Lời Chúc Phúc Của Odin
Quyển 1 - Chương 14: Thời đại của Modin
Sau đó, tôi muốn tìm Loki hỏi cho rõ ràng, kết quả, vài ngày cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Lại thêm Shia nữa, cô nàng chọc tôi tức điên lên được. Lúc về tôi nói với cô nàng rằng mình không có ý định kết hôn, tự nhiên cô nàng nổi giận đùng đùng, bảo Loki tốt thế sao tôi còn chê. Tôi nói: “Tớ và hắn chưa đủ hiểu nhau.” Cô nàng liếc nhìn tôi đầy khinh bỉ, “Cái gì cần làm cũng làm hết rồi, lại còn bảo chưa đủ hiểu”. Nói đến đây, tôi câm nín. Cô nàng thừa thế xông lên, “Cậu chưa bao giờ mở rộng lòng mình với người ta, đương nhiên là hiểu nhau chưa đủ rồi”.
Shia hình như cố ý chọc cho tôi tức điên lên hay sao, mà ngày nào cũng lôi Teese về nhà, ngồi ngay trước mặt tôi, hết ôm rồi lại hôn. Kể cả lúc cô nàng đang làm nhiệm vụ được bên trên giao phái, cũng không quên thưởng cho anh chàng một nụ hôn nồng nhiệt sau mỗi lần cho ra lò một lọ dung dịch.
Teese thì đương nhiên “thụ sủng ngược kinh[1]”. Có lẽ từ trước tới giờ, chưa khi nào hắn được Shia đối xử nhiệt tình như thế.
[1] Được yêu chiều mà vừa mừng vừa lo.
Mấy ngày sau, tôi mơ một giấc mơ.
Chính là chàng trai tóc đen lần nọ.
Nhưng lần này, gương mặt của hắn có chút trẻ con hơn, đôi mắt cũng chưa đủ thâm thúy như lần đầu tôi thấy, dường như trong thoáng chốc hắn nhỏ đi mười tuổi vậy. Hắn đứng trên một bậc thang rất cao, phía trên bậc thang là một tòa cung điện. Tôi chạy nhanh về phía hắn, ôm lấy cánh tay, ra vẻ thần bí mà nói: “Em nói cho chàng một bí mật nha”.
“Ừ”, hắn có chút không tập trung.
Tôi nhỏ giọng thì thầm: “Em thích chàng”.
“Ừ.”
“Phản ứng kiểu gì thế?”, tôi có chút bực mình: “Em nói là em thích chàng, chàng phải nói cái gì chứ?”.
“Hôn lễ của chúng ta tổ chức ở chỗ này nhé.”
Không biết có phải là vì bị hắn nói sang chuyện khác mà xấu hổ, hay là bực mình với tính cách không thẳng thắn của hắn, tôi hung hăng đấm vào tay hắn một cái, xoay người chạy đi.
Nhưng chưa được mấy bước, hắn đã ôm lấy tôi từ đằng sau, thở dài một hơi, nói: “Mẹ ta từng nói, khi một chàng trai thổ lộ lòng mình với một cô gái, cách tốt nhất, chính là tặng nàng một gia đình hoàn hảo và hạnh phúc suốt đời.”
Tôi nắm tay hắn, viền mắt ươn ướt.
“Xem ra lời mẹ ta nói không hoàn toàn đúng.” Tuy rằng, giọng hắn không tràn ngập sự mê hoặc và quyến rũ giống Loki, nhưng tiếng phát ra đều rất êm tai, điềm tĩnh, khoáng đạt, tựa như tiếng đàn violin.
“Nói đi nói lại thì vẫn là lỗi của em”, tôi xoay mặt ra chỗ khác, ôm chặt lấy hắn: “... Sau này sẽ không làm khó chàng nữa”.
Ngờ đâu vừa xoay đầu lại, đã bắt gặp một đôi mắt màu đỏ tím như đá quý. Chóp mũi của hắn trắng nõn, cực kì thanh tú, cọ nhẹ lên chóp mũi tôi, sau đó áo trên người tôi bị cởi. Hắn cúi đầu cắn dây áo lót của tôi, sau đó dần hạ xuống thấp hơn. Còn chưa kịp đẩy ra, đầu của hắn đã vùi vào ngực tôi.
“Không, không phải là chàng...”
Tôi thở gấp, cố đẩy hắn ra, nhưng một giây sau, cảm giác đau đớn tận tâm can nơi thân dưới đã hoàn toàn nhấn chìm tôi. Tôi ngửa đầu, giọng khàn khàn thoát ra từ cổ họng. Cảm giác gì thế này? Vì sao lại cảm thấy như có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể mình...
Hắn ngẩng đầu lên, khóe mắt đẹp hơi lóe lên ánh đỏ cũng dần trở nên cong vút: “Em là của ta, đừng mong trốn thoát thêm lần nữa”.
Tôi nắm lấy hai tay hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể tôi bị ôm chặt cứng, không chịu nghe sai khiến của bản thân mà bị bắt đưa đẩy không ngừng. Khóe môi hắn khẽ cong lên, lộ nụ cười đắc ý và thỏa mãn. Thân thể trần trụi kia với những đường cong hoàn mỹ và đầy hấp dẫn bỗng như gông xiềng nặng trịch, tàn khốc cướp đi tất cả tự do và hơi thở của tôi.
“Ena, em trốn không thoát đâu”, giọng nói của hắn lẩn quất bên tai tôi.
“Không...”
Tôi cố sức đẩy, hất tung chăn trên người xuống đất.
Ngồi bật dậy, tôi ngơ ngác nhìn bốn phía, liên tục lắc đầu. Chỉ là một giấc mơ thôi, có điều... chân thực quá. Ngay cả trong mơ, tôi cũng cảm nhận được rõ ràng cơn đau đó. Loki dường như đang trừng phạt thể xác tôi, thế nhưng... sao phải cởi quần áo ra làm gì? Hơn nữa, cảm giác lúc đó không chỉ có đau đớn, còn có thêm cả... nhục nhã?
Thật kỳ lạ.
Tôi thở dài một hơi, mặc quần áo vào, tức tốc tới hoàng cung.
