Long Đồ Án
Quyển 17 - Chương 580: Đại tuyết tán loạn
Ăn xong điểm tâm, Khai Phong thành đã tích được một nền tuyết dày.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đi Bạch phủ, cần làm giả nơi giấu vàng, chuyện này, ít nhất phải có vàng... Có vàng cũng dễ, nhưng khó chính là phải lặng lẽ dời đi, tìm một nơi thích hợp, giả thành nơi chứa bảo tàng... Cái này độ khó khá cao. Bất quá Ngô Nhất Hoạ cũng không bắt Bạch Ngọc Đường dâng cả núi vàng núi bạc ra, chỉ là cho hắn một bản vẽ, bảo hắn dựa theo đó đánh một đôi vòng tay.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn bản vẽ thì thấy vòng tay này thiết kế phức tạp, hắn thường ngày chưa từng thấy qua loại chế tác này, có thể phải tìm công tượng lợi hại chút để hỗ trợ.
Hai người xuất môn, Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa nhìn Triển Chiêu.
Lúc này, Triển Chiêu ôm cánh tay nghiêng đầu chìm vào suy nghĩ, hiển nhiên đang có chuyện không yên lòng.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường túm lấy Triển Chiêu kéo sang một bên để tránh đường cho một đám nhỏ mặc áo hoa vừa nô đùa vừa chạy qua bọn họ.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn đám nhỏ kia, chớp chớp mắt.
Bạch Ngọc Đường đưa tay xoa đầu hắn, “Nghĩ gì thế?”
“Ách...” Triển Chiêu vuốt cằm, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có cảm giác tiểu Họa thúc có điểm kỳ quái?”
Bạch Ngọc Đường dù sao cũng quen Ngô Nhất Hoạ không lâu, đáp, “Xét về xuất thân và những việc hắn từng trải qua, tính cách như thế này mới là bình thường chứ?”
“Ân.” Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu.
“Chuyện ngươi để ý không phải là tính cách hắn thay đổi đúng không?” Bạch Ngọc Đường nhìn ra Triển Chiêu tựa hồ đang lo lắng chuyện gì khác, liền hỏi.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Kỳ thực, Cửu nương hẳn là chưa từng muốn thành thân các loại với tiểu Họa thúc.”
Bạch Ngọc Đường ngoài ý muốn, “Thật không? Ta lần đầu thấy hai người bọn họ liền nghĩ hai người có ý với nhau, hơn nữa Cửu nương dụng tâm chiếu cố hắn như thế.”
“Hai người bọn họ nhận thức đã lâu rồi!” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa biết quá khứ của nhau, vì sao đến lúc này, đột nhiên lại muốn thành thân a?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Tiểu Họa thúc ngươi là vì dẫn dụ Lâm Miểu mà? Cũng chưa nói thành thân thật.”
“Như vậy sao được!” Triển Chiêu mặc kệ, “Cửu nương có cường đại thì cũng là nữ nhân! Nữ nhân danh tiết rất quan trọng! Sao lại xem là chuyện đùa được.”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu chọc cười, gật đầu, “Cho nên chân thành không phải rất tốt sao? Ngươi xem sư phụ ta và ngoại công ngươi đều rất hài lòng.”
“Trên thực tế ta cũng rất hài lòng.” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Chính là cảm thấy kỳ quái, Cửu nương từng nói với ta, tiểu Họa thúc hồi còn trẻ tính cách rất tùy hứng rất dễ ghét.”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ngươi nghĩ tiểu Họa thúc ngươi không thật tâm thích Cửu nương, chỉ bởi vì quen nhau đã nhiều năm nên muốn cho nàng một kết cục?”
Triển Chiêu lo lắng, “Cửu nương rất nóng tính! Ta sợ nàng trở về nghe được thì không vui.”
Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay cùng Triển Chiêu sóng vai đi, nhàn nhạt cười cười.
Triển Chiêu liếc hắn, “Ngươi có gì cao kiến không?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Cửu nương ngươi nói Ngô Nhất Hoạ trước đây rất dễ ghét, ý là sau này không dễ khiến người ta ghét nữa sao?”
