hộ tống Khiêm Tiểu vương gia cùng thiết kỵ quân trên mặt đều mang lụa đen.

Đã sau giờ ngọ bầu trời bao la vẫn không xuất hiện mặt trời nhưng ánh sáng như cũ rất cường liệt,chiếu sáng trên mặt đất tuyết trắng.

Mặc dù dùng biện pháp phòng ngự nhưng bởi vì đã đi lại mấy cái canh giờ,có hơn phân nửa thị vệ hắc y cùng thiết kỵ quân đều cảm thấy hai mắt chua xót trướng đau,mắt đỏ đến rơi lệ.Hắc Phong thấy thế,tiến lên xin chỉ thị thiếu niên trong xe ngựa,nhận được sự chấp thuận bọn họ lập tức dừng lại nghỉ ngơi bên rừng cây nhỏ.

Ở trên giường nằm cả ngày nhân lúc đoàn người dừng lại nghỉ ngơi,tiểu vương gia cũng đứng lên muốn xuống xe đi lại.Diệp Hòa ngồi trên ghế ghỗ nhỏ mấy canh giờ,bị xe ngựa lay động đau lưng đã sớm muốn ra ngoài giản gân giản cốt,thấy tiểu tổ tông muốn xuống xe ngựa nàng cũng vội vàng tận trung cương vị công tác đứng lên thiếp thân đi theo phía sau hắn xuống xe.

“Hắc Phong.”

Kỳ Mạch một thân tử bào bạch cừu đứng ở trong đống tuyết nhìn chúng quanh bốn phía,lại quay sang nhìn mấy thủ vệ cùng thiết kỵ quân nhắm mắt dưỡng thần hoặc hai mắt đỏ bừng bỗng nhiên hô lên.

“Có thuộc hạ.” Đầu lĩnh thủ vệ hắc y vội vàng cung kính đáp lại.

“Ngươi tính thử xem.” Ánh mắt thiếu niên trông về phía xa hờ hững nói: “Tính từ hôm nay khoảng chừng bao lâu chúng ta mới đến Đô thành?”

“Hồi bẩm Vương gia,một tháng trước chúng ta từ Đô thành đến biên cảnh khí trời nắng ráo nên chỉ dùng vẻn vẹn mười mấy ngày.Nhưng sắp tới tuyết sẽ rơi liên tục sẽ không không thuận lợi như lúc đến.Các mảnh tuyết đọng xung quanh lại không tan,để tránh quáng tuyết{1} khiến cho hai mắt mù,bọn thuộc hạ cách mỗi hai canh giờ thì sẽ nghỉ ngơi,như thế xem ra muốn tới Đô thành lâu thì một tháng,chậm thì cũng hơn hai mươi ngày.”

{(1) Quáng tuyết là ……Trong môi trường tuyết, tia tử ngoại trong ánh sáng mặt trời mạnh từ tuyết trắng phản xạ lên, tế bào thượng bì kết mạc, giác mạc và của mắt người hấp thụ tia tử ngoại sẽ sinh ra phản quang hóa và dẫn việc đến tế bào thượng bì bị phá hủy, lộ ra đầu nút dây thần kinh cảm giác,sinh ra cảm giác dị vật trong mắt, cảm giác bỏng rát, chảy nước mắt, sợ ánh sáng và đau đớn, thậm chí mất thị lực. Bệnh này gọi là quáng tuyết.}

Kỳ Mạch nhíu mày khẽ ho khan một hồi,đến khi nhịp thở bình thường mới trầm giọng nói: “Hoàng Thành hỗn loạn rối ren mà bổn vương cũng đã rời đi hơn tháng e rằng không thể đợi lâu.Truyền lệnh xuống,ta muốn trong vòng nửa tháng phải tới được Đô thành,từ giờ trở đi trừ đêm khuya ra,mỗi ngày trên đường nhiều nhất chỉ dừng nghỉ ngơi một lần.”

“Nhưng mà…….Vương gia......” Hắc Phong mặt có phần khó xử,thấy thiếu niên liếc mắt nhìn hắn không dám nhiều lời nữa.

“Vương gia,như vậy không ổn!”Bỗng nhiên vang lên thanh âm khiến cho hai người ngẩn ra,theo tiếng nói nhìn lại không ai khác ngoài cô nương nhỏ gầy đứng phía sau tiểu vương gia.

“A?” Kỳ Mạch không vui nhướng mày lạnh giọng hỏi: “Nàng muốn nói gì?”

Diệp Hòa dựng thẳng sống lưng cố làm ình có chút khí thế,mới mở miệng nói: “Đúng là đi một chút rồi ngừng tốc độ sẽ rất chậm nhưng nếu ép bọn họ lên đường,mấy ngày sau bọn họ rất dễ dàng bị ảnh hưởng thị lực nặng còn có thể mù,sao có thể mạo hiểm như vậy chứ?”

Thiếu niên nghe vậy nhếch lên khóe miệng,cười lạnh hỏi ngược lại: “Bất quá chỉ là một mạng tiện,bọn họ có thể ra sức cho bổn vương chính là vạn hạnh,mắt bị mù thì có gì?”

“Nhưng vương gia có hay không nghĩ tới.” Biết Tiểu vương gia này là kẻ tàn nhẫn xem mạng người như cỏ rác,Diệp Hòa đành đổi lại phương thức khuyên can: “Vạn nhất vẫn chưa tới Đô thành bọn họ đã mù,vậy ai tới lo chiếc bàn,chiếc ghế cho vương gia? Ai sẽ bảo vệ vương gia trở về thành?”

Kỳ Mạch vén lên đuôi lông mày thẳng thừng gặng hỏi: “Nói thế nàng có biện pháp vẹn cả đôi đường?”

Diệp Hòa dù sao cũng là quan chức nhân dân,mặc dù đối với tội phạm không hạ thủ lưu tình nhưng đối với quần vô tội nàng cũng theo bản năng muốn thủ hộ. Thứ nhất nàng không đành lòng nhìn mấy chục người đang khỏe mạnh bỗng dưng bị mù,thứ hai nàng ngồi xe ngựa ngồi đến đau lưng thật hy vọng có thể sớm tới Đô thành,miễn chịu nổi khổ xốc nảy.Dựa vào hai lý do này muốn nàng giúp Tiểu vương gia chỉ là chuyện nhỏ,xem như cảm tạ hắn trước đó khuyên nàng không nên nhìn thẳng đất tuyết.

Cân nhắc một hồi lâu,Diệp Hòa ngẩng đầu lên lúc này mặt tràn đầy tự tin mở miệng: “Vương gia có thể tạm thời để cho bọn họ nghe theo an bài của nô tỳ?”

Kỳ Mạch nhìn trên mặt thiếu nữ thần thái tự tin,mâu quang lóe lên,trầm giọng nói: “Nếu có biện pháp vẹn toàn đôi đường đương nhiên là tốt nhưng nếu không được sẽ phạm phải tội “lấn thượng”,hậu quả bản thân mình gánh chịu.”

Diệp Hòa tuyệt không lo lắng,nhẹ nhàng trả lời: “Nô tỳ không dám lừa gạt ngài,vương gia ngài cứ chờ xem.”

“Rất tốt.” Thiếu niên gật đầu,phân phó nói: “Hắc Phong,cứ làm theo lời nàng nói.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Đến thời gian giữa trưa,bầu trời chiếu ra ánh sáng mãnh liệt,lắc lư lay động chiếu lên mặt đất trắng xóa đâm vào làm đau cả mắt.

Một mảnh rừng cây được tuyết bao phủ như khu rừng cổ tích,mười mấy tên nam nhân cao lớn cường tráng ngẩng đầu ưỡn ngực mà đứng.Nghỉ ngơi một canh giờ, giờ đây ánh mắt mọi người phần lớn đã khôi phục như ban đầu,tràn đầy nghị lực.

Từ xa xa có một thiếu nữ nhỏ nhắn đi tới phía bọn họ,lục y la quần,áo khoác áo choàng,mắt vừa đen vừa lớn,bộ dáng ngây thơ khả ái vô cùng.

Tất cả bọn họ ngây ngẩn cả người,không nghĩ tới vương gia lại bảo bọn họ nghe lệnh một thiếu nữ chỉ mới mười ba tuổi.

Diệp Hòa cũng ngây ngẩn cả người bởi vì nàng nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc trong nhóm thiết kỵ quân.

Đêm đó Khúc phu nhân bị nhục nhã,Diệp Hòa núp trong bóng tối tận mắt thấy mấy tên binh lính vừa nói vừa cười từ lều củi đi ra,bọn họ ở ngoài sáng nên hiển nhiên không nhìn thấy nàng nhưng nàng luôn nhớ rõ bộ dáng mấy người này,chẳng qua là không nghĩ tới oan gia hẹp lộ,bọn họ thế nhưng là một trong ba mươi hai tên thiết kỵ quân!

“Cô nương?” Người tóc đen thấy Diệp Hòa không có phản ứng,cúi đầu hô một tiếng.

Diệp Hòa phục hồi tinh thần chỉ thật sâu nhìn những người kia một lần rồi dời ánh mắt khỏi mặt bọn họ,lực chú ý trở lại chánh sự,không hề dài dòng,trực tiếp khiêm nhường hỏi: “Các vị đại ca nào cỡi ngựa tương đối cao siêu nhất? Chỉ cần năm người cũng đủ.”

Một lát sau vẫn yên tĩnh không tiếng động,không phục bị một gã tỳ nữ sai sử vì thế không có người nào đứng ra.

Diệp Hòa thấy thế cũng không vội vàng xao động,thanh âm vang dội thanh thúy lại xen chút ngây thơ nhưng hết sức thong dong nói: “Thật không dám đấu diếm, vương gia mới vừa hạ lệnh cần phải trong vòng nửa tháng phải tới được kinh thành,các vị hiện tại chỉ có hai cái lựa chọn,một là kháng mệnh,hai là tòng mệnh.Nếu kháng mệnh,các vị nhất định ăn bữa hôm lo bữa mai,nếu tòng mệnh chỉ sợ hai mắt các vị về sau khó thấy mặt trời.Tiểu nữ tử bất tài,có một phương pháp giúp mọi người dù đi cả ngày trong tuyết cũng sẽ không bị bệnh quang tuyết nhưng cần mọi người chung sức.Vương gia đã đem việc này giao cho tiểu nữ tử chịu trách nhiệm,nếu không thể hoàn thành sứ mạng,tiểu nữ tử cũng khó tránh tội.Nếu nói đại trượng phu co được dãn được,vì tính toán lâu dài các vị có thể giúp tiểu nữ tử ta vượt qua khó này không?”

Sau một câu nói ân uy tịnh thi,hạ thấp chính mình chừa mặt mũi cho mọi người.Chỉ thấy trên mặt chúng vệ binh có chút động dung nhưng chung quy vẫn như chết lặng.Hắc Phong âm thầm bất mãn đang muốn dùng sức mạnh.Lúc này lại thấy một người cất bước bước ra khỏi hàng,chắp tay nói: “Thuộc hạ cưỡi ngựa cũng không tệ, nguyện ý nghe hiệu lệnh của cô nương.”

Có người dẫn đầu rất nhanh bốn người cưỡi ngựa giỏi trong nhóm cũng rốt rít noi theo.

“Đa tạ.” Diệp Hòa mỉm cười gật đầu,lại hỏi: “Ta cần năm vị bắn cung cao siêu?”

Mở ra tiền lệ,chỉ chốc lát sau lại có năm người đi ra.

“Hắc Phong đại ca.” Diệp Hòa nghiêng mặt qua nhìn đầu lĩnh thị vệ hắc y bên cạnh,khách khí nói: “Kính xin chuẩn bị năm con ngựa tốt nhất,năm bộ cung tên,cùng vải rách màu đỏ hay màu xanh biếc càng nhiều càng tốt.”

Hắc Phong gật đầu nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Trong mảnh tuyết trắng xóa đoàn người một lần nữa lên đường.Nhưng lần này không người nào cảm thấy hai mắt chua xót trướng đau đương nhiên cũng không cần dừng lại nghỉ ngơi,tốc độ đi đường nhanh hơn rất nhiều.

Trên xe ngựa,Khiêm Tiểu vương gia kéo lên một góc rèm cửa sổ,nhìn phía ngoài cách mười mấy thước liền cắm một lá cờ nhỏ hồng hồng xanh xanh,nhìn lại thiếu nữ ngồi trên ghế gỗ trong góc buồng xe,ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Một đường chạy không ngừng cho đến sắc trời trở tối,chúng binh vệ không có người nào cảm thấy hai mắt khó chịu,không khỏi lấy làm kỳ lạ đối với thiếu nữ niên kỷ còn nhỏ sinh ra mấy phần tôn trọng cùng kính ý.

Đối với bọn họ mà nói chuyện này đúng là không thể hiểu nổi nhưng đối với Diệp Hòa chịu giáo dục hiện đại mà nói thật ra đạo lý rất đơn giản.

Gây nên bệnh “quáng tuyết” nhân tố chủ yếu nhất không phải vì đất tuyết phản xạ ánh sáng mãnh liệt mà bởi vì trên mặt tuyết không có vật gì.Từng có nhà khoa học gia nghiệm chứng qua,ánh mắt con người là thứ không biết mệt mỏi thăm dò chung quanh thế giới,từ vị trí này đến vị trí khác.Nếu trong thời gian quá dài liên tục tìm tòi mà tìm không được bất kỳ một vị trí nào,ánh mắt liền cảm giác như bị phủ đầy gió cát,hai mắt đỏ lên một lát sau cay cay rơi lệ,điều chỉnh ánh sáng hết sức nhạy cảm rất khó mở mắt thậm chí bị mù.

Diệp Hòa từng xem qua tài liệu đề cập đến,lục quân Mĩ Quốc theo khoa học căn cứ tìm ra phương pháp xử lí đối phó chứng “quang tuyết” —— bọn họ phái bộ đội tiên phong thành thạo lộ tuyến chen lẫn cờ xí màu sắc khắc nhau hoặc dao động thân cây để lớp tuyết động rơi xuống để xuất hiện bụi rậm um tùm,nhiều cảnh vật màu xanh biết.Như vậy trong mảng tuyết mênh mông bát ngát sẽ xuất hiện dấu hiệu bắt mắt hấp dẫn chú ý mọi người,ánh mắt theo bản băng tìm tòi nhìn vị trí đó,vì thế sẽ không vì thời gian dài trống không dẫn đến thần kinh thị giác khẩn trương mà dẫn đến chứng quang tuyết.

Diệp Hòa chính là theo dạng bức tranh hồ lô chọn phương pháp ít dùng sức nhất,để ười người trên mặt đeo lụa đen,năm tên vệ binh cỡi ngựa tốt trở về Đô thành trước,năm tên vệ binh nhỉnh về bắn tên sẽ đi phía sau,chịu trách nhiệm đem mũi tên cột vải hồng hoặc vải xanh bắn về phía trước. Mỗi một tiểu đội cỡi ngựa bắn cung chịu trách nhiệm hai mươi dặm,như thế làm không ngừng nghỉ một ngày bọn họ sẽ đi được trăm dặm.

Lên đường một khắc cũng không ngừng cho đến đêm khuya như mực,trong đêm tối ánh trăng rọi xuống tia sáng trắng muốt,nhiệt độ dần dần hạ xuống,gió cũng mạnh hơn ban ngày.Đường ban đêm đặc biệt khó đi bọn họ đành phải tìm một chỗ đất bằng phẳng gần rừng cây,dựng một túp lều tạm thời nghỉ ngơi qua đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện