Long Đồ Án
Quyển 15 - Chương 418: Chuyện cũ về tâm ma
Tác giả: Nhĩ Nhã
Dịch giả: The Sun
***
Trong sân viện trước trù phòng ở Khai Phong Phủ có không ít ảnh vệ tụ tập, đốt đèn ***g mang theo, chiếu cả sân sáng rực.
Nha hoàn Tiểu Ngọc cầm theo bát nước, dùng tay nhẹ nhàng vẩy lên trên không. Theo ánh sáng bọt nước phản chiếu, tìm được đoạn dây nhỏ còn lưu lại. Ban nãy mưa to cho nên không nhìn rõ lắm, lúc này nha đầu cẩn thận kia đã tìm được ba bốn sợi tơ cực mỏng.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào sân.
Bạch Ngọc Đường nhìn cách phân bố những sợi dây mỏng kia. Triển Chiêu lại quay qua kiểm tra tường vây.
Tốt xấu gì thì Khai Phong Phủ cũng là nha môn lớn nhất Đại Tống, tuy không quá tráng lệ nhưng trên tường cũng không thể có quá nhiều khe thủng mà không có người tu bổ được. Lúc này, liền phát hiện cái khe hở quái lạ mà nghe nói quỷ đã chui vào kia chỉ to bằng ngón tay út mà thôi. Bên ngoài ngoại trừ còn chút bụi đất thì cũng không có sót lại cái gì.
Tiểu Lương Tử cũng chạy vào viện. Tiểu Tứ Tử phải lo chăm sóc cho Công Tôn cho nên bé nhàn rỗi, chạy đến xem náo nhiệt.
“Người thì sao có thể chui vào cái lỗ này được?” Tiểu Lương Tử nhìn cái khe hở trên tương kia: “Chỗ này ngay cả một bộ y phục cũng chẳng nhét qua được đâu!”
Phần lớn trẻ con đều hoạt bát. Tiểu Lương Tử lại có khinh công tốt, cũng nghịch ngợm, chẳng khác nào một chú khỉ con, nhảy loi choi quanh tường nhìn trên dưới trái phải mấy lần.
Cuối cùng, bé ngồi chồm hổm mà ngây ngốc ở đầu tường.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương dáng vẻ hoang mang trên đầu tường, hỏi: “Sao vậy Tiểu Lương Tử?”
Tiêu Lương nghiêng đầu nói: “Cái khe tường này chỉ có ở phía trước chứ không có ở phía sau, chẳng lẽ chui vào đi trong tường à? Ảo thuật sao?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng đã hiểu tại sao khi nhỏ Triệu Phổ lại đạp đổ tường rồi, chắc là cũng có cùng nghi vấn đây mà.
Lúc mọi người còn đang bận rộn thì Bao Đại Nhân đã đi tới.
Bao Đại Nhân vẫn trước sau như một, rất bình tĩnh. Có điều vẫn nhìn thấy được một chút sầu lo lướt qua đáy mắt.
Đám ảnh vệ tra xét đã lâu, nhưng cuối cùng cũng không hiểu tại sao ban nãy quỷ hồn lại có thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện, nhìn thấy Bao Đại Nhân đi vào, cũng có chút không biết trình báo thế nào.
Bao Đại Nhân hiểu đại khái tình huống rồi, vẫy vẫy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Hai người theo hắn tiến vào thư phòng.
Vào đến thư phòng, Bao Đại Nhân cũng chưa vội nói chuyện quái lạ kia, chỉ hỏi ngược lại hai người: “Hôm nay các ngươi ra ngoài có nghe được lời qua tiếng lại gì không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, khó hiểu hỏi Bao Đại Nhân: “Lời ra tiếng vào gì ạ?”
Bao Đại Nhân nhíu mày, nói: “Hôm nay Bổn phủ ở Thái Học Viện và Long Đồ Các đều nghe thấy người ta đang bàn tán mấy chuyện ma quái ở Hoàng cung…”
“Về Thất Ca sao?” Triển Chiêu hỏi.
Bao Đại Nhân gật đầu: “Chuyện ma quái trong cung bị truyền ra ngoài cũng không phải lần đầu, bình thường sau khi hạ lệnh không được phép bàn tán ra bên ngoài thì cũng không bị truyền ra nữa… Nhưng lần này lại truyền đến xôn xao dư luận, có chút kỳ quái.”
“Nếu như có kẻ giả thần giả quỷ thì cũng không ngoại trừ trường hợp cố ý tung tin ra bên ngoài.” Triển Chiêu nói: “Mặt khác, chuyện trong cung phá tường vây cũng không nhỏ, càng khiến cho nhiều người nghi ngờ vô cớ.”
“Có lẽ ngày mai sẽ có người truyền ra rằng ở Khai Phong Phủ đã xảy ra chuyện ma quái đi.” Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh sáp một câu vô: “Triệu Phổ lại bị quỷ tập kích ở Khai Phong Phủ, chuyện này có khi còn gây sợ hãi chấn động hơn chuyện bị tập kích trong cung nhiều.”
Chân mày Bao Đại Nhân lại càng nhíu chặt: “Bổn phủ lo lắng chính là phía sau có khi còn có âm mưu gì đó.”
Triển Chiêu thấy Bao Chửng vốn dĩ đã bận đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện Xuân thử rồi, lúc này lại càng thêm phiền não. Dù sao tuổi tác cũng đã cao, không nên quá lo lắng, cho nên liền an ủi hắn: “Đại nhân không cần quá lo lắng, chúng ta sẽ đẩy nhanh điều tra.”
Bao Đại Nhân gật đầu, hắn đương nhiêu hiểu được tính cách Triển Chiêu… Đồng thời, hắn lại có một dự cảm mơ hồ, luôn cảm thấy vào kỳ thi mùa xuân sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời khỏi thư phòng, vừa mới đi vào đến sân, một than ảnh màu đỏ đã nhào tới: “Chiêu Chiêu!”
Triển Chiêu nhìn lại, Hồng Cửu Nương đã beo lên vai hắn rồi, còn nhõng nhẽo: “Nhớ di nương không?”
Triển Chiêu khó hiểu: “Cửu di? Sao người lại tới đây ạ?”
“Không chịu ngồi yên ở nhà chứ sao.” Từ ngoài viện, Ngô Nhất Họa chắp tay phía sau tiến vào, vừa gật đầu chào hỏi với Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.
“Khai Phong Phủ này cũng không được thái bình a…” Ngô Nhất Họa hình như có chút than vãn: “Vừa mới tới đã thấy chuyện ma quái rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn hắn.
Triển Chiêu nhanh chóng hỏi: “Tiểu Họa thúc, thúc nhìn thấy nữ quỷ kia tập kích Triệu Phổ à?”
Ngô Nhất Họa gật đầu, Cửu Nương nói: “Ta cũng thấy! Cứ y như thật vậy.”
“Có thể nhận ra là giả ạ?” Cặp mắt Triển Chiêu sáng trưng.
Ngô Nhất Họa cũng lắc đầu: “Nhìn không ra.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thở dài.
“Nhưng nếu nhất định phải làm thì cũng có thể làm được, chỉ là hơi phiền toái chút.” Ngô Nhất Họa vuốt cằm: “Hay là con thử đi tìm Cung chủ xem.”
Triển Chiêu tò mò: “Ngoại công có thể làm được ạ?”
“Đừng nói chỉ có nhét một người vào vách tường mà thôi, dù con có bảo ngoại công con biến một bao cỏ lớn nháy mắt cái thành nhỏ như một hạt đậu tương cũng được.”
Cặp mắt Triển Chiêu thật tròn a, ý như muốn nói – giỏi như vậy ạ?!
“Thực ra cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn lắm, chỉ cần nội lực đạt tới cảnh giới kia, trước kia cũng…” Ngô Nhất Họa còn chưa dứt lời, Hồng Cửu Nương đã trừng hắn một cái.
Ngô Nhất Họa không nói nữa, nhìn sang bên cạnh.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đương nhiên nhận là một chút thâm sâu.
Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Ta đi hỏi Triệu Phổ một chút, xem hắn có manh mối gì không.”
Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường đi.
Trong sân chỉ còn lại Hồng Cửu Nương, Ngô Nhất Họa cùng với Triển Chiêu đang híp mắt.
Cửu Nương véo Ngô Nhất Họa một cái: “Đều tại ngươi hết!”
Ngô Nhất Họa dáng vẻ vô tội: “Chiêu Chiêu và Ngọc Đường cũng không phải người ngoài.”
Cửu Nương trừng hắn.
Triển Chiêu nhìn hai người họ: “Hai người có chuyện gì gạt con vậy?”
“Cũng không phải…” Cửu Nương bám lấy vai Triển Chiêu, kéo hắn sang một bên, nói: “Trước kia ngoại công con đã từng trải qua chuyện này.”
Triển Chiêu nghiêng đầu: “Trải qua chuyện gì ạ?”
“Á… thì biến bao cỏ thành đậu tương… tương tự thế.” Cửu Nương nhìn trời.
Triển Chiêu càng hoang mang hơn, tương tự…
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi Cửu Nương: “Người nói là ngoại công dùng nội lực làm người khác biến… biến mất sao?”
Cửu Nương nhìn trời.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Ngoại công làm vậy với ai ạ?”
“Con không nên trách ngoại công con a!” Ngô Nhất Họa ở bên cạnh đi đến giải thích: “Không phải Cung chủ làm vậy vì hung tàn, là do cái tên Hoán Tâm Nhân kia thực sự đáng giận.”
Triển Chiêu nghe xong hơi sửng sốt: “Gì mà đổi tim người ạ?”
“Con có từng nghe qua một tin đồn đáng sợ nhất về ngoại công con, nói hắn vì muốn luyện thần công cho nên phải ăn tim người ấy?” Ngô Nhất Họa hỏi.
Triển Chiêu gật đầu, những lời đồn đáng sợ về Ân Hậu trước kia phải nói là đầy rẫy khắp nơi, có một số chuyện còn ly kỳ đến độ chẳng thể tin nổi nữa. Trong số đó, nổi tiếng nhất vẫn là hai điều, thứ nhất là nói hắn bò từ địa ngục lên, còn một điều khác lại nói vì hắn muốn luyện công cho nên cần ăn tim uống máu người.
Mỗi lần Triển Chiêu nghe được những loại tin đồn thế này là lại cảm thấy buồn cười – Trên thực tế, thói quen ăn uống của Ân Hậu quả thực rất giống Bạch Ngọc Đường, sợ nhất là mấy món ăn mặn đầy dầu mỡ, cay mặn không ăn, sống nguội không ăn, còn thích uống rượu, đừng nói là ăn tim để luyện công, cho dù muốn bảo hai người họ ăn chút cá sống cũng có thể khiến họ ghê tởm cả buổi rồi.
“Đó chẳng phải là tin đồn bậy bạ sao?” Triển Chiêu bất mãn.
“Đúng là bậy bạ, nhưng mà thực ra Cung chủ lại gánh tội thay người khác.” Ngô Nhất Họa tìm chỗ ngồi xuống trong sân, kể cho Triển Chiêu nghe.
***
Ở bên kia, Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn nửa đêm đòn đi ăn khuya, vào nhã gian gọi đồ ăn khuya cho hắn xong, Ngũ gia liền hỏi Thiên Tôn về chuyện dùng nội lực khiến người ta biến mất.
Thiên Tôn vừa nghe xong đã hiểu, vừa thổi “phù phù” để hoành thánh nhanh nguội, vừa hỏi: “Ngươi nghe ai nói về chuyện Lão quỷ đánh Hoán Tâm Ma kia hả?”
“Hoán Tâm Ma ạ?” Bạch Ngọc Đường vừa nghe tên đã cảm thấy không muốn ăn nữa rồi.
“Chuyện khoảng vài chục năm trước rồi.” Thiên Tôn ăn miếng hoành thánh, xé một cái cánh gà tẩm mật ong ăn, vừa nhớ lại.
Bạch Ngọc Đường nhướng mày nhìn hắn: “Người sống hơn một trăm tuổi, mấy chục năm trước là bao lâu? Mười năm hay là chín mươi năm?”
Thiên Tôn cầm cánh gà lé mắt lườm hắn, ý nói – Ngươi là gì phải tra tấn tinh thần ta thế hả! Ta đã hơn một trăm tuổi rồi ngươi còn đi bàn chuyện trí nhớ với ta, thú vị lắm à?!
Bạch Ngọc Đường vô lực, đành phải bỏ qua vụ thời gian, bảo Thiên Tôn cứ nói tiếp.
Thiên Tôn mở miệng nói: “Thêm một phần cánh gà nữa.”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, gọi tiểu nhị mang lên cả con gà nướng, để Thiên Tôn vừa ăn vừa nói chút chuyện tác quái xưa.
Thiên Tôn xé tiếp một cái chân gà nhét vào miệng Bạch Ngọc Đường, không ăn ta không nói.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cầm chân gà nhìn Thiên Tôn đang chiến đấu rất hăng hái với cái cánh gà, ý muốn bảo – Người nói đi nha!
“Là thế này…” Thiên Tôn còn chưa kịp mở miệng nói thì đã nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng “phì phì” vang lên.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đi ra mở cửa sổ lại thấy Yêu Yêu “phốc” cái bay vào.
“Ài!” Thiên Tôn đưa tay sờ đầu Yêu Yêu đã bay đến bên cạnh mình, còn trách Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nhìn ngươi đi, có sủng vật nhưng lại không dẫn theo bên cạnh.”
Bạch Ngọc Đường lại bảo tiểu nhị mang chút cá đến, đặt Yêu Yêu sang bên cạnh bàn, không cho nó quấy rối.
Ngũ gia đóng cửa, quan sát cẩn thận để đảm bảo không có gì xảy ra nữa, ngồi xuống đối diện, dùng chân gà chỉ vào Thiên Tôn: “Nói một mạch hết luôn!”
Thiên Tôn xoa cằm, lau chút mỡ, nói: “Nghe qua người có tên là Phí Tâm chưa?”
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, kinh ngạc: “Đường chủ của Hiên Da Đường, Phí Tâm sao?”
Thiên Tôn gật đầu.
“Hiên Da Đường là môn phái lớn nhất ở Da Sơn. Phí Tâm từng đảm nhiệm chức vụ minh chủ võ lâm, công phu rất cao… Nhưng mà sau đó lại chết trong tay Ân Hậu, còn nghe nói là không còn cả thi thể nữa.” Bạch Ngọc Đường cũng nghe nói qua: “Đây chính là một trong những chuyện mà Ân Hậu bị người đời lên án nhất… Năm đó giết Phí Tâm, cả võ lâm đều nói Ân Hậu tội ác tày trời, nhưng cũng có người nói đó là tin đồn nhảm mà thôi, không phải do Ân Hậu giết, Ân Hậu không có khả năng giết được hắn.”
“Phụt.” Thiên Tôn phun cả ngụm rượu ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường có vẻ ghét bỏ mà dùng khăn lau bàn, cả… cái mặt dính đầy nước của Thiên Tôn nữa.
Thiên Tôn bĩu môi một cái, có vẻ cũng cảm thấy khó chịu cho nên không để ý đến việc cái khăn mà Bạch Ngọc Đường lau cho mình chính là cái khăn hắn vừa lau bàn.
Vứt xương gà xuống, Thiên Tôn vung tay: “Tên Phí Tâm kia chỉ có chút võ công mèo quào mà cũng có thể lừa được đám người giang hồ kia, sao có thể so với Lão Qủy chứ! Ta nói cho ngươi biết, bây giờ Lão Qủy kia tuổi đã lớn rồi cho nên tính tình cũng bình ổn hơn, còn nói đến khi cỡ bằng tuổi ngươi với Triển Chiêu ấy mà, cực tà tính, trên đời này ngoại trừ lão tử ra thì ai dám trêu chọc hắn chứ?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Thiên Tôn, vẫn cứ cảm thấy sao cách nói chuyện của người có gì đó không đúng lắm nhỉ? Cho nên, hắn lặng lẽ cầm bình rượu lên ngắm thử, lại thấy trên bình có viết – Ba Chén Say!
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, bình thường Thiên Tôn vẫn uống Lê Hoa Bạch mà, chẳng lẽ Tiểu Lục Tử đã mang nhầm sau…
Nghĩ lại một chút, Ngũ gia hiểu được.
Sáng nay lúc đi ngang qua Thái Bạch Cư, Tiểu Lục Tử đã kích động mà chạy đến nói với hắn rằng trong *** mới nhập rượu ngon, bảo hắn đến thử xem. Ngũ gia luôn có hứng thú với rượu, không chỉ thích uống rượu mà tửu lượng cũng rất tốt gần như chưa từng say bao giờ. Hôm qua, Tiểu Lục Tử còn nói với hắn Thái Bạch Cư có bảo vật mới, chưởng quỹ đi phía nam mang về được mấy bình “Ba Chén Say” uy lực cực mạnh! Chỉ cần ba chén ngay cả thần tiên cũng gục ngay.
Lúc đó Bạch Ngọc Đường còn rất hứng thú, nhưng mà do phải nhanh chóng tiến cung với Triển Chiêu cho nên mới nói với Tiểu Lục Tử là lần sau tới sẽ uống… Khó trách sao vừa rồi mặt mày Tiểu Lục Tử lại hớn hở đến thế… xem ra là loại rượu này đi.
Bạch Ngọc Đường lại nhìn Thiên Tôn một cái, thấy hai gò má hắn đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên, cách nói chuyện cũng dong dài hơn bình thường, chẳng khác nào một tiểu hài nhi.
Bạch Ngọc Đường chống cằm tiếp tục rót rượu cho hắn, vừa hỏi: “Nói như vậy Phí Tâm kia mua danh chuộc tiếng ạ?”
“Ừ… mua danh chuộc tiếng, chẳng có điểm tốt nào.” Thiên Tôn lại uống thêm một ly nữa, chép chép miệng, rõ ràng còn cảm thấy rượu này rất ngon. Bạch Ngọc Đường tiếp tục rót cho hắn uống, còn vừa rót vừa quan sát sự thay đổi của hắn.
Thiên Tôn mặt đỏ bừng bừng, tâm tình có vẻ rất tốt, còn nói với Bạch Ngọc Đường: “Phí Tâm kia thật ra cũng không tồi, thông minh có năng lực, cũng coi như trượng nghĩa, đủ tư cách làm minh chủ võ lâm.”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu: “Nói như vậy thì tại sao Ân Hậu lại muốn giết hắn? Ân Hậu không giống người lạm sát người vô tội đâu.”
“Đương nhiên rồi.” Không biết có phải vì Thiên Tôn đã say rượu hay không, giọng điệu còn mang chút dáng vẻ bảo vệ, như thể “Ân Hậu là người một nhà” vậy. Ngữ điệu này bình thường nhất định sẽ không thể nghe được, bình thường Thiên Tôn đều chống đối Ân Hậu hoặc là chủ yếu là trêu chọc nhau.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục rót rượu cho Thiên Tôn, nhân lúc hắn uống rượu đi đến bên cạnh cửa sổ, mở một cách cửa sổ ra, thả con Kim Xác Tử mình vẫn mang theo bên cạnh trong ống trúc ra. Sau đó, Ngũ gia trở lại bên cạnh Thiên Tôn, rót rượu cho hắn, hỏi tiếp: “Chẳng lẽ Phí Tâm không phải là do Ân Hậu giết sao?”
Thiên Tôn lại uống hết chén rượu nữa: “Đúng thế! Lão Qủy đưa hai tay cầm…” Thiên Tôn làm động tác vắt giẻ lau: “Biến luôn thành tro bụi… ngay cả tro cốt cũng không còn, chỉ còn lại một viên đá nhỏ bằng hạt đậu tương màu đen mà thôi.”
***
Triển Chiêu nghe xong Ngô Nhất Họa miêu tả liền kinh ngạc: “Nếu Phí Tâm đã không phải người xấu thì sao ngoại công phải… phải giết hắn như vậy ạ?”
Ngô Nhất Họa cười lạnh một tiếng: “Hắn quả thật không phải người xấu nhưng mà hắn có bệnh.”
“Bệnh?” Triển Chiêu khó hiểu.
Hồng Cửu Nương chỉ vào vị trí huyệt thái dương: “Đầu hắn có vấn đề.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Thần trí hắn có vấn đề ạ?”
“Khi đó truyền thuyết Hoán Tâm Ma đã rất huyên náo ồn ào rồi. Trên giang hồ cũng xảy ra không ít hung án, cũng chết nhiều người… Tử trạng giống hệt nhau, đều là bị móc mất tim, hơn nữa những người chết đều là thường dân tay không tấc sắt, hoặc những nông phu không có võ công, những cô nương chưa xuất giá, những thư sinh tay trói gà không chặt… Quan phủ đã tốn bao công sức để điều tra, trên giang hồ cũng có phái nhiều nhân mã đi tìm hiểu nhưng lại thân vong bỏ mạng mà chẳng có kết quả gì. Dần dần có lời đồn là do Cung chủ luyện công nên cần ăn tim người.”
Ánh mắt Triển Chiêu liền sắc lạnh: “Có người cố ý tung tin đồn sao? Việc này có quan hệ với Phí Tâm sao?”
Cửu Nương gật đầu: “Chắc chắn Phí Tâm này đã bị điên, trên đời này đúng là chuyện kỳ lạ gì cũng có. Bình thường hắn là một người rất tốt, nhân nghĩa đạo đức… Nhưng chỉ cần phát bệnh lại cảm thấy tim mình bị phá hỏng mất.”
“Hỏng tim sao?” Triển Chiêu lần đầu tiên nghe đến cái bệnh này, hỏi: “Tim hắn không tốt ạ?”
“Hắn đã mời không ít lang trung xem qua. Tất cả đều nói hắn rất khỏe mạnh, chẳng có bệnh gì cả.” Cửu Nương bóc quả cam: “Nhưng Phí Tâm lại cứ cảm thấy tim của mình đang ngày càng thối nát, ngực rất đau, hơn nữa bản thân cũng biến thành người xấu rồi… Biện pháp tự cứu mình tốt nhất chính là dùng một trái tim khác đến thay cho quả tim của mình.”
Chân mày Triển Chiêu liền nhăn tịt: “Cho nên mới gọi là Hoán Tâm Ma à? Phải đổi thế nào?”
***
“Ăn?” Bạch Ngọc Đường bỏ bình rượu đã trống không bên cạnh vứt sang một bên, mở tiếp bình thứ hai rót cho Thiên Tôn: “Vì muốn điều trị chứng điên của mình mà Phí Tâm đã giết rất nhiều người sao? Sau đó lại vu oan cho Ân Hậu?”
“Ai biết có phải hắn vu oan không chứ, dù sao thì chuyện táng tận lương tâm hắn làm cũng đã đổ lên đầu Lão Qủy rồi, hắn cũng chẳng thèm để ý tới.” Thiên Tôn kéo áo, dùng tay áo lau khuôn mặt đỏ rực của mình, còn vỗ bàn đùm đụp: “Lão quỷ Ân Hậu kia a! Có cái mặt dọa người mà thôi, còn tính cách lại thảm chết!” Nói xong còn đưa tay nhéo má Bạch Ngọc Đường, lắc lắc: “Không giống thằng nhóc con Tiểu Miêu Nhi kia nhà hắn chút nào, cái mặt thì dịu ngoan mà tính tình thì tinh quái! Nhưng mà lại rất xứng với ngươi, có hắn giúp đỡ trông chừng ngươi, đỡ cho cái tên không thích nói chuyện như ngươi lại bị người ta bắt nạt.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thì ra lúc Thiên Tôn say rượu không hề nói năng hồ đồ mà lại nói thật… Nghĩ một chút, lại tiếp tục rót rượu nữa, hắn muốn nhìn xem Thiên Tôn say nữa thì sẽ như thế nào.
***
“Hắt xì!”
Triển Chiêu vừa hắt xì một cái, xoa mũi tiếp tục hỏi Ngô Nhất Họa và Hồng Cửu Nương: “Phí Tâm giết nhiều người như vậy cho nên ngoại công mới giải quyết hắn ạ? Đây rõ ràng là chuyện tốt, tại sao ngoại công lại phải chịu tiếng xấu cho người khác còn Phí Tâm lại có được thanh danh tốt như vậy?”
“Việc này thực ra chẳng có ai biết nội tình cả.” Cửu Nương có vẻ rất bất đắc dĩ nói: “Thật ra, lúc đầu nghe thấy có người vu oan mình, Cung chủ cũng giống như những lần trước đó cảm thấy không sao hết, dù gì thì cũng quen rồi.”
Triển Chiêu sờ ngực – đau lòng!
“Sau đó, Thiên Tôn điều tra ra được hung thủ chính là Phí Tâm, cho nên hai người họ cùng nhau tra một chút… phát hiện thì ra Phí Tâm có bệnh.” Ngô Nhất Họa nhún vai một cái.
Triển Chiêu kinh ngạc: “Thiên Tôn điều tra được ạ?”
Cửu Nương gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Ngoại trừ việc Thiên Tôn thỉnh thoảng hơi khùng với hay quên ra thì lúc nghiêm túc rất thông minh đó. Hơn nữa hắn còn rất hiểu con người của Cung chủ.”
Triển Chiêu tiếp tục sờ ngực – Hạnh phúc nha!
“Khi Cung chủ biết chuyện của Phí Tâm xong thì cũng không có tức giận như thế.” Ngô Nhất Họa nói: “Sau đó lại chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, Cung chủ lại giải quyết Phí Tâm như vậy… nguyên nhân thực sự trong chuyện này, chỉ e có mình Thiên Tôn biết mà thôi.”
Triển Chiêu hiểu rõ trong lòng: “Rảnh phải bảo Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn một chút mới được.”
Cửu Nương cười, sờ đầu Triển Chiêu: “Con cũng thật là… có chuyện gì muốn hỏi thì cứ trực tiếp hỏi Ân Hậu đi, con hỏi thì cái gì hắn chả nói chứ?”
Triển Chiêu nghĩ, quả nhiên cũng đúng… Cho nên đứng dậy chạy đến dạo một trong viện của Ân Hậu.
Điều kỳ quái chính là cả Thiên Tôn và Ân Hậu đều không có ở trong phòng. Triển Chiêu nghĩ chắc không phải cùng đi ăn khuya đó chứ? Cho nên chạy đến viện của Công Tôn, muốn tìm Bạch Ngọc Đường.
Đi được nửa đường thì gặp được Tiểu Tứ Tử đang bưng một bát trà nhỏ chạy đến.
Triển Chiêu vừa hỏi, Tiểu Tứ Tử nói không thấy Thiên Tôn đâu, nhưng mà ban nãy Ân Hậu có ở ngoài phòng bọn họ hỏi mấy ảnh vệ về chuyện của sợi tơ, còn nói chuyện với Triệu Phổ trong phòng một lúc, sau đó liền thấy một con Kim Xác Tử bay đến, Ân Hậu liền đi theo nó rồi, chỉ vừa đi một lát mà thôi.
Triển Chiêu khó hiểu – Kim Xác Tử à?
Nghĩ đến đây, trong đầu Triển Chiêu đột nhiên lóe lên một cái, nhảy lên đỉnh tiểu lâu nhà mình.
Bởi vì mới được xây dựng chưa bao lâu nên Triển Chiêu có chút không quen được. Vừa lên đỉnh nóc nhà nhìn một chút, cả thành Khai Phong như thu hết cả vào đáy mắt, Triển Chiêu lại cảm khái thêm lần nữa – Tiện thật a!
Tìm chung quanh một chút, Triển Chiêu liếc mắt cái đã thấy được Ân Hậu đã đến cửa Thái Bạch Cư rồi.
Triển Chiêu tò mò – Ngoại công sao lại tự mình chạy đến Thái Bạch Cư chứ? Cho nên hắn cũng rời khỏi nóc nhà, bay về phái Thái Bạch Cư.
Tiểu Tứ Tử đứng trong sân, nghiêm mặt ngẩng đầu nhìn, thấy Triển Chiêu nháy mắt cái đã bay lên không trung, lát sau lại y như một chú diều hâu bay ra khỏi Khai Phong Phủ. Sau đó bé lại cúi đầu nhìn dáng người tròn vo lùn tịt của mình, rất hâm mộ – Miêu Miêu thật nhẹ lại còn biết bay nữa! Tiện ghê!
***
Triển Chiêu vừa tới cửa Thái Bạch Cư, Tiểu Lục Tử đã chạy đến: “Triển đại nhân giờ mới đến sao? Ngũ gia và Thiên Tôn đã đến đây một lúc rồi đó, Ân Hậu cũng vừa mới lên.”
Triển Chiêu sờ cằm – Thì ra Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đều ở đây à.
Dù sao thì Triển Chiêu cũng rất hiểu Bạch Ngọc Đường, có lẽ hắn cũng có chút lo lắng cho nên mới tìm Thiên Tôn hỏi chuyện năm đó một chút đây mà.
Ba bước thành một chạy lên lầu, Triển Chiêu lại thấy ở ngoài cửa nhã gian Bạch Ngọc Đường thường đến, Ân Hậu đang trưng ra vẻ mặt phức tạp đứng đó, hình như đang do dự không biết có nên vào không.
Triển Chiêu chạy lên: “Ngoại công.”
Ân Hậu nhìn hắn, còn rất hiếu kỳ: “Hai đứa đã bàn trước rồi hay là thế nào?”
Triển Chiêu hơi sửng sốt: “Gì mà bàn trước?”
Lúc này, đột nhiên lại thấy từ bên trong nhã gian truyền ra giọng nói, là giọng nói của Thiên Tôn, âm cuối còn kéo thật dài hoặc là đang dùng đũa gõ bát gì đó: “Ngọc Đường! Hát cho vi sư nghe đi!”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái – Hát á?
“Còn rượu không? Ta vẫn muốn uống!” Giọng Thiên Tôn nghe cực kỳ thanh thoát: “Trước đây Ân Hậu là một tên béo đó!”
Triển Chiêu xoay mặt sang nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu đỡ trán.
“Trước đây Vô Sa y như một cái sào ấy, cho nên lớn lên mới cố ăn lấy ăn để! Còn nữa a! Rõ ràng trước đây Ân Hậu giống y như Tiểu Tứ Tử đó, vì sao lớn lên lại nam tính như vậy chứ? Không phải nam tính… là lớn lên sao lại thành dã nhân như thế chứ?
Triển Chiêu lại khều khều Ân Hậu.
Khóe miệng Ân Hậu co quắp – Lão tử giống dã nhân chỗ nào?
Thiên Tôn kéo Bạch Ngọc Đường lảm nhảm: “Ngươi nói thử xem Ngọc Đường nha, chẳng phải người ta nói ăn chay sẽ gầy sao? Tại sao Vô Sa xuất gia rồi mà còn béo thế chứ? Còn nữa nha, ngươi nhìn xem, voi, gấu trúc đều ngồi không thôi cũng béo phì như vậy! Mèo ăn thịt sao lại gầy nhỉ!”
Triển Chiêu tiếp tục nhìn Ân Hậu – Tình huống gì đây ạ?
Ân Hậu bắt đâu lo lắng xem mình có nên về không.
“Ngọc Đường, nếu như sau này Triển Tiểu Miêu béo như một trái bóng, ngươi còn yêu nó không… Ứm.” Thiên Tôn còn chưa nói dứt lời hình như đã bị Bạch Ngọc Đường nhét cái gì đó vào miệng rồi.
Bạch Ngọc Đường xấu hổ nhìn ngoài cửa.
Triển Chiêu cũng có chút xấu hổ gãi đầu – Béo thành quả cầu… Không phải, trọng điểm phải là “Yêu” mới đúng…
Ân Hậu lắc đầu, không nhìn được nữa, đẩy cửa vào phòng.
Thiên Tôn liếc mắt cái đã nhìn thấy hắn, nhảy dựng lên, trong tay cầm hai cái đũa: “Tới rồi! Nhóm Tương Du!” (*)
Ân Hậu đỡ trán.
Triển Chiêu đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, tò mò nhìn Thiên Tôn đang “mượn rượu làm càn”.
Ân Hậu cũng đi tới nhìn Thiên Tôn, tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cho hắn uống bao nhiêu vậy? Sao lại say đến thế này?”
Bạch Ngọc Đường chỉ hai cái vò rượu trống không bên cạnh.
Ân Hậu muốn nhìn thử xem là rượu gì mà lợi hại thế, thế nhưng Thiên Tôn lại kéo tay hắn: “Ài, chuyện về Phí Tâm kia ngươi nói cho chúng nó đi, chúng nó hỏi đó.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu ngồi xuống, hỏi hai người: “Sao hai đứa biết về chuyện của Phí Tâm?”
Cho nên Triển Chiêu nói cho hắn biết một chút về sự thật.
Ân Hậu lại có thể hiểu được: “À… Hai đứa nghi ngờ chuyển quỷ rúc vào vách tường kia là có người dùng nội lực làm đúng không? Chỉ là người khi đã rúc vào rồi sẽ chết, cũng chẳng thể lớn về nữa đâu.”
“Không cần nói chuyện này vội.” Triển Chiêu rõ ràng cảm thấy hứng thú với chuyện của Phí Tâm hơn: “Ngoại công, vì sao người lại giết hắn ạ?”
Ân Hậu đặt Thiên Tôn sang bên cạnh, để hắn ôm Yêu Yêu mà khùng tiếp đi, bản thân tự rót chén trà, thản nhiên nói: “Vì hắn đáng chết mà.”
***
Trong trù phòng Khai Phong Phủ.
Tiểu Tứ Tử nhón chân, đặt bát trà lên kệ bếp, sau đó đặt khay trà xuống, đi ra ngoài. Sau khi chào hỏi đám ảnh vệ trong sân một chút, Tiểu Tứ Tử chạy về viện của Công Tôn.
Đi ngang qua hành lang ngoài viện, Tiểu Tứ Tử còn đang đi, bỗng nhiên lại nhìn thấy phía trước… ngoài cửa ở cuối hiên có một chiếc đèn ***g đang chậm rãi thổi tới…
(*) Thực ra phải là Hàng Du vì tên của Ân Hậu có một chữ Hàng còn tên của Thiên Tôn có một chữ Du, nhưng vì Hàng Du và Tương Du đọc gần giống nhau cho nên Ngân Yêu Vương hay dùng cách gọi này để trêu chọc hai người đó. Tương Du có nghĩa là nước tương hoặc đậu phộng rang.
Dịch giả: The Sun
***
Trong sân viện trước trù phòng ở Khai Phong Phủ có không ít ảnh vệ tụ tập, đốt đèn ***g mang theo, chiếu cả sân sáng rực.
Nha hoàn Tiểu Ngọc cầm theo bát nước, dùng tay nhẹ nhàng vẩy lên trên không. Theo ánh sáng bọt nước phản chiếu, tìm được đoạn dây nhỏ còn lưu lại. Ban nãy mưa to cho nên không nhìn rõ lắm, lúc này nha đầu cẩn thận kia đã tìm được ba bốn sợi tơ cực mỏng.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào sân.
Bạch Ngọc Đường nhìn cách phân bố những sợi dây mỏng kia. Triển Chiêu lại quay qua kiểm tra tường vây.
Tốt xấu gì thì Khai Phong Phủ cũng là nha môn lớn nhất Đại Tống, tuy không quá tráng lệ nhưng trên tường cũng không thể có quá nhiều khe thủng mà không có người tu bổ được. Lúc này, liền phát hiện cái khe hở quái lạ mà nghe nói quỷ đã chui vào kia chỉ to bằng ngón tay út mà thôi. Bên ngoài ngoại trừ còn chút bụi đất thì cũng không có sót lại cái gì.
Tiểu Lương Tử cũng chạy vào viện. Tiểu Tứ Tử phải lo chăm sóc cho Công Tôn cho nên bé nhàn rỗi, chạy đến xem náo nhiệt.
“Người thì sao có thể chui vào cái lỗ này được?” Tiểu Lương Tử nhìn cái khe hở trên tương kia: “Chỗ này ngay cả một bộ y phục cũng chẳng nhét qua được đâu!”
Phần lớn trẻ con đều hoạt bát. Tiểu Lương Tử lại có khinh công tốt, cũng nghịch ngợm, chẳng khác nào một chú khỉ con, nhảy loi choi quanh tường nhìn trên dưới trái phải mấy lần.
Cuối cùng, bé ngồi chồm hổm mà ngây ngốc ở đầu tường.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương dáng vẻ hoang mang trên đầu tường, hỏi: “Sao vậy Tiểu Lương Tử?”
Tiêu Lương nghiêng đầu nói: “Cái khe tường này chỉ có ở phía trước chứ không có ở phía sau, chẳng lẽ chui vào đi trong tường à? Ảo thuật sao?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng đã hiểu tại sao khi nhỏ Triệu Phổ lại đạp đổ tường rồi, chắc là cũng có cùng nghi vấn đây mà.
Lúc mọi người còn đang bận rộn thì Bao Đại Nhân đã đi tới.
Bao Đại Nhân vẫn trước sau như một, rất bình tĩnh. Có điều vẫn nhìn thấy được một chút sầu lo lướt qua đáy mắt.
Đám ảnh vệ tra xét đã lâu, nhưng cuối cùng cũng không hiểu tại sao ban nãy quỷ hồn lại có thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện, nhìn thấy Bao Đại Nhân đi vào, cũng có chút không biết trình báo thế nào.
Bao Đại Nhân hiểu đại khái tình huống rồi, vẫy vẫy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Hai người theo hắn tiến vào thư phòng.
Vào đến thư phòng, Bao Đại Nhân cũng chưa vội nói chuyện quái lạ kia, chỉ hỏi ngược lại hai người: “Hôm nay các ngươi ra ngoài có nghe được lời qua tiếng lại gì không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, khó hiểu hỏi Bao Đại Nhân: “Lời ra tiếng vào gì ạ?”
Bao Đại Nhân nhíu mày, nói: “Hôm nay Bổn phủ ở Thái Học Viện và Long Đồ Các đều nghe thấy người ta đang bàn tán mấy chuyện ma quái ở Hoàng cung…”
“Về Thất Ca sao?” Triển Chiêu hỏi.
Bao Đại Nhân gật đầu: “Chuyện ma quái trong cung bị truyền ra ngoài cũng không phải lần đầu, bình thường sau khi hạ lệnh không được phép bàn tán ra bên ngoài thì cũng không bị truyền ra nữa… Nhưng lần này lại truyền đến xôn xao dư luận, có chút kỳ quái.”
“Nếu như có kẻ giả thần giả quỷ thì cũng không ngoại trừ trường hợp cố ý tung tin ra bên ngoài.” Triển Chiêu nói: “Mặt khác, chuyện trong cung phá tường vây cũng không nhỏ, càng khiến cho nhiều người nghi ngờ vô cớ.”
“Có lẽ ngày mai sẽ có người truyền ra rằng ở Khai Phong Phủ đã xảy ra chuyện ma quái đi.” Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh sáp một câu vô: “Triệu Phổ lại bị quỷ tập kích ở Khai Phong Phủ, chuyện này có khi còn gây sợ hãi chấn động hơn chuyện bị tập kích trong cung nhiều.”
Chân mày Bao Đại Nhân lại càng nhíu chặt: “Bổn phủ lo lắng chính là phía sau có khi còn có âm mưu gì đó.”
Triển Chiêu thấy Bao Chửng vốn dĩ đã bận đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện Xuân thử rồi, lúc này lại càng thêm phiền não. Dù sao tuổi tác cũng đã cao, không nên quá lo lắng, cho nên liền an ủi hắn: “Đại nhân không cần quá lo lắng, chúng ta sẽ đẩy nhanh điều tra.”
Bao Đại Nhân gật đầu, hắn đương nhiêu hiểu được tính cách Triển Chiêu… Đồng thời, hắn lại có một dự cảm mơ hồ, luôn cảm thấy vào kỳ thi mùa xuân sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời khỏi thư phòng, vừa mới đi vào đến sân, một than ảnh màu đỏ đã nhào tới: “Chiêu Chiêu!”
Triển Chiêu nhìn lại, Hồng Cửu Nương đã beo lên vai hắn rồi, còn nhõng nhẽo: “Nhớ di nương không?”
Triển Chiêu khó hiểu: “Cửu di? Sao người lại tới đây ạ?”
“Không chịu ngồi yên ở nhà chứ sao.” Từ ngoài viện, Ngô Nhất Họa chắp tay phía sau tiến vào, vừa gật đầu chào hỏi với Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.
“Khai Phong Phủ này cũng không được thái bình a…” Ngô Nhất Họa hình như có chút than vãn: “Vừa mới tới đã thấy chuyện ma quái rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn hắn.
Triển Chiêu nhanh chóng hỏi: “Tiểu Họa thúc, thúc nhìn thấy nữ quỷ kia tập kích Triệu Phổ à?”
Ngô Nhất Họa gật đầu, Cửu Nương nói: “Ta cũng thấy! Cứ y như thật vậy.”
“Có thể nhận ra là giả ạ?” Cặp mắt Triển Chiêu sáng trưng.
Ngô Nhất Họa cũng lắc đầu: “Nhìn không ra.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thở dài.
“Nhưng nếu nhất định phải làm thì cũng có thể làm được, chỉ là hơi phiền toái chút.” Ngô Nhất Họa vuốt cằm: “Hay là con thử đi tìm Cung chủ xem.”
Triển Chiêu tò mò: “Ngoại công có thể làm được ạ?”
“Đừng nói chỉ có nhét một người vào vách tường mà thôi, dù con có bảo ngoại công con biến một bao cỏ lớn nháy mắt cái thành nhỏ như một hạt đậu tương cũng được.”
Cặp mắt Triển Chiêu thật tròn a, ý như muốn nói – giỏi như vậy ạ?!
“Thực ra cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn lắm, chỉ cần nội lực đạt tới cảnh giới kia, trước kia cũng…” Ngô Nhất Họa còn chưa dứt lời, Hồng Cửu Nương đã trừng hắn một cái.
Ngô Nhất Họa không nói nữa, nhìn sang bên cạnh.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đương nhiên nhận là một chút thâm sâu.
Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Ta đi hỏi Triệu Phổ một chút, xem hắn có manh mối gì không.”
Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường đi.
Trong sân chỉ còn lại Hồng Cửu Nương, Ngô Nhất Họa cùng với Triển Chiêu đang híp mắt.
Cửu Nương véo Ngô Nhất Họa một cái: “Đều tại ngươi hết!”
Ngô Nhất Họa dáng vẻ vô tội: “Chiêu Chiêu và Ngọc Đường cũng không phải người ngoài.”
Cửu Nương trừng hắn.
Triển Chiêu nhìn hai người họ: “Hai người có chuyện gì gạt con vậy?”
“Cũng không phải…” Cửu Nương bám lấy vai Triển Chiêu, kéo hắn sang một bên, nói: “Trước kia ngoại công con đã từng trải qua chuyện này.”
Triển Chiêu nghiêng đầu: “Trải qua chuyện gì ạ?”
“Á… thì biến bao cỏ thành đậu tương… tương tự thế.” Cửu Nương nhìn trời.
Triển Chiêu càng hoang mang hơn, tương tự…
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi Cửu Nương: “Người nói là ngoại công dùng nội lực làm người khác biến… biến mất sao?”
Cửu Nương nhìn trời.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Ngoại công làm vậy với ai ạ?”
“Con không nên trách ngoại công con a!” Ngô Nhất Họa ở bên cạnh đi đến giải thích: “Không phải Cung chủ làm vậy vì hung tàn, là do cái tên Hoán Tâm Nhân kia thực sự đáng giận.”
Triển Chiêu nghe xong hơi sửng sốt: “Gì mà đổi tim người ạ?”
“Con có từng nghe qua một tin đồn đáng sợ nhất về ngoại công con, nói hắn vì muốn luyện thần công cho nên phải ăn tim người ấy?” Ngô Nhất Họa hỏi.
Triển Chiêu gật đầu, những lời đồn đáng sợ về Ân Hậu trước kia phải nói là đầy rẫy khắp nơi, có một số chuyện còn ly kỳ đến độ chẳng thể tin nổi nữa. Trong số đó, nổi tiếng nhất vẫn là hai điều, thứ nhất là nói hắn bò từ địa ngục lên, còn một điều khác lại nói vì hắn muốn luyện công cho nên cần ăn tim uống máu người.
Mỗi lần Triển Chiêu nghe được những loại tin đồn thế này là lại cảm thấy buồn cười – Trên thực tế, thói quen ăn uống của Ân Hậu quả thực rất giống Bạch Ngọc Đường, sợ nhất là mấy món ăn mặn đầy dầu mỡ, cay mặn không ăn, sống nguội không ăn, còn thích uống rượu, đừng nói là ăn tim để luyện công, cho dù muốn bảo hai người họ ăn chút cá sống cũng có thể khiến họ ghê tởm cả buổi rồi.
“Đó chẳng phải là tin đồn bậy bạ sao?” Triển Chiêu bất mãn.
“Đúng là bậy bạ, nhưng mà thực ra Cung chủ lại gánh tội thay người khác.” Ngô Nhất Họa tìm chỗ ngồi xuống trong sân, kể cho Triển Chiêu nghe.
***
Ở bên kia, Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn nửa đêm đòn đi ăn khuya, vào nhã gian gọi đồ ăn khuya cho hắn xong, Ngũ gia liền hỏi Thiên Tôn về chuyện dùng nội lực khiến người ta biến mất.
Thiên Tôn vừa nghe xong đã hiểu, vừa thổi “phù phù” để hoành thánh nhanh nguội, vừa hỏi: “Ngươi nghe ai nói về chuyện Lão quỷ đánh Hoán Tâm Ma kia hả?”
“Hoán Tâm Ma ạ?” Bạch Ngọc Đường vừa nghe tên đã cảm thấy không muốn ăn nữa rồi.
“Chuyện khoảng vài chục năm trước rồi.” Thiên Tôn ăn miếng hoành thánh, xé một cái cánh gà tẩm mật ong ăn, vừa nhớ lại.
Bạch Ngọc Đường nhướng mày nhìn hắn: “Người sống hơn một trăm tuổi, mấy chục năm trước là bao lâu? Mười năm hay là chín mươi năm?”
Thiên Tôn cầm cánh gà lé mắt lườm hắn, ý nói – Ngươi là gì phải tra tấn tinh thần ta thế hả! Ta đã hơn một trăm tuổi rồi ngươi còn đi bàn chuyện trí nhớ với ta, thú vị lắm à?!
Bạch Ngọc Đường vô lực, đành phải bỏ qua vụ thời gian, bảo Thiên Tôn cứ nói tiếp.
Thiên Tôn mở miệng nói: “Thêm một phần cánh gà nữa.”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, gọi tiểu nhị mang lên cả con gà nướng, để Thiên Tôn vừa ăn vừa nói chút chuyện tác quái xưa.
Thiên Tôn xé tiếp một cái chân gà nhét vào miệng Bạch Ngọc Đường, không ăn ta không nói.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cầm chân gà nhìn Thiên Tôn đang chiến đấu rất hăng hái với cái cánh gà, ý muốn bảo – Người nói đi nha!
“Là thế này…” Thiên Tôn còn chưa kịp mở miệng nói thì đã nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng “phì phì” vang lên.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đi ra mở cửa sổ lại thấy Yêu Yêu “phốc” cái bay vào.
“Ài!” Thiên Tôn đưa tay sờ đầu Yêu Yêu đã bay đến bên cạnh mình, còn trách Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nhìn ngươi đi, có sủng vật nhưng lại không dẫn theo bên cạnh.”
Bạch Ngọc Đường lại bảo tiểu nhị mang chút cá đến, đặt Yêu Yêu sang bên cạnh bàn, không cho nó quấy rối.
Ngũ gia đóng cửa, quan sát cẩn thận để đảm bảo không có gì xảy ra nữa, ngồi xuống đối diện, dùng chân gà chỉ vào Thiên Tôn: “Nói một mạch hết luôn!”
Thiên Tôn xoa cằm, lau chút mỡ, nói: “Nghe qua người có tên là Phí Tâm chưa?”
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, kinh ngạc: “Đường chủ của Hiên Da Đường, Phí Tâm sao?”
Thiên Tôn gật đầu.
“Hiên Da Đường là môn phái lớn nhất ở Da Sơn. Phí Tâm từng đảm nhiệm chức vụ minh chủ võ lâm, công phu rất cao… Nhưng mà sau đó lại chết trong tay Ân Hậu, còn nghe nói là không còn cả thi thể nữa.” Bạch Ngọc Đường cũng nghe nói qua: “Đây chính là một trong những chuyện mà Ân Hậu bị người đời lên án nhất… Năm đó giết Phí Tâm, cả võ lâm đều nói Ân Hậu tội ác tày trời, nhưng cũng có người nói đó là tin đồn nhảm mà thôi, không phải do Ân Hậu giết, Ân Hậu không có khả năng giết được hắn.”
“Phụt.” Thiên Tôn phun cả ngụm rượu ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường có vẻ ghét bỏ mà dùng khăn lau bàn, cả… cái mặt dính đầy nước của Thiên Tôn nữa.
Thiên Tôn bĩu môi một cái, có vẻ cũng cảm thấy khó chịu cho nên không để ý đến việc cái khăn mà Bạch Ngọc Đường lau cho mình chính là cái khăn hắn vừa lau bàn.
Vứt xương gà xuống, Thiên Tôn vung tay: “Tên Phí Tâm kia chỉ có chút võ công mèo quào mà cũng có thể lừa được đám người giang hồ kia, sao có thể so với Lão Qủy chứ! Ta nói cho ngươi biết, bây giờ Lão Qủy kia tuổi đã lớn rồi cho nên tính tình cũng bình ổn hơn, còn nói đến khi cỡ bằng tuổi ngươi với Triển Chiêu ấy mà, cực tà tính, trên đời này ngoại trừ lão tử ra thì ai dám trêu chọc hắn chứ?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Thiên Tôn, vẫn cứ cảm thấy sao cách nói chuyện của người có gì đó không đúng lắm nhỉ? Cho nên, hắn lặng lẽ cầm bình rượu lên ngắm thử, lại thấy trên bình có viết – Ba Chén Say!
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, bình thường Thiên Tôn vẫn uống Lê Hoa Bạch mà, chẳng lẽ Tiểu Lục Tử đã mang nhầm sau…
Nghĩ lại một chút, Ngũ gia hiểu được.
Sáng nay lúc đi ngang qua Thái Bạch Cư, Tiểu Lục Tử đã kích động mà chạy đến nói với hắn rằng trong *** mới nhập rượu ngon, bảo hắn đến thử xem. Ngũ gia luôn có hứng thú với rượu, không chỉ thích uống rượu mà tửu lượng cũng rất tốt gần như chưa từng say bao giờ. Hôm qua, Tiểu Lục Tử còn nói với hắn Thái Bạch Cư có bảo vật mới, chưởng quỹ đi phía nam mang về được mấy bình “Ba Chén Say” uy lực cực mạnh! Chỉ cần ba chén ngay cả thần tiên cũng gục ngay.
Lúc đó Bạch Ngọc Đường còn rất hứng thú, nhưng mà do phải nhanh chóng tiến cung với Triển Chiêu cho nên mới nói với Tiểu Lục Tử là lần sau tới sẽ uống… Khó trách sao vừa rồi mặt mày Tiểu Lục Tử lại hớn hở đến thế… xem ra là loại rượu này đi.
Bạch Ngọc Đường lại nhìn Thiên Tôn một cái, thấy hai gò má hắn đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên, cách nói chuyện cũng dong dài hơn bình thường, chẳng khác nào một tiểu hài nhi.
Bạch Ngọc Đường chống cằm tiếp tục rót rượu cho hắn, vừa hỏi: “Nói như vậy Phí Tâm kia mua danh chuộc tiếng ạ?”
“Ừ… mua danh chuộc tiếng, chẳng có điểm tốt nào.” Thiên Tôn lại uống thêm một ly nữa, chép chép miệng, rõ ràng còn cảm thấy rượu này rất ngon. Bạch Ngọc Đường tiếp tục rót cho hắn uống, còn vừa rót vừa quan sát sự thay đổi của hắn.
Thiên Tôn mặt đỏ bừng bừng, tâm tình có vẻ rất tốt, còn nói với Bạch Ngọc Đường: “Phí Tâm kia thật ra cũng không tồi, thông minh có năng lực, cũng coi như trượng nghĩa, đủ tư cách làm minh chủ võ lâm.”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu: “Nói như vậy thì tại sao Ân Hậu lại muốn giết hắn? Ân Hậu không giống người lạm sát người vô tội đâu.”
“Đương nhiên rồi.” Không biết có phải vì Thiên Tôn đã say rượu hay không, giọng điệu còn mang chút dáng vẻ bảo vệ, như thể “Ân Hậu là người một nhà” vậy. Ngữ điệu này bình thường nhất định sẽ không thể nghe được, bình thường Thiên Tôn đều chống đối Ân Hậu hoặc là chủ yếu là trêu chọc nhau.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục rót rượu cho Thiên Tôn, nhân lúc hắn uống rượu đi đến bên cạnh cửa sổ, mở một cách cửa sổ ra, thả con Kim Xác Tử mình vẫn mang theo bên cạnh trong ống trúc ra. Sau đó, Ngũ gia trở lại bên cạnh Thiên Tôn, rót rượu cho hắn, hỏi tiếp: “Chẳng lẽ Phí Tâm không phải là do Ân Hậu giết sao?”
Thiên Tôn lại uống hết chén rượu nữa: “Đúng thế! Lão Qủy đưa hai tay cầm…” Thiên Tôn làm động tác vắt giẻ lau: “Biến luôn thành tro bụi… ngay cả tro cốt cũng không còn, chỉ còn lại một viên đá nhỏ bằng hạt đậu tương màu đen mà thôi.”
***
Triển Chiêu nghe xong Ngô Nhất Họa miêu tả liền kinh ngạc: “Nếu Phí Tâm đã không phải người xấu thì sao ngoại công phải… phải giết hắn như vậy ạ?”
Ngô Nhất Họa cười lạnh một tiếng: “Hắn quả thật không phải người xấu nhưng mà hắn có bệnh.”
“Bệnh?” Triển Chiêu khó hiểu.
Hồng Cửu Nương chỉ vào vị trí huyệt thái dương: “Đầu hắn có vấn đề.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Thần trí hắn có vấn đề ạ?”
“Khi đó truyền thuyết Hoán Tâm Ma đã rất huyên náo ồn ào rồi. Trên giang hồ cũng xảy ra không ít hung án, cũng chết nhiều người… Tử trạng giống hệt nhau, đều là bị móc mất tim, hơn nữa những người chết đều là thường dân tay không tấc sắt, hoặc những nông phu không có võ công, những cô nương chưa xuất giá, những thư sinh tay trói gà không chặt… Quan phủ đã tốn bao công sức để điều tra, trên giang hồ cũng có phái nhiều nhân mã đi tìm hiểu nhưng lại thân vong bỏ mạng mà chẳng có kết quả gì. Dần dần có lời đồn là do Cung chủ luyện công nên cần ăn tim người.”
Ánh mắt Triển Chiêu liền sắc lạnh: “Có người cố ý tung tin đồn sao? Việc này có quan hệ với Phí Tâm sao?”
Cửu Nương gật đầu: “Chắc chắn Phí Tâm này đã bị điên, trên đời này đúng là chuyện kỳ lạ gì cũng có. Bình thường hắn là một người rất tốt, nhân nghĩa đạo đức… Nhưng chỉ cần phát bệnh lại cảm thấy tim mình bị phá hỏng mất.”
“Hỏng tim sao?” Triển Chiêu lần đầu tiên nghe đến cái bệnh này, hỏi: “Tim hắn không tốt ạ?”
“Hắn đã mời không ít lang trung xem qua. Tất cả đều nói hắn rất khỏe mạnh, chẳng có bệnh gì cả.” Cửu Nương bóc quả cam: “Nhưng Phí Tâm lại cứ cảm thấy tim của mình đang ngày càng thối nát, ngực rất đau, hơn nữa bản thân cũng biến thành người xấu rồi… Biện pháp tự cứu mình tốt nhất chính là dùng một trái tim khác đến thay cho quả tim của mình.”
Chân mày Triển Chiêu liền nhăn tịt: “Cho nên mới gọi là Hoán Tâm Ma à? Phải đổi thế nào?”
***
“Ăn?” Bạch Ngọc Đường bỏ bình rượu đã trống không bên cạnh vứt sang một bên, mở tiếp bình thứ hai rót cho Thiên Tôn: “Vì muốn điều trị chứng điên của mình mà Phí Tâm đã giết rất nhiều người sao? Sau đó lại vu oan cho Ân Hậu?”
“Ai biết có phải hắn vu oan không chứ, dù sao thì chuyện táng tận lương tâm hắn làm cũng đã đổ lên đầu Lão Qủy rồi, hắn cũng chẳng thèm để ý tới.” Thiên Tôn kéo áo, dùng tay áo lau khuôn mặt đỏ rực của mình, còn vỗ bàn đùm đụp: “Lão quỷ Ân Hậu kia a! Có cái mặt dọa người mà thôi, còn tính cách lại thảm chết!” Nói xong còn đưa tay nhéo má Bạch Ngọc Đường, lắc lắc: “Không giống thằng nhóc con Tiểu Miêu Nhi kia nhà hắn chút nào, cái mặt thì dịu ngoan mà tính tình thì tinh quái! Nhưng mà lại rất xứng với ngươi, có hắn giúp đỡ trông chừng ngươi, đỡ cho cái tên không thích nói chuyện như ngươi lại bị người ta bắt nạt.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thì ra lúc Thiên Tôn say rượu không hề nói năng hồ đồ mà lại nói thật… Nghĩ một chút, lại tiếp tục rót rượu nữa, hắn muốn nhìn xem Thiên Tôn say nữa thì sẽ như thế nào.
***
“Hắt xì!”
Triển Chiêu vừa hắt xì một cái, xoa mũi tiếp tục hỏi Ngô Nhất Họa và Hồng Cửu Nương: “Phí Tâm giết nhiều người như vậy cho nên ngoại công mới giải quyết hắn ạ? Đây rõ ràng là chuyện tốt, tại sao ngoại công lại phải chịu tiếng xấu cho người khác còn Phí Tâm lại có được thanh danh tốt như vậy?”
“Việc này thực ra chẳng có ai biết nội tình cả.” Cửu Nương có vẻ rất bất đắc dĩ nói: “Thật ra, lúc đầu nghe thấy có người vu oan mình, Cung chủ cũng giống như những lần trước đó cảm thấy không sao hết, dù gì thì cũng quen rồi.”
Triển Chiêu sờ ngực – đau lòng!
“Sau đó, Thiên Tôn điều tra ra được hung thủ chính là Phí Tâm, cho nên hai người họ cùng nhau tra một chút… phát hiện thì ra Phí Tâm có bệnh.” Ngô Nhất Họa nhún vai một cái.
Triển Chiêu kinh ngạc: “Thiên Tôn điều tra được ạ?”
Cửu Nương gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Ngoại trừ việc Thiên Tôn thỉnh thoảng hơi khùng với hay quên ra thì lúc nghiêm túc rất thông minh đó. Hơn nữa hắn còn rất hiểu con người của Cung chủ.”
Triển Chiêu tiếp tục sờ ngực – Hạnh phúc nha!
“Khi Cung chủ biết chuyện của Phí Tâm xong thì cũng không có tức giận như thế.” Ngô Nhất Họa nói: “Sau đó lại chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, Cung chủ lại giải quyết Phí Tâm như vậy… nguyên nhân thực sự trong chuyện này, chỉ e có mình Thiên Tôn biết mà thôi.”
Triển Chiêu hiểu rõ trong lòng: “Rảnh phải bảo Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn một chút mới được.”
Cửu Nương cười, sờ đầu Triển Chiêu: “Con cũng thật là… có chuyện gì muốn hỏi thì cứ trực tiếp hỏi Ân Hậu đi, con hỏi thì cái gì hắn chả nói chứ?”
Triển Chiêu nghĩ, quả nhiên cũng đúng… Cho nên đứng dậy chạy đến dạo một trong viện của Ân Hậu.
Điều kỳ quái chính là cả Thiên Tôn và Ân Hậu đều không có ở trong phòng. Triển Chiêu nghĩ chắc không phải cùng đi ăn khuya đó chứ? Cho nên chạy đến viện của Công Tôn, muốn tìm Bạch Ngọc Đường.
Đi được nửa đường thì gặp được Tiểu Tứ Tử đang bưng một bát trà nhỏ chạy đến.
Triển Chiêu vừa hỏi, Tiểu Tứ Tử nói không thấy Thiên Tôn đâu, nhưng mà ban nãy Ân Hậu có ở ngoài phòng bọn họ hỏi mấy ảnh vệ về chuyện của sợi tơ, còn nói chuyện với Triệu Phổ trong phòng một lúc, sau đó liền thấy một con Kim Xác Tử bay đến, Ân Hậu liền đi theo nó rồi, chỉ vừa đi một lát mà thôi.
Triển Chiêu khó hiểu – Kim Xác Tử à?
Nghĩ đến đây, trong đầu Triển Chiêu đột nhiên lóe lên một cái, nhảy lên đỉnh tiểu lâu nhà mình.
Bởi vì mới được xây dựng chưa bao lâu nên Triển Chiêu có chút không quen được. Vừa lên đỉnh nóc nhà nhìn một chút, cả thành Khai Phong như thu hết cả vào đáy mắt, Triển Chiêu lại cảm khái thêm lần nữa – Tiện thật a!
Tìm chung quanh một chút, Triển Chiêu liếc mắt cái đã thấy được Ân Hậu đã đến cửa Thái Bạch Cư rồi.
Triển Chiêu tò mò – Ngoại công sao lại tự mình chạy đến Thái Bạch Cư chứ? Cho nên hắn cũng rời khỏi nóc nhà, bay về phái Thái Bạch Cư.
Tiểu Tứ Tử đứng trong sân, nghiêm mặt ngẩng đầu nhìn, thấy Triển Chiêu nháy mắt cái đã bay lên không trung, lát sau lại y như một chú diều hâu bay ra khỏi Khai Phong Phủ. Sau đó bé lại cúi đầu nhìn dáng người tròn vo lùn tịt của mình, rất hâm mộ – Miêu Miêu thật nhẹ lại còn biết bay nữa! Tiện ghê!
***
Triển Chiêu vừa tới cửa Thái Bạch Cư, Tiểu Lục Tử đã chạy đến: “Triển đại nhân giờ mới đến sao? Ngũ gia và Thiên Tôn đã đến đây một lúc rồi đó, Ân Hậu cũng vừa mới lên.”
Triển Chiêu sờ cằm – Thì ra Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đều ở đây à.
Dù sao thì Triển Chiêu cũng rất hiểu Bạch Ngọc Đường, có lẽ hắn cũng có chút lo lắng cho nên mới tìm Thiên Tôn hỏi chuyện năm đó một chút đây mà.
Ba bước thành một chạy lên lầu, Triển Chiêu lại thấy ở ngoài cửa nhã gian Bạch Ngọc Đường thường đến, Ân Hậu đang trưng ra vẻ mặt phức tạp đứng đó, hình như đang do dự không biết có nên vào không.
Triển Chiêu chạy lên: “Ngoại công.”
Ân Hậu nhìn hắn, còn rất hiếu kỳ: “Hai đứa đã bàn trước rồi hay là thế nào?”
Triển Chiêu hơi sửng sốt: “Gì mà bàn trước?”
Lúc này, đột nhiên lại thấy từ bên trong nhã gian truyền ra giọng nói, là giọng nói của Thiên Tôn, âm cuối còn kéo thật dài hoặc là đang dùng đũa gõ bát gì đó: “Ngọc Đường! Hát cho vi sư nghe đi!”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái – Hát á?
“Còn rượu không? Ta vẫn muốn uống!” Giọng Thiên Tôn nghe cực kỳ thanh thoát: “Trước đây Ân Hậu là một tên béo đó!”
Triển Chiêu xoay mặt sang nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu đỡ trán.
“Trước đây Vô Sa y như một cái sào ấy, cho nên lớn lên mới cố ăn lấy ăn để! Còn nữa a! Rõ ràng trước đây Ân Hậu giống y như Tiểu Tứ Tử đó, vì sao lớn lên lại nam tính như vậy chứ? Không phải nam tính… là lớn lên sao lại thành dã nhân như thế chứ?
Triển Chiêu lại khều khều Ân Hậu.
Khóe miệng Ân Hậu co quắp – Lão tử giống dã nhân chỗ nào?
Thiên Tôn kéo Bạch Ngọc Đường lảm nhảm: “Ngươi nói thử xem Ngọc Đường nha, chẳng phải người ta nói ăn chay sẽ gầy sao? Tại sao Vô Sa xuất gia rồi mà còn béo thế chứ? Còn nữa nha, ngươi nhìn xem, voi, gấu trúc đều ngồi không thôi cũng béo phì như vậy! Mèo ăn thịt sao lại gầy nhỉ!”
Triển Chiêu tiếp tục nhìn Ân Hậu – Tình huống gì đây ạ?
Ân Hậu bắt đâu lo lắng xem mình có nên về không.
“Ngọc Đường, nếu như sau này Triển Tiểu Miêu béo như một trái bóng, ngươi còn yêu nó không… Ứm.” Thiên Tôn còn chưa nói dứt lời hình như đã bị Bạch Ngọc Đường nhét cái gì đó vào miệng rồi.
Bạch Ngọc Đường xấu hổ nhìn ngoài cửa.
Triển Chiêu cũng có chút xấu hổ gãi đầu – Béo thành quả cầu… Không phải, trọng điểm phải là “Yêu” mới đúng…
Ân Hậu lắc đầu, không nhìn được nữa, đẩy cửa vào phòng.
Thiên Tôn liếc mắt cái đã nhìn thấy hắn, nhảy dựng lên, trong tay cầm hai cái đũa: “Tới rồi! Nhóm Tương Du!” (*)
Ân Hậu đỡ trán.
Triển Chiêu đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, tò mò nhìn Thiên Tôn đang “mượn rượu làm càn”.
Ân Hậu cũng đi tới nhìn Thiên Tôn, tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cho hắn uống bao nhiêu vậy? Sao lại say đến thế này?”
Bạch Ngọc Đường chỉ hai cái vò rượu trống không bên cạnh.
Ân Hậu muốn nhìn thử xem là rượu gì mà lợi hại thế, thế nhưng Thiên Tôn lại kéo tay hắn: “Ài, chuyện về Phí Tâm kia ngươi nói cho chúng nó đi, chúng nó hỏi đó.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu ngồi xuống, hỏi hai người: “Sao hai đứa biết về chuyện của Phí Tâm?”
Cho nên Triển Chiêu nói cho hắn biết một chút về sự thật.
Ân Hậu lại có thể hiểu được: “À… Hai đứa nghi ngờ chuyển quỷ rúc vào vách tường kia là có người dùng nội lực làm đúng không? Chỉ là người khi đã rúc vào rồi sẽ chết, cũng chẳng thể lớn về nữa đâu.”
“Không cần nói chuyện này vội.” Triển Chiêu rõ ràng cảm thấy hứng thú với chuyện của Phí Tâm hơn: “Ngoại công, vì sao người lại giết hắn ạ?”
Ân Hậu đặt Thiên Tôn sang bên cạnh, để hắn ôm Yêu Yêu mà khùng tiếp đi, bản thân tự rót chén trà, thản nhiên nói: “Vì hắn đáng chết mà.”
***
Trong trù phòng Khai Phong Phủ.
Tiểu Tứ Tử nhón chân, đặt bát trà lên kệ bếp, sau đó đặt khay trà xuống, đi ra ngoài. Sau khi chào hỏi đám ảnh vệ trong sân một chút, Tiểu Tứ Tử chạy về viện của Công Tôn.
Đi ngang qua hành lang ngoài viện, Tiểu Tứ Tử còn đang đi, bỗng nhiên lại nhìn thấy phía trước… ngoài cửa ở cuối hiên có một chiếc đèn ***g đang chậm rãi thổi tới…
(*) Thực ra phải là Hàng Du vì tên của Ân Hậu có một chữ Hàng còn tên của Thiên Tôn có một chữ Du, nhưng vì Hàng Du và Tương Du đọc gần giống nhau cho nên Ngân Yêu Vương hay dùng cách gọi này để trêu chọc hai người đó. Tương Du có nghĩa là nước tương hoặc đậu phộng rang.
Bình luận truyện