Long Huyết Chiến Thần
Chương 36: Mộng Yểm Hoa
Hôm nay là ngày đại hỉ của Bạch Dương trấn.
Bạch Dương trấn có hai đại gia tộc khống chế mạch sống cả trấn, ngày hôm nay Bạch gia và Dương gia cùng nhau tổ chức hôn lễ tưng bừng, trên đường ngoài ngõ nơi đâu cũng náo nhiệt, rộn ràng.
Đây là lần đầu tiên hai nhà kết làm thông gia hiển nhiên phải tổ chức linh đình.
Chính thê của lão tam Bạch gia - Bạch Triển Hùng qua đời đã lâu, hắn ở một mình nhiều năm rốt cuộc chờ được đến ngày Dương Tuyết Tình gật đầu đồng ý gả cho hắn.
Người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy Bạch Triển Hùng trải qua những năm này không dễ dàng.
Bạch Dương hai nhà tổ chức hôn lễ rầm rộ như thế, số người tới tham dự hiển nhiên không ít. Trên căn bản toàn bộ Bạch Dương trấn và những nhân vật có danh tiếng ở các vùng lân cận đều xuất hiện ở nơi này. Tất cả mọi người nâng cốc hân hoan, liên tục chúc mừng vô cùng náo nhiệt. Khoảng chừng nửa ngày sau, tân nương đã vào phòng chờ đợi, còn chú rể Bạch Triển Hùng vẫn đang phụng bồi mọi người uống rượu.
"Các vị hảo hán, Bạch mỗ trước tiên kính một ly."
"Bạch huynh rộng lượng!"
"Chúc Bạch huynh và Tuyết Tình muội muội bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm."
"Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử, ha ha ha!"
"Bạch mỗ nhất định cố gắng!"
Cả đám người cười lớn, ngay lúc này đột nhiên có một gã hộ vệ nói nhỏ vào tai Bạch Triển Hùng. Hắn nghe xong liền rót một chén rượu đầy, sau đó giơ cao lên nói với mọi người: "Các vị huynh đệ, hôm nay là ngày đại hỉ của Bạch mỗ, các vị cứ việc uống thả cửa, tận tình chung vui. Bạch mỗ hiện tại phải đi mời rượu cha vợ, xin phép thất lễ!"
Đám tân khách vui vẻ đưa tiễn, Bạch Triển Hùng đi xuyên qua hành lang tới một gian đại điện. Trong phòng cũng bày tiệc rượu, đủ món ngon vật lạ, thế nhưng số người không nhiều lắm. Chỉ có người thân hai nhà mới có mặt ở nơi này.
Phần lớn thanh niên trẻ tuổi đã đi tham gia Liệp Yêu đại hội, tuy rằng chỉ còn lại đám trưởng bối nhưng không khí trong phòng vẫn náo nhiệt như thường.
Bạch Triển Hùng tiến vào đã thấy lão tổ Dương gia và gia chủ Bạch gia nói cười sang sảng. Mấy gã hộ vệ lặng lẽ đóng cửa rồi canh gác ở bên ngoàiBạch Triển Hùng hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới cười lớn đi về phía lão tổ Dương gia, cao giọng nói:"Dương thúc, à không, nhạc phụ đại nhân, hôm nay là ngày đại hỉ, ta mời ngài một chén."
Bạch Triển Hùng vốn đang ứng phó đám tân khách ở ngoài điện rốt cuộc có thời gian đi vào vấn an, hiển nhiên là lão tổ Dương gia cực kỳ cao hứng. Hắn vội vàng kéo tay áo Bạch Triển Hùng ngồi xuống bên cạnh mình, ánh mắt đỏ bừng bừng vì uống quá nhiều rượu:"Năm đó ngươi ra đời, ta và phụ thân ngươi coi chừng ở ngoài cửa, lúc đó hắn nóng lòng đi đi lại lại, ta nhìn thấy rất là buồn cười. Nói thật ra, trong lòng ta khẩn trương không kém phụ thân ngươi. Dù sao ngươi và Tình nhi vốn là thanh mai trúc mã, lại được chúng ta ước định kết duyên. Chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi đột nhiên nhào ra một tên Long Thanh Lan làm đảo lộn mọi thứ. Ngày hôm nay các ngươi thành thân, tự đáy lòng ta cảm thấy cao hứng nhiều lắm!"
Nói tới đây, lão tổ Dương gia đột nhiên cảm giác đầu óc choáng váng, tay chân không còn một chút sức lực. Hắn vẫn không để ý, mỉm cười nói: "Ta đúng là già rồi, mới uống chút ít rượu đã say muốn ngã."
Bạch Triển Hùng vỗ vỗ bả vai lão tổ Dương gia, cười nói vui vẻ: "Đúng vậy, ngươi quả thật nên ngã, Dương gia các ngươi cũng nên ngã rồi. Sau này Bạch Dương trấn chỉ còn lại duy nhất Bạch gia."
Lão tổ Dương gia mở to mắt nhìn trừng trừng, bộ dạng mơ mơ hồ hồ tưởng mình nghe lầm.
Hắn nghĩ là đối phương nói sai rồi, thế nhưng lúc này Bạch Triển Hùng tiếp tục vươn tay ra vuốt ve mặt hắn, cười lạnh nói:"Lão gia hỏa, mùi vị Mộng Yểm hoa không tệ lắm phải không? Ngươi hiện tại vận dụng chân khí, xem thử có cảm giác đau nhói tim hay không?"
Sau khi bị Bạch Triển Hùng tát mấy cái, lão tổ Dương gia thế mới biết sự tình không ổn. Hắn âm thầm vận dụng chân khí nhất thời vùng đan điền co quắp lại khiến hắn kinh hãi chí cực.
Lão tổ Dương gia vốn đã say khướt lập tức tỉnh táo lạ thường, ánh mắt hắn híp lại ngó chừng Bạch Triển Hùng. Bởi vì hắn biết rõ Mộng Yểm hoa có tác dụng gì.
Đây là một loại độc dược kinh khủng, nếu như ăn phải một đóa hoa sẽ trực tiếp phá hủy đan điền võ giả. Sau khi pha vào nước thì dược tính giảm đi bảy thành, người trúng độc không được phép vận dụng chân khí, nếu không đan điền cũng nổ tung mà chết.
Mộng Yểm hoa tản mát mùi thơm đặc thù, lão tổ Dương gia nhớ là trong bình rượu lúc này có mùi vị cổ quái. Chẳng qua là hắn đang vui vẻ muốn chết làm gì quan tâm tại sao trong rượu lại có hương hoa?
Lúc này sắc mặt tất cả thành viên Dương gia kịch biến, bởi vì bọn họ đã phát hiện cả người vô lực, tứ chi bủn rủn cực kỳ khó chịu.
Đến lúc này, bọn họ hiển nhiên biết rõ mình đã bị Bạch gia ám toán. Mộng Yểm hoa không phải chuyện đùa, thứ này đã nổi hàng trăm năm, khắp thiên hạ không ai không biết. Không nghĩ tới Bạch gia lại sử dụng thủ đoạn này đối phó Dương gia, đúng là quá mức vô sỉ rồi.
Trong đó người kinh ngạc nhất chính là lão tổ Dương gia, hắn dời ánh mắt về phía gia chủ Bạch gia, căm hận nói:"Bạch Thắng? Tại sao? Dương Thương Khung ta trước giờ đối xử với ngươi không tệ mà?"
Gia chủ Bạch gia vốn là mặt mày ửng đỏ dần dần chuyển sang âm trầm tàn nhẫn, lạnh lùng cười nói:"Bản thân ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi lại còn giữ lấy cái tính ngây thơ buồn cười kia?"
Hắn quay sang nói với Bạch Triển Hùng: "Hùng nhi, uống rượu giao bôi cho xong đi. Sau đó mang Dương Tuyết Tình đến đây, để cho cả nhà bọn họ chết chung một chỗ."
Nghe được gia chủ Bạch gia muốn giết sạch mọi người, đám người Dương gia lập tức sợ hãi tái mặt.
Mặc dù không thể vận dụng chân khí, nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng tụ lại với nhau. Lão tổ Dương gia, Dương Thanh Huyền và Dương Vân Thiên sắc mặt xanh lét đứng trước thủ thế. Phía sau lưng bọn họ là nữ nhân và trẻ con.
Trên mặt Dương Thanh Huyền lộ vẻ bi thương, nói:"Phụ thân, chỉ cần là người có chút tu vi đều bị trúng độc Mộng Yểm hoa. Bạch gia… một đám khốn kiếp!"
Thân thể lão tổ Dương gia run rẩy kịch liệt, gia chủ Bạch gia lúc nãy nói một câu khiến hắn kinh hồn tán đảm.
Hắn không tưởng tượng nổi vì sao xảy ra chuyện này. Bản thân hắn và gia chủ Bạch gia vốn là hảo huynh đệ, hai người đã từng trải qua hoạn nạn tình thâm như biển.
Chốc lát sau, Dương Tuyết Tình đầu tóc rối tung đã bị Bạch Triển Hùng ném vào trong phòng. Hai người bọn họ vẫn mặc y phục đỏ rực, thế nhưng thần sắc Dương Tuyết Tình trắng bệch dọa người.
"Bạch Triển Hùng, ngươi đang làm cái gì đó? Bạch gia các ngươi điên rồi sao?"
Dương Tuyết Tình cũng bị trúng độc, ở trước mặt Bạch Triển Hùng chỉ là nữ tử nhu nhược trói gà không chặt. Bạch Triển Hùng chậm rãi đi tới, hung hăng tát nàng một cái vang dội, lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn an tĩnh cho ta!"
Vừa nói dứt lời, hắn ném Dương Tuyết Tình lăn lông lốc tới dưới chân lão tổ Dương gia. Vốn là y phục tân nương cũng bị nhàu nát, đặc biệt trên mặt nàng xuất hiện một dấu tay màu đỏ vô cùng bắt mắt.
Lão tổ Dương gia kích động đỡ Dương Tuyết Tình đứng lên, hắn không nói một câu đẩy nàng ra phía sau.
Dù sao hắn cũng là bá chủ Bạch Dương trấn nhiều năm, cho dù không thể sử dụng chân khí vẫn có uy thế hơn người. Hắn ngẩng đầu lên quét một vòng qua đám người Bạch gia, cuối cùng mới dừng lại trên người Bạch Thắng.Gia chủ Bạch gia cười nói:"Nhìn nữ nhi của ngươi kìa, mười tám năm trước vứt bỏ nhi tử của ta kết hôn với một tên phế vật. Bây giờ tên kia chết rớt lại muốn thành thân với nhi tử của ta, dưới gầm trời này có chuyện tốt như vậy sao? Nàng xứng sao?"
Lão tổ Dương gia vẫn im lặng không nói, nhưng Dương Tuyết Tình căn bản chịu không nổi, hai chân mềm nhũn té ngã dưới đất. Nàng cũng nghĩ tới chuyện này, chỉ có điều đối phương chính miệng nói ra giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim nàng.
Nàng sững sờ nhìn vào mặt Bạch Triển Hùng, đây là nam nhân mới vừa hạ lời thề son sắt sống chung cả đời với mình. Nhưng mà Bạch Triển Hùng không thèm quan tâm thái độ của nàng:“Hôn lễ ngày hôm nay chỉ là thủ đoạn chúng ta tiêu diệt Dương gia mà thôi, Bạch Triển Hùng trước giờ sống tiêu diêu tự tại, cần hạng nữ nhân nào lại không có? Ta đây thèm đụng vào cái thứ tàn hoa bại liễu như ngươi sao? Phụ thân, hiện tại đã đắc thủ rồi, chúng ta lập tức giải quyết tránh cho đêm dài lắm mộng."
Lúc này lão tứ Bạch gia - Bạch Triển Phong cũng mỉm cười nói chen vào:"Thuận tiện nói cho các ngươi biết một chuyện, đoán chừng Liệp Yêu đại hội cũng sắp kết thúc rồi. Thế nhưng, Dương gia các ngươi khẳng định không thể giao nộp một viên yêu đan, bởi vì bọn họ vốn không còn mạng trở về."
Trên mặt Bạch Triển Hùng lộ vẻ hả hê nhìn Dương Tuyết Tình, tiếp tục nói: "Tiểu tạp chủng kia dám thiến nhi tử của ta. Nếu như không phải vì diệt tuyệt Dương gia, ta đây làm sao để hắn sống tới bây giờ?"
Lời nói của hai huynh đệ Bạch gia giống như sấm sát nện thẳng vào tai đám người Dương gia.
Những nữ nhân ở phía sau nghe thấy nhi tử của mình đã chết nhất thời bi thương choáng váng, hôn mê bất tỉnh. Chỉ có hai người lão tổ Dương gia và Dương Thanh Huyền vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo, nhưng trong lòng bọn họ đang đau đớn như vạn tiễn xuyên tim.
Tất cả thành viên Dương gia thở hổn hển, ánh mắt căm thù nhìn tới đám người Bạch gia. Ngay cả Dương Thanh Huyền bình thường tính tình tốt nhất cũng cắn chặt răng, hai mắt nổi đầy gân máu. Lúc này hắn thật sự muốn xông lên liều mạng với mấy tên khốn kiếp kia.
Phải biết rằng, huynh muội Dương Vũ chính là tâm huyết cả đời Dương Thanh Huyền, hắn còn muốn dựa vào bọn họ sống an ủi tuổi già, hưởng thụ cảm giác tự hào khi bọn họ dẫn dắt gia tộc tiến lên phía trước.
"Bạch gia, tất cả các ngươi sẽ không chết tử tế."
Dương Thanh Huyền tức giận gầm lên.
Dương Vân Thiên đã chết một nhi tử, chỉ còn Dương Linh Thanh gần đây biểu hiện rất tốt. Trong đầu hắn chợt nghĩ tới nha đầu thiện lương kia chết mất xác trong rừng đột nhiên trái tim co rút từng đợt, đau đớn khôn cùng.
"Bạch Thắng, Bạch Triển Hùng, còn có Bạch Triển Phong nhà ngươi… các ngươi chính là một đám cầm thú."
Lúc này Dương Tuyết Tình vẫn đang chìm trong rung động và kinh hãi, nàng vẫn không thể được hết thảy đều là sự thật.
Bạch Triển Hùng không hề yêu nàng, hôn lễ nàng ước mơ lại là âm mưu để đối phương tiêu diệt gia tộc của mình.
Bản thân nàng ngu xuẩn đến mức tự đâm đầu vào, cuối cùng trợ giúp người ngoài tiêu diệt Dương gia.
Từ ngày hôn lễn mừng rỡ trong nháy mắt biến thành thê lương cùng cực, tâm tình biến hóa quá nhanh khiến cho nàng hít thở không thông.
Vào giờ khắc này, Dương Tuyết Tình muốn chết, chỉ có chết mới có khả năng chạy trốn khỏi viễn cảnh bi thảm kia. Nàng mới không bị cảm giác tự trách dày vò, triệt để giải thoát khỏi một cuộc đời thất bại.
Đây là con đường duy nhất nàng chỉ có thể đi.
Tất cả mọi người đều trúng độc Mộng Yểm hoa, Dương Tuyết Tình biết sử dụng chân khí sẽ bị phá vỡ đan điền. Nhưng chuyện này lại phù hợp với ý nguyện của nàng.
Lão tổ Dương gia chỉ lo ngăn cản trước mặt, vô tình bỏ quên Dương Tuyết Tình ở phía sau. Đám người Bạch gia đang tận hưởng cảm giác chiến thắng, đùa bỡn Dương Thanh Huyền như khỉ con.
Dương Tuyết Tình từ từ bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười giải thoát. Nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ lúc còn nhỏ ham chơi, tới khi trở thành thiếu nữ mơ ước một tấm chồng như ý. Long Thanh Lan xuất hiện quá mức chói mắt, thời điểm đó nàng đã từng hạnh phúc, nhưng hạnh phúc tới nhanh trôi qua cũng nhanh. Vì thế nàng chuyển sang thống hận Long Thanh Lan, căm hận hắn bất đắc chí, vô dụng không thể làm nàng rạng rỡ mặt mày.
Chính nàng cũng không rõ tại sao mình lại hận Long Thần, có lẽ là vì hắn rất giống Long Thanh Lan. Từ dung mạo, giọng nói, tính cách, tư tưởng đều giống Long Thanh Lan như đúc.
Mặc dù Long Thần cũng là nhi tử của nàng, nhưng nàng không thấy một điểm nào giống mình. Nhất là đoạn thời gian Long Thần tăng cường thực lực quá nhanh làm cho người ta khiếp sợ. Sau đó hắn biểu hiện ra khí chất cường giả giống như Long Thanh Lan năm đó.
Long Thần kiêu ngạo đã kích thích lòng tự ái của nàng.
Hiện tại nàng mới biết mọi thứ chỉ là ảo tưởng, Bạch gia dùng nàng làm bình phong triển khai kế hoạch độc ác như thế. Nàng biết mình đã làm hại Dương gia, trước khi nàng chết chợt nhớ tới nhi tử. Nàng nhớ lại hết thảy mọi chuyện liên quan đến hắn.
Long Thần từ nhỏ đã cực kỳ cứng đầu, tính tình cương liệt không gì sánh nổi. Dương Tuyết Tình và Long Thanh Lan muốn quản cũng không nổi, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng cầu xin bọn họ quan tâm, lo lắng.
Mặc dù sinh tại Dương gia áo cơm không lo, nhưng mà hắn đã trải qua cuộc sống cô độc không người thân, không bằng hữu giống như một con chó hoang lưu lạc.
Không người quan tâm, không ai chỉ dẫn mới khiến hắn lầm đường lạc lối.
Thời điểm hắn đánh bại Dương Linh Nguyệt trên lôi đài, bóng lưng quật cường kia đã làm cho Dương Tuyết Tình rung động không thôi.
Nàng chảy nước mắt, đúng, lúc này nàng đã khóc tức tưởi.
Toàn bộ mơ ước đã bể tan tành giờ phút này nàng mới biết mình có lỗi với đứa nhỏ bất hạnh kia.
Nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã muộn màng rồi, bởi vì Long Thần đã chết trong tay đám tiểu bối Bạch gia.
"Ngươi đừng sợ, ta sẽ xuống địa ngục với ngươi. Nói không chừng phụ thân ngươi đang đứng ở cửa chờ chúng ta."
"Đời này có lỗi với ngươi. Nếu có kiếp, ta sẽ bù đắp lại cho ngươi hết thảy!"
"Nhưng mà bây giờ..."
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo ngó chừng Bạch Triển Hùng đang mỉm cười đắc ý, lẩm bẩm tự nhủ:"Trước khi ta chết, ít nhất cũng phải giết cái tên khốn kiếp kia."
“Vụt!”Mọi người xôn xao một trận, bởi vì bọn họ nhìn thấy Dương Tuyết Tình phóng tới Bạch Triển Hùng. Từ tư thế cho thấy nàng đang muốn thi triển Thái Huyền long ấn.
“Ầm!”Ngay lúc này, đại môn đang đóng chặt đột nhiên nổ tung, tấm ván gỗ bay thẳng vào trong đại điện. Về phần mấy gã hộ vệ không ngừng kêu thảm lăn lộn dưới đất.
Dương Tuyết Tình bỗng nhiên tập kích khiến cho đám người Bạch gia kinh hãi, đối tượng bị công kích là Bạch Triển Hùng lại đứng quá gần không hề phòng bị. Bản thân hắn cũng không ngờ Dương Tuyết Tình lại dám sử dụng phương thức công kích tự sát kiểu này.
Về phần đám người Dương gia đã trợn tròn mắt kinh ngạc.
Mặc dù bọn họ đã biết cả nhà sẽ chết ở chỗ này, nhưng mà trơ mắt nhìn tộc nhân chết đi vẫn khó chịu khó thể chịu nổi. Nhất là lão tổ Dương gia không ngừng run rẩy, vừa muốn tiến lên liều mạng lại thôi.
"Tuyết Tình, trở lại!"
Mặc dù lão tổ Dương gia lớn tiếng gào thét, nhưng Dương Tuyết Tình đã nhất quyết liều chết, căn bản không có để ý lời nói của hắn.
Toàn bộ thế giới trong mắt nàng lúc này chỉ có Bạch Triển Hùng, nàng phải giết hắn trước khi chân khí bạo động.
Đúng lúc này mảnh vỡ đại môn bắn ra bốn phía. Tất cả mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì mấy người thiếu niên xông vào trong đại điện, người cầm đầu gặp ai đánh nấy, bộ dạng hung hãn không gì cản nổi.
Bạch Dương trấn có hai đại gia tộc khống chế mạch sống cả trấn, ngày hôm nay Bạch gia và Dương gia cùng nhau tổ chức hôn lễ tưng bừng, trên đường ngoài ngõ nơi đâu cũng náo nhiệt, rộn ràng.
Đây là lần đầu tiên hai nhà kết làm thông gia hiển nhiên phải tổ chức linh đình.
Chính thê của lão tam Bạch gia - Bạch Triển Hùng qua đời đã lâu, hắn ở một mình nhiều năm rốt cuộc chờ được đến ngày Dương Tuyết Tình gật đầu đồng ý gả cho hắn.
Người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy Bạch Triển Hùng trải qua những năm này không dễ dàng.
Bạch Dương hai nhà tổ chức hôn lễ rầm rộ như thế, số người tới tham dự hiển nhiên không ít. Trên căn bản toàn bộ Bạch Dương trấn và những nhân vật có danh tiếng ở các vùng lân cận đều xuất hiện ở nơi này. Tất cả mọi người nâng cốc hân hoan, liên tục chúc mừng vô cùng náo nhiệt. Khoảng chừng nửa ngày sau, tân nương đã vào phòng chờ đợi, còn chú rể Bạch Triển Hùng vẫn đang phụng bồi mọi người uống rượu.
"Các vị hảo hán, Bạch mỗ trước tiên kính một ly."
"Bạch huynh rộng lượng!"
"Chúc Bạch huynh và Tuyết Tình muội muội bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm."
"Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử, ha ha ha!"
"Bạch mỗ nhất định cố gắng!"
Cả đám người cười lớn, ngay lúc này đột nhiên có một gã hộ vệ nói nhỏ vào tai Bạch Triển Hùng. Hắn nghe xong liền rót một chén rượu đầy, sau đó giơ cao lên nói với mọi người: "Các vị huynh đệ, hôm nay là ngày đại hỉ của Bạch mỗ, các vị cứ việc uống thả cửa, tận tình chung vui. Bạch mỗ hiện tại phải đi mời rượu cha vợ, xin phép thất lễ!"
Đám tân khách vui vẻ đưa tiễn, Bạch Triển Hùng đi xuyên qua hành lang tới một gian đại điện. Trong phòng cũng bày tiệc rượu, đủ món ngon vật lạ, thế nhưng số người không nhiều lắm. Chỉ có người thân hai nhà mới có mặt ở nơi này.
Phần lớn thanh niên trẻ tuổi đã đi tham gia Liệp Yêu đại hội, tuy rằng chỉ còn lại đám trưởng bối nhưng không khí trong phòng vẫn náo nhiệt như thường.
Bạch Triển Hùng tiến vào đã thấy lão tổ Dương gia và gia chủ Bạch gia nói cười sang sảng. Mấy gã hộ vệ lặng lẽ đóng cửa rồi canh gác ở bên ngoàiBạch Triển Hùng hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới cười lớn đi về phía lão tổ Dương gia, cao giọng nói:"Dương thúc, à không, nhạc phụ đại nhân, hôm nay là ngày đại hỉ, ta mời ngài một chén."
Bạch Triển Hùng vốn đang ứng phó đám tân khách ở ngoài điện rốt cuộc có thời gian đi vào vấn an, hiển nhiên là lão tổ Dương gia cực kỳ cao hứng. Hắn vội vàng kéo tay áo Bạch Triển Hùng ngồi xuống bên cạnh mình, ánh mắt đỏ bừng bừng vì uống quá nhiều rượu:"Năm đó ngươi ra đời, ta và phụ thân ngươi coi chừng ở ngoài cửa, lúc đó hắn nóng lòng đi đi lại lại, ta nhìn thấy rất là buồn cười. Nói thật ra, trong lòng ta khẩn trương không kém phụ thân ngươi. Dù sao ngươi và Tình nhi vốn là thanh mai trúc mã, lại được chúng ta ước định kết duyên. Chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi đột nhiên nhào ra một tên Long Thanh Lan làm đảo lộn mọi thứ. Ngày hôm nay các ngươi thành thân, tự đáy lòng ta cảm thấy cao hứng nhiều lắm!"
Nói tới đây, lão tổ Dương gia đột nhiên cảm giác đầu óc choáng váng, tay chân không còn một chút sức lực. Hắn vẫn không để ý, mỉm cười nói: "Ta đúng là già rồi, mới uống chút ít rượu đã say muốn ngã."
Bạch Triển Hùng vỗ vỗ bả vai lão tổ Dương gia, cười nói vui vẻ: "Đúng vậy, ngươi quả thật nên ngã, Dương gia các ngươi cũng nên ngã rồi. Sau này Bạch Dương trấn chỉ còn lại duy nhất Bạch gia."
Lão tổ Dương gia mở to mắt nhìn trừng trừng, bộ dạng mơ mơ hồ hồ tưởng mình nghe lầm.
Hắn nghĩ là đối phương nói sai rồi, thế nhưng lúc này Bạch Triển Hùng tiếp tục vươn tay ra vuốt ve mặt hắn, cười lạnh nói:"Lão gia hỏa, mùi vị Mộng Yểm hoa không tệ lắm phải không? Ngươi hiện tại vận dụng chân khí, xem thử có cảm giác đau nhói tim hay không?"
Sau khi bị Bạch Triển Hùng tát mấy cái, lão tổ Dương gia thế mới biết sự tình không ổn. Hắn âm thầm vận dụng chân khí nhất thời vùng đan điền co quắp lại khiến hắn kinh hãi chí cực.
Lão tổ Dương gia vốn đã say khướt lập tức tỉnh táo lạ thường, ánh mắt hắn híp lại ngó chừng Bạch Triển Hùng. Bởi vì hắn biết rõ Mộng Yểm hoa có tác dụng gì.
Đây là một loại độc dược kinh khủng, nếu như ăn phải một đóa hoa sẽ trực tiếp phá hủy đan điền võ giả. Sau khi pha vào nước thì dược tính giảm đi bảy thành, người trúng độc không được phép vận dụng chân khí, nếu không đan điền cũng nổ tung mà chết.
Mộng Yểm hoa tản mát mùi thơm đặc thù, lão tổ Dương gia nhớ là trong bình rượu lúc này có mùi vị cổ quái. Chẳng qua là hắn đang vui vẻ muốn chết làm gì quan tâm tại sao trong rượu lại có hương hoa?
Lúc này sắc mặt tất cả thành viên Dương gia kịch biến, bởi vì bọn họ đã phát hiện cả người vô lực, tứ chi bủn rủn cực kỳ khó chịu.
Đến lúc này, bọn họ hiển nhiên biết rõ mình đã bị Bạch gia ám toán. Mộng Yểm hoa không phải chuyện đùa, thứ này đã nổi hàng trăm năm, khắp thiên hạ không ai không biết. Không nghĩ tới Bạch gia lại sử dụng thủ đoạn này đối phó Dương gia, đúng là quá mức vô sỉ rồi.
Trong đó người kinh ngạc nhất chính là lão tổ Dương gia, hắn dời ánh mắt về phía gia chủ Bạch gia, căm hận nói:"Bạch Thắng? Tại sao? Dương Thương Khung ta trước giờ đối xử với ngươi không tệ mà?"
Gia chủ Bạch gia vốn là mặt mày ửng đỏ dần dần chuyển sang âm trầm tàn nhẫn, lạnh lùng cười nói:"Bản thân ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi lại còn giữ lấy cái tính ngây thơ buồn cười kia?"
Hắn quay sang nói với Bạch Triển Hùng: "Hùng nhi, uống rượu giao bôi cho xong đi. Sau đó mang Dương Tuyết Tình đến đây, để cho cả nhà bọn họ chết chung một chỗ."
Nghe được gia chủ Bạch gia muốn giết sạch mọi người, đám người Dương gia lập tức sợ hãi tái mặt.
Mặc dù không thể vận dụng chân khí, nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng tụ lại với nhau. Lão tổ Dương gia, Dương Thanh Huyền và Dương Vân Thiên sắc mặt xanh lét đứng trước thủ thế. Phía sau lưng bọn họ là nữ nhân và trẻ con.
Trên mặt Dương Thanh Huyền lộ vẻ bi thương, nói:"Phụ thân, chỉ cần là người có chút tu vi đều bị trúng độc Mộng Yểm hoa. Bạch gia… một đám khốn kiếp!"
Thân thể lão tổ Dương gia run rẩy kịch liệt, gia chủ Bạch gia lúc nãy nói một câu khiến hắn kinh hồn tán đảm.
Hắn không tưởng tượng nổi vì sao xảy ra chuyện này. Bản thân hắn và gia chủ Bạch gia vốn là hảo huynh đệ, hai người đã từng trải qua hoạn nạn tình thâm như biển.
Chốc lát sau, Dương Tuyết Tình đầu tóc rối tung đã bị Bạch Triển Hùng ném vào trong phòng. Hai người bọn họ vẫn mặc y phục đỏ rực, thế nhưng thần sắc Dương Tuyết Tình trắng bệch dọa người.
"Bạch Triển Hùng, ngươi đang làm cái gì đó? Bạch gia các ngươi điên rồi sao?"
Dương Tuyết Tình cũng bị trúng độc, ở trước mặt Bạch Triển Hùng chỉ là nữ tử nhu nhược trói gà không chặt. Bạch Triển Hùng chậm rãi đi tới, hung hăng tát nàng một cái vang dội, lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn an tĩnh cho ta!"
Vừa nói dứt lời, hắn ném Dương Tuyết Tình lăn lông lốc tới dưới chân lão tổ Dương gia. Vốn là y phục tân nương cũng bị nhàu nát, đặc biệt trên mặt nàng xuất hiện một dấu tay màu đỏ vô cùng bắt mắt.
Lão tổ Dương gia kích động đỡ Dương Tuyết Tình đứng lên, hắn không nói một câu đẩy nàng ra phía sau.
Dù sao hắn cũng là bá chủ Bạch Dương trấn nhiều năm, cho dù không thể sử dụng chân khí vẫn có uy thế hơn người. Hắn ngẩng đầu lên quét một vòng qua đám người Bạch gia, cuối cùng mới dừng lại trên người Bạch Thắng.Gia chủ Bạch gia cười nói:"Nhìn nữ nhi của ngươi kìa, mười tám năm trước vứt bỏ nhi tử của ta kết hôn với một tên phế vật. Bây giờ tên kia chết rớt lại muốn thành thân với nhi tử của ta, dưới gầm trời này có chuyện tốt như vậy sao? Nàng xứng sao?"
Lão tổ Dương gia vẫn im lặng không nói, nhưng Dương Tuyết Tình căn bản chịu không nổi, hai chân mềm nhũn té ngã dưới đất. Nàng cũng nghĩ tới chuyện này, chỉ có điều đối phương chính miệng nói ra giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim nàng.
Nàng sững sờ nhìn vào mặt Bạch Triển Hùng, đây là nam nhân mới vừa hạ lời thề son sắt sống chung cả đời với mình. Nhưng mà Bạch Triển Hùng không thèm quan tâm thái độ của nàng:“Hôn lễ ngày hôm nay chỉ là thủ đoạn chúng ta tiêu diệt Dương gia mà thôi, Bạch Triển Hùng trước giờ sống tiêu diêu tự tại, cần hạng nữ nhân nào lại không có? Ta đây thèm đụng vào cái thứ tàn hoa bại liễu như ngươi sao? Phụ thân, hiện tại đã đắc thủ rồi, chúng ta lập tức giải quyết tránh cho đêm dài lắm mộng."
Lúc này lão tứ Bạch gia - Bạch Triển Phong cũng mỉm cười nói chen vào:"Thuận tiện nói cho các ngươi biết một chuyện, đoán chừng Liệp Yêu đại hội cũng sắp kết thúc rồi. Thế nhưng, Dương gia các ngươi khẳng định không thể giao nộp một viên yêu đan, bởi vì bọn họ vốn không còn mạng trở về."
Trên mặt Bạch Triển Hùng lộ vẻ hả hê nhìn Dương Tuyết Tình, tiếp tục nói: "Tiểu tạp chủng kia dám thiến nhi tử của ta. Nếu như không phải vì diệt tuyệt Dương gia, ta đây làm sao để hắn sống tới bây giờ?"
Lời nói của hai huynh đệ Bạch gia giống như sấm sát nện thẳng vào tai đám người Dương gia.
Những nữ nhân ở phía sau nghe thấy nhi tử của mình đã chết nhất thời bi thương choáng váng, hôn mê bất tỉnh. Chỉ có hai người lão tổ Dương gia và Dương Thanh Huyền vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo, nhưng trong lòng bọn họ đang đau đớn như vạn tiễn xuyên tim.
Tất cả thành viên Dương gia thở hổn hển, ánh mắt căm thù nhìn tới đám người Bạch gia. Ngay cả Dương Thanh Huyền bình thường tính tình tốt nhất cũng cắn chặt răng, hai mắt nổi đầy gân máu. Lúc này hắn thật sự muốn xông lên liều mạng với mấy tên khốn kiếp kia.
Phải biết rằng, huynh muội Dương Vũ chính là tâm huyết cả đời Dương Thanh Huyền, hắn còn muốn dựa vào bọn họ sống an ủi tuổi già, hưởng thụ cảm giác tự hào khi bọn họ dẫn dắt gia tộc tiến lên phía trước.
"Bạch gia, tất cả các ngươi sẽ không chết tử tế."
Dương Thanh Huyền tức giận gầm lên.
Dương Vân Thiên đã chết một nhi tử, chỉ còn Dương Linh Thanh gần đây biểu hiện rất tốt. Trong đầu hắn chợt nghĩ tới nha đầu thiện lương kia chết mất xác trong rừng đột nhiên trái tim co rút từng đợt, đau đớn khôn cùng.
"Bạch Thắng, Bạch Triển Hùng, còn có Bạch Triển Phong nhà ngươi… các ngươi chính là một đám cầm thú."
Lúc này Dương Tuyết Tình vẫn đang chìm trong rung động và kinh hãi, nàng vẫn không thể được hết thảy đều là sự thật.
Bạch Triển Hùng không hề yêu nàng, hôn lễ nàng ước mơ lại là âm mưu để đối phương tiêu diệt gia tộc của mình.
Bản thân nàng ngu xuẩn đến mức tự đâm đầu vào, cuối cùng trợ giúp người ngoài tiêu diệt Dương gia.
Từ ngày hôn lễn mừng rỡ trong nháy mắt biến thành thê lương cùng cực, tâm tình biến hóa quá nhanh khiến cho nàng hít thở không thông.
Vào giờ khắc này, Dương Tuyết Tình muốn chết, chỉ có chết mới có khả năng chạy trốn khỏi viễn cảnh bi thảm kia. Nàng mới không bị cảm giác tự trách dày vò, triệt để giải thoát khỏi một cuộc đời thất bại.
Đây là con đường duy nhất nàng chỉ có thể đi.
Tất cả mọi người đều trúng độc Mộng Yểm hoa, Dương Tuyết Tình biết sử dụng chân khí sẽ bị phá vỡ đan điền. Nhưng chuyện này lại phù hợp với ý nguyện của nàng.
Lão tổ Dương gia chỉ lo ngăn cản trước mặt, vô tình bỏ quên Dương Tuyết Tình ở phía sau. Đám người Bạch gia đang tận hưởng cảm giác chiến thắng, đùa bỡn Dương Thanh Huyền như khỉ con.
Dương Tuyết Tình từ từ bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười giải thoát. Nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ lúc còn nhỏ ham chơi, tới khi trở thành thiếu nữ mơ ước một tấm chồng như ý. Long Thanh Lan xuất hiện quá mức chói mắt, thời điểm đó nàng đã từng hạnh phúc, nhưng hạnh phúc tới nhanh trôi qua cũng nhanh. Vì thế nàng chuyển sang thống hận Long Thanh Lan, căm hận hắn bất đắc chí, vô dụng không thể làm nàng rạng rỡ mặt mày.
Chính nàng cũng không rõ tại sao mình lại hận Long Thần, có lẽ là vì hắn rất giống Long Thanh Lan. Từ dung mạo, giọng nói, tính cách, tư tưởng đều giống Long Thanh Lan như đúc.
Mặc dù Long Thần cũng là nhi tử của nàng, nhưng nàng không thấy một điểm nào giống mình. Nhất là đoạn thời gian Long Thần tăng cường thực lực quá nhanh làm cho người ta khiếp sợ. Sau đó hắn biểu hiện ra khí chất cường giả giống như Long Thanh Lan năm đó.
Long Thần kiêu ngạo đã kích thích lòng tự ái của nàng.
Hiện tại nàng mới biết mọi thứ chỉ là ảo tưởng, Bạch gia dùng nàng làm bình phong triển khai kế hoạch độc ác như thế. Nàng biết mình đã làm hại Dương gia, trước khi nàng chết chợt nhớ tới nhi tử. Nàng nhớ lại hết thảy mọi chuyện liên quan đến hắn.
Long Thần từ nhỏ đã cực kỳ cứng đầu, tính tình cương liệt không gì sánh nổi. Dương Tuyết Tình và Long Thanh Lan muốn quản cũng không nổi, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng cầu xin bọn họ quan tâm, lo lắng.
Mặc dù sinh tại Dương gia áo cơm không lo, nhưng mà hắn đã trải qua cuộc sống cô độc không người thân, không bằng hữu giống như một con chó hoang lưu lạc.
Không người quan tâm, không ai chỉ dẫn mới khiến hắn lầm đường lạc lối.
Thời điểm hắn đánh bại Dương Linh Nguyệt trên lôi đài, bóng lưng quật cường kia đã làm cho Dương Tuyết Tình rung động không thôi.
Nàng chảy nước mắt, đúng, lúc này nàng đã khóc tức tưởi.
Toàn bộ mơ ước đã bể tan tành giờ phút này nàng mới biết mình có lỗi với đứa nhỏ bất hạnh kia.
Nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã muộn màng rồi, bởi vì Long Thần đã chết trong tay đám tiểu bối Bạch gia.
"Ngươi đừng sợ, ta sẽ xuống địa ngục với ngươi. Nói không chừng phụ thân ngươi đang đứng ở cửa chờ chúng ta."
"Đời này có lỗi với ngươi. Nếu có kiếp, ta sẽ bù đắp lại cho ngươi hết thảy!"
"Nhưng mà bây giờ..."
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo ngó chừng Bạch Triển Hùng đang mỉm cười đắc ý, lẩm bẩm tự nhủ:"Trước khi ta chết, ít nhất cũng phải giết cái tên khốn kiếp kia."
“Vụt!”Mọi người xôn xao một trận, bởi vì bọn họ nhìn thấy Dương Tuyết Tình phóng tới Bạch Triển Hùng. Từ tư thế cho thấy nàng đang muốn thi triển Thái Huyền long ấn.
“Ầm!”Ngay lúc này, đại môn đang đóng chặt đột nhiên nổ tung, tấm ván gỗ bay thẳng vào trong đại điện. Về phần mấy gã hộ vệ không ngừng kêu thảm lăn lộn dưới đất.
Dương Tuyết Tình bỗng nhiên tập kích khiến cho đám người Bạch gia kinh hãi, đối tượng bị công kích là Bạch Triển Hùng lại đứng quá gần không hề phòng bị. Bản thân hắn cũng không ngờ Dương Tuyết Tình lại dám sử dụng phương thức công kích tự sát kiểu này.
Về phần đám người Dương gia đã trợn tròn mắt kinh ngạc.
Mặc dù bọn họ đã biết cả nhà sẽ chết ở chỗ này, nhưng mà trơ mắt nhìn tộc nhân chết đi vẫn khó chịu khó thể chịu nổi. Nhất là lão tổ Dương gia không ngừng run rẩy, vừa muốn tiến lên liều mạng lại thôi.
"Tuyết Tình, trở lại!"
Mặc dù lão tổ Dương gia lớn tiếng gào thét, nhưng Dương Tuyết Tình đã nhất quyết liều chết, căn bản không có để ý lời nói của hắn.
Toàn bộ thế giới trong mắt nàng lúc này chỉ có Bạch Triển Hùng, nàng phải giết hắn trước khi chân khí bạo động.
Đúng lúc này mảnh vỡ đại môn bắn ra bốn phía. Tất cả mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì mấy người thiếu niên xông vào trong đại điện, người cầm đầu gặp ai đánh nấy, bộ dạng hung hãn không gì cản nổi.
Bình luận truyện