“Ân...” Triển Chiêu gật đầu, “Ngươi xem hắn bây giờ không phải rất hòa đồng sao? Bình thường đều là hắn nhường nhịn Cửu nương.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Ta đại khái có thể hiểu bọn họ nói Ngô Nhất Hoạ trước đây dễ bị người ta ghét là có ý gì rồi.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Là ý gì?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ chính mình, nói, “Ta cũng rất dễ bị ghét.”
Triển Chiêu lắc đầu, biểu thị chính mình đã tự giám định qua, không ghét a! Gần như người gặp người thích luôn mà.
Bạch Ngọc Đường cười, lắc đầu, nói với Triển Chiêu, “Ngươi thử nói với ta một câu ngươi hay nói xem.”
Triển Chiêu không quá minh bạch ý của Bạch Ngọc Đường, bất quá vẫn như bình thường cười tủm tỉm hỏi hắn, “Đi chỗ nào ăn?”
Khác với mọi ngày, Bạch Ngọc Đường không trả lời, chỉ lãnh đạm nhìn hắn một cái.
Triển Chiêu sửng sốt, sau đó ôm ngực — Eo ơi, tổn thương sâu sắc!
Bạch Ngọc Đường thấy động tác của hắn, bị chọc cười, như ngày thường thấp giọng hỏi lại, “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Triển Chiêu đưa tay xoa gáy Bạch Ngọc Đường, nghĩ rằng Chuột nhà hắn chắc chắn đã ăn phải thứ ôi thiu gì rồi.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy cổ tay Triển Chiêu kéo hắn lại gần, nói, “Nếu như là trước lúc chúng ta nhận thức, có người hỏi ta như vậy, ta hơn phân nửa sẽ phản ứng như vậy.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Sao lại thế. a.. Không lễ phép.”
“Không liên quan đến lễ phép a.” Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói, “Ta từ trước đến nay không coi ai ra gì, không phải khinh thị người khác, chỉ đơn thuần là không để ý đến mọi người mà thôi.”
Triển Chiêu nghiêng đầu, “Vì sao?”
“Tính cách nó thế.” Bạch Ngọc Đường sảng khoái trả lời, “Có một phần là do bẩm sinh, một phần khác đại khái bởi vì từ nhỏ đã cùng sư phụ ta sống ở Thiên Sơn, rất ít chung đụng với ai, hơn nữa ta từ nhỏ đến lớn muốn cái gì có cái đó, cho nên chưa từng để ý đến cảm thụ của người khác.”
“Đừng nói về mình như thế a!” Triển Chiêu lắc đầu, “Trước khi ngươi quen ta chẳng phải cũng là một đại hiệp sao?”
“Đại hiệp là bởi vì ta thỉnh thoảng gặp phải người làm chuyện xấu thì ngăn lại mà thôi, một năm làm một hai chuyện tốt đã đủ để trở thành người tốt.” Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Đó không ảnh hưởng đến chuyện ta không được hoan nghênh và không được người ta thích.”
“Nhưng ngươi rõ ràng rất được hoan nghênh a.” Triển Chiêu giọng cất cao thêm vài phần, ý là — không biết cái danh phong lưu thiên hạ là từ đâu tới a.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ vào mình, “Dựa vào cái mặt mà thôi.”
Triển Chiêu khóe miệng giật giật, quả nhiên chính là khuôn mặt...
Bạch Ngọc Đường nói, “Tiểu Họa thúc ngươi lúc trẻ hẳn cũng không khác gì ta, thậm chí còn quá đáng hơn ta.”
Triển Chiêu xuất thần, “Cái này sao...”
“Thiếu niên Tướng quân bách chiến bách thắng, vẻ ngoài, học thức cần cái gì có cái đó, sinh ra tôn quý gia tư cự phú, người lại thông minh.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Trên đời này trừ ngươi ra, ai thuộc kiểu người như thế đều rất dễ bị người ta ghét.”
Triển Chiêu ngửa mặt ôm cánh tay suy nghĩ một chút, “Ngươi rốt cuộc là đang khen ta sao?”
“Ngươi biết ngươi vì sao không sinh ra tính cách giống như ta không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu, “Vấn đề này ngoại công ta cũng vẫn muốn biết.”
“Vậy nói theo cách khác.” Bạch Ngọc Đường không trả lời vấn đề của Triển Chiêu, mà nói tiếp, “Ta từ nhỏ đến lớn đều nuông chiều sư phụ.”
Triển Chiêu xoa cằm, “Ngươi khi còn bé không phải toàn bắt nạt hắn sao?”
Bạch Ngọc Đường nhướn mi.
Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Tiếp tục.”
“Nhận thức trước ngươi, ngoại trừ sư phụ ta và mấy người thân thiết ra, ta chưa từng nghĩ tới chuyện ‘phải làm ai đó hài lòng’.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ta trước đây cũng rất ít về nhà, du sơn ngoạn thủy kết giao không ít bằng hữu, thế nhưng ta chưa từng đặc biệt tưởng nhớ ai.”
Triển Chiêu rất nghiêm túc nhìn Bạch Ngọc Đường, “Như vậy a... Vì sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không biết, ta nghĩ êm tai một chút có thể nói là hào hiệp, khó nghe một chút, là lạnh lùng a.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, đây là đánh giá về Bạch Ngọc Đường trong giang hồ sao? Hoàn toàn không giống người mà mình quen biết a.
“Con người rồi sẽ thay đổi, có đôi khi chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng có thể biến thành vĩnh viễn.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Vô Sa đại sư nói với ta, trước khi Yêu Vương mất, sư phụ ta cũng không nhị chút nào.”
Triển Chiêu thất thần.
“Ta tuy rằng không rõ ràng lắm Ngô Nhất Hoạ năm đó đã gặp chuyện gì, thế nhưng hắn đã thay đổi trong một đêm.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Cũng giống như chúng ta không biết tối hôm qua đến sáng nay hắn đã trải qua cái gì, mà chỉ trong vòng một đêm, đã thay đổi.”
Triển Chiêu giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Thế nhưng ta tin tưởng bất luận thay đổi nào đều cũng cần có tích lũy, chuyện xảy ra trong khoảnh khắc, nhưng là tích lũy của rất nhiều năm.” Bạch Ngọc Đường nói, “Trước đây, sau khi sư phụ ta nội lực giải trừ, kỳ thực cũng thay đổi, con người luôn luôn sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn, bởi vì không muốn khiến mọi người lo lắng cho mình nữa.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Võ công cho dù tốt, thì vẫn là một con người.” Bạch Ngọc Đường nói, “Yên tâm đi, Cửu nương sau khi trở về, không chừng cũng sẽ thay đổi a... Ngươi nghĩ nàng sẽ tức giận, nói không chừng nàng không tức giận chút nào, cũng như chúng ta đều nghĩ Ngô Nhất Hoạ sẽ bệnh cả đời, nhưng hắn lại đột nhiên khỏi hẳn, là ai chữa cho tốt hắn? Kẻ hại hắn nhiễm bệnh, người vẫn bầu bạn bên cạnh hắn, hay là chính hắn, hoặc là thời gian, hoặc là toàn bộ những cái này...”
Đang nói chuyện, một bên bỗng nhiên có tiếng pháo nổ, hai người lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn.
Thì thấy lúc này, hạ nhân một tòa nhà bên cạnh đang đốt pháo.
Triển Chiêu hiếu kỳ, “Bất niên bất lễ sao lại đốt pháo? Có hỷ sự a?”
Gã sai vặt đang đốt pháo gật đầu, nói, “Lão gia nhà ta năm mươi hơn, vẫn vô hậu, hôm nay mừng có quý tử!”
Triển Chiêu chắp tay, “Chúc mừng chúc mừng.”
...
Nói đến cũng khéo, hai người vừa đi qua nhà đốt pháo thì từ một ngã rẽ, một nhóm người khoác áo tang đi ra, nâng theo một cỗ quan tài, người nhà khóc nức nở, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt nghe người qua đường nhỏ giọng nghị luận, “Ai nha, thực đáng tiếc a, tiểu công tử đó mới hai mươi ba đã bệnh chết, mà nghe nói rất giỏi giang, lại hiếu thuận, thật đáng tiếc!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cùng quay đầu lại...
Lúc này, cảnh tượng phía sau có chút khó có thể hình dung — một bên là lão gia tử có con mà vui như lên trời, một bên là cảnh tráng niên tảo thệ cực kỳ bi thương, người qua đường nói chúc mừng có, nói lời an ủi có, xác pháo và giấy giấy đan xem bay tán loạn trong trận tuyết lớn.
Triển Chiêu nhìn cảnh tượng này, đột nhiên có phầm cảm ngộ — kỳ thực loại chuyện này mỗi ngày đều phát sinh, bọn họ nhìn hai mươi mấy năm cũng đã hiểu được đạo lý nhân sinh. Mà tiểu Họa thúc bọn họ đã nhìn cả một trăm năm … cho nên, không có đạo lý nào mà bản thân mình hiểu, bọn họ lại không hiểu.
Triển Chiêu cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này hai người tới trước cửa Bạch phủ, Bạch Ngọc Đường bước lên bậc thang trước, hỏi Triển Chiêu, “Biết ngươi vì sao tính cách thảo hỉ không?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Ân, bởi vì ta từ nhỏ đã ở cạnh rất nhiều quái nhân, lúc nào ta cũng nghĩ xem làm thế nào để bọn họ hài lòng một chút?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
Triển Chiêu nhưng thật ra kinh ngạc, “Không phải sao?”
Bạch Ngọc Đường bước tiếp lên bậc thang, nói, “Ta nghĩ là bởi vì, trong nhiều người như vậy, Ân Hầu là người thẳng thắn nhất.”
Triển Chiêu sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường đứng trên bậc thang, quay đầu lại nhìn hắn, “Theo ta thấy, Ân Hầu so với ai khác đều cường đại hơn, không phải nói về công phu, mà là tư tưởng.”
Triển Chiêu ngửa mặt, nhìn Bạch Ngọc Đường một thân y phục trắng, đứng ở trên bậc thang bằng bạch ngọc, dưới màn hoa tuyết rơi, ngoái đầu lại nhìn mình.
“Ân Hầu mỗi ngày đều nhớ ngoại bà ngươi, cũng không sợ biểu hiện ra ngoài khiến người ta biết.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Rất nhiều người đều làm không được, chỉ chọn cách quên đi hoặc trốn tránh, ngoại công và ngoại bà người đều là người cường đại và dũng cảm, ngươi giống hai người họ mà thôi. Hiểu lòng người, được ưa thích, là những chuyện rất khó đạt được, so sánh ra thì, tự cao tự đại tùy hứng làm bậy dễ dàng hơn nhiều.”
Nói rồi, Bạch Ngọc Đường vẫy tay với Triển Chiêu vẫn còn ngơ ngác đứng dưới bậc thang, ý bảo hắn vào nhà.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường giơ tay lên, ống tay áo bạch sắc bị hoa tuyết bám vào, những ngón tay thon dài đang khẽ vẫy vẫy mình.
Bạch Ngọc Đường trong màn tuyết rơi, quay đầu lại, mỗi một động tác, từ bên cạnh hay chính diện, mỗi một đường viền đều hoàn mỹ không sứt mẻ, bất cứ một động tác nào đều không lọt khỏi tầm mắt của Triển Chiêu. Từ ngữ điệu không nhiều ôn độ lắm, đến khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, ánh mắt lãnh đạm nhưng trong sáng, khóe miệng không mang theo tiếu ý của Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu lại một lần nữa tỉ mỉ nhìn Bạch Ngọc Đường, cái người được xem là tính cách bất hảo, tự cao tự đại không được hoan nghênh, trên thực tế lại vô cùng thông tuệ, và ôn nhu hơn bất luận kẻ nào.
Cường đại mà dũng cảm a, đây là phẩm chất tốt nhất mà Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triển Chiêu được kế thừa từ Ân Hầu... Song song hắn cũng nghĩ, biện pháp duy nhất có thể giải quyết tâm bệnh của các vị lão nhân là — thẳng thắn với chính mình, đối diện với nỗi đau trong lòng mình, điều này cần có dũng khí cực lớn, nhưng phải thừa nhận thống khổ như vậy thì mới đứng dậy nổi. Thiên Tôn đã trải qua nhiều như vậy, cuối cùng cũng ổn rồi... Lần này, là đến phiên tiểu Họa thúc sao?
Triển Chiêu nở nụ cười, bước nhanh lên bậc thang, sóng vai cùng Bạch Ngọc Đường, đi vào Bạch phủ, lưu lại đại tuyết tán loạn phía sau, cùng với những người qua đường hoặc buồn hoặc vui, hoặc gấp gáp hoặc thong thả, ...
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đi Bạch phủ, cần làm giả nơi giấu vàng, chuyện này, ít nhất phải có vàng... Có vàng cũng dễ, nhưng khó chính là phải lặng lẽ dời đi, tìm một nơi thích hợp, giả thành nơi chứa bảo tàng... Cái này độ khó khá cao. Bất quá Ngô Nhất Hoạ cũng không bắt Bạch Ngọc Đường dâng cả núi vàng núi bạc ra, chỉ là cho hắn một bản vẽ, bảo hắn dựa theo đó đánh một đôi vòng tay.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn bản vẽ thì thấy vòng tay này thiết kế phức tạp, hắn thường ngày chưa từng thấy qua loại chế tác này, có thể phải tìm công tượng lợi hại chút để hỗ trợ.
Hai người xuất môn, Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa nhìn Triển Chiêu.
Lúc này, Triển Chiêu ôm cánh tay nghiêng đầu chìm vào suy nghĩ, hiển nhiên đang có chuyện không yên lòng.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường túm lấy Triển Chiêu kéo sang một bên để tránh đường cho một đám nhỏ mặc áo hoa vừa nô đùa vừa chạy qua bọn họ.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn đám nhỏ kia, chớp chớp mắt.
Bạch Ngọc Đường đưa tay xoa đầu hắn, “Nghĩ gì thế?”
“Ách...” Triển Chiêu vuốt cằm, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có cảm giác tiểu Họa thúc có điểm kỳ quái?”
Bạch Ngọc Đường dù sao cũng quen Ngô Nhất Hoạ không lâu, đáp, “Xét về xuất thân và những việc hắn từng trải qua, tính cách như thế này mới là bình thường chứ?”
“Ân.” Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu.
“Chuyện ngươi để ý không phải là tính cách hắn thay đổi đúng không?” Bạch Ngọc Đường nhìn ra Triển Chiêu tựa hồ đang lo lắng chuyện gì khác, liền hỏi.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Kỳ thực, Cửu nương hẳn là chưa từng muốn thành thân các loại với tiểu Họa thúc.”
Bạch Ngọc Đường ngoài ý muốn, “Thật không? Ta lần đầu thấy hai người bọn họ liền nghĩ hai người có ý với nhau, hơn nữa Cửu nương dụng tâm chiếu cố hắn như thế.”
“Hai người bọn họ nhận thức đã lâu rồi!” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa biết quá khứ của nhau, vì sao đến lúc này, đột nhiên lại muốn thành thân a?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Tiểu Họa thúc ngươi là vì dẫn dụ Lâm Miểu mà? Cũng chưa nói thành thân thật.”
“Như vậy sao được!” Triển Chiêu mặc kệ, “Cửu nương có cường đại thì cũng là nữ nhân! Nữ nhân danh tiết rất quan trọng! Sao lại xem là chuyện đùa được.”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu chọc cười, gật đầu, “Cho nên chân thành không phải rất tốt sao? Ngươi xem sư phụ ta và ngoại công ngươi đều rất hài lòng.”
“Trên thực tế ta cũng rất hài lòng.” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Chính là cảm thấy kỳ quái, Cửu nương từng nói với ta, tiểu Họa thúc hồi còn trẻ tính cách rất tùy hứng rất dễ ghét.”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ngươi nghĩ tiểu Họa thúc ngươi không thật tâm thích Cửu nương, chỉ bởi vì quen nhau đã nhiều năm nên muốn cho nàng một kết cục?”
Triển Chiêu lo lắng, “Cửu nương rất nóng tính! Ta sợ nàng trở về nghe được thì không vui.”
Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay cùng Triển Chiêu sóng vai đi, nhàn nhạt cười cười.
Triển Chiêu liếc hắn, “Ngươi có gì cao kiến không?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Cửu nương ngươi nói Ngô Nhất Hoạ trước đây rất dễ ghét, ý là sau này không dễ khiến người ta ghét nữa sao?”
“Ân...” Triển Chiêu gật đầu, “Ngươi xem hắn bây giờ không phải rất hòa đồng sao? Bình thường đều là hắn nhường nhịn Cửu nương.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Ta đại khái có thể hiểu bọn họ nói Ngô Nhất Hoạ trước đây dễ bị người ta ghét là có ý gì rồi.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Là ý gì?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ chính mình, nói, “Ta cũng rất dễ bị ghét.”
Triển Chiêu lắc đầu, biểu thị chính mình đã tự giám định qua, không ghét a! Gần như người gặp người thích luôn mà.
Bạch Ngọc Đường cười, lắc đầu, nói với Triển Chiêu, “Ngươi thử nói với ta một câu ngươi hay nói xem.”
Triển Chiêu không quá minh bạch ý của Bạch Ngọc Đường, bất quá vẫn như bình thường cười tủm tỉm hỏi hắn, “Đi chỗ nào ăn?”
Khác với mọi ngày, Bạch Ngọc Đường không trả lời, chỉ lãnh đạm nhìn hắn một cái.
Triển Chiêu sửng sốt, sau đó ôm ngực — Eo ơi, tổn thương sâu sắc!
Bạch Ngọc Đường thấy động tác của hắn, bị chọc cười, như ngày thường thấp giọng hỏi lại, “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Triển Chiêu đưa tay xoa gáy Bạch Ngọc Đường, nghĩ rằng Chuột nhà hắn chắc chắn đã ăn phải thứ ôi thiu gì rồi.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy cổ tay Triển Chiêu kéo hắn lại gần, nói, “Nếu như là trước lúc chúng ta nhận thức, có người hỏi ta như vậy, ta hơn phân nửa sẽ phản ứng như vậy.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Sao lại thế. a.. Không lễ phép.”
“Không liên quan đến lễ phép a.” Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói, “Ta từ trước đến nay không coi ai ra gì, không phải khinh thị người khác, chỉ đơn thuần là không để ý đến mọi người mà thôi.”
Triển Chiêu nghiêng đầu, “Vì sao?”
“Tính cách nó thế.” Bạch Ngọc Đường sảng khoái trả lời, “Có một phần là do bẩm sinh, một phần khác đại khái bởi vì từ nhỏ đã cùng sư phụ ta sống ở Thiên Sơn, rất ít chung đụng với ai, hơn nữa ta từ nhỏ đến lớn muốn cái gì có cái đó, cho nên chưa từng để ý đến cảm thụ của người khác.”
“Đừng nói về mình như thế a!” Triển Chiêu lắc đầu, “Trước khi ngươi quen ta chẳng phải cũng là một đại hiệp sao?”
“Đại hiệp là bởi vì ta thỉnh thoảng gặp phải người làm chuyện xấu thì ngăn lại mà thôi, một năm làm một hai chuyện tốt đã đủ để trở thành người tốt.” Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Đó không ảnh hưởng đến chuyện ta không được hoan nghênh và không được người ta thích.”
“Nhưng ngươi rõ ràng rất được hoan nghênh a.” Triển Chiêu giọng cất cao thêm vài phần, ý là — không biết cái danh phong lưu thiên hạ là từ đâu tới a.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ vào mình, “Dựa vào cái mặt mà thôi.”
Triển Chiêu khóe miệng giật giật, quả nhiên chính là khuôn mặt...
Bạch Ngọc Đường nói, “Tiểu Họa thúc ngươi lúc trẻ hẳn cũng không khác gì ta, thậm chí còn quá đáng hơn ta.”
Triển Chiêu xuất thần, “Cái này sao...”
“Thiếu niên Tướng quân bách chiến bách thắng, vẻ ngoài, học thức cần cái gì có cái đó, sinh ra tôn quý gia tư cự phú, người lại thông minh.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Trên đời này trừ ngươi ra, ai thuộc kiểu người như thế đều rất dễ bị người ta ghét.”
Triển Chiêu ngửa mặt ôm cánh tay suy nghĩ một chút, “Ngươi rốt cuộc là đang khen ta sao?”
“Ngươi biết ngươi vì sao không sinh ra tính cách giống như ta không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu, “Vấn đề này ngoại công ta cũng vẫn muốn biết.”
“Vậy nói theo cách khác.” Bạch Ngọc Đường không trả lời vấn đề của Triển Chiêu, mà nói tiếp, “Ta từ nhỏ đến lớn đều nuông chiều sư phụ.”
Triển Chiêu xoa cằm, “Ngươi khi còn bé không phải toàn bắt nạt hắn sao?”
Bạch Ngọc Đường nhướn mi.
Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Tiếp tục.”
“Nhận thức trước ngươi, ngoại trừ sư phụ ta và mấy người thân thiết ra, ta chưa từng nghĩ tới chuyện ‘phải làm ai đó hài lòng’.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ta trước đây cũng rất ít về nhà, du sơn ngoạn thủy kết giao không ít bằng hữu, thế nhưng ta chưa từng đặc biệt tưởng nhớ ai.”
Triển Chiêu rất nghiêm túc nhìn Bạch Ngọc Đường, “Như vậy a... Vì sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không biết, ta nghĩ êm tai một chút có thể nói là hào hiệp, khó nghe một chút, là lạnh lùng a.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, đây là đánh giá về Bạch Ngọc Đường trong giang hồ sao? Hoàn toàn không giống người mà mình quen biết a.
“Con người rồi sẽ thay đổi, có đôi khi chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng có thể biến thành vĩnh viễn.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Vô Sa đại sư nói với ta, trước khi Yêu Vương mất, sư phụ ta cũng không nhị chút nào.”
Triển Chiêu thất thần.
“Ta tuy rằng không rõ ràng lắm Ngô Nhất Hoạ năm đó đã gặp chuyện gì, thế nhưng hắn đã thay đổi trong một đêm.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Cũng giống như chúng ta không biết tối hôm qua đến sáng nay hắn đã trải qua cái gì, mà chỉ trong vòng một đêm, đã thay đổi.”
Triển Chiêu giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Thế nhưng ta tin tưởng bất luận thay đổi nào đều cũng cần có tích lũy, chuyện xảy ra trong khoảnh khắc, nhưng là tích lũy của rất nhiều năm.” Bạch Ngọc Đường nói, “Trước đây, sau khi sư phụ ta nội lực giải trừ, kỳ thực cũng thay đổi, con người luôn luôn sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn, bởi vì không muốn khiến mọi người lo lắng cho mình nữa.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Võ công cho dù tốt, thì vẫn là một con người.” Bạch Ngọc Đường nói, “Yên tâm đi, Cửu nương sau khi trở về, không chừng cũng sẽ thay đổi a... Ngươi nghĩ nàng sẽ tức giận, nói không chừng nàng không tức giận chút nào, cũng như chúng ta đều nghĩ Ngô Nhất Hoạ sẽ bệnh cả đời, nhưng hắn lại đột nhiên khỏi hẳn, là ai chữa cho tốt hắn? Kẻ hại hắn nhiễm bệnh, người vẫn bầu bạn bên cạnh hắn, hay là chính hắn, hoặc là thời gian, hoặc là toàn bộ những cái này...”
Đang nói chuyện, một bên bỗng nhiên có tiếng pháo nổ, hai người lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn.
Thì thấy lúc này, hạ nhân một tòa nhà bên cạnh đang đốt pháo.
Triển Chiêu hiếu kỳ, “Bất niên bất lễ sao lại đốt pháo? Có hỷ sự a?”
Gã sai vặt đang đốt pháo gật đầu, nói, “Lão gia nhà ta năm mươi hơn, vẫn vô hậu, hôm nay mừng có quý tử!”
Triển Chiêu chắp tay, “Chúc mừng chúc mừng.”
...
Nói đến cũng khéo, hai người vừa đi qua nhà đốt pháo thì từ một ngã rẽ, một nhóm người khoác áo tang đi ra, nâng theo một cỗ quan tài, người nhà khóc nức nở, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt nghe người qua đường nhỏ giọng nghị luận, “Ai nha, thực đáng tiếc a, tiểu công tử đó mới hai mươi ba đã bệnh chết, mà nghe nói rất giỏi giang, lại hiếu thuận, thật đáng tiếc!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cùng quay đầu lại...
Lúc này, cảnh tượng phía sau có chút khó có thể hình dung — một bên là lão gia tử có con mà vui như lên trời, một bên là cảnh tráng niên tảo thệ cực kỳ bi thương, người qua đường nói chúc mừng có, nói lời an ủi có, xác pháo và giấy giấy đan xem bay tán loạn trong trận tuyết lớn.
Triển Chiêu nhìn cảnh tượng này, đột nhiên có phầm cảm ngộ — kỳ thực loại chuyện này mỗi ngày đều phát sinh, bọn họ nhìn hai mươi mấy năm cũng đã hiểu được đạo lý nhân sinh. Mà tiểu Họa thúc bọn họ đã nhìn cả một trăm năm … cho nên, không có đạo lý nào mà bản thân mình hiểu, bọn họ lại không hiểu.
Triển Chiêu cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này hai người tới trước cửa Bạch phủ, Bạch Ngọc Đường bước lên bậc thang trước, hỏi Triển Chiêu, “Biết ngươi vì sao tính cách thảo hỉ không?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Ân, bởi vì ta từ nhỏ đã ở cạnh rất nhiều quái nhân, lúc nào ta cũng nghĩ xem làm thế nào để bọn họ hài lòng một chút?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
Triển Chiêu nhưng thật ra kinh ngạc, “Không phải sao?”
Bạch Ngọc Đường bước tiếp lên bậc thang, nói, “Ta nghĩ là bởi vì, trong nhiều người như vậy, Ân Hầu là người thẳng thắn nhất.”
Triển Chiêu sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường đứng trên bậc thang, quay đầu lại nhìn hắn, “Theo ta thấy, Ân Hầu so với ai khác đều cường đại hơn, không phải nói về công phu, mà là tư tưởng.”
Triển Chiêu ngửa mặt, nhìn Bạch Ngọc Đường một thân y phục trắng, đứng ở trên bậc thang bằng bạch ngọc, dưới màn hoa tuyết rơi, ngoái đầu lại nhìn mình.
“Ân Hầu mỗi ngày đều nhớ ngoại bà ngươi, cũng không sợ biểu hiện ra ngoài khiến người ta biết.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Rất nhiều người đều làm không được, chỉ chọn cách quên đi hoặc trốn tránh, ngoại công và ngoại bà người đều là người cường đại và dũng cảm, ngươi giống hai người họ mà thôi. Hiểu lòng người, được ưa thích, là những chuyện rất khó đạt được, so sánh ra thì, tự cao tự đại tùy hứng làm bậy dễ dàng hơn nhiều.”
Nói rồi, Bạch Ngọc Đường vẫy tay với Triển Chiêu vẫn còn ngơ ngác đứng dưới bậc thang, ý bảo hắn vào nhà.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường giơ tay lên, ống tay áo bạch sắc bị hoa tuyết bám vào, những ngón tay thon dài đang khẽ vẫy vẫy mình.
Bạch Ngọc Đường trong màn tuyết rơi, quay đầu lại, mỗi một động tác, từ bên cạnh hay chính diện, mỗi một đường viền đều hoàn mỹ không sứt mẻ, bất cứ một động tác nào đều không lọt khỏi tầm mắt của Triển Chiêu. Từ ngữ điệu không nhiều ôn độ lắm, đến khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, ánh mắt lãnh đạm nhưng trong sáng, khóe miệng không mang theo tiếu ý của Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu lại một lần nữa tỉ mỉ nhìn Bạch Ngọc Đường, cái người được xem là tính cách bất hảo, tự cao tự đại không được hoan nghênh, trên thực tế lại vô cùng thông tuệ, và ôn nhu hơn bất luận kẻ nào.
Cường đại mà dũng cảm a, đây là phẩm chất tốt nhất mà Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triển Chiêu được kế thừa từ Ân Hầu... Song song hắn cũng nghĩ, biện pháp duy nhất có thể giải quyết tâm bệnh của các vị lão nhân là — thẳng thắn với chính mình, đối diện với nỗi đau trong lòng mình, điều này cần có dũng khí cực lớn, nhưng phải thừa nhận thống khổ như vậy thì mới đứng dậy nổi. Thiên Tôn đã trải qua nhiều như vậy, cuối cùng cũng ổn rồi... Lần này, là đến phiên tiểu Họa thúc sao?
Triển Chiêu nở nụ cười, bước nhanh lên bậc thang, sóng vai cùng Bạch Ngọc Đường, đi vào Bạch phủ, lưu lại đại tuyết tán loạn phía sau, cùng với những người qua đường hoặc buồn hoặc vui, hoặc gấp gáp hoặc thong thả, ...
Bình luận truyện