Cuối cùng, nội dung bài giảng đã tiến lên một trình độ mới. Lần này, đạo sư muốn chúng tôi phân đội để luyện tập thực chiến. Một tổ phân thành hai đội nhỏ, đấu với nhau. Trong tổ của chúng tôi, đội thứ nhất gồm đại ma đạo sư, luyện kim thuật sư, chiêm bốc sư; đội còn lại là thánh linh kỵ sĩ, đại tế ti và thần kim tượng.
Shia bị nhét vào đội khác. Đại tế ti của đội chúng tôi là một phụ nữ đã gần bảy mươi tuổi, thánh linh kỵ sĩ là một chàng trai tên Jie, tuổi đời còn rất trẻ. Vừa phân đội xong, Jie đã ngượng ngùng cười với tôi: “Chị Ena chắc đã quen phối hợp với ma đạo sư rồi, hy vọng sau này khi phối hợp em không tỏ ra quá kém cỏi”.
“Không có chuyện đó đâu. Chị thấy làm việc chung với kỵ sĩ an toàn hơn nhiều.”
Đây là lời thật lòng của tôi đấy. Nếu bạn phối hợp với một ma đạo sư ma lực dồi dào nhưng cơ thể mềm yếu, thần kim tượng không thành bia đỡ đạn thì cũng thành lính đánh giáp lá cà khi cần thiết, phải chế tạo tấm chắn, mũi tên ma pháp, cùng đủ các thể loại vũ khí trên trời dưới bể khác ngay tại chỗ, giúp ma đạo sư tiêu diệt tất cả những tên địch muốn tiếp cận tấn công. Mà nếu phối hợp với kỵ sĩ, chỉ cần nhẹ nhàng theo chân người ta, nhanh tay chế tác công cụ và chuẩn bị sẵn sàng ném vũ khí là được. Thế nên, thần kim tượng phối hợp với ma đạo sư, phần lớn đều là đàn ông.
“Thật sao? Em cũng thấy kỵ sĩ là nghề rất hợp với đàn ông”, Jie hình như rất mừng, “Thế nhưng chị Ena là hôn thê của Loki điện hạ. Đối với chị Ena, chắc ma đạo sư mới là nghề thích nhất đúng không?”.
“Ma đạo sư vẫn là ước mơ của chị, nhưng vì có quá nhiều hạn chế nên đành buông bỏ.” Vốn cũng không định giải thích gì thêm, nhưng chỉ trong nháy mắt, trong đầu tôi lại hiện lên giấc mơ vừa kinh khủng vừa nhục nhã kia, trái tim tôi cũng vô thức đập loạn lên: “Còn nữa, Loki điện hạ nói chị là vị hôn thê của ngài, chỉ vì chiến tranh thôi, chị với ngài ấy không phải tình nhân thật sự đâu”.
“Chị không thích ngài sao?”
“Giữa chị và ngài ấy... không giống như người ta nghĩ đâu.”
“Thật sao?”, Jie nắm chặt lấy tay tôi: “Chị Ena, chị yên tâm đi, sau này ra chiến trường em sẽ bảo vệ chị. Bảo vệ thần kim tượng là trách nhiệm và nghĩa vụ của kỵ sĩ mà”.
Tôi chỉ cười, hoàn thành bài luyện tập trong tâm trạng cực kỳ bất ổn.
Ngày hôm sau vẫn tiếp tục luyện tập thực chiến. Vừa mới chia đội xong, Loki - người đã mất tăm mất tích vài ngày - lại xuất hiện. Hắn túm lấy tay tôi, lôi thẳng ra vườn hoa.
“Có người nói cho ta biết, em nói em với ta không có chút quan hệ nào cả, có đúng thế không?”
Trên gương mặt hắn không hề có nét cười đùa vui vẻ. Tôi băn khoăn lo lắng, suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Giữa chúng ta đúng là không có quan hệ gì mà”.
Loki im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau mới thản nhiên cười: “Ta biết rồi”.
Phản ứng của Loki rất bình thường, thế mà tôi lại cảm thấy hắn có chút không vui. Song, chỉ vài ngày sau, tôi biết mình lại lo lắng viển vông nữa rồi. Tuy Loki ít lời hơn trước, nhưng ngày nào hắn cũng rất đúng giờ đến đưa tôi về nhà, giữ đúng lời hứa trước đây, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Tình trạng này, có lẽ vẫn sẽ duy trì tới lễ Đính hôn được tổ chức vào mùa đông.
Tuy luôn cảm thấy kỳ quặc, nhưng những gì học được trong hoàng cung và cả tốc độ tiến bộ của bản thân đã khiến tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chỉ là, hình như Shia bị Loki lây bệnh hay sao ấy, ngày nào cũng sầu não ủ ê, ngày càng ít nói.
Một ngày nọ, xưởng rèn bán được mười lăm thanh kiếm cùng một lúc, tâm trạng của tôi bay tận lên mây. Trở về nhà, tôi thấy Shia đang ngồi ôm chân trên sô pha, tóc tai bù xù, trên tay còn cầm điếu thuốc. Shia có thể coi là một con nghiện thuốc nặng, nếu không có gì cản trở, cô nàng có thể hút một hơi hơn ba mươi điếu. Ai cũng biết hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc, thế nên cô nàng phải dùng tới khả nặng tự kiềm chế cực giỏi của bản thân để xua đi cơn nghiện.
Bởi thế,vừa nhìn thấy cảnh trước mắt là tôi biết ngay chắc chắn đã có chuyện gì rồi. Tôi lập tức vứt hết đống đồ trên tay xuống, ngồi cạnh cô nàng: “Sao thế, Shia?”.
Shia nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt hoe đỏ: “Tớ thực sự không làm được”.
Câu trả lời rất đơn giản, nhưng tôi lập tức hiểu ngay. Đang nghĩ xem nên an ủi Shia thế nào thì cô nàng đã nói bằng thứ giọng khản đặc: “Anh ta là một tên ích kỷ. Vốn dĩ theo đuổi người khác với mục đích như thế, chắc chắn sẽ khiến đối phương bị tổn thương. Bây giờ, chỉ cần tớ soi gương thôi là lại bắt đầu nghĩ, anh ta chỉ thích gương mặt này của tớ thôi. Anh ta không hề thích tớ, không hề thích Shia!” Nói đến đây, Shia cắn chặt môi, gân xanh trên trán hơi hiện rõ.
Nhất thời trong lòng tôi vô cùng khó chịu, tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, rất có khả năng cô ấy chính là Sif, là vợ của Thor... Nhưng, tôi hận Thần tộc Aesir, hận tất cả những gì có liên quan đến mảnh đất Asgard kia. Nếu tôi nói ra điều đó, có phải Shia sẽ rời khỏi bộ tộc này, và tôi sẽ vĩnh viễn mất đi một người bạn?
“Shia, cậu quen hắn ta đã được bao lâu đâu. Cậu cố chấp như thế, cũng chỉ vì chưa hiểu hết con người hắn thôi. Vì sao không thử chú ý những người bên cạnh mình một chút xem? Ví dụ như Teese chẳng hạn, hắn rất yêu cậu mà.”
“Hắn không yêu tớ đâu”, Shia rít một hơi thuốc, “Người như hắn, làm gì có đứa con gái nào thèm chứ. Bây giờ tự nhiên có một cô gái vừa trẻ vừa đẹp đưa lên tận miệng, hắn có thể từ chối sao?”.
“Sao cậu lại nói hắn như thế? Teese là một chàng trai tài giỏi, hắn thích cậu, tớ nhìn ra điều đó.”
“Nếu hắn tài giỏi như cậu nói, vì sao lại quấn lấy tớ không buông? Đàn ông không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Cậu đừng lo lắng thay tớ làm gì, tớ chưa thảm hại tới mức cần dựa vào một thằng đàn ông khác để vơi bớt nỗi đau thất tình.”
“Shia...” Cậu là Sif, cậu chính là Sif... Tôi chẳng nói nên lời.
“Tớ sẽ quên Thor.” Shia vứt tàn thuốc xuống sàn, sau đó vỗ vai tôi: “Cậu rất may mắn. Cố mà giữ chặt lấy Loki”.
Đã tới cuối tuần. Để giúp Shia giải tỏa áp lực, chúng tôi quyết định tới phố Fjolgyn vui chơi một chuyến. Gần đây thời tiết nóng bức, tôi và Shia che chung một chiếc ô nhỏ màu hồng phấn, hớn hở dạo qua những con đường chật ních người đi mua sắm.
Có lẽ sự kiềm chế của Shia đều dồn cả vào chuyện cai thuốc và cai đàn ông hết rồi, thế nên niềm khát khao mua sắm đã được đặt vào “trạng thái hoàn toàn nổ tung”. Cô nàng kéo tôi đi vào Thời đại Modin, đây chính là tòa thành bán những thứ đồ sang trọng, quý giá nhất của đất Vanaheim này. Nơi đây, có tới 90% hàng hóa được vận chuyển bằng đường hàng không từ cảng Modin tới, nói cách khác, 90% là hàng nhập khẩu.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi rụng rời cả chân tay khi thấy chiếc nhẫn Loki tặng... Dòng chữ “Thời đại Modin” trên nắp hộp viền tơ vàng, cùng với dòng “Nguyên liệu Svartalfheim, gia công tại Asgard, chế tạo tại Alfheim” ở đáy hộp... Tuy địa điểm gia công là nơi tôi vô cùng căm ghét, nhưng tất cả những chi tiết trên đều nói lên rằng, cái nhẫn này tương đương một núi vàng.
Người ở Thời đại Modin giống như kim tự tháp, càng lên cao thì càng ít người. Tầng cao nhất chính là tầng năm, quanh năm hầu như đều trong tình trạng “vườn không nhà trống”, vậy nên những người bán hàng trên đó đều vô cùng buồn chán. Tầng một khá đông, nhưng phần lớn đều là những người có tuổi. Tôi và Shia đi vào đó ngó nghiêng một chút. Chắc chắn người ta sẽ nghĩ thầm: “Không biết lại là tình nhân của gã nhà giàu nào”, hoặc “Chắc lại là tiểu thư nhà giàu rồi”.
Dù tiền đều là do chúng tôi tự mình kiếm ra, nhưng đến lúc tiêu lại có chút ngượng ngùng. Shia đã đưa ra một quyết định vô cùng dũng cảm: “Chúng mình lên tầng cao nhất chơi đi”.
Cô nàng cũng thật đáng thương, mới lên tầng bốn đã bị người ta chặn lại.
Người đó chính là Teese.
“Anh chờ ở đây cả ngày, cuối cùng em cũng tới”, Teese rất hớn hở, xông lên định ôm chầm lấy cô nàng.
Ai dè Shia dứt khoát tránh vòng tay hắn, hỏi bằng giọng vô cùng hung hăng: “Ai nói cho anh biết tôi sẽ tới đây?”.
“Là Ena...”
Những thanh âm còn lại lập tức tiêu tan trong gió...
Bởi vì tôi đã xông thẳng lên tầng năm, ôm ngực thở dốc. Tôi thừa nhận mình rất sợ Shia sẽ phát điên lên. Mặc dù vậy, hôm trước khi nhìn thấy Teese đứng ở dưới nhà, thở dài ai oán cùng một lũ đàn ông khác, tôi lại không thể không đi an ủi hắn, lại càng không thể chống đỡ được đôi mắt xanh lam to tròn đáng thương của người ta...
Đang muốn tìm chỗ nào đó ngồi điều hòa lại nhịp thở, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ khàn khàn quen thuộc: “Bộ màu đỏ này thế nào?”.
“Ừ, vô cùng gợi cảm, rất hợp với em.”
Vừa nghe thấy giọng nói đó, không biết là do có tật giật mình hay là sét đánh giữa trời quang, tôi lập tức bật dậy, trốn ra phía sau bức tường ở ngã rẽ. Sau đó, tôi len lén ló đầu ra, nhìn về phía phát ra tiếng nói...
Quả nhiên là Loki và Gullveig!
Gullveig mặc một bộ lễ phục trễ ngực màu đỏ thẫm, đeo hoa tai bằng ngọc trai lấp lánh, trắng như tuyết, bên tay trái là chuỗi vòng tay kết bằng ngọc trai. Nàng đang chỉnh trang viền áo trước ngực, chải chuốt mái tóc xoăn màu bạc, vuốt ve lớp vải cao cấp hoàn toàn không có lấy một nếp nhăn, nhìn vào gương, hơi chu môi lên, híp mắt nhìn Loki trong gương: “Anh thấy cái này đẹp à? Bộ màu trắng trông cũng được lắm”.
“Cái màu trắng thì trông trẻ trung hơn, nhưng em đủ trẻ trung rồi, thế nên mặc màu đỏ sẽ đẹp hơn”, Loki chỉ thuận miệng nói, trong giọng nói không có ý khen ngợi gì nàng, thế mà lại khiến Gullveig vô cùng hớn hở.
Gót giày của Gullveig cao đến độ gần như khiến nàng phải khập khiễng mà đi, không hiểu sao nàng lại có thể di chuyển rất nhẹ nhàng, đầu gối nhấc cao, mông cũng vô thức đẩy đưa, nhẹ nhàng bước tới bên quầy hàng, cầm theo bộ váy trắng áp vào người ngắm nghía: “Nếu mặc cái này vào, sau đó nhuộm tóc thành màu vàng, chắc là sẽ có cảm giác như thiếu nữ mới lớn nhỉ?”.
“Em thích cái này hả?”
Gullveig không nói gì, chỉ quay đầu lại mở to mắt, nhìn hắn một cách rất ngây thơ. Loki lập tức hiểu ý, nói với người bán hàng: “Gói cả hai bộ này cho ta”.
“Chờ chút”, Gullveig giữ hai bộ váy lại: “Váy áo của hãng này em rất thích, không thể đi xem một chút nữa sao?”.
“Không phải em còn muốn mua dây chuyền sao? Giờ cũng muộn rồi, ta còn có chút việc, hôm nay không thể về muộn quá được.”
“Vậy sao...”, Gullveig suy nghĩ một chút sau đó mỉm cười, “Vậy chúng ta mua dây chuyền xong sẽ về luôn, được không?”.
“Đợi lát nữa em còn muốn mua thì cứ đi xem tiếp, hôm khác ta sẽ tiếp tục đi cùng em”, Loki quay đầu lại, nói với người bán hàng: “Nếu cô ấy còn muốn mua tiếp, cứ tính tiền hết cho ta”.
“Loki, anh thật tốt với em”, Gullveig đặt hai tay lên ngực: “Em có thể đảm bảo, đây là sinh nhật hạnh phúc nhất trong vô số những sinh nhật... À không, cũng không nhiều sinh nhật như thế”.
Loki dịu dàng nói: “Năm nay bận quá. Năm sau sẽ khá hơn, đến lúc đó em muốn làm gì cũng được”.
Nhân viên bán hàng đóng gói váy áo xong, cười với hai người: “Điện hạ Loki, tiểu thư Gullveig, tình cảm của hai vị thật tốt, hai vị chắc chắn là đôi tình nhân đẹp nhất vương đô này rồi”.
Cái đám người này dường như đã quên mất tin đính hôn của Loki rồi... Thật ra, chuyện này cũng không có gì đáng nói. Chuyện hắn và Gullveig là một đôi tình nhân, tôi đã nghe người ta đồn thổi từ lâu.
Song, tới giờ tôi mới biết, thì ra “Lando” không hề biến mất, chỉ không xuất hiện trước mặt tôi nữa mà thôi. Nhìn cách Loki nói chuyện với Gullveig mà xem, thái độ tao nhã đó, vẻ mặt dịu dàng đó... có chút nào khác với trước khi thức tỉnh đâu?
Không, tôi không thể nổi điên lên được. Sao tôi lại tức giận cơ chứ?
Chúng tôi vốn chẳng có quan hệ gì cơ mà.
Thấy Gullveig đang ôm cánh tay Loki bước về phía mình, tôi lại tiếp tục cuộc hành trình trốn chạy. Ấy thế mà sau khi đã chạy xa tít tắp rồi tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại sợ phải đối diện với hai người họ như thế, rõ ràng đã công khai nói tôi và Loki chẳng có quan hệ gì rồi cơ mà?
Xuống tầng bốn, tôi nhìn thấy Shia và Teese. Hai người đó đã làm hòa với nhau, đang đứng cạnh một quầy hàng ngắm nghía mấy quả cầu. Tôi vốn định nói với cô nàng một tiếng sau đó về nhà luôn, ai ngờ lại nhìn thấy một quả cầu màu vàng trông rất quen mắt, thế là chạy tới xem luôn.
“Đấy là cái gì thế?”
“Trứng” Shia áp sát người vào thành tủ kính, con mắt mở to, những tia sáng lấp lánh chiếu vào gương mặt trắng ngần trông đáng yêu vô cùng. Teese hoàn toàn không thèm liếc mắt đến mấy quả trứng, chỉ nhìn Shia với ánh mắt dịu dàng chiều chuộng. Nhưng Shia dường như không để ý đến ánh mắt của hắn, chỉ lẩm bẩm: “Chờ lúc tớ làm xong cái việc chết bầm kia, nhất định sẽ mua quả trứng cốt phượng này về”
Thứ cô nàng chỉ vào, chính là một vật thể hình cầu trong suốt. Bên trong có một thứ chất lỏng màu bạc đang chuyển động, còn có thêm cả đụn xương co thành một khối. Đó là sản phẩm đặc biệt chỉ tộc Aesir mới có, nhìn dưới con mắt của Thần tộc Aesir thì địa vị của nó chắc cũng ngang ngửa kim dực long của chúng tôi. Tuy nhìn bộ dạng sau khi trứng nở thì rất buồn nôn, nhưng sau khi đọc được giá tiền và đẳng cấp mua sắm của quả trứng đó, tôi cũng rất thông cảm với suy nghĩ của Shia.
Mỗi loại hàng hóa ở tộc Vanir đều có đẳng cấp mua sắm riêng. Hàng hóa cấp Một sao thì ai cũng mua được; nhưng cấp Ba sao thì chỉ bán cho Thần tộc và Tinh linh; cấp Năm sao chỉ bán cho người có danh hiệu hoặc người có tên trên các bảng xếp hạng; lên đến cấp Sáu sao thì chỉ người trong hoàng tộc hoặc mười cái tên đứng đầu trên bảng công trạng mới có thể mua được.
Đẳng cấp mua sắm của kim dực long là Năm sao, mà cái quả trứng cốt phượng này thì những Sáu sao. Dù sao cũng là đồ đem từ tộc Aesir tới, khá nguy hiểm, đâu thể để người thường tùy tiện mua về được.
Sau đó, tôi nhìn thấy một quả cầu vàng nằm ngay bên cạnh, ngoại trừ việc nó hơi nhỏ một chút ra, thì giống hệt quả cầu Loki đã gửi tặng tôi.
Thì ra là quả trứng.
Tốt, bữa tối hôm nay có đồ ăn rồi.
Vừa nghĩ vừa quay đầu lại, kết quả, phía trước có hai người đang bước tới. Tôi mỉm cười, lại quay đầu, bước nhanh về hướng đối diện.
Shia hình như cố ý chọc cho tôi tức điên lên hay sao, mà ngày nào cũng lôi Teese về nhà, ngồi ngay trước mặt tôi, hết ôm rồi lại hôn. Kể cả lúc cô nàng đang làm nhiệm vụ được bên trên giao phái, cũng không quên thưởng cho anh chàng một nụ hôn nồng nhiệt sau mỗi lần cho ra lò một lọ dung dịch.
Teese thì đương nhiên “thụ sủng ngược kinh[1]”. Có lẽ từ trước tới giờ, chưa khi nào hắn được Shia đối xử nhiệt tình như thế.
[1] Được yêu chiều mà vừa mừng vừa lo.
Mấy ngày sau, tôi mơ một giấc mơ.
Chính là chàng trai tóc đen lần nọ.
Nhưng lần này, gương mặt của hắn có chút trẻ con hơn, đôi mắt cũng chưa đủ thâm thúy như lần đầu tôi thấy, dường như trong thoáng chốc hắn nhỏ đi mười tuổi vậy. Hắn đứng trên một bậc thang rất cao, phía trên bậc thang là một tòa cung điện. Tôi chạy nhanh về phía hắn, ôm lấy cánh tay, ra vẻ thần bí mà nói: “Em nói cho chàng một bí mật nha”.
“Ừ”, hắn có chút không tập trung.
Tôi nhỏ giọng thì thầm: “Em thích chàng”.
“Ừ.”
“Phản ứng kiểu gì thế?”, tôi có chút bực mình: “Em nói là em thích chàng, chàng phải nói cái gì chứ?”.
“Hôn lễ của chúng ta tổ chức ở chỗ này nhé.”
Không biết có phải là vì bị hắn nói sang chuyện khác mà xấu hổ, hay là bực mình với tính cách không thẳng thắn của hắn, tôi hung hăng đấm vào tay hắn một cái, xoay người chạy đi.
Nhưng chưa được mấy bước, hắn đã ôm lấy tôi từ đằng sau, thở dài một hơi, nói: “Mẹ ta từng nói, khi một chàng trai thổ lộ lòng mình với một cô gái, cách tốt nhất, chính là tặng nàng một gia đình hoàn hảo và hạnh phúc suốt đời.”
Tôi nắm tay hắn, viền mắt ươn ướt.
“Xem ra lời mẹ ta nói không hoàn toàn đúng.” Tuy rằng, giọng hắn không tràn ngập sự mê hoặc và quyến rũ giống Loki, nhưng tiếng phát ra đều rất êm tai, điềm tĩnh, khoáng đạt, tựa như tiếng đàn violin.
“Nói đi nói lại thì vẫn là lỗi của em”, tôi xoay mặt ra chỗ khác, ôm chặt lấy hắn: “... Sau này sẽ không làm khó chàng nữa”.
Ngờ đâu vừa xoay đầu lại, đã bắt gặp một đôi mắt màu đỏ tím như đá quý. Chóp mũi của hắn trắng nõn, cực kì thanh tú, cọ nhẹ lên chóp mũi tôi, sau đó áo trên người tôi bị cởi. Hắn cúi đầu cắn dây áo lót của tôi, sau đó dần hạ xuống thấp hơn. Còn chưa kịp đẩy ra, đầu của hắn đã vùi vào ngực tôi.
“Không, không phải là chàng...”
Tôi thở gấp, cố đẩy hắn ra, nhưng một giây sau, cảm giác đau đớn tận tâm can nơi thân dưới đã hoàn toàn nhấn chìm tôi. Tôi ngửa đầu, giọng khàn khàn thoát ra từ cổ họng. Cảm giác gì thế này? Vì sao lại cảm thấy như có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể mình...
Hắn ngẩng đầu lên, khóe mắt đẹp hơi lóe lên ánh đỏ cũng dần trở nên cong vút: “Em là của ta, đừng mong trốn thoát thêm lần nữa”.
Tôi nắm lấy hai tay hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể tôi bị ôm chặt cứng, không chịu nghe sai khiến của bản thân mà bị bắt đưa đẩy không ngừng. Khóe môi hắn khẽ cong lên, lộ nụ cười đắc ý và thỏa mãn. Thân thể trần trụi kia với những đường cong hoàn mỹ và đầy hấp dẫn bỗng như gông xiềng nặng trịch, tàn khốc cướp đi tất cả tự do và hơi thở của tôi.
“Ena, em trốn không thoát đâu”, giọng nói của hắn lẩn quất bên tai tôi.
“Không...”
Tôi cố sức đẩy, hất tung chăn trên người xuống đất.
Ngồi bật dậy, tôi ngơ ngác nhìn bốn phía, liên tục lắc đầu. Chỉ là một giấc mơ thôi, có điều... chân thực quá. Ngay cả trong mơ, tôi cũng cảm nhận được rõ ràng cơn đau đó. Loki dường như đang trừng phạt thể xác tôi, thế nhưng... sao phải cởi quần áo ra làm gì? Hơn nữa, cảm giác lúc đó không chỉ có đau đớn, còn có thêm cả... nhục nhã?
Thật kỳ lạ.
Tôi thở dài một hơi, mặc quần áo vào, tức tốc tới hoàng cung.
Cuối cùng, nội dung bài giảng đã tiến lên một trình độ mới. Lần này, đạo sư muốn chúng tôi phân đội để luyện tập thực chiến. Một tổ phân thành hai đội nhỏ, đấu với nhau. Trong tổ của chúng tôi, đội thứ nhất gồm đại ma đạo sư, luyện kim thuật sư, chiêm bốc sư; đội còn lại là thánh linh kỵ sĩ, đại tế ti và thần kim tượng.
Shia bị nhét vào đội khác. Đại tế ti của đội chúng tôi là một phụ nữ đã gần bảy mươi tuổi, thánh linh kỵ sĩ là một chàng trai tên Jie, tuổi đời còn rất trẻ. Vừa phân đội xong, Jie đã ngượng ngùng cười với tôi: “Chị Ena chắc đã quen phối hợp với ma đạo sư rồi, hy vọng sau này khi phối hợp em không tỏ ra quá kém cỏi”.
“Không có chuyện đó đâu. Chị thấy làm việc chung với kỵ sĩ an toàn hơn nhiều.”
Đây là lời thật lòng của tôi đấy. Nếu bạn phối hợp với một ma đạo sư ma lực dồi dào nhưng cơ thể mềm yếu, thần kim tượng không thành bia đỡ đạn thì cũng thành lính đánh giáp lá cà khi cần thiết, phải chế tạo tấm chắn, mũi tên ma pháp, cùng đủ các thể loại vũ khí trên trời dưới bể khác ngay tại chỗ, giúp ma đạo sư tiêu diệt tất cả những tên địch muốn tiếp cận tấn công. Mà nếu phối hợp với kỵ sĩ, chỉ cần nhẹ nhàng theo chân người ta, nhanh tay chế tác công cụ và chuẩn bị sẵn sàng ném vũ khí là được. Thế nên, thần kim tượng phối hợp với ma đạo sư, phần lớn đều là đàn ông.
“Thật sao? Em cũng thấy kỵ sĩ là nghề rất hợp với đàn ông”, Jie hình như rất mừng, “Thế nhưng chị Ena là hôn thê của Loki điện hạ. Đối với chị Ena, chắc ma đạo sư mới là nghề thích nhất đúng không?”.
“Ma đạo sư vẫn là ước mơ của chị, nhưng vì có quá nhiều hạn chế nên đành buông bỏ.” Vốn cũng không định giải thích gì thêm, nhưng chỉ trong nháy mắt, trong đầu tôi lại hiện lên giấc mơ vừa kinh khủng vừa nhục nhã kia, trái tim tôi cũng vô thức đập loạn lên: “Còn nữa, Loki điện hạ nói chị là vị hôn thê của ngài, chỉ vì chiến tranh thôi, chị với ngài ấy không phải tình nhân thật sự đâu”.
“Chị không thích ngài sao?”
“Giữa chị và ngài ấy... không giống như người ta nghĩ đâu.”
“Thật sao?”, Jie nắm chặt lấy tay tôi: “Chị Ena, chị yên tâm đi, sau này ra chiến trường em sẽ bảo vệ chị. Bảo vệ thần kim tượng là trách nhiệm và nghĩa vụ của kỵ sĩ mà”.
Tôi chỉ cười, hoàn thành bài luyện tập trong tâm trạng cực kỳ bất ổn.
Ngày hôm sau vẫn tiếp tục luyện tập thực chiến. Vừa mới chia đội xong, Loki - người đã mất tăm mất tích vài ngày - lại xuất hiện. Hắn túm lấy tay tôi, lôi thẳng ra vườn hoa.
“Có người nói cho ta biết, em nói em với ta không có chút quan hệ nào cả, có đúng thế không?”
Trên gương mặt hắn không hề có nét cười đùa vui vẻ. Tôi băn khoăn lo lắng, suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Giữa chúng ta đúng là không có quan hệ gì mà”.
Loki im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau mới thản nhiên cười: “Ta biết rồi”.
Phản ứng của Loki rất bình thường, thế mà tôi lại cảm thấy hắn có chút không vui. Song, chỉ vài ngày sau, tôi biết mình lại lo lắng viển vông nữa rồi. Tuy Loki ít lời hơn trước, nhưng ngày nào hắn cũng rất đúng giờ đến đưa tôi về nhà, giữ đúng lời hứa trước đây, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Tình trạng này, có lẽ vẫn sẽ duy trì tới lễ Đính hôn được tổ chức vào mùa đông.
Tuy luôn cảm thấy kỳ quặc, nhưng những gì học được trong hoàng cung và cả tốc độ tiến bộ của bản thân đã khiến tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chỉ là, hình như Shia bị Loki lây bệnh hay sao ấy, ngày nào cũng sầu não ủ ê, ngày càng ít nói.
Một ngày nọ, xưởng rèn bán được mười lăm thanh kiếm cùng một lúc, tâm trạng của tôi bay tận lên mây. Trở về nhà, tôi thấy Shia đang ngồi ôm chân trên sô pha, tóc tai bù xù, trên tay còn cầm điếu thuốc. Shia có thể coi là một con nghiện thuốc nặng, nếu không có gì cản trở, cô nàng có thể hút một hơi hơn ba mươi điếu. Ai cũng biết hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc, thế nên cô nàng phải dùng tới khả nặng tự kiềm chế cực giỏi của bản thân để xua đi cơn nghiện.
Bởi thế,vừa nhìn thấy cảnh trước mắt là tôi biết ngay chắc chắn đã có chuyện gì rồi. Tôi lập tức vứt hết đống đồ trên tay xuống, ngồi cạnh cô nàng: “Sao thế, Shia?”.
Shia nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt hoe đỏ: “Tớ thực sự không làm được”.
Câu trả lời rất đơn giản, nhưng tôi lập tức hiểu ngay. Đang nghĩ xem nên an ủi Shia thế nào thì cô nàng đã nói bằng thứ giọng khản đặc: “Anh ta là một tên ích kỷ. Vốn dĩ theo đuổi người khác với mục đích như thế, chắc chắn sẽ khiến đối phương bị tổn thương. Bây giờ, chỉ cần tớ soi gương thôi là lại bắt đầu nghĩ, anh ta chỉ thích gương mặt này của tớ thôi. Anh ta không hề thích tớ, không hề thích Shia!” Nói đến đây, Shia cắn chặt môi, gân xanh trên trán hơi hiện rõ.
Nhất thời trong lòng tôi vô cùng khó chịu, tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, rất có khả năng cô ấy chính là Sif, là vợ của Thor... Nhưng, tôi hận Thần tộc Aesir, hận tất cả những gì có liên quan đến mảnh đất Asgard kia. Nếu tôi nói ra điều đó, có phải Shia sẽ rời khỏi bộ tộc này, và tôi sẽ vĩnh viễn mất đi một người bạn?
“Shia, cậu quen hắn ta đã được bao lâu đâu. Cậu cố chấp như thế, cũng chỉ vì chưa hiểu hết con người hắn thôi. Vì sao không thử chú ý những người bên cạnh mình một chút xem? Ví dụ như Teese chẳng hạn, hắn rất yêu cậu mà.”
“Hắn không yêu tớ đâu”, Shia rít một hơi thuốc, “Người như hắn, làm gì có đứa con gái nào thèm chứ. Bây giờ tự nhiên có một cô gái vừa trẻ vừa đẹp đưa lên tận miệng, hắn có thể từ chối sao?”.
“Sao cậu lại nói hắn như thế? Teese là một chàng trai tài giỏi, hắn thích cậu, tớ nhìn ra điều đó.”
“Nếu hắn tài giỏi như cậu nói, vì sao lại quấn lấy tớ không buông? Đàn ông không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Cậu đừng lo lắng thay tớ làm gì, tớ chưa thảm hại tới mức cần dựa vào một thằng đàn ông khác để vơi bớt nỗi đau thất tình.”
“Shia...” Cậu là Sif, cậu chính là Sif... Tôi chẳng nói nên lời.
“Tớ sẽ quên Thor.” Shia vứt tàn thuốc xuống sàn, sau đó vỗ vai tôi: “Cậu rất may mắn. Cố mà giữ chặt lấy Loki”.
Đã tới cuối tuần. Để giúp Shia giải tỏa áp lực, chúng tôi quyết định tới phố Fjolgyn vui chơi một chuyến. Gần đây thời tiết nóng bức, tôi và Shia che chung một chiếc ô nhỏ màu hồng phấn, hớn hở dạo qua những con đường chật ních người đi mua sắm.
Có lẽ sự kiềm chế của Shia đều dồn cả vào chuyện cai thuốc và cai đàn ông hết rồi, thế nên niềm khát khao mua sắm đã được đặt vào “trạng thái hoàn toàn nổ tung”. Cô nàng kéo tôi đi vào Thời đại Modin, đây chính là tòa thành bán những thứ đồ sang trọng, quý giá nhất của đất Vanaheim này. Nơi đây, có tới 90% hàng hóa được vận chuyển bằng đường hàng không từ cảng Modin tới, nói cách khác, 90% là hàng nhập khẩu.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi rụng rời cả chân tay khi thấy chiếc nhẫn Loki tặng... Dòng chữ “Thời đại Modin” trên nắp hộp viền tơ vàng, cùng với dòng “Nguyên liệu Svartalfheim, gia công tại Asgard, chế tạo tại Alfheim” ở đáy hộp... Tuy địa điểm gia công là nơi tôi vô cùng căm ghét, nhưng tất cả những chi tiết trên đều nói lên rằng, cái nhẫn này tương đương một núi vàng.
Người ở Thời đại Modin giống như kim tự tháp, càng lên cao thì càng ít người. Tầng cao nhất chính là tầng năm, quanh năm hầu như đều trong tình trạng “vườn không nhà trống”, vậy nên những người bán hàng trên đó đều vô cùng buồn chán. Tầng một khá đông, nhưng phần lớn đều là những người có tuổi. Tôi và Shia đi vào đó ngó nghiêng một chút. Chắc chắn người ta sẽ nghĩ thầm: “Không biết lại là tình nhân của gã nhà giàu nào”, hoặc “Chắc lại là tiểu thư nhà giàu rồi”.
Dù tiền đều là do chúng tôi tự mình kiếm ra, nhưng đến lúc tiêu lại có chút ngượng ngùng. Shia đã đưa ra một quyết định vô cùng dũng cảm: “Chúng mình lên tầng cao nhất chơi đi”.
Cô nàng cũng thật đáng thương, mới lên tầng bốn đã bị người ta chặn lại.
Người đó chính là Teese.
“Anh chờ ở đây cả ngày, cuối cùng em cũng tới”, Teese rất hớn hở, xông lên định ôm chầm lấy cô nàng.
Ai dè Shia dứt khoát tránh vòng tay hắn, hỏi bằng giọng vô cùng hung hăng: “Ai nói cho anh biết tôi sẽ tới đây?”.
“Là Ena...”
Những thanh âm còn lại lập tức tiêu tan trong gió...
Bởi vì tôi đã xông thẳng lên tầng năm, ôm ngực thở dốc. Tôi thừa nhận mình rất sợ Shia sẽ phát điên lên. Mặc dù vậy, hôm trước khi nhìn thấy Teese đứng ở dưới nhà, thở dài ai oán cùng một lũ đàn ông khác, tôi lại không thể không đi an ủi hắn, lại càng không thể chống đỡ được đôi mắt xanh lam to tròn đáng thương của người ta...
Đang muốn tìm chỗ nào đó ngồi điều hòa lại nhịp thở, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ khàn khàn quen thuộc: “Bộ màu đỏ này thế nào?”.
“Ừ, vô cùng gợi cảm, rất hợp với em.”
Vừa nghe thấy giọng nói đó, không biết là do có tật giật mình hay là sét đánh giữa trời quang, tôi lập tức bật dậy, trốn ra phía sau bức tường ở ngã rẽ. Sau đó, tôi len lén ló đầu ra, nhìn về phía phát ra tiếng nói...
Quả nhiên là Loki và Gullveig!
Gullveig mặc một bộ lễ phục trễ ngực màu đỏ thẫm, đeo hoa tai bằng ngọc trai lấp lánh, trắng như tuyết, bên tay trái là chuỗi vòng tay kết bằng ngọc trai. Nàng đang chỉnh trang viền áo trước ngực, chải chuốt mái tóc xoăn màu bạc, vuốt ve lớp vải cao cấp hoàn toàn không có lấy một nếp nhăn, nhìn vào gương, hơi chu môi lên, híp mắt nhìn Loki trong gương: “Anh thấy cái này đẹp à? Bộ màu trắng trông cũng được lắm”.
“Cái màu trắng thì trông trẻ trung hơn, nhưng em đủ trẻ trung rồi, thế nên mặc màu đỏ sẽ đẹp hơn”, Loki chỉ thuận miệng nói, trong giọng nói không có ý khen ngợi gì nàng, thế mà lại khiến Gullveig vô cùng hớn hở.
Gót giày của Gullveig cao đến độ gần như khiến nàng phải khập khiễng mà đi, không hiểu sao nàng lại có thể di chuyển rất nhẹ nhàng, đầu gối nhấc cao, mông cũng vô thức đẩy đưa, nhẹ nhàng bước tới bên quầy hàng, cầm theo bộ váy trắng áp vào người ngắm nghía: “Nếu mặc cái này vào, sau đó nhuộm tóc thành màu vàng, chắc là sẽ có cảm giác như thiếu nữ mới lớn nhỉ?”.
“Em thích cái này hả?”
Gullveig không nói gì, chỉ quay đầu lại mở to mắt, nhìn hắn một cách rất ngây thơ. Loki lập tức hiểu ý, nói với người bán hàng: “Gói cả hai bộ này cho ta”.
“Chờ chút”, Gullveig giữ hai bộ váy lại: “Váy áo của hãng này em rất thích, không thể đi xem một chút nữa sao?”.
“Không phải em còn muốn mua dây chuyền sao? Giờ cũng muộn rồi, ta còn có chút việc, hôm nay không thể về muộn quá được.”
“Vậy sao...”, Gullveig suy nghĩ một chút sau đó mỉm cười, “Vậy chúng ta mua dây chuyền xong sẽ về luôn, được không?”.
“Đợi lát nữa em còn muốn mua thì cứ đi xem tiếp, hôm khác ta sẽ tiếp tục đi cùng em”, Loki quay đầu lại, nói với người bán hàng: “Nếu cô ấy còn muốn mua tiếp, cứ tính tiền hết cho ta”.
“Loki, anh thật tốt với em”, Gullveig đặt hai tay lên ngực: “Em có thể đảm bảo, đây là sinh nhật hạnh phúc nhất trong vô số những sinh nhật... À không, cũng không nhiều sinh nhật như thế”.
Loki dịu dàng nói: “Năm nay bận quá. Năm sau sẽ khá hơn, đến lúc đó em muốn làm gì cũng được”.
Nhân viên bán hàng đóng gói váy áo xong, cười với hai người: “Điện hạ Loki, tiểu thư Gullveig, tình cảm của hai vị thật tốt, hai vị chắc chắn là đôi tình nhân đẹp nhất vương đô này rồi”.
Cái đám người này dường như đã quên mất tin đính hôn của Loki rồi... Thật ra, chuyện này cũng không có gì đáng nói. Chuyện hắn và Gullveig là một đôi tình nhân, tôi đã nghe người ta đồn thổi từ lâu.
Song, tới giờ tôi mới biết, thì ra “Lando” không hề biến mất, chỉ không xuất hiện trước mặt tôi nữa mà thôi. Nhìn cách Loki nói chuyện với Gullveig mà xem, thái độ tao nhã đó, vẻ mặt dịu dàng đó... có chút nào khác với trước khi thức tỉnh đâu?
Không, tôi không thể nổi điên lên được. Sao tôi lại tức giận cơ chứ?
Chúng tôi vốn chẳng có quan hệ gì cơ mà.
Thấy Gullveig đang ôm cánh tay Loki bước về phía mình, tôi lại tiếp tục cuộc hành trình trốn chạy. Ấy thế mà sau khi đã chạy xa tít tắp rồi tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại sợ phải đối diện với hai người họ như thế, rõ ràng đã công khai nói tôi và Loki chẳng có quan hệ gì rồi cơ mà?
Xuống tầng bốn, tôi nhìn thấy Shia và Teese. Hai người đó đã làm hòa với nhau, đang đứng cạnh một quầy hàng ngắm nghía mấy quả cầu. Tôi vốn định nói với cô nàng một tiếng sau đó về nhà luôn, ai ngờ lại nhìn thấy một quả cầu màu vàng trông rất quen mắt, thế là chạy tới xem luôn.
“Đấy là cái gì thế?”
“Trứng” Shia áp sát người vào thành tủ kính, con mắt mở to, những tia sáng lấp lánh chiếu vào gương mặt trắng ngần trông đáng yêu vô cùng. Teese hoàn toàn không thèm liếc mắt đến mấy quả trứng, chỉ nhìn Shia với ánh mắt dịu dàng chiều chuộng. Nhưng Shia dường như không để ý đến ánh mắt của hắn, chỉ lẩm bẩm: “Chờ lúc tớ làm xong cái việc chết bầm kia, nhất định sẽ mua quả trứng cốt phượng này về”
Thứ cô nàng chỉ vào, chính là một vật thể hình cầu trong suốt. Bên trong có một thứ chất lỏng màu bạc đang chuyển động, còn có thêm cả đụn xương co thành một khối. Đó là sản phẩm đặc biệt chỉ tộc Aesir mới có, nhìn dưới con mắt của Thần tộc Aesir thì địa vị của nó chắc cũng ngang ngửa kim dực long của chúng tôi. Tuy nhìn bộ dạng sau khi trứng nở thì rất buồn nôn, nhưng sau khi đọc được giá tiền và đẳng cấp mua sắm của quả trứng đó, tôi cũng rất thông cảm với suy nghĩ của Shia.
Mỗi loại hàng hóa ở tộc Vanir đều có đẳng cấp mua sắm riêng. Hàng hóa cấp Một sao thì ai cũng mua được; nhưng cấp Ba sao thì chỉ bán cho Thần tộc và Tinh linh; cấp Năm sao chỉ bán cho người có danh hiệu hoặc người có tên trên các bảng xếp hạng; lên đến cấp Sáu sao thì chỉ người trong hoàng tộc hoặc mười cái tên đứng đầu trên bảng công trạng mới có thể mua được.
Đẳng cấp mua sắm của kim dực long là Năm sao, mà cái quả trứng cốt phượng này thì những Sáu sao. Dù sao cũng là đồ đem từ tộc Aesir tới, khá nguy hiểm, đâu thể để người thường tùy tiện mua về được.
Sau đó, tôi nhìn thấy một quả cầu vàng nằm ngay bên cạnh, ngoại trừ việc nó hơi nhỏ một chút ra, thì giống hệt quả cầu Loki đã gửi tặng tôi.
Thì ra là quả trứng.
Tốt, bữa tối hôm nay có đồ ăn rồi.
Vừa nghĩ vừa quay đầu lại, kết quả, phía trước có hai người đang bước tới. Tôi mỉm cười, lại quay đầu, bước nhanh về hướng đối diện.
Bình luận truyện