Long Phụng Bảo Thoa Duyên
Chương 17: Hồ hải quyết lòng theo hiệp khách - Rừng hoang hổ thẹn với hồng nhan
Bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà dài hai thước tám tấc, Kim Tinh đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi chỉ dài có chín tấc, bảo kiếm của Khắc Tà so với đoản kiếm của hắn dài hơn gần hai thước. May mắn như vậy, Đoàn Khắc Tà treo ngược trên bệ cửa sổ, một kiếm đâm lại, vừa vặn ngăn chặn đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi không để cho hắn đâm trúng Sử Triêu Anh.
Nhưng Đoàn Khắc Tà vì chỉ dùng mũi chân để móc vào bậu cửa, treo nghiêng thân mình mà xuất kiếm cho nên lực đạo cũng kém xa so với Tinh Tinh Nhi. Song kiếm va chạm, thân hình Đoàn Khắc Tà chấn động tựa hồ rơi xuống. Khá khen cho Đoàn Khắc Tà, trong sát na kinh hiểm tuyệt luân đó, chàng thi triển khinh công trác tuyệt, thân mình như cong lên, một tay ôm lấy Sử Triêu Anh, tựa như một mũi tên từ song cửa bắn mạnh ra.
Võ sĩ tâm phúc của Sử Triêu Nghĩa sớm đã có một đám đông kéo đến. Chỉ vì bọn chúng đối với Sử Triêu Anh còn có điều cố kỵ, lại bởi vì Tinh Tinh Nhi đã ở trong phòng, tưởng rằng Tinh Tinh Nhi có thể đối phó được, bọn chúng không cần phải mặt dầy đối đầu với Sử Triêu Anh nên vừa rồi mới không tiến vào.
Lúc này bọn chúng thấy Đoàn Khắc Tà đột nhiên thoát ra, Sử Triêu Nghĩa lại hạ nghiêm lệnh bất luận là ai cũng phải giết chết nên bọn chúng không còn cố kỵ gì nữa, liền lập tức tiền hô hậu ủng tiến lên. Thân mình Đoàn Khắc Tà đương còn ở trên không, đao thương kiếm kích đã tua tủa đâm tới!
Đoàn Khắc Tà hét lên một tiếng, bảo kiếm huơ lên, sử ra chiêu “Dạ Chiến Bát Phương” lăng không phóng xuống quét thành một đường tròn. Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng động như chặt vàng chém ngọc vang lên, toàn bộ những đao kiếm thương mâu đâm đến đều bị bảo kiếm của chàng chém gãy thành hai đoạn.
Bỗng nghe “vù” một tiếng, Tinh Tinh Nhi cũng đã theo song cửa sổ nhảy ra ngoài. Đoàn Khắc Tà nhét bảo kiếm vào tay Sử Triêu Anh nói:
“Sử cô nương, bảo kiếm này cho cô dùng, cô xông ra ngoài trước đi, ta đoạn hậu cho cô”.
Sử Triêu Anh tiếp nhận bảo kiếm, vừa mừng vừa sợ.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến lúc đó rất nhanh, đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi cũng đã đâm tới. Đoàn Khắc Tà vừa cảm thấy phía sau não có tiếng kim loại xé gió, chàng liền lập tức trở tay phóng lại một chỉ, chỉ này nhắm ngay “Lao Cung huyệt” trong chưởng tâm của Tinh Tinh Nhi. Tinh Tinh Nhi trong lòng rúng động, hắn nghĩ bụng: “Sư nương quả nhiên có lòng thiên vị, chỉ pháp “Cửu Cung thần chỉ” này, năm đó sư phụ không chịu truyền dạy cho ta, thế mà sư nương lại truyền cho hắn!”
“Lao Cung huyệt” là một trong các tử huyệt trên thân người, Tinh Tinh Nhi bị bức bách phải hoán chưởng biến chiêu, đoản kiếm lướt nghiêng đâm xuống “Dũ Khí huyệt” dưới sườn Đoàn Khác Tà. Đoàn Khắc Tà xoay gót chân, chuyển lại thân mình, song chưởng tề phát. Lần này chàng lại dùng Kim Cương chưởng lực, một chưởng đánh lệch mũi kiếm của Tinh Tinh Nhi, một chưởng phản kích vào đầu gối hắn. Tinh Tinh Nhi nhảy lên, đoản kiếm lăng không đâm xuống. Đoàn Khắc Tà liền chụp lấy một võ sĩ ném tung lên. “Xoạt” một tiếng, đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi đã đâm một lỗ trên thân mình võ sĩ đó, còn Đoàn Khắc Tà đã lách sang một bên.
