Chương 39
Đêm khuya, cổng chính của Viện Nghiên cứu Khảo cổ trong đang chìm trong màn đêm sâu thẳm của mùa thu. Bỗng cửa được mở ra, một bóng người lặng lẽ đi vào, trong tay cầm một chiếc cặp da màu đen, trông rất nặng nề. Ánh sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt của người ấy, hoá ra là Lâm Tử Tố.
Mặt anh ta trông u ám dễ sợ, anh ta mặc một bộ quần áo đen dáng chừng như chuẩn bị đi đâu xa. Anh ta chậm chạp bước đi trên đường, như đang tính toán điều gì, mặt lộ vẻ do dự. Trên đường tịnh không một bóng người, chỉ thỉnh thoảng có chiếc ô tô phóng vụt qua.
Một chiếc taxi chạy đến, Lâm Tử Tố vẫy lại, anh ta bước lên xe, vội vã nói:
- Đến sân bay!
Chiếc xe phóng đi như bay.
Mấy phút sau, trên đường lại xuất hiện một chiếc xe nữa, chiếc xe này lặng lẽ bám theo chiếc taxi. Lâm Tử Tố ngồi ở ghế sau, tinh thần có vẻ lo lắng. Anh ta ôm chặt chiếc cặp da vào lòng, hình như bên trong có vật gì đó rất quý. Bỗng nhiên anh ta có biểu hiện kỳ lạ, trán vã mồ hôi, tay xoa lên ngực.
Lái xe nhìn thấy biểu hiện khác thường của anh ta, vội hỏi:
- Anh sao thế?
- Tôi, tôi không sao. - Giọng Lâm Tử Tố cũng không được bình thường.
- Hay là anh bị bệnh cấp tính? Tôi nhìn bộ dạng của anh thấy khó mà đi máy bay được, tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?
- Không, không, tối nay tôi phải đi khỏi đây, mau đến sân bay.
Lâm Tử Tố bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Anh ta quay đầu nhìn con đường phía sau và phát hiện thấy có một chiếc ô tô đang bám sát sau xe taxi.
- Có người đang theo dõi mình. - Lâm Tử Tố lẩm bẩm.
Anh ta bỗng như bị điên, không giấu nổi sự thay đổi bất thường của mình, nói với lái xe:
- Bác tài, mau chạy nhanh lên, càng nhanh càng tốt, cắt đuôi chiếc xe đằng sau đi!
Lái xe lắc đầu nói:
- Anh điên à? Chạy nhanh lắm rồi, nhanh nữa để mà chết à!
Đầu Lâm Tử Tố hình như rất đau, trông rất khổ sở. Anh ta lại quay đầu nhìn chiếc xe đang bám theo phía sau, thần sắc càng khiếp sợ. Anh ta thò cánh tay run rẩy lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho lái xe:
- Bác tài, xin bác đấy!
- Anh định làm cái gì đấy?
Bỗng phía sau không thấy có động tĩnh gì. Người lái xe cảm thấy hơi lạ, ông ta quay đầu lại nhìn, đã thấy Lâm Tử Tố ngã gục xuống ghế. Ông ta vội vàng cho xe dừng lại, nhảy ra ngoài, mở cửa sau. Lâm Tử Tố đã nằm yên bất động.
Lúc đó chiếc xe bám phía sau cũng dừng lại. Từ trên xe, một thanh niên bước xuống, chính là Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu xông đến cạnh chiếc xe, hỏi lái xe:
- Sao rồi?
Người lái xe sợ hãi trả lời:
- Không liên quan gì đến tôi, anh ta hình như bị bệnh cấp tính.
Diệp Tiêu thò đầu vào trong xe, sờ vào động mạch của Lâm Tử Tố. Sau đó nói nhỏ:
- Anh ta chết rồi!
Bình luận truyện