Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan
Chương 25
Nghe Liễu Thanh Đường nói vậy, mặt tiểu hoàng đế đỏ lên, ý tứ không mấy tốt đẹp nói.
" Nhi thần còn nhỏ, việc này không cần vội. "
"Ở Nam triều ta, mười ba tuổi cũng xem như là nam nhân đã trưởng thành, việc này có thể đợi hoàng đế đến tuổi mười sáu, nhưng cũng không thể thiếu người hầu hạ bên cạnh, sang năm liền hạ lệnh tuyển một vài cô nương vào cung đi. Hậu cung giờ yên lặng tĩnh mịch, coi như tìm bạn vì mẫu hậu đi."
Liễu Thanh Đường liền mang bộ dáng một Thái hậu mấy mươi tuổi, dùng hết ngữ khí không cho phản bác nói .
hiện tại dù sao hoàng đế tuổi cũng còn nhỏ, da mặt mỏng, phản bác lại cũng không tốt, đỏ mặt gật đầu .
" Nhi thần.. nhi thần điều nghe theo mẫu hậu, việc này mẫu hậu làm chủ là được rồi."
"Thân là hoàng đế, sinh nhiều con nối dõi cho hoàng thất cũng là một loại trách nhiệm."
Liễu Thanh Đường nhăn trán quan sát tiểu hoàng đế, biểu tình thực ôn hòa dạy bảo, giống như vì sự trưởng thành của hắn mà vui mừng. trên thực tế, Liễu Thanh Đường nghĩ, bất quá nếu hoàng đế sớm sinh hạ hoàng tử, như vậy nàng có thể dành cho mình một con đường lùi.
Nếu lần này hoàng đế cháu ngoại trai còn muốn làm nàng thất vọng, nàng cũng chỉ có thể buông tha, đem ánh mắt chuyển đến đứa nhỏ trên người hắn. Dù sao dạy dỗ đứa nhỏ ngay từ lúc đầu cũng dễ dàng biến nó thành bộ dáng mình muốn, ít nhất khả năng xa cách sẽ giảm bớt.
Nếu nàng có thể giúp hoàng đế hiện tại ngồi an ổn trên ngôi vị hoàng đế, như vậy nếu đổi thành một đứa nhỏ nhỏ hơn , nàng cũng có thể .
Chỉ tiếc một điều con nối dõi của Nam triều hoàng thất thường không được nhiều . Công chúa còn không nói, chỉ tính hoàng tử thì năm xưa chỉ còn tiên đế cùng Tiêu Nam Hòa, đến lúc tiên đế sinh hạ hoàng tử cũng chỉ sống sót mỗi tiểu hoàng đế và Tiêu Hoài Dư. Kiếp trước cho đến khi nàng chết, dưới gối hoàng đế cũng chỉ có một hoàng tử, vẫn là do cháu gái vị quan được sủng ái Vương thủ phụ sinh hạ.
Kỳ thật những người hoài thai đứa nhỏ không hề thiếu, bất quá thủ đoạn của vị kia quá lợi hại, các phi tần liên tục sinh đứa nhỏ nhưng lại không thể sống sót. Nhưng lần này, nàng không thể không nhúng tay.
"Tiên đế đời trước có quá ít đứa nhỏ, đến phiên ngươi thì không thể chịu thua kém được."
Liễu Thanh Đường còn nói.
"Nhi thần biết rồi."
Tiểu hoàng đế mặt vẫn còn chút hồng cứ cúi đầu trước ngực nhìn qua thực trấn định nói.
Như vậy nhìn qua vẫn như một đứa trẻ, mặc dù thêm một năm nữa đã giống người trưởng thành. Thời gian tựa như nước cầm trong tay, nếu không chú ý liền xói mòn hầu như không còn. Liễu Thanh Đường nhìn bộ dáng tiểu hoàng đế đầu tiên là buồn cười, lập tức tất cả cảm xúc đồng loạt ùa vào trong đầu .
Kiếp trước nàng vì đứa nhỏ này mà bỏ đi nhiều tâm huyết, hầu như đem hắn trở thành con mình nuôi dưỡng. Thường xuyên bị chuyện của triều đình làm cho luống cuống tay chân nhưng vẫn dành thời gian dạy dỗ đứa nhỏ này. Bản thân nàng không có mẫu thân, cũng không biết làm mẫu thân phải như thế nào, hoàn toàn không có kinh nghiệm, cho nên thường không biết làm sao.
rõ ràng sợ dạy nghiêm hắn sẽ chịu khổ, nhưng vì muốn tốt cho hắn nên chỉ có thể nhẫn tâm nghiêm khắc răn dạy. Mọi người nói từ mẫu nghiêm phụ (mẹ hiền dịu, cha nghiêm khắc), nàng lại chỉ có thể trở thành nghiêm mẫu của cháu ngoại trai.
Mười sáu tuổi tiến cung, khi đó đứa nhỏ này mới bảy tuổi, không có mẫu thân, trong mắt vươn nét sợ hãi còn mang theo ánh lệ gọi nàng một tiếng dì. Khi đó nàng đã nghĩ, phải thay tỷ tỷ chiếu cố hắn thật tốt. không phải nàng không có oán giận đối với tỷ tỷ, nhưng nàng không có cách nào mặc kệ cháu ngoại trai, vì thế quan tâm lần này là mười mấy năm liền.
Nếu lúc trước không để ý đứa nhỏ này như vậy, nàng làm sao có thể bị che mắt, nếu không phải yêu thương hắn đến mức xem hắn như đứa nhỏ mình sinh thành, như thế nào kiếp trước hắn có thể ban thưởng rượu độc để giết chết chính mình , đời này cũng không có ý muốn giết hắn.
Liễu Thanh Đường bỗng nhiên thấy lòng thật mệt mỏi, đem ánh mắt từ khuôn mặt ngây ngô kia dời đi.
Đến giờ Thân, yến tiệc chiêu đãi bách quan hằng năm chấm dứt. Các đại thần đều rời cung, Liễu Thanh Đường cùng tiểu hoàng đế, Tiêu Hoài Dư, ngay cả Thái phi, cùng với ba vị công chúa cùng tuổi đã xuất giá điều khai gia yến tiệc.
Ba vị công chúa này, đại công chúa cùng nhị công chúa là song bào thai một mẹ sinh ra, đều mười chín tuổi, so với Liễu Thanh Đường thì nhỏ hơn một hai tuổi, sớm vài năm thì gả ra ngoài. Tam công chúa mười bảy tuổi, năm trước vừa xuất giá. Cả ba nàng tính tình đều trầm ổn, không thích nói chuyện, cũng có thể do từ nhỏ không có mẫu phi che chở cho nên cũng hình thành thói quen trầm mặc như vậy. Liễu Thanh Đường cùng các nàng ở chung không nhiều, trừ bỏ vài ngày lễ có thể nhìn thấy các nàng, còn lại thời gian hầu như đều không cùng xuất hiện.
Tại yến hội, nhiều nhất cũng chỉ nói chuyện về trang phục trang sức, sau đó lại tương đối trầm mặc. Cũng may các nàng không giống như các phu nhân đại thần sợ nàng, ở chung như vậy cũng không khó khăn, cảm giác của Liễu Thanh Đường đối với ba vị công cúa cũng không tệ lắm.
Về phần nơi các nàng đang ở chung là một lầu các, đây là tòa lầu cao nhất ở trong cung, sở hữu chín tầng. Yến hội năm nay diễn ra trên tầng cao nhất, nhìn từ phía cửa sổ, có thể thấy trong hoàng cung bao nhiêu cung điện cao thấp, chằng chịt những đốm sáng của đèn đuốc, còn có thể thấy được sự náo nhiệt của phố xá phía bên kia bức tường cao.
Chính là cách khá xa. nhìn mơ mơ hồ hồ, ngã tư đường điều biến thành xa xôi dày dặc đem kinh thành phân cách thành từng khối to nhỏ.
Đến khoảnh khắc hoàng hôn bao phủ bốn phía, đứng ở cửa sổ nhìn khắp mọi nơi, có thể thấy trong hoàng cung các cung điện bắt đầu sáng lên ánh lửa.
Ở các cung, trên đường đều có một đội cung nữ thái giám cầm đèn lồng trên tay đi qua đi lại, đêm ba mươi, người trong cung khắp nơi điều tràn ngập màu cam của đèn đuốc, hai bên sườn cung đều có đèn ở bên trên, phía trên cao có thể nhìn thấy rất nhiều ánh sáng lấp lánh .
Hoàng cung lớn như vậy, cũng không phải mỗi một chỗ điều có người, bởi vậy một số cung điện nhìn qua là một mảng đen kịt, phải chăng có sáng cũng do nhiều điểm lửa thưa thớt tụ lại một chỗ, nhưng vẫn lướt qua bức tường cung cấm vọt ra bên ngoài. Nhìn phố xá quay chung quanh thành tường, đột nhiên ánh đèn trở nên dày đặc hơn.
Vô số điểm sáng vây quanh ở một chỗ, làm cho phố xá nhìn qua thật sáng ngời lại ấm áp, trên đường mọi người đều cầm đèn lồng, từ xa nhìn lại thấy những mảnh ánh sáng lưu động .
không biết từ phường xa nào truyền đến lại có thể nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc trong gió , loáng thoáng như âm thanh phía trời cao.
Liễu Thanh Đường có chút xuất thần nhìn cảnh sắc phía ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ lại khi nhỏ lúc vụng trộm trốn ra cửa đi ngắm nhìn phong cảnh . Khi đó thật sự là vô tư không biết sầu, nhìn caí gì điều cảm thấy mới vẻ thú vị, người canh cửa Liễu gia đến thúc giục cũng không chịu trở về, làm ca ca mang nàng trốn ra ngoài sợ tới mức kêu nàng một tiếng tiểu tổ tông, túm tay nàng hướng về phía nhà tha đi, nàng liền ngồi xổm xuống sống chết không chịu, đòi ca ca phải cõng nàng.
Liễu Thanh Đường mãi xuất thần, hoàng đế kêu nàng vài tiếng cũng không nghe thấy, vẫn là đại công chúa ngồi bên cạnh huých nhẹ tay nàng, gọi một tiếng mẫu hậu, Liễu Thanh Đường mới hoàn hồn.
Nàng cười với đại công chúa, gật gật đầu tỏ ý tốt, sau lại nhìn về phía tiểu hoàng đế.
" Mãi xem cảnh sắc thế nhưng lại nhập thần, cũng không nghe thấy hoàng đế nói gì."
"Nơi này cảnh sắc thực sự rất đẹp, trẫm nhớ rõ năm đó mẫu thân cũng rất thích nơi này, thường xuyên đến nơi này."
Tiểu hoàng đế đầu tiên là cảm khái một câu, sau đó nói tiếp .
"Nhi thần gọi mẫu hậu cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy mẫu hậu tưa hồ có chút mệt mỏi, nghĩ không bằng mẫu hậu về trước nghĩ ngơi một chút, đừng làm khó thân thể."
"Sao lại nghiêm trọng đến thế, chẳng qua là tối hôm qua ngủ không tốt, cho nên không có tinh thần mấy, không nghĩ tới lại bị hoàng đế nhìn ra. Khó có dịp người một nhà cùng ở một chỗ, ai gia như thế nào có thể vắng mặt."
"Mẫu hậu cũng nói điều là người một nhà, sẽ không dùng nhiều quy củ như vậy, nhân lúc còn chưa đến giờ khai yến, mẫu hậu đi trước nghỉ ngơi một lúc đi."
Nếu không phải biết được chuyện sau này, Liễu Thanh Đường có lẽ đã bị hiếu tâm của cháu ngoại trai này làm cho cảm động. Đúng vậy, kiếp trước hắn cũng như vậy làm cháu ngoại trai hiếu thuận của nàng rất nhiều năm. Liễu Thanh Đường tâm tình phức tạp, trên mặt lại mang theo vẻ tươi cười.
" Nếu hoàng đế có hiếu tâm, ai gia đi nghỉ trước, huynh đệ tỷ muội các ngươi ở chung một chỗ cũng tốt."
Liễu Thanh Đường đứng lên, phía sau nàng mama cùng Đào Hiệp vội vàng đến đỡ, Tần Phúc cũng khoanh tay lui theo phía sau.
Lầu các có chín tầng, yến hội ở tầng trên cùng, Liễu Thanh Đường ở trong một căn phòng tầng thứ tám nghỉ tạm. Nơi này đã sớm được thu dọn, trong phòng thắp đèn, vừa đi vào liền ngửi thấy mùi huân hương nàng thường dùng đặt trong lư hương ở một góc sáng sủa, toàn bộ căn phòng đều ấm áp dễ chịu.
"Mama cùng Đào Hiệp cũng lui xuống nghỉ ngơi đi, Tần Thúc ở lại hầu hạ ta."
Liễu Thanh Đường đi đến trước cửa sổ, ngồi trên nhuyễn tháp được phủ một lớp lông dày.
"Vây nhóm nô tỳ phụng mệnh chủ tử đi nghỉ ngơi."
Đào Hiệp vừa thấy tỷ tỷ mình muốn nói gì đó, vội vàng lôi kéo nàng giành nói trước.
Mama liếc nàng một cái, vừa buồn cười vừa tức giận, cũng chỉ có thể theo lời của nàng nói
" Nhóm nô tỳ lui xuống trước, chờ khai yến sẽ đến gọi chủ tử."
Hai người lui ra ngoài, vừa rời cửa mama liền búng một cái vào trán Đào Hiệp .
"Ta bất quá chỉ muốn hỏi chủ tử có muốn kêu điểm tâm hay không, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ trong mắt ngươi tỷ tỷ không có nhãn lực vậy sao?"
"Hắc hắc, đương nhiên không phải a, ta chỉ nghĩ để thời gian cho chủ tử nghỉ ngơi thôi, ăn cái gì chứ, ăn xong chủ tử làm sao có thời gian nghỉ ngơi~."
Đào Hiệp nghiêm mặt làm nũng.
Mama liếc nàng một cái, kéo nàng ngồi vào gian ngoài tháp nhỏ.
" Nga, còn có Tần Thúc cũng chưa ăn gì.."
"Hầy ~"
Đào Hiệp không có việc gì khoát tay cười
"Cái này lại càng không cần lo lắng, chủ tử tự nhiên sẽ cho hắn ăn được nghỉ được, chúng ta cũng đừng có quản nhiều như vậy."
" Phải không? Nhưng chủ tử không phải muốn hắn hầu hạ sao?"
Ma ma nghi hoặc nhìn muội muội mình.
"Hầu hạ không nhất định phải hầu hạ cái gì đâu."
Đào Hiệp nhỏ giọng than thở.
"Hả?"
Mama không nghe rõ hỏi lại, Đào Hiệp túm tay nàng lắc lắc .
" Nghe ta luôn đúng mà! Được rồi tỷ tỷ của ta, ngươi liền nghỉ ngơi đi lát nữa còn có nhiều việc, không có thời gian đâu ."
nói xong, nàng giúp tỷ tỷ nghỉ ngơi ở trên tháp nhỏ, chính mình cũng sang bên kia, nằm xuống đó liền nhắm mắt lại. Mama đối với muội muội nhắm mắt liền có thể ngủ cũng chỉ có bất đắc dĩ, lấy qua một tấm thảm đắp cho nàng xong bản thân cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
" Nhi thần còn nhỏ, việc này không cần vội. "
"Ở Nam triều ta, mười ba tuổi cũng xem như là nam nhân đã trưởng thành, việc này có thể đợi hoàng đế đến tuổi mười sáu, nhưng cũng không thể thiếu người hầu hạ bên cạnh, sang năm liền hạ lệnh tuyển một vài cô nương vào cung đi. Hậu cung giờ yên lặng tĩnh mịch, coi như tìm bạn vì mẫu hậu đi."
Liễu Thanh Đường liền mang bộ dáng một Thái hậu mấy mươi tuổi, dùng hết ngữ khí không cho phản bác nói .
hiện tại dù sao hoàng đế tuổi cũng còn nhỏ, da mặt mỏng, phản bác lại cũng không tốt, đỏ mặt gật đầu .
" Nhi thần.. nhi thần điều nghe theo mẫu hậu, việc này mẫu hậu làm chủ là được rồi."
"Thân là hoàng đế, sinh nhiều con nối dõi cho hoàng thất cũng là một loại trách nhiệm."
Liễu Thanh Đường nhăn trán quan sát tiểu hoàng đế, biểu tình thực ôn hòa dạy bảo, giống như vì sự trưởng thành của hắn mà vui mừng. trên thực tế, Liễu Thanh Đường nghĩ, bất quá nếu hoàng đế sớm sinh hạ hoàng tử, như vậy nàng có thể dành cho mình một con đường lùi.
Nếu lần này hoàng đế cháu ngoại trai còn muốn làm nàng thất vọng, nàng cũng chỉ có thể buông tha, đem ánh mắt chuyển đến đứa nhỏ trên người hắn. Dù sao dạy dỗ đứa nhỏ ngay từ lúc đầu cũng dễ dàng biến nó thành bộ dáng mình muốn, ít nhất khả năng xa cách sẽ giảm bớt.
Nếu nàng có thể giúp hoàng đế hiện tại ngồi an ổn trên ngôi vị hoàng đế, như vậy nếu đổi thành một đứa nhỏ nhỏ hơn , nàng cũng có thể .
Chỉ tiếc một điều con nối dõi của Nam triều hoàng thất thường không được nhiều . Công chúa còn không nói, chỉ tính hoàng tử thì năm xưa chỉ còn tiên đế cùng Tiêu Nam Hòa, đến lúc tiên đế sinh hạ hoàng tử cũng chỉ sống sót mỗi tiểu hoàng đế và Tiêu Hoài Dư. Kiếp trước cho đến khi nàng chết, dưới gối hoàng đế cũng chỉ có một hoàng tử, vẫn là do cháu gái vị quan được sủng ái Vương thủ phụ sinh hạ.
Kỳ thật những người hoài thai đứa nhỏ không hề thiếu, bất quá thủ đoạn của vị kia quá lợi hại, các phi tần liên tục sinh đứa nhỏ nhưng lại không thể sống sót. Nhưng lần này, nàng không thể không nhúng tay.
"Tiên đế đời trước có quá ít đứa nhỏ, đến phiên ngươi thì không thể chịu thua kém được."
Liễu Thanh Đường còn nói.
"Nhi thần biết rồi."
Tiểu hoàng đế mặt vẫn còn chút hồng cứ cúi đầu trước ngực nhìn qua thực trấn định nói.
Như vậy nhìn qua vẫn như một đứa trẻ, mặc dù thêm một năm nữa đã giống người trưởng thành. Thời gian tựa như nước cầm trong tay, nếu không chú ý liền xói mòn hầu như không còn. Liễu Thanh Đường nhìn bộ dáng tiểu hoàng đế đầu tiên là buồn cười, lập tức tất cả cảm xúc đồng loạt ùa vào trong đầu .
Kiếp trước nàng vì đứa nhỏ này mà bỏ đi nhiều tâm huyết, hầu như đem hắn trở thành con mình nuôi dưỡng. Thường xuyên bị chuyện của triều đình làm cho luống cuống tay chân nhưng vẫn dành thời gian dạy dỗ đứa nhỏ này. Bản thân nàng không có mẫu thân, cũng không biết làm mẫu thân phải như thế nào, hoàn toàn không có kinh nghiệm, cho nên thường không biết làm sao.
rõ ràng sợ dạy nghiêm hắn sẽ chịu khổ, nhưng vì muốn tốt cho hắn nên chỉ có thể nhẫn tâm nghiêm khắc răn dạy. Mọi người nói từ mẫu nghiêm phụ (mẹ hiền dịu, cha nghiêm khắc), nàng lại chỉ có thể trở thành nghiêm mẫu của cháu ngoại trai.
Mười sáu tuổi tiến cung, khi đó đứa nhỏ này mới bảy tuổi, không có mẫu thân, trong mắt vươn nét sợ hãi còn mang theo ánh lệ gọi nàng một tiếng dì. Khi đó nàng đã nghĩ, phải thay tỷ tỷ chiếu cố hắn thật tốt. không phải nàng không có oán giận đối với tỷ tỷ, nhưng nàng không có cách nào mặc kệ cháu ngoại trai, vì thế quan tâm lần này là mười mấy năm liền.
Nếu lúc trước không để ý đứa nhỏ này như vậy, nàng làm sao có thể bị che mắt, nếu không phải yêu thương hắn đến mức xem hắn như đứa nhỏ mình sinh thành, như thế nào kiếp trước hắn có thể ban thưởng rượu độc để giết chết chính mình , đời này cũng không có ý muốn giết hắn.
Liễu Thanh Đường bỗng nhiên thấy lòng thật mệt mỏi, đem ánh mắt từ khuôn mặt ngây ngô kia dời đi.
Đến giờ Thân, yến tiệc chiêu đãi bách quan hằng năm chấm dứt. Các đại thần đều rời cung, Liễu Thanh Đường cùng tiểu hoàng đế, Tiêu Hoài Dư, ngay cả Thái phi, cùng với ba vị công chúa cùng tuổi đã xuất giá điều khai gia yến tiệc.
Ba vị công chúa này, đại công chúa cùng nhị công chúa là song bào thai một mẹ sinh ra, đều mười chín tuổi, so với Liễu Thanh Đường thì nhỏ hơn một hai tuổi, sớm vài năm thì gả ra ngoài. Tam công chúa mười bảy tuổi, năm trước vừa xuất giá. Cả ba nàng tính tình đều trầm ổn, không thích nói chuyện, cũng có thể do từ nhỏ không có mẫu phi che chở cho nên cũng hình thành thói quen trầm mặc như vậy. Liễu Thanh Đường cùng các nàng ở chung không nhiều, trừ bỏ vài ngày lễ có thể nhìn thấy các nàng, còn lại thời gian hầu như đều không cùng xuất hiện.
Tại yến hội, nhiều nhất cũng chỉ nói chuyện về trang phục trang sức, sau đó lại tương đối trầm mặc. Cũng may các nàng không giống như các phu nhân đại thần sợ nàng, ở chung như vậy cũng không khó khăn, cảm giác của Liễu Thanh Đường đối với ba vị công cúa cũng không tệ lắm.
Về phần nơi các nàng đang ở chung là một lầu các, đây là tòa lầu cao nhất ở trong cung, sở hữu chín tầng. Yến hội năm nay diễn ra trên tầng cao nhất, nhìn từ phía cửa sổ, có thể thấy trong hoàng cung bao nhiêu cung điện cao thấp, chằng chịt những đốm sáng của đèn đuốc, còn có thể thấy được sự náo nhiệt của phố xá phía bên kia bức tường cao.
Chính là cách khá xa. nhìn mơ mơ hồ hồ, ngã tư đường điều biến thành xa xôi dày dặc đem kinh thành phân cách thành từng khối to nhỏ.
Đến khoảnh khắc hoàng hôn bao phủ bốn phía, đứng ở cửa sổ nhìn khắp mọi nơi, có thể thấy trong hoàng cung các cung điện bắt đầu sáng lên ánh lửa.
Ở các cung, trên đường đều có một đội cung nữ thái giám cầm đèn lồng trên tay đi qua đi lại, đêm ba mươi, người trong cung khắp nơi điều tràn ngập màu cam của đèn đuốc, hai bên sườn cung đều có đèn ở bên trên, phía trên cao có thể nhìn thấy rất nhiều ánh sáng lấp lánh .
Hoàng cung lớn như vậy, cũng không phải mỗi một chỗ điều có người, bởi vậy một số cung điện nhìn qua là một mảng đen kịt, phải chăng có sáng cũng do nhiều điểm lửa thưa thớt tụ lại một chỗ, nhưng vẫn lướt qua bức tường cung cấm vọt ra bên ngoài. Nhìn phố xá quay chung quanh thành tường, đột nhiên ánh đèn trở nên dày đặc hơn.
Vô số điểm sáng vây quanh ở một chỗ, làm cho phố xá nhìn qua thật sáng ngời lại ấm áp, trên đường mọi người đều cầm đèn lồng, từ xa nhìn lại thấy những mảnh ánh sáng lưu động .
không biết từ phường xa nào truyền đến lại có thể nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc trong gió , loáng thoáng như âm thanh phía trời cao.
Liễu Thanh Đường có chút xuất thần nhìn cảnh sắc phía ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ lại khi nhỏ lúc vụng trộm trốn ra cửa đi ngắm nhìn phong cảnh . Khi đó thật sự là vô tư không biết sầu, nhìn caí gì điều cảm thấy mới vẻ thú vị, người canh cửa Liễu gia đến thúc giục cũng không chịu trở về, làm ca ca mang nàng trốn ra ngoài sợ tới mức kêu nàng một tiếng tiểu tổ tông, túm tay nàng hướng về phía nhà tha đi, nàng liền ngồi xổm xuống sống chết không chịu, đòi ca ca phải cõng nàng.
Liễu Thanh Đường mãi xuất thần, hoàng đế kêu nàng vài tiếng cũng không nghe thấy, vẫn là đại công chúa ngồi bên cạnh huých nhẹ tay nàng, gọi một tiếng mẫu hậu, Liễu Thanh Đường mới hoàn hồn.
Nàng cười với đại công chúa, gật gật đầu tỏ ý tốt, sau lại nhìn về phía tiểu hoàng đế.
" Mãi xem cảnh sắc thế nhưng lại nhập thần, cũng không nghe thấy hoàng đế nói gì."
"Nơi này cảnh sắc thực sự rất đẹp, trẫm nhớ rõ năm đó mẫu thân cũng rất thích nơi này, thường xuyên đến nơi này."
Tiểu hoàng đế đầu tiên là cảm khái một câu, sau đó nói tiếp .
"Nhi thần gọi mẫu hậu cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy mẫu hậu tưa hồ có chút mệt mỏi, nghĩ không bằng mẫu hậu về trước nghĩ ngơi một chút, đừng làm khó thân thể."
"Sao lại nghiêm trọng đến thế, chẳng qua là tối hôm qua ngủ không tốt, cho nên không có tinh thần mấy, không nghĩ tới lại bị hoàng đế nhìn ra. Khó có dịp người một nhà cùng ở một chỗ, ai gia như thế nào có thể vắng mặt."
"Mẫu hậu cũng nói điều là người một nhà, sẽ không dùng nhiều quy củ như vậy, nhân lúc còn chưa đến giờ khai yến, mẫu hậu đi trước nghỉ ngơi một lúc đi."
Nếu không phải biết được chuyện sau này, Liễu Thanh Đường có lẽ đã bị hiếu tâm của cháu ngoại trai này làm cho cảm động. Đúng vậy, kiếp trước hắn cũng như vậy làm cháu ngoại trai hiếu thuận của nàng rất nhiều năm. Liễu Thanh Đường tâm tình phức tạp, trên mặt lại mang theo vẻ tươi cười.
" Nếu hoàng đế có hiếu tâm, ai gia đi nghỉ trước, huynh đệ tỷ muội các ngươi ở chung một chỗ cũng tốt."
Liễu Thanh Đường đứng lên, phía sau nàng mama cùng Đào Hiệp vội vàng đến đỡ, Tần Phúc cũng khoanh tay lui theo phía sau.
Lầu các có chín tầng, yến hội ở tầng trên cùng, Liễu Thanh Đường ở trong một căn phòng tầng thứ tám nghỉ tạm. Nơi này đã sớm được thu dọn, trong phòng thắp đèn, vừa đi vào liền ngửi thấy mùi huân hương nàng thường dùng đặt trong lư hương ở một góc sáng sủa, toàn bộ căn phòng đều ấm áp dễ chịu.
"Mama cùng Đào Hiệp cũng lui xuống nghỉ ngơi đi, Tần Thúc ở lại hầu hạ ta."
Liễu Thanh Đường đi đến trước cửa sổ, ngồi trên nhuyễn tháp được phủ một lớp lông dày.
"Vây nhóm nô tỳ phụng mệnh chủ tử đi nghỉ ngơi."
Đào Hiệp vừa thấy tỷ tỷ mình muốn nói gì đó, vội vàng lôi kéo nàng giành nói trước.
Mama liếc nàng một cái, vừa buồn cười vừa tức giận, cũng chỉ có thể theo lời của nàng nói
" Nhóm nô tỳ lui xuống trước, chờ khai yến sẽ đến gọi chủ tử."
Hai người lui ra ngoài, vừa rời cửa mama liền búng một cái vào trán Đào Hiệp .
"Ta bất quá chỉ muốn hỏi chủ tử có muốn kêu điểm tâm hay không, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ trong mắt ngươi tỷ tỷ không có nhãn lực vậy sao?"
"Hắc hắc, đương nhiên không phải a, ta chỉ nghĩ để thời gian cho chủ tử nghỉ ngơi thôi, ăn cái gì chứ, ăn xong chủ tử làm sao có thời gian nghỉ ngơi~."
Đào Hiệp nghiêm mặt làm nũng.
Mama liếc nàng một cái, kéo nàng ngồi vào gian ngoài tháp nhỏ.
" Nga, còn có Tần Thúc cũng chưa ăn gì.."
"Hầy ~"
Đào Hiệp không có việc gì khoát tay cười
"Cái này lại càng không cần lo lắng, chủ tử tự nhiên sẽ cho hắn ăn được nghỉ được, chúng ta cũng đừng có quản nhiều như vậy."
" Phải không? Nhưng chủ tử không phải muốn hắn hầu hạ sao?"
Ma ma nghi hoặc nhìn muội muội mình.
"Hầu hạ không nhất định phải hầu hạ cái gì đâu."
Đào Hiệp nhỏ giọng than thở.
"Hả?"
Mama không nghe rõ hỏi lại, Đào Hiệp túm tay nàng lắc lắc .
" Nghe ta luôn đúng mà! Được rồi tỷ tỷ của ta, ngươi liền nghỉ ngơi đi lát nữa còn có nhiều việc, không có thời gian đâu ."
nói xong, nàng giúp tỷ tỷ nghỉ ngơi ở trên tháp nhỏ, chính mình cũng sang bên kia, nằm xuống đó liền nhắm mắt lại. Mama đối với muội muội nhắm mắt liền có thể ngủ cũng chỉ có bất đắc dĩ, lấy qua một tấm thảm đắp cho nàng xong bản thân cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bình luận truyện