Long Đồ Án
Quyển 17 - Chương 548: Hoàng đếđi tuần
Mọi người dậy thật sớm, nhưng tỷ thí thì đầu buổi chiều mới bắt đầu, Vì vậy... phải tìm chuyện gì đó làm để buổi sáng này nhanh qua thôi.
Nhưng mà, một đường đi này rất không yên ổn, hành trình một ngày này đã đủ để mọi người nhận ra, trên đời này chuyện không nên làm nhất là cùng hoàng đế xuất môn đi dạo phố, so với Triệu Trinh thì Thiên Tôn quả thực quá dễ trông nom.
Triệu Trinh phe phẩy cây quạt, lần trước xuất cung hắn đã học được bộ dáng lưu manh, bắt đầu dùng nó để tham quan hoàng thành.
Để không khiến mọi người hoài nghi, những người khác đều dựa theo yêu cầu của Triệu Trinh gọi hắn là Hoàng công tử, Lâm Tiêu chưa thấy qua Triệu Trinh, được Lâm phu tử dẫn đi cùng vốn là để xem tỷ thí, tới Khai Phong là để đồng hành với mọi người. Bất quá Lâm Tiêu cũng không ngốc, hắn biết Nam Cung Kỷ là chưởng quản đại nội thị vệ, thiếp thân thị vệ của Triệu Trinh. Nam Cung vẫn đi theo vị Hoàng công tử kia, hơn nữa Triệu Lan ôm tay Triệu Trinh rất thân thiết... Chưa hề nghe qua Triệu Lan tuyển Phò mã, Vì vậy, không cần hỏi, người thanh niên thoạt nhìn ôn hòa kia, chính là đương kim hoàng thượng Triệu Trinh.
Lâm Tiêu cũng rất bất ngờ, hồi đầu mới gặp Triệu Lan còn tưởng là dã nha đầu nhà ai, chẳng có một chút bộ dáng kim chi ngọc diệp nào, thấy Triệu Phổ càng cảm thấy hết hồn, cuối cùng gặp được Triệu Trinh, Lâm Tiêu yên lặng gật đầu, huyết thống Hoàng gia khẳng định có vấn đề.
Mọi người cũng rất bất đắc dĩ.
Triệu Trinh cái gì cũng chưa thấy qua, thấy cái gì cũng ngạc nhiên, hơn nữa Triệu Trinh còn cùng đi với Triển Chiêu bọn họ, các cửa hàng bán đồ ăn của Khai Phong phủ đều biết Triển Chiêu, nhất là hàng ăn vặt, lúc này trời còn sớm, các cửa hàng đồ sáng còn chưa đóng cửa, đều mời gọi Triển Chiêu vào ăn chút điểm tâm.
Triệu Trinh ở hoàng cung đều ăn điểm tâm do ngự trù làm, làm sao gặp qua những món này, ở trước một cửa hàng bán bánh trứng, Triệu Trinh túm lấy Nam Cung, chỉ vào lão đầu đang làm bánh, “Hắn nhét được lòng đỏ trứng vào trong bánh kìa! Không bị chảy ra!”
Nam Cung đỡ trán.
Những người bán điểm tâm xung quanh cười hắn, vị này chưa từng thấy qua bánh trứng à?
Triển Chiêu nhìn nhìn bánh trứng rồi xáp lại mua một cái, Tiểu Lương Tử, Bàng Dục, Thiên Tôn và Bao Duyên cũng chạy lại mua.
Triệu Trinh nhìn mọi người, rồi đưa tay chọt Nam Cung.
Nam Cung nhíu mày nhìn hắn, ý là –xuất cung không được ăn linh tinh dọc đường.
Triệu Trinh híp mắt.
Nam Cung bất đắc dĩ, đi mua bánh trứng cho Triệu Trinh.
Triển Chiêu cầm miếng bánh đã cắn hai ngụm cho Bạch Ngọc Đường, “Bánh trứng nhà này ngon nhất Khai Phong đó!”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, lại gần cắn một ngụm.
Đang cắn thì để ý thấy Thiên Tôn cầm bánh trứng nhìn Qua Thanh cũng đang ăn bánh, chợt nghe hắn nói thầm, “Đứa nhỏ này không bị sợ điểm tâm nữa a?” Nói rồi, đang muốn tới hỏi thăm thì bị Bạch Ngọc Đường vội vàng túm lại, cảnh cáo — hắn còn phải trông chừng Triệu Lan đích, ngươi đừng thêm phiền!
Triệu Trinh cầm bánh trứng trong tay, mang theo một nhóm người tiếp tục đi, liếc mắt thấy một gian hàng, không biết bán cái gì, từng chén từng chén một, mùi cá tỏa ra bốn phía, không chỉ bên trong đứng đầy người, ở bên ngoài cũng có thêm một đám đông.
Triệu Trinh hiếu kỳ, đi về phía đó thì thấy trên bài tử có viết — bánh chẻo da cá.
Triệu Trinh há hốc miệng, hỏi Nam Cung, “Bánh chẻo da cá? Vậy một chén phải bao nhiêu con cá a? Bách tính Khai Phong sao ăn điểm tâm xa hoa thế a?”
Nam Cung yên lặng thở dài.
“Bao nhiêu tiền một chén?” Triệu Trinh đi tới hỏi.
Đại thúc đang cặm cụi làm bánh chẻo cũng không ngẩng đầu lên, “Ba mươi văn tiền một chén.”
Triệu Trinh gật đầu với Nam Cung — hảo tiện nghi! Da cá đó a! Trẫm chưa ăn bao giờ!
Nam Cung vừa định khuyên Triệu Trinh đi, thì thấy Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử yên lặng đi xếp hàng, Thiên Tôn cũng chạy tới, Bàng Dục vội vàng nói, “Bánh chẻo da cá của nhà này ngon nhất Khai Phong đó, hôm nay người không nhiều lắm! Ăn một chén rồi đi!”
Triệu Trinh cũng chạy tới xếp hàng, còn đòi từ Nam Cung ba mươi văn tiền.
Đang xếp hàng, có một lão đầu gầy gò đi ngang qua Triệu Trinh, đột nhiên dừng lại.
Nam Cung nhìn hắn một cái, lúc này, chợt nghe lão nhân kia đột nhiên nói với Triệu Trinh, “Vị công tử này, có muốn xem một quẻ không?”
Triệu Trinh sửng sốt, chớp chớp mắt, “Xem bói?”
“Ân...” Lão đầu xoa cằm, “Ta xem công tử ấn đường biến thành màu đen, hôm nay tất có huyết quang tai ương...”
Lão đầu vừa nói ra miệng, chợt nghe xung quanh có tiếng hít sâu, mà rõ nhất chính là Nam Cung Kỷ.
Những người khác không ngừng cảm khái — oa! Lão nhân này chỉ vào Triệu Trinh nói hắn có huyết quang tai ương kia, có chuẩn hay không có thể mất mạng đó.
Triệu Trinh đưa tay sờ sờ, xoay mặt hiếu kỳ hỏi Nam Cung, “Đen sao?”
Mọi người yên lặng suy nghĩ một chút, cũng đúng, Triệu Trinh đời này khẳng định lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, dù sao thì cũng không có thần tử nào dám nói với hắn, “Hoàng thượng, ngài gần nhất ấn đường biến đen a...”
“Có thể là phơi nắng nên bị đen đi một chút...” Nam Cung yên lặng lấy ra chút bạc đưa cho lão nhân kia, nghĩ bụng, ngài mau đi đi.
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đứng phía trước đưa cho Triệu Trinh một chén bánh chẻo da cá, thành công hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Triệu Trinh bưng cái chén nóng thổi phù phù.
Lão nhân kia cầm bạc, nhìn nhìn Nam Cung, thấy thanh niên này có vẻ muốn đuổi mình đi thì bất đắc dĩ, nói, “Ta cũng không thể lấy không bạc, như vậy đi, cẩn thận xà ngang.” Nói xong, xoay người đi, vừa đi vừa lầm bầm, “Phải biết rằng, quý nhân xuất môn gây vạ vũ.”
Nam Cung nhìn lão nhân kia một cái, khẽ nhíu mày, lúc này, lại nghe Triệu Trinh ở phía trước trách cứ chủ quán, “Không phải da cá a! Là bột mỳ mà!”
Một bên thực khách đều cười vang.
Chủ quán nọ trước đây làm nghề đánh cá, tính tình cũng nóng, buổi sáng thì bận tối mặt còn gặp phải Triệu Trinh ý kiến ý cò, liền cầm cái muôi lớn gõ vào cạnh nồi, “Ở đâu ra thằng...”
Chữ “ngu” chưa kịp ra khỏi miệng, Bàng Dục Bao Duyên cùng nhau bịt miệng hắn.
Triệu Trinh thấy chủ quán này rất không thành thật, thảo nào ba mươi văn tiền một chén, bất quá vị đạo cũng không tệ.
Nam Cung thở dài, hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi a... Qua Thanh ở một bên nhìn, lần đầu tiên có một loại cảm giác vui mừng, Triệu Lan so ra còn dễ trông hơn nhiều a.
Bạch Ngọc Đường có chút đồng tình với Nam Cung Kỷ, Triệu Trinh còn khó trông coi hơn Thiên Tôn nữa, tuy rằng sư phụ hắn lần đầu ăn bánh chẻo da cá cũng nói chủ quán không thành thật, căn bản không phải da cá!
Đang nghĩ ngợi, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu bưng chén đi ra ngoài quán, nhìn lão đầu coi bói đã đi xa, có chút suy tư.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
Triển Chiêu nói, “Lão nhân kia họ Trần, ngụ ở trong ngõ nhỏ phía trước, mở hàng coi bói, mỗi ngày chỉ coi ba quẻ, nên được gọi là Trần tam quẻ.”
“Sau đó?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
“Sau đó …” Triển Chiêu ăn miếng bánh chẻo cuối cùng, buông chén, “Hắn xem rất chuẩn, cũng được gọi là thần toán Trần.”
Sao khi ăn xong bánh chẻo da cá, Triệu Trinh lại đảo một vòng khu chợ này, thưởng thức thêm mỳ lạnh, bánh củ cải, bánh khoai, bánh bao chiên, bánh hẹ, bánh gạo chiên, gỏi cuốn, hoành thánh nhân thịt, bánh ngô, cuối cùng còn chia với Tiểu Tứ Tử một gói bánh đậu hình đầu heo... Cũng không phải Triệu Trinh ngay cả bánh đậu cũng chưa được ăn, mà là chưa ăn qua nó ở dạng đầu heo, dù sao, cho ngự trù một nghìn lá gan hắn cũng không dám mời Triệu Trinh ăn đầu heo.
Mọi người ở phía sau cảm khái — quả nhiên Triệu gia có huyết thống thùng cơm.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu — ăn như thế, cảm giác như Đại Tống hoàng đế chưa từng thấy qua điểm tâm...
Vì vậy, Triệu Trinh thưởng thức một đống điểm tâm bình dân bị khó tiêu, quyết định đi đâu đó xa xa chút để tiêu thực. Lúc này thời gian bán đồ điểm tâm đã qua, các cửa hàng buôn bán khác trên đường cái Khai Phong bắt đầu mở cửa. Trên đường cũng náo nhiệt hẳn, sáng sớm mọi người đi làm, đi học, đưa hàng, mua đồ, vô cùng náo nhiệt.
Triệu Trinh đi dạo qua từng cửa hàng, ở chỗ bán ngọc khí vạch trần hàng giả, bị đuổi ra. Đến cửa hàng thi họa chỉ ra tranh giả lại bị đuổi đi ra, tới chợ bán thức ăn ngay cả gừng tươi cũng không biết, còn đạp vào liên sinh khương đều không nhận ra, còn đạp vào sạp bán thủy ngư, cũng bị đuổi đi chỗ khác.
Nam Cung đi theo phía sau thu thập cục diện rối rắm cho hắn, phòng ngừa hắn bị đánh.
Mọi người một đường xem một đường cảm khái, Nam Cung thật sự quá không dễ dàng, vị này không những quyền cao chức trọng mà tính tình còn trẻ con, phạt không được mắng không được, không thể để người khác động vào, còn không có chút thường thức nào.
Bất quá Triệu Trinh một đường này bị mắng “ngốc tử, sỏa mạo, quê mùa, thiếu tâm mắt” các kiểu, phỏng chừng lớn như vậy chưa từng bị mắng như thế nên tâm tình Hoàng thượng rất tốt.
Rốt cuộc, đi dạo xong con đường dài nhất Khai Phong, tham quan Bạch phủ, tới Cửu Vương phủ Bát Vương phủ và Thái sư phủ, cuối cùng tham quan Thái Học viện, rốt cuộc cũng đã tới trưa.
Mọi người đi về phía Thái Bạch cư.
Đại khái cũng vì Triệu Trinh bắt đi quá nhiều nên tất cả mọi người đói muốn chết, Tiểu Tứ Tử đã sớm đi không nổi, nằm sấp trên lưng Tiểu Ngũ, kỳ thực cả Tiểu Ngũ cũng sắp đi không nổi.
Bạch Ngọc Đường lần đầu phát hiện hóa ra Khai Phong có nhiều nơi đi dạo được như thế, chỉ có mỗi Hồng Cửu Nương và Hắc Thủy Bà Bà vẫn còn tiếp được Triệu Trinh, mấy lão thái thái còn đang dưới kiến nghị của Triệu Trinh mua một đống y phục.
Triệu Lan vừa mệt vừa đói, nàng dù sao cũng là kim chi ngọc diệp, làm gì phải đi bộ nhiều như thế, mệt đến độ muốn hồi cung đi ngủ. Vừa thấy đã đến Thái Bạch cư liền nhào lên lầu, chuẩn bị ngồi xuống ăn một chén cơm lớn lấy sức.
Qua Thanh đi theo phía sau, Triệu Lan vừa lên tới lầu hai, đột nhiên quay người lại chạy xuống, túm lấy Y Y, “Ôi ôi ôi!”
Mọi người thấy nàng kích động, có chút tò mò.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên lầu, trên đó người không nhiều lắm, bên cửa sổ có ba học sinh mặc học bào Thái Học viện, đang uống rượu nói chuyện phiếm.
Triệu Trinh thấy Triệu Lan mặt đỏ bừng, từ trong tay áo lấy ra một quyển thi tập mỏng, nói với Y Y, “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Đưa cho hắn đọc sao?”
Y Y nói, “Sợ cái gì? Cầm cho hắn xem a.”
Triệu Trinh nhướn mi — Triệu Lan thường ngày cũng thích làm thơ viết văn, bản thi tập này nàng vẫn tùy thân mang theo, đại thể là thi tác của nàng, thường ngày cũng không cho ai coi, hôm nay lại định đưa cho ai a?
Mọi người lên lầu.
Tiểu Lục Tử vội vàng thu xếp.
Triệu Trinh lại không chịu vào nhã gian ngồi ăn, hắn muốn ngồi ngay bên ngoài, nhiều người náo nhiệt, mọi người cũng gọi tiểu lục lên dọn ra một bàn lớn.
Lâm Tiêu vừa lên lầu, chợt nghe có người gọi hắn, “Lâm huynh.”
Lâm Tiêu quay đầu lại, gọi hắn chính là ba thư sinh nọ.
Bao Duyên và Bàng Dục bọn họ cũng lên lầu, ba thư sinh nọ đều đứng dậy chào hỏi, thuận tiện hành lễ với Lâm phu tử.
Triển Chiêu quan sát, ba thư sinh này xấp xỉ tuổi Bao Duyên bọn họ, tư văn nhã nhặn, một người hơi mập mạp, một người cao cao gầy gầy, còn một người rất suất, khí chất không tệ.
Bàng Dục nhân lúc đối phương không để ý, quay sang Triển Chiêu bọn họ làm khẩu hình — Giang Nam tam đại tài tử!
Mọi người nhướn mi — nga?!
Triệu Trinh con mắt đều sáng, đi lại gần cái bàn đó.
Giang Nam tam đại tài tử là Tạ Viêm, Lại Thiên Thanh, và Nhạc Tử Minh. Ba người mới vừa vào Thái Học viện không lâu, bởi vì cùng là người Hàng Châu giống Lâm Tiêu, nên làm quen khá nhanh, Bao Duyên và Bàng Dục cũng là nhân vật phong vân, tân sinh vào Thái Học viện trước hết đều làm quen hai người họ, mà Vương Kỳ và Thuần Hoa cũng có chút danh tiếng. Đương nhiên, Triệu Lan học tại lan huệ thư viện, nam sinh nữ sinh dù sao cũng có chút kiêng kị, bởi vậy mọi người không nhận ra nàng.
Qua Thanh nhìn Triệu Lan đột nhiên “nhu mỳ” hẳn, ai cũng biết trong Giang Nam tam đại tài tử nàng sùng bái nhất là Tạ Viêm, nữ sinh của Lan Huệ thư viện đều rất thích vị này, Vì vậy Tạ Viêm phỏng chừng muốn giao hảo với nam sinh Thái Học viện có lẽ sẽ hơi khó.
Bao Duyên bọn họ ngồi chung một bàn, trò chuyện rất vui vẻ, có vẻ hợp cạ.
Triệu Trinh tuy rằng ngồi cùng bàn với Triển Chiêu bọn họ, bất quá cũng hiếu kỳ nhìn Giang Nam tam đại tài tử nọ, thuận tiện hỏi Triệu Lan, “Ngươi xem trọng người nào? Trẫm nhốt lại cho ngươi!”
Triệu Lan đỏ mặt trừng Triệu Trinh.
Triệu Trinh nâng cằm thở dài, vốn muốn nhận Bao Duyên làm muội phu, bất quá... Thư sinh dễ nhìn kia có vẻ cũng không tệ.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Bao Duyên bọn họ hỏi thăm chuyện tỷ thí sắp diễn ra.
Hóa ra cũng không phải là Giang Nam tam đại tài tử ước thí với Khai Phong tam tử, ba người bọn họ mấy ngày trước đến thành đông mua sách, gặp phải ba học sinh của Càn Khôn thư viện nói lời khiêu khích, dẫn tới tranh luận vài câu. Bọn họ cũng biết đối phương có thể cố ý gây sự, Vì vậy không thèm phản ứng, ai ngờ hôm sau truyền ra tin tức về trận tỷ thí hôm nay, còn nhận được thiếp tử, ngay cả thời gian địa điểm cũng đã định, cảm giác như đã sớm tính toán tốt. Vì vậy ba người không thể không đi, nếu không lại khiến mọi người chê cười. Bất quá ba người thật ra cũng không sợ bọn họ, vốn đều là thiên chi kiêu tử tâm cao khí ngạo, ứng chiến thì ứng chiến sao, có thực học mà, có bị gian lận cũng không sợ.
Triệu Trinh có chút hiếu kỳ, hỏi Triển Chiêu, “Khai Phong tam tử là cái gì? Tam đại tài tử của Khai Phong phủ sao? Dĩ nhiên không có tiểu Bao duyên?”
“Ta cũng chưa từng nghe qua cái gì mà Khai Phong tam tử.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Triệu Phổ và mọi người cũng chưa từng nghe qua, cuối cùng ngay cả Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng không biết, Vì vậy... Khai Phong tam tử rốt cuộc là ai? Theo cách nói trước đó của Bàng Dục, có vẻ là tự đặt ra.
Lúc này, Tiểu Lục Tử bê đồ ăn lên, nhìn thấy Triệu Trinh, cười, “U, vị công tử này lạ mặt a!”
Triệu Trinh cười tủm tỉm, chỉ chỉ Bàng Dục đang bát quái với ba thư sinh nọ, “Ta là thân thích của hắn.”
“Nga!” Tiểu Lục Tử vui vẻ, “Nguyên lai là thân thích của tiểu Hầu gia, thảo nào quý khí như vậy.”
Mọi người yên lặng gật đầu, từ sáng tới giờ gặp bao nhiêu là người, Tiểu Lục Tử nói chuyện dễ nghe nhất a.
Ân Hầu hỏi hắn, “Tiểu Lục Tử, Khai Phong tam tử là ai?”
Tiểu Lục Tử nghe xong cũng phì cười, “Lão gia tử, không dối gạt ngài, ta cũng mới nghe được danh xưng đó ngày hôm qua, là ba thư sinh của Càn Khôn thư viện, là ba huynh đệ, tên Tào Nguyên, Tào Kiến, Tào Khôn, ba công tử nhà Tào viên ngoại.”
“Tào viên ngoại?” Triển Chiêu vấn, “Tào viên ngoại nào?”
“Nhà mở đổ phường ấy.” Tiểu Lục Tử cười, “Hơn phân nửa đổ phường của Khai Phong là của nhà hắn, giàu nứt vách a! Trong nhà cũng có chỗ dựa vững chắc, là chất nhi của Lại Bộ Thị Lang Tào đại nhân.”
Triệu Trinh nhíu mày, “Nga? Thân thích của Tào lão gia tử a...”
Tất cả mọi người yên lặng thay vị Tào đại nhân kia lau mồ hôi, mong là hắn không ăn hối lộ trái pháp luật a, nếu không thì …
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Lại Bộ Thị Lang to không?”
Triển Chiêu chỉ chỉ vào mình,” Thị lang các bộ đều bằng ta, là tứ phẩm.”
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, nhìn Triển Chiêu, lần đầu tiên ý thức được — kỳ thực Miêu Nhi nhà hắn cũng là quan lớn.
Tiểu Lục Tử xuống lầu một chuyến, lát sau cầm bầu rượu vui vẻ chạy lên, nói với Triển Chiêu bọn họ, “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến!”
Triển Chiêu hơi sửng sốt.
Tiểu Lục Tử nhỏ giọng, “Khai Phong tam tử mới vừa vào cửa, lập tức lên đây!”
Tất cả mọi người nhướn mi — trùng hợp như thế?
Triệu Trinh thì hai mắt sáng thêm vài phần, “Có trò hay để xem! Vừa ăn vừa xem a!”
Nhưng mà, một đường đi này rất không yên ổn, hành trình một ngày này đã đủ để mọi người nhận ra, trên đời này chuyện không nên làm nhất là cùng hoàng đế xuất môn đi dạo phố, so với Triệu Trinh thì Thiên Tôn quả thực quá dễ trông nom.
Triệu Trinh phe phẩy cây quạt, lần trước xuất cung hắn đã học được bộ dáng lưu manh, bắt đầu dùng nó để tham quan hoàng thành.
Để không khiến mọi người hoài nghi, những người khác đều dựa theo yêu cầu của Triệu Trinh gọi hắn là Hoàng công tử, Lâm Tiêu chưa thấy qua Triệu Trinh, được Lâm phu tử dẫn đi cùng vốn là để xem tỷ thí, tới Khai Phong là để đồng hành với mọi người. Bất quá Lâm Tiêu cũng không ngốc, hắn biết Nam Cung Kỷ là chưởng quản đại nội thị vệ, thiếp thân thị vệ của Triệu Trinh. Nam Cung vẫn đi theo vị Hoàng công tử kia, hơn nữa Triệu Lan ôm tay Triệu Trinh rất thân thiết... Chưa hề nghe qua Triệu Lan tuyển Phò mã, Vì vậy, không cần hỏi, người thanh niên thoạt nhìn ôn hòa kia, chính là đương kim hoàng thượng Triệu Trinh.
Lâm Tiêu cũng rất bất ngờ, hồi đầu mới gặp Triệu Lan còn tưởng là dã nha đầu nhà ai, chẳng có một chút bộ dáng kim chi ngọc diệp nào, thấy Triệu Phổ càng cảm thấy hết hồn, cuối cùng gặp được Triệu Trinh, Lâm Tiêu yên lặng gật đầu, huyết thống Hoàng gia khẳng định có vấn đề.
Mọi người cũng rất bất đắc dĩ.
Triệu Trinh cái gì cũng chưa thấy qua, thấy cái gì cũng ngạc nhiên, hơn nữa Triệu Trinh còn cùng đi với Triển Chiêu bọn họ, các cửa hàng bán đồ ăn của Khai Phong phủ đều biết Triển Chiêu, nhất là hàng ăn vặt, lúc này trời còn sớm, các cửa hàng đồ sáng còn chưa đóng cửa, đều mời gọi Triển Chiêu vào ăn chút điểm tâm.
Triệu Trinh ở hoàng cung đều ăn điểm tâm do ngự trù làm, làm sao gặp qua những món này, ở trước một cửa hàng bán bánh trứng, Triệu Trinh túm lấy Nam Cung, chỉ vào lão đầu đang làm bánh, “Hắn nhét được lòng đỏ trứng vào trong bánh kìa! Không bị chảy ra!”
Nam Cung đỡ trán.
Những người bán điểm tâm xung quanh cười hắn, vị này chưa từng thấy qua bánh trứng à?
Triển Chiêu nhìn nhìn bánh trứng rồi xáp lại mua một cái, Tiểu Lương Tử, Bàng Dục, Thiên Tôn và Bao Duyên cũng chạy lại mua.
Triệu Trinh nhìn mọi người, rồi đưa tay chọt Nam Cung.
Nam Cung nhíu mày nhìn hắn, ý là –xuất cung không được ăn linh tinh dọc đường.
Triệu Trinh híp mắt.
Nam Cung bất đắc dĩ, đi mua bánh trứng cho Triệu Trinh.
Triển Chiêu cầm miếng bánh đã cắn hai ngụm cho Bạch Ngọc Đường, “Bánh trứng nhà này ngon nhất Khai Phong đó!”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, lại gần cắn một ngụm.
Đang cắn thì để ý thấy Thiên Tôn cầm bánh trứng nhìn Qua Thanh cũng đang ăn bánh, chợt nghe hắn nói thầm, “Đứa nhỏ này không bị sợ điểm tâm nữa a?” Nói rồi, đang muốn tới hỏi thăm thì bị Bạch Ngọc Đường vội vàng túm lại, cảnh cáo — hắn còn phải trông chừng Triệu Lan đích, ngươi đừng thêm phiền!
Triệu Trinh cầm bánh trứng trong tay, mang theo một nhóm người tiếp tục đi, liếc mắt thấy một gian hàng, không biết bán cái gì, từng chén từng chén một, mùi cá tỏa ra bốn phía, không chỉ bên trong đứng đầy người, ở bên ngoài cũng có thêm một đám đông.
Triệu Trinh hiếu kỳ, đi về phía đó thì thấy trên bài tử có viết — bánh chẻo da cá.
Triệu Trinh há hốc miệng, hỏi Nam Cung, “Bánh chẻo da cá? Vậy một chén phải bao nhiêu con cá a? Bách tính Khai Phong sao ăn điểm tâm xa hoa thế a?”
Nam Cung yên lặng thở dài.
“Bao nhiêu tiền một chén?” Triệu Trinh đi tới hỏi.
Đại thúc đang cặm cụi làm bánh chẻo cũng không ngẩng đầu lên, “Ba mươi văn tiền một chén.”
Triệu Trinh gật đầu với Nam Cung — hảo tiện nghi! Da cá đó a! Trẫm chưa ăn bao giờ!
Nam Cung vừa định khuyên Triệu Trinh đi, thì thấy Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử yên lặng đi xếp hàng, Thiên Tôn cũng chạy tới, Bàng Dục vội vàng nói, “Bánh chẻo da cá của nhà này ngon nhất Khai Phong đó, hôm nay người không nhiều lắm! Ăn một chén rồi đi!”
Triệu Trinh cũng chạy tới xếp hàng, còn đòi từ Nam Cung ba mươi văn tiền.
Đang xếp hàng, có một lão đầu gầy gò đi ngang qua Triệu Trinh, đột nhiên dừng lại.
Nam Cung nhìn hắn một cái, lúc này, chợt nghe lão nhân kia đột nhiên nói với Triệu Trinh, “Vị công tử này, có muốn xem một quẻ không?”
Triệu Trinh sửng sốt, chớp chớp mắt, “Xem bói?”
“Ân...” Lão đầu xoa cằm, “Ta xem công tử ấn đường biến thành màu đen, hôm nay tất có huyết quang tai ương...”
Lão đầu vừa nói ra miệng, chợt nghe xung quanh có tiếng hít sâu, mà rõ nhất chính là Nam Cung Kỷ.
Những người khác không ngừng cảm khái — oa! Lão nhân này chỉ vào Triệu Trinh nói hắn có huyết quang tai ương kia, có chuẩn hay không có thể mất mạng đó.
Triệu Trinh đưa tay sờ sờ, xoay mặt hiếu kỳ hỏi Nam Cung, “Đen sao?”
Mọi người yên lặng suy nghĩ một chút, cũng đúng, Triệu Trinh đời này khẳng định lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, dù sao thì cũng không có thần tử nào dám nói với hắn, “Hoàng thượng, ngài gần nhất ấn đường biến đen a...”
“Có thể là phơi nắng nên bị đen đi một chút...” Nam Cung yên lặng lấy ra chút bạc đưa cho lão nhân kia, nghĩ bụng, ngài mau đi đi.
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đứng phía trước đưa cho Triệu Trinh một chén bánh chẻo da cá, thành công hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Triệu Trinh bưng cái chén nóng thổi phù phù.
Lão nhân kia cầm bạc, nhìn nhìn Nam Cung, thấy thanh niên này có vẻ muốn đuổi mình đi thì bất đắc dĩ, nói, “Ta cũng không thể lấy không bạc, như vậy đi, cẩn thận xà ngang.” Nói xong, xoay người đi, vừa đi vừa lầm bầm, “Phải biết rằng, quý nhân xuất môn gây vạ vũ.”
Nam Cung nhìn lão nhân kia một cái, khẽ nhíu mày, lúc này, lại nghe Triệu Trinh ở phía trước trách cứ chủ quán, “Không phải da cá a! Là bột mỳ mà!”
Một bên thực khách đều cười vang.
Chủ quán nọ trước đây làm nghề đánh cá, tính tình cũng nóng, buổi sáng thì bận tối mặt còn gặp phải Triệu Trinh ý kiến ý cò, liền cầm cái muôi lớn gõ vào cạnh nồi, “Ở đâu ra thằng...”
Chữ “ngu” chưa kịp ra khỏi miệng, Bàng Dục Bao Duyên cùng nhau bịt miệng hắn.
Triệu Trinh thấy chủ quán này rất không thành thật, thảo nào ba mươi văn tiền một chén, bất quá vị đạo cũng không tệ.
Nam Cung thở dài, hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi a... Qua Thanh ở một bên nhìn, lần đầu tiên có một loại cảm giác vui mừng, Triệu Lan so ra còn dễ trông hơn nhiều a.
Bạch Ngọc Đường có chút đồng tình với Nam Cung Kỷ, Triệu Trinh còn khó trông coi hơn Thiên Tôn nữa, tuy rằng sư phụ hắn lần đầu ăn bánh chẻo da cá cũng nói chủ quán không thành thật, căn bản không phải da cá!
Đang nghĩ ngợi, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu bưng chén đi ra ngoài quán, nhìn lão đầu coi bói đã đi xa, có chút suy tư.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
Triển Chiêu nói, “Lão nhân kia họ Trần, ngụ ở trong ngõ nhỏ phía trước, mở hàng coi bói, mỗi ngày chỉ coi ba quẻ, nên được gọi là Trần tam quẻ.”
“Sau đó?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
“Sau đó …” Triển Chiêu ăn miếng bánh chẻo cuối cùng, buông chén, “Hắn xem rất chuẩn, cũng được gọi là thần toán Trần.”
Sao khi ăn xong bánh chẻo da cá, Triệu Trinh lại đảo một vòng khu chợ này, thưởng thức thêm mỳ lạnh, bánh củ cải, bánh khoai, bánh bao chiên, bánh hẹ, bánh gạo chiên, gỏi cuốn, hoành thánh nhân thịt, bánh ngô, cuối cùng còn chia với Tiểu Tứ Tử một gói bánh đậu hình đầu heo... Cũng không phải Triệu Trinh ngay cả bánh đậu cũng chưa được ăn, mà là chưa ăn qua nó ở dạng đầu heo, dù sao, cho ngự trù một nghìn lá gan hắn cũng không dám mời Triệu Trinh ăn đầu heo.
Mọi người ở phía sau cảm khái — quả nhiên Triệu gia có huyết thống thùng cơm.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu — ăn như thế, cảm giác như Đại Tống hoàng đế chưa từng thấy qua điểm tâm...
Vì vậy, Triệu Trinh thưởng thức một đống điểm tâm bình dân bị khó tiêu, quyết định đi đâu đó xa xa chút để tiêu thực. Lúc này thời gian bán đồ điểm tâm đã qua, các cửa hàng buôn bán khác trên đường cái Khai Phong bắt đầu mở cửa. Trên đường cũng náo nhiệt hẳn, sáng sớm mọi người đi làm, đi học, đưa hàng, mua đồ, vô cùng náo nhiệt.
Triệu Trinh đi dạo qua từng cửa hàng, ở chỗ bán ngọc khí vạch trần hàng giả, bị đuổi ra. Đến cửa hàng thi họa chỉ ra tranh giả lại bị đuổi đi ra, tới chợ bán thức ăn ngay cả gừng tươi cũng không biết, còn đạp vào liên sinh khương đều không nhận ra, còn đạp vào sạp bán thủy ngư, cũng bị đuổi đi chỗ khác.
Nam Cung đi theo phía sau thu thập cục diện rối rắm cho hắn, phòng ngừa hắn bị đánh.
Mọi người một đường xem một đường cảm khái, Nam Cung thật sự quá không dễ dàng, vị này không những quyền cao chức trọng mà tính tình còn trẻ con, phạt không được mắng không được, không thể để người khác động vào, còn không có chút thường thức nào.
Bất quá Triệu Trinh một đường này bị mắng “ngốc tử, sỏa mạo, quê mùa, thiếu tâm mắt” các kiểu, phỏng chừng lớn như vậy chưa từng bị mắng như thế nên tâm tình Hoàng thượng rất tốt.
Rốt cuộc, đi dạo xong con đường dài nhất Khai Phong, tham quan Bạch phủ, tới Cửu Vương phủ Bát Vương phủ và Thái sư phủ, cuối cùng tham quan Thái Học viện, rốt cuộc cũng đã tới trưa.
Mọi người đi về phía Thái Bạch cư.
Đại khái cũng vì Triệu Trinh bắt đi quá nhiều nên tất cả mọi người đói muốn chết, Tiểu Tứ Tử đã sớm đi không nổi, nằm sấp trên lưng Tiểu Ngũ, kỳ thực cả Tiểu Ngũ cũng sắp đi không nổi.
Bạch Ngọc Đường lần đầu phát hiện hóa ra Khai Phong có nhiều nơi đi dạo được như thế, chỉ có mỗi Hồng Cửu Nương và Hắc Thủy Bà Bà vẫn còn tiếp được Triệu Trinh, mấy lão thái thái còn đang dưới kiến nghị của Triệu Trinh mua một đống y phục.
Triệu Lan vừa mệt vừa đói, nàng dù sao cũng là kim chi ngọc diệp, làm gì phải đi bộ nhiều như thế, mệt đến độ muốn hồi cung đi ngủ. Vừa thấy đã đến Thái Bạch cư liền nhào lên lầu, chuẩn bị ngồi xuống ăn một chén cơm lớn lấy sức.
Qua Thanh đi theo phía sau, Triệu Lan vừa lên tới lầu hai, đột nhiên quay người lại chạy xuống, túm lấy Y Y, “Ôi ôi ôi!”
Mọi người thấy nàng kích động, có chút tò mò.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên lầu, trên đó người không nhiều lắm, bên cửa sổ có ba học sinh mặc học bào Thái Học viện, đang uống rượu nói chuyện phiếm.
Triệu Trinh thấy Triệu Lan mặt đỏ bừng, từ trong tay áo lấy ra một quyển thi tập mỏng, nói với Y Y, “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Đưa cho hắn đọc sao?”
Y Y nói, “Sợ cái gì? Cầm cho hắn xem a.”
Triệu Trinh nhướn mi — Triệu Lan thường ngày cũng thích làm thơ viết văn, bản thi tập này nàng vẫn tùy thân mang theo, đại thể là thi tác của nàng, thường ngày cũng không cho ai coi, hôm nay lại định đưa cho ai a?
Mọi người lên lầu.
Tiểu Lục Tử vội vàng thu xếp.
Triệu Trinh lại không chịu vào nhã gian ngồi ăn, hắn muốn ngồi ngay bên ngoài, nhiều người náo nhiệt, mọi người cũng gọi tiểu lục lên dọn ra một bàn lớn.
Lâm Tiêu vừa lên lầu, chợt nghe có người gọi hắn, “Lâm huynh.”
Lâm Tiêu quay đầu lại, gọi hắn chính là ba thư sinh nọ.
Bao Duyên và Bàng Dục bọn họ cũng lên lầu, ba thư sinh nọ đều đứng dậy chào hỏi, thuận tiện hành lễ với Lâm phu tử.
Triển Chiêu quan sát, ba thư sinh này xấp xỉ tuổi Bao Duyên bọn họ, tư văn nhã nhặn, một người hơi mập mạp, một người cao cao gầy gầy, còn một người rất suất, khí chất không tệ.
Bàng Dục nhân lúc đối phương không để ý, quay sang Triển Chiêu bọn họ làm khẩu hình — Giang Nam tam đại tài tử!
Mọi người nhướn mi — nga?!
Triệu Trinh con mắt đều sáng, đi lại gần cái bàn đó.
Giang Nam tam đại tài tử là Tạ Viêm, Lại Thiên Thanh, và Nhạc Tử Minh. Ba người mới vừa vào Thái Học viện không lâu, bởi vì cùng là người Hàng Châu giống Lâm Tiêu, nên làm quen khá nhanh, Bao Duyên và Bàng Dục cũng là nhân vật phong vân, tân sinh vào Thái Học viện trước hết đều làm quen hai người họ, mà Vương Kỳ và Thuần Hoa cũng có chút danh tiếng. Đương nhiên, Triệu Lan học tại lan huệ thư viện, nam sinh nữ sinh dù sao cũng có chút kiêng kị, bởi vậy mọi người không nhận ra nàng.
Qua Thanh nhìn Triệu Lan đột nhiên “nhu mỳ” hẳn, ai cũng biết trong Giang Nam tam đại tài tử nàng sùng bái nhất là Tạ Viêm, nữ sinh của Lan Huệ thư viện đều rất thích vị này, Vì vậy Tạ Viêm phỏng chừng muốn giao hảo với nam sinh Thái Học viện có lẽ sẽ hơi khó.
Bao Duyên bọn họ ngồi chung một bàn, trò chuyện rất vui vẻ, có vẻ hợp cạ.
Triệu Trinh tuy rằng ngồi cùng bàn với Triển Chiêu bọn họ, bất quá cũng hiếu kỳ nhìn Giang Nam tam đại tài tử nọ, thuận tiện hỏi Triệu Lan, “Ngươi xem trọng người nào? Trẫm nhốt lại cho ngươi!”
Triệu Lan đỏ mặt trừng Triệu Trinh.
Triệu Trinh nâng cằm thở dài, vốn muốn nhận Bao Duyên làm muội phu, bất quá... Thư sinh dễ nhìn kia có vẻ cũng không tệ.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Bao Duyên bọn họ hỏi thăm chuyện tỷ thí sắp diễn ra.
Hóa ra cũng không phải là Giang Nam tam đại tài tử ước thí với Khai Phong tam tử, ba người bọn họ mấy ngày trước đến thành đông mua sách, gặp phải ba học sinh của Càn Khôn thư viện nói lời khiêu khích, dẫn tới tranh luận vài câu. Bọn họ cũng biết đối phương có thể cố ý gây sự, Vì vậy không thèm phản ứng, ai ngờ hôm sau truyền ra tin tức về trận tỷ thí hôm nay, còn nhận được thiếp tử, ngay cả thời gian địa điểm cũng đã định, cảm giác như đã sớm tính toán tốt. Vì vậy ba người không thể không đi, nếu không lại khiến mọi người chê cười. Bất quá ba người thật ra cũng không sợ bọn họ, vốn đều là thiên chi kiêu tử tâm cao khí ngạo, ứng chiến thì ứng chiến sao, có thực học mà, có bị gian lận cũng không sợ.
Triệu Trinh có chút hiếu kỳ, hỏi Triển Chiêu, “Khai Phong tam tử là cái gì? Tam đại tài tử của Khai Phong phủ sao? Dĩ nhiên không có tiểu Bao duyên?”
“Ta cũng chưa từng nghe qua cái gì mà Khai Phong tam tử.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Triệu Phổ và mọi người cũng chưa từng nghe qua, cuối cùng ngay cả Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng không biết, Vì vậy... Khai Phong tam tử rốt cuộc là ai? Theo cách nói trước đó của Bàng Dục, có vẻ là tự đặt ra.
Lúc này, Tiểu Lục Tử bê đồ ăn lên, nhìn thấy Triệu Trinh, cười, “U, vị công tử này lạ mặt a!”
Triệu Trinh cười tủm tỉm, chỉ chỉ Bàng Dục đang bát quái với ba thư sinh nọ, “Ta là thân thích của hắn.”
“Nga!” Tiểu Lục Tử vui vẻ, “Nguyên lai là thân thích của tiểu Hầu gia, thảo nào quý khí như vậy.”
Mọi người yên lặng gật đầu, từ sáng tới giờ gặp bao nhiêu là người, Tiểu Lục Tử nói chuyện dễ nghe nhất a.
Ân Hầu hỏi hắn, “Tiểu Lục Tử, Khai Phong tam tử là ai?”
Tiểu Lục Tử nghe xong cũng phì cười, “Lão gia tử, không dối gạt ngài, ta cũng mới nghe được danh xưng đó ngày hôm qua, là ba thư sinh của Càn Khôn thư viện, là ba huynh đệ, tên Tào Nguyên, Tào Kiến, Tào Khôn, ba công tử nhà Tào viên ngoại.”
“Tào viên ngoại?” Triển Chiêu vấn, “Tào viên ngoại nào?”
“Nhà mở đổ phường ấy.” Tiểu Lục Tử cười, “Hơn phân nửa đổ phường của Khai Phong là của nhà hắn, giàu nứt vách a! Trong nhà cũng có chỗ dựa vững chắc, là chất nhi của Lại Bộ Thị Lang Tào đại nhân.”
Triệu Trinh nhíu mày, “Nga? Thân thích của Tào lão gia tử a...”
Tất cả mọi người yên lặng thay vị Tào đại nhân kia lau mồ hôi, mong là hắn không ăn hối lộ trái pháp luật a, nếu không thì …
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Lại Bộ Thị Lang to không?”
Triển Chiêu chỉ chỉ vào mình,” Thị lang các bộ đều bằng ta, là tứ phẩm.”
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, nhìn Triển Chiêu, lần đầu tiên ý thức được — kỳ thực Miêu Nhi nhà hắn cũng là quan lớn.
Tiểu Lục Tử xuống lầu một chuyến, lát sau cầm bầu rượu vui vẻ chạy lên, nói với Triển Chiêu bọn họ, “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến!”
Triển Chiêu hơi sửng sốt.
Tiểu Lục Tử nhỏ giọng, “Khai Phong tam tử mới vừa vào cửa, lập tức lên đây!”
Tất cả mọi người nhướn mi — trùng hợp như thế?
Triệu Trinh thì hai mắt sáng thêm vài phần, “Có trò hay để xem! Vừa ăn vừa xem a!”
Bình luận truyện