Long Đồ Án
Quyển 13 - Chương 357: Cửu đầu nãi nãi
Cuối cùng thì đoàn mã xa hùng tráng cũng đã dừng trước cửa Ma Cung
Triển Chiêu vừa mới xuống ngựa xong, Đa Đa đột nhiên đẩy Bạch Vân Phàm một cái, hai con ngựa ăn ý cùng lúc lóe sang bên cạnh khiến cho Ngũ gia còn chưa kịp xuống ngựa thiếu chút ngã nhào.
Nhưng chờ đến khi Ngũ gia hiểu được thì … phát hiện Triển Chiêu đã bị cả đống người nhào đến chôn xuống dưới rồi.
Ngũ gia cũng toát cả một thân mồ hôi, thuận tay vỗ vỗ đầuTảo Đa Đa, may mà Đa Đa phản ứng đủ nhanh, xem ra trước đây nó cũng nhận không ít bài học rồi.
Ân Lan Từ nhanh chóng nhảy từ mã xa xuống: “Ai nha, các người lại thế nữa rồi!”
Ân Hậu cũng chỉ biết cấm ngữ, mấy di nương của Triển Chiêu đã kéo cả đám lão đầu lão thái thái ra ngoài, cứu Triển Chiêu bị chôn ở dưới cùng ra.
Triển Chiêu được cứu ra rồi chi biết thở dốc, khuôn mặt vì kìm nén mà đỏ bừng, may mà không có bị ngạt chết.
Ân Hậu kêu mọi người quy củ chút, đám người Bao Đại Nhân cũng xuống xe, Ngô Nhất Họa liền giới thiệu từng người một.
Bạch Ngọc Đường xuống ngựa kiểm tra tình hình của Triển Chiêu, lại cảm thấy được những luồng ánh mắt nóng bỏng tầng tầng quét tới.
Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, lại thấy chúng lão Ma đầu đang quan sát hắn, một số người lúc trước đã gặp qua, một số đã quen biêt, có một số người chưa từng gặp, có một số đã gặp nhưng chưa nói chuyện bao giờ.
Vậy mà lúc này lại chỉ nghe thấy tiếng Chúng lão đang thảo luận rối rít mà thôi.
“Uy, một thời gian không gặp tiểu tử Ngọc Đường lại càng đẹp trai thêm nha!”
“Ai nha, sao càng nhìn càng yêu thế.”
“Đây chính là Bạch Ngọc Đường đã đánh thắng Qủy Phiến sao?”
“Sao cái mặt trông có vẻ hoa tâm thế?”
“Đúng a, ngươi nhìn mặt hắn đào hoa thế kia!”
“Ai nha nương a, nhìn rất có cảm giác của Thiên Tôn!”
“Liệu có khùng như Thiên Tôn không nhỉ?”
……………..
Mọi người đang thảo luận về Bạch Ngọc Đường rất hào hứng, cho đến lúc Thiên Tôn lười biếng đi từ trong mã xa xuống, duỗi người vung tay lên, Chúng lão Ma Cung đều theo bản năng trốn sau lưng Ân Hậu, Thiên Tôn liếc mọi người một cái, bĩu môi —— Tên nào dám nói ta khùng?
Đại hòa thượng Vô Sa cũng đi xuống, Lục Thiên Hàn cũng ra ngoài.
“Oa! Người đông đủ quá a!”
“Đúng nha, đúng nha! Nhiều năm quá rồi không thấy Hòa thượng Vô Sa mập, hình như lại béo thêm chút nữa thì phải.”
……………
Lục Tuyết Nhi nhảy một cái xuống khỏi xe, Chúng lão Ma Cung lại “hấp” một cái lùi về phía sau: “A! Băng nha đầu đáng sợ lại tới!”
Rất ưu nhã mà hất tóc một cái, Lục Tuyết Nhi đưa tay kéo tướng công nhà mình xuống mã xa, Ân Lan Từ cũng kéo Triển Thiên Hành xuống.
Chúng lão Ma Cung liền có điểm sùng bái mà liếc hai vị phụ thân tay trói gà không chặt của đám nhỏ, người đã bắt được hai đại ma vương kia a!
Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng nhảy khỏi mã xa, Triệu Phổ đưa tay đón lấy Tiểu Tứ Tử còn đang ôm nai con, Tiêu Lương thì tự mình nhảy xuống xe, từ lâu bé đã được nghe danh của Ma Cung cho nên mới đưa mắt đánh giá xung quanh.
Chúng lão ma đầu bắt đầu chỉ trỏ Tiểu Lương Tử.
“Uy, kỳ tài luyện võ!”
“Tiểu hài nhi có thiên phú a!”
………….
Sau đó, lại liếc mắt thấy Tiểu Tứ Tử.
“Oa! Bé mập!”
“Tròn vo!”
“Có thể mượn chơi không nha!”
Triển Chiêu liếc mọi người một cái —– Không được có ý đồ với Tiểu Tứ Tử!
Chúng lão Ma đầu bĩu môi tiếp tục chỉ trỏ Tiểu Tứ Tử đang ôm nai con, nhìn có vẻ chơi rất vui mà.
Sau đó Ngô Nhất Họa lại giới thiệu Triệu Phổ và Công Tôn Sách cho mọi người.
“Đây là Triệu Phổ sao?”
“Oa! Nhìn thật trẻ!”
“Thuận mắt hơn cha hắn a!”
“Đúng nha, hương hỏa nhà họ Triệu lại không gãy rồi!”
“A? Bé mập đó có phải là nhi tử hắn không?”
“Á? Nhìn không giống a!”
“Người mặc kiểu thư sinh bên cạnh là mẫu thân của hài tử đó sao?”
………………….
Triệu Phổ nhìn trời, quả nhiên câu cuối cùng kia “chọc trúng” cái lỗ tai Công Tôn, Công Tôn nháy mắt cái liền nổi khùng: “@#*&…*@$! Lão tử mới là cha!”
Mọi người lặng lẽ mà nhìn Công Tôn đang nổi điên, Tiểu Tứ Tử kéo y phục Công Tôn, ý là —- Phụ thân không nên làm vậy!
“Đây mới là cha sao?”
“Cha mà có thể sinh con à?”
“Làm sao không được a, không nghe nói người ta là thần y à?”
“Oa! Nghe nói đó là đồ đệ của bốn lão Yêu y kia đó!”
“Oa! Cả bốn người cùng dạy chẳng phải rất trâu sao?”
“Vậy xem ra đúng là có thể tự sinh được đó!”
“Cũng đúng.”
Công Tôn giận đến chỉ muốn nhảy dựng, Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử mỗi người một bên kéo hắn lại.
“Đồ đệ của ta, Lâm Dạ Hỏa.” Vô Sa kéo Lâm Dạ Hỏa một cái, y như hiến bảo mà giới thiệu cho mọi người.
Lâm Dạ Hỏa thì đang vừa ngáp vừa dắt theo Câm.
“Đồ đệ của Vô Sa là khuê nữ à?”
“Không phải đâu, chỉ là một nam nhi nhìn rất đẹp thôi….”
“À! Nhưng mà Tiểu Bạch tiểu tử nhìn vẫn đẹp hơn chút, đương nhiên, người đẹp nhất chính là Chiêu Chiêu nhà chúng ta.”
Một câu nói này “rót thẳng” vào tai Lâm Dạ Hỏa, Đại đương gia của Hỏa Phụng Đường lúc này đã nhảy dựng hẳn lên: “Rửa mắt coi kỹ đi a! Lão tử có chỗ nào không đẹp bằng Bạch Lão ngũ chứ!”
Vô Sa đè đầu hắn lại, bảo hắn bình tĩnh rồi lại chỉ sang Trâu Lương, nói: “Tương hảo của đồ đệ nhà ta!”
Quần Ma nhíu mày.
Trâu Lương mở to mắt nhìn, Lâm Dạ Hỏa tiếp tục nổ tung: “Nói nhăng cuội gì đó! Ai là tương hảo của hắn!”
Trâu Lương liếc Lâm Dạ Hỏa một cái, híp mắt quay đầu lại, tiếp tục diễn vai câm của hắn.
Bàng Thái sư cũng xuống mã xa, Bàng Dục đi theo phía sau hắn.
Ân Hậu giới thiệu cho mọi người một chút.
“Oa! Tham quan kìa!”
“Còn sống nữa!”
“Béo quá!”
…………..
Thái sư lúng túng, Bàng Dục bên cạnh thuận tiện nói giúp: “Cha ta đã không tham lâu lắm rồi.”
“À…. Đó là học tốt rồi.”
Ân Hậu lại giới thiệu toàn gia Bao Chửng và Bao phu nhân đang từ mã xa xuống.
“Đen quá!”
“Nhưng mà thê tử lại trắng thật!”
“Nhi tử không phải màu xám à!”
………….
“Khụ khụ.” Ân Hậu thấy mọi người càng nói càng ngoại hạng liền ho khan một cái, phất tay với mọi người, ý là —- Vào trong!
Mọi người vừa hò hét vừa đi vào, lúc này cũng đã đến giờ cơm tối, Chúng lão Ma Cung đã sớm chuẩn bị những món ăn Triển Chiêu thích nhất rồi, bảo mọi người cất hành lý, tạm thời nghỉ ngơi chút rồi ăn trước.
Không ngoài sở liệu, đúng là có Ma đầu chạy vào hỏi bọn Bạch Ngọc Đường có ăn Thiên Tinh Thất bảo không, Triển Chiêu nói là đã ăn trước rồi, vì vậy lão Ma đầu liền chạy đi nói là họ ăn rồi.
Ân Hậu liếc Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu cười híp mắt.
Cảnh tượng ăn cơm tại Ma Cung thật hoành tráng, trò chuyện không ngừng, đủ các loại hình loại vẻ, cả buổi tối nháo nhào hò hét cứ y như một bữa tiệc đêm vậy.
Ban đầu Tiểu Tứ Tử còn có chút câu nệ nhưng sau đó bắt đầu hòa nhập hơn, cuối cùng bé bị cả đám Ma đầu lần lượt tha đi, truyền từ bàn này sang bàn khác, Tiểu Lương Tử luôn phải đuổi theo phía sau ôm Tiểu Tứ Tử về để cho bé ăn cơm, vừa mới ăn được mấy miếng lại bị tha đi mất, cuối cùng, ngay cả Tiểu Lương Tử cũng bị tha đi đút ăn.
Một bữa cơm mà ăn hết cả buổi tối, mãi cho đến khi mọi người rất thân thiết rồi mới chịu tản đi.
Vì sợ sẽ quấy rầy đám người Bao Đại Nhân nghỉ ngơi, Ân Hậu cố ý ra lệnh cho Chúng lão Ma Cung đêm nay không được đến quấy rầy viện của Triển Chiêu, dù sao thì mọi người cũng ở lại đón tân niên mà.
Đêm đến.
Bởi vì Triển Chiêu ăn quá no cho nên đang cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài tiêu thực, vừa ra khỏi phòng đã thấy Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử cùng bọn Tử Ảnh Giả Ảnh đang cùng nhau xếp thành một hàng, hình như đang nhìn cái gì đó.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cũng đến nhìn xem.
Chỉ thấy tòa thạch đình nhỏ trong sân vốn làm cảnh trí đã được cải tạo thành một gian phòng nhỏ, trong phòng còn rải rất nhiều cỏ, mẫu tử nhà nai kia cũng được đặt trong đó. Nai mẹ đã tỉnh đang nằm trên đống cỏ khô dưỡng thương.
Trên mặt đất bên ngoài cửa chuồng còn có một con dê mẹ béo núc ních, chú nai hoa con kia đang đứng dưới cái bụng nó, ngửa mặt bú sữa.
Thì ra đám Tiểu Tứ Tử đang tập trung nhìn nai con bú sữa mẹ, con dê mẹ này là do ban nãy Tử Ảnh đến chuồng gia súc của Ma Cung bắt về, sinh con cũng lấu rồi những sữa vẫn rất nhiều.
Tử Ảnh còn thuận tay ôm thêm cả một dê con về, dê con lúc này đang được Tiểu Tứ Tử ôm chặt, cùng nhau nhìn nai con kia bú sữa. Có vẻ như nai con cùng dê con không lớn hơn nhau bao nhiêu, lại cùng béo mũm mĩm, dê mẹ còn vừa nhàn nhã ăn cỏ vừa cho nai con bú no.
Nai mẹ được Công Tôn chăm sóc cũng đã tỉnh táo lại, bình thản nhìn nai con bên ngoài cửa chuồng.
Câm cùng Tiểu Ngũ nằm cách đó không xa, Tiểu Ngũ đang ôm Câm mà liếm lông cho nó, Câm thoải mái đến độ cái đuôi cứ vẫy vẫy liên hồi. Mọi người thấy một màn này không khỏi cảm thấy khóe miệng co giật, nhìn mấy cái tổ hợp đến là quỷ dị này xem ….
“Phụ thân, khi nào thì nai mẹ sẽ khỏi a?” Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột niên nhìn nhau một cái, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử…. hình như giọng nói khang khác.
“Ừm….” Công Tôn lắc đầu một cái, nói: “Nó bị thương rất nặng, phải mất đến ba bốn tháng mới có thể khỏi hẳn, hơn nữa một chân sau sẽ bị tật, không thích hợp sống hoang dã bên ngoài.”
“Vậy để nuôi ở Ma Cung đi.” Triển Chiêu đề nghị.
“Mất pha phốn tháng a…..” Tiểu Tứ Tử chống cằm.
Lúc này, không chỉ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ngay cả Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng cảm thấy buồn bực —- Pha phốn tháng?”
Triển Chiêu đi tới hỏi Tiểu Tứ Tử: “Mất bao lâu cơ?”
Tiểu Tứ Tử trả lời: “Pha phốn tháng.”
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn sang xem, tại sao Tiểu Tứ Tử lại không phát âm rõ vậy.
Đúng lúc Triệu Phổ đi đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, chọc bé một cái, nói: “Nói Tiểu Tứ Tử thử xem.”
Tiểu Tứ Tử trả lời: “Tiểu xư sự.”
Nói xong rồi liền thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng nhào vào ngực Triệu Phổ.
Đúng lúc này Thiên Tôn đi vào, nghe được liền cười nói: “Đổi răng hả?”
Mọi người sửng sốt.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nhe răng một cái, quả nhiên, một cái răng cửa bị gãy.
Tiểu Tứ Tử vội vàng dùng tay che lại.
Sau lưng Thiên Tôn, Ân Hậu cũng tiến vào, theo sau hắn còn có một lão thái thái tóc bạc trắng. Lão thái thái kia gầy đét, nhìn có vẻ rất lớn tuổi rồi nhưng lại rất khỏe mạnh, mái tóc bạc trắng lại mặc một thân trắng tinh, nhìn tà khí không nói lên lời. Mọi người lại thêm lần nữa cảm khái, gọi là Sơn Mẫu là đúng quá rồi, người này nhìn chẳng khác nào lão yêu quái trong núi chạy ra bắt cóc ăn thịt con nhà người ta, nhưng mà ….
Lão Thái thái kia vừa mới vào, Tiểu Tứ Tử đã nhào qua: “Nải nai nải nai.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Nải nai nải nai?”
“Bị lọt gió mà, hẳn là gọi Nãi nãi đi.” Thiên Tôn vừa nói vừa liếc Bạch Ngọc Đường một cái, cười rất xấu xa.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Lão thái thái vừa mới vào là ai đây? Chính là Cửu Đầu Nãi Nãi.
Lúc nãy, mọi người ăn cơm cũng làm quen cả rồi, không biết Cửu Đầu Nãi Nãi cùng Tiểu Tứ Tử trò chuyện gì đó mà rất quen thuộc, Tiểu Tứ Tử rõ ràng rất thích lão bà nhìn có vẻ đáng sợ này.
Cửu Đầu Nãi Nãi đến bên cạnh nai mẹ nhìn một cái, cau mày: “Tên khốn khiếp nào lại thất đức vậy chứ, hại con nai này bị thương nặng đến vậy.”
Triển Chiêu nói qua mọi chuyện một lần.
Cửu Đầu Nãi Nãi ngẩn người: “Có người mai phục một con ngựa sao?”
Triển Chiêu gật đầu một cái.
Cửu Đầu Nãi Nãi cau mày, hình như đang suy nghĩ gì đó.
“Ngày mai ngươi mang theo bọn nó vào rừng một vòng đi.” Ân Hậu nói.
Cửu Đầu Nãi Nãi gật đầu, tỏ vẻ không vấn đề gì cả.
Mọi người cố gắng nói nốt chút chuyện đứng đắn còn lại ban chiều rồi không cách nào có thể bàn đại sự nổi nữa, dù sao thì tối rồi cũng cần nghỉ ngơi mà.
Cho nên, mọi người liền ngồi nói chuyện phiếm, rất nhanh từng tốp từng tốp người của Ma Cung đều tới, mọi người tụ tập chẳng khác nào mở hội thưởng trà, vừa uống vừa trò chuyện rôm rả.
Triển Chiêu kể cho mọi người mấy vụ án họ đã trải qua, chúng lão Ma Cung nghe vô cùng mới mẻ.
Nói thêm một chút nữa liền kể đến chuyện vừa mới xảy ra, nói về vụ án của lang trung họ Hoàng kia.
“Hình như ta đã gặp con ngựa đó.” Cửu Đầu Nãi Nãi đột nhiên nói.
Triển Chiêu hỏi: “Chính là con ngựa bị tình nghi là giết lang trung kia sao?”
Cửu Đầu Nãi Nãi cười lớn, nói: “Con ngựa đó ta đã gặp qua mấy lần rồi, khá thông minh, ta cũng hiểu được tại sao tiều phu kia lại nói vó chân của nó đầy máu, ta cũng nhìn thấy rõ ràng.”
Mọi người có chút kinh hãi.
“Thật sự là nó có bốn cái vó màu đỏ rực.” Cửu Đầu Nãi Nãi lắc đầu một cái, nói: “Nhưng có vẻ đó không phải là máu mà là lớp lông đỏ trên chân của nó, ngay cả cái đuôi của nó cũng có màu đỏ rực, toàn thân lại đen nhánh…..”
“Trên chân ngựa có lông đỏ sao?” Âu Dương Thiếu Chinh trợn to hai mắt: “Đó có phải là ….”
“Đạp Hỏa Kỳ Lân.” Triển Chiêu nói.
Tiểu Lương Tử tò mò: “Có gì khác với Hỏa Kỳ Lân sao?”
“Là họ hàng.” Lúc này có một lão đầu từ ngoài đi vào, còn cầm một chậu cỏ thật non đưa cho Công Tôn, hỏi: “Như vậy được không?”
Công Tôn nhìn một chút, gật đầu bỏ vào bên cạnh nai mẹ, thứ này là để cho nai mẹ ăn.
Nai mẹ ăn xong rồi, Công Tôn nhẹ nhàng sờ cổ nó, nó cũng rất nhu thuận, rõ ràng là nó biết là mọi người cứu nó. Nai con lúc này cũng bú no rồi, liền đến bên cạnh nai mẹ nằm, dựa đầu vào cổ nai mẹ, nhìn rất thân mật.
Người đi vào chính một đại thúc có râu quai nói, chính là Mã Si Nham Bật.
Nham Bật ngồi xuống, giải thích cho mọi người: “Kỳ Lân Mã chia thành nhiều loại, có Hỏa Kỳ Lân, Ngọc Kỳ Lân, Thanh Kỳ Lân, ba loại này đều thuần sắc. Ngoài ra còn có hai loại hỗn huyết, một loạt là Đạp Tuyết Kỳ Lân, một loại khác là Đạp Hỏa Kỳ Lân. Đạp Tuyết Kỳ Lân có lông ở chân, đuôi, có khi cả ở tai đều là màu trắng …. Mà Đạp Hỏa thì lại có màu đỏ. Kỳ Lân Mã tương đối hiếm, loại ngựa này thể trạng kiện mỹ, tính cách ôn hòa, ngoại hình không khác mấy so với Tảo Đa Đa, không có dữ như Trại Long Tước cũng không có lạnh lùng như Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, là một loại ngựa rất thích người, lại rất tò mò, đối với các loài vật khác cũng rất thân thiện ….”
“Nói cách khác, tiều phu kia nhìn thấy lông ngựa trên chân nó hiểu lầm là máu dính vào đi?” Triển Chiêu sờ cằm.
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Theo tính cách của Kỳ Lân Mã mà nói, nó không thể tấn công người.”
Nham Bật lại rất vững chắc khẳng định: “Tuyệt đối sẽ không!”
“Con ngựa đó không hề có vẻ sợ người.” Cửu Đầu sờ cằm: “Ta gặp nó mấy lần, hình như có vẻ rất tò mò nữa.”
“Mấy thất mã ta bị mất năm đó có một phẩm loại Đạp Hỏa Kỳ Lân cực tốt.” Nham Bật vừa nói đến đây lại cảm thấy đau lòng: “Con ngựa kia có thể là hậu nhân của nó đi.”
Công Tôn suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Thi thể của lang trung kia là địa táng hay hỏa táng?”
“Là đem chôn đi.” Phong Truyền Phong Hãn nói.
Công Tôn vỗ Triệu Phổ một cái: “Muốn đào ra!”
Triệu Phổ gật đầu với mấy ảnh vệ một cái, một Lão đầu Ma Cung đứng lên, nói: “Ta mang các ngươi đi.” Nói xong liền mang theo mấy ảnh vệ chạy ra ngoài. Triệt Địa Thử Hàn Chương cũng chạy theo, đào động hắn rất có kinh nghiệm a.
Bao Đại nhân hỏi Công Tôn: “Tiên sinh cảm thấy khả nghi?”
“Ừm!” Công Tôn gật đầu một cái: “Ta có chút nghi ngờ, chỉ cần kiểm tra thi thể kia một chút là có thể biết được! Nếu như suy nghĩ của ta đúng, như vậy hung thủ giết Hoàng lang trung cùng người tập kích con ngựa kia khiến nai mẹ này bị thương có thể là một người.”
“Nói cách khác ….” Tất cả mọi người nhìn Công Tôn: “Con ngựa ăn cỏ trên sườn núi hôm nay chính là con Đạp Hỏa Kỳ Lân mà tiều phu nhìn thấy trước kia sao?”
Công Tôn gật đầu: “Phải.”
Triển Chiêu vừa mới xuống ngựa xong, Đa Đa đột nhiên đẩy Bạch Vân Phàm một cái, hai con ngựa ăn ý cùng lúc lóe sang bên cạnh khiến cho Ngũ gia còn chưa kịp xuống ngựa thiếu chút ngã nhào.
Nhưng chờ đến khi Ngũ gia hiểu được thì … phát hiện Triển Chiêu đã bị cả đống người nhào đến chôn xuống dưới rồi.
Ngũ gia cũng toát cả một thân mồ hôi, thuận tay vỗ vỗ đầuTảo Đa Đa, may mà Đa Đa phản ứng đủ nhanh, xem ra trước đây nó cũng nhận không ít bài học rồi.
Ân Lan Từ nhanh chóng nhảy từ mã xa xuống: “Ai nha, các người lại thế nữa rồi!”
Ân Hậu cũng chỉ biết cấm ngữ, mấy di nương của Triển Chiêu đã kéo cả đám lão đầu lão thái thái ra ngoài, cứu Triển Chiêu bị chôn ở dưới cùng ra.
Triển Chiêu được cứu ra rồi chi biết thở dốc, khuôn mặt vì kìm nén mà đỏ bừng, may mà không có bị ngạt chết.
Ân Hậu kêu mọi người quy củ chút, đám người Bao Đại Nhân cũng xuống xe, Ngô Nhất Họa liền giới thiệu từng người một.
Bạch Ngọc Đường xuống ngựa kiểm tra tình hình của Triển Chiêu, lại cảm thấy được những luồng ánh mắt nóng bỏng tầng tầng quét tới.
Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, lại thấy chúng lão Ma đầu đang quan sát hắn, một số người lúc trước đã gặp qua, một số đã quen biêt, có một số người chưa từng gặp, có một số đã gặp nhưng chưa nói chuyện bao giờ.
Vậy mà lúc này lại chỉ nghe thấy tiếng Chúng lão đang thảo luận rối rít mà thôi.
“Uy, một thời gian không gặp tiểu tử Ngọc Đường lại càng đẹp trai thêm nha!”
“Ai nha, sao càng nhìn càng yêu thế.”
“Đây chính là Bạch Ngọc Đường đã đánh thắng Qủy Phiến sao?”
“Sao cái mặt trông có vẻ hoa tâm thế?”
“Đúng a, ngươi nhìn mặt hắn đào hoa thế kia!”
“Ai nha nương a, nhìn rất có cảm giác của Thiên Tôn!”
“Liệu có khùng như Thiên Tôn không nhỉ?”
……………..
Mọi người đang thảo luận về Bạch Ngọc Đường rất hào hứng, cho đến lúc Thiên Tôn lười biếng đi từ trong mã xa xuống, duỗi người vung tay lên, Chúng lão Ma Cung đều theo bản năng trốn sau lưng Ân Hậu, Thiên Tôn liếc mọi người một cái, bĩu môi —— Tên nào dám nói ta khùng?
Đại hòa thượng Vô Sa cũng đi xuống, Lục Thiên Hàn cũng ra ngoài.
“Oa! Người đông đủ quá a!”
“Đúng nha, đúng nha! Nhiều năm quá rồi không thấy Hòa thượng Vô Sa mập, hình như lại béo thêm chút nữa thì phải.”
……………
Lục Tuyết Nhi nhảy một cái xuống khỏi xe, Chúng lão Ma Cung lại “hấp” một cái lùi về phía sau: “A! Băng nha đầu đáng sợ lại tới!”
Rất ưu nhã mà hất tóc một cái, Lục Tuyết Nhi đưa tay kéo tướng công nhà mình xuống mã xa, Ân Lan Từ cũng kéo Triển Thiên Hành xuống.
Chúng lão Ma Cung liền có điểm sùng bái mà liếc hai vị phụ thân tay trói gà không chặt của đám nhỏ, người đã bắt được hai đại ma vương kia a!
Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng nhảy khỏi mã xa, Triệu Phổ đưa tay đón lấy Tiểu Tứ Tử còn đang ôm nai con, Tiêu Lương thì tự mình nhảy xuống xe, từ lâu bé đã được nghe danh của Ma Cung cho nên mới đưa mắt đánh giá xung quanh.
Chúng lão ma đầu bắt đầu chỉ trỏ Tiểu Lương Tử.
“Uy, kỳ tài luyện võ!”
“Tiểu hài nhi có thiên phú a!”
………….
Sau đó, lại liếc mắt thấy Tiểu Tứ Tử.
“Oa! Bé mập!”
“Tròn vo!”
“Có thể mượn chơi không nha!”
Triển Chiêu liếc mọi người một cái —– Không được có ý đồ với Tiểu Tứ Tử!
Chúng lão Ma đầu bĩu môi tiếp tục chỉ trỏ Tiểu Tứ Tử đang ôm nai con, nhìn có vẻ chơi rất vui mà.
Sau đó Ngô Nhất Họa lại giới thiệu Triệu Phổ và Công Tôn Sách cho mọi người.
“Đây là Triệu Phổ sao?”
“Oa! Nhìn thật trẻ!”
“Thuận mắt hơn cha hắn a!”
“Đúng nha, hương hỏa nhà họ Triệu lại không gãy rồi!”
“A? Bé mập đó có phải là nhi tử hắn không?”
“Á? Nhìn không giống a!”
“Người mặc kiểu thư sinh bên cạnh là mẫu thân của hài tử đó sao?”
………………….
Triệu Phổ nhìn trời, quả nhiên câu cuối cùng kia “chọc trúng” cái lỗ tai Công Tôn, Công Tôn nháy mắt cái liền nổi khùng: “@#*&…*@$! Lão tử mới là cha!”
Mọi người lặng lẽ mà nhìn Công Tôn đang nổi điên, Tiểu Tứ Tử kéo y phục Công Tôn, ý là —- Phụ thân không nên làm vậy!
“Đây mới là cha sao?”
“Cha mà có thể sinh con à?”
“Làm sao không được a, không nghe nói người ta là thần y à?”
“Oa! Nghe nói đó là đồ đệ của bốn lão Yêu y kia đó!”
“Oa! Cả bốn người cùng dạy chẳng phải rất trâu sao?”
“Vậy xem ra đúng là có thể tự sinh được đó!”
“Cũng đúng.”
Công Tôn giận đến chỉ muốn nhảy dựng, Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử mỗi người một bên kéo hắn lại.
“Đồ đệ của ta, Lâm Dạ Hỏa.” Vô Sa kéo Lâm Dạ Hỏa một cái, y như hiến bảo mà giới thiệu cho mọi người.
Lâm Dạ Hỏa thì đang vừa ngáp vừa dắt theo Câm.
“Đồ đệ của Vô Sa là khuê nữ à?”
“Không phải đâu, chỉ là một nam nhi nhìn rất đẹp thôi….”
“À! Nhưng mà Tiểu Bạch tiểu tử nhìn vẫn đẹp hơn chút, đương nhiên, người đẹp nhất chính là Chiêu Chiêu nhà chúng ta.”
Một câu nói này “rót thẳng” vào tai Lâm Dạ Hỏa, Đại đương gia của Hỏa Phụng Đường lúc này đã nhảy dựng hẳn lên: “Rửa mắt coi kỹ đi a! Lão tử có chỗ nào không đẹp bằng Bạch Lão ngũ chứ!”
Vô Sa đè đầu hắn lại, bảo hắn bình tĩnh rồi lại chỉ sang Trâu Lương, nói: “Tương hảo của đồ đệ nhà ta!”
Quần Ma nhíu mày.
Trâu Lương mở to mắt nhìn, Lâm Dạ Hỏa tiếp tục nổ tung: “Nói nhăng cuội gì đó! Ai là tương hảo của hắn!”
Trâu Lương liếc Lâm Dạ Hỏa một cái, híp mắt quay đầu lại, tiếp tục diễn vai câm của hắn.
Bàng Thái sư cũng xuống mã xa, Bàng Dục đi theo phía sau hắn.
Ân Hậu giới thiệu cho mọi người một chút.
“Oa! Tham quan kìa!”
“Còn sống nữa!”
“Béo quá!”
…………..
Thái sư lúng túng, Bàng Dục bên cạnh thuận tiện nói giúp: “Cha ta đã không tham lâu lắm rồi.”
“À…. Đó là học tốt rồi.”
Ân Hậu lại giới thiệu toàn gia Bao Chửng và Bao phu nhân đang từ mã xa xuống.
“Đen quá!”
“Nhưng mà thê tử lại trắng thật!”
“Nhi tử không phải màu xám à!”
………….
“Khụ khụ.” Ân Hậu thấy mọi người càng nói càng ngoại hạng liền ho khan một cái, phất tay với mọi người, ý là —- Vào trong!
Mọi người vừa hò hét vừa đi vào, lúc này cũng đã đến giờ cơm tối, Chúng lão Ma Cung đã sớm chuẩn bị những món ăn Triển Chiêu thích nhất rồi, bảo mọi người cất hành lý, tạm thời nghỉ ngơi chút rồi ăn trước.
Không ngoài sở liệu, đúng là có Ma đầu chạy vào hỏi bọn Bạch Ngọc Đường có ăn Thiên Tinh Thất bảo không, Triển Chiêu nói là đã ăn trước rồi, vì vậy lão Ma đầu liền chạy đi nói là họ ăn rồi.
Ân Hậu liếc Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu cười híp mắt.
Cảnh tượng ăn cơm tại Ma Cung thật hoành tráng, trò chuyện không ngừng, đủ các loại hình loại vẻ, cả buổi tối nháo nhào hò hét cứ y như một bữa tiệc đêm vậy.
Ban đầu Tiểu Tứ Tử còn có chút câu nệ nhưng sau đó bắt đầu hòa nhập hơn, cuối cùng bé bị cả đám Ma đầu lần lượt tha đi, truyền từ bàn này sang bàn khác, Tiểu Lương Tử luôn phải đuổi theo phía sau ôm Tiểu Tứ Tử về để cho bé ăn cơm, vừa mới ăn được mấy miếng lại bị tha đi mất, cuối cùng, ngay cả Tiểu Lương Tử cũng bị tha đi đút ăn.
Một bữa cơm mà ăn hết cả buổi tối, mãi cho đến khi mọi người rất thân thiết rồi mới chịu tản đi.
Vì sợ sẽ quấy rầy đám người Bao Đại Nhân nghỉ ngơi, Ân Hậu cố ý ra lệnh cho Chúng lão Ma Cung đêm nay không được đến quấy rầy viện của Triển Chiêu, dù sao thì mọi người cũng ở lại đón tân niên mà.
Đêm đến.
Bởi vì Triển Chiêu ăn quá no cho nên đang cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài tiêu thực, vừa ra khỏi phòng đã thấy Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử cùng bọn Tử Ảnh Giả Ảnh đang cùng nhau xếp thành một hàng, hình như đang nhìn cái gì đó.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cũng đến nhìn xem.
Chỉ thấy tòa thạch đình nhỏ trong sân vốn làm cảnh trí đã được cải tạo thành một gian phòng nhỏ, trong phòng còn rải rất nhiều cỏ, mẫu tử nhà nai kia cũng được đặt trong đó. Nai mẹ đã tỉnh đang nằm trên đống cỏ khô dưỡng thương.
Trên mặt đất bên ngoài cửa chuồng còn có một con dê mẹ béo núc ních, chú nai hoa con kia đang đứng dưới cái bụng nó, ngửa mặt bú sữa.
Thì ra đám Tiểu Tứ Tử đang tập trung nhìn nai con bú sữa mẹ, con dê mẹ này là do ban nãy Tử Ảnh đến chuồng gia súc của Ma Cung bắt về, sinh con cũng lấu rồi những sữa vẫn rất nhiều.
Tử Ảnh còn thuận tay ôm thêm cả một dê con về, dê con lúc này đang được Tiểu Tứ Tử ôm chặt, cùng nhau nhìn nai con kia bú sữa. Có vẻ như nai con cùng dê con không lớn hơn nhau bao nhiêu, lại cùng béo mũm mĩm, dê mẹ còn vừa nhàn nhã ăn cỏ vừa cho nai con bú no.
Nai mẹ được Công Tôn chăm sóc cũng đã tỉnh táo lại, bình thản nhìn nai con bên ngoài cửa chuồng.
Câm cùng Tiểu Ngũ nằm cách đó không xa, Tiểu Ngũ đang ôm Câm mà liếm lông cho nó, Câm thoải mái đến độ cái đuôi cứ vẫy vẫy liên hồi. Mọi người thấy một màn này không khỏi cảm thấy khóe miệng co giật, nhìn mấy cái tổ hợp đến là quỷ dị này xem ….
“Phụ thân, khi nào thì nai mẹ sẽ khỏi a?” Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột niên nhìn nhau một cái, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử…. hình như giọng nói khang khác.
“Ừm….” Công Tôn lắc đầu một cái, nói: “Nó bị thương rất nặng, phải mất đến ba bốn tháng mới có thể khỏi hẳn, hơn nữa một chân sau sẽ bị tật, không thích hợp sống hoang dã bên ngoài.”
“Vậy để nuôi ở Ma Cung đi.” Triển Chiêu đề nghị.
“Mất pha phốn tháng a…..” Tiểu Tứ Tử chống cằm.
Lúc này, không chỉ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ngay cả Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng cảm thấy buồn bực —- Pha phốn tháng?”
Triển Chiêu đi tới hỏi Tiểu Tứ Tử: “Mất bao lâu cơ?”
Tiểu Tứ Tử trả lời: “Pha phốn tháng.”
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn sang xem, tại sao Tiểu Tứ Tử lại không phát âm rõ vậy.
Đúng lúc Triệu Phổ đi đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, chọc bé một cái, nói: “Nói Tiểu Tứ Tử thử xem.”
Tiểu Tứ Tử trả lời: “Tiểu xư sự.”
Nói xong rồi liền thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng nhào vào ngực Triệu Phổ.
Đúng lúc này Thiên Tôn đi vào, nghe được liền cười nói: “Đổi răng hả?”
Mọi người sửng sốt.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nhe răng một cái, quả nhiên, một cái răng cửa bị gãy.
Tiểu Tứ Tử vội vàng dùng tay che lại.
Sau lưng Thiên Tôn, Ân Hậu cũng tiến vào, theo sau hắn còn có một lão thái thái tóc bạc trắng. Lão thái thái kia gầy đét, nhìn có vẻ rất lớn tuổi rồi nhưng lại rất khỏe mạnh, mái tóc bạc trắng lại mặc một thân trắng tinh, nhìn tà khí không nói lên lời. Mọi người lại thêm lần nữa cảm khái, gọi là Sơn Mẫu là đúng quá rồi, người này nhìn chẳng khác nào lão yêu quái trong núi chạy ra bắt cóc ăn thịt con nhà người ta, nhưng mà ….
Lão Thái thái kia vừa mới vào, Tiểu Tứ Tử đã nhào qua: “Nải nai nải nai.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Nải nai nải nai?”
“Bị lọt gió mà, hẳn là gọi Nãi nãi đi.” Thiên Tôn vừa nói vừa liếc Bạch Ngọc Đường một cái, cười rất xấu xa.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Lão thái thái vừa mới vào là ai đây? Chính là Cửu Đầu Nãi Nãi.
Lúc nãy, mọi người ăn cơm cũng làm quen cả rồi, không biết Cửu Đầu Nãi Nãi cùng Tiểu Tứ Tử trò chuyện gì đó mà rất quen thuộc, Tiểu Tứ Tử rõ ràng rất thích lão bà nhìn có vẻ đáng sợ này.
Cửu Đầu Nãi Nãi đến bên cạnh nai mẹ nhìn một cái, cau mày: “Tên khốn khiếp nào lại thất đức vậy chứ, hại con nai này bị thương nặng đến vậy.”
Triển Chiêu nói qua mọi chuyện một lần.
Cửu Đầu Nãi Nãi ngẩn người: “Có người mai phục một con ngựa sao?”
Triển Chiêu gật đầu một cái.
Cửu Đầu Nãi Nãi cau mày, hình như đang suy nghĩ gì đó.
“Ngày mai ngươi mang theo bọn nó vào rừng một vòng đi.” Ân Hậu nói.
Cửu Đầu Nãi Nãi gật đầu, tỏ vẻ không vấn đề gì cả.
Mọi người cố gắng nói nốt chút chuyện đứng đắn còn lại ban chiều rồi không cách nào có thể bàn đại sự nổi nữa, dù sao thì tối rồi cũng cần nghỉ ngơi mà.
Cho nên, mọi người liền ngồi nói chuyện phiếm, rất nhanh từng tốp từng tốp người của Ma Cung đều tới, mọi người tụ tập chẳng khác nào mở hội thưởng trà, vừa uống vừa trò chuyện rôm rả.
Triển Chiêu kể cho mọi người mấy vụ án họ đã trải qua, chúng lão Ma Cung nghe vô cùng mới mẻ.
Nói thêm một chút nữa liền kể đến chuyện vừa mới xảy ra, nói về vụ án của lang trung họ Hoàng kia.
“Hình như ta đã gặp con ngựa đó.” Cửu Đầu Nãi Nãi đột nhiên nói.
Triển Chiêu hỏi: “Chính là con ngựa bị tình nghi là giết lang trung kia sao?”
Cửu Đầu Nãi Nãi cười lớn, nói: “Con ngựa đó ta đã gặp qua mấy lần rồi, khá thông minh, ta cũng hiểu được tại sao tiều phu kia lại nói vó chân của nó đầy máu, ta cũng nhìn thấy rõ ràng.”
Mọi người có chút kinh hãi.
“Thật sự là nó có bốn cái vó màu đỏ rực.” Cửu Đầu Nãi Nãi lắc đầu một cái, nói: “Nhưng có vẻ đó không phải là máu mà là lớp lông đỏ trên chân của nó, ngay cả cái đuôi của nó cũng có màu đỏ rực, toàn thân lại đen nhánh…..”
“Trên chân ngựa có lông đỏ sao?” Âu Dương Thiếu Chinh trợn to hai mắt: “Đó có phải là ….”
“Đạp Hỏa Kỳ Lân.” Triển Chiêu nói.
Tiểu Lương Tử tò mò: “Có gì khác với Hỏa Kỳ Lân sao?”
“Là họ hàng.” Lúc này có một lão đầu từ ngoài đi vào, còn cầm một chậu cỏ thật non đưa cho Công Tôn, hỏi: “Như vậy được không?”
Công Tôn nhìn một chút, gật đầu bỏ vào bên cạnh nai mẹ, thứ này là để cho nai mẹ ăn.
Nai mẹ ăn xong rồi, Công Tôn nhẹ nhàng sờ cổ nó, nó cũng rất nhu thuận, rõ ràng là nó biết là mọi người cứu nó. Nai con lúc này cũng bú no rồi, liền đến bên cạnh nai mẹ nằm, dựa đầu vào cổ nai mẹ, nhìn rất thân mật.
Người đi vào chính một đại thúc có râu quai nói, chính là Mã Si Nham Bật.
Nham Bật ngồi xuống, giải thích cho mọi người: “Kỳ Lân Mã chia thành nhiều loại, có Hỏa Kỳ Lân, Ngọc Kỳ Lân, Thanh Kỳ Lân, ba loại này đều thuần sắc. Ngoài ra còn có hai loại hỗn huyết, một loạt là Đạp Tuyết Kỳ Lân, một loại khác là Đạp Hỏa Kỳ Lân. Đạp Tuyết Kỳ Lân có lông ở chân, đuôi, có khi cả ở tai đều là màu trắng …. Mà Đạp Hỏa thì lại có màu đỏ. Kỳ Lân Mã tương đối hiếm, loại ngựa này thể trạng kiện mỹ, tính cách ôn hòa, ngoại hình không khác mấy so với Tảo Đa Đa, không có dữ như Trại Long Tước cũng không có lạnh lùng như Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, là một loại ngựa rất thích người, lại rất tò mò, đối với các loài vật khác cũng rất thân thiện ….”
“Nói cách khác, tiều phu kia nhìn thấy lông ngựa trên chân nó hiểu lầm là máu dính vào đi?” Triển Chiêu sờ cằm.
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Theo tính cách của Kỳ Lân Mã mà nói, nó không thể tấn công người.”
Nham Bật lại rất vững chắc khẳng định: “Tuyệt đối sẽ không!”
“Con ngựa đó không hề có vẻ sợ người.” Cửu Đầu sờ cằm: “Ta gặp nó mấy lần, hình như có vẻ rất tò mò nữa.”
“Mấy thất mã ta bị mất năm đó có một phẩm loại Đạp Hỏa Kỳ Lân cực tốt.” Nham Bật vừa nói đến đây lại cảm thấy đau lòng: “Con ngựa kia có thể là hậu nhân của nó đi.”
Công Tôn suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Thi thể của lang trung kia là địa táng hay hỏa táng?”
“Là đem chôn đi.” Phong Truyền Phong Hãn nói.
Công Tôn vỗ Triệu Phổ một cái: “Muốn đào ra!”
Triệu Phổ gật đầu với mấy ảnh vệ một cái, một Lão đầu Ma Cung đứng lên, nói: “Ta mang các ngươi đi.” Nói xong liền mang theo mấy ảnh vệ chạy ra ngoài. Triệt Địa Thử Hàn Chương cũng chạy theo, đào động hắn rất có kinh nghiệm a.
Bao Đại nhân hỏi Công Tôn: “Tiên sinh cảm thấy khả nghi?”
“Ừm!” Công Tôn gật đầu một cái: “Ta có chút nghi ngờ, chỉ cần kiểm tra thi thể kia một chút là có thể biết được! Nếu như suy nghĩ của ta đúng, như vậy hung thủ giết Hoàng lang trung cùng người tập kích con ngựa kia khiến nai mẹ này bị thương có thể là một người.”
“Nói cách khác ….” Tất cả mọi người nhìn Công Tôn: “Con ngựa ăn cỏ trên sườn núi hôm nay chính là con Đạp Hỏa Kỳ Lân mà tiều phu nhìn thấy trước kia sao?”
Công Tôn gật đầu: “Phải.”
Bình luận truyện