Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 39: Gặp lại.



Hiên Viên Nhật có thể chấp nhận Bình An không tỉnh táo xem mình như kẻ thù tới tận bốn năm lại không thể chịu nổi một tháng cậu dùng cách này đối xử với mình. Bình An
có thể vui đùa cả ngày với bọn trẻ, với hạ nhân cậu cũng không tiếc nụ cười, chỉ riêng với y chỉ một chút tình cảm thôi cũng không nguyện sẻ chia. Tựa như một con rối không có cảm xúc, không đồng tình cũng chẳng phản bác, y nói sao cậu nghe vậy.
Hiên Viên Nhật cực kỳ e ngại sự lặng lẽ này của Bình An. So với bị thương hay bùng phát phẫn nộ càng đáng sợ hơn. Đối mặt với một Bình An như vậy, Hiên Viên Nhật có cảm giác mệt mỏi muốn gục ngã, nó khiến y cảm thấy bất lực một cách thấu triệt.
-Ta muốn đi thăm hài tử.
-Chẳng phải . . .
Hiên Viên Nhật nhận ra hài tử ở đây Bình An muốn nhắc tới là ai.
-Dùng ngọ thiện xong ta dẫn đệ đi.
-Hảo.
Trong hoàng lăng nghiêm trang thờ bao đời dòng họ Hiên Viên nổi lên một ngôi mộ nhỏ nhất nhưng cũng mới nhất."Phần mộ nhị hoàng tử Hiên Viên Bất Ly".
Tuy đã trải qua bốn năm nhưng thường xuyên được tân tạo nên vẫn còn tỏa ra khí tức của vôi như thưở ban đầu, đan xen là mùi thoang thoảng của những bông cúc trắng.
Bình An nhào đến tựa như là hài tử vẫn còn ở đó song hết thảy chỉ là bia mộ lạnh như băng. Cậu vuốt ve tấm bia từng chút một hồi tưởng lại quãng thời gian mang trong mình sinh mệnh kia, bất giác bị thương từ đó dâng lên.
Hiên Viên Nhật không đành lòng nhìn biểu tình của Bình An lúc này, nhắm mắt quay đầu đi nơi khác, hầu kết run rẩy nói không nên lời.
Bình An lấy từ trong ngực ra một quyển sách cũ đã ngã sang màu nâu chính là nhật ký mang thai đã lấy về từ tay Hiên Viên Nhật.
-Cái này thuộc về con.
Bình An đặt nó lên nấm mộ khoé miệng lộ ra một nụ cười nhu hoà.
Hiên Viên Nhật lặng lẽ phân phó hạ nhân mang hoả bồn đến, Bình An vừa xé từng trang giấy bỏ vào vừa nói chuyện với hài tử.
-Giữa một ngày hè nóng bức là lúc phụ thân cảm nhận được cái máy thai đầu tiên, ban đầu chỉ là những cú chạm nhẹ thưa thớt yếu ớt, sau dần có khi con còn không thể yên tĩnh được một lúc bất kể là đêm hay ngày. . .
-Chúng ta đã cùng nhau may y phục cho tỷ tỷ và ca ca, đã cùng ngắm lá vàng rụng, nghe tiếng mưa rơi . . .
-Đông đến dù thời tiết rất lạnh nhưng con vẫn thích ngắm tuyết, dù chẳng có gì đặc biệt lại có thể nhìn chúng từ ngày này qua ngày khác mà không biết chán. Phụ thân đã nói gì nhỉ? Khi con ra đời chúng ta sẽ đi nặn người tuyết . . .
-Hết thảy những kỷ niệm ấy con còn nhớ"?
Ngọn lửa hồng lập tức cắn nuốt từng trang giấy. Những dòng ký ức này Bình An cần sáu tháng để viết nên vậy mà chỉ trong chốc lát đã hoá thành tro bụi.
-Phụ thân xin lỗi . . . những lời hứa đó vô pháp thực hiện. Là do phụ thân sai, đã để con chịu nhiều thương tổn, có phải con đã rất đau đúng không ?

Nếu cậu bảo vệ được Ly nhi giờ có lẽ đã có thể chạy theo Hy nhi chơi đùa, có thể gọi cậu một tiếng phụ thân, có thể lại an tĩnh bên cạnh lúc cậu buồn hay reo hò sung sướng mỗi khi cậu vui vẻ.
Thanh âm càng ngày càng nhẹ cuối cùng là tấm tức nghẹn ngào.
- Chính phụ thân . . . mỗi ngày tựa như kẻ ngốc hãm hại hài tử của mình . . . Ly nhi . . .
Hiên Viên Nhật ôm vai Bình An trấn an.
Hồi tưởng lại khoảnh khắc tiếp nhận hài tử từ tay cung nữ vào năm xưa, Hiên Viên Nhật không đủ can đảm để đối diện với hài tử ấy. Hoá ra y không mãnh mẽ như y vẫn tưởng, y sợ bé con sẽ chán ghét, sẽ oán hận mình.
Hiên Viên Nhật ban tên cho hài tử là Bất Ly ý muốn nhắc nhở chính mình rằng từ nay về sau vô luận xảy ra chuyện gì, y không được phép quên hài tử này cũng như bé không bao giờ ly khai khỏi y và Bình An.
Bình An kiềm chế cơn xúc động, đứng trước phần mộ hồi lâu rồi mới quay gót ra về.
Từ hoàng lăng trở lại trời đã gần tối, Hiên Viên Nhật dìu Bình An hướng về Phượng Ninh cung, dọc đường đi cả hai trầm mặc im lặng không nói gì.
Hai người ngồi xuống trước một bàn ăn được chuẩn bị thịnh soạn, bất quá Bình An chỉ ăn một vài miếng đã buông đũa.
-Ta có một thỉnh cầu.
-Đệ cần gì, cứ nói.
-Hãy để ta đi.
Hiên Viên Nhật nghe xong, sắc mặt trầm xuống, lần thứ nhất Bình An chủ động mở miệng với y là muốn nhìn hài tử, lần thứ hai lại muốn rời khỏi y. Sao cậu có thể tàn nhẫn như thế, còn chưa được một tháng cơ mà.
-Trừ điều ấy ra, cái gì ta cũng chấp thuận.
-Ta chỉ cần một điều đó.
Hiên Viên Nhật nắm lấy tay Bình An giải thích.
-Đệ có thể nghe ta nói mấy câu được không ? Chuyện của Bất Ly thừa nhận tất cả là lỗi do ta. Ta biết giờ nói gì cũng vô dụng nhưng nếu đệ muốn, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sinh thêm nhiều hài tử khả ái như thế nữa. Ta hứa lần này sẽ bảo hộ chúng an toàn.
Hiên Viên Nhật đang nói gì?
Sinh thật nhiều hài tử khác ư ?
Những luồng suy nghĩ phẫn uất, phiền muộn, đau thương về hài tử ứ đọng sâu dưới trái tim khó khăn mới dẹp yên, giờ phút này lại thống khổ trỗi dậy. Bàn tay Bình An nắm lại thành quyền.
-Chuyện ấy đã qua rồi, hài tử cũng chẳng phải một tay hoàng thượng giết chết, có trách thì trách nó không có duyên với thế gian này.
-Nếu thế tại sao đệ lại muốn ly khai ta?
-Vậy hoàng thượng người muốn ta ở đây làm cái gì ? Sinh con sao?
- Không phải. Cái gì cũng không cần làm chỉ cần đệ . . .
Hiên Viên Nhật còn chưa nói hết câu khoé môi Bình An đã cong lên cười.
-Ngoài chuyện tìm người thị tẩm, cũng không phải, chắc phải nói là công cụ tiết dục ra hoàng thượng còn có gì phân phó. Có điều trải qua nhiều năm, thân mình ta đã thô cứng có lẽ không còn đủ khả năng để bồi ngài nữa. Cũng đến lúc hoàng thượng kiếm món đồ chơi khác đi thì hơn.
Bình An chậm rãi dời ánh mắt sang phía khác, thanh âm càng nhỏ khó mà nghe rõ.
-Bình An ta bị người xem như sủng vật mà mặc sức chơi đùa. Ta thật sự nghĩ nát óc không ra vì sao người phải như thế. Hoàng thượng hãy cho ta biết lý do đi.
Cậu vừa nói vừa âm thầm quan sát y giống như nóng lòng ngóng chờ một lời giải thích rõ ràng.
Lạ thay thời khắc này đây Hiên Viên Nhật muốn nói gì cũng không thốt nên lời.
Lúc này y đã ý thức được Bình An đã bị tổn thương sâu đậm đến bao nhiêu.
Nhìn bộ dáng đờ đẫn của Hiên Viên Nhật, Hiên Viên Nhật lại cười lạnh một lần nữa. Không thả cho ta đi vậy ngươi muốn phạt ta thế nào ? Là muốn lại áp ta dưới thân ngươi ? Hay là đem tính mạng của Hy nhi và Nguyệt nhi ra uy hiếp ta?
Mở miệng đang muốn nói,  bên tai truyền đến âm thanh rất nhỏ.
-Ta . . . yêu . . .đệ.
Nực cười, Bình An muốn cười thật to nhưng khoé miệng đã tê cứng không cong lên được tí nào.
-Yêu ta?
-Trước kia là ta hiểu lầm rằng đệ có tình cảm với Bắc Đường Ngạo nhưng ta đã biết mình sai, đệ vẫn luôn yêu một mình ta.
-Năm năm trước có lẽ là đúng, bây giờ . . . . không còn nữa.
Cảm giác sợ hãi lên lỏi từng tế bào, Hiên Viên Nhật hai tay ghim chặt lấy vai Bình An.
-Ta không tin, nhất định đệ vẫn còn tình cảm với ta, hãy cho ta thời gian để chuộc lại lỗi lầm.
-Hoàng thượng, ngài có biết khoảnh khắc nào làm ta chặt đứt đoạn tình cảm của ta đối với ngài không? Đó là khi ngài buông ra hai từ "nam sủng". Lúc ấy ta đã ý thức được địa vị của bản thân mình chẳng qua chỉ là một kẻ làm ấm giường không hơn không kém. Nhưng có vẻ thân phận ấy còn quá cao sang, ngài không ngại đem hết tất cả dụng cụ điều giáo kia từng cái từng cái một dùng trên người ta. Mỗi lần cho ta uống xuân dược, chẳng phải ngài đã bảo ta chẳng khác gì con chó đến thời kỳ động dục. Giờ ngài lại nói thích một kẻ ti tiện như ta, không sợ làm tổn hại đến danh dự của mình hay sao?
-Xin đệ đừng nói nữa. Giờ ta chỉ còn mỗi đệ thôi, nếu đệ cũng bỏ đi, ta sẽ thế nào? Ta không ép đệ làm bất cứ việc gì đệ không muốn, đệ có thể gặp mặt con lúc nào cũng được. Chỉ xin đệ đừng rời khỏi tầm mắt của ta, đừng để ta không nhìn thấy đệ.
Không khí tựa hồ ngưng trệ, Bình An không rõ là bao lâu cuối cùng truyền đến một âm thanh nặng nề ẩn chứa vô số thương tâm cùng thất vọng.
-Nhưng ta rất mệt dù là tâm hay là thân xác. Buông tha cho ta cũng là buông tha cho người.
Sự cự tuyệt mềm mỏng yếu đuối so với chống cự giãy dụa mạnh mẽ khi xưa càng khiến cho y vô phương đối phó.
-Cầu xin đệ . . . đừng ép trẫm.
Bình An dường như điên lên, đối diện với Hiên Viên Nhật mà chất vấn.
-Ở tại nhà ta là chủ ý của ai ? Rời đi cũng là ai ? Ngày gặp lại là ai nhốt ta ở trong hoàng cung này ?  Mười năm qua rốt cuộc Bình An ta đã ép hoàng thượng ngài ở điểm nào ?
Hiên Viên Nhật chẳng những không thấy mình sai mà còn rống to hơn.
-Đệ là của trẫm ! cho dù là mười năm trước, bây giờ hay mười năm sau thậm chí chết đi vẫn là của trẫm. Chỉ cần Hiên Viên Nhật này muốn làm, không gì mà không thể, đệ dám trốn đi dù thành công hay không, toàn bộ người của Phượng Ninh cung đều bị chém hết.
-Ngươi !!!
-Đệ muốn thử không?
Khoé miệng lộ lên một nụ cười tàn nhẫn, Hiên Viên Nhật cố gắng nhịn xuống đau đớn trong lòng. Y biết đến mức này, bất luận làm cái gì cũng không khiến Bình An hồi tâm chuyển ý được. Nếu đã như vậy, y chỉ còn cách bắt ép người ở lại rồi từ từ bù đắp thôi.

Bình An đương nhiên không dám thử, những gì Hiên Viên Nhật đã nói ra, nhất định sẽ làm được. Phượng Ninh cung có hơn một trăm kẻ hầu người hạ, nếu việc bất thành Bình An sẽ phải tận mắt chứng kiến cảnh máu đổ thành sông, chỉ tưởng tượng thôi toàn thân cậu đã nổi hết da gà.
-Ta không đi nữa, hoàng thượng ngài có thể buông tay ra được rồi.
Cúi xuống thấy hai tay mình bóp lấy vai Bình An quá chặt, Hiên Viên Nhật bối rối thả tay ra.
Bình An xoa xoa hai vai gầy có lẽ đã bị thâm tím, ngẫm nghĩ một lát chắc y không đến nỗi không cho mình về thăm nhà một chuyến đi.
-Ta muốn về thăm nhà.
-Không được !
Bình An ngước mắt lên nhìn Hiên Viên Nhật.
-Không phải, ý ta là khi nào ta sắp xếp thời gian được chúng ta sẽ cùng về, để đệ một mình ta không yên tâm.
Đến mức này Bình An quả thực đã buồn bực tới cực điểm.
-Quân lính của ngài đông như vây, Bình An mọc thêm cánh cũng không trốn được, hoàng thượng còn có chỗ nào không yên tâm ?

-Ta đã nói rồi việc gì cũng được, ngoại trừ muốn ly khai ta.
Thì ra "không li khai" của Hiên Viên Nhật là hoàn toàn theo nghĩa đen. Nói như vậy từ nay về sau Bình An khó lòng rời khỏi lồng giam này nửa bước.
-Hảo, vậy ngài cho Bắc Đường Ngạo hồi kinh đi.
-Chuyện này . . .
-Lại không được ?
-Được.
Không phải Bình An muốn chọc tức Hiên Viên Nhật khi nói về Bắc Đường Ngạo. Nhưng một nhân tài như hắn không đáng để bán tuổi thanh xuân ngoài kia, hơn nữa ban đầu có thể coi như có liên quan đến Bắc Đường Ngạo, còn việc Hiên Viên Nhật đối xử với cậu sau đó đã trở thành chuyện riêng của hai người. Cho nên không lý nào lại để người thứ ba phải chịu trách nhiệm, huống chi nói ra Bình An còn nợ người ta một cái ân tình.
-------
-Tướng quân, là tin gì vậy?
Nghe có tin báo từ triều đình, Dương Đông quân khá lo lắng. Từ lâu không hề thấy có thánh chỉ gì mà hôm nay lại có cấp báo chứng tỏ phải có việc thực sự quan trọng. Bắc Đường Ngạo phiền muộn đặt thánh chỉ xuống.
-Lệnh hồi cung.
- Hồi cung sao? Vậy thì tốt quá rồi.
-Chưa hẳn, chắc chắn có chuyện gì đó.
-Tướng quân lo lắng quá nhiều rồi, qua nhiều năm tình hình nơi đây cũng đã đi vào khuôn khổ, có lẽ hoàng thượng nghĩ đến lúc phải cho gọi ngài trở về.
Dương Đông Quân hiển nhiên thấy tin này là tốt, cứ để Bắc Đường Ngạo ngồi đây mơ tưởng về một người vĩnh viễn không thuộc về mình thì thà rằng về chứng kiến người đó hạnh phúc như thế nào để biết đường rút lui có lẽ lại tốt hơn. Với lại chỉ khi nào Bắc Đường Ngạo buông bỏ, cậu mới có cơ hội.
Nhưng Bắc Đường Ngạo lại không nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như thế, tự nhiên gọi hắn về lúc này là có ý gì ? Bốn năm trước tin Hiên Viên Nhật phong Bình An làm hoàng hậu khiến Bắc Đường Ngạo phải mất một thời gian dài mới tiếp thu được song từ đó đến nay một chút thông tin liên quan đến cậu hắn cũng không thu thập được. Số lượng lính canh giữ ở Phượng Ninh cung phải tăng thêm mấy chục người cả ngoài sáng lẫn trong tối. Không biết có phải do Hiên Viên Nhật đã phát hiện ra cái gì nên mới tăng cường canh gác như vậy. Mà cũng không đúng, nếu biết hắn cho người trà trộn vào cung với tính cách của y không lý nào lại án binh bất động tới tận bây giờ.

Có thể đi Bắc Đường Ngạo nghĩ nhiều, có khi đơn giản chỉ là Hiên Viên Nhật đã thông suốt rồi cho rằng hắn không còn là mối nguy hại nữa nên triệu tập trở về. Huống chi Bình An hiện tại thân là hoàng hậu một nước, Bắc Đường Ngạo hắn gặp mặt còn phải hành lễ nữa là. Không biết Thiên Ân, phải gọi là Từ Hy công chúa giờ đã lớn chưa, cũng hơn năm tuổi rồi. Không nghĩ nữa, dù tốt hay xấu chỉ có cách vào cung hắn mới có cơ hội gặp bảo bối của mình.
Ngày hôm sau Bắc Đường Ngạo và Dương Đông Quân lên đường, ròng rã mười mấy ngày đêm hồi kinh. Vừa tới nơi đã nhận được triệu vào cung.
Bắc Đường Ngạo vẻ mặt thận trọng tiến vào, trầm thanh nói.
-Vi thần tham kiến hoàng thượng. Không biết hoàng thượng triệu gấp vi thần là có chuyện gì cần giao phó?
Nghe thấy âm thanh " miễn lễ", Bắc Đường Ngạo chậm rãi ngẩn đầu lên.
Năm năm không gặp, Hiên Viên Nhật càng rõ thêm vẻ uy phong lẫm liệt của một đế vương. Hai người đã từng là bằng hữu lớn lên cùng nhau, cùng nhau tập võ, uống rượu, vào sinh ra tử kề vai sát cánh bao chiến trường. Thậm chí giữa hắn và y không phải chỉ hai từ bằng hữu là có thể diễn tả hết được.
Nhưng giờ thì còn lại gì?

-Lần này trẫm gọi ngươi hồi kinh trước là để phò tá trẫm, dù sao chức danh của ngươi  vẫn đang để trống sau là . . . nếu có thời gian thì hãy trò chuyện với An nhi, có lẽ người đệ ấy tin tưởng bây giờ chỉ có một mình ngươi.
Âm thanh của Hiên Viên Nhật nhỏ dần rồi ngừng hẳn, bàn tay dưới bàn đang nắm lại thành quyền.
" Nếu không phải không biết phải làm sao để níu giữ người ở lại, Hiên Viên Nhật ta tuyệt đối sẽ không nhờ đến Bắc Đường Ngạo ngươi ".
Bắc Đường Ngạo không hề sợ hãi nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện.
" Chính ngươi là người đã tạo ra cục diện này giờ lại bảo ta đi xoa dịu nó. Nếu ngươi cho rằng ta không còn tình cảm thì ngươi đã lầm, dù người ấy có là hoàng hậu đi chăng nữa thì ta đây vẫn chưa bao giờ từ bỏ. Hoàng thượng ngươi không sợ rằng lần này ta sẽ không nhân nhượng như năm năm về trước ư?"

Ra khỏi ngự thư phòng Bắc Đường Ngạo dành cho mình mấy phút để thích ứng với những điều mới ở đây, những năm qua hoàng cung có quá nhiều thay đổi vượt xa cả suy nghĩ của hắn khiến hắn chóng mặt không biết đường nào mà lần.
Bịch!
-A! . . . Ui da . . . đau quá.
Bắc Đường Ngạo cảm nhận được một cái gì thúc vào mình, nhìn xuống đã thấy một tiểu oa nhi ngã lăn trên cỏ, theo phản xạ cúi xuống đỡ bé dậy.
-Bé con không sao chứ?
Bé ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn lại hắn chằm chằm. Bắc Đường Ngạo thoáng ngây ngốc, cái miệng xinh xinh chúm chím, gò má bánh bao phúng phính, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài giống y đúc người đó, đây không phải là . . .
-Ngươi là ai vậy ? Sao cứng quá nè làm hại đầu ta chắc nổi cục u luôn rồi.
Giọng nói bé bỏng trong veo cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn, Bắc Đường Ngạo mỉm cười.
-Vi thần thỉnh an công chúa.
-Ủa, sao ngươi biết ta là công chúa ?
- Thần không những biết người là công chúa mà còn là công chúa đáng yêu nhất.
-Nói thừa, ta là công chúa duy nhất của phụ hoàng đương nhiên phải đáng yêu nhất rồi.
Bắc Đường Ngạo và bé mới trò chuyện được mấy câu thì từ xa đã văng vẳng tiếng gọi.
-Hy nhi !
-Công chúa !
-Hy nhi !
-Chết rồi, mẫu hậu với mấy đại tỷ kia lại đến tìm ta rồi, nói ngươi biết mẫu hậu ta rất đặc biệt, người là nam nhân. Trước kia mẫu hậu bị ốm rất nặng song nay người đã khỏe lại rồi nhưng từ khi nhận thức được ta thì người lại không cho ta gọi là mẫu hậu đâu cứ bắt phải gọi phụ thân cơ. Bất quá không quan hệ, ta thích gọi mẫu hậu hơn. Hì hì. Còn nhiều chuyện lắm nhưng ta phải trốn đây, bị bắt là chết.
-Từ đã ! Đừng cử động, đầu gối công chúa bị trầy xước rồi.
Bé lúc này mới để ý có một vết xước nhỏ đang rỉ máu ở chân trái.
-Để thần giúp, thần sẽ bẩm báo lại với hoàng hậu là do mình bất cẩn làm công chúa bị ngã, hoàng hậu sẽ không trách phạt người đâu.
-Thật chứ? Ngươi thật tốt nha.
Từ xa chạy lại thấy bé đang ngồi trên bãi cỏ nói chuyện với một ai đó đưa lưng về phía mình chăm chú đến nỗi không nghe cậu gọi, Bình An không khỏi giận dữ.
-Hy nhi, phụ thân nói con bao nhiêu lần rồi là không được chạy loạn.
-Mẫu hậu . . .
Động tác băng bó vết thương trên tay Bắc Đường Ngạo ngừng lại giữa không trung, quay lại phía vừa truyền đến âm thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện