Lời Chúc Phúc Của Odin
Quyển 1 - Chương 17: Ngày lễ Nữ thần
Từ hôm đó trở đi, ngày nào tôi cũng tới nhà Loki thăm hắn. Ngoại trừ hôm tỏ tình với tôi xong Loki có chút buồn bã, ngay hôm sau hắn đã khôi phục hoàn toàn bộ dạng ngày xưa. Mỗi lần tôi hỏi thăm về vết thương, hắn đều đáp một câu duy nhất: “Vết thương bé bằng mắt muỗi ấy, dùng nước rửa mấy lần là được rồi.”
Tôi lại hỏi hắn thế vết thương trên đầu đã hết đau chưa, liệu sau này có để lại sẹo không, hắn nói: “Đàn ông con trai bị sẹo thì đã làm sao?”, khiến tôi dở khóc dở cười.
Thế nhưng đúng như lời Freyr nói, khả năng hồi phục của Loki ngang tầm siêu nhân. Chỉ một tuần sau, hắn lại bắt đầu vào hoàng cung làm việc. Từ khi Shujin nói sẽ ký hiệp thương đình chiến, số lượng Thần tộc Aesir xâm nhập vào lãnh thổ của chúng tôi giảm đi rất nhiều, toàn lãnh thổ cũng được hòa bình hơn xưa không ít. Thế nên, phần tử hiếu chiến chán ngấy việc nội bộ quốc gia như Loki đã bắt đầu làm mấy chuyện hắn căm ghét.
Một hôm, lần đầu tiên tôi tới thăm Loki từ sáng sớm tinh mơ, ai ngờ quản gia lại nói hắn đã tới thần điện Balder rồi. Sau đó ông ấy hỏi có phải tôi sắp vào hoàng cung không, rồi đưa cho tôi một bản kế hoạch luyện kim còn niêm phong, nhờ tôi chuyển cho Loki.
Tôi tới thần điện Balder, loanh quanh một lúc lâu trước đại sảnh mênh mông, phát hiện bên trong điện ngoài mấy gã lính đang đứng canh thì chẳng còn ai khác. Tôi thấy thật quái lạ, đang định trả bản kế hoạch về cho ông quản gia, ai ngờ vừa quay người lại đã chạm mặt Balder.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài ấy – pháp vương của bộ tộc chúng tôi - ở cự ly gần như thế. Balder tuổi còn rất trẻ, mặc một bộ khôi giáp làm từ bạc nguyên chất, mái tóc ngắn màu vàng kim, nhưng da lại nghiêng về sắc đồng, khỏe mạnh, ngũ quan cân đối, nam tính cương nghị, trên mặt có một vết sẹo dài, cộng thêm thân hình cực kỳ to cao cường tráng, hoàn toàn không thấy vẻ non trẻ nào.
“Điện hạ Balder”, tôi có chút mất tự nhiên, hành lễ với hắn.
Balder nhíu mày nhìn tôi: “Sao cô lại tới đây?”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn: “Chỗ này cấm vào ạ?”
“Đi theo ta”, Balder xoay người bước đi.
Hắn dẫn tôi ra khỏi thần điện Balder, đi xuyên qua một vườn hoa, tiến vào cung điện Hỏa thần. Trong suốt hành trình, hắn không nói lấy một câu. Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả. Lúc bước vào hành lang của cung điện Hỏa thần, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng chuyện trò vọng ra từ một gian phòng nhỏ.
“Thật ra… có đôi khi tôi vẫn nghĩ… Có hay không cũng không quan trọng.”
“Mọi chuyện đều do cậu quyết dịnh, chúng tôi chỉ giúp đỡ cậu thôi. Loki, không phải tôi có ý gì đâu, nhưng cậu làm gì cũng hết sức quyết đoán đến mức đáng sợ, không bao giờ chừa cho bản thân đường lui nào cả, sao gặp chuyện này lại do dự như đàn bà thế?”
“Freyr”, Balder gõ mấy tiếng, sau đó đẩy cửa ra: “Luyện kim thuật sư của các ngươi đâu?”.
Freyr và Loki đồng thời quay đầu lại, thấy tôi đứng sau Balder thì đều ngẩn người. Cùng lúc ấy, Lolo vốn bị tôi nhét trong túi, cuối cùng cũng không thở nổi, giãy giụa bay ra, xẹt qua xẹt lại trên đỉnh đầu Balder.
Ánh mắt của Freyr chuyển từ người tôi sang gương mặt Balder, sau đó lại chuyển từ gương mặt Balder lên đỉnh đầu hắn, nhìn chằm chằm một lúc, vô thức đáp lời: “Chắc bọn họ vẫn đang làm việc…”.
Lolo bắt đầu lượn vòng vòng, cánh đập liên hồi, nghe chừng cu cậu đang vui vẻ lắm. Thế nhưng bay lượn được một lúc, một trận gió lớn thổi qua, mấy cái cánh nhỏ xíu của Lolo bắt đầu run lên trong gió. Nó sụt sịt mũi, lại vỗ cánh mấy cái, lại sụt sịt mũi. Đến lúc này thì cả Loki cũng phải nhìn lên: “Ena… Ta nghĩ, em nên bảo nó xuống đi…”.
“Ena?”, Balder có chút giật mình, quay đầu nhìn tôi, Lolo lại sụt sịt thêm cái nữa.
“Dạ đúng, thưa Điện hạ”, tôi cũng nhìn Lolo.
Balder nhìn theo ánh mắt của chúng tôi, ngửa đầu lên. Đúng lúc này, Lolo không nhịn nổi nữa, hắt xì một cái rõ to. Lửa đỏ rừng rực lại bùng lên, Lolo hắt xì xong cũng thấy hơi xấu hổ, dùng cả bốn cánh mà che cái bụng nho nhỏ của mình, nhăn nhăn nhó nhó. Thế là tôi lại phải đưa tay ra đỡ lấy nhóc.
Nửa phút sau, Balder cầm khăn tay, lau gương mặt đen như đít nồi, đùng đùng bỏ đi.
“Lolo! Từ sáng tới tối, lúc nào cũng gây chuyện, tao đánh chết mày!” Tôi túm Lolo lại, tét vài cái thật mạnh vào mông nó, nó giãy giụa một lúc, sau đó ngã vật ra lòng bàn tay tôi, giả chết.
“Lo… lo?”, Freyr kinh ngạc nhìn tôi.
“Ena”, Loki cũng híp mắt nhìn tôi.
“Đây là đồ mà quản gia nhà anh nhờ tôi mang đến. Tôi còn có việc nên phải đi trước”, tôi túm lấy Lolo, chạy ra ngoài.
“Chờ đã, để ta đưa em về.”
“Người bệnh thì phải ở nhà tĩnh dưỡng chứ…”
“Để ta đưa em về.”
Hai mươi phút sau, tôi đã ngồi chễm chệ trên lưng của Đàn ông nhiệt huyết, Lolo thì cố dùng bốn cánh ôm chặt lấy cái sừng trên lưng cha nó, nhưng ôm hoài vẫn không vững được, mấy lần suýt bị gió mạnh thổi bay đi mất. Tôi ngắm sừng của cha nó, rồi lại liếc nhìn sừng của Lolo… Ôi trời, cái sừng của Lolo á, phải dùng kính lúp soi thì may ra mới thấy.
Làm sao một con rồng có thể phát triển từ một cục bé xíu như vậy thành một đống to đùng thế kia nhỉ?
Tôi lại lén ngắm bóng lưng của Loki. Tuy mùa đông chưa tới, nhưng Hỏa thần đại nhân đã bắt đầu đi giày da và mặc áo choàng trắng như tuyết, dày thiệt là dày, lại còn cao cổ nữa. Cũng vì sợ lạnh, nên Loki không dám bay quá cao. Bay ở tầng trời thấp, như thể lướt qua vô số song cửa của những tòa nhà vàng óng, bên dưới kia là những chiếc lá đỏ đang xoay tròn nhảy múa. Màu đỏ trập trùng, như màu tóc của Loki.
“Loki”, tôi gọi nhỏ.
“Sao?”
“Nghe nói mùa đông ở Alfheim rất đẹp, vừa lúc khóa học của tôi sẽ kết thúc vào ngày lễ Nữ thần. Tới lúc ấy, chúng ta tới chỗ đó thăm thú một chuyến nhé?”
Loki chẳng nói gì. Áo choàng của hắn bị từng cơn gió thổi tới hất tung lên.
“Loki, vào ngày lễ Nữ thần, chúng ta cùng tới Alfheim chơi có được không?”, cố lấy dũng khí, tôi hỏi thêm lần nữa.
“Ta không đi”, Loki ngừng một chút: “Mùa đông, ở chỗ đó rất lạnh”.
“Có tôi ở đây, không lạnh đâu.” Tôi chỉnh lại áo choàng của Loki, sau đó ôm hắn từ phía sau, tựa vào lưng hắn. Người ta khi đứng trong gió lớn, luôn dũng cảm hơn nhiều, dường như dù mình nói gì đi nữa, cũng chẳng ai nghe thấy.
Trong khoảnh khắc đó, thân thể Loki khẽ run lên, rồi vẫn duy trì mãi trong tình trạng cứng đơ ấy.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói khẽ: “Em cứ như thế… Thà đừng gặp nữa còn hơn”.
Tôi hít sâu một hơi, cố ôm hắn chặt hơn.
Cùng lúc đó, Lolo cũng đang cố gắng ôm chặt lấy cổ tôi, siết thật lực. Tôi sắp tắt thở rồi.
Tôi có thể khẳng định khóa học sẽ kết thúc vào ngày lễ Nữ thần là vì có đủ tự tin vượt qua kỳ thi cuối cùng ngày hôm đó. Nhưng có một hôm, tôi thấy Shia đang hứng chí bừng bừng viết kế hoạch du ngoạn mùa đông, đột nhiên tôi nghĩ: Có phải mình quá quan trọng hóa chuyện thi cử lên không. Nếu cô nàng Shia qua được, thì tôi có thể cam đoan rằng kỳ thi lần này cả đám thực tập sinh chẳng ai rớt hết.
Song, sự thật đã chứng minh tôi chẳng quan trọng hóa cái gì lên cả. Một tuần sau, Teese gia nhập đợt tập huấn. Trong kỳ thi tháng Mười một, thành tích của hắn ta còn cao hơn cả Shia.
Shia bảo lý do cô nàng không qua nổi kỳ thi là vì chỉ số thông minh của con gái tóc vàng tương đối thấp. Tôi vẫn cho rằng khái niệm này rõ là vớ vẩn, đáng lẽ phải giải thích là: Chỉ số thông minh bình quân của con gái tóc vàng tương đối thấp. Nếu Shia không có mái tóc vàng thì giá trị bình quân ấy chắc chắn sẽ khôi phục ở mức bình thường.
Tháng Mười một, ở vương đô bắt đầu có những trận tuyết nhẹ. Những bức tượng trên đỉnh hoàng cung Hoenir dần phủ một tầng tuyết trắng. Tới trưa, ánh mặt trời ấm áp soi rọi khắp nơi, lớp tuyết trắng như lén trút bỏ áo ngoài, chỉ còn lại một tầng băng cực mỏng. Lúc này, ba pho tượng như được phủ lên mình bởi tầng ma pháp, tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc đẹp đến kinh người.
Thế nhưng, nhiệt độ của Vanaheim vẫn còn bình thường chán. Đất Alfheim mới thực sự lạnh đến tận xương tủy.
Thông qua quyển sách ma pháp, tôi và Loki tới được thế giới của các Tinh linh, vừa mới tới nơi, đã bị một trận gió lạnh thấu xương quất thẳng vào mặt. Cây thế giới sẽ không bị khô héo trong trời đông giá buốt, nhưng từ lâu nó đã bị từng đụn tuyết thật dày phủ lấp, khoảng không phía trên tán cây thậm chí còn lởn vởn những đám sương mù lạnh lẽo trắng nhợt như màu sữa, hội tụ thành từng đám mây mù, dần bay lên phía bầu trời lấp lánh ánh sao.
Ở Vanaheim mới là buổi chiều, thế mà nơi đây đã tối đen.
Alfheim là thánh địa nghỉ ngơi trong những ngày đông đến. Trời vừa se lạnh, các chủng tộc ở chín thế giới đều đổ về đây. Mặc dù, chiến tranh sẽ tạm đình chỉ trong ngày này, nhưng mỗi khi liếc thấy bóng dáng Thần tộc Aesir là tôi vẫn thấy run người.
Bởi vì rất nhiều nơi đều tổ chức hoạt động kỷ niệm ngày lễ Nữ thần, và dù là địa phương khác biệt, nhưng cuối cùng cũng đều thông qua thi đấu để trao phần thưởng và danh hiệu Nữ thần cho người chiến thắng. Mà Tinh linh – vốn được cả thế giới tôn xưng là “Biểu tượng của dung nhan xinh đẹp và thanh xuân ngắn ngủi” – lại càng coi trọng ngày lễ này hơn, thế nên “Nữ thần Tinh linh” tự nhiên trở thành danh hiệu cao quý nhất.
Lễ mừng của tộc chúng tôi được tổ chức chủ yếu ở khu vực cảng Modin, hình thức thi là so nhan sắc, “Nữ thần Vanir” năm ngoái chính là Gullveig. Hình thức thi của tộc Aesir là lựa chọn những cô gái có khí chất thanh cao và có thực lực, “Nữ thần Aesir” năm ngoái là Lãnh chúa Bóng tối – Freyja. Jotunheim thì tổ chức so tài bằng đấu võ (tôi vẫn chẳng hiểu rốt cuộc họ định chọn nữ thần hay võ thần nữa), “Nữ thần Khổng lồ” năm ngoái là vợ kiếp trước của Loki – Sigyn. “Nữ thần Người lùn” năm ngoái là một thợ khai quật rất nổi danh…
“Nữ thần Tinh linh” mỗi năm hầu như đều là người mới, hơn nữa phần lớn người thắng đều là Tinh linh hoặc Người khổng lồ. Số lần thắng của Thần tộc chưa tới một phần mười. Điều này có liên quan tới hình thức cho điểm của vòng thi thứ nhất…
Khoảng không phía trên cây thế giới – cũng chính là thành chính – có một trái táo màu vàng, đó chính là trái táo của Idun[1], cô gái nào có thể lấy được trái táo đó xuống thì sẽ giành được danh hiệu “Nữ thần Tinh linh”. Không chỉ thế, ăn trái táo đó vào sẽ có thể trẻ ra hai mươi tuổi, bất kể là chủng tộc gì. Nhưng nếu là người mới thành niên thì ăn vào sẽ không có tác dụng. Chỉ trong chốc lát nữa thôi, những người tham gia cuộc thi sẽ bắt đầu hùng hổ lao vào chiến đấu vì một trái táo con con.
[1] Idun là hóa thân của thanh xuân và tuổi trẻ, đồng thời phụ trách quản lý cây táo vàng có thể khiến chư thần duy trì tuổi thanh xuân.
Đứng nhìn năm gốc đại thụ vây quanh cây thế giới Yggdrasil, tôi mặc một chiếc áo choàng lông trắng có mũ, đeo một đôi găng cũng trắng như tuyết, kéo tay Loki: “Lát nữa nhờ hết vào anh đấy, nói gì thì nói hôm nay tôi phải ăn được quả táo vàng!”.
“Ta thì không có vấn đề gì, nhưng trừ phi ăn gian, chứ không thì xác suất lấy được trái táo chưa được nổi năm mươi phần trăm”, Loki bước lên trước vài bước: “Đi theo ta”.
Chúng tôi tới xếp hàng bên cạnh dòng sông băng, vô số những cô gái xinh như mộng ăn mặc đủ loại quần áo đi qua đi lại như trẩy hội.
Lần thi này được tiến hành theo kiểu đấu loại, vòng thứ nhất là thi sắc đẹp. Cửa này không quá khó qua, chỉ cần dung mạo hơn bình thường một chút, giọng nói không đến nỗi tệ, bước lên lượn một vòng, hát một bài, chỉ cần để cho mấy vị giám khảo đến từ tám chủng tộc khác nhau chấm cho hơn bốn mươi điểm (điểm tối đa là tám mươi) là dư sức qua cầu. Mỗi chủng tộc có hai giám khảo, giám khảo thuộc chủng tộc nào thì không được chấm điểm cho “gà nhà”. Theo luật đó, giám khảo của tộc Aesir và Vanir chắc chắn cho tộc đối địch không điểm, vừa lên sân khấu chưa kịp thi thố gì đã mất đứt hai mươi điểm, vậy nên có một sự thật không thể nào tránh được, ấy là các thí sinh Thần tộc thường bị bắn rụng như sung ở ngay vòng loại.
Tôi quay đầu lại, cười với Loki: “Anh đoán thử xem tôi có thể giành được bao nhiêu điểm?”
“Ba mươi chín”, Loki trả lời không do dự.
Tôi đấm hắn một cú, sau đó xoay mặt đi, không thèm để ý tới hắn nữa.
Lúc này, tôi đột nhiên nghe được giọng nói của một vị giám khảo Tinh linh truyền tới từ phía trước: “Thần tộc Vanir, Shia”.
Tôi và Loki đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhoài người nhìn lên phía trước… Không phải trùng tên, đúng là Shia thật.
Cô nàng mặc một bộ váy mùa đông đỏ thẫm, mái tóc xoăn vàng kim lấp lánh hơn hẳn ngày thường. Chuyện đáng nhắc tới nhất chính là, trong thời tiết rét căm căm như thế này, ấy thế mà cô nàng vẫn dám mặc một bộ váy trễ ngực, khoe ra vòng một căng đầy nhựa sống. Shia hất cao gương mặt trang điểm đầy tinh tế, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bên cạnh sông băng, nhẹ kéo tà váy, sau đó bắt đầu cất cao giọng hát bài cô nàng thích nhất – Quả táo vàng của Idun. Kể ra thì cũng rất hợp với hoàn cảnh hiện giờ.
Ngay sau đó, hai giám khảo tộc Aesir mở rộng cánh tay, hai vòng tròn băng ma pháp cực lớn từ từ mọc lên. Giám khảo Khổng lồ một người cho tám điểm, một người cho chín điểm. Hai vị giám khảo Tinh linh thì cho một điểm mười và một điểm chín. Giám khảo tộc Người lùn thì một người cho năm điểm, một người cho bảy điểm.
Điểm tổng cộng là bốn mươi tám. Shia không thèm để ý tới hai giám khảo tộc Aesir, mà quay sang trừng mắt nhìn gã Người lùn dám cho cô nàng năm điểm. Rất hiển nhiên, cái điểm năm ấy chọc đến tự tôn của cô nàng nhiều hơn hai điểm không nhiều. Thế nhưng dù sao Người lùn cũng thuộc phe ủng hộ Thần tộc Aesir, lại thêm vụ rất ghét tóc màu nhạt, tiêu chuẩn thẩm mỹ bất đồng, chuyện này cũng chẳng trách được người ta.
Sau đó, một Tinh linh còn lâu mới đẹp bằng Shia ẵm trọn sáu mươi ba điểm. Tiếp nữa là một Thần tộc Aesir bị Tinh linh cho điểm cực thấp nên bị rớt – ba mươi chín điểm. Tôi quay đầu, liếc mắt nhìn Loki. Loki dùng ánh mắt vô tội nhìn lại, khẽ nở nụ cười.
Đúng lúc này, ánh nhìn của tôi bị một bóng người thu hút.
Từng bông hoa tuyết nhẹ buông từ tầng trời cao vút.
Chàng trai kia đứng ở bên bờ sông tít phía đằng xa, có mái tóc ngắn đen sẫm, mặc chiếc áo dài trắng như tuyết được làm từ da sói. Lúc này, hắn ta đang chống hai tay vào hông, hơi nghiêng đầu, miệng phả ra làn sương trắng, ngẩng lên nhìn cây thế giới Yggdrasil. Phía sau có một nhóm tùy tùng cung kính mà yên lặng đứng chờ.
Bởi vì đứng quá xa, nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ biết đó là một Thần tộc Aesir.
Tôi không biết vì sao mình không tài nào rời mắt khỏi con người đó.
“Thần tộc Vanir, Ena.”
Mãi đến khi tiếng gọi vang lên, tôi mới lấy lại tinh thần. Tôi quay mặt về hướng Loki, giơ cao tay ra ký hiệu tất thắng, sau đó chầm chậm chạy tới bên bờ sông.
Mỗi chủng tộc có một quan niệm riêng về cái đẹp: Người khổng lồ thích vẻ đẹp hoạt bát, khỏe khoắn; Người lùn lại thiên vị những người có dáng vợ hiền dâu đảm, đức hạnh hiền lành; Tinh linh nghiêng về nét đẹp thanh thoát đáng yêu; Thần tộc Vanir thì đặc biệt ưa thích những cô nàng quyến rũ tóc vàng; Thần tộc Aesir cực kỳ coi trọng những cô gái tóc đen có vẻ đẹp lạnh lùng cao quý.
Tôi tuy không có tí ưu thế nào cả, nhưng tôi không tự đặt ra yêu cầu cao như Shia, bốn mươi điểm là đủ rồi.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, từng bông, từng bông như khiêu vũ giữa trời.
Nhìn về phía chàng thanh niên tóc đỏ nổi bật giữa đám đông, tôi không kìm được nở nụ cười với hắn.
Từng cơn gió lạnh rít bên tai, tôi hạ chiếc mũ liền áo xuống, mái tóc đen dài tới thắt lưng bị gió thổi tung, bay loạn trong gió tuyết.
Ban đêm, những vì sao giăng kín bầu trời như treo lơ lửng trên đỉnh cây thế giới, tỏa ra tia sáng nhẹ nhàng êm dịu, chiếu xuống mặt đất phủ đầy tuyết bên sông. Ánh đèn lấp lánh từ bờ bên kia chiếu rọi qua đây, phản chiếu vào từng đôi mắt. Những bông hoa tuyết nhẹ nhàng buông rơi như biến ảo thành đủ thứ sắc màu dưới ánh sao khuya, rơi là tả trên vai, trên tóc.
Hai tay bắt chéo trước ngực, tôi hít sâu một hơi, bắt đầu cất giọng.
Tôi thường xuyên buộc tóc, thỉnh thoảng mới để xõa, thế mà mái tóc dài kia chẳng chịu phối hợp với tôi, cứ bay loạn lên, che hết tầm mắt. Đưa tay vén tóc ra sau, tôi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Loki, ánh mắt thậm chí còn có chút ngẩn ngơ. Đột nhiên tôi thấy dũng khí của mình được tăng thêm nhiều lắm, ý cười vương trên khóe miệng, tôi ngâm nga hoàn chỉnh khúc hát Hồi ức nơi thần điện Valhalla.
Dần dần, tuyết rơi dày hơn, từng bông tuyết lớn như cánh hoa, mang theo hơi lạnh mù sương của trời đông, xoay tròn theo gió, khiến đường nhìn có chút mơ hồ không rõ. Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng vọng của chính mình, không quá rõ ràng, âm vang hư vô mờ ảo, như bị thứ gì khiến cho nát vụn, dư âm chưa hết, âm khác đã vang lên, đánh tan âm trước, lặp đi lặp lại nhiều lần, mãi quẩn quanh nơi mảnh đất trống trải mênh mông này.
Sau khi âm thanh cuối cùng chấm dứt, vẫn không có vị giám khảo nào chấm điểm. Mọi người đều nhìn cả vào tôi.
Tôi bắt đầu thấy có chút hối hận.
Chẳng lẽ vừa rồi mình hát say sưa quá… Hay là tiếng quá to?
“Tiểu thư Ena”, lúc này, một vị giám khảo tộc Vanir ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô biết cổ ngữ Thần tộc sao?”.
“Tôi chỉ biết sơ sơ. Khúc ca này là do chị tôi dạy khi còn bé.”
Cổ ngữ Thần tộc là ngôn ngữ của Thần tộc trước khi thế giới mới được sinh ra, không phân ra là Vanir hay Aesir. Khi chị dạy cho tôi bài hát này, chị đã từng thủ thỉ, nếu có một ngày chúng ta được nói lại thứ ngôn ngữ ấy, vậy thì chắc chắn đó là ngày hòa bình trở lại.
Vị giám khảo kia gật đầu, mấy vị giám khảo còn lại mới chợt nhớ ra còn cần chấm điểm.
Giám khảo Khổng lồ cho điểm đầu tiên, chín điểm và tám điểm.
Giám khảo Tinh linh cho một điểm chín và một điểm mười.
Giám khảo Người lùn cho một điểm tám và một điểm bảy.
Tốt, năm mươi mốt điểm. Không ngờ tôi lại biểu diễn thành công như thế. Ôm tâm trạng cực kỳ thỏa mãn định xuống phía dưới, tôi lại đột ngột thấy số mười ma pháp hiện lên trên tay một giám khảo tộc Aesir.
Tôi há hốc mồm, may mà chưa kịp thốt ra: “Ông nhìn kỹ giùm cái, tôi là tộc Vanir đấy”. Đương nhiên, không phải một mình tôi kinh ngạc, những người xếp hàng cũng không hiểu ra sao, xì xào bàn tán.
“Cậu xem kỹ lại đi, cô ta là Thần tộc Vanir”, vị giám khảo tộc Aesir còn lại đẩy nhẹ tay của người vừa chấm điểm.
“Tớ biết. Nhưng cậu không thấy bất luận là xét vẻ bề ngoài, khí chất hay giọng hát, cô ta đều hoàn mỹ tới mức không chê vào đâu được sao? Không cho điểm tối đa thì tớ thấy có lỗi với lương tâm mình lắm.”
“Đúng là cô ta rất đẹp, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện chấm điểm cả.”
Thế là tôi lãnh một điểm không.
Nghe được mấy câu đối thoại của hai người đó, suýt nữa thì tôi ngã lăn ra đất. Sống bao nhiêu năm trên đời rồi, thế mà lời nhận xét tốt đẹp nhất tôi từng nghe lại thốt ra từ miệng một Thần tộc Aesir. Có điều, đúng là tộc Aesir rất thích khí chất lạnh lùng, cũng chính là thứ mà Shia gọi là “lầm lì” ấy. Hơn nữa, đối với bọn họ, màu đen là màu cao quý nhất, tóc đen mắt đen có một địa vị vô cùng vững vàng.
Đột nhiên tôi nhớ tới chàng trai mình vừa nhìn thấy ban nãy.
Nhìn về phía bờ sông, nơi người đó vừa đứng đã chẳng còn bóng dáng một ai.
Nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Tôi chạy tới chỗ Loki, ngẩng mặt cười với hắn: “Thấy sao?”.
“Đẹp lắm”, Loki nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, giọng nói dịu dàng như nước: “Lúc nào em cũng đẹp”.
Tôi bị hắn nói cho ngượng chín mặt, cúi đầu cười khan: “Tôi ở trên cây chờ anh, anh nhất định phải lên đấy, không lại mất công tôi gân cổ lên hát nãy giờ”.
“Được.”
Tôi quay người bay lên cây. Trong lúc ấy, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Những Thần tộc Aesir địa vị tương đối cao đều có mái tóc màu đen, mà sở hữu màu tóc đen thuần túy chỉ có hai người: Hoder và Shujin.
Tôi lại hỏi hắn thế vết thương trên đầu đã hết đau chưa, liệu sau này có để lại sẹo không, hắn nói: “Đàn ông con trai bị sẹo thì đã làm sao?”, khiến tôi dở khóc dở cười.
Thế nhưng đúng như lời Freyr nói, khả năng hồi phục của Loki ngang tầm siêu nhân. Chỉ một tuần sau, hắn lại bắt đầu vào hoàng cung làm việc. Từ khi Shujin nói sẽ ký hiệp thương đình chiến, số lượng Thần tộc Aesir xâm nhập vào lãnh thổ của chúng tôi giảm đi rất nhiều, toàn lãnh thổ cũng được hòa bình hơn xưa không ít. Thế nên, phần tử hiếu chiến chán ngấy việc nội bộ quốc gia như Loki đã bắt đầu làm mấy chuyện hắn căm ghét.
Một hôm, lần đầu tiên tôi tới thăm Loki từ sáng sớm tinh mơ, ai ngờ quản gia lại nói hắn đã tới thần điện Balder rồi. Sau đó ông ấy hỏi có phải tôi sắp vào hoàng cung không, rồi đưa cho tôi một bản kế hoạch luyện kim còn niêm phong, nhờ tôi chuyển cho Loki.
Tôi tới thần điện Balder, loanh quanh một lúc lâu trước đại sảnh mênh mông, phát hiện bên trong điện ngoài mấy gã lính đang đứng canh thì chẳng còn ai khác. Tôi thấy thật quái lạ, đang định trả bản kế hoạch về cho ông quản gia, ai ngờ vừa quay người lại đã chạm mặt Balder.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài ấy – pháp vương của bộ tộc chúng tôi - ở cự ly gần như thế. Balder tuổi còn rất trẻ, mặc một bộ khôi giáp làm từ bạc nguyên chất, mái tóc ngắn màu vàng kim, nhưng da lại nghiêng về sắc đồng, khỏe mạnh, ngũ quan cân đối, nam tính cương nghị, trên mặt có một vết sẹo dài, cộng thêm thân hình cực kỳ to cao cường tráng, hoàn toàn không thấy vẻ non trẻ nào.
“Điện hạ Balder”, tôi có chút mất tự nhiên, hành lễ với hắn.
Balder nhíu mày nhìn tôi: “Sao cô lại tới đây?”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn: “Chỗ này cấm vào ạ?”
“Đi theo ta”, Balder xoay người bước đi.
Hắn dẫn tôi ra khỏi thần điện Balder, đi xuyên qua một vườn hoa, tiến vào cung điện Hỏa thần. Trong suốt hành trình, hắn không nói lấy một câu. Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả. Lúc bước vào hành lang của cung điện Hỏa thần, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng chuyện trò vọng ra từ một gian phòng nhỏ.
“Thật ra… có đôi khi tôi vẫn nghĩ… Có hay không cũng không quan trọng.”
“Mọi chuyện đều do cậu quyết dịnh, chúng tôi chỉ giúp đỡ cậu thôi. Loki, không phải tôi có ý gì đâu, nhưng cậu làm gì cũng hết sức quyết đoán đến mức đáng sợ, không bao giờ chừa cho bản thân đường lui nào cả, sao gặp chuyện này lại do dự như đàn bà thế?”
“Freyr”, Balder gõ mấy tiếng, sau đó đẩy cửa ra: “Luyện kim thuật sư của các ngươi đâu?”.
Freyr và Loki đồng thời quay đầu lại, thấy tôi đứng sau Balder thì đều ngẩn người. Cùng lúc ấy, Lolo vốn bị tôi nhét trong túi, cuối cùng cũng không thở nổi, giãy giụa bay ra, xẹt qua xẹt lại trên đỉnh đầu Balder.
Ánh mắt của Freyr chuyển từ người tôi sang gương mặt Balder, sau đó lại chuyển từ gương mặt Balder lên đỉnh đầu hắn, nhìn chằm chằm một lúc, vô thức đáp lời: “Chắc bọn họ vẫn đang làm việc…”.
Lolo bắt đầu lượn vòng vòng, cánh đập liên hồi, nghe chừng cu cậu đang vui vẻ lắm. Thế nhưng bay lượn được một lúc, một trận gió lớn thổi qua, mấy cái cánh nhỏ xíu của Lolo bắt đầu run lên trong gió. Nó sụt sịt mũi, lại vỗ cánh mấy cái, lại sụt sịt mũi. Đến lúc này thì cả Loki cũng phải nhìn lên: “Ena… Ta nghĩ, em nên bảo nó xuống đi…”.
“Ena?”, Balder có chút giật mình, quay đầu nhìn tôi, Lolo lại sụt sịt thêm cái nữa.
“Dạ đúng, thưa Điện hạ”, tôi cũng nhìn Lolo.
Balder nhìn theo ánh mắt của chúng tôi, ngửa đầu lên. Đúng lúc này, Lolo không nhịn nổi nữa, hắt xì một cái rõ to. Lửa đỏ rừng rực lại bùng lên, Lolo hắt xì xong cũng thấy hơi xấu hổ, dùng cả bốn cánh mà che cái bụng nho nhỏ của mình, nhăn nhăn nhó nhó. Thế là tôi lại phải đưa tay ra đỡ lấy nhóc.
Nửa phút sau, Balder cầm khăn tay, lau gương mặt đen như đít nồi, đùng đùng bỏ đi.
“Lolo! Từ sáng tới tối, lúc nào cũng gây chuyện, tao đánh chết mày!” Tôi túm Lolo lại, tét vài cái thật mạnh vào mông nó, nó giãy giụa một lúc, sau đó ngã vật ra lòng bàn tay tôi, giả chết.
“Lo… lo?”, Freyr kinh ngạc nhìn tôi.
“Ena”, Loki cũng híp mắt nhìn tôi.
“Đây là đồ mà quản gia nhà anh nhờ tôi mang đến. Tôi còn có việc nên phải đi trước”, tôi túm lấy Lolo, chạy ra ngoài.
“Chờ đã, để ta đưa em về.”
“Người bệnh thì phải ở nhà tĩnh dưỡng chứ…”
“Để ta đưa em về.”
Hai mươi phút sau, tôi đã ngồi chễm chệ trên lưng của Đàn ông nhiệt huyết, Lolo thì cố dùng bốn cánh ôm chặt lấy cái sừng trên lưng cha nó, nhưng ôm hoài vẫn không vững được, mấy lần suýt bị gió mạnh thổi bay đi mất. Tôi ngắm sừng của cha nó, rồi lại liếc nhìn sừng của Lolo… Ôi trời, cái sừng của Lolo á, phải dùng kính lúp soi thì may ra mới thấy.
Làm sao một con rồng có thể phát triển từ một cục bé xíu như vậy thành một đống to đùng thế kia nhỉ?
Tôi lại lén ngắm bóng lưng của Loki. Tuy mùa đông chưa tới, nhưng Hỏa thần đại nhân đã bắt đầu đi giày da và mặc áo choàng trắng như tuyết, dày thiệt là dày, lại còn cao cổ nữa. Cũng vì sợ lạnh, nên Loki không dám bay quá cao. Bay ở tầng trời thấp, như thể lướt qua vô số song cửa của những tòa nhà vàng óng, bên dưới kia là những chiếc lá đỏ đang xoay tròn nhảy múa. Màu đỏ trập trùng, như màu tóc của Loki.
“Loki”, tôi gọi nhỏ.
“Sao?”
“Nghe nói mùa đông ở Alfheim rất đẹp, vừa lúc khóa học của tôi sẽ kết thúc vào ngày lễ Nữ thần. Tới lúc ấy, chúng ta tới chỗ đó thăm thú một chuyến nhé?”
Loki chẳng nói gì. Áo choàng của hắn bị từng cơn gió thổi tới hất tung lên.
“Loki, vào ngày lễ Nữ thần, chúng ta cùng tới Alfheim chơi có được không?”, cố lấy dũng khí, tôi hỏi thêm lần nữa.
“Ta không đi”, Loki ngừng một chút: “Mùa đông, ở chỗ đó rất lạnh”.
“Có tôi ở đây, không lạnh đâu.” Tôi chỉnh lại áo choàng của Loki, sau đó ôm hắn từ phía sau, tựa vào lưng hắn. Người ta khi đứng trong gió lớn, luôn dũng cảm hơn nhiều, dường như dù mình nói gì đi nữa, cũng chẳng ai nghe thấy.
Trong khoảnh khắc đó, thân thể Loki khẽ run lên, rồi vẫn duy trì mãi trong tình trạng cứng đơ ấy.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói khẽ: “Em cứ như thế… Thà đừng gặp nữa còn hơn”.
Tôi hít sâu một hơi, cố ôm hắn chặt hơn.
Cùng lúc đó, Lolo cũng đang cố gắng ôm chặt lấy cổ tôi, siết thật lực. Tôi sắp tắt thở rồi.
Tôi có thể khẳng định khóa học sẽ kết thúc vào ngày lễ Nữ thần là vì có đủ tự tin vượt qua kỳ thi cuối cùng ngày hôm đó. Nhưng có một hôm, tôi thấy Shia đang hứng chí bừng bừng viết kế hoạch du ngoạn mùa đông, đột nhiên tôi nghĩ: Có phải mình quá quan trọng hóa chuyện thi cử lên không. Nếu cô nàng Shia qua được, thì tôi có thể cam đoan rằng kỳ thi lần này cả đám thực tập sinh chẳng ai rớt hết.
Song, sự thật đã chứng minh tôi chẳng quan trọng hóa cái gì lên cả. Một tuần sau, Teese gia nhập đợt tập huấn. Trong kỳ thi tháng Mười một, thành tích của hắn ta còn cao hơn cả Shia.
Shia bảo lý do cô nàng không qua nổi kỳ thi là vì chỉ số thông minh của con gái tóc vàng tương đối thấp. Tôi vẫn cho rằng khái niệm này rõ là vớ vẩn, đáng lẽ phải giải thích là: Chỉ số thông minh bình quân của con gái tóc vàng tương đối thấp. Nếu Shia không có mái tóc vàng thì giá trị bình quân ấy chắc chắn sẽ khôi phục ở mức bình thường.
Tháng Mười một, ở vương đô bắt đầu có những trận tuyết nhẹ. Những bức tượng trên đỉnh hoàng cung Hoenir dần phủ một tầng tuyết trắng. Tới trưa, ánh mặt trời ấm áp soi rọi khắp nơi, lớp tuyết trắng như lén trút bỏ áo ngoài, chỉ còn lại một tầng băng cực mỏng. Lúc này, ba pho tượng như được phủ lên mình bởi tầng ma pháp, tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc đẹp đến kinh người.
Thế nhưng, nhiệt độ của Vanaheim vẫn còn bình thường chán. Đất Alfheim mới thực sự lạnh đến tận xương tủy.
Thông qua quyển sách ma pháp, tôi và Loki tới được thế giới của các Tinh linh, vừa mới tới nơi, đã bị một trận gió lạnh thấu xương quất thẳng vào mặt. Cây thế giới sẽ không bị khô héo trong trời đông giá buốt, nhưng từ lâu nó đã bị từng đụn tuyết thật dày phủ lấp, khoảng không phía trên tán cây thậm chí còn lởn vởn những đám sương mù lạnh lẽo trắng nhợt như màu sữa, hội tụ thành từng đám mây mù, dần bay lên phía bầu trời lấp lánh ánh sao.
Ở Vanaheim mới là buổi chiều, thế mà nơi đây đã tối đen.
Alfheim là thánh địa nghỉ ngơi trong những ngày đông đến. Trời vừa se lạnh, các chủng tộc ở chín thế giới đều đổ về đây. Mặc dù, chiến tranh sẽ tạm đình chỉ trong ngày này, nhưng mỗi khi liếc thấy bóng dáng Thần tộc Aesir là tôi vẫn thấy run người.
Bởi vì rất nhiều nơi đều tổ chức hoạt động kỷ niệm ngày lễ Nữ thần, và dù là địa phương khác biệt, nhưng cuối cùng cũng đều thông qua thi đấu để trao phần thưởng và danh hiệu Nữ thần cho người chiến thắng. Mà Tinh linh – vốn được cả thế giới tôn xưng là “Biểu tượng của dung nhan xinh đẹp và thanh xuân ngắn ngủi” – lại càng coi trọng ngày lễ này hơn, thế nên “Nữ thần Tinh linh” tự nhiên trở thành danh hiệu cao quý nhất.
Lễ mừng của tộc chúng tôi được tổ chức chủ yếu ở khu vực cảng Modin, hình thức thi là so nhan sắc, “Nữ thần Vanir” năm ngoái chính là Gullveig. Hình thức thi của tộc Aesir là lựa chọn những cô gái có khí chất thanh cao và có thực lực, “Nữ thần Aesir” năm ngoái là Lãnh chúa Bóng tối – Freyja. Jotunheim thì tổ chức so tài bằng đấu võ (tôi vẫn chẳng hiểu rốt cuộc họ định chọn nữ thần hay võ thần nữa), “Nữ thần Khổng lồ” năm ngoái là vợ kiếp trước của Loki – Sigyn. “Nữ thần Người lùn” năm ngoái là một thợ khai quật rất nổi danh…
“Nữ thần Tinh linh” mỗi năm hầu như đều là người mới, hơn nữa phần lớn người thắng đều là Tinh linh hoặc Người khổng lồ. Số lần thắng của Thần tộc chưa tới một phần mười. Điều này có liên quan tới hình thức cho điểm của vòng thi thứ nhất…
Khoảng không phía trên cây thế giới – cũng chính là thành chính – có một trái táo màu vàng, đó chính là trái táo của Idun[1], cô gái nào có thể lấy được trái táo đó xuống thì sẽ giành được danh hiệu “Nữ thần Tinh linh”. Không chỉ thế, ăn trái táo đó vào sẽ có thể trẻ ra hai mươi tuổi, bất kể là chủng tộc gì. Nhưng nếu là người mới thành niên thì ăn vào sẽ không có tác dụng. Chỉ trong chốc lát nữa thôi, những người tham gia cuộc thi sẽ bắt đầu hùng hổ lao vào chiến đấu vì một trái táo con con.
[1] Idun là hóa thân của thanh xuân và tuổi trẻ, đồng thời phụ trách quản lý cây táo vàng có thể khiến chư thần duy trì tuổi thanh xuân.
Đứng nhìn năm gốc đại thụ vây quanh cây thế giới Yggdrasil, tôi mặc một chiếc áo choàng lông trắng có mũ, đeo một đôi găng cũng trắng như tuyết, kéo tay Loki: “Lát nữa nhờ hết vào anh đấy, nói gì thì nói hôm nay tôi phải ăn được quả táo vàng!”.
“Ta thì không có vấn đề gì, nhưng trừ phi ăn gian, chứ không thì xác suất lấy được trái táo chưa được nổi năm mươi phần trăm”, Loki bước lên trước vài bước: “Đi theo ta”.
Chúng tôi tới xếp hàng bên cạnh dòng sông băng, vô số những cô gái xinh như mộng ăn mặc đủ loại quần áo đi qua đi lại như trẩy hội.
Lần thi này được tiến hành theo kiểu đấu loại, vòng thứ nhất là thi sắc đẹp. Cửa này không quá khó qua, chỉ cần dung mạo hơn bình thường một chút, giọng nói không đến nỗi tệ, bước lên lượn một vòng, hát một bài, chỉ cần để cho mấy vị giám khảo đến từ tám chủng tộc khác nhau chấm cho hơn bốn mươi điểm (điểm tối đa là tám mươi) là dư sức qua cầu. Mỗi chủng tộc có hai giám khảo, giám khảo thuộc chủng tộc nào thì không được chấm điểm cho “gà nhà”. Theo luật đó, giám khảo của tộc Aesir và Vanir chắc chắn cho tộc đối địch không điểm, vừa lên sân khấu chưa kịp thi thố gì đã mất đứt hai mươi điểm, vậy nên có một sự thật không thể nào tránh được, ấy là các thí sinh Thần tộc thường bị bắn rụng như sung ở ngay vòng loại.
Tôi quay đầu lại, cười với Loki: “Anh đoán thử xem tôi có thể giành được bao nhiêu điểm?”
“Ba mươi chín”, Loki trả lời không do dự.
Tôi đấm hắn một cú, sau đó xoay mặt đi, không thèm để ý tới hắn nữa.
Lúc này, tôi đột nhiên nghe được giọng nói của một vị giám khảo Tinh linh truyền tới từ phía trước: “Thần tộc Vanir, Shia”.
Tôi và Loki đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhoài người nhìn lên phía trước… Không phải trùng tên, đúng là Shia thật.
Cô nàng mặc một bộ váy mùa đông đỏ thẫm, mái tóc xoăn vàng kim lấp lánh hơn hẳn ngày thường. Chuyện đáng nhắc tới nhất chính là, trong thời tiết rét căm căm như thế này, ấy thế mà cô nàng vẫn dám mặc một bộ váy trễ ngực, khoe ra vòng một căng đầy nhựa sống. Shia hất cao gương mặt trang điểm đầy tinh tế, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bên cạnh sông băng, nhẹ kéo tà váy, sau đó bắt đầu cất cao giọng hát bài cô nàng thích nhất – Quả táo vàng của Idun. Kể ra thì cũng rất hợp với hoàn cảnh hiện giờ.
Ngay sau đó, hai giám khảo tộc Aesir mở rộng cánh tay, hai vòng tròn băng ma pháp cực lớn từ từ mọc lên. Giám khảo Khổng lồ một người cho tám điểm, một người cho chín điểm. Hai vị giám khảo Tinh linh thì cho một điểm mười và một điểm chín. Giám khảo tộc Người lùn thì một người cho năm điểm, một người cho bảy điểm.
Điểm tổng cộng là bốn mươi tám. Shia không thèm để ý tới hai giám khảo tộc Aesir, mà quay sang trừng mắt nhìn gã Người lùn dám cho cô nàng năm điểm. Rất hiển nhiên, cái điểm năm ấy chọc đến tự tôn của cô nàng nhiều hơn hai điểm không nhiều. Thế nhưng dù sao Người lùn cũng thuộc phe ủng hộ Thần tộc Aesir, lại thêm vụ rất ghét tóc màu nhạt, tiêu chuẩn thẩm mỹ bất đồng, chuyện này cũng chẳng trách được người ta.
Sau đó, một Tinh linh còn lâu mới đẹp bằng Shia ẵm trọn sáu mươi ba điểm. Tiếp nữa là một Thần tộc Aesir bị Tinh linh cho điểm cực thấp nên bị rớt – ba mươi chín điểm. Tôi quay đầu, liếc mắt nhìn Loki. Loki dùng ánh mắt vô tội nhìn lại, khẽ nở nụ cười.
Đúng lúc này, ánh nhìn của tôi bị một bóng người thu hút.
Từng bông hoa tuyết nhẹ buông từ tầng trời cao vút.
Chàng trai kia đứng ở bên bờ sông tít phía đằng xa, có mái tóc ngắn đen sẫm, mặc chiếc áo dài trắng như tuyết được làm từ da sói. Lúc này, hắn ta đang chống hai tay vào hông, hơi nghiêng đầu, miệng phả ra làn sương trắng, ngẩng lên nhìn cây thế giới Yggdrasil. Phía sau có một nhóm tùy tùng cung kính mà yên lặng đứng chờ.
Bởi vì đứng quá xa, nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ biết đó là một Thần tộc Aesir.
Tôi không biết vì sao mình không tài nào rời mắt khỏi con người đó.
“Thần tộc Vanir, Ena.”
Mãi đến khi tiếng gọi vang lên, tôi mới lấy lại tinh thần. Tôi quay mặt về hướng Loki, giơ cao tay ra ký hiệu tất thắng, sau đó chầm chậm chạy tới bên bờ sông.
Mỗi chủng tộc có một quan niệm riêng về cái đẹp: Người khổng lồ thích vẻ đẹp hoạt bát, khỏe khoắn; Người lùn lại thiên vị những người có dáng vợ hiền dâu đảm, đức hạnh hiền lành; Tinh linh nghiêng về nét đẹp thanh thoát đáng yêu; Thần tộc Vanir thì đặc biệt ưa thích những cô nàng quyến rũ tóc vàng; Thần tộc Aesir cực kỳ coi trọng những cô gái tóc đen có vẻ đẹp lạnh lùng cao quý.
Tôi tuy không có tí ưu thế nào cả, nhưng tôi không tự đặt ra yêu cầu cao như Shia, bốn mươi điểm là đủ rồi.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, từng bông, từng bông như khiêu vũ giữa trời.
Nhìn về phía chàng thanh niên tóc đỏ nổi bật giữa đám đông, tôi không kìm được nở nụ cười với hắn.
Từng cơn gió lạnh rít bên tai, tôi hạ chiếc mũ liền áo xuống, mái tóc đen dài tới thắt lưng bị gió thổi tung, bay loạn trong gió tuyết.
Ban đêm, những vì sao giăng kín bầu trời như treo lơ lửng trên đỉnh cây thế giới, tỏa ra tia sáng nhẹ nhàng êm dịu, chiếu xuống mặt đất phủ đầy tuyết bên sông. Ánh đèn lấp lánh từ bờ bên kia chiếu rọi qua đây, phản chiếu vào từng đôi mắt. Những bông hoa tuyết nhẹ nhàng buông rơi như biến ảo thành đủ thứ sắc màu dưới ánh sao khuya, rơi là tả trên vai, trên tóc.
Hai tay bắt chéo trước ngực, tôi hít sâu một hơi, bắt đầu cất giọng.
Tôi thường xuyên buộc tóc, thỉnh thoảng mới để xõa, thế mà mái tóc dài kia chẳng chịu phối hợp với tôi, cứ bay loạn lên, che hết tầm mắt. Đưa tay vén tóc ra sau, tôi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Loki, ánh mắt thậm chí còn có chút ngẩn ngơ. Đột nhiên tôi thấy dũng khí của mình được tăng thêm nhiều lắm, ý cười vương trên khóe miệng, tôi ngâm nga hoàn chỉnh khúc hát Hồi ức nơi thần điện Valhalla.
Dần dần, tuyết rơi dày hơn, từng bông tuyết lớn như cánh hoa, mang theo hơi lạnh mù sương của trời đông, xoay tròn theo gió, khiến đường nhìn có chút mơ hồ không rõ. Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng vọng của chính mình, không quá rõ ràng, âm vang hư vô mờ ảo, như bị thứ gì khiến cho nát vụn, dư âm chưa hết, âm khác đã vang lên, đánh tan âm trước, lặp đi lặp lại nhiều lần, mãi quẩn quanh nơi mảnh đất trống trải mênh mông này.
Sau khi âm thanh cuối cùng chấm dứt, vẫn không có vị giám khảo nào chấm điểm. Mọi người đều nhìn cả vào tôi.
Tôi bắt đầu thấy có chút hối hận.
Chẳng lẽ vừa rồi mình hát say sưa quá… Hay là tiếng quá to?
“Tiểu thư Ena”, lúc này, một vị giám khảo tộc Vanir ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô biết cổ ngữ Thần tộc sao?”.
“Tôi chỉ biết sơ sơ. Khúc ca này là do chị tôi dạy khi còn bé.”
Cổ ngữ Thần tộc là ngôn ngữ của Thần tộc trước khi thế giới mới được sinh ra, không phân ra là Vanir hay Aesir. Khi chị dạy cho tôi bài hát này, chị đã từng thủ thỉ, nếu có một ngày chúng ta được nói lại thứ ngôn ngữ ấy, vậy thì chắc chắn đó là ngày hòa bình trở lại.
Vị giám khảo kia gật đầu, mấy vị giám khảo còn lại mới chợt nhớ ra còn cần chấm điểm.
Giám khảo Khổng lồ cho điểm đầu tiên, chín điểm và tám điểm.
Giám khảo Tinh linh cho một điểm chín và một điểm mười.
Giám khảo Người lùn cho một điểm tám và một điểm bảy.
Tốt, năm mươi mốt điểm. Không ngờ tôi lại biểu diễn thành công như thế. Ôm tâm trạng cực kỳ thỏa mãn định xuống phía dưới, tôi lại đột ngột thấy số mười ma pháp hiện lên trên tay một giám khảo tộc Aesir.
Tôi há hốc mồm, may mà chưa kịp thốt ra: “Ông nhìn kỹ giùm cái, tôi là tộc Vanir đấy”. Đương nhiên, không phải một mình tôi kinh ngạc, những người xếp hàng cũng không hiểu ra sao, xì xào bàn tán.
“Cậu xem kỹ lại đi, cô ta là Thần tộc Vanir”, vị giám khảo tộc Aesir còn lại đẩy nhẹ tay của người vừa chấm điểm.
“Tớ biết. Nhưng cậu không thấy bất luận là xét vẻ bề ngoài, khí chất hay giọng hát, cô ta đều hoàn mỹ tới mức không chê vào đâu được sao? Không cho điểm tối đa thì tớ thấy có lỗi với lương tâm mình lắm.”
“Đúng là cô ta rất đẹp, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện chấm điểm cả.”
Thế là tôi lãnh một điểm không.
Nghe được mấy câu đối thoại của hai người đó, suýt nữa thì tôi ngã lăn ra đất. Sống bao nhiêu năm trên đời rồi, thế mà lời nhận xét tốt đẹp nhất tôi từng nghe lại thốt ra từ miệng một Thần tộc Aesir. Có điều, đúng là tộc Aesir rất thích khí chất lạnh lùng, cũng chính là thứ mà Shia gọi là “lầm lì” ấy. Hơn nữa, đối với bọn họ, màu đen là màu cao quý nhất, tóc đen mắt đen có một địa vị vô cùng vững vàng.
Đột nhiên tôi nhớ tới chàng trai mình vừa nhìn thấy ban nãy.
Nhìn về phía bờ sông, nơi người đó vừa đứng đã chẳng còn bóng dáng một ai.
Nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Tôi chạy tới chỗ Loki, ngẩng mặt cười với hắn: “Thấy sao?”.
“Đẹp lắm”, Loki nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, giọng nói dịu dàng như nước: “Lúc nào em cũng đẹp”.
Tôi bị hắn nói cho ngượng chín mặt, cúi đầu cười khan: “Tôi ở trên cây chờ anh, anh nhất định phải lên đấy, không lại mất công tôi gân cổ lên hát nãy giờ”.
“Được.”
Tôi quay người bay lên cây. Trong lúc ấy, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Những Thần tộc Aesir địa vị tương đối cao đều có mái tóc màu đen, mà sở hữu màu tóc đen thuần túy chỉ có hai người: Hoder và Shujin.
Bình luận truyện