[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền
Chương 5: Tạm biệt
Hoàng thượng thu hồi quyền lợi phê đỏ của Tư Lễ Giám, còn triệt hạ Cổ Tinh Trung cầm đầu Tư Lễ Giám cùng mấy tên cầm quyền, bắt giam thẩm vấn sau.
Chuyện này ở trên triều gây nên một hồi huyên náo ồn ào, vụng trộm nói cái gì cũng có, nhưng không có ai dám đứng ra nhiều lời một câu, thậm chí ngay cả nói cũng không, trên triều một mảnh tĩnh lặng, thật giống như từ đầu đến cuối đều không có người này.
Vốn quyền phê đỏ của Tư Lễ Giám chính là vì Hoàng thượng muốn nhàn hạ hưởng lạc nên mới ban cho bọn họ, hiện tại Hoàng thượng muốn tự mình phê đỏ, ai còn dám nói thêm cái gì? Hơn nữa đám đại thần trong triều này xưa nay nhìn hoạn quan không vừa mắt, hai bên mâu thuẫn đã sớm đến mức không thể cứu vãn, bọn họ ước mong Hoàng thượng thu hồi quyền lợi, nghiêm cấm hoạn quan tham gia vào chính sự.
Mà hai xưởng luôn luôn bày ra thế chân vạc với Tư Lễ Giám cũng sẽ không cầu xin giúp Cổ Tinh Trung, không thừa nước đục thả câu thêm đã là không tệ rồi.
Hơn nữa đây là mệnh lệnh của Hoàng thượng, bất kể là Đông Xưởng hay Tây Xưởng, bọn họ đều hiểu rất rõ quyền lợi của mình hoàn toàn là do Hoàng thượng cho, nếu đắc tội hắn, vậy người bị xử kế tiếp chính là bọn họ. Dù sao hoạn quan khác với đại thần, bọn họ càng được xem là gia nô của Hoàng thượng hơn, sống chết đều bị nắm giữ trên tay Hoàng thượng huống chi là quyền lợi?
Stefan rất vừa lòng với hiệu quả này, dùng Tư Lễ Giám để khai đao hắn đã nghĩ từ sớm, thái giám ở Tư Lễ Giám là hoạn quan có quyền lợi lớn nhất, là nơi quan trọng nhất, quyền lợi của bọn họ hoàn toàn được quyết định bởi chính mình, thu hồi thứ này cũng chỉ là chuyện một câu nói, không giống mấy xưởng kia, quan hệ rắc tối phức tạp bên trong còn không phải thứ hiện tại hắn có thể động đến.
Nhưng nghĩ dến Đốc chủ Tây Xưởng kia, Stefan cũng không ngại giữ lại Tây Xưởng.
“Hoàng thượng.”
Trương Mẫn tiến vào từ ngoài điện, cắt ngang suy nghĩ của Stefan.
“Đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi.”
Stefan hiểu được, hắn đây là nhắc nhở mình nên lựa chọn.
“Vạn Quý phi sao rồi?”
Stefan hỏi.
“Hồi Hoàng thượng, bệnh của Quý phi nương nương nhờ dùng thuốc, đã chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng.”
Trương Mẫn len lén nâng mắt vụng trộm đánh giá, tuy rằng nhiều ngày nay Hoàng thượng vẫn tỏ ra rất quan tâm Vạn Quý phi, thường xuyên hỏi thăm không nói, còn ban cho không ít thuốc quý và dược thiện, nhưng Trương Mẫn lại từ trong giọng nói của Hoàng thượng khi nhắc đến Vạn Quý phi nhận ra được, Hoàng thượng hiện tại, toàn bộ sự sủng ái với Vạn Quý phi đã tan biến không còn một chút nào, biểu hiện ‘sủng ái’ bên ngoài của hắn, có lẽ càng là vì muốn bày ra cho người khác xem mà thôi.
“Như vậy…… Trẫm sẽ ngủ ở cung Càn Thanh, ngươi cho người đi gọi Vũ Hóa Điền đến đây, đừng để cho người không liên quan nhìn thấy.”
Đã qua vài ngày, y hẳn là đã tĩnh dưỡng không tệ lắm đi.
“Vâng.”
Trương Mẫn lĩnh chỉ, rời khỏi thư phòng đi tìm người.
Stefan cũng rời khỏi thư phòng, được cung nhân hầu hạ, rửa mặt chải đầu xong, thay một chiếc nội y sạch sẽ, ngồi dựa ở trên long sàng, vừa đọc sách vừa phẩm rượu.
Rượu là rượu nho mới được dâng lên, có thể cung cấp cho Hoàng thượng tự nhiên là rượu ngon. Stefan thích loại chất lỏng giống như máu này, tuy rằng hiện tại không có ly chân dài, không thể thưởng thức loại vẻ đẹp kia, nhưng dùng chén chứa ánh trăng cũng rất thú vị.
Trong tẩm cung ngoại trừ hắn ra thì không còn bất cứ kẻ nào, mọi người vốn hầu hạ trước mặt đã bị đuổi ra ngoài, Stefan không thích bên cạnh có một đống ‘thức ăn’ đứng lù lù, hắn có chút lo lắng mình ngày nào đó đói bụng sẽ thuận tay bắt một người đến cắn.
Hơn nữa năm giác quan của ma cà rồng rất tốt, trong vòng mười dặm có tiếng một con kiến đi qua cũng có thể nghe thấy, không đuổi sạch thị vệ ở ngoài điện ra, đã là cực hạn của hắn.
Vũ Hóa Điền mặc áo choàng trùm từ đầu đến chân đi theo Trương Mẫn trên con đường thông đến cung Càn Thanh, hai bên là tường cung cao lớn, bốn phía một mảnh tối đen, chỉ có tiểu thái giám ở đằng trước cầm đèn ***g loe lóe trên tay, lộ ra ánh lửa mờ ảo.
Thị vệ tuần tra nhìn thấy Trương Mẫn, lên tiếng chào, dẫn đội ngũ tiếp tục đi tuần tra, ai cũng không hỏi người giấu mình dưới tấm áo chùm từ đầu đến chân kia là ai.
Tâm tình Vũ Hóa Điền không tốt lắm, cũng không phải bởi vì Hoàng thượng triệu kiến, mà là hôm nay khi y đến cung Khôn Ninh thỉnh an thì, gặp Vạn Dụ Lâu cũng đi từ cung Khôn Ninh ra, kẻ dưới một người trên vạn người, chỉ tay che trời, quyền khuynh triều dã, kiêu căng vô độ, Đề đốc Đông Xưởng.
Vạn Dụ Lâu nói trong nói ngoài đều là châm chọc y mặc dù hiện tại leo lên long sàng lại chưa bay lên được trời, nhớ đến việc này Vũ Hóa Điền liền hận không thể ngũ mã phanh thây bằm xác lão ra vạn đoạn. Nhưng hiện tại không được, Vạn Dụ Lâu là người của Vạn Quý phi, hơn nữa là bà con thân thích xa của nàng ta, tuy rằng mặt quan hệ này có xa, nhưng hiện tại y cũng không thể động vào.
Vũ Hóa Điền hiểu rất rõ Vạn Quý phi luôn có nỗi căm hận thật sâu với bất cứ người nào từng hầu hạ Hoàng thượng, cho dù người này là một tay nàng ta đưa lên.
“Vũ Đốc chủ?”
Trương Mẫn gọi một tiếng bất chợt khiến bước chân Vũ Hóa Điền dừng lại.
Vũ Hóa Điền lúc này mới phát hiện mình nhất thời suy nghĩ quá sâu, lại đã quên mất mình còn đang đi đường, cười xin lỗi với Trương Mẫn, y nhanh chóng đuổi kịp.
“Sao Hoàng thượng lại đột nhiên triệu kiến ta chứ?”
Vũ Hóa Điền có chút kỳ quái, tuy rằng y từng ‘hầu hạ’ Hoàng thượng, nhưng cũng không được ban cho cái gì, từ sau khi Vạn Quý phi bị bệnh, lại chưa từng gặp lại, Vũ Hóa Điền vốn tưởng rằng Hoàng thượng tham hoan háo sắc kia đã sớm ném y ra sau đầu.
Đương nhiên, y cũng không phải là nhớ Hoàng thượng, chẳng qua bản thân mình trả giá lại không được báo đáp, Vũ Hóa Điền tức giận đến mức hận không thể làm thịt Hoàng thượng mà thôi.
Nhưng, y đánh thắng được Hoàng thượng sao? Vũ Hóa Điền nhíu mày, ngày ấy chính mình ra tay có thể nói là không dùng chút sức lực nào, nhưng nhìn tốc độ Hoàng thượng ngăn cản đòn tấn công của y, nói rõ võ công của đối phương không kém, nhưng Vũ Hóa Điền cũng không cảm nhận được nội lực tồn tại trong cơ thể hắn, điều này khiến Vũ Hóa Điền không dám chắc chắn.
Vũ Hóa Điền từng hoài nghi thân phận của Hoàng thượng, y nhớ rõ ràng đêm đó Hoàng thượng trước sau có khác biệt, giống như là đột nhiên thay đổi linh hồn vậy.
Nhưng phần hoài nghi này không thế nói, càng không thể tra xét, Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, nếu hắn không phải, hôm nay cũng đã thay đổi.
“Ý của Hoàng thượng không phải chúng ta có thể đoán, nhưng Vũ Đốc chủ yên tâm, hôm nay tâm tình Hoàng thượng tốt lắm.”
Trương Mẫn nói có chút ám chỉ, khiến cho Vũ Hóa Điền hiểu được lần này không phải chuyện xấu gì, nhưng cũng không có nói rõ là vì cái gì.
Tuy rằng Trương Mẫn đã đoán được Hoàng thượng là muốn tìm Vũ Hóa Điền lăn lên giường, nhưng Hoàng thượng không nói rõ, hắn cũng không thể nhiều lời.
Mơ hồ hiểu được gì đó, Vũ Hóa Điền không mở miệng nữa, từ tốn đi theo Trương Mẫn đến ngoài nội điện của cung Càn Thanh.
“Xin Vũ Đốc chủ chờ, cho ta vào thông báo một tiếng.”
“Làm phiền Trương công công.”
Trương Mẫn đi vào nội điện, thi lễ với Stefan đang ở trên long sàng.
“Hoàng thượng, Vũ Hóa Điền đến.”
“Cho y tiến vào.”
Stefan không nhúc nhích, vẫn như trược dựa vào trụ giường chậm rãi uống rượu nho ngon ngọt.
Đây đã là chén thứ ba hắn uống.
“Vâng.”
Trương Mẫn ra ngoài điện tìm Vũ Hóa Điền.
“Vũ Đốc chủ, Hoàng thượng truyền cho ngài đi vào.”
Vũ Hóa Điền gật gật đầu, thở dài với Trương Mẫn, đi vào tẩm cung. Trương Mẫn không vào cùng, hắn đứng ở cửa ngoài điện, là người gác đêm cho bên trong.
“Nô tham kiến Hoàng thượng.”
Vũ Hóa Điền đi đến trước long sàng, cách vài bước liền quỳ xuống hành lễ.
Stefan nâng mắt nhìn y, lúc này Vũ Hóa Điền đã bỏ áo choàng đi, một thân mãng y màu bạc thêu kim tuyến vô cùng hoa quý, bên hông đeo ngọc đái khiến vòng eo của y giống như rắn nước, so với nữ tử thì càng không thể nắm chặt hơn.
Người cúi đầu quỳ không phát hiện, trong mắt Stefan hiện lên một tia đỏ sậm.
“Đến đây.”
Vũ Hóa Điền nghe lời đứng dậy, đi đến bên long sàng.
Stefan đưa tay kéo một cái, người nọ liền ngã vào trong lòng hắn.
“Rượu ngon mới dâng lên, nếm thử.”
Hắn nâng chén đặt đến bên môi người nọ.
“Tạ Hoàng thượng ban cho.”
Dáng vẻ Vũ Hóa Điền liễn mắt phục tùng, nhấp nhẹ một hơi, lúc này nếu y còn không biết nam nhân tìm y đến vì cái gì, y chính là đồ ngốc.
Đôi môi vốn có chút tái nhợt nhiễm lên một tầng huyết sắc, dáng vẻ ướt át vô cùng mê người.
“Hương vị thế nào?”
“Có thể hiến cho Hoàng thượng, tự nhiên là rượu ngon bậc nhất.”
Vũ Hóa Điền nhếch môi cười, quyến rũ nơi khóe mắt khiến lòng người hoang mang rối loạn.
“Phải không? Vậy trẫm cần cẩn thận nếm thử.”
Ánh mắt nam nhân sáng lên, xoay người chặn lấy môi y, nhấm nháp rượu ngon trong miệng y.
Chén rượu rơi xuống giường, chất lỏng màu đỏ chảy từ bên trong ra, thấm vào đệm giường minh hoàng, nhuộm ra một khoảng, không có ai để ý đến, chủ nhân nó đã không còn bận tâm.
Hai chiếc móc ở đầu giường đột nhiên lay động một chút, trướng mạn bị buộc lên trượt ra, che giấu khung cảnh xinh đẹp ở bên trong, chỉ có tiếng rên rỉ nhè nhẹ thật sâu lộ ra trong trường mạn, khơi lên xuân tình đầy phòng.
Chuyện này ở trên triều gây nên một hồi huyên náo ồn ào, vụng trộm nói cái gì cũng có, nhưng không có ai dám đứng ra nhiều lời một câu, thậm chí ngay cả nói cũng không, trên triều một mảnh tĩnh lặng, thật giống như từ đầu đến cuối đều không có người này.
Vốn quyền phê đỏ của Tư Lễ Giám chính là vì Hoàng thượng muốn nhàn hạ hưởng lạc nên mới ban cho bọn họ, hiện tại Hoàng thượng muốn tự mình phê đỏ, ai còn dám nói thêm cái gì? Hơn nữa đám đại thần trong triều này xưa nay nhìn hoạn quan không vừa mắt, hai bên mâu thuẫn đã sớm đến mức không thể cứu vãn, bọn họ ước mong Hoàng thượng thu hồi quyền lợi, nghiêm cấm hoạn quan tham gia vào chính sự.
Mà hai xưởng luôn luôn bày ra thế chân vạc với Tư Lễ Giám cũng sẽ không cầu xin giúp Cổ Tinh Trung, không thừa nước đục thả câu thêm đã là không tệ rồi.
Hơn nữa đây là mệnh lệnh của Hoàng thượng, bất kể là Đông Xưởng hay Tây Xưởng, bọn họ đều hiểu rất rõ quyền lợi của mình hoàn toàn là do Hoàng thượng cho, nếu đắc tội hắn, vậy người bị xử kế tiếp chính là bọn họ. Dù sao hoạn quan khác với đại thần, bọn họ càng được xem là gia nô của Hoàng thượng hơn, sống chết đều bị nắm giữ trên tay Hoàng thượng huống chi là quyền lợi?
Stefan rất vừa lòng với hiệu quả này, dùng Tư Lễ Giám để khai đao hắn đã nghĩ từ sớm, thái giám ở Tư Lễ Giám là hoạn quan có quyền lợi lớn nhất, là nơi quan trọng nhất, quyền lợi của bọn họ hoàn toàn được quyết định bởi chính mình, thu hồi thứ này cũng chỉ là chuyện một câu nói, không giống mấy xưởng kia, quan hệ rắc tối phức tạp bên trong còn không phải thứ hiện tại hắn có thể động đến.
Nhưng nghĩ dến Đốc chủ Tây Xưởng kia, Stefan cũng không ngại giữ lại Tây Xưởng.
“Hoàng thượng.”
Trương Mẫn tiến vào từ ngoài điện, cắt ngang suy nghĩ của Stefan.
“Đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi.”
Stefan hiểu được, hắn đây là nhắc nhở mình nên lựa chọn.
“Vạn Quý phi sao rồi?”
Stefan hỏi.
“Hồi Hoàng thượng, bệnh của Quý phi nương nương nhờ dùng thuốc, đã chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng.”
Trương Mẫn len lén nâng mắt vụng trộm đánh giá, tuy rằng nhiều ngày nay Hoàng thượng vẫn tỏ ra rất quan tâm Vạn Quý phi, thường xuyên hỏi thăm không nói, còn ban cho không ít thuốc quý và dược thiện, nhưng Trương Mẫn lại từ trong giọng nói của Hoàng thượng khi nhắc đến Vạn Quý phi nhận ra được, Hoàng thượng hiện tại, toàn bộ sự sủng ái với Vạn Quý phi đã tan biến không còn một chút nào, biểu hiện ‘sủng ái’ bên ngoài của hắn, có lẽ càng là vì muốn bày ra cho người khác xem mà thôi.
“Như vậy…… Trẫm sẽ ngủ ở cung Càn Thanh, ngươi cho người đi gọi Vũ Hóa Điền đến đây, đừng để cho người không liên quan nhìn thấy.”
Đã qua vài ngày, y hẳn là đã tĩnh dưỡng không tệ lắm đi.
“Vâng.”
Trương Mẫn lĩnh chỉ, rời khỏi thư phòng đi tìm người.
Stefan cũng rời khỏi thư phòng, được cung nhân hầu hạ, rửa mặt chải đầu xong, thay một chiếc nội y sạch sẽ, ngồi dựa ở trên long sàng, vừa đọc sách vừa phẩm rượu.
Rượu là rượu nho mới được dâng lên, có thể cung cấp cho Hoàng thượng tự nhiên là rượu ngon. Stefan thích loại chất lỏng giống như máu này, tuy rằng hiện tại không có ly chân dài, không thể thưởng thức loại vẻ đẹp kia, nhưng dùng chén chứa ánh trăng cũng rất thú vị.
Trong tẩm cung ngoại trừ hắn ra thì không còn bất cứ kẻ nào, mọi người vốn hầu hạ trước mặt đã bị đuổi ra ngoài, Stefan không thích bên cạnh có một đống ‘thức ăn’ đứng lù lù, hắn có chút lo lắng mình ngày nào đó đói bụng sẽ thuận tay bắt một người đến cắn.
Hơn nữa năm giác quan của ma cà rồng rất tốt, trong vòng mười dặm có tiếng một con kiến đi qua cũng có thể nghe thấy, không đuổi sạch thị vệ ở ngoài điện ra, đã là cực hạn của hắn.
Vũ Hóa Điền mặc áo choàng trùm từ đầu đến chân đi theo Trương Mẫn trên con đường thông đến cung Càn Thanh, hai bên là tường cung cao lớn, bốn phía một mảnh tối đen, chỉ có tiểu thái giám ở đằng trước cầm đèn ***g loe lóe trên tay, lộ ra ánh lửa mờ ảo.
Thị vệ tuần tra nhìn thấy Trương Mẫn, lên tiếng chào, dẫn đội ngũ tiếp tục đi tuần tra, ai cũng không hỏi người giấu mình dưới tấm áo chùm từ đầu đến chân kia là ai.
Tâm tình Vũ Hóa Điền không tốt lắm, cũng không phải bởi vì Hoàng thượng triệu kiến, mà là hôm nay khi y đến cung Khôn Ninh thỉnh an thì, gặp Vạn Dụ Lâu cũng đi từ cung Khôn Ninh ra, kẻ dưới một người trên vạn người, chỉ tay che trời, quyền khuynh triều dã, kiêu căng vô độ, Đề đốc Đông Xưởng.
Vạn Dụ Lâu nói trong nói ngoài đều là châm chọc y mặc dù hiện tại leo lên long sàng lại chưa bay lên được trời, nhớ đến việc này Vũ Hóa Điền liền hận không thể ngũ mã phanh thây bằm xác lão ra vạn đoạn. Nhưng hiện tại không được, Vạn Dụ Lâu là người của Vạn Quý phi, hơn nữa là bà con thân thích xa của nàng ta, tuy rằng mặt quan hệ này có xa, nhưng hiện tại y cũng không thể động vào.
Vũ Hóa Điền hiểu rất rõ Vạn Quý phi luôn có nỗi căm hận thật sâu với bất cứ người nào từng hầu hạ Hoàng thượng, cho dù người này là một tay nàng ta đưa lên.
“Vũ Đốc chủ?”
Trương Mẫn gọi một tiếng bất chợt khiến bước chân Vũ Hóa Điền dừng lại.
Vũ Hóa Điền lúc này mới phát hiện mình nhất thời suy nghĩ quá sâu, lại đã quên mất mình còn đang đi đường, cười xin lỗi với Trương Mẫn, y nhanh chóng đuổi kịp.
“Sao Hoàng thượng lại đột nhiên triệu kiến ta chứ?”
Vũ Hóa Điền có chút kỳ quái, tuy rằng y từng ‘hầu hạ’ Hoàng thượng, nhưng cũng không được ban cho cái gì, từ sau khi Vạn Quý phi bị bệnh, lại chưa từng gặp lại, Vũ Hóa Điền vốn tưởng rằng Hoàng thượng tham hoan háo sắc kia đã sớm ném y ra sau đầu.
Đương nhiên, y cũng không phải là nhớ Hoàng thượng, chẳng qua bản thân mình trả giá lại không được báo đáp, Vũ Hóa Điền tức giận đến mức hận không thể làm thịt Hoàng thượng mà thôi.
Nhưng, y đánh thắng được Hoàng thượng sao? Vũ Hóa Điền nhíu mày, ngày ấy chính mình ra tay có thể nói là không dùng chút sức lực nào, nhưng nhìn tốc độ Hoàng thượng ngăn cản đòn tấn công của y, nói rõ võ công của đối phương không kém, nhưng Vũ Hóa Điền cũng không cảm nhận được nội lực tồn tại trong cơ thể hắn, điều này khiến Vũ Hóa Điền không dám chắc chắn.
Vũ Hóa Điền từng hoài nghi thân phận của Hoàng thượng, y nhớ rõ ràng đêm đó Hoàng thượng trước sau có khác biệt, giống như là đột nhiên thay đổi linh hồn vậy.
Nhưng phần hoài nghi này không thế nói, càng không thể tra xét, Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, nếu hắn không phải, hôm nay cũng đã thay đổi.
“Ý của Hoàng thượng không phải chúng ta có thể đoán, nhưng Vũ Đốc chủ yên tâm, hôm nay tâm tình Hoàng thượng tốt lắm.”
Trương Mẫn nói có chút ám chỉ, khiến cho Vũ Hóa Điền hiểu được lần này không phải chuyện xấu gì, nhưng cũng không có nói rõ là vì cái gì.
Tuy rằng Trương Mẫn đã đoán được Hoàng thượng là muốn tìm Vũ Hóa Điền lăn lên giường, nhưng Hoàng thượng không nói rõ, hắn cũng không thể nhiều lời.
Mơ hồ hiểu được gì đó, Vũ Hóa Điền không mở miệng nữa, từ tốn đi theo Trương Mẫn đến ngoài nội điện của cung Càn Thanh.
“Xin Vũ Đốc chủ chờ, cho ta vào thông báo một tiếng.”
“Làm phiền Trương công công.”
Trương Mẫn đi vào nội điện, thi lễ với Stefan đang ở trên long sàng.
“Hoàng thượng, Vũ Hóa Điền đến.”
“Cho y tiến vào.”
Stefan không nhúc nhích, vẫn như trược dựa vào trụ giường chậm rãi uống rượu nho ngon ngọt.
Đây đã là chén thứ ba hắn uống.
“Vâng.”
Trương Mẫn ra ngoài điện tìm Vũ Hóa Điền.
“Vũ Đốc chủ, Hoàng thượng truyền cho ngài đi vào.”
Vũ Hóa Điền gật gật đầu, thở dài với Trương Mẫn, đi vào tẩm cung. Trương Mẫn không vào cùng, hắn đứng ở cửa ngoài điện, là người gác đêm cho bên trong.
“Nô tham kiến Hoàng thượng.”
Vũ Hóa Điền đi đến trước long sàng, cách vài bước liền quỳ xuống hành lễ.
Stefan nâng mắt nhìn y, lúc này Vũ Hóa Điền đã bỏ áo choàng đi, một thân mãng y màu bạc thêu kim tuyến vô cùng hoa quý, bên hông đeo ngọc đái khiến vòng eo của y giống như rắn nước, so với nữ tử thì càng không thể nắm chặt hơn.
Người cúi đầu quỳ không phát hiện, trong mắt Stefan hiện lên một tia đỏ sậm.
“Đến đây.”
Vũ Hóa Điền nghe lời đứng dậy, đi đến bên long sàng.
Stefan đưa tay kéo một cái, người nọ liền ngã vào trong lòng hắn.
“Rượu ngon mới dâng lên, nếm thử.”
Hắn nâng chén đặt đến bên môi người nọ.
“Tạ Hoàng thượng ban cho.”
Dáng vẻ Vũ Hóa Điền liễn mắt phục tùng, nhấp nhẹ một hơi, lúc này nếu y còn không biết nam nhân tìm y đến vì cái gì, y chính là đồ ngốc.
Đôi môi vốn có chút tái nhợt nhiễm lên một tầng huyết sắc, dáng vẻ ướt át vô cùng mê người.
“Hương vị thế nào?”
“Có thể hiến cho Hoàng thượng, tự nhiên là rượu ngon bậc nhất.”
Vũ Hóa Điền nhếch môi cười, quyến rũ nơi khóe mắt khiến lòng người hoang mang rối loạn.
“Phải không? Vậy trẫm cần cẩn thận nếm thử.”
Ánh mắt nam nhân sáng lên, xoay người chặn lấy môi y, nhấm nháp rượu ngon trong miệng y.
Chén rượu rơi xuống giường, chất lỏng màu đỏ chảy từ bên trong ra, thấm vào đệm giường minh hoàng, nhuộm ra một khoảng, không có ai để ý đến, chủ nhân nó đã không còn bận tâm.
Hai chiếc móc ở đầu giường đột nhiên lay động một chút, trướng mạn bị buộc lên trượt ra, che giấu khung cảnh xinh đẹp ở bên trong, chỉ có tiếng rên rỉ nhè nhẹ thật sâu lộ ra trong trường mạn, khơi lên xuân tình đầy phòng.
Bình luận truyện