Lời Yêu Thương Ngọt Ngào

Chương 20



Edit: Doãn Tử Du

< Edit by Chung cư Doãn gia >

Beta: Doãn Mộc

Chương 20

Miểu Miểu không bao giờ nghĩ tới Hoắc Tư Diễn sẽ từ bỏ khu chung cư cao cấp chạy tới khu tập thể chưa tới 100 mét vuông. Nhưng dù sao anh vẫn là ông chủ của phòng thí nghiệm, đi muộn về sớm, cũng không có việc gì đâu ha?

Có lẽ biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt của cô khá sinh động, người đàn ông dựa vào cửa cười nhẹ một tiếng, giải thích: "Đi làm rất bất tiện."

Thật may là những ngày này anh luôn ở phòng thí nghiệm gần hai mươi tiếng đồng hồ, liền dứt khoát chuyển đến.

Ngày hôm qua anh tạm thời đến lấy tài liệu thì thấy cánh cửa bên cạnh mở ra, Hầu Khả và một người phụ nữ đang nói chuyện bên trong.

"Dì à, người mới vào là một nữ sinh, làm phiền dì quét dọn cẩn thận một chút."

"Hiểu rồi, hiểu rồi."

Phòng thí nghiệm bây giờ chỉ có một nữ sinh, ngoài Miểu Miểu thì còn ai nữa? Đối với Hoắc Tư Diễn mà nói, việc này thật rất bất ngờ, nhưng cũng cũng không phải ngoài ý muốn. Cô sẽ vào đây ở, chỉ là vấn đề thời gian.

Anh chẳng quan tâm đi lấy tài liệu, gọi điện cho cửa hàng hoa gần đây, để cho bọn họ giao mấy chậu cây xanh đến đây. Nghĩ tới trước kia cô rất thích đi dạo ở vườn thực vật của trường, còn vụng trộm gieo hạt một cây hoa hồng. Lúc hạt giống được gieo xuống, cô hai tay bưng mặt, cười mỉm hỏi anh, không biết lúc hoa nở sẽ ra màu gì?

Cô còn nói, em thích màu hồng nhạt.

Nhưng cô còn chưa kịp đợi hoa nở đã chuyển trường. Tháng tư năm đó, anh phải quay về trường học xử lý thủ tục, đi đến vườn thực vật, thấy được một đóa hoa hồng nhạt mọc lẻ loi trong một góc...

< Edit by Chung cư Doãn gia >

Vì vậy, Hoắc Tư Diễn yêu cầu một bó hoa hồng. Sau khi nhân viên giao hoa đến, họ nhét bó hoa vào một chiếc bình màu xanh đậm, đặt lên bàn làm việc của cô.

"Học trưởng Hoắc," Miểu Miểu cầm cái hộp trên tay, "Anh muốn ăn trái việt quất không?"

Hoắc Tư Diễn mở cửa rộng ra, nghiêng người: "Vào đi."

Miểu Miểu do dự ba giây mới nhấc chân bước vào, ánh mắt tìm kiếm dép lê. Hoắc Tư Diễn như có một con mắt ở phía sau, để cho cô trực tiếp đi vào. Cánh cửa vẫn để mở làm cô yên tâm một chút, đặt hộp việt quất lên bàn, mình ngồi xuống ghê sô pha, hai tay nắm chặt.

Cô khẩn trương chi vậy nha (>.<)

Miểu Miểu tự trấn an chính mình, không phải chỉ đưa việt quất cho nhà hàng xóm thôi sao? Không phải người hàng xóm này là học trưởng cũ và ông chủ hiện tại thôi sao? Hoắc Tư Diễn cũng chỉ có đôi mắt, một cái mũi, hai tay hai chân thôi mà, cũng đâu phải là quái vật ăn thịt người.

Cô từ từ thả lỏng.

Bố cục của phòng anh cũng không khác gì bên cô, nhưng phong cách thiên về màu lạnh, là màu xám đen và tất nhiên diện tích còn rộng hơn.

"Chỗ của anh không có đồ uống". Giọng nói trong veo của Hoắc Tư Diễn truyền từ sau bức tường, "Uống nước khoáng được không?"

"Được ạ."

Hoắc Tư Diễn từ gian phòng đi ra, đưa cho cô một chai nước khoáng. Miểu Miểu nhận lấy, nhiệt độ bình thường, nắp chai đã được tháo ra.

Trong đầu Miểu Miểu lập tức hiện lên lời nói của đồng chí lão Tạ: "Người bên ngoài đưa cho con một chai nước khoáng đã vặn nắp thì tuyệt đối không thể uống. Ai biết người đó có cho thêm cái gì vào nước hay không? Ba không muốn con nghĩ xấu về người khác nhưng xã hội này rất nham hiểm, không thể không đề phòng." (Mọi người cũng nên nhớ điều đồng chí lão Tạ nói nha ~)

Khụ khụ, hình như lạc đề.

Miểu Miểu vừa vặn khát nước, không có chú ý liền uống hơn nửa chai. Hoắc Tư Diễn rửa sạch việt quất, đặt chúng lên một cái đĩa xanh trắng, đưa tới trước mặt cô, hỏi: "Còn muốn uống nước không?"

"Không cần" Miểu Miểu lúng túng khoát tay, "Một chai đủ rồi."

Hoắc Tư Diễn cũng ngồi xuống, cách chỗ cô một khoảng cách, cô cảm thấy anh đang nhìn cô. Miểu Miểu giơ tay lấy một trái việt quất, nhét vào miệng, răng nhẹ nhàng cắn nát, vị chua ngọt tràn ngập đầu lưỡi.

"Đã quen thuộc chưa?" Hoắc Tư Diễn lên tiếng phá vỡ trầm mặc.

"Ừ." Miểu Miểu gật đầu như gà con mổ thóc, ngay lập tức mở lời, "Em rất thích bầu không khí của phòng thí nghiệm, rất nhẹ nhàng, cũng không phải nói công việc nhẹ nhõm. Lúc làm việc cảm thấy rất thoải mái, mọi người đều rất tốt, còn có thể học được rất nhiều điều. Hơn nữa không phải em vừa mới chuyển tới thôi sao? Thế mà phòng được quét dọn rất sạch sẽ, trên bàn còn bày biện hoa hồng mà em thích nhất..."

Hoắc Tư Diễn cong khóe môi, nói: "Nếu thích là tốt rồi."

Miểu Miểu nhìn mặt anh giãn ra, cảm thấy tâm trạng của anh rất tốt. Cô nghĩ thầm, chẳng lẽ lời nói của mình đã lấy lòng anh? Tuy cô không thích và không am hiểu xu nịnh người khác, nhưng cũng không ngại để cho ông chủ vui vẻ một chút. Vì vậy thành tâm thành ý khen phòng thí nghiệm một trận, cuối cùng cũng tỏ thái độ, trong ba năm sẽ cố gắng làm việc, cống hiến giá trị lớn nhất cho phòng thí nghiệm.

Miểu Miểu nói đến kích tình dào dạt, nhưng bên cạnh lại cực kỳ yên tĩnh. Cô nghi ngờ quay đầu lại, Hoắc Tư Diễn đang nhìn cô đến xuất thần, đáy mắt giống như có tâm tình phúc tạp, như ẩn như hiện, khó mà biết được. Ngực cô như bị nhét vào một con chim bồ câu, đập cánh bay lung tung.

"Miểu Miểu, em vẫn..."

Miểu Miểu không biết từ lúc nào anh đổi xưng hô từ học muội Tạ thành Miểu Miểu. Chỉ cảm thấy khi anh nói hai từ này quá tự nhiên, còn có, lúc ánh mắt anh nhìn mình rất nhu tình, giống như đang nhìn người con gái mà mình thích.

Không có đạo lý a...

Không phải bạn gái Mạc Lỵ Lỵ của anh vẫn ở Mỹ sao?

Miểu Miểu đột nhiên giật mình, chẳng lẽ anh muốn chân đứng hai thuyền? Trong nước ngoài nước, tình yêu hoa mở?

Anh muốn đem cô thành người nào?

Nhưng Hoắc Tư Diễn là hạng người như thế sao?

Hoắc Tư Diễn thấy cô như đang đứng trước kẻ thù, cả người đều là bộ dạng đề phòng, lời muốn nói đều phải dừng lại giữa chừng. Nhưng anh chỉ dừng một giây để đưa ra quyết định, phải hỏi ra lời, phải nói cho cô biết...

Ngay lúc đó, Đồng Phóng từ ngoài cửa tiến vào: "Miểu Miểu, thì ra em và Hoắc tổng đang ở đây..."

Đồng Phóng tới để tìm Miểu Miểu đi ăn liên hoan, nhưng gõ cửa lại không ai trả lời, vừa vặn thấy cửa bên cạnh mở ra, hắn tới đây nhìn thử, không ngờ Miểu Miểu cũng ở trong này.

Chẳng qua là...

Do dây thần kinh thô nên không cảm giác được không khí ở đây lạ ở chỗ nào, hắn nào dám nhìn vẻ mặt của Hoắc Tư Diễn, chỉ có thể nhìn Miểu Miểu.

Miểu Miểu bị hắn nhìn chằm chằm nên có chút xấu hổ, nhưng lại cố ra vẻ tự nhiên, còn vô tội trừng mắt lại.

Đại ca, việc này anh xem là một bí mật chưa từng thấy được không. Chưa kể cánh cửa còn đang mở, tôi với anh ấy cũng chỉ là ngồi nói chuyện phiếm, đâu có chuyện gì đâu nào?

Ngược lại là anh tìm tôi có chuyện gì? Làm ơn anh nói nhanh lên.

"Ah." Đồng Phóng phản ứng chậm nửa nhịp, ho nhẹ một tiếng, "Anh tìm em đi ăn cơm."

"Ăn cơm, được." Miểu Miểu tiếp lời.

"Hoắc tổng, anh muốn đi cùng không?" Đồng Phóng kiên trì hỏi.

Dù sao thì ông chủ sẽ không đi liên hoan, nhưng nếu bây giờ không mời một tiếng, thì nó lại không giống như thế nữa. Ai (tiếng thở dài), hắn là ai, tại sao lại xuất hiện ở nơi đây, còn thang tiến một đoàn vũng nước đục ở bên trong đã đến.(?)

"Không cần." Giọng nói của Hoắc Tư Diễn ầm trầm khó dò, "Mọi người đi đi."

Miểu Miểu và Đồng Phóng như được đại xá, trước sau đi ra ngoài, còn rất thức thời mà đóng cửa lại.

Đồng Phóng bất an chà tay: Làm sao bây giờ, có một dự cảm về sau sẽ bị ông chủ gây khó dễ.

Liên hoan rất náo nhiệt, đều là người trẻ tuổi, Miểu Miểu lại là người dễ làm quen, Hầu Khả cũng rất giỏi trong việc làm nóng bầu không khí. Sau một bữa cơm, tiếng cười không bao giờ ngừng. Cô rất nhanh hòa mình vào mọi người, còn vinh dự nhận được danh hiệu bông hồng của phòng thí nghiệm.

Buổi tối, Miểu Miểu trở lại ký túc xá tắm rửa xong, nằm trên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cô hoàn toàn không biết, bên cạnh, có một người đang đối diện phòng ngủ của mình, ngồi lặng lẽ đến sáng.

Ngày hôm sau, Miểu Miểu tỉnh dậy sau một giấc ngủ say. Đối diện với người đẹp da trắng trong gương (^v^), tự kỷ mấy phút, mới đi đánh răng rửa mặt.

Bữa sáng là bột yến mạch sữa bò và vài trái quýt, giải quyết xong liền đi đến phòng thí nghiệm. Cô là người thứ ba đi đến. Hát một bài hát, chậm rãi ung dung đến phòng giải khát lấy ly nước, sau đó bắt đầu công việc.

Chín giờ sáng, Miểu Miểu lần đầu tiên tham gia cuộc họp trong phòng thí nghiệm. Hoắc Tư Diễn là người chủ trì cuộc họp nên ngồi ở phía trên, Miểu Miểu ngồi ở bên phải phía dưới, là người phụ trách ghi lại nội dung cuộc họp.

Chủ đề của cuộc họp này: Dự án mới nên hợp tác với bệnh viện nào.

Dự án chính của PC là hạng mục chữa bệnh bằng người máy, được vinh dự gọi là "Công trình y học trên hàng không vũ trụ". Hiện tại dự án này chỉ có một vài công ty và các trường đại học tổ chức nghiên cứu. Nhưng trong giai đoạn sản xuất và thử nghiệm lâm sàng, người máy y tế được sử dụng lâm sàng chủ yếu dựa vào nhập khẩu.

Có ba lý do.

Thứ nhất, quá đốt tiền. Rất nhiều rất nhiều tiền đã quăng vào, nhưng lại không kích thích tí xíu bọt nước. Công ty được Hoắc Tư Diễn thu mua chính là một ví dụ. Đó cũng là một công ty sản xuất người máy chữa bệnh, tiếc nuối nhất chính là, miễn cưỡng chống đỡ được hai năm, bởi vì công ty đối tác cảm thấy không hợp, thiếu tài chính nặng nề dẫn đến phá sản.

Thứ hai, thời gian phát triển dài đòi hỏi rất nhiều nhân lực và nguồn lực vật chất.

Thứ ba, rào cản kỹ thuật là cực kỳ cao. Nó liên quan đến các môn học liên ngành như y học lâm sàng, máy tính, cơ khí và kỹ thuật điện tử. Đầu tiên, nó giới thiệu các điểm đau từ y học, sau đó chuyển nó thành ngôn ngữ lập trình bằng máy tính. Sau đó, nó được chuyển thành các sản phẩm phần cứng bằng máy móc và điện tử đẩy vào thị trường và sử dụng nó trong thực hành lâm sàng.

Đây là những gì Hoắc Tư Diễn đã nói trước đây "Phức tạp hơn hạng mục". Đây là một con đường không ai nguyện ý đi, cũng rất khó đi, nhưng anh cũng không cô đơn.

Trong phòng họp lúc này, có hơn chục con mắt hưng phấn đầy ý chí chiến đấu, đang nhìn chăm chú vào mình.

Hoắc Tư Diễn mở PPT*, lời ít mà ý nhiều: "Có hai sự lựa chọn. Một là bệnh viện ở trung tâm thành phố, là một bệnh viện công cộng và nằm trong top ba, bởi vì nhà nước hỗ trợ nghiên cứu và phát triển người máy y tế, chính sách tương đối lỏng lẻo. Một cái khác là bệnh viện tự nhân, bệnh viện Nhân Sông*."

*PPT: định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước còn PPS là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point.

*Bệnh viện Nhân Sông: bệnh viện Incheon được dịch sang tiếng Trung.

Nhân viên tham gia cuộc họp được nói rất thoải mái.

Đồng Phóng nói: "Quốc gia đối với chuyện dùng người máy chữa bệnh rất nghiêm khắc, cho nên tất cả mọi người có cảm thấy bệnh viện trung ương tốt hơn không?"

Hầu Khả cùng mọi người đều có chung quan điểm.

Hoắc Tư Diễn thần sắc nhàn nhạt dùng bút gõ nhẹ lên bàn, từ chối cho ý kiến: "Miểu Miểu, em cảm thấy thế nào?"

Miểu Miểu đang chăm chú ghi bị gọi tên, chợt ngẩng đầu lên, dùng khẩu mình miệng hỏi, em?

Hoắc Tư Diễn gật đầu.

Cô hắng giọng: "Cá nhân tôi cảm thấy, bệnh viện Nhân Sông sẽ thích hợp hơn."

"Ồ?" Hoắc Tư Diễn khẽ nhướn mày, thay đổi tư thế, "Nói như thế nào?"

Những tiếng thảo luận trong phong họp dần dần nhỏ xuống, biến mất. Phòng họp yên tĩnh đến nổi có thể nghe được tiếng kim rơi.

Được nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, Miểu Miểu có một chút khẩn trương. Nhưng sự bình tĩnh của Hoắc Tư Diễn từ từ anh hưởng với cô, cô nói rất rõ ràng: "Nhân Sông là bệnh viên tư nhân, có vốn liếng và tư cách chống đỡ, khả năng chịu lỗi tương đối cao. Còn có, khả năng hợp tác sẽ đơn giản hơn."

Vừa dứt lời, Hoắc Tư Diễn một mực không có ý kiến gì mở miệng: "Tôi đồng ý với cô ấy."

Trong lòng nhẹ khinh bỉ một cái, chẳng lẽ mọi người không ai nhìn ra Hoắc tổng cũng muốn chọn Nhân Sông hay sao? Tuy nhiên, về tổng thể, đây thực sự là một lựa chọn tốt hơn.

Điều này thậm chí còn được thảo luận sôi nổi hơn. Cuối cùng, mọi người quyết định chọn Bệnh viện Nhân Sông.

Sau khi hội nghị kết thúc, Miểu Miểu trở lại văn phòng, tiếp tục vùi đầu ghi phần mềm.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, bên ngoài đã là hoàng hôn. Miểu Miểu đang chuẩn bị tan tầm, tiểu Kiều liền điện thoại tới bảo là muốn qua đây xem cô, thuận tiện còn muốn nhìn ký túc xá.

Từ lần dạo phố hôm trước, hai người ngoại trừ hẹn nhau chơi Vương Giả Vinh Diệu thì chưa từng gặp lại nhau.

Tiểu Kiều mang theo một túi hoa quả và đồ ăn vặt vào ký túc xá. Đi một vòng trong nhà, tắc tắc kêu kỳ lạ, vội vàng nắm lấy tay cô: "Phòng thí nghiệm của cậu thiếu người đúng không?"

Miểu Miểu nghĩ nghĩ: "Nếu rảnh mình giúp cậu hỏi thử."

Tiểu Kiều chỉ ngoài miệng nói vậy, không có ý định đổi nghề tới đây. Cô bây giờ đang làm rất tốt ở một công ty đa quốc gia.

"Hay là đêm nay chúng ta nấu cơm ngay tại đây luôn đi", Tiểu Kiều đề nghị, bắn mị nhãn qua, "Thuận tiện giúp cậu làm nóng phòng tân hôn."

Vừa nói xong liền làm ngay.

Tiểu Kiều gọi Đồng Phóng đến, ghi danh sách để hắn đi mua đồ nấu lẩu. Sau đó cùng Miểu Miểu vào phòng bếp chuyển lò vi ba, rửa sạch bát đũa.

Các cô bên này đang bận rộn, Đồng Phóng đã đem hai túi lớn từ siêu thị đi về, đằng sau còn dẫn theo hai nam sinh. Đều là người trong phòng thí nghiệm, Hầu Khả cười hì hì xách một túi nấm kim châm: "Nếu là phòng ấm, nhiều người mới náo nhiệt."

Cái này không nói, thời điểm nổi lầu vừa được bắt lên, Hầu Phảng từ trước tới nay không tham gia hoạt động tập thể cũng bị kéo tới.

Tất cả mọi người ngồi quay quây cái bàn, ở giữa là một nồi lẩu cay nóng, bầu không khí cũng rất nóng. Đồng Phóng giơ lên một lon bia: "Chúc mừng bạn học Miểu Miểu mỗi ngày đều vui vẻ!"

Những người cũng nhao nhao nói theo.

"Tâm tưởng sự thành!"

"Thân thể kiện Khang!"

"Công việc thuận lợi!"

"Sớm sinh quý tử!"

Miểu Miểu: Ách...

"Cạn ly, cạn ly!"

Miểu Miểu đã uống vài ngụm bia ướp lạnh, chất lỏng lạnh buốt chảy từ yết hầu đến dạ dày, không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.

Trong nồi lăn lộn béo ục thịt bò hoàn, nàng cầm chiếc đũa đi kẹp, thật vất vả mới kẹp đến, nàng hơi mới lỏng một nửa, nghe được Hầu Khả kinh hô một tiếng.(?)

"Hoắc tổng!"

Miểu Miểu quay đầu thật mạnh nhìn lại, đập vào mắt chính là, Hoắc Tư Diễn một thân áo trắng quần đen đứng vươn người ở cửa, xem ra đã đứng một hồi lâu!!!!

BA~~ một cái, thịt bò rớt trên bàn, còn bắn vài cái lăn xuống sàn nhà.

Miểu Miểu khóc không ra nước mắt, mấy người...ngược lại còn thuận tay đóng cửa lại a...

Thì ra do bên này có động tĩnh quá lớn, làm phiền đến Hoắc Tư Diễn, vừa thấy anh xuất hiện, ngoại trừ Hầu Phảng, mọi người đều không hẹn mà dừng đũa. Đồng Phóng nhanh chóng đem kim châm đang nhai trong miệng nhả ra, hoảng loạn đứng lên.

Tình cảnh lúc này nhất thời rất hoản loạn.

Miểu Miểu thoáng tỉnh táo lại, kỳ thật bọn họ ăn một nồi lẩu cũng đâu phải chuyện gì xấu đâu a? Gắng phải trứng gà ở bên trong chọn xướng cốt mà nói (?), nhiều lắm bọn họ chỉ làm ồn một chút, vì thế bọn họ đều chột dạ như vậy, giống như chim sợ cành cong?

Trong nội tâm thoáng thăng bằng một chút.

Cô trước mặt Hoắc Tư Diễn xem như rất bình tĩnh rồi, đương nhiên ngoại trừ Tiểu Kiều là người ngoài cuộc, học trưởng Hầu Phảng cũng không tính, người anh này là khác loại.

Với tư cách là chủ nhân của căn phòng, bởi vì quá náo loạn mà dẫn đến boss bên cạnh tới đây, Miểu Miểu rất tự giác mà chịu trách nhiệm. Cô đi tới bên cạnh, nịnh nọt cười: "Học trưởng Hoắc, bọn em không muốn làm ồn đến anh đâu. Cái kia, bọn họ tới để giúp em làm ấm phòng..."

Hoắc Tư Diễn yên lặng thưởng thức nét mặt của cô, một tia mờ ám cũng thu vào trong mắt. Nghe cô nói xong, lúc này mới không nhanh không chậm mà mở miệng: "Chỗ anh có mấy chai rượu đỏ rất tốt, cần thì qua nói."

Lại một mực đứng đắn hỏi: "Có hoan nghêng tôi đến tham gia chứ?"

Miểu Miểu khiếp sợ mở to mắt, hoài nghi mình nhìn lầm, Hoắc Tư Diễn không ăn khói lửa nhân gian lại cùng bọn họ ăn lẩu ư? Không phải không ăn cay được sao, dạ dày chịu được sao?

Ăn lẩu cùng với rượu vang thì quá xa xỉ rồi. Huống chi, có thể lấy được bình rượu đỏ trong tay anh sao?

Có thể mấy người sau lưng Miểu Miểu đã nghe được, ngay lập tức hít mũi, lên tiếng hoan hô: "Hoan nghiênh hoan, hoan nghiên, đương nhiên rất hoan nghiên."

Còn kém vừa múa vừa hát bài《Bắc Kinh chào đón bạn》nữa thôi.

Miểu Miểu tự mình tỉnh lại, rất phối hợp bồi thêm một câu: "Hoắc tổng quang lâm đến đây, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này?"

Vẫn là được rồi, bởi vì cô nhớ tới gian phòng này hình như cũng là của Hoắc Tư Diễn.

Cứ như vậy, Hoắc Tư Diễn trở thành một thành viên làm ấm phòng. Bình thường thanh ngạo lãnh đạm, cảm giác không dễ lại gần, lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ như vậy, làm cho con người ta như tắm gió xuân. Miểu Miểu đối với chuyện phát triển đến đây có chút mông lung, có lẽ cô say rồi ư?

Từ chỗ của Hoắc Tư Diễn lấy mấy chai rượu đã được ra, ngoài nồi lẩu trên bàn, còn có hơn một chục món ăn từ quán cơm đem đến và hai nồi Tôm Hùm Chua Cay. Mọi người đều có thời gian vui vẻ.

Tâm trạng hiện tại của Miểu Miểu rất tốt, cô cùng Tiểu Kiều cạn ly, sau đó uống sạch ly rượu đỏ trong ly, nấc một cái nho nhỏ(?).

Ngoài cửa sổ, một vòng trăng lưỡi liềm động ở đường chân trời.

Trời càng ngày càng tối, mọi người đều lần lượt đi ra.

Tiểu Kiều uống đến say khướt được Đồng Phóng dìu đến phòng của anh.

Miểu Miểu lười biếng ngồi trên ghế sô pha, cả người bay bổng như đang đi trong sương mù, chỗ rượu vừa uống bốc hết lên trên mặt, có điều chỉ khiến mặt cô nóng lên chứ không ửng đỏ. Ánh mắt cũng không mông lung mơ hồ, thoạt nhìn giống người tỉnh táo, không có vẻ say rượu.

Bây giờ trong mắt cô đều là hình bóng chồng lên nhau, mơ hồ thấy được Hoắc Tư Diễn ngồi bên cạnh mình. Cô muốn nhìn anh rõ ràng hơn, nhích từng chút đi qua, áp sát lại gần, cơ thể như người không xương mềm moặc ngã xuống.

Ngã vào vòng tay của Hoắc Tư Diễn, đôi môi đỏ mọng cũng áp vào miệng anh. Cô tò mò mấp máy và dường như không biết đó là gì.

Hơi thở của cô gái rất gần, với một chút rượu và cảm giác mềm mại của đôi môi, nhịp tim của Hoắc Tư Diễn dường như ngừng lại trong giây lát, sau đó lồng ngực chấn động run lên.

Giống như rơi vào trong đống lửa, lòng bàn tay bị nóng đến toát mồ hôi, giống như đi giữa sa mạc bị mặt trời thiêu đốt, đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, toàn thân tràn đầy lo lắng và khao khát.

"Miểu Miểu," anh hơi dùng sức, giữ lấy vai cô, giọng nói trầm thấp: "Em còn thích anh ư?"

Miểu Miểu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, mỉm cười ngọt ngào, giống như trút được gánh nặng: "Ừ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện