Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 257



"Cộc."

"Cộc."

"Cộc."

Tiếng gõ nhè nhẹ vang lên trong phòng, Hoắc Nhiễm Nhân đang ngồi trong phòng khách gõ ngón tay lên mặt bàn, trong lúc không có việc gì làm như thế này, âm thanh đơn điệu lại lặp lại dù cho có nhỏ đến mấy cũng giống như tiếng ve kêu sau buổi trưa hè, vô cớ khiến người ta cảm thấy phập phồng, thấp thỏm.

Đúng lúc ba người chờ đến mất kiên nhẫn thì một vệ sĩ đột nhiên chạy từ bên ngoài vào, nói thầm với hai tên vệ sĩ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, hai tên vệ sĩ thoáng thay đổi sắc mặt, thế nhưng lại không thèm chào hỏi với ba người Hoắc Nhiễm Nhân đã trực tiếp đi theo vệ sĩ kia.

Ba ông chủ hai mặt nhìn nhau.

"Chuyện gì đây?" Ông chủ củ cải hỏi.

"Còn có thể là chuyện gì nữa," Ông chủ lùn, "Chắc chắn bên ngoài đã xảy ra chuyện!"

"Lại xảy ra chuyện?" Ông chủ củ cải kinh hồn bạt vía, thần kinh răng nảy lên thình thịch.

Hoắc Nhiễm Nhân đã sớm đứng dậy trước khi hai ông chủ nói chuyện, cậu đi xuống khỏi cao tầng nhất, đến sảnh chính của tầng ba, vị trí này rất thuận tiện, chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn được mọi động tĩnh của cả ba tầng.

Hẳn là ở tầng một.

Hoắc Nhiễm Nhân vừa nhìn đã đoán được, cậu đang bước xuống cầu thang —— Nhưng hai nguồn sức mạnh đúng lúc kéo chặt lấy vạt áo cậu từ hai bên trái phải.

"..."

Hoắc Nhiễm Nhân quay đầu nhìn lại, ông chủ lùn ông chủ củ cải đứng sang hai bên, mỗi người một tay, tóm chặt lấy chéo áo của cậu.

"Không thể kích động." Ông chủ lùn ngầm nhắc nhở.

"Mọi người cùng đi với nhau, cùng đi đi." Ông chủ củ cải không muốn tụt lại phía sau.

Hoắc Nhiễm Nhân chỉ có thể dẫn theo hai ông chủ này, từng bước từng bước lết xuống tầng một.

Khi xuống tầng một thì phát hiện tất cả vệ sĩ cùng thuyền viên, bao gồm ông Liễu đều đang ở đây.

Ông Liễu đang cho tìm người —— tìm hồn ma cùng với một vệ sĩ bị hồn ma bắt đi, A Thang bên cạnh ông Liễu.

Từng tiếng bước chân vội vã kèm với giọng nữ máy móc lúc ngừng lúc vang của thang máy truyền thẳng vào trong tai Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân núp trong không gian chật hẹp tối tăm, lắng nghe âm thanh mơ hồ bên ngoài:

"Đã kiểm tra phòng ở tầng một."

"Đã kiểm tra phòng ở tầng hai."

"Đã kiểm tra phòng ở tầng ba."

"Lên ống thông gió."

"Lần cuối cùng A Thang xuất hiện là trong ống thông gió của khu đánh bạc tầng một, cách ống thông gió không xa có dấu vết vật lộn. Cẩn thận, trong tay hồn ma có súng."

Ống thông gió được mở ra, sau đó mọi người lần lượt trèo vào, trèo vào một không gian chật hẹp, tối om, đầy ắp xi măng...

"Haiz." Có người nói chuyện, "Vẫn không tìm thấy."

"Hồn ma biến mất rồi. Lần này còn dẫn theo một người sống sờ sờ cùng nhau biến mất, tìm thế nào cũng không tìm được, cậu nói xem... Có khi nào anh Thang đã rơi xuống biển rồi không? Ném người vào trong biển, đời này cũng không thể tìm thấy."

"Cho dù không tìm thấy anh Thang, tìm thấy hồn ma thôi cũng được."

Bọn họ nói chuyện, hành động, hết lần này đến lần khác đứng dưới nơi ẩn nấp của Kỷ Tuân, hết lần này đến lần khác phát sóng trực tiếp tình huống hiện giờ cho Kỷ Tuân, nhưng không có bất kỳ người nào ngẩng đầu lên nhìn thử.

"Ting ——" Thang máy lại vang lên, "Xin chào, đã đến thầng một."

Người vội vã bước vào lại vội vã rời đi.

Kỷ Tuân kéo A Thang đang hôn mê núp mình trong trục thang máy hẹp dài lại tối tăm lặng lẽ nở nụ cười.

Cái chiêu càng ở gần càng không dễ phát hiện này, từ xưa đến nay đều rất hữu dụng.

"Sự việc... Không đúng lắm..."

Các ông chủ đều đến sảnh chính của tầng một, không chỉ bảy ông chủ bình thường như bọn họ mà ngay cả ông chủ Tưởng cùng ông chủ Ngô, những người ở trong phòng đặc biệt và có vẻ như là cổ động của con thuyền này cũng xuất hiện ở đây, tập trung bên cạnh ông chủ lùn.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn ống thông gió, mượn lực nhảy lên, dùng hai tay bám vào, dễ dàng trèo lên ống thông gió, lại tới hiện trường nơi xảy ra chuyện, bật đèn pin soi thử, cuối cùng nhìn xung quanh rồi vòng lại đường cũ, nhảy về khu đánh bạc.

Vừa nhảy xuống đã thấy dáng vẻ trợn mắt ngoác mồm của các ông chủ.

Ông chủ củ cải: "Người trẻ tuổi... Hành động nhanh hơn chúng ta thật đấy!"

Ông chủ lùn: "Trèo lên rồi nhìn thấy những gì?"

"Không nhìn thấy gì cả, hồn ma thu dọn rất sạch sẽ." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Vệ sĩ hẳn đã bị người khác kéo về phía sau, não đập mạnh vào cột chịu lực. Việc này đã khiến hắn không thể kêu cứu ngay lập tức, sau đó liên tục thất bại trong những lần vùng vẫy tiếp theo, thậm chí bị người ta đánh gục rồi mang đi; còn về hồn ma, chiều cao lẫn bản lĩnh hẳn là đều không tệ, rất tự tin về bản thân, là một nhân vật vô cùng cẩn thận... Ừm, đại khái là như vậy."

"Thế này mà bảo không nhìn thấy gì cả ư?" Ông chủ đuôi ngựa nói theo bản năng, "Rõ ràng đã nhìn thấy rất nhiều!"

"Làm thế nào mà hình dung ra cách vệ sĩ bị đánh bại?" Ông chủ lùn hỏi.

"Có dấu vết bị kéo lê trên mặt đất, trên cột chịu lực có vết máu. Nếu như không phải ngay từ đầu đã không lên tiếng được, căn bản không có cách nào giải thích tại sao A Thang không lập tức kêu cứu vào giây phút đầu tiên bị tập kích, lúc đó thuyền viên đều đang lục soát khắp tầng một, chỉ cần kêu lên trong ống thông gió, chắc chắn sẽ có người nghe thấy."

"Chiều cao, bản lĩnh của hồn ma thì sao?"

"Dựa theo tình huống hiện giờ, rất có thể hồn ma đã giết hại hai ông chủ, cả vụ án thứ nhất lẫn vụ án thứ hai đều có vết thương do hung khí sắc nhọn để lại. Rõ ràng bóng ma đã ẩn mình trong bóng tối, tay cầm vũ khí nhưng lại lựa chọn giáp lá cà với vệ sĩ cầm súng, không phải tự tin vào bản lĩnh của chính mình thì là gì? Cơ thể phải có đủ điều kiện thì mới đánh giáp lá cà được, A Thang cao 1m78, vóc dáng to lớn, hồn ma muốn khống chế được A Thang cũng phải có chiều cao cùng cân nặng tương ứng." Hoắc Nhiễm Nhân giải thích.

Còn tại sao lại là một nhân vật vô cùng cẩn thận, một hồn ma có thể khiến cậu không tìm thấy quá nhiều dấu vết ở hiện trường còn chưa đủ vô cùng cẩn thận hay sao? Hoắc Nhiễm Nhân thầm nghĩ. Con thuyền này quả thực là ngọa hổ tàng long.

"Nói như thế nào nhỉ," Ông chủ lùn nhìn Hoắc Nhiễm Nhân với cặp mắt khác xưa, "Trường Giang sóng sau xô sóng trước."

"Lưu manh cũng học đòi tri thức." Hoắc Nhiễm Nhân ừm một tiếng, thừa nhận suy đoán của ông chủ lùn về cậu.

Ông chủ lùn vui vẻ, hắn kéo Hoắc Nhiễm Nhân vào trong vòng nhỏ, nói với mọi người trước: "Mọi người, tôi cảm thấy vào lúc này, những người có cùng thân phận như chúng ta nhất định phải đoàn kết lại. Hiện tại mỗi một phần sức mạnh đều không thể khinh thường, tỷ như người anh em này, nếu vừa rồi cậu ấy không thể hiện ra, chúng ta cũng không biết còn có một viên ngọc sáng ẩn mình trong số chúng ta, đúng không?"

Sau đó hắn quay sang nói với Hoắc Nhiễm Nhân.

"Chúng tôi đã thương lượng xong rồi, việc này vô cùng kỳ lạ, phải tìm ông Liễu ngả bài, cậu thì sao?"

Về vấn đề lập trường, chỉ có "chúng ta" cùng "ngoài chúng ta", Hoắc Nhiễm Nhân không chút do dự mà lựa chọn "chúng ta", vừa nãy cậu đứng ra phân tích cũng vì muốn chiếm được một vị trí có lợi trong nhóm người này.

Các ông chủ tìm được ông Liễu.

Lần này, không phải ở tầng riêng của ông Liễu mà ở trong sảnh chính của tầng một.

Ông chủ lùn gần như không hề kiêng dè mà bắt đầu công kích ông Liễu: "Ông Liễu, có một chuyện tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, các thuyền viên tìm kiếm tầng một của ông nói rằng tầng hai và tầng ba đã được kiểm soát, thế nhưng trên thực tế, trên tầng hai và tầng ba vốn không có người, các vệ sĩ ở cùng với nhau, nhưng chúng tôi lại bị tách ra khỏi nhau."

Lời này cũng không chỉ nói với ông Liễu, hắn lựa chọn sảnh chính là có lý do, chỉ cần nói hơi to một chút là các thủy thủ, các vệ sĩ đang chia nhau tìm kiếm tung tích của A Thang trên tầng ba đều có thể nghe thấy, nhìn thấy cuộc đối thoại của bọn họ.

Hắn nói tiếp:

"Ngay lúc này, tại sao A Thang không ở chung với các vệ sĩ, cũng không ở chung với ông, mà lại đơn độc xuất hiện trong ống thông gió rồi đụng phải hồn ma?"

"Đúng vậy...!" Có người nói, "Tại sao rõ ràng không có canh giữ tầng hai, tầng ba mà lại nói với chúng tôi đã có người canh giữ?"

"Tất cả mọi người đều cùng nhau hành động, tại sao anh Thang lại đơn độc hành động?"

"Mọi người, hai câu hỏi này đều có thể trả lời một cách dễ dàng!" Giọng của ông chủ lùn rất cao, rất vang dội, ở trước mặt tất cả mọi người, hắn thẳng thắn vạch trần đáp án của câu hỏi, "Chỉ cần hỏi ông Liễu của chúng ta, tại sao phải để A Thang giả vờ làm hồn ma là được!"

Mọi người ồ lên.

"Ông ——" Súng của A Bang đã lên đạn.

"Sao, cậu dám bắn tôi?" Ông chủ lùn lồng cũng ưỡn ngực, trực tiếp áp vào họng súng của A Bang. Hắn kiêu ngạo nhìn ông Liễu, "Ông Liễu cũng không thèm quản lý cấp dưới của mình nhỉ, chó dưới chân ông còn dám sủa khách! Hay là ông Liễu cuối cùng cũng quyết định không giả vờ nữa? Ông lừa chúng tôi lên thuyền vốn là muốn lấy mạng chúng tôi?"

Ông Liễu nhìn lướt qua khuôn mặt của mọi người.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, các ông chủ đứng chung một chỗ, các thuyền viên đứng chung một chỗ, các vệ sĩ cũng đứng chung một chỗ.

Người đương nhiên sẽ chọn chỗ đứng.

"Thu súng lại." Ông Liễu nói với A Bang.

"... Vâng." A Bang thả tay xuống.

"Không sai, đúng là tôi đã phái A Thang giả bờ làm hồn ma." Ông Liễu gật đầu thừa nhận, "Tôi cũng cố ý tách mọi người ra, dò xét lần lượt, muốn cố hết sức tìm được người đã hợp tác với hồn ma."

"Đáng tiếc hồn ma mạnh hơn ông nghĩ, ông Liễu tiền mất tật mang." Ông chủ lùn cười khẩy.

"Đâu chỉ như vậy, ông Liễu còn giúp hồn ma mạnh hơn rất nhiều, cho hắn một khẩu súng đầy đạn! Trong tay hồn ma chỉ có một con dao cũng có thể dễ dàng giết chết hai ông chủ, thủ tiêu vệ sĩ của ông Liễu, hiện tại có súng, nguyên cả con thuyền này còn có ai là hắn không thể giết?" Ông chủ củ cải vẫn luôn thận trọng mà lúc này cũng không nhịn được mà phô bày sự thật, giải thích mọi chuyện, "Ban đầu chúng ta có ba mươi người, hiện tại chỉ còn hai mươi bảy người. Súng mà các ông trang bị là súng glock, trong băng đạn có thể chứa cả chục viên đạn, hồn ma có bản lĩnh, lại rất lớn gan, cầm một khẩu súng thôi cũng có thể đối đầu trực diện với chúng ta chứ nói chi đến việc hiện tại hắn còn ẩn nấp ở nơi mà mọi người không tìm thấy, chỉ cần có người lạc đàn sẽ ăn ngay một phát bắn lén, lại một người lạc đàn, lại một phát bắn lén!"

"Đừng nói lạc đàn." Ông chủ đuôi ngựa cũng không nhịn được mà bổ sung, "Tôi thấy đi chung với nhau cũng chưa chắc đã an toàn, địch trong tối ta ngoài sáng, hồn ma lại giết hết không chừa, giết thuyền viên, giết ông chủ bên ngoài, giết luôn ông chủ của nơi này! Không ai an toàn cả!"

"Mọi người đều nói rất đúng." Ông Liễu bình tĩnh hòa nhã, "Tôi đi sai một nước cờ rồi."

"Nếu kế hoạch này đã thất bại, ông Liễu còn có biện pháp nào không?"

"Ông chủ lùn có cao kiến gì?" Ông Liễu hỏi ngược lại.

"Tạm thời tôi không có cao kiến gì." Ông chủ lùn nổi giận nói, "Nhưng tôi cảm thấy, cứ đa nghi như Tào Tháo giống như ông Liễu sẽ chỉ hại chết mọi người, khiến hồn ma cười chê. Tôi kiến nghị, vào giờ phút này, tất cả mọi người nhất định phải tin tưởng lẫn nhau, đoàn kết chặt chẽ với nhau, cùng phòng ngự kẻ địch duy nhất của chúng ta: Hồn ma!"

"A Phương, quay lại." Ông chủ Tưởng đột nhiên lên tiếng, gọi vệ sĩ của chính mình.

Một trong số các vệ sĩ hơi do dự, sau đó rời khỏi đám đông, đi đến bên cạnh ông chủ Tưởng.

"Tiểu Hàn, quay lại." Ông chủ Ngô cũng lên tiếng, gã vệ sĩ kia cũng không do dự mà đi đến bên cạnh ông chủ Ngô.

"Chuyện đã thành ra như thế này," Ông chủ lùn lại nói, "Ông Liễu có muốn tỏ thái độ nào không?"

"Mọi người muốn tôi tỏ thái độ như thế nào?" Ông Liễu hỏi.

Hắn đứng trên bậc thang, đưa mắt nhìn quanh một vòng, nhìn từng gương mặt xa lạ để lộ biểu cảm quen thuộc.

Quá giống. Hắn thầm cảm khái trong lòng. Thực sự quá giống, thực sự quá giống thời khắc trong quá khứ.

Khoa học kỹ thuật lần lượt đổi mới, người cũng lần lượt đổi thay, nhưng thế giới này vốn không hề thay đổi.

Đây chỉ là một thế giới mà người người đều tranh quyền đoạt lợi cho bản thân, rõ ràng thân mang máu thịt của thú hoang lại khăng khăng muốn khoác lên lớp da của "văn minh", làm bộ chính mình thuận theo tự nhiên, chấp nhận thời cuộc.

Cũng giống như con thuyền này vậy, trong một con thuyền với vẻ hào nhoáng giả tạo là những con người thật sự xấu xí.

Con người ấy à, thú vị ở chỗ bọn họ coi sự chân thật của mình là xấu xí, coi vẻ giả tạo của mình là tốt đẹp.

Lúc nào cũng lừa mình dối người, tự hưởng thú vui.

"Ở chung một chỗ với chung tôi, sau đó cho dù ông muốn đưa ra quyết định gì cũng phải công bố với mọi người, đều phải được tất cả mọi người đồng ý." Ông chủ lùn nói ra quyết định.

Trưng cầu dân ý. Thú vị thật đấy.

Đáng tiếc cái gọi là trưng cầu dân ý chỉ là cái cớ để lấy được quyền lợi mà thôi. Ông Liễu cân nhắc.

"Được thôi." Ông Liễu nở nụ cười, "Vì tính mạng của mọi người, cứ như vậy đi."

- ----------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện