Lộc Môn Ca
Chương 74
Bình Dục thấy Phó Lan Nha êm đẹp ngồi ở đầu giường thì cổ hơi nghẹn lại. Hắn trầm mặc đứng cạnh cửa nhìn nàng, nhất thời quên mất phải đi vào trong.
Chỉ có vài ngày ngắn ngủi mà khuôn mặt nàng đã gầy đi không ít, sắc mặt hơi chút tái nhợt, lúc nói chuyện cũng không có sức lực. Nhưng một tia u ám, cằn cỗi trên người nàng đã biết mất, ánh mắt nàng lại khôi phục vẻ trong sáng, bình tĩnh vốn có. Sự kiên cường của nàng vượt xa tưởng tượng của hắn, sự thông tuệ của nàng khiến hắn càng động lòng. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn là trăm mối cảm xúc, bản thân cũng hồn nhiên không biết ánh mắt mình sớm lộ ra vài phần thương tiếc.
Hai người đang lặng yên nhìn nhau thì Lâm ma ma đột nhiên đi đến bên cạnh bàn, bưng một chén thuốc đen đặc còn bốc khói nên rồi cười nói với Bình Dục: “Đây là chén thuốc thứ hai phải uống hôm nay. Thuốc mới nấu xong nên phải uống ngay không nguội mất. Bình đại nhân, ngài cứ tự tiện, tiểu nhân phải cho tiểu thư uống thuốc đã.”
Bình Dục hơi không được tự nhiên mà ho một tiếng. Kỳ thật hắn còn một đống việc quan trọng ở bên ngoài cần phải xử lý, hơn nữa theo lý thuyết thì hiện giờ nàng đã chuyển biến tốt đẹp, người cũng đang nằm trên giường nên hắn chỉ cần liếc một cái là đủ. Vì thế hắn cũng nên lập tức lảng tránh rời đi.
Nhưng vất vả lắm hắn mới thấy nàng tỉnh lại vì vậy vẫn luyên tiếc khi chỉ liếc nhìn qua loa như thế mà đã đi. Thế là hắn bình tĩnh đi tới ngồi xuống bên bàn, cởi Tú Xuân Đao xuống, lại làm như không có việc gì mà bưng chén trà lên uống, mắt nhìn Lâm ma ma đút thuốc cho Phó Lan Nha.
Trải qua khoảng thời gian này Lâm ma ma đã sớm không coi Bình Dục như người ngoài, hơn nữa tiểu thư đã tỉnh lại nên tâm tình của bà ta rất tốt. Bây giờ chỉ đút thuốc thôi, Bình đại nhân muốn xem thì bà cũng mặc kệ hắn.
Ai ngờ mấy ngày trước đây Bình Dục vì lo lắng cho bệnh tình của Phó Lan Nha nên bị dày vò đến không một ngày ngủ ngon, hiện tại thấy nàng êm đẹp ngồi trên giường khiến tâm tình hắn kích động không sao bình tĩnh được. Thấy Lâm ma ma đút thuốc cho Phó Lan Nha lại không thử xem thuốc đã nguội chưa, một thìa đầu tiên đã làm nàng nóng đến co rụt cả người lại nhì hắn nhịn không được bất mãn đến nhăn hết mày lại.
Nhưng cái này đúng là oan cho Lâm ma ma, mấy ngày này Phó Lan Nha không ăn không uống, môi lúc này đã nứt một khe nhỏ, dù thuốc đã không nóng nhưng chất lỏng ấm áp chạm vào vết thương cũng vẫn khiến nàng hơi đau đớn. Đáng tiếc Bình Dục đứng khá xa nên không nhìn ra được nguyên nhân này. Hắn chỉ cảm thấy hôm nay nhìn Lâm ma ma thấy cực kỳ không vừa mắt. Không nói cái khác chỉ nói chuyện đút thuốc cho nàng, nếu để hắn làm thì tuyệt đối sẽ không khiến nàng bị nóng.
Phó Lan Nha yên lặng uống nửa chén thuốc lại thấy Bình Dục cực kỳ an tĩnh thì không nhịn được liếc hắn một cái lại thấy hắn đang nhíu mày nhìn Lâm ma ma, ánh mắt lộ ra vài phần bất mãn. Nàng hơi giật mình, không rõ Lâm ma ma rốt cuộc lại đắc tội hắn ở chỗ nào.
Còn bản thân Lâm ma ma tuy không quay đầu nhưng luôn cảm thấy có ánh mắt không tốt nhìn mình. Không cần nghĩ cũng biết là Bình Dục vì thế bà bất an dịch dịch người, không hiểu sao đang êm đẹp mình lại khiến Bình đại nhân cáu.
Bầu không khí trong lòng lập tức trở nên kỳ cục. May mà chưa được bao lâu thì Lý Mân đã tới bên ngoài gõ cửa, nói có chuyện gấp tìm hắn nên Bình Dục không thể không đứng dậy đi ra ngoài.
Phó Lan Nha nhìn hắn ra cửa thì hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Nàng đương nhiên không ngại hắn nhìn mình nhưng vừa rồi hắn ở bên cạnh khiến nàng không tránh được thẹn thùng. Hơn nữa nghĩ tới ánh mắt bất mãn khó hiểu của hắn với Lâm ma ma nàng lại càng thấy cổ quái.
Hai ngày tiếp theo Phó Lan Nha dần khỏe lại, chẳng những có thể xuống giường đi lại mà ăn uống cũng tốt ơn. Chẳng qua vài vị đại phu xem mạch cho nàng xong lại nói tuy bệnh căn đã hết nhưng bệnh khí vẫn còn thế nên đều vẫn không cho nàng ăn đồ ăn bình thường, ngày ngày nàng chỉ được ăn cháo canh, thanh đạm cực kỳ.
Có lẽ vì nghĩ tới sức khỏe của nàng chưa được như cũ nên nhiều ngày nay Bình Dục không nhắc tới việc rời Nhạc Châu. Nhưng mỗi ngày hắn vẫn rất bận rộn, sau khi tới thăm nàng mỗi sáng hắn sẽ bị đám Lý Mân gọi đi.
Buổi tối hắn đến nghỉ ngơi thì hơn phân nửa Phó Lan Nha đã ngủ rồi. Bởi vì nàng bệnh nên không dám thức khuya, và đương nhiên hai người cũng chẳng thể thấy mặt. Thế nên tuy nàng ngóng trông được gặp hắn nhưng nhiều ngày nay bọn họ không gặp nhau được mấy lần.
May mà viện nhỏ chủ tớ hai người ở cũng coi như an tĩnh độc đáo, trong viện trồng đầy cây quế, lại đúng lúc hoa nở. Trên cành cây đầy hoa vàng, gió thu thổi qua mang theo mùi thơm ngào ngạt. Lâm ma ma đỡ Phó Lan Nha đi dạo ở hành lang, cùng nàng đánh giá cảnh trí trong viện rồi cảm thán nói: “Tuy tính tình Bình đại nhân không tốt tính lắm nhưng dọc đường đi cũng chưa từng khiến ngài bị thiệt thòi chuyện ăn ở. Ma ma không có kiến thức nhưng cũng biết phạm phụ hoặc tội quyến bị áp giải vào kinh hẳn sẽ gặp không ít chuyện khó chịu dọc đường. Nếu gặp phải đám quan lại không có đức thì cho dù bị thiệt thòi cũng chỉ có thể nuốt máu vào trong. Một đường này Bình đại nhân quả thực rất quan tâm đến ngài, chẳng qua tính hắn ương ngạnh, không chịu để người khác biết mà thôi.”
Phó Lan Nha vội lặng lẽ nghiêng người tránh để Lâm ma ma nhìn thấy mặt nàng hơi đỏ lên. Bỗng nhiên nàng giơ tay chỉ trong viện nói: “Ui, ma ma nhìn kìa, có hai con chim tước đang đánh nhau.”
Lâm ma ma biết tiểu thư đang ngượng nên mới cố ý tìm đề tài khác. Bà cười tủm tỉm nhìn nàng một cái, chỉ thấy làn da trắng nõn và ánh mắt sáng trong của nàng. Mỗi ngày nàng không ngừng ăn canh tổ yến nên gương mặt tái nhợt lúc này đã có chút hồng hào. Trong ánh mặt trời ngày thu nàng đẹp như tiên trên trời.
Bà thầm than: nếu tiểu thư không có phần dung mạo này thì không biết Bình đại nhân có thể để bụng đến tiểu thư hay không.
Nghĩ tới đây bà lại nhớ đến những việc Bình đại nhân đã làm trong lúc tiểu thư bị bệnh vì thế lập tức thấy mình nghĩ thừa rồi. Bà vội cười lắc đầu.
Phó Lan Nha đi quanh viện một vòng, nhớ tới Bình Dục lúc này có vẻ vội vàng đến bất thường thì không biết là do chuyện của Lâm Chi Thành hay chuyện khác. Nhớ tới lời khai của Lâm Chi Thành ngày đó ý cười trên mặt nàng lại nhạt đi. Mãi lâu sau khi đau đớn trong lòng đỡ hơn nàng mới đờ đẫn nói với Lâm ma ma: “Ma ma, ta hơi lạnh, chúng ta về phòng thôi.”
Đối với nàng mà nói thì chuyện quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng khỏe lại, như thế nàng mới có thể có tinh lực đi điều tra chân tướng. Ngày ấy Bình Dục vì muốn đánh thức nàng nên mới dùng lời cố ý để lại cho nàng chút hy vọng cầu sinh. Nhưng sau đó nàng nghĩ lại thì vẫn cảm thấy trong lời khai của Lâm Chi Thành có vài chỗ không liền mạch.
Nghĩ tới mẫu thân luôn lộ ra những việc đáng ngờ là nàng lại không sao bình tĩnh được. Nhưng nhiều ngày nay Bình Dục sợ nàng suy nghĩ miên man nên trong lúc ngẫu nhiên nói chuyện cũng không chịu nhắc đến Lâm Chi Thành.
Trốn tránh mãi cũng không phải biện pháp, mắt thấy ngày càng tối dần nên nàng nhấc váy vừa bước lên bậc thang vừa nghĩ thầm không biết chạng vạng hôm nay Bình Dục có tới hay không. Nếu có thể gặp hắn thì nàng cần phải hỏi hắn về lời khai của Lâm Chi Thành. Nhưng nếu đến đêm hắn mới tới thì việc này chỉ sợ sẽ phải ngẫm lại trong lòng.
Bình Dục vừa không nguyện ý giao Lâm Chi Thành ra vừa phải phòng Đông Xưởng ngoài sáng trong tối khiêu khích thế nên đã vài ngày nay bận đến không rảnh mà ăn cơm cho đàng hoàng.
Đêm đó bọn họ vừa đến thành Nhạc Châu thì không biết Vương Thế Chiêu từ đâu phóng ngựa xông ra trước mặt hắn mắng: “Bình đại nhân thật không đạo nghĩa, cứ thế để lại mình ta ở Trúc Thành còn mình dẫn người tới Nhạc Châu.”
Mọi người đều biết dọc một đường này hắn đều trộn lẫn với đám người Đông Xưởng thế mà lúc này lại dám đến to mồm nên chẳng ai thèm để ý tới hắn. Bình Dục thì lo lắng cho bệnh tình của Phó Lan Nha nên càng chẳng để ý tới hắn.
Nhưng nghĩ tới công phu hắn luyện giống Vương Lệnh, mà Lâm Chi Thành đã từng giao thủ với Vương Lệnh thế nên một khi Vương Thế Chiêu xuất hiện bọn họ sẽ có cơ hội thử đối phó với hắn. Nghĩ thế nên Bình Dục lập tức giả lả cười đón hắn, lại bảo hắn đi cùng mọi người nhưng âm thầm phái hai gã cao thủ giang hồ theo dõi Vương Thế Chiêu ngày đêm. Hắn muốn bọn họ nhìn lén chiêu thức luyện công của tên kia rồi về nói lại cho Lâm Chi Thành.
Lâm Chi Thành chính là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, sau khi nghiên cứu chiêu thức của Vương Thế Chiêu một phen thì dù không có biện pháp khắc chế, ít nhất có lẽ sẽ tìm ra được sơ hở.
Lý Du nhớ tới lúc trước bọn họ từng coi Lâm Chi Thành là mối họa lớn, không ngờ chỉ trong vài ngày Bình Dục đã lợi dụng hận ý ngút trời của ông ta với Vương Lệnh để khắc chế Vương Thế Chiêu. Lý Du quả thực muốn mắng Bình Dục xảo trá nhưng cũng không thể không bội phục vài phần.
Đến hôm nay tin mật Bình Dục gửi ra đã có hồi âm thế nên giữa trưa hắn lập tức cùng Lý Du tới gặp tri phủ Nhạc Châu. Chờ ra khỏi tri phủ Nhạc Châu hai người chậm rãi cưỡi ngựa đi qua đường phố, lại nhớ đến nội dung thư thì đều im lặng.
Bỗng nhiên trong làn gió thổi tới có một mùi hương thơm nồng. Hai người vừa ngẩng đầu đã thấy bên phố có người bán điểm tâm nóng hổi. Mùi của món kia như hoa quế nhưng không biết là thứ gì. Bọn họ có thể thấy món ăn kia rất được hoan nghênh, trước cửa hàng có rất nhiều trẻ con vây quanh, tất cả đều mút ngón tay, mắt thì trông mong mà nhìn người bán hàng rong.
Bình Dục xưa nay không có hứng thú với đồ ăn vặt trên đường vì thế hắn đang định lướt qua nhưng lại đột nhiên nhớ tới bộ dạng thèm bánh ngải của Phó Lan Nha ở Trúc Thành lần trước nên sau khi do dự một hồi hắn cũng mặt dày xuống ngựa.
Một lát sau Bình Dục cầm một bao bánh hoa quế đường nóng hầm hập bỏ vào trong ngực rồi làm như không có việc gì mà lên ngựa. Lý Du thì nhịn cười đến đau cả bụng, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà chỉ vào Bình Dục cười như điên nói: “Nói ra thì chắc chẳng ai tin Bình đại nhân uy phong lẫm lẫm kinh thành lại tự mình xuống ngựa mua đồ ăn vặt trên phố!”
Bình Dục không khỏi hối hận chết đi được. Vừa rồi rõ ràng tự hắn có thể tự đến chỗ tri phủ Nhạc Châu, không hiểu sao còn lôi theo cái tên này làm gì không biết?
Bị Lý Du trêu ghẹo một đường, chờ vào đến phủ Bình Dục rốt cuộc cũng hết nhẫn nại. Hắn dùng kỹ năng vật của người Mông Cổ mà đánh cho Lý Du một trận, mãi tới khi cả người đổ mồ hôi mới đi vào phòng đổi quần áo rồi đi tìm Phó Lan Nha.
Nhiều ngày này ở thành Nhạc Châu, thi thoảng Lâm Chi Thành sẽ để lộ chút tin tức. Hiện giờ Thản Nhi Châu đã có một khối rơi vào trong tay Bình Dục, công việc lên đường cũng đã được sắp xếp thỏa đáng, chỉ chờ Phó Lan Nha khỏe hơn là bọn họ sẽ khởi hành. Bọn họ chọn kênh đào để đi, cứ thế thẳng đến kinh thành.
Lúc này vào đến sân hắn đã phát hiện cửa phòng nàng đóng chặt, đi lên gõ cửa thì một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy ai ra mở. Hắn nghĩ giờ mới hoàng hôn nên giật mình không biết chủ tớ hai người đang làm gì trong phòng.
Qua hồi lâu Lâm ma ma mới đến mở cửa, vừa vào cửa hắn đã thấy Phó Lan Nha êm đẹp ngồi trên giường cạnh cửa sổ. Trên bàn là một chén thuốc mới uống được hơn nửa. Đánh giá thêm một lát hắn thấy quần áo trên người nàng chỉnh tề, chỉ có tóc là hơi ướt, đôi mắt ướt dầm dề, gương mặt hơi ửng hồng như cánh hoa hải đường, môi đỏ kiều nộn. Bỗng nhiên hắn hắn chợt tỉnh ngộ, hóa ra vừa nãy nàng ở trong phòng tắm gội. Lúc này mặt hắn đỏ lên, vội ho hai tiếng làm như không có việc gì.
“Bình đại nhân.” Phó Lan Nha không nghĩ tới Bình Dục sẽ đến vào chạng vạng nên không nhịn được mỉm cười nhỏm dậy.
Lâm ma ma cũng cười mời hắn ngồi xuống, lại rót trà, rồi vội đút thuốc cho Phó Lan Nha nhân lúc thuốc còn chưa nguội hẳn.
Bình Dục nhẫn nại uống trà, lại ngước mắt nhìn Phó Lan Nha, chỉ thấy nàng hé môi anh đào uống thuốc, có nước thuốc dính chút trên môi nàng khiến nó càng thêm oánh nhuận, đẹp đẽ nói không nên lời cũng khiến hắn thất thần. Hắn vội định thần, mạnh mẽ đặt sự chú ý tới Lâm ma ma, lại nhìn một hồi chỉ thấy động tác của Lâm ma ma thực là thô lỗ. Lúc thì hắn lo lắng cái thìa đụng vào răng Phó Lan Nha, lúc lại lo lắng Lâm ma ma không cầm vững bát thuốc khiến nó đổ lên người nàng sẽ làm bẩn cái váy màu hồng nhạt trên người nàng.
Chờ hoàn hồn hắn đã thấy mình đi tới nhàn nhạt nói: “Ma ma, ngươi đi phòng tắm giặt đồ đi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với tiểu thư nhà ngươi.”
Phó Lan Nha và Lâm ma ma đồng thời ngơ ngẩn, cực kỳ kinh ngạc mà nhìn Bình Dục.
“Nhưng, Bình đại nhân, thuốc của tiểu thư ——” Lâm ma ma thấy Bình Dục lộ ra vài phần không kiên nhẫn thì càng thêm kinh ngạc nhưng lời vừa ra khỏi miệng bà đã chợt hiểu. Bà buông chén thuốc, không nói hai lời đã đứng dậy đi đến phòng tắm. Vừa đi bà vừa không quên tìm bậc thang cho Bình Dục, “Đúng rồi, xiêm y của tiểu thư mới vừa thay ra phải giặt sạch để ngày mai còn kịp khô mà lên đường.”
Bình Dục cứng người, nhưng dưới ánh mắt khó hiểu của Phó Lan Nha hắn vẫn đi tới bên giường, thuận tiện cầm chén thuốc Lâm ma ma mới buông xuống sau đó đỏ mặt đút thuốc cho nàng, miệng lại trấn định tự nhiên nói: “Bà ta đút chậm quá, ta lại có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.”
Lúc này Phó Lan Nha còn có gì không hiểu, nàng ngước mắt liếc hắn một cái, cắn cắn môi dỗi nói: “Ngài không thể nói tử tế với ma ma sao?”
Thấy hắn cũng không nói tiếp, cái thìa lại đã tới bên môi nên nàng không đành lòng cãi lại, chỉ ngượng ngùng, ngoan ngoãn há mồm mặc hắn đút thuốc.
Chỉ có vài ngày ngắn ngủi mà khuôn mặt nàng đã gầy đi không ít, sắc mặt hơi chút tái nhợt, lúc nói chuyện cũng không có sức lực. Nhưng một tia u ám, cằn cỗi trên người nàng đã biết mất, ánh mắt nàng lại khôi phục vẻ trong sáng, bình tĩnh vốn có. Sự kiên cường của nàng vượt xa tưởng tượng của hắn, sự thông tuệ của nàng khiến hắn càng động lòng. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn là trăm mối cảm xúc, bản thân cũng hồn nhiên không biết ánh mắt mình sớm lộ ra vài phần thương tiếc.
Hai người đang lặng yên nhìn nhau thì Lâm ma ma đột nhiên đi đến bên cạnh bàn, bưng một chén thuốc đen đặc còn bốc khói nên rồi cười nói với Bình Dục: “Đây là chén thuốc thứ hai phải uống hôm nay. Thuốc mới nấu xong nên phải uống ngay không nguội mất. Bình đại nhân, ngài cứ tự tiện, tiểu nhân phải cho tiểu thư uống thuốc đã.”
Bình Dục hơi không được tự nhiên mà ho một tiếng. Kỳ thật hắn còn một đống việc quan trọng ở bên ngoài cần phải xử lý, hơn nữa theo lý thuyết thì hiện giờ nàng đã chuyển biến tốt đẹp, người cũng đang nằm trên giường nên hắn chỉ cần liếc một cái là đủ. Vì thế hắn cũng nên lập tức lảng tránh rời đi.
Nhưng vất vả lắm hắn mới thấy nàng tỉnh lại vì vậy vẫn luyên tiếc khi chỉ liếc nhìn qua loa như thế mà đã đi. Thế là hắn bình tĩnh đi tới ngồi xuống bên bàn, cởi Tú Xuân Đao xuống, lại làm như không có việc gì mà bưng chén trà lên uống, mắt nhìn Lâm ma ma đút thuốc cho Phó Lan Nha.
Trải qua khoảng thời gian này Lâm ma ma đã sớm không coi Bình Dục như người ngoài, hơn nữa tiểu thư đã tỉnh lại nên tâm tình của bà ta rất tốt. Bây giờ chỉ đút thuốc thôi, Bình đại nhân muốn xem thì bà cũng mặc kệ hắn.
Ai ngờ mấy ngày trước đây Bình Dục vì lo lắng cho bệnh tình của Phó Lan Nha nên bị dày vò đến không một ngày ngủ ngon, hiện tại thấy nàng êm đẹp ngồi trên giường khiến tâm tình hắn kích động không sao bình tĩnh được. Thấy Lâm ma ma đút thuốc cho Phó Lan Nha lại không thử xem thuốc đã nguội chưa, một thìa đầu tiên đã làm nàng nóng đến co rụt cả người lại nhì hắn nhịn không được bất mãn đến nhăn hết mày lại.
Nhưng cái này đúng là oan cho Lâm ma ma, mấy ngày này Phó Lan Nha không ăn không uống, môi lúc này đã nứt một khe nhỏ, dù thuốc đã không nóng nhưng chất lỏng ấm áp chạm vào vết thương cũng vẫn khiến nàng hơi đau đớn. Đáng tiếc Bình Dục đứng khá xa nên không nhìn ra được nguyên nhân này. Hắn chỉ cảm thấy hôm nay nhìn Lâm ma ma thấy cực kỳ không vừa mắt. Không nói cái khác chỉ nói chuyện đút thuốc cho nàng, nếu để hắn làm thì tuyệt đối sẽ không khiến nàng bị nóng.
Phó Lan Nha yên lặng uống nửa chén thuốc lại thấy Bình Dục cực kỳ an tĩnh thì không nhịn được liếc hắn một cái lại thấy hắn đang nhíu mày nhìn Lâm ma ma, ánh mắt lộ ra vài phần bất mãn. Nàng hơi giật mình, không rõ Lâm ma ma rốt cuộc lại đắc tội hắn ở chỗ nào.
Còn bản thân Lâm ma ma tuy không quay đầu nhưng luôn cảm thấy có ánh mắt không tốt nhìn mình. Không cần nghĩ cũng biết là Bình Dục vì thế bà bất an dịch dịch người, không hiểu sao đang êm đẹp mình lại khiến Bình đại nhân cáu.
Bầu không khí trong lòng lập tức trở nên kỳ cục. May mà chưa được bao lâu thì Lý Mân đã tới bên ngoài gõ cửa, nói có chuyện gấp tìm hắn nên Bình Dục không thể không đứng dậy đi ra ngoài.
Phó Lan Nha nhìn hắn ra cửa thì hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Nàng đương nhiên không ngại hắn nhìn mình nhưng vừa rồi hắn ở bên cạnh khiến nàng không tránh được thẹn thùng. Hơn nữa nghĩ tới ánh mắt bất mãn khó hiểu của hắn với Lâm ma ma nàng lại càng thấy cổ quái.
Hai ngày tiếp theo Phó Lan Nha dần khỏe lại, chẳng những có thể xuống giường đi lại mà ăn uống cũng tốt ơn. Chẳng qua vài vị đại phu xem mạch cho nàng xong lại nói tuy bệnh căn đã hết nhưng bệnh khí vẫn còn thế nên đều vẫn không cho nàng ăn đồ ăn bình thường, ngày ngày nàng chỉ được ăn cháo canh, thanh đạm cực kỳ.
Có lẽ vì nghĩ tới sức khỏe của nàng chưa được như cũ nên nhiều ngày nay Bình Dục không nhắc tới việc rời Nhạc Châu. Nhưng mỗi ngày hắn vẫn rất bận rộn, sau khi tới thăm nàng mỗi sáng hắn sẽ bị đám Lý Mân gọi đi.
Buổi tối hắn đến nghỉ ngơi thì hơn phân nửa Phó Lan Nha đã ngủ rồi. Bởi vì nàng bệnh nên không dám thức khuya, và đương nhiên hai người cũng chẳng thể thấy mặt. Thế nên tuy nàng ngóng trông được gặp hắn nhưng nhiều ngày nay bọn họ không gặp nhau được mấy lần.
May mà viện nhỏ chủ tớ hai người ở cũng coi như an tĩnh độc đáo, trong viện trồng đầy cây quế, lại đúng lúc hoa nở. Trên cành cây đầy hoa vàng, gió thu thổi qua mang theo mùi thơm ngào ngạt. Lâm ma ma đỡ Phó Lan Nha đi dạo ở hành lang, cùng nàng đánh giá cảnh trí trong viện rồi cảm thán nói: “Tuy tính tình Bình đại nhân không tốt tính lắm nhưng dọc đường đi cũng chưa từng khiến ngài bị thiệt thòi chuyện ăn ở. Ma ma không có kiến thức nhưng cũng biết phạm phụ hoặc tội quyến bị áp giải vào kinh hẳn sẽ gặp không ít chuyện khó chịu dọc đường. Nếu gặp phải đám quan lại không có đức thì cho dù bị thiệt thòi cũng chỉ có thể nuốt máu vào trong. Một đường này Bình đại nhân quả thực rất quan tâm đến ngài, chẳng qua tính hắn ương ngạnh, không chịu để người khác biết mà thôi.”
Phó Lan Nha vội lặng lẽ nghiêng người tránh để Lâm ma ma nhìn thấy mặt nàng hơi đỏ lên. Bỗng nhiên nàng giơ tay chỉ trong viện nói: “Ui, ma ma nhìn kìa, có hai con chim tước đang đánh nhau.”
Lâm ma ma biết tiểu thư đang ngượng nên mới cố ý tìm đề tài khác. Bà cười tủm tỉm nhìn nàng một cái, chỉ thấy làn da trắng nõn và ánh mắt sáng trong của nàng. Mỗi ngày nàng không ngừng ăn canh tổ yến nên gương mặt tái nhợt lúc này đã có chút hồng hào. Trong ánh mặt trời ngày thu nàng đẹp như tiên trên trời.
Bà thầm than: nếu tiểu thư không có phần dung mạo này thì không biết Bình đại nhân có thể để bụng đến tiểu thư hay không.
Nghĩ tới đây bà lại nhớ đến những việc Bình đại nhân đã làm trong lúc tiểu thư bị bệnh vì thế lập tức thấy mình nghĩ thừa rồi. Bà vội cười lắc đầu.
Phó Lan Nha đi quanh viện một vòng, nhớ tới Bình Dục lúc này có vẻ vội vàng đến bất thường thì không biết là do chuyện của Lâm Chi Thành hay chuyện khác. Nhớ tới lời khai của Lâm Chi Thành ngày đó ý cười trên mặt nàng lại nhạt đi. Mãi lâu sau khi đau đớn trong lòng đỡ hơn nàng mới đờ đẫn nói với Lâm ma ma: “Ma ma, ta hơi lạnh, chúng ta về phòng thôi.”
Đối với nàng mà nói thì chuyện quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng khỏe lại, như thế nàng mới có thể có tinh lực đi điều tra chân tướng. Ngày ấy Bình Dục vì muốn đánh thức nàng nên mới dùng lời cố ý để lại cho nàng chút hy vọng cầu sinh. Nhưng sau đó nàng nghĩ lại thì vẫn cảm thấy trong lời khai của Lâm Chi Thành có vài chỗ không liền mạch.
Nghĩ tới mẫu thân luôn lộ ra những việc đáng ngờ là nàng lại không sao bình tĩnh được. Nhưng nhiều ngày nay Bình Dục sợ nàng suy nghĩ miên man nên trong lúc ngẫu nhiên nói chuyện cũng không chịu nhắc đến Lâm Chi Thành.
Trốn tránh mãi cũng không phải biện pháp, mắt thấy ngày càng tối dần nên nàng nhấc váy vừa bước lên bậc thang vừa nghĩ thầm không biết chạng vạng hôm nay Bình Dục có tới hay không. Nếu có thể gặp hắn thì nàng cần phải hỏi hắn về lời khai của Lâm Chi Thành. Nhưng nếu đến đêm hắn mới tới thì việc này chỉ sợ sẽ phải ngẫm lại trong lòng.
Bình Dục vừa không nguyện ý giao Lâm Chi Thành ra vừa phải phòng Đông Xưởng ngoài sáng trong tối khiêu khích thế nên đã vài ngày nay bận đến không rảnh mà ăn cơm cho đàng hoàng.
Đêm đó bọn họ vừa đến thành Nhạc Châu thì không biết Vương Thế Chiêu từ đâu phóng ngựa xông ra trước mặt hắn mắng: “Bình đại nhân thật không đạo nghĩa, cứ thế để lại mình ta ở Trúc Thành còn mình dẫn người tới Nhạc Châu.”
Mọi người đều biết dọc một đường này hắn đều trộn lẫn với đám người Đông Xưởng thế mà lúc này lại dám đến to mồm nên chẳng ai thèm để ý tới hắn. Bình Dục thì lo lắng cho bệnh tình của Phó Lan Nha nên càng chẳng để ý tới hắn.
Nhưng nghĩ tới công phu hắn luyện giống Vương Lệnh, mà Lâm Chi Thành đã từng giao thủ với Vương Lệnh thế nên một khi Vương Thế Chiêu xuất hiện bọn họ sẽ có cơ hội thử đối phó với hắn. Nghĩ thế nên Bình Dục lập tức giả lả cười đón hắn, lại bảo hắn đi cùng mọi người nhưng âm thầm phái hai gã cao thủ giang hồ theo dõi Vương Thế Chiêu ngày đêm. Hắn muốn bọn họ nhìn lén chiêu thức luyện công của tên kia rồi về nói lại cho Lâm Chi Thành.
Lâm Chi Thành chính là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, sau khi nghiên cứu chiêu thức của Vương Thế Chiêu một phen thì dù không có biện pháp khắc chế, ít nhất có lẽ sẽ tìm ra được sơ hở.
Lý Du nhớ tới lúc trước bọn họ từng coi Lâm Chi Thành là mối họa lớn, không ngờ chỉ trong vài ngày Bình Dục đã lợi dụng hận ý ngút trời của ông ta với Vương Lệnh để khắc chế Vương Thế Chiêu. Lý Du quả thực muốn mắng Bình Dục xảo trá nhưng cũng không thể không bội phục vài phần.
Đến hôm nay tin mật Bình Dục gửi ra đã có hồi âm thế nên giữa trưa hắn lập tức cùng Lý Du tới gặp tri phủ Nhạc Châu. Chờ ra khỏi tri phủ Nhạc Châu hai người chậm rãi cưỡi ngựa đi qua đường phố, lại nhớ đến nội dung thư thì đều im lặng.
Bỗng nhiên trong làn gió thổi tới có một mùi hương thơm nồng. Hai người vừa ngẩng đầu đã thấy bên phố có người bán điểm tâm nóng hổi. Mùi của món kia như hoa quế nhưng không biết là thứ gì. Bọn họ có thể thấy món ăn kia rất được hoan nghênh, trước cửa hàng có rất nhiều trẻ con vây quanh, tất cả đều mút ngón tay, mắt thì trông mong mà nhìn người bán hàng rong.
Bình Dục xưa nay không có hứng thú với đồ ăn vặt trên đường vì thế hắn đang định lướt qua nhưng lại đột nhiên nhớ tới bộ dạng thèm bánh ngải của Phó Lan Nha ở Trúc Thành lần trước nên sau khi do dự một hồi hắn cũng mặt dày xuống ngựa.
Một lát sau Bình Dục cầm một bao bánh hoa quế đường nóng hầm hập bỏ vào trong ngực rồi làm như không có việc gì mà lên ngựa. Lý Du thì nhịn cười đến đau cả bụng, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà chỉ vào Bình Dục cười như điên nói: “Nói ra thì chắc chẳng ai tin Bình đại nhân uy phong lẫm lẫm kinh thành lại tự mình xuống ngựa mua đồ ăn vặt trên phố!”
Bình Dục không khỏi hối hận chết đi được. Vừa rồi rõ ràng tự hắn có thể tự đến chỗ tri phủ Nhạc Châu, không hiểu sao còn lôi theo cái tên này làm gì không biết?
Bị Lý Du trêu ghẹo một đường, chờ vào đến phủ Bình Dục rốt cuộc cũng hết nhẫn nại. Hắn dùng kỹ năng vật của người Mông Cổ mà đánh cho Lý Du một trận, mãi tới khi cả người đổ mồ hôi mới đi vào phòng đổi quần áo rồi đi tìm Phó Lan Nha.
Nhiều ngày này ở thành Nhạc Châu, thi thoảng Lâm Chi Thành sẽ để lộ chút tin tức. Hiện giờ Thản Nhi Châu đã có một khối rơi vào trong tay Bình Dục, công việc lên đường cũng đã được sắp xếp thỏa đáng, chỉ chờ Phó Lan Nha khỏe hơn là bọn họ sẽ khởi hành. Bọn họ chọn kênh đào để đi, cứ thế thẳng đến kinh thành.
Lúc này vào đến sân hắn đã phát hiện cửa phòng nàng đóng chặt, đi lên gõ cửa thì một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy ai ra mở. Hắn nghĩ giờ mới hoàng hôn nên giật mình không biết chủ tớ hai người đang làm gì trong phòng.
Qua hồi lâu Lâm ma ma mới đến mở cửa, vừa vào cửa hắn đã thấy Phó Lan Nha êm đẹp ngồi trên giường cạnh cửa sổ. Trên bàn là một chén thuốc mới uống được hơn nửa. Đánh giá thêm một lát hắn thấy quần áo trên người nàng chỉnh tề, chỉ có tóc là hơi ướt, đôi mắt ướt dầm dề, gương mặt hơi ửng hồng như cánh hoa hải đường, môi đỏ kiều nộn. Bỗng nhiên hắn hắn chợt tỉnh ngộ, hóa ra vừa nãy nàng ở trong phòng tắm gội. Lúc này mặt hắn đỏ lên, vội ho hai tiếng làm như không có việc gì.
“Bình đại nhân.” Phó Lan Nha không nghĩ tới Bình Dục sẽ đến vào chạng vạng nên không nhịn được mỉm cười nhỏm dậy.
Lâm ma ma cũng cười mời hắn ngồi xuống, lại rót trà, rồi vội đút thuốc cho Phó Lan Nha nhân lúc thuốc còn chưa nguội hẳn.
Bình Dục nhẫn nại uống trà, lại ngước mắt nhìn Phó Lan Nha, chỉ thấy nàng hé môi anh đào uống thuốc, có nước thuốc dính chút trên môi nàng khiến nó càng thêm oánh nhuận, đẹp đẽ nói không nên lời cũng khiến hắn thất thần. Hắn vội định thần, mạnh mẽ đặt sự chú ý tới Lâm ma ma, lại nhìn một hồi chỉ thấy động tác của Lâm ma ma thực là thô lỗ. Lúc thì hắn lo lắng cái thìa đụng vào răng Phó Lan Nha, lúc lại lo lắng Lâm ma ma không cầm vững bát thuốc khiến nó đổ lên người nàng sẽ làm bẩn cái váy màu hồng nhạt trên người nàng.
Chờ hoàn hồn hắn đã thấy mình đi tới nhàn nhạt nói: “Ma ma, ngươi đi phòng tắm giặt đồ đi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với tiểu thư nhà ngươi.”
Phó Lan Nha và Lâm ma ma đồng thời ngơ ngẩn, cực kỳ kinh ngạc mà nhìn Bình Dục.
“Nhưng, Bình đại nhân, thuốc của tiểu thư ——” Lâm ma ma thấy Bình Dục lộ ra vài phần không kiên nhẫn thì càng thêm kinh ngạc nhưng lời vừa ra khỏi miệng bà đã chợt hiểu. Bà buông chén thuốc, không nói hai lời đã đứng dậy đi đến phòng tắm. Vừa đi bà vừa không quên tìm bậc thang cho Bình Dục, “Đúng rồi, xiêm y của tiểu thư mới vừa thay ra phải giặt sạch để ngày mai còn kịp khô mà lên đường.”
Bình Dục cứng người, nhưng dưới ánh mắt khó hiểu của Phó Lan Nha hắn vẫn đi tới bên giường, thuận tiện cầm chén thuốc Lâm ma ma mới buông xuống sau đó đỏ mặt đút thuốc cho nàng, miệng lại trấn định tự nhiên nói: “Bà ta đút chậm quá, ta lại có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.”
Lúc này Phó Lan Nha còn có gì không hiểu, nàng ngước mắt liếc hắn một cái, cắn cắn môi dỗi nói: “Ngài không thể nói tử tế với ma ma sao?”
Thấy hắn cũng không nói tiếp, cái thìa lại đã tới bên môi nên nàng không đành lòng cãi lại, chỉ ngượng ngùng, ngoan ngoãn há mồm mặc hắn đút thuốc.
Bình luận truyện