Lời Nói Dối

Chương 23



Editor: Gà

Trình Trung Minh là luật sư cố vấn của Đỗ thị, Vương Linh biết rõ điều này khi bà ta còn làm ở Đỗ thị.

Năm đó bà ta rời khỏi Đỗ thị, sinh ra Đỗ Nhược, sau khi trở lại thành phố này, bà ta luôn muốn quay trở về Đỗ thị, khi đó Trần Vĩ Đồng đã chết, ở trong công ty bà ta dựa vào quan hệ với Đỗ Thành Nghĩa, dưới một người, vị trí phó tổng giám đốc công ty sẽ như vật nằm trong túi bà ta, nhưng Đỗ Thành Nghĩa lại không cho bà ta vào công ty, chỉ cho tiền nuôi bà ta, bà ta muốn ra ngoài làm việc hay đi chơi đều được, nhưng không thể được gả vào Đỗ thị.

Những năm này bà ta luôn nghe lời, trong lòng suy nghĩ, Đỗ Thành Nghĩa chính là một tảng đá, bà ta có thể khiến ông nhiệt tình trở lại, ai ngờ trong lòng ông chỉ có Trần Vĩ Đồng đã chết kia, cho dù bà ta làm gì, những năm này ông không hề đề cập đến việc cưới bà ta, chỉ nói, nếu có ngày bà ta có người trong lòng, muốn kết hôn, ông sẽ cho bà ta thêm một khoản tiền, phòng này cũng sẽ thuộc về bà ta.

Trong mắt ông, bà ta chỉ là người để bầu bạn, nói trắng ra là để làm ấm giường, trừ nhu cầu sinh lý, ông cực ít đến chỗ bà ta, thời gian rảnh đều ở cùng với Đỗ Trình Trình.

Có Đỗ Nhược, bà ta hiểu rõ dù trong lòng ông cứng rắn, nhưng luôn mềm mỏng với con cái, nên bà ta xin đưa Đỗ Nhược về nhà họ Đỗ.

Đã tốt nghiệp đại học, đương nhiên bà ta biết con riêng và con chính thức sẽ có quyền thừa kế tài sản, không ngờ ông đã sớm lập di chúc rồi, 98% tài sản thuộc về con gái của Trần Vĩ Đồng, bà ta tính toán nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ vì 1% Đỗ thị này thôi sao?

Suy nghĩ trong chốc lát, bà ta hít một hơi thật sâu, rồi thở dài, nghiêm túc nói với Đỗ Nhược: "Chuyện này mẹ sẽ nghĩ cách, con chỉ cần đợi ở nhà họ Đỗ thôi, về sau không thiếu phần con đâu, thu lại hết mấy cái suy nghĩ kia đi, mẹ không muốn nửa đời sau phải vào tù thăm con đâu."

Đỗ Nhược bĩu môi.

Vương Linh nhìn dáng vẻ này của con gái chỉ muốn cho cô ta hai tát, nhưng đây là con gái ruột của mình, nên không xuống tay được, chỉ có thể hận nghiến răng.

Bà ta biết cách con gái nói là tốt nhất, nhưng đầu năm nay giết người không dễ dàng như vậy, huống chi con nhóc Đỗ Trình Trình kia đề phòng bà ta như chó sói, không thể nói chuyện lâu với cô, sao có thể ra tay thành công được? Còn có một Đỗ Hoành không dễ đối phó nữa.

Hôm nay sau khi tiếp xúc, bà ta biết này thằng nhóc ăn xin được nhận nuôi này không dễ chọc, ngay cả con gái của mình, còn không học được một chút nhẫn nhịn nào của mình, trái lại học được toàn bộ sự độc ác của bà ta, nếu bà ta không nhận ra, về sau sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Ngược lại Đỗ Trình Trình, một con nhóc choai choai, vẫn dễ đối phó hơn, cứ dùng lời ngon ngọt với Đỗ Trình Trình là được.

Bà ta suy xét, chỉ sợ hai ngày nay đã nóng vội rồi, mới để Đỗ Trình Trình ghét bà ta, chỉ sợ Đỗ Trình Trình cũng như ba cô, là đá ở hầm cầu, không nóng không lạnh. sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo n

Đỗ Trình Trình cảm nhận được mẹ con Vương Linh không có ý tốt với cô, nhưng không hề sợ hãi chút nào, cô nghĩ đến, ba đã sắp bốn mươi, có phải cũng nên tìm bạn gái rồi không, cô quyết định nói chuyện với ba một chút, nói suy nghĩ của mình ra cho ông biết.

Lúc Đỗ Thành Nghĩa trở về, dưới ánh đèn vàng nhạt, đã thấy cô vùi ở trên sô pha đọc sách, Đỗ Hoành ngồi đối diện cô, cũng đang đọc sách, nghe tiếng động, hai người đều ngẩng đầu lên.

Đỗ Trình Trình cười tươi, chạy đến ôm ông, kéo tay ông: "Ba đã về rồi!"

Đỗ Hoành khom lưng cầm dép cô, đặt cạnh chân cô, cô nghiêng đầu nhìn cậu cười: "Có thảm rồi, chân không lạnh đâu."

"Vậy cũng nên mang vào, coi chừng cảm." Đỗ Thành Nghĩa cười xoa đầu cô, mệt mỏi trong một ngày đều biến mất, ngồi vào ghế sofa.

Đỗ Trình Trình cười hì hì, mang dép vào, đến nằm bò trên lưng ông, tay xoa vai cho ông, nũng nịu hỏi: "Ba, thoải mái không?"

Sức cô không lớn, sức tay không mạnh, nhưng phần tâm ý này lại khiến Đỗ Thành Nghĩa còn thoải mái hơn so với uống tiên dược.

Ông kéo tay cô, để cô ngồi xuống ghế sofa: "Trễ rồi còn chưa ngủ, có chuyện gì phải không?"

"Dạ......" Đỗ Trình Trình khẽ nói: "Tiểu Nhược được mẹ đón về rồi, chính là người phụ nữ lần trước đến trường tìm con." Cô vừa nói vừa xoa bóp tay ông, nắm tay nhỏ xoa xoa đấm đấm.

Nhớ đến lời lần trước Vương Linh nói với ông, ông trầm ngâm một lát, hỏi cô: "Con cảm thấy bà ấy thế nào?"

"Dì ấy không tốt, con không thích." Đỗ Trình Trình dứt khoát nói.

Động tác của cô ngừng lại.

"Nhưng nếu ba có người mình thương, thật lòng với ba, con sẽ không phản đối, ba hạnh phúc là được."

Đỗ Thành Nghĩa nghe vậy nở nụ cười, nhìn nét mặt con gái tương tự như người vợ đã khuất, vẻ mặt bỗng trở nên nhu hòa hơn: "Con vui vẻ ba cũng rất hạnh phúc."

Đỗ Trình Trình cười rực rỡ: "Vậy con muốn mỗi ngày đều thật vui vẻ!"

Đỗ Thành Nghĩa bật cười nói: "Trễ rồi không ngủ, vì chờ ba về để nói chuyện này hả?"

"Đúng vậy, nếu ba có người trong lòng, không cần e dè con." Đỗ Trình Trình nghiêm túc, cô hôn chụt lên mặt Đỗ Thành Nghĩa: "Ba, con yêu ba!"

Đỗ Thành Nghĩa nhìn con gái, chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, ông nhìn đôi mắt đầy tin tưởng của con, cười xoa mặt cô: "Ba cũng yêu con, ngoan, mau đi ngủ đi, trễ rồi."

Lúc này đã hơn mười một giờ, Đỗ Trình Trình đã sớm buồn ngủ, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của ba, nên không phá Đỗ Thành Nghĩa nữa, khéo léo ngồi dậy, cọ cọ tay ông: "Ba cũng đi ngủ sớm một chút, ba ngủ ngon."

Đỗ Thành Nghĩa nhìn con gái duyên dáng trở về phòng, trong lòng chợt cảm khái ‘nhà có con gái mới lớn’.

Đỗ Hoành cũng đi theo Đỗ Trình Trình vào phòng, ánh mắt sáng như trăng rằm nhìn Đỗ Trình Trình, trong mắt như tụ họp vô số vì sao, nhìn cô nói: "Anh cũng yêu Trình Trình, Trình Trình biết không?"

Đỗ Trình Trình luôn nghĩ cậu là anh ruột của mình, chưa hiểu lắm, nghe vậy chỉ cười lên: "Được rồi, Trình Trình cũng yêu anh lắm." Sau đó hôn vào má Đỗ Hoành: "Anh ngủ ngon nhé."

Nhưng trong lòng Đỗ Hoành chợt xúc động, nhè nhẹ run rẩy, đầu khẽ nghiêng, hôn lên bờ môi mềm mại của Đỗ Trình Trình.

Hai người đứng quá gần, gần đến nỗi cậu có thể nhìn thấy đôi lông mi như cánh chim nhạn của cô, cô hơi nghiêng người, lấy mu bàn tay lau môi, có chút ảo não nhăn mày, hờn dỗi: "Ui cha, nụ hôn đầu của em!"

Tất cả như một pha quay chậm, một cái nhăn mày một nụ cười lưu lại ấn ký rõ ràng trong lòng cậu, thậm chí nhìn chân mày hơi nhíu lại của cô, trong lòng cậu dâng lên ham muốn giữ lấy khó tả, muốn bước lên lần nữa, in lại ấn ký thuộc về mình.

Thời gian như ngừng lại tại khoảnh khắc này.

Đỗ Hoành hơi giật mình nhìn em gái trước mặt, trên môi vẫn còn vươn lại cảm giác mềm mại chân thật khi nãy.

Khi còn bé không phải em gái không hôn mặt cậu, nhưng chưa từng mang đến cho cậu cảm giác như bây giờ.

Đỗ Trình Trình lui về phía sau xoay người, mơ màng màng leo lên giường, nhưng bị cậu kéo lại: "Trình Trình!"

Cô khó hiểu quay đầu lại, nhìn ánh mắt sáng rực như sao của cậu: "Hả? Buồn ngủ quá, em đi ngủ nha."

Đỗ Hoành có chút miệng đắng lưỡi khô định nói: chúng ta ngủ chung đi. Nhưng chỉ đành nuốt lời này vào bụng, khàn giọng nói: "Ngủ ngon."

Đỗ Trình Trình dụi mắt, lại xoa môi, rồi lăn lên giường.

Đỗ Hoành đã mười lăm tuổi, đã biết sự đời.

Mặc dù cơ thể cậu đã trổ mã, nhưng trước đó trong cuộc sống chỉ quen biết một cô gái là Đỗ Trình Trình, luôn đặt cô trong lòng, chỉ biết đây là cô gái cậu trân trọng nhất, không muốn buông đôi tay ấm áp kia, là người thân của cậu, chỉ vì lúc ấy còn bé, chưa từng suy nghĩ quá nhiều.

Vậy mà từ buổi tối hôm đó cậu bỗng nhiên nằm mơ, trong mơ như bị một đám mây mờ che phủ, hình như có một cơ thể ấm áp, dịu dàng khẽ gọi bên tai cậu: "Anh trai, anh trai......"

Cậu giật mình, bật dậy từ trong mơ, quần lót đã thấm ướt một mảng.

Nghĩ đến giấc mơ, đột nhiên cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng, lại thêm phức tạp, đáy lòng càng nôn nóng muốn được gặp cô.

Tâm tư nặng nề của cậu, rất nhanh đã được bình tĩnh lại, cậu ngồi vào trước máy vi tính, đeo tai nghe lên, đôi tay thoăn thoắt tìm kiếm trên internet, còn lướt xem một vài video, một mình trong căn phòng mờ tối, tựa như nghiên cứu học thuật cẩn thận nhìn vào video trong máy vi tính, hồi lâu mới thở ra một hơi thật dài, lưu tất cả video vào một file ẩn, rồi ngồi trước máy vi tính suy tư điều gì.

Lúc này vẫn còn rất sớm, cho dù xem xong video rồi cũng chưa đến sáu giờ, cậu đứng dậy vào toilet tắm rửa, mở cửa phòng vốn muốn ra ngoài chạy bộ, thì ma xui quỷ khiến lại đến mở cửa phòng Đỗ Trình Trình ở sát vách.

Không gian xanh nhạt hiện ra, vì phòng cô được kéo rèm cửa che kín, nên trong phòng một mảnh mờ ảo, đầu giường chỉ có gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô lộ ra ngoài chăn. editedbysutucuoiga dieendaanleequuydonn

Cô ngủ yên tĩnh như một chú mèo nhỏ, khóe môi khẽ nhếch, tựa như đang cười nhẹ.

Lòng cậu chợt nhảy nhót, trái tim đập cuồng loạn không quy tắc, loại cảm giác này vô cùng xa lạ, nghĩ đến ngày hôm qua trong lúc vô tình chạm vào đôi môi mềm mại kia, cậu chợt xúc động, trong lòng khát vọng muốn nếm thử đôi môi đỏ hồng ấy thêm lần nữa.

Cậu cúi thấp người xuống, càng dựa vào gần hơn, rốt cuộc như tội phạm, như tín ngưỡng, chạm nhẹ lên đôi môi đỏ hồng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện