Lời Nguyền Chung Tình

Chương 60: Kẻ ác chiếm nhà



Trong doanh trại của Bạo Vũ Vương, Đinh Trọng vén rèm bước vào một căn lều. Bên trong lều chính là Đinh Ngọc Phụng bộ dạng hết sức bạc nhược bởi vì bị trúng một kiếm kia của Lương Mẫn Doanh thương tích trầm kha, tổn đến nội thể. Nếu không phải nhờ Lâm Dĩ Thông kịp thời điểm hai huyệt vị giúp nàng cầm máu thì e rằng lúc này nàng đã lành ít dữ nhiều.

Đinh Ngọc Phụng đang ngồi bên chong đèn, gian nan hít thở. Nghe được tiếng chân của Đinh Trọng tiến lên, nàng khẽ quay đầu lại. Trước mặt nàng lúc này, tam hoàng huynh đường hoàng đỉnh đạc trong bộ hoàng y thêu rồng, khí chất vương giả trong hắn càng tăng thêm mấy bậc. Thế nhưng dáng điệu này của hắn khiến nàng kinh hoảng khi liên tưởng đến Ngô Thế Minh. Thật không thể ngờ! Tam hoàng huynh ra cũng lại là một kẻ cuồng vọng hám danh vị, mị lương tâm. Rốt cuộc quyền lực là thứ ma quỷ gì? Nàng không làm sao ngờ đến tam hoàng huynh nổi tiếng nhân hòa, đức độ lại trở nên vô lương tàn bạo, bất chấp tất cả để đoạt được thượng đỉnh uy quyền?

Phát hiện ánh mắt hoàng muội đang nhìn mình, Đinh Trọng càng cố tạo ra khí thế hiên ngang oai dũng, trịnh trọng đường bệ ngồi xuống ghế phía trước Đinh Ngọc Phụng, nhìn xuống mắt nàng, hỏi:

- Hoàng muội, thương thế sao rồi? Đã đỡ nhiều chưa? – Nhác nhìn xuống chỗ thức ăn và bát thuốc trên bàn, hắn lại nói – Muội vẫn chưa dùng bữa và uống thuốc sao?

Đinh Ngọc Phụng một tay ôm vết thương, cố nhịn xuống cơn đau đớn đến mức mặt mũi tái nhợt. Nàng cắn răng ngước lên, ánh mắt đầy thất vọng và bất lực nhìn thẳng Đinh Trọng, lạnh giọng hỏi:

- Hoàng huynh, tại sao? Vụ phục kích đó ngay từ đầu mục tiêu mà huynh muốn chính là Lương gia và Kiều gia? Tại sao huynh lại lừa muội? Tại sao lại lừa muội nói là đối phó với Lưu Hoành? Muội dùng danh nghĩa của huynh kết liên minh với Kiều Lương hai thế hảo hữu. Khó khăn lắm liên minh mới đi được đến bước này, huynh lại bất ngờ trở mặt, dồn...chúng ta vào thế triệt tiêu. Huynh có biết huynh làm như vậy đối với chúng ta, đối với đại nghiệp trừ Lưu phục thù đã khó càng thêm khó hay không?

- Hoàng muội! Muội đang nghĩ gì vậy? Thật ra Lưu Hoành, hay Kiều gia, Lương gia. Thậm chí Từ gia, Ngô gia cũng đều là một giuộc. Tất cả bọn họ kẻ nào cũng dòm ngó thèm muốn giang sơn của Đinh thị chúng ta. Thiên hạ đã là của Đinh thị chúng ta, vậy mà bọn họ lòng tham không dứt, giằng co không ngừng. Bọn họ đã muốn tranh đoạt của chúng ta, ta trừ bỏ bọn họ cũng là chuyện phải làm. Muội quan trọng chuyện liên minh đấy làm gì?

- ...

- Hôm đó, ta vốn dĩ chỉ muốn diệt Kiều gia thôi. Không nghĩ ông trời thế nhưng hậu đãi ta, lại đưa cả Lương gia ba phụ tử ấy đi nạp mạng. Nếu ông trời cũng cảm thấy bọn họ đều đáng chết, ta sao lại không nhân đây mà triển quang tiền đồ?

Đinh Ngọc Phụng nghe xong, không nhịn được phẫn hổ đến mức thổ ra một ngụm máu. Đinh Trọng nhìn hoàng muội suy nhược đến thảm như thế, hắn cũng thôi cười, đứng dậy nâng chén thuốc đưa đến cho nàng nhưng Đinh Ngọc Phụng lắc đầu khước từ.

- Tam hoàng huynh! Nếu huynh suy nghĩ như vậy, muội thật sự vô phương tương nghị với huynh. Trước đây phụ vương dựng nghiệp là lấy đức độ, tín nghĩa làm chí. Người muốn thiên hạ nhưng cũng luôn giữ tín nghĩa làm nền. Còn huynh vừa bước vào kết minh đã lật lộng, muốn nuốt chửng đồng minh của mình. Huynh như thế, làm thế nào phục chúng?

Đinh Trọng không đồng tình, vẫn còn đắc ý cười nói:

- Ha ha! Hoàng muội, muội nói như vậy lại không đúng rồi. Muội xem, Kiều gia sụp đổ lại là cơ hội cho ta. Danh nghĩa tam hoàng tử Đinh Trọng mà muội gây dựng ở Quang Mục trại sao bằng được ba chữ Bạo Vũ Vương của ta ở Lĩnh Tây này? Ta đã có trong tay hơn ba vạn quân đấy. Mỗi ngày lại còn thêm rất nhiều người tìm đến qui tụ dưới ta. Đây là trời giúp cho ta! Chỉ cần san bằng được cả Lĩnh Tây này rồi đánh sang Lĩnh Nam, thật không khó để có thể nắm được đại thể. Thừa thắng xông lên, không lâu nữa ta có thể ngang thế với Từ gia, Ngô gia sau đó đưa quân tiến kinh tiêu diệt Lưu Hoành chỉ là chuyện sớm muộn.

- Tam hoàng huynh! Huynh quá vọng tưởng!

- Hoàng muội, hay là phải nói muội vốn đã có lòng riêng? Muội đã không mặn mà tha thiết gì với đại nghiệp phục thị vương triều. Muội cùng với tiểu tử họ Kiều kia sớm đã trao tình ý, nồng tình thâm cho nên lúc nào đối với ta cũng chỉ khuyên ta diệt Lưu Hoành, trả thù lớn. Còn đại nghiệp thiên hạ, muội muốn dành cho lang quân tương lai của muội, cho họ Kiều kia phải không?

Đinh Ngọc Phụng nghe xong, thật sự cũng không thể tin nổi tam hoàng huynh mà mình một lòng tín nhiệm, vì huynh ấy mà không tiếc hi sinh lại nói ra những lời thế này với mình. Nàng ôm ngực, cố nén lại cơn ho khan để giảm bớt đau đớn. Nàng hít sâu một hơi, ngón tay tự lau vệt máu trên khóe môi, lạnh nhạt nói:

- Nếu huynh đã nghĩ như vậy, muội cũng không còn gì để nói với huynh nữa.

Nàng nói xong, liền đứng dậy muốn rời đi. Đinh Trọng liền gọi lại:

- Hoàng muội, muội muốn đi đâu?

- Nếu đại nghiệp trừ gian thần, phục thiên hạ đã có Bạo Vũ Vương huynh đây lo liệu, còn cần gì muội ở đây làm kẻ dư thừa cản trở huynh?

- Ngọc Phụng! Muội đừng quên muội thân là con cháu Đinh thị. Muội nên nghĩ đến đại cuộc mà ở lại giúp ta.

- Tam hoàng huynh tài trí thâm sâu, bản lĩnh kinh người lại còn được thiên gia phù hộ. Huynh vốn không cần muội, muội cũng không có bản lĩnh giúp huynh. A!

Nàng chưa kịp nói hết câu, toàn thân đã bất động, là bị Đinh Trọng điểm trúng một huyệt vị sau vai. Đinh Trọng dìu nàng trở lại giường, khẽ nhếch môi, giọng điệu trở nên lạnh lẽo:

- Hoàng muội, ta vẫn còn cần đến muội giúp ta một số việc cho nên lúc này muội đừng vội bỏ đi!

-----------------

Đêm trăng mờ nhạt, đội quân của Kiều Vũ Phi mất mấy ngày bôn ba rốt cuộc cũng tìm đến được biên giao với Lĩnh Tây thành. Bởi vì bên trong thành đang chiến loạn, cửa thành lỏng lẽo. Kiều Vũ Phi quan sát địa hình rồi phân phó cho nhóm binh sĩ Quang Mục trại theo hỗ trợ nàng kia chia ra đột nhập. Nàng cũng tự mình lần theo đường lớn, dò thám đến Kiều phủ.

Lĩnh Tây bị thôn tính, binh sĩ của Ngô Thế Minh cùng các cường hào ra sức vơ vét, tranh đoạt của cải của cư dân Lĩnh Tây. Chỉ sau mấy hôm, phố thị tiêu điều, dân cư tản lạc. Thật sự đã không còn nhìn ra nơi này từng là một nơi thanh bình an lạc như khi mà Kiều Vũ Phi nàng hãy còn ngây ngốc ngồi bên bờ sông vẽ tranh đợi người. Cảnh sắc trước mặt chỉ một màu tan hoang, tàn tạ. Những ngôi nhà bị phá nát, đốt cháy. Cả quán ăn lớn nhất Lĩnh Tây nơi mà trước đây mẫu thân Lạc Hồng cùng nàng dùng bữa, quán trà của ông lão ven đường, những quầy hàng lân cận đó...tất cả...tất cả đều tan tành không còn gì cả. Kiều Vũ Phi không nhịn được cúi đầu nuốt xuống một ngụm xót xa. Vì cái gì chứ? Cùng là người một nước, bọn họ đánh nhau, cướp đoạt còn phá hoại như thế! Cùng một dân tộc, họ tàn sát lẫn nhau, để mưu vị bá quyền mà không ngừng dấy chiến phân tranh khiến nơi nơi đều hoang tàn, điêu đứng. Lòng người nguội lạnh, vì một chữ lợi mà khiến sinh linh lầm than, đất trời u ám, tiếng khóc ai oán thấu tận thiên không. Cảnh tượng như thế, trái tim lương tri nào mà không đau xót?

Nàng đi hết con đường đến được cửa lớn Kiều phủ. Bên ngoài có rất nhiều lính gác mặc quân phục kí kiệu của Ngô gia. Kiều Vũ Phi than thầm không tốt rồi! Quân của Ngô Thế Minh đã chiếm Kiều phủ vậy mẫu thân nàng và những người còn lại của Kiều phủ phải chăng đã gặp nguy hiểm rồi? Kiều Vũ Phi lo lắng, không nhịn được liền vượt tường nhảy vào.

Từ bên hông hậu viện, nàng lần mò cũng tìm đến được nội đường của đại phủ. Từng bước từng bước thận trọng tiến sâu vào nội viện, bước qua sãnh chính tìm vào tận các gian viện trong phủ. Thủ hạ của Ngô Thế Minh canh phòng trong phủ cũng rất lỏng lẽo. Kiều Vũ Phi đột nhập lâu đến như vậy cũng không bị phát hiện. Nàng tiếp tục lần vào bên trong tìm đến gian viện của mẫu thân Lục Hồng xem xét. Cho đến khi nàng nghe được một tiếng loảng xoảng ở một căn phòng gần đó. Ngay lập tức, nàng lần theo tiếng động tìm đến.

Trong căn phòng kia, một nữ nhân bị trói chặt vào ghế, miệng cũng bị giẻ bịt kín đang ra sức vùng vẫy muốn thoát ra. Tiếng động lúc nãy là do nàng ta giãy giụa, đạp đổ chiếc bình hoa gần đó. Bởi vì nàng ta quay mặt vào trong, Kiều Vũ Phi không nhìn rõ được nàng, thế nhưng đây là Kiều phủ, Ngô Thế Minh là kẻ xâm chiếm tấn công. Vậy thì người bị bắt kia nếu không phải nữ nhân của Kiều phủ thì cũng là nạn nhân đáng thương, Kiều Vũ Phi hiển nhiên không thể bỏ mặc. Nàng đang bước vào, giải thoát người kia thì đúng lúc nghe có tiếng chân đến. Ngay lập tức, nàng nhảy lên xà nhà ẩn thân. Người tiến vào là Ngô Thế Minh. Hắn so với trước đây càng đạo mạo uy nghiêm. Quả nhiên thời gian toi luyện, hắn lúc này cũng rất ra dáng một dũng tướng quyền uy, khí thế hung mãnh.

Nhìn hắn từng bước tiến vào gian phòng ấy, nữ nhân trong phòng lộ vẻ sợ hãi, miệng bị bịt kín nhưng liên tục ú ớ kêu ra. Ngô Thế Minh chầm chậm tiến lên, ngồi xuống cạnh bên chỗ nữ nhân bị trói ấy, mắt nhìn nàng đăm đăm, dịu giọng cất tiếng:

- Nàng sao thế? Đợi ta lâu quá, nóng lòng sao?

Nữ nhân kia ú ớ một tràng. Ngô Thế Minh đưa tay gỡ ra giẻ nhét miệng nàng, nàng mới mở giọng. Vừa nghe xong, Kiều Vũ Phi liền muốn té ngã:

- Ngô Thế Minh, ngươi làm càn! Mau thả bổn cung ra! Nếu không...mẫu hậu ta sẽ không tha cho ngươi...ưm...

Ngô Thế Minh lại nhét giẻ vào miệng nàng, hắn bóp mặt gò má nàng cười gằn nói:

- Vậy sao? Nàng nói, mẫu hậu nàng sẽ làm gì ta? Ha ha! Đừng nói mẫu hậu nàng vốn đã khó giữ mình, Đinh thị của các nàng đã đến lúc tàn vong rồi. Nếu lúc này chúng ta gạo nấu thành cơm, cùng lắm sau này trong hậu viện phủ của ta nàng còn được làm một phu nhân tôn quí.

Vừa nói, Ngô Thế Minh lại bắt đầu động thủ muốn cởi ra y phục của nàng. Nữ nhân vùng vẫy cuồng liệt. Ánh mắt vừa bi phẫn vừa căm hận ngập tràn với Ngô Thế Minh. Ngô Thế Minh còn nhếch môi, vừa cười khẩy vừa nói:

- Thái Ninh, ngoan nào! Để ta yêu chiều nàng. Nàng sẽ trở thành nữ nhân của Ngô gia ta. Nàng biết không, ngay từ lần đầu gặp nàng, người ta thích chính là nàng. Ta nhiều lần đề hôn với phụ vương nàng. Thế nhưng lão lại cố ý gả Đinh Ngọc Phụng cho ta. Hừ! Nữ nhân đó quả thật cũng rất xinh đẹp nhưng Ngô Thế Minh ta không là một đứa nhỏ mà lão ta muốn gả ai cho ta thì ta phải nhận người đó. Ta hủy hoại dung mạo của Đinh Ngọc Phụng là để cho lão biết ta khinh thường lão! Trong mắt Ngô Thế Minh ta Đinh Dũng lão mãi mãi cũng chỉ là một kẻ ngụy quân tử chỉ biết lợi dụng thời cơ. Ta đã từng thề, những gì lão đoạt của ta, ta nhất định sẽ lấy lại cho đủ! Đáng tiếc lão tặc đó chết quá sớm! Mối hận này, ta sẽ từ từ tính trên từng người của Đinh thị. Duy có nàng là người mà ta yêu thích. Thái Ninh, ta đến với nàng đây! Ha ha....

Ngô Thế Minh vừa nói, môi đã bắt đầu dán xuống tấn công lên khuôn mặt tinh xảo của Thái Ninh. Đinh Thái Ninh hoảng sợ, cố hết sức liều mạng vùng vẫy, liều thoát khỏi bàn tay cầm thú của họ Ngô kia. Trong lúc nàng giãy giụa, vô tình đạp trúng bụng Ngô Thế Minh. Hắn ăn đau, tức giận cũng đẩy mạnh một cái khiến ghế gỗ trói nàng bị ngã, gãy vỡ. Đinh Thái Ninh bị buộc vào ghế, vì ghế ngã gãy nên nàng cũng bị va chấn đâm trúng, xây xát cánh tay. Nhưng cũng nhờ ghế gãy, dây trói bị lỏng nên nàng vùng thoát được liền vụt chạy. Ngô Thế Minh chụp lấy nàng bắt lại, sau đó mạnh tay đè ấn nàng xuống đất. Đinh Thái Ninh điên cuồng đánh đấm giãy thoát bằng được. Hắn tức giận, tát một cái thật mạnh vào mặt nàng. Một bên mặt của nàng bị đánh đến sưng đỏ, khóe miệng cũng tóe máu. Thật sự nàng đau đến choáng váng. Đầu óc chấn động, thân thể đau nhừ, trước lúc lâm vào hôn mê, mắt màng rơm rớm, khóe miệng run rẩy bật ra mấy tiếng thê lương:

- Lý Thần đại ca, xin chờ muội!

Vừa nói dứt câu, Đinh Thái Ninh lập tức cắn lưỡi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện