Long Đồ Án
Quyển 13 - Chương 378: Cung u liên
Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa đứng trên đầu tường hậu viện phường điêu, vừa mới nhìn thoáng qua vào bên trong đã biết tình hình khó lường rồi.
Nhưng mà, đúng lúc hai người định rút lui thì Ngô Nhất Họa đột nhiên lại kéo Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu bị hắn kéo lên phía trên…. Cùng lúc đó, chẳng biết có phải bọn họ làm động cơ quan không mà bốn phương tám hướng đều xuất hiện những điểm đen chằng chịt phóng thẳng về phía hắn và Ngô Nhất Họa. Chỉ trong nháy mắt Triển Chiêu cũng đã thấy được là vô số ám tiễn hoặc ám khí gì đó.
Tốc độ của vật kia cực nhanh, ngay khi Triển Chiêu định rút kiếm ra, Ngô Nhất Họa đã tới một câu: “Đi!”
Triển Chiêu theo bản năng thu kiếm lại, rất nghe lời mà vận khinh công bay thẳng lên trên…. Hắn dựa vào khinh công siêu cường để giữ mình lơ lững giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống xem. Thực ra hắn cũng không hề lo lắng vì hắn biết rõ Ngô Nhất Họa muốn làm gì, hoặc nên nói là… có thể làm gì!
Lúc này lại thấy cây quạt trong tay Ngô Nhất Họa quét ngang một vòng… Nội lực tán ra theo từng que nan quạt, ngay sau đó, Triển Chiêu liền thấy những điểm đen kia hóa ra lại là những mũi tên bị đánh bay sang hướng khác – Qủa nhiên là ám tiễn không sai!
Ngô Nhất Họa lại dùng cả hai tay tẽ cây quạt sang hai bên, thanh nan quạt sắt liền cứ thế chồng lên nhau tạo thành một cây trường côn mỏng như đũa trúc. Bệnh Thư Sinh đột nhiên đẩy cây trường côn về phía trước…. “vút” một tiếng vang lên, gậy trúc bị uốn cong, một sợi dây cung mỏng như sợi tóc được bắn ra, ngay lập tức biến thành một cây cung sắt đang lên dây sẵn sàng.
Tay phải Ngô Nhất Họa giữ cung, ống tay áo trái vung lên, từ trong ống tay hình như đang kẹp mẫy vũ tiễn, có điều mắt thường không hề nhìn thấy.
Từ trên không trung, Bệnh Thư Sinh quay người lại, tay bắt đầu giương cung, bắn thẳng về bốn phía xung quang với vận tốc mà mắt thường không cách nào nhìn thấy nổi.
Triển Chiêu nhướng cao hai hàng lông mày – Không phải chứ? Tới thật à?
Tiếp đó, xung quanh vang liên tiếng nổ, chỉ trong nháy mắt bụi bay mù mịt.
Ngô Nhất Họa vừa thu lại cây cung màu đen ấy, kéo Triển Chiêu lên đỉnh một tòa lầu cao hơn.
Triển Chiêu trợn mắt há mồm mà nhìn phía dưới lầu, khu phố bốn xung quanh đã sụp hết cả, tạo thành một cái miệng giếng, toàn bộ nhà cửa ở huyện Nhạc Lâm này gần như đều sụp cả.
Triển Chiêu há to miệng nhìn Ngô Nhất Họa – Làm sập nhà người ta! Nhớ phải đền tiền đó!
Chờ cho đến khi bụi đất tán đi, Triển Chiêu lại nhíu mày…. Từ bên trong đống phế tích xuất hiện rất nhiều người đang đứng đó, trong tay những người này đều cầm ám khí. Có vẻ như những điểm đen vừa mới bắn về phía họ ban nãy là do những người này bắn ra, thảo nào chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện nhiều như vậy.
Triển Chiêu nhíu mày, hạ giọng hỏi Ngô Nhất Họa: “Những người này…”
Đôi hàng lông mày của Ngô Nhất Họa nhướng cao: “Biết tại sao hai tiểu tử kia có chạy cũng không thoát chưa?”
Triển Chiêu mở to mắt nhìn.
Ngô Nhất Họa thản nhiên nói: “Không có hung thủ, là bởi vì cả huyện này đều là hung thủ, cũng không cần người theo dõi, là vì cả huyện này đều là đồng lõa của nhau.”
…
Lúc này, lão đầu cầm tẩu thuốc ban nãy đi ra từ trong phường điêu khắc.
Hắn ngẩng mặt lên nhìn Ngô Nhất Họa và Triển Chiêu trên nóc nhà một chút, đôi mắt dừng lại trên thân cây cung màu đen trong tay Ngô Nhất Họa.
Một lúc lâu sau, hắn vẻ mặt không đổi đưa tẩu thuốc lên miệng rít hai hơi, sau đó nhả ra một vòng khói màu vàng. Lão đầu kia cười lạnh, nói: “À…. Thì ra có cao thủ như vậy tới đây.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, không thể liên hệ người bên dưới kia với bất cứ nhân sĩ giang hồ nào, nhưng mà… hắn cũng thử cảm nhận công lực của đối phương một chút, biết được công lực của lão đầu này cao hơn mình, may mà hôm này có dẫn theo Ngô Nhất Họa nữa, nếu không trải qua trận mưa ám khí ban nãy có khi bản thân mình cũng trúng chiêu rồi.
Ngô Nhất Họa nhẹ nhàng vung tay lên một cái… cây cung kia lập tức biến thành cây quạt cổ màu đen đang phe phẩy trên tay Bệnh Thư Sinh, nhìn hắn lúc này cực kỳ bình thường khiêm tốn.
Lão đầu cười lạnh một tiếng: “Thì ra là Bệnh Thư Sinh đại giá quang lâm.”
Ngô Nhất Họa phe phẩy cây quạt mà nhẹ nhàng tới một câu: “Xem ra huyện Nhạc Lâm này cũng không phải chỉ là một nơi nhỏ bé bình thường như người ta vẫn nghĩ đi…”
Triển Chiêu vẫn đứng bên cạnh Ngô Nhất Họa, theo bản năng mà nhìn hắn một cái, lại nhìn cái đống phế tích dưới kia. Có thể đã lâu lắm rồi hắn chưa từng thấy Ngô Nhất Họa đánh nhau thực sự, cùng lắm cũng chỉ thấy cái dáng vẻ lười biếng của hắn, suốt ngày ôm ôm cọ cọ mình mà thôi, nay đột nhiên thấy hắn nghiêm túc như vậy, có chút không quen lắm.
Trong Ma Cung tập hợp đông đạo các bậc cao thủ, thế ngoại cao nhân, ngoại trừ người có võ công tối cao đến không thể cao hơn được nữa là Ân Hậu ra, thì những người lợi hại nhất chính là Thập Đại cao thủ.
Thập Đại cao thủ Ma Cung tiếng tăm lẫy lừng, mỗi người chỉ tùy tiện đánh thôi đã có thể đánh bay vài bậc võ lâm chí tôn giang hồ rồi. Mà mỗi một người trong số Thập Đại cao thủ này đều có đặc điểm rõ ràng, đặc biệt là khí tràng quá mạnh. Thế nhưng, xoay đi xoay lại, vị được công nhận là người đứng đầu Thập Đại cao thủ, Bệnh Thư Sinh Ngô Nhất Họa này nhìn qua lại chính là người tầm thường nhất.
Tình cảm của Triển Chiêu với Ngô Nhất Họa rất sâu đậm, bởi vì từ khi còn nhỏ xíu hắn đã nhớ rất kỹ, có một thư sinh trông rất tuấn tú, nhưng có vẻ cũng rất ốm yếu luôn trốn ở xa xa, lén lút nhìn hắn, lúc nào cũng như cái bóng vậy.
Khí lớn hơn một chút, Triển Chiêu liền đuổi theo hắn khắp nơi, cuối cùng cũng bắt được thư sinh “lén lút” kia.
Sau đó Triển Chiêu mới biết được, có người nói rằng Ngô Nhất Họa rất cao mệnh, vận khí lại cực kém, được mệnh danh là “Họa Thư Sinh”, những người gần gũi với hắn đa số đều không có được kết quả tốt đẹp gì. Triển Chiêu là cháu ngoại duy nhất của Ân Hậu, cũng là hậu nhân duy nhất của Ma Cung, chẳng may gặp xui xẻo gì thì rất phiền toái, cho nên Ngô Nhất Họa chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám đến gần, rất sợ sẽ mang vận rủi đến cho Triển Chiêu.
Lại chẳng ngờ sau đó, Ngô Nhất Họa lại bị Triển Chiêu đuổi theo tóm lấy. Lúc đó tuổi Triển Chiêu còn quá nhỏ, cũng chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết là tất cả mọi người thích hắn, chỉ có thúc thúc này là “không thích” hắn, luôn trốn hắn. Cho nên bình thường thỉnh thoảng Ngô Nhất Họa lại cảm thấy có người giữ chặt vạt áo hắn. Quay lại nhìn xem thì thấy một bé con chỉ cao đến đầu gối hắn đang ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt đá mèo mở to hết cỡ, hai tay thì giang ra muốn hắn ôm một cái.
Bình thường đều là Ngô Nhất Họa sợ hãi xoay người chạy mất, Triển Chiêu thì nhất định đuổi theo phía sau, đuổi từ đỉnh núi Ma Cung cho đến tận chân núi, lại đuổi từ chân núi lên đến đỉnh núi, cứ thế đuổi theo một ngày một đêm. Ngô Nhất Họa thì sợ hắn bị ngã cho nên không dám chạy quá nhanh, cho nên…. Ngày nào ở Ma Cung cũng diễn đi diễn lại tiết mục này. Sở dĩ khinh công của Triển Chiêu giỏi như thế, phần nào cũng có liên quan đến trận chiến truy đuổi này, hơn nữa dù sao thì căn cơ của hắn cũng rất vững. Qúa trình truy đuổi diễn ra liên tục từ khi Triển Chiêu ba tuổi cho đến khi hắn được năm tuổi, cho đến khi Ngô Nhất Họa phát hiện ra, hình như Triển Chiêu hoàn toàn có thể hóa giải vận xui trên người hắn. Vì vậy, quá trình sau đó lại hoàn toàn ngược lại, dần dần biến thành Triển Chiêu cứ chạy còn Ngô Nhất Họa cứ thấy hắn là nhảy bổ lên.
Khi Triển Chiêu còn nhỏ, có một thời gian rất dài hắn đều nghĩ là Ngô Nhất Họa không có võ công. Cũng không có gì lạ, Ngô Nhất Họa luôn mang đến cho người khác cảm giác ban đầu là từ khí chất đến thân thể đều không khác Công Tôn là mấy. Mà so ra, Công Tôn còn có vẻ hung hãn và khôn khéo hơn một chút, còn Ngô Nhất Họa chỉ như một thư sinh ốm yếu bệnh tật mà thôi.
Lúc Triển Chiêu khoảng mười tuổi, có một lần xuống núi chơi cùng Hồng Cửu Nương và Ngô Nhất Họa, đột nhiên đụng phải kẻ thù của Hồng Cửu Nương… Triển Chiêu nhớ rõ có đến mấy trăm người bao vây bọn họ, nhưng mà Cửu Nương còn chưa cần phải ra tay thì Ngô Nhất Họa đã dùng cây cung biến từ cây quạt đánh gục cả đám đó rồi.
Ban đầu Triển Chiêu còn nghĩ cây quạt mỏng tang Ngô Nhất Họa mang theo bên mình là một cây quạt giấy màu đen mà thôi, nhưng sau khi cẩn thận nghiên cứu kỹ thì phạt hiện ra đó là một cây quạt sắt mỏng manh nhưng lại rất cứng rắn. Cây quạt này nhìn vậy nhưng đừng xem thường nó, lai lịch của nó không nhỏ chút nào. Cây quạt được làm từ nguyên liệu vàng đen, nghe nói là độc nhất vô nhị cực kỳ hiếm thấy, cả thiên hạ cũng chỉ có một miếng nhỏ như vậy mà thôi, cho nên mới nói cây quạt này cũng là độc nhất, không thể tìm được cái thứ hai.
Thứ mà Ngô Nhất Họa dùng cung sắt bắn ra cũng không phải vũ tiễn, không phải ám khí, mà chính là nội lực. Bệnh Thư Sinh có một năng lực thần kỳ, có thể biến nội lực vô hình tụ thành binh khí hữu hình, nhưng lúc đả thương người lại là vô hình, võ công vô cùng bí hiểm lại còn mang theo chút tiêu sái nhã nhặn.
Mặt khác ngoại trừ dạy cho Triển Chiêu chút công phu ra thì điều mà Ngô Nhất Họa ảnh hưởng đến Triển Chiêu nhất chính là tính cách.
Một mặt nào đó mà nói, tính cách ôn hòa này của Triển Chiêu không hề giống Ân Hậu quái gở, Ân Lan Từ nóng nảy hay Triển Thiên Hành chính trực lại có chút truyền thống, nghe nói là khá giống với bà ngoại đã qua đời của hắn. Nhưng mà… Để có thể hoàn thiện được ít nhiều cũng là công lao của Ngô Nhất Họa.
