Long Du Giang Hồ

Chương 7



Dịch: Quành

Beta:Linh Gấu ʕ⊙ᴥ⊙ʔ

Họ chờ hết một hồi lâu, nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy, liền đều nhìn Ngọc Phong với ánh mắt đầy nghi ngờ, không biết y đang định giở trò gì.

Nhất Độ nhìn trần nhà trống không hơi cau mày, “A di đà phật, Ngọc thí chủ ngươi……”

Ngọc Phong đưa tay ngăn ông lại, hướng về phía trần nhà mỉm cười, rồi phóng mạnh trường kiếm trong tay, vừa hét lớn: “Long Thiếu Du, nếu ngươi thật sự nhẫn tâm bỏ mặc ta, ta sẽ  ngồi đợi sư phụ ngươi, cha ngươi và cả vợ ngươi cùng hợp sức giết ta!”

Ngữ khí nói chuyện của y tựa như đang làm nũng với tình nhân, giọng nói đầy nũng nịu, mọi người bạch đạo đang có mặt nghe xong đều cảm thấy sống lưng toát cả mồ hôi lạnh.

Tuy vô cùng nghi ngờ Ngọc Phong đang cố tỏ vẻ huyền bí, nhưng họ vẫn không nhịn được mà ngước nhìn về hướng kiếm phi đi.

Chỉ thấy trường kiếm bị lực tay mạnh mẽ của Ngọc Phong phóng thẳng lên trên cao, vẽ nên một đường cung mỹ lệ trên không trung, thân kiếm phản chiếu ánh trăng soi xuống tạo nên một luồn sáng sắc lạnh……

Mọi người đều bất giác nín chặt hơi thở.

Giữa không khí lặng thinh ấy, một thân ảnh xanh từ nóc nhà nhảy lên, dừng lại trên không trung, trong tình trạng chẳng hề mượn điểm tựa nào cứ thế mà nhảy vọt cao thêm ba thước nữa, cầm chắc thanh kiếm trong tay.

Trình độ khinh công này đã đạt tới cảnh giới quỷ thần, nếu không phải tình cảnh hiện giờ đang quá sức kì quái, e rằng chúng anh hùng đều sẽ không kìm được mà vỗ tay khen ngợi.

Thân ảnh xanh ấy đương nhiên chính là Long Thiếu Du sớm đã đến hiện trường nhưng nãy giờ núp dưới mái hiên phía sau đại điện.

Cầm cán kiếm còn vương lại hơi ấm tay của Ngọc Phong, Long Thiếu Du đứng vững bên mép hiên nhà, cảm nhận được vô số ánh nhìn phía dưới đang dồn về phía mình, trong lòng hắn dấy lên vô vàn cảm xúc không nói nên lời.

Tuy biết rằng hành động phóng kiếm của Ngọc Phong căn bản là gây hứng vô cớ, nhưng Long Thiếu Du lại sợ nếu bỏ mặc y, y thật sự sẽ nổi điên lên mà làm ra chuyện khờ dại tuỳ bạch đạo chém giết.

Thế nhưng nhìn Ngọc Phong lúc này đang cười tươi như hoa xuân nở rộ, không hề có chút bộ dạng chán sống nào, Long Thiếu Du biết mình đã mắc lừa, nhưng cũng chỉ có thể thầm thở dài trong bụng.

Aiz, bản thân chính là cứ bị y ăn sạch sành sanh như vậy đấy!

Dù rằng chỉ đang đứng trên nóc nhà cách mặt đất vài trượng, Long Thiếu Du lại cảm thấy dường như đang đứng bên mép của vực sâu. Hắn không dám nhìn phụ thân, ngay cả ánh mắt nghiêm nghị nhìn có vẻ bình tĩnh ấy của sư phụ cũng đủ để làm hắn sợ hãi.

Hắn cắn chặt răng, cố dồn hết mọi dũng khí, nhảy từ trên mái nhà xuống.

Khi vừa chạm đất, Long Thiếu Du liền bước tới trước mặt Nhất Độ quỳ xuống.

“Sư phụ.”

Tuy chỉ là hai chữ đơn giản ấy, thế nhưng đã cách nhau năm năm dài dằng dặc. Long Thiếu Du chỉ cảm thấy khoảnh khắc ấy dấy lên vô vàn cảm xúc đan xen nhau, khóe mắt cay cay, hắn liền cố kìm nén sự nghẹn ngào, lặng im cúi đầu quỳ.

Nhất Độ nhìn đệ tử thân yêu vốn tưởng rằng đã không còn trên thế gian, tuy cố giữ bình tĩnh, nhưng dù cho ông tu vi tinh thâm, cũng không chống cự được cảm xúc bất ổn trong lòng, nhất thời cũng chẳng nói nên lời.

Long Thiếu Du vốn im lặng đợi sư phụ trách phạt, đợi cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, vừa định ngẩng đầu liền bị ăn cả một bạt tai vô mặt khiến hắn xây xẩm mặt mày,  một bên má ngay lập tức sưng đỏ cả lên.

Còn chưa kịp nhìn rõ người đánh là ai, âm thanh quen thuộc đã vang lên bên tai: “Ngươi— đồ súc sinh này! Làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy, ngươi còn mặt mũi ra đây gặp người sao!”

Người lên tiếng là phụ thân của Long Thiếu Du, lão nhân đứng bên cạnh Long Thiếu Du, cả người run rẩy hiện rõ sự kích động cực độ.

Long Thiếu Du nhìn phụ thân đầy khó xử, chỉ thấy Long Lão Bảo Chủ đang giận đỏ cả mặt trừng mắt nhìn mình, tay vẫn còn giơ giữa không trung……

Trong lòng Long Thiếu Du cũng đau đớn tột cùng, phụ thân đã qua nửa đời người, gặp lại quý tử đã mất tích năm năm nhưng lại phát hiện hắn đã trở thành nam sủng Ngọc Thịnh Cung mà người đời xem thường, có thể hiểu được lúc này ông đang cảm thấy tuyệt vọng và nhục nhã biết nhường nào.

Chứng kiến Long Thiếu Du ngẩn người quỳ dưới đất, nhìn phụ thân với vẻ mặt bi thương, trong lòng Ngọc Phong chợt dâng lên cảm giác khó chịu.

Hắn bước đến phía sau Long Thiếu Du còn đang quỳ, thuận theo tư thế quỳ ấy mà tựa xuống lưng hắn –– cứ như cảm thấy vẫn chưa đủ để chọc tức lão già, liền nâng mặt Long Thiếu Du lên, đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên gò má hắn.

Ngay lập tức cả hiện trường ngập tràn tiếng xì xầm bàn tán.

Ngọc Phong vẫn dáng vẻ thản nhiên vô tư, kéo Long Thiếu Du đang ngẩn người đứng dậy. Vòng tay ôm eo hắn, cả người Ngọc Phong áp sát vào lưng Long Thiếu Du, chỉ để lộ gương mặt nhìn về phía Lão bảo chủ với vẻ mặt thách thức.

“Ngươi…… ngươi……”

Lão bảo chủ sắc mặt như thể sắp ngất đi, tay chỉ Ngọc Phong run rẩy, tức giận đến độ không nói lên lời.

Chúng anh hùng có mặt đều dị nghị đàm tiếu, họ làm sao cũng không ngờ được Long Thiếu Du thân là thống soái của võ lâm bạch đạo lại kề cạnh Ngọc Phong suốt năm năm nay, trở thành nam sủng của y –– tai tiếng trước giờ chưa từng có này kích thích sự tò mò của họ, tất cả bọn họ đều lộ biểu cảm chờ coi kịch hay, xem thử Nhất Độ đại sư và Long Du bảo chủ ngày thường cao cao tại thượng sẽ xử lý vụ tai tiếng động trời này như thế nào.

Cơ thể Ngọc Phong mềm mại mang hương thơm quen thuộc, bị vòng tay chắc chắc của y ôm vào lòng như vậy, Long Thiếu Du cảm thấy trong đầu mình như thể loạn hết cả lên, không thể suy nghĩ được điều gì nữa.

Hắn loạng choạng đi lùi một bước, muốn thoát khỏi vòng tay của Ngọc Phong, Ngọc Phong lại cứ cố chấp siết chặt tay lại –– y chính là muốn làm cho sư phụ và phụ thân của Long Thiếu Du bẽ mặt xấu hổ trước mọi người, khiến cho họ hiểu rằng ái đồ và ái tử của họ sớm đã trở thành vật trong túi của y.

So với Long phụ đang tức điên nổi trận lôi đình, Nhất Độ lại tỏ vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Sắc mặt ông lãnh đạm nhìn màn biểu diễn của Ngọc Phong, nét do dự trên gương mặt Long Thiếu Du cũng rõ ràng lọt vào mắt ông.

“Thiếu Du!”

Ông vừa lên tiếng, ngay lập tức xung quanh đều yên lặng, mọi người đều ngừng việc đàm tiếu, chờ xem võ lâm đệ nhất Thánh nhân này sẽ xử lý tình thế trước mắt như thế nào.

Nghe thấy sư phụ gọi tên mình, Long Thiếu Du vô thức đẩy Ngọc Phong đang áp sát lấy hắn ra, cung kính quay về phía sư phụ.

Thấy Long Thiếu Du còn nghe lời mình, Nhất Độ lập tức thấy an ủi trong lòng mà gật đầu nhẹ.

Niệm một câu phật hiệu rồi lên tiếng: “Thiếu Du, con đã biết lỗi chưa?”

Giọng nói của hắn tràn đầy tôn nghiêm của người làm sư phụ, nhưng không mất sự nghiêm khắc, trong lòng Long Thiếu Du vì thế mà rùng mình, cúi thấp đầu nói: “Đệ tử biết lỗi!”

“Vậy con có biết mình sai ở chỗ nào không? ”

Long Thiếu Du có chút run rẩy, nhìn về hướng Ngọc Phong, đúng lúc bắt gặp ánh mắt không tán đồng của y. Long Thiếu Du biết rằng y đang trách bản thân nhu nhược không quyết đoán, nhưng hắn thật sự không cách nào coi sư phụ từ nhỏ dạy dỗ bản thân như một người xa lạ.

Nhất Độ thấy vậy, cười nhẹ và nói: “Xem ra con cũng biết bản thân sai ở chỗ nào.”

Mặt Long Thiếu Du hơi đỏ lên, chỉ cúi đầu không đáp.

“Chỉ cần con biết sửa sai, sư phụ vẫn sẽ thừa nhận con là đệ tử môn hạ của ta.”

Long Thiếu Du nghe vậy, ngước đầu lên đầy kinh ngạc –– Nhất Độ tuy là người trong Phật môn, nhưng tính cách vô cùng nghiêm khắc. Hắn vốn cho rằng cả đời này cũng không thể nhận được sự tha thứ của sư phụ, không nghĩ được Nhất Độ lại nói những câu này trước chúng mặt anh hùng trong thiên hạ.

“Thiếu Du, ngươi đừng mắc bẫy của hắn! Lão hòa thượng này không có ý gì tốt đâu!” Ngọc Phong ở một bên phàn nàn. Ánh mắt Nhất Độ nhìn y cứ lạnh nhạt, khiến y cảm thấy toàn thân khó chịu.

Khóe miệng Nhất Độ hiện lên ý cười lạnh, nói: “Thiếu Du, chỉ cần con dùng thanh kiếm trong tay giết chết kẻ bại hoại võ lâm Ngọc Phong này, sư phụ tuyệt đối sẽ không truy cứu hành động hoang đường trong quá khứ của con nữa!”

Lời này vừa dứt, chúng anh hùng đều dồn ánh mắt về phía Long Thiếu Du, chờ xem hắn sẽ có phản ứng gì.

Nghe được chữ “giết” đầy tàn khốc ấy, cã người Long Thiếu Du lập tức run rẩy, vô thức nhìn về phía Ngọc Phong, thấy y cũng đang nhìn mình.

Trong mắt Ngọc Phong chẳng hề có chút sợ hãi, thay vào đó lại chứa đầy sự mỉa mai –– y chắc chắn hắn sẽ không nhẫn tâm giết chết y.

Thấy Long Thiếu Du không phản ứng, chân mày Nhất Độ liền nhíu lại.

“Thiếu Du, con không tình nguyện ư?” Giọng nói của ông trở nên nghiêm khắc.

Trông thấy ánh mắt của phụ thân sửng sốt nhìn mình, Long Thiếu Du không cách nào thốt ra từ “phải ”.

Hắn hiểu rõ tính khí của sư phụ, người hỏi hắn như vậy là đã trao cho hắn cơ hội rất lớn rồi, cho dù bản thân sau này hối hận cũng không còn kịp nữa –– Bây giờ không đồng ý thì cả đời này cũng đừng mong sư phụ sẽ tha lỗi cho mình.

Nhưng từ “phải ” ấy vẫn như chiếc xương cá mắc kẹt ở lồng ngực, làm sao cũng không thể nhả ra khỏi miệng.

Nhất Độ nhìn nét mặt chịu trận của hắn, biết rằng không thể nào ép hắn chỉa kiếm về phía Ngọc Phong nữa. Ông chợt thở dài, chậm rãi lấy ra một vật từ tay áo.

Gương mặt Long Thiếu Du lập tức biến sắc –– sư phụ vậy mà lại lấy ra binh khí mà người đã mấy chục năm chưa dùng đến, hiển nhiên đã tức giận cực độ, muốn trừng phạt mình rồi.

“Nếu như ngươi đã cố chấp không chịu tỉnh ngộ, ta chỉ có thể xem như môn hạ của ta chưa từng có đệ tử như ngươi! Tình nghĩa sư phụ giữa hai ta đã chấm dứt, nếu ngươi còn nhất quyết bao che cho yêu nghiệt Ngọc Phong này, thì cứ ra tay với ta đi.”

Cà sa của Nhất Độ tựa như tuyết, sắc mặt cũng trắng như tuyết, ông nói chuyện không lớn, nhưng âm thanh lại sắc lạnh đến mức khiến những người có mặt có cảm giác như tuyết rơi tháng sáu.

Long Thiếu Du vô thức nắm chặt thanh kiếm trong tay, giờ chẳng có gì có thể diễn tả sự khổ đau trong lòng hắn lúc này –– hắn không cách nào ra tay giết Ngọc Phong, nhưng kêu hắn cứ thế mà trở thành phe đối lập với sư phụ cũng thật sự không thể làm được……

Móng tay cắm sâu vào da thịt, hắn từ từ giơ cao thanh kiếm trong tay –– đao kiếm vốn vô tình, vẫn còn lạnh lùng phát ra luồng sáng, như thể đang chê cười hắn đau khổ vì tình……

“Xem ra ngươi nhất quyết muốn trở thành kẻ địch của ta rồi!” Nhìn thấy hắn giơ thanh kiếm lên, đôi mắt thanh mảnh của Nhất Độ lập tức lóe lên tia sáng mãnh liệt, trừng mắt nhìn Long Thiếu Du.

“Thiếu Du, đừng! Nếu ngươi chết rồi, bọn họ sẽ tha cho ta sao?”

Ngọc Phong đột nhiên xông đến, ghìm chặt tay đang cầm kiếm của Long Thiếu Du –– chỉ có y mới nhìn thấu được tâm tư của Long Thiếu Du, hắn chủ động giương kiếm về phía sư phụ hắn, chính là một lòng muốn tìm cái chết.

Nếu vậy thì sao y có thể không hốt hoảng, nếu như Long Thiếu Du chịu dốc hết toàn lực, chưa chắc sẽ dưới cơ Nhất Độ, bản thân vẫn còn nguồn lực đối kháng với Tam Thánh Võ Lâm, còn nếu hắn một lòng tìm cái chết, chỉ sợ sau này trên giang hồ sẽ không còn danh hiệu Ngọc Thịnh Cung này nữa.

Lời nói của Ngọc Phong như một cú táng trời giáng khiến cho Long Thiếu Du thức tỉnh, hắn sửng người nhìn Ngọc Phong –– trên khuôn mặt tuấn tú của y đầy rẫy lo lắng –– chỉ tiếc rằng sự lo lắng ấy là đang e sợ vận mệnh của y mà không phải vì mình.

Nhưng đối diện với gương mặt này, Long Thiếu Du cuối cùng cũng mềm lòng, hắn nhẹ nhàng thở dài, buông thanh kiếm đã giơ cao xuống.

“Sư phụ!” Hắn quay về hướng Nhất Độ, “Đệ tử tự biết tội nghiệp sâu nặng, không dám cầu mong sư phụ tha thứ. Chỉ là đệ tử còn một chuyện muốn cầu xin người……”

“Ai là sư phụ của ngươi!” khuôn mặt Nhất Độ lướt qua một sắc nghiêm nghị, ông thật sự đã nổi giận rồi.

“ Sư…… lão…… lão tiền bối……” Long Thiếu Du vì bị ông quát mắng mà nghẹn lời, thần sắc âm u, đành phải sửa lại lời nói, “Vãn bối còn có một thỉnh cầu không hợp lý.”

“Nói đi.” Gương mặt Nhất Độ không chút cảm xúc, hoàn toàn coi hắn là ngươi xa lạ.

Cố kìm nén nỗi đau trong lòng, Long Thiếu Du nói: “Nếu như vãn bối thua trận, chết không đáng tiếc, chỉ xin sư…… chỉ xin lão tiền bối tha cho Ngọc Phong một con đường sống.” Hắn hai gối chạm đất, không nhịn được nữa mà quỳ xuống, cầu xin cho Ngọc Phong.

Nhất Độ lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Thiếu Du mặt đầy đau khổ, nói: “Ngươi tình thâm nghĩa nặng, nhưng Ngọc Phong nguy hại võ lâm, tất nhiên không thể buông tha cho hắn.”

“Đứng dậy đi! Không cần cầu xin nữa! Ngươi chỉ cần thắng được kiếm trong tay ta, còn sợ không bảo vệ được tiểu tình lang của ngươi sao.”

Ngọc Phong cũng xông tới: “ Thiếu Du, ngươi cần gì sợ hắn! Cứ tỉ thí với hắn đi, chỉ cần thắng được hắn, những người còn lại không đáng lo ngại.”

Thấy Long Thiếu Du còn cả mặt do dự, Ngọc Phong nghiến răng, kề sát tai hắn nói nhỏ một câu.

Mọi người chỉ thấy đôi mắt Long Thiếu Du lóe lên tia sáng, tựa như chợt có lại thần thái, lại bị Ngọc Phong đẩy một cái, cả người thuận theo đó đứng dậy.

“Xem ra ngươi đã quyết định tỷ thí với ta rồi.” Quanh người Nhất Độ nổi lên một luồn khí trắng, hiển nhiên đã bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Sắc mặt Long Thiếu Du cũng trầm trọng nhìn Nhất Độ, tuy từ khi bước ra giang hồ tới nay chưa từng gặp được địch thủ, nhưng chiến đấu với sư phụ cả nửa phần cơ hội chiến thắng hắn cũng không nắm chắc được.

Mũi kiếm chỉa xuống, Long Thiếu Du cố gắng ngưng tụ nội khí toàn thân –– một chuyện đáng mừng là nửa tháng nay hắn và Ngọc Phong chưa hề có chuyện phòng the, giờ khắc này nội lực toàn thân đang trong trạng thái đỉnh cao.

Theo sự ngưng tụ của nội khí, mọi thứ xung quanh dường như đều biến mất, thế giới của hắn hóa thành một dải tuyết trắng thanh tịnh, thứ duy nhất còn sót lại trong tầm mắt chỉ còn một thân bạch y của Nhất Độ.

Tay cầm kiếm nóng rực lên, màu sắc dần trong suốt lóng lánh, Long Thiếu Du biết rằng đây là phản ứng công lực tích tụ đến mười phần, kiếm đã vào thế, không thể không triển.

“Đắc tội rồi.”

Theo lời nói, cả người hắn hóa thành một bóng sáng tấn công về phía Nhất Độ –– tất cả mọi người đều nín chặt hơi thở, chưa từng có người nào qua nổi ba chiêu của Nhất Độ, bọn họ đang chờ xem cũng là người chưa từng gặp được địch thủ như Long Thiếu Du bọn họ sẽ diễn một màn sư đồ tranh đấu như thế nào.

Thần sắc trên khuôn mặt Nhất Độ cũng ngưng trọng. Ông biết thực lực đệ tử của mình, tuy rằng về công lực thì trăm năm tu luyện của ông có phần vượt trội hơn, thế nhưng Long Thiếu Du trời sinh thông minh, lại kết hợp công phu linh động của dòng tộc Long Du vào kiếm pháp mà ông đã truyền dạy, có thể nói ông cũng không hoàn toàn nắm chắc được phần thắng.

Nhìn thấy kiếm thế mãnh liệt mang theo khí thế tột đỉnh của Long Thiếu Du tựa như một đạo khí kiếm xông thẳng đến nơi mình đang đứng, Nhất Độ cũng không dám tiếp chiêu trực diện, cả người hơi di chuyển sang một bên, kiếm trong tay sử dụng tà kích chi thuật đâm vào trong khí trận mà Long Thiếu Du bố trí.

Điều khiến ông kinh ngạc là Long Thiếu Du dường như sớm đã lường trước được ông sẽ không đối đầu trực tiếp với đòn tấn công mãnh liệt, đòn kiếm khí trực diện ấy chỉ là chiêu thức qua mắt, thế tấn công thật sự là kiếm pháp quái lạ ẩn sau kiếm khí  –– kiếm pháp ấy như thể tự có linh hồn, ngay khi công kích tới gần liền nghiêng đi ba phân, Nhất Độ cật lực né tránh, nhưng vẫn toát cả mồ hôi lạnh khi bị mũi kiếm băng lạnh ấy lướt qua người.

Ông thầm cảm thấy kì lạ –– năm năm nay Long Thiếu Du đáng lẽ nên chìm đắm trong ái dục với Ngọc Phong, thế nhưng thấy hắn ngoài kết hợp nội lực hùng hậu của bản thân với kiếm pháp linh động của dòng tộc Long Du ra, trong kiếm và khí ấy dường như còn tồn tại một luồn khí khó nắm bắt khác, rất có thể là võ công liên quan đến Ngọc Thịnh Cung.

Nhất Độ làm sao biết được, quãng thời gian Long Thiếu Du sống tại Ngọc Thịnh Cung tuyệt đối không phải tràn ngập hào nhoáng như người khác nghĩ mà đa phần là tự mình sống qua ngày. Đêm dài nhàm chán, hắn liền lấy việc nghiền ngẫm cách để dung hợp ưu điểm của ba môn võ công như thú tiêu khiển, trải qua năm năm, kiếm pháp đương nhiên có sự tiến bộ vượt bậc.

Tuy từ tận đáy lòng không muốn đao kiếm gặp nhau với sư phụ, nhưng trận chiến hôm nay, Long Thiếu Du biết rằng đã không còn đường lui nữa. Nếu như thật sự bại trận dưới tay Nhất Độ, bản thân ngã gục không nói, chỉ sợ Ngọc Phong ắt sẽ khó tránh khỏi cái chết –– nghĩ đến chuyện này, ý chí chiến đấu trong lòng lại bừng cháy.

Hắn vô thức từ bỏ chiêu thức được Nhất Độ truyền thụ, thử buông lỏng toàn thân đạt đến cảnh giới hư vô tựa như lông vũ, cả người như thể hóa thành một thanh kiếm phi thẳng về hướng Nhất Độ.

Nhất Độ nhìn thế tấn công của hắn như có như không, tuy có vẻ là Ngưng Tâm Kinh nhưng cách vận khí hiển nhiên khác hoàn toàn với phương pháp ông đã truyền dạy, trong lòng tự biết đánh giá trước đó của ông về đệ tử này là hoàn toàn sai lầm.

Cuộc chiến hôm nay nếu bản thân tiếp tục chủ quan như vậy, điều đang chờ đợi bản thân chỉ có thể là thất bại.

Nhất Độ đã quết định dốc hết toàn lực, hắn hét dài một tiếng, cả người lún chìm xuống, gạch xanh dưới chân lập tức vỡ thành mãnh vụn, cát bụi bốc lên mù mịt giữa không trung. Nhất Độ đặt ngang kiếm trong tay trước ngực, rồi đẩy mạnh ra, Long Thiếu Du đang xông tới lập tức cảm nhận được một bức tường khí ập đến, nhưng hắn không lùi bước mà tiếp tục tiến lên, kiếm trong tay không hề giảm tốc mà đâm thẳng về phía trước……

Chúng anh hùng ở một bên đứng nhìn chỉ nghe được tiếng kim loại va chạm nhau, còn Nhất Độ cùng Long Thiếu Du đang bị bao vây bởi bức tường khí và cát bụi mịt mù, căn bản không thấy được rốt cuộc ai chiếm thế thượng phong……

Giữa khói bụi chằng chịt ấy hai đạo thân ảnh sau khi trải qua hàng vạn biến hoá cuối cùng đã dừng lại, chúng anh hùng mở to mắt nhìn về hướng ấy — cát bụi dần tản ra, chỉ thấy Nhất Độ và Long Thiếu Du đang song kiếm tương giao, cả hai người đều đứng im bất động, hiển nhiên là đang thông qua hai mũi kiếm giao nhau so nội lực.

Một nửa áo cà sa tuyết trắng trên người Nhất Độ đã bị thanh kiếm trong tay Long Thiếu Du làm rách vẫn đang treo trên người. Thời khắc này hai mắt ông trợn tròn, kiếm giơ ngang trước ngực, Long Thiếu Du cũng cả mặt nghiêm trọng, không cần nghĩ cũng hiểu rằng hắn chiếm ưu thế trên “thuật” nên tất nhiên sẽ không muốn thế trận chuyển sang trạng thái đấu nội lực như thế này.

Nhìn tình hình trận chiến, trong lòng Ngọc Phong chợt giật nảy, dấy lên một nỗi bất an. Hắn rất có lòng tin đối với kiếm pháp của Long Thiếu Du, nhưng nếu nói về nội lực hắn khó lòng tin tưởng Long Thiếu Du sẽ thắng được tu vi trăm năm của sư phụ hắn.

Nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Long Thiếu Du dường như không hề định tiếp tục thế trận bế tắc này, kiếm của hắn chậm rãi trượt qua thân kiếm của Nhất Độ, sắp thoát ra khỏi phạm vi của thanh kiếm ấy.

Tất cả mọi người thở dài trong lòng, thầm nghĩ Long Thiếu Du này dẫu sao vẫn còn quá trẻ nên không giữ được bình tĩnh, vào lúc này hắn chủ động dời ngọn kiếm ra chẳng khác nào phơi bày rằng bản thân dưới cơ trước nội lực hùng hậu của Nhất Độ, vốn là định chuyển sang chiêu thức đánh nhanh rút gọn thế nhưng điều này cũng lại rất có thể sẽ khiến hắn thảm bại.

Bên tai chỉ nghe thấy Long Thiếu Du hét lên một tiếng, kiếm trong tay đã thoát ly khỏi Nhất Độ, ngay lập tức nội lực tựa như dời núi lấp biển của Nhất Độ ập thẳng vào trước ngực hắn, người bình thường ở trong tình thế này đều sẽ tránh né thế tấn công trực diện của đối phương, nhưng Long Thiếu Du không lùi mà tiến lên, thanh kiếm trong tay hóa thành ngàn vạn sắc hồng, tựa như cơn mưa bao phủ lấy Nhất Độ.

Ngọc Phong còn chưa kịp thở dài than trách sự lỗ mãng của hắn, khí lực của Nhất Độ đã xông thẳng vào ngực Long Thiếu Du, chỉ thấy Long Thiếu Du cả người khựng lại, phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng hắn lại mượn đà phản lực ấy mà cả người lộn vòng thành tư thế đầu hướng xuống chân lên cao, kiếm trong tay từ dưới hướng lên, đâm tới với góc độ mà Nhất Độ không thể nào tránh được……

Nhìn thấy yếu điểm nửa thân dưới của Nhất Độ hoàn toàn bị bộc lộ trước phạm vi tấn công của thanh kiếm trong tay Long Thiếu Du, chúng anh hùng lập tức kinh hô, ánh sáng trắng chói qua, dây đai eo của Nhất Độ đã bị cắt đứt rơi xuống.

Tiếng kinh hô của bọn họ chưa dứt, một tiếng “Bịch” đã truyền đến tai –– đó là âm thanh Long Thiếu Du bị té ngã xuống đất.

Chỉ thấy hắn dường như cố sức gượng dậy, nhưng do nội tạng tổn thương quá nặng, không cách nào bò dậy được.

Nhát kiếm này của hắn vốn đã có thể đâm chết Nhất Độ từ dưới lên trên như xiên thịt nướng, nhưng hắn khoan dung nhân hậu, chỉ cắt đức dây đai của Nhất Độ –– còn tình trạng hiện giờ của hắn, Nhất Độ chỉ cần dời ngọn kiếm xuống chút nữa, đã có thể đâm xuyên qua người hắn.

Nhưng với thân phận của Nhất Độ, tuyệt nhiên sẽ không làm ra những chuyện như vậy.

Cả hiện trường lặng thinh không một tiếng động, tuy rằng cách thức liều mình trọng thương để dành chiến thắng của Long Thiếu Du có mang theo thủ đoạn xảo diệu, thế nhưng chúng anh hùng tự hỏi sau khi đã hứng chịu một cú tấn công toàn lực của Nhất Độ tuyệt đối sẽ không còn cách nào xuất kiếm nữa, hành động này của Long Thiếu Du không những cần có dũng khí cực lớn, việc hắn hiểu rõ thực lực của bản thân và đối thủ cùng với chiêu thức kiếm linh hoạt của hắn mới chính là then chốt giúp hắn chiến thắng.

Nhất Độ thở dài một tiếng, cắm thanh kiếm trong tay vào gạch xanh bên cạnh.

Lúc này dây đai áo ngoài của ông đã đứt, chiếc áo cà sa trở thành khoác ngoài, nhưng Nhất Độ chẳng hề có ý muốn chỉnh lại, bỏ mặc áo trong lộ ra, ai cũng có thể thấy được thần sắc mệt mỏi trên khuôn mặt của Thánh nhân võ lâm uy phong tựa Thánh Thần này.

“Long Thiếu Du, bần tăng xin chịu thua.”

Ông thản nhiên chịu thua, không đánh mất phong độ của võ lâm thế gia, nhưng ngữ điệu hiển nhiên đã xem Long Thiếu Du như người xa lạ, khiến trong lòng Long Thiếu Du đang nằm dưới đất chợt dâng lên cảm giác mất mát.

Chứng kiến sự thắng lợi của Long Thiếu Du, toàn bộ người của Ngọc Thịnh Cung đều ngơ người đứng yên tại chỗ, một hồi lâu không kịp phản ứng. Sự thật Thập Thất trước mặt  –– người vốn bị bọn họ coi thường từ tận đáy lòng này lại chính là tiền Minh Chủ Võ Lâm mất tích đã lâu đã đủ khiến họ chấn động, nay cộng thêm việc đánh bại Thánh nhân võ lâm, sự thật trước mắt này thật khiến người khác không thể tin nổi.

Ngọc Phong là người đầu tiên phản ứng kịp, y chạy về phía Long Thiếu Du, tặng cho hắn một nụ cười diễm lệ tựa hoa xuân khoe sắc, sau đó cúi đầu xuống kiểm tra thương tích của hắn.

Mặc dù vẫn còn tương đối suy yếu, nhưng cả người Long Thiếu Du vẫn còn tỉnh táo, dựa vào sự giúp đỡ của Ngọc Phong mà loạng choạng ngồi dậy. Ánh mắt lướt qua cả hiện trường, hắn phát hiện quần chúng bạch đạo đều nhìn hắn với vẻ mặt khó tin, còn Tam Ngôn thì giận xanh cả mặt.

Bắt gặp ánh mắt của Long Thiếu Du, dường như Tam Ngôn không còn giữ được phong độ trưởng giả võ lâm nữa, hắn lớn tiếng quát tháo: “Họ Long kia, ngươi đừng đắc ý! Nhất Độ bại trận dưới tay ngươi, Tam Ngôn ta vẫn chưa thua! Có gan thì lên đấu với ta thêm một hiệp nữa! Nếu ngươi thua thì mau chóng thả Đỉnh Văn ra.”

Long Thiếu Du đã bị thương đến nổi đứng dậy cũng khó khăn, sao có thể chiến đấu tiếp với hắn, cách nói này của hắn có thể nói là vô lại cực độ, cho dù là người trong bạch đạo cũng khó mà chấp nhận được —– Tam Ngôn dường như vẫn chưa phát hiện ra sắc mặt Nhất Độ trầm xuống, vẫn cứ giương kiếm ra oai.

Long Thiếu Du thắng được Nhất Độ, Ngọc Phong vẫn đang đắc ý, sao có thể để mặc Tam Ngôn làm càn. Thấy hắn mở miệng, liền lập tức không chịu thua mà đáp trả lại: “ Lão đầu chết tiệt nhà người thật không biết xấu hổ! Muốn chết như vậy thì tự mình đi chết đi! Ta sẽ không trả Triệu Đỉnh Văn cho ngươi, không những không thả hắn, về sau ta sẽ cứt đứt gân tay gân chân của hắn, bán tới kỹ viện nam để hắn bị trăm người cưỡi vạn người đè!”

Lời nói này hết sức cay độc, Tam Ngôn lập tức bị hắn nói đến tím tối cả mặt, nhất thời không biết nên đáp trả như thế nào. Long Thiếu Du nét mặt dở khóc dở cười, tuy trong lòng hiểu được Ngọc Phong chỉ nói chơi, nhưng thật sự có chút không chịu được miệng lưỡi cay độc của y.

“Ngọc Phong, ngươi……”

Hắn vừa định lên tiếng khuyên Ngọc Phong thả Triệu Đỉnh Văn, khoé mắt chợt bắt gặp vài tia ánh bạc đang bay về phía Ngọc Phong trong thầm lặng — Đó chính là phong tiễn kì binh trấn bảo của Long Du Bảo, tốc độ cực nhanh, hình dạng nhỏ gọn đến mức khó phát hiện ra, khắc chế địch trong lặng thầm.

Lúc này Ngọc Phong vẫn đang đắc ý trong việc khiến Tam Ngôn bẽ mặt, chẳng hề phát giác hiểm hoạ phía sau, giờ đây đã không còn kịp để cảnh báo cho y nữa.

Hồ Ngọc Thần bọn họ cũng thấy được những tia sáng bạc này, đều đồng loạt kinh hô, Ngọc Phong quay đầu nhìn với vẻ mặt nghi ngờ, phong tiễn còn một phân nữa sẽ đâm xuyên qua lòng ngực y……

Đầu óc Long Thiếu Du trống rỗng –– nếu là ngày thường, với tốc độ của hắn nhất định có thể giúp Ngọc Phong tránh khỏi phong tiễn, nhưng giờ đây hắn đang mang trọng thương, cách duy nhất có thể giúp Ngọc Phong tránh khỏi đòn chí mạng này chính là dùng thân mình đỡ lấy ngọn tiễn ấy thay cho Ngọc Phong.

Tuy miêu tả như một quá trình dài, nhưng thực tế chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi –– người phóng tên là phụ thân của Long Thiếu Du, lão chứng kiến cảnh con trai mình bỏ mặc tất cả mà bao che cho Ngọc Thịnh Cung , bảo vệ Ngọc Phong, nỗi bi thương và tuyệt vọng trong lòng đã bành trướng đến đỉnh điểm.

Lão cho rằng tất cả đều do quỷ kế của Ngọc Phong, chính y đã hủy hoại cả đời Long Thiếu Du, cơn giận của người làm cha đã khiến lão sau khi chứng kiến sự ngông cuồng của Ngọc Phong liền lập tức đoạt lấy ống phong tiễn từ bảo chúng nhắm thẳng vào bóng lưng Ngọc Phong.

Thế nhưng tia ánh bạc lướt qua, người gục xuống không phải là kẻ lão căm thù, mà lại chính là con trai của lão.

Tất cả tựa như một màn kịch, phong tiễn mảnh nhỏ ấy không đâm trúng ngực của Ngọc Phong, nhưng lại đâm xuyên trọn cây tên vào giữa lưng của Long Thiếu Du –– Long Thiếu Du thậm chí ngay cả một chữ cũng chưa kịp thốt lên, cứ như vậy đổ gục dưới chân Ngọc Phong…..

“Thiếu Du!”

Ngọc Phong điên cuồng gào thét, cả người nhào tới người Long Thiếu Du.

Cả hiện trường nín thinh không một tiếng động, tất cả mọi người đều ngớ người nhìn Long Thiếu Du bất động và Ngọc Phong đang đầy bi thương, ngay cả khuôn mặt bất động như Phật của Nhất Độ cũng bắt đầu xuất hiên biểu cảm thoái lui……

Sau một khắc sửng người, Hồ Ngọc Thần nãy giờ đứng một bên quan sát cũng xông đến đó.

Đẩy Ngọc Phong đang đơ người ra, Hồ Ngọc Thần nhanh chóng nắm lấy cổ tay Long Thiếu Du –– ai cũng biết y thuật cao siêu của đại thái tử ma giáo trong giang hồ khó ai sánh được, chẳng ai sẽ nghi ngờ người duy nhất có thể cứu Long Thiếu Du lúc này chính là hắn.

Hồ Ngọc Thần bắt mạch rất lâu, mọi người chứng kiến sắc mặt hắn thản nhiên trở nên trầm trọng. Khi hắn đứng dậy, mọi người đều hướng về phía hắn với ánh nhìn đầy kì vọng.

Nhưng phép màu đã không xuất hiện –– gương mặt Hồ Ngọc Thần tràn ngập tang thương, đối diện với biểu cảm sắp khóc của Ngoc Phong, hắn chậm rãi mà trầm trọng lắc lắc đầu……

“Trời! Đây không phải là sự thật! Con trai……”

Người đầu tiên bật khóc chính là phụ thân của Long Thiếu Du, lão vứt ống phong tiễn xuống đất, lảo đảo vấp ngã lao về phía Ngọc Phong và Long Thiếu Du.

Thế nhưng chưa kịp lại gần, Hồ Ngọc Thần đã cản hắn lại, nhìn gương mặt đã từng trấn áp vô số võ lâm cao thủ và bảo kiếm đã ra khỏi vỏ của hắn, Long bảo chủ sớm đã thương tâm đến độ không suy nghĩ được gì cuối cùng ngay cả góc áo của con trai sắp chết cũng không chạm tới được.

Hội trường rộng lớn im lặng đến đáng sợ.

Tất cả mọi người đều nhìn Long Thiếu Du bất động đang nằm trong vòng tay Ngọc Phong với vẻ mặt không tin nổi –– không thể tin được trước đó hắn còn đánh bại Nhất Độ người được xưng là đệ nhất võ lâm! Không thể tin được lại có người dùng thân thể của mình để chắn ngọn tiễn sắc nhọn đang lao tới.

Rất nhiều người trước đó vốn vô cùng khinh bỉ tình cảm giữa nam nam với nhau, họ xem Long Thiếu Du như kẻ phản bội bạch đạo, khinh miệt hắn như là biến thái gớm ghiếc, nhưng giờ đây trong lòng bọn họ này đều bắt đều bắt đầu giao động……

Chứng kiến tất cả những chuyện này, sắc mặt Nhất Độ đã trắng bệt như tường. Ông nhìn Ngọc Phong cả mặt khờ dại và Long Thiếu Du đang nhắm chặt mắt nằm trên đầu gối y, đầu ngay cả lúc chiến bại vẫn không cúi xuống ấy vậy mà cuối cùng cũng chậm rãi mà gục xuống……

“A di đà phật! Bần tăng tu đạo trăm năm, cuối cùng vẫn không nhìn thấu được thế gian vô thường. Tam Ngôn, bần tăng phải về núi tu luyện, không thể giúp ngươi được nữa!”

Cúi đầu chào Tam Ngôn, ông nặng nề quay người bước đi.

Áo cà sa tuyết trắng bay bay theo gió, thân ảnh như thể gánh vác vô số sức nặng ấy từ từ biến mất trong đêm tối, để lại cho mọi người một bóng lưng mang cảm giác rỗng lặng khó tả.

Nhất Độ cứ như vậy mà bỏ đi rồi.

Nhị Âm cũng với vẻ biểu cảm như chợt tỉnh giấc mộng, bà tự mình thì thầm: “ Cái XX nhà hắn! Tiểu tử Thiếu Du này……”

Lời nói vẫn chưa dứt, nhưng ai cũng có thể thấy được biểu cảm ngưỡng mộ trên mặt bà, có trời mới biết ni cô này lại động lòng phàm sau khi chứng kiến tình yêu sinh tử giữa hai nam nhân.

Hiểu rằng lúc này không thể níu giữ được Nhị Âm, Tam Ngôn chỉ có thể trơ mắt nhìn lão ni cô tính khí nóng nảy này cứ thế mà rời khỏi Ngọc Thịnh Cung.

“Tam Ngôn lão tiền bối, thứ lỗi bọn ta cáo từ trước đây……”

“Xin cáo từ trước……”

“Bọn ta cũng đi đây.”

Cùng với Nhất Độ và Nhị Âm, chúng anh hùng bạch đạo cũng đều bày tỏ với Tam Ngôn phải rút lui khỏi trận chiến vây đánh Ngọc Thịnh Cung này. Bọn họ khi đi đều một mặt cảm thán, có thể tưởng tượng được chuyện tình ly kì của Long Thiếu Du sẽ được lan truyền khắp gian hồ, trở thành một truyền kỳ tình yêu lưu truyền thiên cổ.

Dòng người dần tản rời đi, bên phía bạch đạo chỉ còn lại cha Long trong trạng thái khờ dại và Tam Ngôn với vẻ mặt không cam tâm nhưng không làm gì được.

Hồ Ngọc Thần bĩu môi, bước đến trước mặt Tam Ngôn, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn nói: “Đệ tử của ngươi bị giam ở nhà lao Ngọc Thịnh Cung, ta sai người dẫn đường cho ngươi, ngươi mau đem hắn về nhà đi.”

Ngữ khí của hắn như đang xua đuổi ăn mày, nếu là ngày thường Tam Ngôn sớm đã nổi đóa lên, nhưng hiện tại hắn đang bị rối loạn, cứ lơ mơ đi theo người của Hồ Ngọc Đình rời khỏi hiện trường.

Xua đuổi xong Tam Ngôn, Hồ Ngọ Thần lại dùng đôi mắt mảnh dài đến đuôi chân mày của hắn dạo quanh một vòng, vừa định tiếp tục lên tiếng, Ngọc Phong nãy giờ đơ người đã buông Long Thiếu Du trong lòng ra, lảo đảo đứng dậy.

“Cung chủ……”

Có nam sủng ngày thường hắn yêu thích nhất lên đỡ hắn, nhưng bị hắn đẩy ra.

Biểu cảm của Ngọc Phong như vừa mới trải qua sinh tử, đã lột xác hoàn toàn. Y bước đến bậc thang của đại điện, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, lớn tiếng tuyên bố: “Kể từ hôm nay, giang hồ sẽ không còn ba chữ Ngọc Thịnh Cung! Mọi ngươi đến từ đâu thì hãy trở về nơi đó, báu vật trong cung các ngươi cứ lấy tùy ý.”

Âm thanh của hắn vẫn vang vọng, nhưng dường như đã mất hết sức sống. Hắn bỏ mặc thần sắc kinh ngạc của tất cả những người ở đó, tự ý bước xuống bậc thang, bế Long Thiếu Du đang nằm dưới đất lên, chậm rãi bước vào màn đêm sâu thẳm.

Hắn muốn một mình ở cạnh tình nhân trải qua quãng thời gian cuối cùng ở bên nhau.

Nhìn bọn người ở hiện trường còn đang trưng vẻ mặt không tin nổi, Hồ Ngọc Thần lớn tiếng nói: “Cung chủ có lệnh, mọi người còn không mau giải tan!”

Ngọc Thịnh Cung đã không thể tiếp tục tồn tại nữa, lực lượng hùng mạnh còn lại duy nhất trong hắc đạo chỉ còn lại ma giáo. Giờ đây các nam sủng như chó mất chủ hoàn toàn mấy hết chủ ý, bị Hồ Ngọc Thân lớn tiếng quát tháo như vậy, bọn họ đều bắt đầu di tản ra ngoài.

Người của Ngọc Thịnh Cung đều rời khỏi rồi, đại điện vốn chất đầy người ấy chỉ còn lại cha Long còn đứng đờ người và người của Long Du bảo. Hồ Ngọc Thần tất nhiên không có tâm trạng quan tâm bọn họ, hắn còn chuyện quan trọng cần làm nữa!

Vừa muốn dời bước rời khỏi, nhưng tay áo của hắn bị níu lại.

Hồ Ngọc Thần cúi đầu nhìn xuống, kẻ níu hắn lại chính là tiểu nam sủng hôm nay vào cung, nhưng bị bỏ quên ngay từ đầu trận chiến. Lúc này hắn đang dùng gương mặt thanh tú không thua kém Ngọc Phong trợn to mắt nhìn Hồ Ngọc Thần một cách quật cường.

“Dẫn ta đi tìm người đã cướp ta đến nơi này!” Hắn tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nói chuyện không hề có chút khách sáo, lại dám sai bảo Hồ Ngọc Thần tôn quý.

Hồ Ngọc Thần chau mày, tuy hắn có thể lập tức hất tên tiểu tử này ra, nhưng đôi mắt đảo qua một hồi, kết quả lại năm lấy tay tiểu tử này.

“Bắt được rồi!”

Nhẹ nhàng nhắc nhở hắn xong, Hồ Ngọc Thần kẹp đứa trẻ dưới nách, liền đuổi về hướng Ngọc Phong rời đi.

Chiến trường võ lâm chính tà đối đầu mở màn đầy oanh liệt giờ đây một cảnh hiu quạnh, chỉ còn lại Long Du bảo chủ tựa như hóa đá vẫn còn đứng đó……

Mặt trăng dần ẩn mình sau lớp mây mù, đất trời chìm đắm trong màn đêm u tối……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện