Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)
Chương 215
Hai người coi như hài lòng với sự thức thời của Hứa Tín Nhiên, hẹn rõ 10 giờ sáng ngày mai gặp nhau ở Quyên Sơn.
Đến ngày hôm sau, hai người tới Quyên Sơn sớm hơn một chút.
Quyên Sơn vẫn có chút khác biệt so với nội thành, vừa đặt chân đến đây, đất rộng người thưa, phía sau là núi, phía trước là biển, ngư trường nối liền với biển rộng, vọng ra xa, mặt biển cùng bầu trời như được hợp nhất với nhau, sóng xanh vô tận.
Kỷ Tuân đứng đón gió biển một lát ở bến tàu rất được khách câu cá yêu thích, trầm tư suy nghĩ: "Anh đang nghĩ tới một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Hoắc Nhiễm Nhân nói, cậu không đứng chung một chỗ với Kỷ Tuân mà đi tới đi lui trên đường, trong chốc lát lại nhìn ngẩng đầu nhìn camera giám sát được phân bố ở nơi này.
"Trịnh Học Vọng nói sau khi lên xe nửa tiếng là có thể đến nơi, chúng ta đi thẳng từ nội thành tới nơi này còn chưa hết nửa tiếng, lại tính thêm cả thời gian vòng đi vòng lại để làm rối khách trong xe, có thể trực tiếp đưa ra một kết luận —— Cứ điểm thực tế của sòng bạc Lai Phúc, thật ra ở ngay gần đây."
"Nhưng tại sao sòng bạc lại muốn đặt cứ điểm ở gần đây chứ?" Kỷ Tuân nói, "Nơi này dân cư thưa thớt. Ít người, làm chuyện gì cũng dễ thấy, cũng có nghĩa khả năng bị phát hiện sẽ tăng cao, nghiêm trọng hơn, thậm chí còn không hút khách, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu về vị trí "nơi ẩn náu tốt nhất là chốn thành thị đông đúc" của các sòng bạc."
"Lại còn "nơi ẩn náu tốt nhất là chốn thành thị đông đúc" nữa cơ." Hoắc Nhiễm Nhân cười khẩy, "Tương ứng, việc cách xa khu vực thành thị cũng đại biểu ý nghĩa làm một vài động tác nhỏ sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện, tỷ như vặn hướng quay của các camera giám sát ở đây, tạo thành điểm mù của CCTV, cũng rất đơn giản."
"Tạo được điểm mù của CCTV rồi?" Kỷ Tuân nghe vậy thì quay đầu lại.
"Điểm mù rất lớn." Hoắc Nhiễm Nhân tùy tiện đưa ra ví dụ, "Nguyên một hàng voi đi ngang qua chỗ này cũng chưa chắc đã bị camera quay lại được."
"Thế thì còn hiểu được." Kỷ Tuân gật đầu.
Đi tới đi lui một vòng, lại phân tích tình huống trước mắt, thế nhưng cũng mới hơn chín giờ, cách thời gian bọn họ hẹn gặp Hứa Tín Nhiên còn gần một tiếng.
"Em có mệt không?" Kỷ Tuân hỏi Hoắc Nhiễm Nhân.
"Không mệt. Anh mệt à? Lên xe ngủ một lát đi." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.
Tuy nhiên, Kỷ Tuân đã sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi tốt hơn rồi. Anh thuê một tấm bạt từ quán bar phía trước, tìm một miếng đất không tồi, trải bạt xuống, vẫy tay gọi Hoắc Nhiễm Nhân đi qua tựa như mèo cầu tài:
"Vốn còn muốn thuê thùng câu cá..."
"Đi làm mà." Hoắc Nhiễm Nhân nghiêm mặt.
"Cho nên anh mới thuê mình cái này thôi. Tắm nắng một lát, ngủ thêm một giấc, vừa có thể bổ sung canxi lại vừa có thể nghỉ ngơi."
"Thật sự cần bắt đầu dưỡng sinh từ bây giờ sao?" Hoắc Nhiễm Nhân không nghiêm mặt nổi nữa.
"Cái này gọi là đã có chuẩn bị trước, ngày sau không vội vàng." Kỷ Tuân, "Em nằm chung một lát không?"
Hoắc Nhiễm Nhân lắc đầu, chỉ ngồi xuống với anh.
Kỷ Tuân thoải mái nằm xuống trước, nằm được một lát lại cảm thấy mình cần một chiếc gối, vì vậy dịch đầu sang, lặng lẽ dịch lên đùi Hoắc Nhiễm Nhân.
Anh mở to mắt nhìn lên bầu trời.
Mặt trời lúc chín giờ sáng còn chưa quá chói chang, nhưng cũng đã tỏa ra muôn ngàn tia sáng tốt lành.
Kỷ Tuân chớp mắt, điểm sáng trong đồng tử của anh tỏa ra một đường tựa như cạnh cầu vồng.
"Hoắc Nhiễm Nhân."
"Sao thế?"
"Đưa tay cho anh."
Anh kéo tay của Hoắc Nhiễm Nhân, đặt trước mắt mình, điều chỉnh vị trí, để những đầu ngón tay thon dài trên bàn tay này vừa đúng cạnh cầu vồng mà anh nhìn thấy.
Hệt như ma thuật.
Tựa như Hoắc Nhiễm Nhân ——
Trong màn đêm tối tăm lạnh lẽo, một ma thuật nho nhỏ mà tinh xảo, rực rỡ mà diễm lệ, một ma thuật trêu chọc lòng người.
Hoắc Nhiễm Nhân ấn ngón tay xuống.
Che lại đôi mắt Kỷ Tuân, che lại ánh mặt trời làm phiền đến đôi mắt này.
*
Tranh thủ chợp mắt dưới ánh mặt trời tựa như thời gian chuồn khỏi kẽ ngón tay, gần như không cảm nhận được bao nhiêu.
Nói chung, đến khi Kỷ Tuân giống như đột ngột tỉnh lại từ trong trầm tư, tiếng động cơ ô tô phía xa đã bị gió biển xen lẫn vị mặn nhàn nhạt thổi vào bên tai, anh mở mắt nhìn về phía trước, cuối con đường, chiếc Volkswagen Jetta màu xanh lam càng lúc càng bắt mắt.
Mười giờ sáng, không sớm một phút cũng không muộn một phút, Hứa Tín Nhiên đến điểm hẹn đúng giờ.
Ba người không nói lời thừa thãi, trực tiếp xuất phát.
Xe của Hứa Tín Nhiên đi đầu, quen cửa quen nẻo mà dẫn Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân lái xe tới Quyên Sơn, lại quanh co vòng vèo trên đường sá Quyên Sơn, chỉ qua một lát, từ đường quốc lộ vẫn có lắp đặt CCTV, bọn họ đã hoàn toàn rẽ vào một đường mòn nhỏ còn chưa được chính thức khai phá.
Nhưng trên con đường mọc đầy cỏ dại này, quả thật có dấu vết bánh xe đã đi qua rất nhiều lần.
Đương nhiên, nơi này hoàn toàn không có camera giám sát.
Chạy dọc theo đoạn đường núi xóc nảy này khoảng năm, sáu phút, Kỷ Tuân nghe thấy có âm thanh loáng thoáng truyền tới từ phía trước. Nhưng cách quá xa, tiếng ồn ào vừa nhỏ vừa loạn, anh còn chưa phân biệt được: "Phía trước là chỗ nào?"
"Chợ thực phẩm." Hoắc Nhiễm Nhân đưa ra đáp án.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự tai thính mắt tinh không trả lời sai, sau khi chiếc xe hoàn toàn rời khỏi con đường lắc lư chao đảo, phía trước rộng rãi mênh mông, một khu chợ thực phẩm ngoài trời đã hiện ra trước mắt.
Lúc này Kỷ Tuân ồ lên một tiếng: "Là một làng nhỏ."
Chỉ thấy cách phía trước không xa có một khu chợ thực phẩm ngoài trời to như một sân bóng rổ, tiếng rao hàng, tiếng gà vịt, tiếng cười nói trong chợ cùng hội tụ thành tiếng ồn ào mà Kỷ Tuân vừa mới nghe thấy từ đằng xa; liếc ra xa hơn, là những con đường đất ở vùng nông thôn, là những căn nhà trệt một tầng, hai tầng cũng những căn nhà nhỏ. Nhà ở lác đác thưa thớt, không nhìn thấy cửa hàng nào, trông vừa lạc hậu vừa đổ nát.
Là một ngôi làng ven biển nho nhỏ núp mình sau Quyên Sơn.
Lúc này, chiếc Volkswagen Jetta màu xanh lam đột nhiên dừng lại.
Điện thoại di động của Hoắc Nhiễm Nhân đổ chuông, cậu ấn nhận, sau đó, giọng nói của Hứa Tín Nhiên vang lên trong buồng xe.
"Tới đây thôi."
"Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ..." Qua một buổi tối, có vẻ Hứa Tín Nhiên đã tính toán rõ ràng lợi hại được mất, lúc này hắn ung dung thong thả phân tích lợi và hại, "Cảnh sát cũng nhìn thấy, phía trước là một ngôi làng nhỏ, người ngoài đi vào sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Lúc trước tôi từng tới đây, dân làng đã quen mặt. Hiện tại lại cùng các cậu đi vào, không chỉ không thể giúp các cậu phá án, ngược lại sẽ kéo chân của các cậu, làm tăng nguy cơ bại lộ của các cậu, cho nên chúng ta cứ tách ra ở đây đi."
"Địa điểm cụ thể của sòng bạc." Hoắc Nhiễm Nhân cũng không tức giận, chỉ sắc bén mà đưa ra vấn đề quan trọng nhất.
"Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật..."
Lời nói của Hứa Tín Nhiên bị tiếng cười mỉa mai chế nhạo của Kỷ Tuân cắt đứt.
Tuy nhiên, nói chuyện điện thoại ở khoảng cách xa, lại không bị áp lực như khi đối mặt trực tiếp, Hứa Tín Nhiên có vẻ thành thạo điêu luyện hơn rất nhiều. Hắn tự nói nốt những gì mình đã cắt ngang:
"... Tôi không có lý do gì mà phải đi từng nhà để xem sòng bạc ở đâu. Tôi chỉ có thể nói, tôi vẫn luôn ngửi thấy một vài mùi hương."
Rõ ràng, Hứa Tín Nhiên đã để lại một đường lui.
Trong cuộc trò chuyện cùng hắn, ngay cả hai chữ "đánh bạc" cũng là do người ngoài cuộc nhắc tới, hắn chưa từng để bản thân dính dáng đến cờ bạc, vô cùng cẩn thận, còn lo lắng cảnh sát sẽ gài hắn nói rồi ghi âm định tội hắn.
"Mùi gì?"
"Mùi của chợ thực phẩm." Hứa Tín Nhiên nói, "Đúng rồi, địa điểm là một căn nhà trệt một tầng, cửa sổ đều bị rèm cửa hoa màu xanh đậm che lại, rèm cửa sổ bị đóng đinh vào tường."
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân liếc mắt nhìn nhau.
Cũng không khác lắm.
Ngôi làng nhỏ như vậy. Hứa Tín Nhiên nói có thể ngửi thấy mùi của chợ thực phẩm, vậy chứng minh sòng bạc gần ngay bên cạnh chợ thực phẩm, hơn nữa hắn còn nói đến vấn đề rèm cửa sổ —— Vậy thì chỉ cần bọn họ tiến vào, lái quanh chợ thực phẩm một vòng, chắc chắn có thể tìm được vị trí cụ thể của sòng bạc.
"Chỉ có thế thôi? Người anh em, bây giờ anh không chủ động hợp tác với lực lượng cảnh sát, đợi đến khi cảnh sát trải qua trăm cay ngàn đắng, loại bỏ muôn vàn khó khăn để tìm được sòng bạc, lấy được chứng cứ, phần tử có tiền án đánh bạc như anh..."
Nhưng Kỷ Tuân vẫn cười khẩy uy hiếp. Đối với loại hồ ly như Hứa Tín Nhiên, không cần biết hắn còn giấu chuyện gì hay không, vẫn phải uy hiếp trước đã, dù sao người sợ cũng không phải mình.
"Cảnh sát nói chuyện phải có chứng cứ, tôi tham gia đánh bạc lúc nào?" Hứa Tín Nhiên thề thốt phủ nhận, nhưng hắn lại nhanh chóng cung cấp một manh mối mới, "Nhưng các cậu vừa nói thế, tôi lại nhớ ra một chuyện..."
Còn giấu chuyện thật này.
Hai người cạn lời.
"Sao vừa nãy không nói, bây mới giờ nói?" Hoắc Nhiễm Nhân không hài lòng.
"Không phải tôi cố ý không đề cập tới, là chuyện này có chút khác thường..." Hứa Tín Nhiên suy ngẫm trong chốc lát, "Có một lần... Không giống như những lần khác, chỉ có duy nhất một lần... Tôi ngửi thấy được mùi thối ở bên đó."
"Mỗi ngày chợ thực phẩm đều có mùi thối." Kỷ Tuân nói. Như hiện tại chẳng hạn, bọn họ còn chưa vào làng đã ngửi thấy mùi thối bay tới từ chợ thực phẩm.
"Ngày đó chợ thực phẩm đóng cửa." Hứa Tín Nhiên nói, "Mùi thối đó, không giống mùi thối trong chợ thực phẩm."
"Vậy là mùi gì."
"Tôi nghĩ," Hứa Tín Nhiên nói, "Là mùi xác thối."
Câu nói đột ngột này khiến hai người lập tức trở nên cảnh giác.
Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng: "Xác thối?"
"Đúng, chợ thực phẩm cũng có mùi cá tanh, mùi tôm thối, mùi lợn chết cừu chết, thế nhưng mùi của chợ thực phẩm rất hỗn tạp, không thuần bằng mùi thối rữa của chất hữu cơ."
"Anh ngửi thấy được từ khi nào?" Kỷ Tuân truy hỏi, "Anh cảm thấy sòng bạc đánh chết người rồi giấu thi thể sao?"
"Ngửi thấy được từ chủ nhật tuần trước nữa." Hứa Tín Nhiên nói, "Về phần có phải là người trong sòng bạc hay không... Tôi cảm thấy không phải. Xuất phát từ nhạy cảm nghề nghiệp, khi ngửi thấy mùi này tôi đã đặc biệt chú ý quan sát những người xung quanh. Nhưng từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu, còn thảo luận chợ thực phẩm không mở, rốt cuộc cái mùi này bay tới từ chỗ nào."
"Đương nhiên," Hứa Tín Nhiên lại nói, "Có thể cũng không hẳn là mùi xác thối, mà là mùi thối rữa của những con vật lớn. Cùng là chất hữu cơ thối rữa, ngửi vào cũng không có khác biệt lắm."
Hai người lại hỏi thêm vài câu, sau khi xác định đã vắt kiệt những gì Hứa Tín Nhiên biết mới coi như thoả mãn.
Đến khi chiếc xe ô tô màu xanh lam quay đầu rời đi, Kỷ Tuân khoanh tay ôm ngực, nhìn thẳng vào kính chắn gió của chiếc xe.
Hoắc Nhiễm Nhân: "Anh đang nhìn gì thế?"
"Nhìn ngôi làng." Kỷ Tuân, "Em có cảm thấy ngôi làng này hơi quen quen không?"
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn về phía trước hai lần, khách quan nói: "Em chưa từng tới ngôi làng này."
"Không phải vấn đề đã từng tới hay chưa, là vấn đề cảm giác ——" Kỷ Tuân, "Về mặt cảm giác, anh cảm thấy rất quen thuộc, em cảm thấy thế nào?"
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn về phía trước, từng đôi mắt, từng đôi mắt đến từ khu chợ, ánh mắt bán đồ ăn, ánh mắt mua thức ăn, ánh mắt như có như không, xuyên qua khoảng cách giữa bọn họ, thậm chí xuyên qua cửa kính cùng vỏ xe.
Đột nhiên.
"Bụp!"
Một cục bùn đen xẹt qua võng mạc, đập mạnh vào cửa kính chắn gió của ô tô, dòng nước bẩn thỉu trượt xuống trước, sau đó là những đốm bùn rải rác, cuối cùng là xác cá chết, đầu tôm chết, cũng dần dần trượt ra khỏi bùn.
Hoắc Nhiễm Nhân cùng đôi mắt xám trắng của cá tôm nhìn nhau một lát, sau đó cậu đưa mắt sang, nhìn về phương hướng đã ném cục bùn tới đây.
Trên bãi biển phía dưới con đường, một đứa trẻ ngăm ngăm đen đang ngẩng đầu nhìn Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.
Ánh mắt của ba người va phải nhau.
Đứa trẻ nhếch mép, để lộ hàm răng trắng, nở một nụ cười xấu xa.
Đương nhiên quen rồi.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn đứa nhỏ trước mặt, lại nhìn những người lớn ở đằng xa, bình tĩnh mà nghĩ.
Tuy trước giờ chưa từng tới, thế nhưng ngôi làng này vừa giống như ngôi làng mà Hề Lôi đã sinh sống, lại giống như những ngôi làng mà cậu từng bước vào trong lúc truy quét tội phạm ma túy.
Có lẽ mỗi ngôi làng đều có bí mật, để bảo vệ bí mật của riêng mình, dân làng đều thể hiện ác ý cực kỳ giống nhau đối với những người ngoài muốn bước vào làng.
- ------------------------------------
Đến ngày hôm sau, hai người tới Quyên Sơn sớm hơn một chút.
Quyên Sơn vẫn có chút khác biệt so với nội thành, vừa đặt chân đến đây, đất rộng người thưa, phía sau là núi, phía trước là biển, ngư trường nối liền với biển rộng, vọng ra xa, mặt biển cùng bầu trời như được hợp nhất với nhau, sóng xanh vô tận.
Kỷ Tuân đứng đón gió biển một lát ở bến tàu rất được khách câu cá yêu thích, trầm tư suy nghĩ: "Anh đang nghĩ tới một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Hoắc Nhiễm Nhân nói, cậu không đứng chung một chỗ với Kỷ Tuân mà đi tới đi lui trên đường, trong chốc lát lại nhìn ngẩng đầu nhìn camera giám sát được phân bố ở nơi này.
"Trịnh Học Vọng nói sau khi lên xe nửa tiếng là có thể đến nơi, chúng ta đi thẳng từ nội thành tới nơi này còn chưa hết nửa tiếng, lại tính thêm cả thời gian vòng đi vòng lại để làm rối khách trong xe, có thể trực tiếp đưa ra một kết luận —— Cứ điểm thực tế của sòng bạc Lai Phúc, thật ra ở ngay gần đây."
"Nhưng tại sao sòng bạc lại muốn đặt cứ điểm ở gần đây chứ?" Kỷ Tuân nói, "Nơi này dân cư thưa thớt. Ít người, làm chuyện gì cũng dễ thấy, cũng có nghĩa khả năng bị phát hiện sẽ tăng cao, nghiêm trọng hơn, thậm chí còn không hút khách, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu về vị trí "nơi ẩn náu tốt nhất là chốn thành thị đông đúc" của các sòng bạc."
"Lại còn "nơi ẩn náu tốt nhất là chốn thành thị đông đúc" nữa cơ." Hoắc Nhiễm Nhân cười khẩy, "Tương ứng, việc cách xa khu vực thành thị cũng đại biểu ý nghĩa làm một vài động tác nhỏ sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện, tỷ như vặn hướng quay của các camera giám sát ở đây, tạo thành điểm mù của CCTV, cũng rất đơn giản."
"Tạo được điểm mù của CCTV rồi?" Kỷ Tuân nghe vậy thì quay đầu lại.
"Điểm mù rất lớn." Hoắc Nhiễm Nhân tùy tiện đưa ra ví dụ, "Nguyên một hàng voi đi ngang qua chỗ này cũng chưa chắc đã bị camera quay lại được."
"Thế thì còn hiểu được." Kỷ Tuân gật đầu.
Đi tới đi lui một vòng, lại phân tích tình huống trước mắt, thế nhưng cũng mới hơn chín giờ, cách thời gian bọn họ hẹn gặp Hứa Tín Nhiên còn gần một tiếng.
"Em có mệt không?" Kỷ Tuân hỏi Hoắc Nhiễm Nhân.
"Không mệt. Anh mệt à? Lên xe ngủ một lát đi." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.
Tuy nhiên, Kỷ Tuân đã sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi tốt hơn rồi. Anh thuê một tấm bạt từ quán bar phía trước, tìm một miếng đất không tồi, trải bạt xuống, vẫy tay gọi Hoắc Nhiễm Nhân đi qua tựa như mèo cầu tài:
"Vốn còn muốn thuê thùng câu cá..."
"Đi làm mà." Hoắc Nhiễm Nhân nghiêm mặt.
"Cho nên anh mới thuê mình cái này thôi. Tắm nắng một lát, ngủ thêm một giấc, vừa có thể bổ sung canxi lại vừa có thể nghỉ ngơi."
"Thật sự cần bắt đầu dưỡng sinh từ bây giờ sao?" Hoắc Nhiễm Nhân không nghiêm mặt nổi nữa.
"Cái này gọi là đã có chuẩn bị trước, ngày sau không vội vàng." Kỷ Tuân, "Em nằm chung một lát không?"
Hoắc Nhiễm Nhân lắc đầu, chỉ ngồi xuống với anh.
Kỷ Tuân thoải mái nằm xuống trước, nằm được một lát lại cảm thấy mình cần một chiếc gối, vì vậy dịch đầu sang, lặng lẽ dịch lên đùi Hoắc Nhiễm Nhân.
Anh mở to mắt nhìn lên bầu trời.
Mặt trời lúc chín giờ sáng còn chưa quá chói chang, nhưng cũng đã tỏa ra muôn ngàn tia sáng tốt lành.
Kỷ Tuân chớp mắt, điểm sáng trong đồng tử của anh tỏa ra một đường tựa như cạnh cầu vồng.
"Hoắc Nhiễm Nhân."
"Sao thế?"
"Đưa tay cho anh."
Anh kéo tay của Hoắc Nhiễm Nhân, đặt trước mắt mình, điều chỉnh vị trí, để những đầu ngón tay thon dài trên bàn tay này vừa đúng cạnh cầu vồng mà anh nhìn thấy.
Hệt như ma thuật.
Tựa như Hoắc Nhiễm Nhân ——
Trong màn đêm tối tăm lạnh lẽo, một ma thuật nho nhỏ mà tinh xảo, rực rỡ mà diễm lệ, một ma thuật trêu chọc lòng người.
Hoắc Nhiễm Nhân ấn ngón tay xuống.
Che lại đôi mắt Kỷ Tuân, che lại ánh mặt trời làm phiền đến đôi mắt này.
*
Tranh thủ chợp mắt dưới ánh mặt trời tựa như thời gian chuồn khỏi kẽ ngón tay, gần như không cảm nhận được bao nhiêu.
Nói chung, đến khi Kỷ Tuân giống như đột ngột tỉnh lại từ trong trầm tư, tiếng động cơ ô tô phía xa đã bị gió biển xen lẫn vị mặn nhàn nhạt thổi vào bên tai, anh mở mắt nhìn về phía trước, cuối con đường, chiếc Volkswagen Jetta màu xanh lam càng lúc càng bắt mắt.
Mười giờ sáng, không sớm một phút cũng không muộn một phút, Hứa Tín Nhiên đến điểm hẹn đúng giờ.
Ba người không nói lời thừa thãi, trực tiếp xuất phát.
Xe của Hứa Tín Nhiên đi đầu, quen cửa quen nẻo mà dẫn Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân lái xe tới Quyên Sơn, lại quanh co vòng vèo trên đường sá Quyên Sơn, chỉ qua một lát, từ đường quốc lộ vẫn có lắp đặt CCTV, bọn họ đã hoàn toàn rẽ vào một đường mòn nhỏ còn chưa được chính thức khai phá.
Nhưng trên con đường mọc đầy cỏ dại này, quả thật có dấu vết bánh xe đã đi qua rất nhiều lần.
Đương nhiên, nơi này hoàn toàn không có camera giám sát.
Chạy dọc theo đoạn đường núi xóc nảy này khoảng năm, sáu phút, Kỷ Tuân nghe thấy có âm thanh loáng thoáng truyền tới từ phía trước. Nhưng cách quá xa, tiếng ồn ào vừa nhỏ vừa loạn, anh còn chưa phân biệt được: "Phía trước là chỗ nào?"
"Chợ thực phẩm." Hoắc Nhiễm Nhân đưa ra đáp án.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự tai thính mắt tinh không trả lời sai, sau khi chiếc xe hoàn toàn rời khỏi con đường lắc lư chao đảo, phía trước rộng rãi mênh mông, một khu chợ thực phẩm ngoài trời đã hiện ra trước mắt.
Lúc này Kỷ Tuân ồ lên một tiếng: "Là một làng nhỏ."
Chỉ thấy cách phía trước không xa có một khu chợ thực phẩm ngoài trời to như một sân bóng rổ, tiếng rao hàng, tiếng gà vịt, tiếng cười nói trong chợ cùng hội tụ thành tiếng ồn ào mà Kỷ Tuân vừa mới nghe thấy từ đằng xa; liếc ra xa hơn, là những con đường đất ở vùng nông thôn, là những căn nhà trệt một tầng, hai tầng cũng những căn nhà nhỏ. Nhà ở lác đác thưa thớt, không nhìn thấy cửa hàng nào, trông vừa lạc hậu vừa đổ nát.
Là một ngôi làng ven biển nho nhỏ núp mình sau Quyên Sơn.
Lúc này, chiếc Volkswagen Jetta màu xanh lam đột nhiên dừng lại.
Điện thoại di động của Hoắc Nhiễm Nhân đổ chuông, cậu ấn nhận, sau đó, giọng nói của Hứa Tín Nhiên vang lên trong buồng xe.
"Tới đây thôi."
"Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ..." Qua một buổi tối, có vẻ Hứa Tín Nhiên đã tính toán rõ ràng lợi hại được mất, lúc này hắn ung dung thong thả phân tích lợi và hại, "Cảnh sát cũng nhìn thấy, phía trước là một ngôi làng nhỏ, người ngoài đi vào sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Lúc trước tôi từng tới đây, dân làng đã quen mặt. Hiện tại lại cùng các cậu đi vào, không chỉ không thể giúp các cậu phá án, ngược lại sẽ kéo chân của các cậu, làm tăng nguy cơ bại lộ của các cậu, cho nên chúng ta cứ tách ra ở đây đi."
"Địa điểm cụ thể của sòng bạc." Hoắc Nhiễm Nhân cũng không tức giận, chỉ sắc bén mà đưa ra vấn đề quan trọng nhất.
"Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật..."
Lời nói của Hứa Tín Nhiên bị tiếng cười mỉa mai chế nhạo của Kỷ Tuân cắt đứt.
Tuy nhiên, nói chuyện điện thoại ở khoảng cách xa, lại không bị áp lực như khi đối mặt trực tiếp, Hứa Tín Nhiên có vẻ thành thạo điêu luyện hơn rất nhiều. Hắn tự nói nốt những gì mình đã cắt ngang:
"... Tôi không có lý do gì mà phải đi từng nhà để xem sòng bạc ở đâu. Tôi chỉ có thể nói, tôi vẫn luôn ngửi thấy một vài mùi hương."
Rõ ràng, Hứa Tín Nhiên đã để lại một đường lui.
Trong cuộc trò chuyện cùng hắn, ngay cả hai chữ "đánh bạc" cũng là do người ngoài cuộc nhắc tới, hắn chưa từng để bản thân dính dáng đến cờ bạc, vô cùng cẩn thận, còn lo lắng cảnh sát sẽ gài hắn nói rồi ghi âm định tội hắn.
"Mùi gì?"
"Mùi của chợ thực phẩm." Hứa Tín Nhiên nói, "Đúng rồi, địa điểm là một căn nhà trệt một tầng, cửa sổ đều bị rèm cửa hoa màu xanh đậm che lại, rèm cửa sổ bị đóng đinh vào tường."
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân liếc mắt nhìn nhau.
Cũng không khác lắm.
Ngôi làng nhỏ như vậy. Hứa Tín Nhiên nói có thể ngửi thấy mùi của chợ thực phẩm, vậy chứng minh sòng bạc gần ngay bên cạnh chợ thực phẩm, hơn nữa hắn còn nói đến vấn đề rèm cửa sổ —— Vậy thì chỉ cần bọn họ tiến vào, lái quanh chợ thực phẩm một vòng, chắc chắn có thể tìm được vị trí cụ thể của sòng bạc.
"Chỉ có thế thôi? Người anh em, bây giờ anh không chủ động hợp tác với lực lượng cảnh sát, đợi đến khi cảnh sát trải qua trăm cay ngàn đắng, loại bỏ muôn vàn khó khăn để tìm được sòng bạc, lấy được chứng cứ, phần tử có tiền án đánh bạc như anh..."
Nhưng Kỷ Tuân vẫn cười khẩy uy hiếp. Đối với loại hồ ly như Hứa Tín Nhiên, không cần biết hắn còn giấu chuyện gì hay không, vẫn phải uy hiếp trước đã, dù sao người sợ cũng không phải mình.
"Cảnh sát nói chuyện phải có chứng cứ, tôi tham gia đánh bạc lúc nào?" Hứa Tín Nhiên thề thốt phủ nhận, nhưng hắn lại nhanh chóng cung cấp một manh mối mới, "Nhưng các cậu vừa nói thế, tôi lại nhớ ra một chuyện..."
Còn giấu chuyện thật này.
Hai người cạn lời.
"Sao vừa nãy không nói, bây mới giờ nói?" Hoắc Nhiễm Nhân không hài lòng.
"Không phải tôi cố ý không đề cập tới, là chuyện này có chút khác thường..." Hứa Tín Nhiên suy ngẫm trong chốc lát, "Có một lần... Không giống như những lần khác, chỉ có duy nhất một lần... Tôi ngửi thấy được mùi thối ở bên đó."
"Mỗi ngày chợ thực phẩm đều có mùi thối." Kỷ Tuân nói. Như hiện tại chẳng hạn, bọn họ còn chưa vào làng đã ngửi thấy mùi thối bay tới từ chợ thực phẩm.
"Ngày đó chợ thực phẩm đóng cửa." Hứa Tín Nhiên nói, "Mùi thối đó, không giống mùi thối trong chợ thực phẩm."
"Vậy là mùi gì."
"Tôi nghĩ," Hứa Tín Nhiên nói, "Là mùi xác thối."
Câu nói đột ngột này khiến hai người lập tức trở nên cảnh giác.
Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng: "Xác thối?"
"Đúng, chợ thực phẩm cũng có mùi cá tanh, mùi tôm thối, mùi lợn chết cừu chết, thế nhưng mùi của chợ thực phẩm rất hỗn tạp, không thuần bằng mùi thối rữa của chất hữu cơ."
"Anh ngửi thấy được từ khi nào?" Kỷ Tuân truy hỏi, "Anh cảm thấy sòng bạc đánh chết người rồi giấu thi thể sao?"
"Ngửi thấy được từ chủ nhật tuần trước nữa." Hứa Tín Nhiên nói, "Về phần có phải là người trong sòng bạc hay không... Tôi cảm thấy không phải. Xuất phát từ nhạy cảm nghề nghiệp, khi ngửi thấy mùi này tôi đã đặc biệt chú ý quan sát những người xung quanh. Nhưng từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu, còn thảo luận chợ thực phẩm không mở, rốt cuộc cái mùi này bay tới từ chỗ nào."
"Đương nhiên," Hứa Tín Nhiên lại nói, "Có thể cũng không hẳn là mùi xác thối, mà là mùi thối rữa của những con vật lớn. Cùng là chất hữu cơ thối rữa, ngửi vào cũng không có khác biệt lắm."
Hai người lại hỏi thêm vài câu, sau khi xác định đã vắt kiệt những gì Hứa Tín Nhiên biết mới coi như thoả mãn.
Đến khi chiếc xe ô tô màu xanh lam quay đầu rời đi, Kỷ Tuân khoanh tay ôm ngực, nhìn thẳng vào kính chắn gió của chiếc xe.
Hoắc Nhiễm Nhân: "Anh đang nhìn gì thế?"
"Nhìn ngôi làng." Kỷ Tuân, "Em có cảm thấy ngôi làng này hơi quen quen không?"
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn về phía trước hai lần, khách quan nói: "Em chưa từng tới ngôi làng này."
"Không phải vấn đề đã từng tới hay chưa, là vấn đề cảm giác ——" Kỷ Tuân, "Về mặt cảm giác, anh cảm thấy rất quen thuộc, em cảm thấy thế nào?"
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn về phía trước, từng đôi mắt, từng đôi mắt đến từ khu chợ, ánh mắt bán đồ ăn, ánh mắt mua thức ăn, ánh mắt như có như không, xuyên qua khoảng cách giữa bọn họ, thậm chí xuyên qua cửa kính cùng vỏ xe.
Đột nhiên.
"Bụp!"
Một cục bùn đen xẹt qua võng mạc, đập mạnh vào cửa kính chắn gió của ô tô, dòng nước bẩn thỉu trượt xuống trước, sau đó là những đốm bùn rải rác, cuối cùng là xác cá chết, đầu tôm chết, cũng dần dần trượt ra khỏi bùn.
Hoắc Nhiễm Nhân cùng đôi mắt xám trắng của cá tôm nhìn nhau một lát, sau đó cậu đưa mắt sang, nhìn về phương hướng đã ném cục bùn tới đây.
Trên bãi biển phía dưới con đường, một đứa trẻ ngăm ngăm đen đang ngẩng đầu nhìn Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.
Ánh mắt của ba người va phải nhau.
Đứa trẻ nhếch mép, để lộ hàm răng trắng, nở một nụ cười xấu xa.
Đương nhiên quen rồi.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn đứa nhỏ trước mặt, lại nhìn những người lớn ở đằng xa, bình tĩnh mà nghĩ.
Tuy trước giờ chưa từng tới, thế nhưng ngôi làng này vừa giống như ngôi làng mà Hề Lôi đã sinh sống, lại giống như những ngôi làng mà cậu từng bước vào trong lúc truy quét tội phạm ma túy.
Có lẽ mỗi ngôi làng đều có bí mật, để bảo vệ bí mật của riêng mình, dân làng đều thể hiện ác ý cực kỳ giống nhau đối với những người ngoài muốn bước vào làng.
- ------------------------------------
Bình luận truyện