Ma Cung có nhiều võ nhân ít văn nhân, Ngô Nhất Họa là người dậy Triển Chiêu học chữ nghĩa, lại dạy hắn cách ứng xử bên ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện mà Triển Chiêu nhìn thấy nhiều nhất chính là có người đến tận cửa đòi báo thù. Bất luận hắn đi ra ngoài cùng với vị Ma Đầu nào, đều gặp được đù loại kẻ thù. Triển Chiêu nhớ kỹ, khi nhỏ hắn đã hỏi rất nhiều người xem những người đó đến đây làm gì vậy. Những Ma Đầu Ma Cung hầu như chỉ qua quýt trả lời, còn bảo hắn đừng để ý, có người còn dạy hắn làm sao để chơi đùa người khác, chỉ có Ngô Nhất Họa dạy cho hắn một đạo lý.
Lúc đó Ngô Nhất Họa hỏi Triển Chiêu: “Những người đó có đáng ghét không?”
Triển Chiêu gật đầu: “Đáng ghét.”
Ngô Nhất Họa vỗ vỗ đầu hắn, nói: “Cho nên đừng làm như bọn họ, con muốn người khác đối xử với mình thế nào thì hãy đối xử với người khác như vậy đi.”
Cho nên, từ đó Triển Chiêu cũng hiểu được đạo lý “hành thiện giúp người”, hơn nữa bản tính hắn vốn ôn nhuận thiện lương cho nên mới có thể lớn lên như vậy, trở thành Triển Chiêu được người gặp người yêu.
Đương nhiên, nếu như Ngô Nhất Họa chỉ là môt thư sinh võ công cao cường tính cách ôn nhuận thì đã không thể trở thành một thành viên của Ma Cung được. Triển Chiêu nhớ rõ Hồng Cửu Nương từng nói với hắn, mỗi người đều có một mặt không muốn cho người ta biết, Ngô Nhất Họa có mặt ôn hòa, nhưng cũng có mặt khiến cho người ta không dám đắc tội, nếu như ép buộc tên đó, hắn sẽ vô cùng đáng sợ cho xem. Có điều cho đến tận bây giờ, Triển Chiêu vẫn chưa từng thấy một Ngô Nhất Họa khiến cho cả Ân Hậu cũng phải đau đầu vì “khống chế không nổi” như trong truyền thuyết kia.
Lúc này Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa đứng trên nóc nhà, ở phía dưới lại đang tập trung rất nhiều người, hầu như mỗi cửa hàng đều có người đi ra, trong tay đều cầm những ám khí đặc biệt – Ống trúc.
Triển Chiêu có chút khó hiểu – Huyện Nhạc Lâm này chỉ là một huyện bình thường mà thôi, vì sao tất cả mọi người đều cầm vũ khí tập kích bọn họ chứ?
Lúc này, Triển Chiêu để ý thấy Vương Lỗi cũng chạy ra, hắn trốn sau cửa lo lắng nhìn bọn họ, nhưng lại có vẻ không dám lên tiếng.
Trong đầu Triển Chiêu nhanh chóng xẹt qua một ý nghĩ, hắn nhìn lướt qua những công tượng bên dưới, bắt đầu nghi ngờ – Những người này thực sự là cư dân Nhạc Lâm sao?
Triển Chiêu lại nghĩ đến lúc nãy ăn cơm, Ngô Nhất Họa có lầm bầm một câu – Hình như huyện Nhạc Lâm tiêu điều hơn trước kia.
…
Lúc này Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đang trốn sau giả sơn trong Ngũ phủ, hai người vốn đang chuyên tâm nghe tiếng “cót két” kia thì lại nghe thấy tiếng nổ từ bên ngoài truyền đến.
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ.
Thiên Tôn mở to mắt nhìn, mà lúc này tiếng cót két kia cũng đã ngừng lại rồi.
Ngay lập tức, tiếng bước chân truyền đến phá tan bầu không khí đang an tĩnh.
“Lão gia! Lão gia!”
Bạch Ngọc Đường nghe giọng nói thì nhận ra là của quản gia kia.
Quản gia vội vã chạy vào: “Xảy ra chuyện ở Mộc Hành Nhai rồi.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy Thiên Tôn đang nhíu mày với hắn – Có thể là Triển Tiểu Miêu và Bệnh Bao bạ lộ rồi.
Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng, không biết huyện Nhạc Lâm này có bao nhiêu cao thủ, nghe tiếng động như vậy…. Ít nhất… cũng phải sập một con phố, không biết Triển Chiêu có sao không…
Bạch Ngọc Đường vừa phân tâm một cái đã thấy Thiên Tôn ở trước mặt mình đang lắc đầu, có vẻ rất bất đắc dĩ.
Bạch Ngọc Đường cũng nhận ra – Vừa nãy quên khống chế khí tức.
Cùng lúc đó, một trận kình phong đằng sau đánh tới.
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, tay sau vừa mới rút Vân Trung Đao lên một chút thì một cỗ nội kình đã đánh vào đao rồi.
Bạch Ngọc Đường vừa thu đao lại liền cảm nhận được nguồn nội kình tán loạn…. Đồng thời, ngọn giả sơn trước mắt cũng vỡ vụn, đổ xuống.
Cảnh tượng phía sau giả sơn rốt cuộc cũng hiện ra rõ ràng trước mắt Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia cuối cùng cũng biết, rốt cuộc cái gì khiến mấy tiếng “cót két” vang lên rồi.
Thì ra phía sau giả sơn có một cái xe lăn, mà trên xe lăn có một – Người gỗ đang ngồi.
Đôi hàng lông mày của Bạch Ngọc Đường nhịn không được phải nhíu lại, đúng lúc hắn định nhìn kỹ xem “Người gỗ” kia là cái gì thì Thiên Tôn bỗng nhiên kéo tay hắn một cái, tung người nhảy lên không trung…
Không những vậy, có một cỗ nội kình vô cùng quỷ dị từ mặt đất đánh thẳng về phía họ.
Bạch Ngọc Đường hơi khiếp sợ, đây là công phu gì.
Thiên Tôn hơi phất tay một cái, cỗ nội kình đuổi theo họ phía sau bị đóng băng trong nháy mắt… thành một cột băng.
Chờ đến lúc Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường rơi xuống đỉnh tòa lầu cao nhất, Thiên Tôn lại nhẹ nhàng phất tay… Một làn gió mang đầy hàn khí quét qua xung quanh… tạo thành vô số mảnh băng xung quanh, lay động mấy cái trên không trung rồi rơi lả tả xuống đất, toàn bộ mặt đất nháy mắt đã đầy ắp quang hoa…
Bạch Ngọc Đường thấy từ những cửa hàng xung quanh có rất nhiều người đi ra, nhìn qua chỉ giống như những hộ dân bình thường, nhưng trên mặt lại tràn đầy ác ý. Trong tay mỗi người họ đều cầm một vật giống như ống trúc.
Lúc Bạch Ngọc Đường còn đang nghiên cứu xem đó là thứ gì thì lại thấy những người kia đột nhiên giơ ống trúc lên.
Thiên Tôn sờ cằm: “Thứ này nhìn quen mắt quá, có phải ta đã gặp ở đâu rồi không a.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, vừa định hé miệng thì Thiên Tôn đã vỗ tay mà “A” một tiếng, hẳn là đã nhớ ra cái gì. Nhưng mà đúng lúc này, đám người kia đã phóng về phía họ vô số “điểm đen”.
“Cẩn thận.” Lúc Bạch Ngọc Đường ý thức được những điể đen kia là ám khí thì đã nghe Thiên Tôn nói một câu: “Oa! Hôm nay tâm tình Bệnh Bao không tệ nhỉ.”
Bạch Ngọc Đường còn đang mờ mịt thì đã bị Thiên Tôn kéo bay lên không trung rồi, đồng thời, căn nhà dưới chân bọn họ cũng sập luôn.
Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn rơi xuống đỉnh một lầu cao khác, vừa mới rơi xuống nóc nhà thì Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa cũng đã đến bên người rồi.
Thiên Tôn nhìn cây cung trên tay Ngô Nhất Họa, reo lên: “Ai nha, U U, lâu quá không gặp rồi.”
Ngô Nhất Họa có vẻ rất bất đắc dĩ với cái tên gọi này.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – U U à?
Triển Chiêu tủm tỉm – Lát nữa giải thích cho ngươi.
Lúc này càng có nhiều người cầm “ống trúc” đứng lên.
Thiên Tôn hơi nheo mắt lại: “Ái chà, gần Ma Cung mà lại có đám người thế này ẩn nấp sao…. Lần này đúng là thu hoạch bất ngờ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, hoàn toàn không hiểu Thiên Tôn nói cái gì, hình như những chuyện trước mắt vượt qua hiểu biết của hai người họ thì phải.
Khi những người đó tràn tới cũng là lúc Ngô Nhất Họa nhảy lên…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng định đi hỗ trợ, nhưng Thiên Tôn lại nhẹ nhàng vung tay chặn lại: “Người lớn đánh nhau, trẻ con không được gây rối.”
Khóe miệng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bản năng co giật kịch liệt – Thật tổn thương lòng tự trọng quá, sớm muộn gì cũng được một trăm tuổi cho xem.
Mà lúc này trên đỉnh Ma Sơn, trên một khán đài cao nhất Ma Cung, rất nhiều người đang tụ tập.
Hồng Cửu Nương kéo váy nhón chân, Lam Hồ Ly bám vào mái che nhìn về phía huyện Nhạc Lâm thì thấy từ xa bụi tung mù mịt.
“Ai cha…” Cửu Nương kinh ngạc: “Tên nào chọc giận Bệnh Bao vậy?”
Ân Hậu cũng khoanh tay tới xem náo nhiệt: “Đụng phải cao thù gì mà ngay cả U U cũng lấy ra dùng vậy? Đã không thấy nó bao lâu rồi….”
Triệu Phổ tò mò chạy tới hỏi: “U U gì ạ?”
Ân Hậu suy nghĩ một lát, quay qua hỏi Ân Lan Từ: “Cái tên dài cả chuỗi đó gọi là gì nhỉ…”
Ân Lan Từ nhìn trời: “Minh Bất Phàn Tâm Di Triệt Ma Lam U Liên Cung.”
Ân Hậu nhướng mày: “Qủa nhiên, cái tên khiến người ta cả đời cũng không nhớ nổi.”
Tiểu Tứ Tử ngồi trên tay Triệu Phổ, hiếu kỳ hỏi: “Cửu Cửu, đó là cung gì vậy?”
Triệu Phổ vuốt cằm lẩm bẩm: “Là Thiên hạ đệ nhất cung, từ xưa đến nay có rất nhiều người giỏi dùng cung, nhưng một khi U Liên Cung vừa xuất hiện là không ai dám tranh nữa… Người này không phải thư sinh, mà là…”
Triệu Phổ còn chưa có dứt lời đã thấy chúng lão Ma Cung dựng thẳng ngón tay mà “xuỵt” hắn.
Triệu Phổ ngầm hiểu, nghĩ đến thân phận Ân Hậu rồi thì hoàn toàn có thể đoán ra thân phận của Ngô Nhất Họa.
Cửu Vương gia lại lần nữa cảm khái – Ma Cung chẳng phải nơi tầm thường mà.
Âu Dương Thiếu Chinh nhếch mày lắc đầu: “A nha, đáng tiếc đã đuổi Kiều Quảng đi mất rồi, tên bà tám kia mà biết thần tượng của hắn ở đây, lúc này nhất định quỳ lạy cho xem…”
Tuy rằng Công Tôn không hiểu mọi người đang nói cái gì, nhưng hắn có thể nghe ra một chuỗi từ “Minh Bất Phàn Tâm Di Triệt Ma Lam” mà Ân Lan Từ nói ra kia chính là tiếng Phạn, một cách nói của Phật gia, có nghĩa là “Kỳ tích không có gì sánh được”, mà “U Liên” trong truyền thuyết của Phật gia lại là một loại sen ẩn hình, vô hình vô sắc nhưng lại có hương thơm lạ lùng, khi dính phải nước còn có đốm sáng màu xanh.
Trong thời loạn thế Mạt Đường, xuất hiện rất nhiều danh tướng, tất cả đều sáng chói như “Lưu Tinh”, Công Tôn đã đọc qua một số binh thư dã sử có ghi chép về một “Lưu Tinh” như vậy – Một Nho Tướng U Liên Cung, tay cầm một cây cung vô hình bắn ra mũi tên vô hình, chính là một vị Chiếu tướng thường thắng tuấn lãng…. Thư sinh văn nhược có ngoại hình tuấn mỹ.
Công Tôn đột nhiên nhớ đến Hữu Tướng quân Long Kiều Quảng dưới trướng của Triệu Phổ cũng thiện dùng cung tiễn. Mỗi một người trong bốn vị Danh tướng của Triệu gia quân đều có cờ cùng kí hiệu của riêng mình. Mà trên huy hiệu của Long Kiều Quảng chính là hình một đóa hoa sen màu xanh đen, như ẩn như hiện.
Cùng sử dụng cung tên, trên mu bàn tay vị cao thủ trẻ tuổi ít nói bên cạnh Bát Vương gia, Đa La kia cũng có xăm hình một nửa đóa xen màu xanh. Tiểu Tứ Tử từng hỏi Đa La, tại sao lại chỉ xăm có một nửa hình thôi, có phải vì lúc xăm đau quá nên chưa xăm hết hay không. Đa La cười nói cho biết – Đây là một truyền thuyết, chính là tượng trưng cho Vị Thần Cung tiễn.
Nhưng mà, đúng lúc hai người định rút lui thì Ngô Nhất Họa đột nhiên lại kéo Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu bị hắn kéo lên phía trên…. Cùng lúc đó, chẳng biết có phải bọn họ làm động cơ quan không mà bốn phương tám hướng đều xuất hiện những điểm đen chằng chịt phóng thẳng về phía hắn và Ngô Nhất Họa. Chỉ trong nháy mắt Triển Chiêu cũng đã thấy được là vô số ám tiễn hoặc ám khí gì đó.
Tốc độ của vật kia cực nhanh, ngay khi Triển Chiêu định rút kiếm ra, Ngô Nhất Họa đã tới một câu: “Đi!”
Triển Chiêu theo bản năng thu kiếm lại, rất nghe lời mà vận khinh công bay thẳng lên trên…. Hắn dựa vào khinh công siêu cường để giữ mình lơ lững giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống xem. Thực ra hắn cũng không hề lo lắng vì hắn biết rõ Ngô Nhất Họa muốn làm gì, hoặc nên nói là… có thể làm gì!
Lúc này lại thấy cây quạt trong tay Ngô Nhất Họa quét ngang một vòng… Nội lực tán ra theo từng que nan quạt, ngay sau đó, Triển Chiêu liền thấy những điểm đen kia hóa ra lại là những mũi tên bị đánh bay sang hướng khác – Qủa nhiên là ám tiễn không sai!
Ngô Nhất Họa lại dùng cả hai tay tẽ cây quạt sang hai bên, thanh nan quạt sắt liền cứ thế chồng lên nhau tạo thành một cây trường côn mỏng như đũa trúc. Bệnh Thư Sinh đột nhiên đẩy cây trường côn về phía trước…. “vút” một tiếng vang lên, gậy trúc bị uốn cong, một sợi dây cung mỏng như sợi tóc được bắn ra, ngay lập tức biến thành một cây cung sắt đang lên dây sẵn sàng.
Tay phải Ngô Nhất Họa giữ cung, ống tay áo trái vung lên, từ trong ống tay hình như đang kẹp mẫy vũ tiễn, có điều mắt thường không hề nhìn thấy.
Từ trên không trung, Bệnh Thư Sinh quay người lại, tay bắt đầu giương cung, bắn thẳng về bốn phía xung quang với vận tốc mà mắt thường không cách nào nhìn thấy nổi.
Triển Chiêu nhướng cao hai hàng lông mày – Không phải chứ? Tới thật à?
Tiếp đó, xung quanh vang liên tiếng nổ, chỉ trong nháy mắt bụi bay mù mịt.
Ngô Nhất Họa vừa thu lại cây cung màu đen ấy, kéo Triển Chiêu lên đỉnh một tòa lầu cao hơn.
Triển Chiêu trợn mắt há mồm mà nhìn phía dưới lầu, khu phố bốn xung quanh đã sụp hết cả, tạo thành một cái miệng giếng, toàn bộ nhà cửa ở huyện Nhạc Lâm này gần như đều sụp cả.
Triển Chiêu há to miệng nhìn Ngô Nhất Họa – Làm sập nhà người ta! Nhớ phải đền tiền đó!
Chờ cho đến khi bụi đất tán đi, Triển Chiêu lại nhíu mày…. Từ bên trong đống phế tích xuất hiện rất nhiều người đang đứng đó, trong tay những người này đều cầm ám khí. Có vẻ như những điểm đen vừa mới bắn về phía họ ban nãy là do những người này bắn ra, thảo nào chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện nhiều như vậy.
Triển Chiêu nhíu mày, hạ giọng hỏi Ngô Nhất Họa: “Những người này…”
Đôi hàng lông mày của Ngô Nhất Họa nhướng cao: “Biết tại sao hai tiểu tử kia có chạy cũng không thoát chưa?”
Triển Chiêu mở to mắt nhìn.
Ngô Nhất Họa thản nhiên nói: “Không có hung thủ, là bởi vì cả huyện này đều là hung thủ, cũng không cần người theo dõi, là vì cả huyện này đều là đồng lõa của nhau.”
…
Lúc này, lão đầu cầm tẩu thuốc ban nãy đi ra từ trong phường điêu khắc.
Hắn ngẩng mặt lên nhìn Ngô Nhất Họa và Triển Chiêu trên nóc nhà một chút, đôi mắt dừng lại trên thân cây cung màu đen trong tay Ngô Nhất Họa.
Một lúc lâu sau, hắn vẻ mặt không đổi đưa tẩu thuốc lên miệng rít hai hơi, sau đó nhả ra một vòng khói màu vàng. Lão đầu kia cười lạnh, nói: “À…. Thì ra có cao thủ như vậy tới đây.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, không thể liên hệ người bên dưới kia với bất cứ nhân sĩ giang hồ nào, nhưng mà… hắn cũng thử cảm nhận công lực của đối phương một chút, biết được công lực của lão đầu này cao hơn mình, may mà hôm này có dẫn theo Ngô Nhất Họa nữa, nếu không trải qua trận mưa ám khí ban nãy có khi bản thân mình cũng trúng chiêu rồi.
Ngô Nhất Họa nhẹ nhàng vung tay lên một cái… cây cung kia lập tức biến thành cây quạt cổ màu đen đang phe phẩy trên tay Bệnh Thư Sinh, nhìn hắn lúc này cực kỳ bình thường khiêm tốn.
Lão đầu cười lạnh một tiếng: “Thì ra là Bệnh Thư Sinh đại giá quang lâm.”
Ngô Nhất Họa phe phẩy cây quạt mà nhẹ nhàng tới một câu: “Xem ra huyện Nhạc Lâm này cũng không phải chỉ là một nơi nhỏ bé bình thường như người ta vẫn nghĩ đi…”
Triển Chiêu vẫn đứng bên cạnh Ngô Nhất Họa, theo bản năng mà nhìn hắn một cái, lại nhìn cái đống phế tích dưới kia. Có thể đã lâu lắm rồi hắn chưa từng thấy Ngô Nhất Họa đánh nhau thực sự, cùng lắm cũng chỉ thấy cái dáng vẻ lười biếng của hắn, suốt ngày ôm ôm cọ cọ mình mà thôi, nay đột nhiên thấy hắn nghiêm túc như vậy, có chút không quen lắm.
Trong Ma Cung tập hợp đông đạo các bậc cao thủ, thế ngoại cao nhân, ngoại trừ người có võ công tối cao đến không thể cao hơn được nữa là Ân Hậu ra, thì những người lợi hại nhất chính là Thập Đại cao thủ.
Thập Đại cao thủ Ma Cung tiếng tăm lẫy lừng, mỗi người chỉ tùy tiện đánh thôi đã có thể đánh bay vài bậc võ lâm chí tôn giang hồ rồi. Mà mỗi một người trong số Thập Đại cao thủ này đều có đặc điểm rõ ràng, đặc biệt là khí tràng quá mạnh. Thế nhưng, xoay đi xoay lại, vị được công nhận là người đứng đầu Thập Đại cao thủ, Bệnh Thư Sinh Ngô Nhất Họa này nhìn qua lại chính là người tầm thường nhất.
Tình cảm của Triển Chiêu với Ngô Nhất Họa rất sâu đậm, bởi vì từ khi còn nhỏ xíu hắn đã nhớ rất kỹ, có một thư sinh trông rất tuấn tú, nhưng có vẻ cũng rất ốm yếu luôn trốn ở xa xa, lén lút nhìn hắn, lúc nào cũng như cái bóng vậy.
Khí lớn hơn một chút, Triển Chiêu liền đuổi theo hắn khắp nơi, cuối cùng cũng bắt được thư sinh “lén lút” kia.
Sau đó Triển Chiêu mới biết được, có người nói rằng Ngô Nhất Họa rất cao mệnh, vận khí lại cực kém, được mệnh danh là “Họa Thư Sinh”, những người gần gũi với hắn đa số đều không có được kết quả tốt đẹp gì. Triển Chiêu là cháu ngoại duy nhất của Ân Hậu, cũng là hậu nhân duy nhất của Ma Cung, chẳng may gặp xui xẻo gì thì rất phiền toái, cho nên Ngô Nhất Họa chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám đến gần, rất sợ sẽ mang vận rủi đến cho Triển Chiêu.
Lại chẳng ngờ sau đó, Ngô Nhất Họa lại bị Triển Chiêu đuổi theo tóm lấy. Lúc đó tuổi Triển Chiêu còn quá nhỏ, cũng chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết là tất cả mọi người thích hắn, chỉ có thúc thúc này là “không thích” hắn, luôn trốn hắn. Cho nên bình thường thỉnh thoảng Ngô Nhất Họa lại cảm thấy có người giữ chặt vạt áo hắn. Quay lại nhìn xem thì thấy một bé con chỉ cao đến đầu gối hắn đang ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt đá mèo mở to hết cỡ, hai tay thì giang ra muốn hắn ôm một cái.
Bình thường đều là Ngô Nhất Họa sợ hãi xoay người chạy mất, Triển Chiêu thì nhất định đuổi theo phía sau, đuổi từ đỉnh núi Ma Cung cho đến tận chân núi, lại đuổi từ chân núi lên đến đỉnh núi, cứ thế đuổi theo một ngày một đêm. Ngô Nhất Họa thì sợ hắn bị ngã cho nên không dám chạy quá nhanh, cho nên…. Ngày nào ở Ma Cung cũng diễn đi diễn lại tiết mục này. Sở dĩ khinh công của Triển Chiêu giỏi như thế, phần nào cũng có liên quan đến trận chiến truy đuổi này, hơn nữa dù sao thì căn cơ của hắn cũng rất vững. Qúa trình truy đuổi diễn ra liên tục từ khi Triển Chiêu ba tuổi cho đến khi hắn được năm tuổi, cho đến khi Ngô Nhất Họa phát hiện ra, hình như Triển Chiêu hoàn toàn có thể hóa giải vận xui trên người hắn. Vì vậy, quá trình sau đó lại hoàn toàn ngược lại, dần dần biến thành Triển Chiêu cứ chạy còn Ngô Nhất Họa cứ thấy hắn là nhảy bổ lên.
Khi Triển Chiêu còn nhỏ, có một thời gian rất dài hắn đều nghĩ là Ngô Nhất Họa không có võ công. Cũng không có gì lạ, Ngô Nhất Họa luôn mang đến cho người khác cảm giác ban đầu là từ khí chất đến thân thể đều không khác Công Tôn là mấy. Mà so ra, Công Tôn còn có vẻ hung hãn và khôn khéo hơn một chút, còn Ngô Nhất Họa chỉ như một thư sinh ốm yếu bệnh tật mà thôi.
Lúc Triển Chiêu khoảng mười tuổi, có một lần xuống núi chơi cùng Hồng Cửu Nương và Ngô Nhất Họa, đột nhiên đụng phải kẻ thù của Hồng Cửu Nương… Triển Chiêu nhớ rõ có đến mấy trăm người bao vây bọn họ, nhưng mà Cửu Nương còn chưa cần phải ra tay thì Ngô Nhất Họa đã dùng cây cung biến từ cây quạt đánh gục cả đám đó rồi.
Ban đầu Triển Chiêu còn nghĩ cây quạt mỏng tang Ngô Nhất Họa mang theo bên mình là một cây quạt giấy màu đen mà thôi, nhưng sau khi cẩn thận nghiên cứu kỹ thì phạt hiện ra đó là một cây quạt sắt mỏng manh nhưng lại rất cứng rắn. Cây quạt này nhìn vậy nhưng đừng xem thường nó, lai lịch của nó không nhỏ chút nào. Cây quạt được làm từ nguyên liệu vàng đen, nghe nói là độc nhất vô nhị cực kỳ hiếm thấy, cả thiên hạ cũng chỉ có một miếng nhỏ như vậy mà thôi, cho nên mới nói cây quạt này cũng là độc nhất, không thể tìm được cái thứ hai.
Thứ mà Ngô Nhất Họa dùng cung sắt bắn ra cũng không phải vũ tiễn, không phải ám khí, mà chính là nội lực. Bệnh Thư Sinh có một năng lực thần kỳ, có thể biến nội lực vô hình tụ thành binh khí hữu hình, nhưng lúc đả thương người lại là vô hình, võ công vô cùng bí hiểm lại còn mang theo chút tiêu sái nhã nhặn.
Mặt khác ngoại trừ dạy cho Triển Chiêu chút công phu ra thì điều mà Ngô Nhất Họa ảnh hưởng đến Triển Chiêu nhất chính là tính cách.
Một mặt nào đó mà nói, tính cách ôn hòa này của Triển Chiêu không hề giống Ân Hậu quái gở, Ân Lan Từ nóng nảy hay Triển Thiên Hành chính trực lại có chút truyền thống, nghe nói là khá giống với bà ngoại đã qua đời của hắn. Nhưng mà… Để có thể hoàn thiện được ít nhiều cũng là công lao của Ngô Nhất Họa.
Ma Cung có nhiều võ nhân ít văn nhân, Ngô Nhất Họa là người dậy Triển Chiêu học chữ nghĩa, lại dạy hắn cách ứng xử bên ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện mà Triển Chiêu nhìn thấy nhiều nhất chính là có người đến tận cửa đòi báo thù. Bất luận hắn đi ra ngoài cùng với vị Ma Đầu nào, đều gặp được đù loại kẻ thù. Triển Chiêu nhớ kỹ, khi nhỏ hắn đã hỏi rất nhiều người xem những người đó đến đây làm gì vậy. Những Ma Đầu Ma Cung hầu như chỉ qua quýt trả lời, còn bảo hắn đừng để ý, có người còn dạy hắn làm sao để chơi đùa người khác, chỉ có Ngô Nhất Họa dạy cho hắn một đạo lý.
Lúc đó Ngô Nhất Họa hỏi Triển Chiêu: “Những người đó có đáng ghét không?”
Triển Chiêu gật đầu: “Đáng ghét.”
Ngô Nhất Họa vỗ vỗ đầu hắn, nói: “Cho nên đừng làm như bọn họ, con muốn người khác đối xử với mình thế nào thì hãy đối xử với người khác như vậy đi.”
Cho nên, từ đó Triển Chiêu cũng hiểu được đạo lý “hành thiện giúp người”, hơn nữa bản tính hắn vốn ôn nhuận thiện lương cho nên mới có thể lớn lên như vậy, trở thành Triển Chiêu được người gặp người yêu.
Đương nhiên, nếu như Ngô Nhất Họa chỉ là môt thư sinh võ công cao cường tính cách ôn nhuận thì đã không thể trở thành một thành viên của Ma Cung được. Triển Chiêu nhớ rõ Hồng Cửu Nương từng nói với hắn, mỗi người đều có một mặt không muốn cho người ta biết, Ngô Nhất Họa có mặt ôn hòa, nhưng cũng có mặt khiến cho người ta không dám đắc tội, nếu như ép buộc tên đó, hắn sẽ vô cùng đáng sợ cho xem. Có điều cho đến tận bây giờ, Triển Chiêu vẫn chưa từng thấy một Ngô Nhất Họa khiến cho cả Ân Hậu cũng phải đau đầu vì “khống chế không nổi” như trong truyền thuyết kia.
Lúc này Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa đứng trên nóc nhà, ở phía dưới lại đang tập trung rất nhiều người, hầu như mỗi cửa hàng đều có người đi ra, trong tay đều cầm những ám khí đặc biệt – Ống trúc.
Triển Chiêu có chút khó hiểu – Huyện Nhạc Lâm này chỉ là một huyện bình thường mà thôi, vì sao tất cả mọi người đều cầm vũ khí tập kích bọn họ chứ?
Lúc này, Triển Chiêu để ý thấy Vương Lỗi cũng chạy ra, hắn trốn sau cửa lo lắng nhìn bọn họ, nhưng lại có vẻ không dám lên tiếng.
Trong đầu Triển Chiêu nhanh chóng xẹt qua một ý nghĩ, hắn nhìn lướt qua những công tượng bên dưới, bắt đầu nghi ngờ – Những người này thực sự là cư dân Nhạc Lâm sao?
Triển Chiêu lại nghĩ đến lúc nãy ăn cơm, Ngô Nhất Họa có lầm bầm một câu – Hình như huyện Nhạc Lâm tiêu điều hơn trước kia.
…
Lúc này Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đang trốn sau giả sơn trong Ngũ phủ, hai người vốn đang chuyên tâm nghe tiếng “cót két” kia thì lại nghe thấy tiếng nổ từ bên ngoài truyền đến.
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ.
Thiên Tôn mở to mắt nhìn, mà lúc này tiếng cót két kia cũng đã ngừng lại rồi.
Ngay lập tức, tiếng bước chân truyền đến phá tan bầu không khí đang an tĩnh.
“Lão gia! Lão gia!”
Bạch Ngọc Đường nghe giọng nói thì nhận ra là của quản gia kia.
Quản gia vội vã chạy vào: “Xảy ra chuyện ở Mộc Hành Nhai rồi.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy Thiên Tôn đang nhíu mày với hắn – Có thể là Triển Tiểu Miêu và Bệnh Bao bạ lộ rồi.
Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng, không biết huyện Nhạc Lâm này có bao nhiêu cao thủ, nghe tiếng động như vậy…. Ít nhất… cũng phải sập một con phố, không biết Triển Chiêu có sao không…
Bạch Ngọc Đường vừa phân tâm một cái đã thấy Thiên Tôn ở trước mặt mình đang lắc đầu, có vẻ rất bất đắc dĩ.
Bạch Ngọc Đường cũng nhận ra – Vừa nãy quên khống chế khí tức.
Cùng lúc đó, một trận kình phong đằng sau đánh tới.
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, tay sau vừa mới rút Vân Trung Đao lên một chút thì một cỗ nội kình đã đánh vào đao rồi.
Bạch Ngọc Đường vừa thu đao lại liền cảm nhận được nguồn nội kình tán loạn…. Đồng thời, ngọn giả sơn trước mắt cũng vỡ vụn, đổ xuống.
Cảnh tượng phía sau giả sơn rốt cuộc cũng hiện ra rõ ràng trước mắt Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia cuối cùng cũng biết, rốt cuộc cái gì khiến mấy tiếng “cót két” vang lên rồi.
Thì ra phía sau giả sơn có một cái xe lăn, mà trên xe lăn có một – Người gỗ đang ngồi.
Đôi hàng lông mày của Bạch Ngọc Đường nhịn không được phải nhíu lại, đúng lúc hắn định nhìn kỹ xem “Người gỗ” kia là cái gì thì Thiên Tôn bỗng nhiên kéo tay hắn một cái, tung người nhảy lên không trung…
Không những vậy, có một cỗ nội kình vô cùng quỷ dị từ mặt đất đánh thẳng về phía họ.
Bạch Ngọc Đường hơi khiếp sợ, đây là công phu gì.
Thiên Tôn hơi phất tay một cái, cỗ nội kình đuổi theo họ phía sau bị đóng băng trong nháy mắt… thành một cột băng.
Chờ đến lúc Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường rơi xuống đỉnh tòa lầu cao nhất, Thiên Tôn lại nhẹ nhàng phất tay… Một làn gió mang đầy hàn khí quét qua xung quanh… tạo thành vô số mảnh băng xung quanh, lay động mấy cái trên không trung rồi rơi lả tả xuống đất, toàn bộ mặt đất nháy mắt đã đầy ắp quang hoa…
Bạch Ngọc Đường thấy từ những cửa hàng xung quanh có rất nhiều người đi ra, nhìn qua chỉ giống như những hộ dân bình thường, nhưng trên mặt lại tràn đầy ác ý. Trong tay mỗi người họ đều cầm một vật giống như ống trúc.
Lúc Bạch Ngọc Đường còn đang nghiên cứu xem đó là thứ gì thì lại thấy những người kia đột nhiên giơ ống trúc lên.
Thiên Tôn sờ cằm: “Thứ này nhìn quen mắt quá, có phải ta đã gặp ở đâu rồi không a.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, vừa định hé miệng thì Thiên Tôn đã vỗ tay mà “A” một tiếng, hẳn là đã nhớ ra cái gì. Nhưng mà đúng lúc này, đám người kia đã phóng về phía họ vô số “điểm đen”.
“Cẩn thận.” Lúc Bạch Ngọc Đường ý thức được những điể đen kia là ám khí thì đã nghe Thiên Tôn nói một câu: “Oa! Hôm nay tâm tình Bệnh Bao không tệ nhỉ.”
Bạch Ngọc Đường còn đang mờ mịt thì đã bị Thiên Tôn kéo bay lên không trung rồi, đồng thời, căn nhà dưới chân bọn họ cũng sập luôn.
Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn rơi xuống đỉnh một lầu cao khác, vừa mới rơi xuống nóc nhà thì Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa cũng đã đến bên người rồi.
Thiên Tôn nhìn cây cung trên tay Ngô Nhất Họa, reo lên: “Ai nha, U U, lâu quá không gặp rồi.”
Ngô Nhất Họa có vẻ rất bất đắc dĩ với cái tên gọi này.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – U U à?
Triển Chiêu tủm tỉm – Lát nữa giải thích cho ngươi.
Lúc này càng có nhiều người cầm “ống trúc” đứng lên.
Thiên Tôn hơi nheo mắt lại: “Ái chà, gần Ma Cung mà lại có đám người thế này ẩn nấp sao…. Lần này đúng là thu hoạch bất ngờ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, hoàn toàn không hiểu Thiên Tôn nói cái gì, hình như những chuyện trước mắt vượt qua hiểu biết của hai người họ thì phải.
Khi những người đó tràn tới cũng là lúc Ngô Nhất Họa nhảy lên…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng định đi hỗ trợ, nhưng Thiên Tôn lại nhẹ nhàng vung tay chặn lại: “Người lớn đánh nhau, trẻ con không được gây rối.”
Khóe miệng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bản năng co giật kịch liệt – Thật tổn thương lòng tự trọng quá, sớm muộn gì cũng được một trăm tuổi cho xem.
Mà lúc này trên đỉnh Ma Sơn, trên một khán đài cao nhất Ma Cung, rất nhiều người đang tụ tập.
Hồng Cửu Nương kéo váy nhón chân, Lam Hồ Ly bám vào mái che nhìn về phía huyện Nhạc Lâm thì thấy từ xa bụi tung mù mịt.
“Ai cha…” Cửu Nương kinh ngạc: “Tên nào chọc giận Bệnh Bao vậy?”
Ân Hậu cũng khoanh tay tới xem náo nhiệt: “Đụng phải cao thù gì mà ngay cả U U cũng lấy ra dùng vậy? Đã không thấy nó bao lâu rồi….”
Triệu Phổ tò mò chạy tới hỏi: “U U gì ạ?”
Ân Hậu suy nghĩ một lát, quay qua hỏi Ân Lan Từ: “Cái tên dài cả chuỗi đó gọi là gì nhỉ…”
Ân Lan Từ nhìn trời: “Minh Bất Phàn Tâm Di Triệt Ma Lam U Liên Cung.”
Ân Hậu nhướng mày: “Qủa nhiên, cái tên khiến người ta cả đời cũng không nhớ nổi.”
Tiểu Tứ Tử ngồi trên tay Triệu Phổ, hiếu kỳ hỏi: “Cửu Cửu, đó là cung gì vậy?”
Triệu Phổ vuốt cằm lẩm bẩm: “Là Thiên hạ đệ nhất cung, từ xưa đến nay có rất nhiều người giỏi dùng cung, nhưng một khi U Liên Cung vừa xuất hiện là không ai dám tranh nữa… Người này không phải thư sinh, mà là…”
Triệu Phổ còn chưa có dứt lời đã thấy chúng lão Ma Cung dựng thẳng ngón tay mà “xuỵt” hắn.
Triệu Phổ ngầm hiểu, nghĩ đến thân phận Ân Hậu rồi thì hoàn toàn có thể đoán ra thân phận của Ngô Nhất Họa.
Cửu Vương gia lại lần nữa cảm khái – Ma Cung chẳng phải nơi tầm thường mà.
Âu Dương Thiếu Chinh nhếch mày lắc đầu: “A nha, đáng tiếc đã đuổi Kiều Quảng đi mất rồi, tên bà tám kia mà biết thần tượng của hắn ở đây, lúc này nhất định quỳ lạy cho xem…”
Tuy rằng Công Tôn không hiểu mọi người đang nói cái gì, nhưng hắn có thể nghe ra một chuỗi từ “Minh Bất Phàn Tâm Di Triệt Ma Lam” mà Ân Lan Từ nói ra kia chính là tiếng Phạn, một cách nói của Phật gia, có nghĩa là “Kỳ tích không có gì sánh được”, mà “U Liên” trong truyền thuyết của Phật gia lại là một loại sen ẩn hình, vô hình vô sắc nhưng lại có hương thơm lạ lùng, khi dính phải nước còn có đốm sáng màu xanh.
Trong thời loạn thế Mạt Đường, xuất hiện rất nhiều danh tướng, tất cả đều sáng chói như “Lưu Tinh”, Công Tôn đã đọc qua một số binh thư dã sử có ghi chép về một “Lưu Tinh” như vậy – Một Nho Tướng U Liên Cung, tay cầm một cây cung vô hình bắn ra mũi tên vô hình, chính là một vị Chiếu tướng thường thắng tuấn lãng…. Thư sinh văn nhược có ngoại hình tuấn mỹ.
Công Tôn đột nhiên nhớ đến Hữu Tướng quân Long Kiều Quảng dưới trướng của Triệu Phổ cũng thiện dùng cung tiễn. Mỗi một người trong bốn vị Danh tướng của Triệu gia quân đều có cờ cùng kí hiệu của riêng mình. Mà trên huy hiệu của Long Kiều Quảng chính là hình một đóa hoa sen màu xanh đen, như ẩn như hiện.
Cùng sử dụng cung tên, trên mu bàn tay vị cao thủ trẻ tuổi ít nói bên cạnh Bát Vương gia, Đa La kia cũng có xăm hình một nửa đóa xen màu xanh. Tiểu Tứ Tử từng hỏi Đa La, tại sao lại chỉ xăm có một nửa hình thôi, có phải vì lúc xăm đau quá nên chưa xăm hết hay không. Đa La cười nói cho biết – Đây là một truyền thuyết, chính là tượng trưng cho Vị Thần Cung tiễn.
Bình luận truyện