Chúng võ sĩ thấy bọn họ đánh nhau ác liệt như vậy, cùng hô tản ra xung quanh, không dám tiếp tục chọc đến Đoàn Khắc Tà nữa. Đoàn Khắc Tà hai tay trống không ra sức đối địch với bảo kiếm của Tinh Tinh Nhi. Chàng dựa vào công lực thâm hậu và sự thần diệu của “Cửu Cung chỉ pháp”, cùng với Tinh Tinh Nhi cận thân ác chiến, vừa đánh vừa lui, miễn cưỡng cũng đấu thành ngang tay.
Sử Triêu Anh điên cuồng vũ lộng bảo kiếm, đám võ sĩ này đối với thanh thế dũng mãnh của nàng cũng không dám cản trở gì. Sử Triêu Anh đang lúc đắc ý, chợt nghe một tiếng hét lớn, một trường thương chớp nhoáng đâm xiên tới.
Sử Triêu Anh vung kiếm chém lại. Chỉ nghe một tiếng “Choang” vang lên, tia lửa bắn ra, trên trường thương đã xuất hiện một vết kiếm dài, nhưng Sử Triêu Anh cũng bị chấn động, hổ khẩu tê buốt, bảo kiếm cơ hồ không giữ nổi. Nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người này thân cao ngoài bảy thước, mặt đen như đít chảo, hai mắt trợn tròn, đầu cắm lông chim sặc sỡ, phục sức cổ quái, trông giống như một “Hắc sát thần” đang ngăn cản đường rút lui của nàng nhưng lại há miệng cười, nhe răng nham nhở, hi hi cười xông vào nàng. Sử Triêu Anh lấy làm kinh hãi, thầm kêu xúi quẩy.
Nguyên lai người này chính là vương tử của Thổ vương Hề tộc, tên gọi Trác Mộc Luân. Sau khi huynh muội Sử Triêu Nghĩa đến nơi này, Trác Mộc Luân nảy sinh tà ý với Sử Triêu Anh, thỉnh thoảng hắn đeo bám nàng trêu ghẹo. Sử Triêu Anh chán ghét hắn cực điểm nhưng vì đang nương tựa cha con bọn chúng nên cũng đành phải giả vờ lờ đi.
Trác Mộc Luân trời sinh thần lực, tay không có thể giết chết hổ báo, cây “Hồn Thiết thương” của hắn nặng bảy mươi hai cân, khi đánh ra xác thực dũng mãnh vạn người không chống nổi. Hắn vừa rồi đâm tới một thương, kỳ thật mới chỉ dùng có ba phần khí lực, bằng không Sử Triêu Anh làm sao còn mệnh. Trác Mộc Luân chắn lối đi của Sử Triêu Anh, nhe răng nham nhở cười một lúc, rồi nói với Sử Triêu Nghĩa:
“Yên khả hãn, muội tử của ngươi rất dễ nhìn, giết đi thật đáng tiếc, không bằng tặng cho ta!”
Sử Triêu Nghĩa đáp:
“Ngươi giết chết tên tiểu tặc tử kia, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện”.
Trác Mộc Luân nói:
“Cái này còn không dễ sao?”
Hắn nhấc trường thương lên, đang muốn xông đến chỗ Đoàn Khắc Tà nhưng lại sợ Sử Triêu Anh thừa cơ đào tẩu, liền ngoác rộng miệng cười nói:
“Uy, ngươi ném bảo kiếm đi theo ta, ca ca ngươi đã đáp ứng rồi”.
Bảo kiếm của Sử Triêu Anh không chém gãy được thiết thương của hắn, xông qua cũng không được, vô kế khả thi. Nhân gấp sinh trí, nàng liền cố ý nở một nụ cười với Trác Mộc Luân.
Trác Mộc Luân mừng rỡ hỏi:
“Mỹ nhân ơi, nàng đáp ứng rồi chứ?”
Sử Triêu Anh chỉ Đoàn Khắc Tà bảo:
“Ta bội phục nhất là anh hùng hảo hán, chỉ cần ngươi đánh thắng hắn, ta sẽ gả cho ngươi”.
Trác Mộc Luân hỏi lại:
“Thật không? Nàng không bỏ chạy chứ?”
Sử Triêu Anh nói:
“Ta tuyệt sẽ không bỏ chạy. Nhưng ngươi và hắn một người chọi một người, thắng mới được coi là anh hùng”.
Trác Mộc Luân toác miệng cười nói:
“Điều này là đương nhiên. Ta chỉ cần người giúp ta chôn cất hắn!”
Sử Triêu Anh lại nói:
“Còn một chuyện, ngươi làm thay lão khỉ già đó, lão khỉ đó lại đến đả thương ta thì làm sao?”
Trác Mộc Luân cười lớn:
“Nàng đã là người của ta, ai dám động đến một sợi tóc của nàng, ta giết hắn trước”.
Trác Mộc Luân nhấc Hồn Thiết thương lên, quả nhiên hắn hướng chỗ Đoàn Khắc Tà xông đến, hô lớn đòi nhường đấu:
“Lão hầu nhi tránh ra, để ta đến đấu với tiểu tử này!”
Tinh Tinh Nhi nào cam chịu nghe lời hắn hò hét, lão có ba phần tức giận, cười lạnh nói:
“Tiểu vương gia, ngươi đừng lên đấu với hắn, tiểu tử này lợi hại lắm”.
Trác Mộc Luân luôn tự cho mình là thiên hạ vô địch, nghe vậy thì giận dữ quát:
“Hắn lợi hại như thế nào? Lợi hại hơn sư tử không? Ngươi tự mình vô dụng, đánh không lại hắn, nâng cao khí thế đối phương, làm nhụt uy phong của mình. Nhanh tránh ra, nếu không ta đâm cho ngươi một thương chết bây giờ!”
Tinh Tinh Nhi tức giận đến thất khiếu xì khói, hắn vốn định không nhường, nhưng hắn và Đoàn Khắc Tà là nửa cân tám lạng, khó phân thắng bại. Nhưng nếu như Trác Mộc Luân ngu ngốc tức giận phát tác, thực sự sẽ làm như lời nói tiến lên đâm hắn một thương. Hắn bản thân tự lo cho tính mạng mình, chỉ đành nhẫn nhịn cười lạnh nói:
“Ngươi thật sự không biết tốt xấu, ngươi muốn đi tìm cái chết, thì cứ đến đi!”
Trác Mộc Luân cả giận:
“Lão khỉ già, ngươi dám coi thường ta, chờ ta giết xong tiểu tử này, sẽ quay lại tính sổ với ngươi!”
Tinh Tinh Nhi cười lạnh lùi qua một bên. Trác Mộc Luân sấn lên hai bước, trường thương rung lên những chiếc vòng sắt khua loảng xoảng, đầu thương rung động tựa như đóa hoa trỏ vào Khắc Tà quát:
“Ngươi muốn dùng binh khí gì, ta gọi người mang đến, để cho ngươi chết cũng không oán hận!”
Hắn tự cho là mình tất thắng không còn nghi ngờ gì nên cố ý trước mặt Sử Triêu Anh làm bộ anh hùng hảo hán, ra vẻ không thèm giết kẻ tay không tấc sắt.
Đoàn Khắc Tà lý nào chịu dây dưa cùng hắn, chàng quát lên một tiếng:
“Ta muốn cây trường thương của ngươi, buông tay!”
Chàng xuất thủ nhanh như chớp, Trác Mộc Luân vừa đâm một thương vào khoảng không đã bị chàng chụp lấy đầu thương. Trác Mộc Luân thất kinh kêu lên:
“Tiểu tử này khí lực thật không nhỏ!”
Hắn dùng cả hai tay nắm vững lấy trường thương, Đoàn Khắc Tà mới giữ chứ còn chưa thể đoạt được trường thương của hắn. Chàng hét lên:
“Ngươi còn không buông tay thì chỉ tự chuốc khổ vào thân!”
Tả chưởng của chàng bổ xuống cán thương, tiếng vang như sấm rền, ong ong chấn động tai người nghe. Trác Mộc Luân chợt cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ kích đến, lồng ngực tựa như bị thiết chùy nện phải, nhất thời khí huyết trào ra, bổ ngửa chổng bốn vó lên trời, cây trường thương đương nhiên cũng đã rời khỏi tay.
Nguyên lai Đoàn Khắc Tà dùng bản lĩnh “Cách vật truyền công”, mang nội gia chân lực truyền qua trường thương trực tiếp công kích vào thân thể hắn. Trác Mộc Luân mặc dù là thiên sinh thần lực, thế nhưng làm sao sánh được với nội công hùng hồn thâm hậu của Đoàn Khắc Tà.
Chợt có tiếng gió rít vù vù, hai món binh khí đã từ hai bên công đến, một là Tinh Tinh Nhi, một là Mã trưởng lão của Cái bang. Hai người này đều có cùng tâm tư, muốn tranh thủ thời cơ Đoàn Khắc Tà vừa mới chụp được đầu thương, khi còn chưa kịp xoay chuyển trường thương, tấn công khiến chàng không kịp trở tay.
Trường thương vốn bất lợi cho cận chiến nhưng Đoàn Khắc Tà khinh công trác tuyệt, ứng biến cực nhanh. Vừa mới phát giác phía sau có gió, chàng liền ném trường thương lên không, thân mình như mũi tên, vừa nhảy lên vừa chụp. Chàng lướt ra ngoài ba trượng, vừa vặn chụp được cán thương, lúc này đã cách Tinh Tinh Nhi và Mã trưởng lão một đoạn. Chàng vừa chụp được cán thương, trường thương lập tức sử ra, thi triển uy lực của binh khí vừa dài vừa nặng.
Chỉ nghe “Choang” một tiếng, “Hổ Vĩ côn” của Mã trưởng lão đã bị trường thương của chàng đánh gãy, Mã trưởng lão bị chấn động đến hổ khẩu tứa máu, vội vàng liên tiếp lui về sau. Cây “Hồn Thiết thương” này nặng bảy mươi hai cân, Kim Tinh đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi chém không hề hấn gì. Đoàn Khắc Tà vũ lộng trường thương, trong vòng chu vi vài trượng một giọt nước cũng không lọt, Tinh Tinh Nhi làm sao còn có thể lại tiếp cận chàng.
Trác Mộc Luân còn mang đến năm mươi tên trợ thủ tay cầm khiên mây, vốn đang xếp thành hình cung ngăn cản đường lui đề phòng Sử Triêu Anh đào tẩu. Trác Mộc Luân vừa ngã đo ván, Sử Triêu Anh liền cười nói:
“Tiểu vương gia của các ngươi đã thua, ta phải đi thôi!”
Đám trợ thủ này một tay giữ khiên mây, một tay cầm đao, khiên mây vững chắc có thể chống được được cả đao búa. Sử Triêu Anh mặc dù vũ khí dùng là bảo kiếm, thế như chẻ tre nhưng cũng không phá được một chiếc khiên nào. Tiếp theo lại có vài mặt khép lại, năm mươi chiếc khiên mây trùng trùng điệp điệp từ bốn phương tám hướng ép đến, vòng tròn càng lúc càng thu nhỏ, Sử Triêu Anh muốn đột phá vòng vây cũng không được.
Đoàn Khắc Tà không muốn đả thương nhiều người, chàng đột nhiên chuyển mũi thương, hét lên một tiếng, một thương đâm tới cây thạch trụ. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng rung chuyển, hoa lửa bay tứ tung, đá vụn văng tứ phía. Một thương này đã xuyên thủng thạch trụ một lỗ lớn.
Đoàn Khắc Tà múa cây thương làm thành một đóa thương hoa, chàng hét:
“Ngăn ta thì chết, tránh ta thì sống! Các ngươi tự nghĩ, đầu các ngươi có cứng hơn cột đá này không?”
Năm mươi võ sĩ cầm khiên mây vốn là những hảo hán dũng mãnh, cực kỳ hung hãn không kể đến tính mạng nhưng trông thấy Đoàn Khắc Tà cầm thương lao đến thì cũng tự sợ đến hoảng loạn, kêu ầm lên một tiếng rồi tứ tán bỏ chạy. Bọn chúng không phải sợ chết mà là do bị thần dũng của Đoàn Khắc Tà dọa đến mất hết đấu chí.
Sử Triêu Nghĩa trông thấy ngăn cản không nổi, hắn kêu lên:
“Muội tử, ngươi thực sự cùng tiểu tử này bỏ đi ư?”
Sử Triêu Anh lạnh lùng cười nói:
“Ngươi còn coi ta là muội tử ư? Từ nay về sau, tình huynh muội giữa chúng ta một đao đoạn tuyệt!”
Sử Triêu Nghĩa giận dữ hô:
“Cung thủ! Bắn chết hai người bọn chúng cho ta!”
Vũ Văn Thùy đã thay một cây bổng khác, nghiêng mình lách đến kêu lên:
“Sử cô nương, sớm biết có ngày hôm nay, hà tất còn gặp gỡ làm chi”.
Sử Triêu Anh điềm đạm nói:
“Hảo ý của ngươi đối với ta, ta xin ghi nhớ. Hôm nay ta quyết ý rời khỏi chốn này, ai cũng không thể cản trở”.
Đột nhiên nàng vuốt một kiếm, Vũ Văn Thùy than dài một tiếng, kéo bổng bỏ đi.
Đoàn Khắc Tà xoay tít trường thương, trong vòng hai trượng những kẻ ngăn cản đều lùi tránh, không quá một khắc chàng đã mở được một đường máu xông ra ngoài đại môn. Sử Triêu Nghĩa triệu đến một đội cung tiễn thủ đuổi theo bọn họ.
Tinh Tinh Nhi cũng theo sau đuổi đến.
Tên bay như châu chấu, tới tấp bắn đến. Đoàn Khắc Tà múa tít trường thương, mưa gió không nhập, bảo hộ Sử Triêu Anh cướp đường mà chạy.
Trong màn mưa tên, chợt thấy một chùm ngân quang chớp lên, Sử Triêu Anh “ối chà” một tiếng, nàng nói:
“Ta trúng ám khí rồi!”
Tinh Tinh Nhi hô hố cười lớn, nguyên lai là hắn phóng một nắm Mai Hoa châm. Mai Hoa châm của hắn có thể phóng ra xa ngoài ba trượng, vô thanh vô ảnh, so với cung tiễn càng khó phòng bị hơn.
Đoàn Khắc Tà quơ tay trái, quơ được mười mấy mũi tên vào tay, chàng dùng thủ pháp “Thiên Nữ Tán Hoa” làm thành thủ pháp “Súy Thủ tiễn” phóng mạnh lại phía Tinh Tinh Nhi. Nội công của chàng thâm hậu, dùng tay phát tên so với cung cứng bắn ra còn lợi hại hơn rất nhiều. Mười mấy mũi tên mang theo tiếng xé gió “ô.. ô”, thanh thế cực kỳ mãnh liệt. Tinh Tinh Nhi cũng không dám ngạnh tiếp mà vung kiếm phòng thân. Số tên đó không bắn trúng Tinh Tinh Nhi nhưng lại bắn thương vài tên cung tiễn thủ. Đám cung tiễn thủ này cũng không dám đuổi theo quá gần.
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Bị thương ở đâu?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Không xong rồi, ta bị thương ở mắt cá chân!”
Nàng từng bước một tập tễnh, bước đi hết sức khó khăn. Đoàn Khắc Tà nhíu đôi lông mày, không làm gì hơn chỉ đành kéo nàng cùng chạy.
Chợt thấy phía trước có một đội kỵ binh phóng tới, Sử Triêu Anh quát:
“Vương tướng quân, ngươi cũng muốn làm khó ta ư?”
Tên quan quân cầm đầu đáp:
“Không dám mạo phạm Công chúa, thỉnh Công chúa tránh ra, bỉ chức chỉ muốn giết chết tiểu tử này!”
Nói thì chậm nhưng lúc đó diễn biến rất nhanh, thớt mã cao lớn của hắn đã vọt đến, từ trên lưng ngựa, hắn nâng trường mâu nhằm Đoàn Khắc Tà đâm xuống.
Tên quan quân này họ Vương, thiện dùng bát xà mâu, trong quân của Sử Triêu Nghĩa hắn được coi là một viên kiêu tướng. Nào ngờ đụng độ với Đoàn Khắc Tà trong lúc khẩn cấp, chàng hét lớn một tiếng:
“Đến rất hay!”
Chỉ một thương chàng đâm hắn nhào xuống ngựa. Ngựa của tên quan quân này là tuấn mã đã quen chiến trận, chủ nhân rơi xuống ngựa nhưng vẫn xông về phía trước. Đoàn Khắc Tà hét vang một tiếng, sử ra thần lực ấn đầu ngựa lại, chế phục nó. Sử Triêu Anh một chân bị thương, không thể nhảy lên được, cơ hội gấp gáp khó mà có lại được, Đoàn Khắc Tà không còn cách gì khác hơn là ôm nàng nhấc lên lưng ngựa.
Đội kỵ binh kia như thủy triều vọt đến, Đoàn Khắc Tà vũ động Hồn Thiết thương, một ngựa xông tới phá trận, không đâm người mà chỉ nhằm đâm ngựa. Chàng trùng sát một lượt, đã đâm bị thương mấy chục thớt chiến mã, những chiến mã bị thương điên cuồng chạy loạn ngăn cản đám truy binh phía sau. Sử Triêu Anh một tay ôm chặt lấy eo chàng, một tay múa lộng bảo kiếm giúp chàng đánh bạt luồng tên từ hai bên bắn tới.
Chợt nghe đám binh sĩ kinh hoàng kêu loạn, Đoàn Khắc Tà ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy ánh lửa bừng bừng bốc cháy, Đoàn Khắc Tà vừa mừng vừa sợ, “Đám lửa này cháy thật đúng lúc nhưng không biết là ai đã ngầm yểm trợ ta?” Đội kỵ binh kia và đám cung tiễn thủ đuổi theo phía sau, thứ nhất là e sợ sự hung mãnh của Đoàn Khắc Tà, thứ hai là thấy đại doanh bốc cháy không biết xảy ra điều gì cho nên cũng tự kinh hoàng, không dám cố truy đuổi Đoàn Khắc Tà nữa, trước tiên trở lại cứu hỏa.
Đoàn Khắc Tà phá vòng vây, thúc ngựa chạy như bay. Võ sĩ tâm phúc của Sử Triêu Nghĩa còn hơn mười tên kỵ mã nườm nượp đuổi theo. Đoàn Khắc Tà dùng tay phát tiễn, bắn ngã vài tên, mấy tên kỵ mã phía sau hò nhau bỏ cuộc, chỉ còn lại Tinh Tinh Nhi. Vốn dĩ với khinh công của Tinh Tinh Nhi thì trong vòng mười dặm là có thể đuổi kịp ngựa chạy thế nhưng hắn một thân một mình nên cũng không cam đảm đuổi theo truy sát Đoàn Khắc Tà. Hắn đuổi theo một hồi, nhìn lại phía sau không còn người, lại sợ Đoàn Khắc Tà thừa cơ quay lại đánh giết, cho nên chỉ đành nhanh chóng trở về.
Đoàn Khắc Tà sau khi thoát hiểm, trong lòng thầm kêu khổ, “Vị Sử cô nương này nếu như không bị thương thì còn dễ xử lý, ta và cô ta có thể đường ai nấy đi, không cần hỏi han đến cô ta cũng không có quan hệ gì. Nhưng bây giờ nàng ta lại bị thương như vậy, nàng ta vì ta mà đoạn tuyệt với ca ca, ta làm sao có thể bỏ lại mà không quản đến?”
Sử Triêu Anh vừa rồi trong khi kịch chiến không cảm thấy đau đớn, đến giờ khắc này nguy hiểm đã qua, nàng mới không nhịn được phải rên rỉ, càng ôm Đoàn Khắc Tà chặt hơn nữa. Đoàn Khắc Tà nhíu đôi lông mày hỏi:
“Cô thế nào rồi, đau lắm phải không?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Ta cảm giác cây Mai Hoa châm này tựa hồ đang di động hướng lên trên, càng ngày càng xuyên vào sâu hơn”.
Đoàn Khắc Tà giật mình kinh hãi, chàng đương nhiên biết bản lĩnh của Tinh Tinh Nhi: “Mai Hoa châm này nếu không được rút ra thì sau bảy ngày có thể xuyên vào tim, khi đó vô phương cứu chữa. Cho dù không xuyên vào tim mà tiến vào một đại huyệt nào khác cũng sẽ tàn phế. Ai dà, thật không ngờ Tinh Tinh Nhi lại độc ác đến thế, đối phó với Sử cô nương cũng dùng đến thủ pháp ngoan độc ‘Kim châm thứ huyệt’”.
Đã biết Sử Triêu Anh bị thương bởi “Kim châm thứ huyệt”, Đoàn Khắc Tà càng không thể không để ý tới, chàng lập tức nói:
“Cô cố chịu đựng một lát, ta tìm nơi giúp cô chữa trị”.
Chàng giục ngựa chạy một mạch hơn hai mươi dặm, chạy lên một ngọn núi hoang mới dừng lại. Chàng đỡ Sử Triêu Anh xuống ngựa, hai người bước vào trong rừng cây. Sử Triêu Anh nói:
“Xin lỗi, ta đã làm liên lụy ngươi”.
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Cô đã cứu ta, ta cũng nên cứu lại cô, đừng cảm tạ ta, cũng không cần nhớ ân tình của ta”.
Sử Triêu Anh cười nói:
“Nguyên lai là ngươi định bỏ ta qua một bên cho nên mới chữa trị cho ta. Ngươi yên tâm, ta mặc dù không nơi nương tựa cũng tuyệt không đeo bám ngươi. Hơn nữa, khinh công của ngươi cao như vậy, đến chừng nào ngươi không muốn để ý đến ta thì cứ mặc tình bỏ chạy, ta có thể đuổi theo được hay sao?”
Đoàn Khắc Tà không ngờ nàng lại bạo gan nói ra như vậy, bị nói trúng tâm sự, chàng không khỏi đỏ bừng mặt, môt lát sau mới bảo:
“Ta không có ý đó, đại trượng phu ân oán phân minh, ta không muốn chịu ân huệ của ngươi”.
Sử Triêu Anh đột nhiên nghiêm mặt:
“Ta nào có ơn huệ gì với ngươi, là do ta không tốt, cơ hồ làm hại ngươi. Ta cho ngươi giải dược là điều phải làm. Chỉ cần trong lòng ngươi không hận ta là ta đã cảm kích vô cùng rồi”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Chuyện đã qua, không cần phải nhắc đến. Được rồi, ngươi ngồi xuống dựa vào cây đại thụ này. Ngươi thấy Mai Hoa châm đã vào đến đâu rồi?”
Sử Triêu Anh duỗi chân phải nói:
“Tự hồ như đã chui đến ‘Tam lư huyệt’”.
Đoàn Khắc Tà chần chừ giây lát, chàng nói:
“Cô nương, xin thứ cho ta vô lễ”.
Chàng một tay nắm lấy mắt cá chân nàng, cởi hài và vớ của nàng ra. Sử Triêu Anh trong lòng hốt hoảng, nàng kêu lên:
“Ngươi muốn gì?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Ta giúp cô lấy Mai Hoa châm ra”.
Sử Triêu Anh thở hắt ra một hơi, nàng khanh khách cười nói:
“Ngươi đó, nói năng cũng không rõ ràng, ngươi sớm nói phải làm như vậy để chữa trị giúp ta không được sao? Lại còn nói cái gì hữu lễ với vô lễ”.
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Cô hãy chịu đau, ta đẩy Mai Hoa châm ra”.
Chàng liền điểm vào “Tam Lư huyệt” của nàng, sau đó nắm chặt mắt cá chân, giữ yên vận dụng huyền công. Một cỗ nội lực xuyên thẳng vào bức Mai Hoa châm từ từ di chuyển xuống dưới. Mũi châm xuyên qua thớ thịt, lại thêm áp lực của đầu ngón tay Đoàn Khắc Tà khiến Sử Triêu Anh đau đến mồ hôi toát ra đầm đìa. Thân hình nàng khẽ run, bất tri bất giác dựa lên người Đoàn Khắc Tà. Nàng liếc mắt nhìn lên, chỉ thấy hai gò má của Đoàn Khắc Tà cũng đỏ ửng, hơi thở gấp gáp. Phải biết Đoàn Khắc Tà chưa bao giờ tiếp xúc với da thịt nữ nhân, hôm nay tuy nói là trị thương cho Sử Triêu Anh nhưng dù sao đi nữa thì tay cũng đã tiếp xúc với da thịt mềm mại ôn nhu của của nàng, nên cũng không khỏi rung động trong lòng.
Sử Triêu Anh trong lòng cười thầm: “Tiểu tử này lại còn đỏ mặt hơn cả ta”. Trong lúc thống khổ nàng lại cảm thấy thoải mái, những muốn thống khổ này kéo dài hơn chút nữa.
Công lực của Đoàn Khắc Tà thâm hậu, một hồi sau đã đẩy Mai Hoa châm xuống đến gót chân Sử Triêu Anh, đầu mũi châm lộ ra ngoài. Đoàn Khắc Tà song chỉ kẹp lấy, Sử Triêu Anh “ôi chao” một tiếng, Mai Hoa châm đã bị nhổ ra ngoài. Sau đó Đoàn Khắc Tà lại giúp nàng đắp kim sang.
Sử Triêu Anh dựa vào cây đại thụ thở hổn hển, Đoàn Khắc Tà cũng mồ hôi toát đầy đầu. Lúc này, sắc trời cũng đã tối, giữa núi non trăng sáng đã nhô lên, Sử Triêu Anh nói:
“Ối chà, sao ta không còn một chút khí lực nào. Ngươi, ngươi sao vậy, ngươi phải đi à?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Cô ở đây nghỉ một lát, ta đi tìm chút gì ăn được. Vết thương của cô đã đỡ rồi, cô không còn khí lực là do đói đó thôi”.
Đoàn Khắc Tà trước đó chỉ ăn một tô cháo, trải qua một trân kịch chiến tiêu hao không ít khí lực, lại giúp Sử Triêu Anh nhổ châm ra nên cũng cảm thấy đói bụng.
Trên núi, dã thú mặc dù rất nhiều nhưng vì trời tối nên rất khó tìm, Đoàn Khắc Tà lại không có kinh nghiệm săn thú, thật vất vả lắm mới săn được hai con thỏ hoang quay lại. Chàng thấy Sử Triêu Anh đã nhóm một đống lửa dưới tàng cây, nàng cười đón chàng:
“Ta còn nghĩ ngươi sẽ không quay lại nữa chứ!”
Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng: “Nếu không phải thấy võ công của ngươi còn chưa khôi phục, ta sớm đã đi rồi”. Sử Triêu Anh biết rõ lòng chàng nghĩ gì, nàng cười nói:
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, tốt, để ta mượn hoa kính Phật, tiễn ngươi lên đường”.
Nàng đón lấy hai con dã thỏ, vót một đoạn cây thật khéo rồi xiên chúng đem nướng. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nàng hồng đỏ, càng tăng thêm vài phần kiều diễm. Đoàn Khắc Tà cảm thấy tim đập nhanh, chàng nghĩ thầm trong bụng: “Nếu như ta ăn xong rồi đi, nàng ta còn chưa khôi phục tinh thần, một thân nữ tử trơ trọi giữa nơi núi hoang thế này, ta lại không lo lắng hay sao? Chưa nói ca ca nàng phái người truy bắt, chỉ cần đụng phải mãnh thú cũng khó bảo toàn tính mạng, ôi chà,... chẳng lẽ ta lại ở chỗ này qua một đêm cùng với nàng ta?”
Ánh trăng xuyên qua tán lá cây dầy đặc mang đến cảm giác mát mẻ, trong gió đêm có lẫn mùi hương thơm của hoa dại, trước mắt lại có một cô nương mỹ lệ... cảnh sắc này thực tuyệt đẹp vô cùng. Đoàn Khắc Tà thư thái mơ màng, chợt chàng nghĩ đến Sử Nhược Mai. Cũng là một đêm trăng u nhã, chàng trong hoa viên của Tiết Tung cùng Sử Nhược Mai lần đầu gặp mặt, “Hỡi ơi, lần thứ nhất gặp mặt đã sinh sự rồi, nàng còn mắng ta thành tiểu tặc. Ta cũng không tốt, ta mới thấy nàng đã lạnh lùng mỉa mai, mắng nhiếc nàng”.
Lại một bối cảnh khác trong lòng chàng hiện lên, đó cũng lại là một đêm trăng, trong một hoa viên khác - hoa viên của Độc Cô Vũ. “Nàng loay hoay một mình trong vườn chờ Độc Cô Vũ tương hội”. Đoàn Khắc Tà trong lòng mơ hồ đau đớn, chàng nhanh chóng khép lại tâm tư, không muốn tiếp tục nghĩ nữa.
Sử Triêu Anh khúc khích cười hỏi:
“Ngươi nghĩ gì mà nghĩ đến xuất thần vậy? Thỏ đã nướng chín rồi”.
Đoàn Khắc Tà chợt giật mình, “Hai đêm trăng đó, ta đã từng cùng Nhược Mai đơn độc tương hội, thật không ngờ đêm nay cũng lại là tình cảnh như vậy, chỉ tiếc nàng ta tuy cũng họ Sử nhưng lại không phải Sử Nhược Mai. Ôi, không thể tiếp tục nghĩ đến nàng nữa, nàng đã tìm được người tri âm rồi”.
Đoàn Khắc Tà buồn bã tiếp lấy một con thỏ nướng, một chút thất thần, chàng đụng phải cây xiên gỗ mà Sử Triêu Anh vừa hơ trong lửa, bị bỏng liền vội vàng rút tay về.
Sử Triêu Anh cười hỏi:
“Ngươi sao thế, rốt cuộc là đang nghĩ đến điều gì?”
Đoàn Khắc Tà lấy lại bình tĩnh đáp:
“Ta đang muốn hỏi cô một việc”.
Sử Triêu Anh nói:
“Chuyện gì mà phải nghĩ lâu như vậy mới có thể mở miệng được?”
Nàng bộ dáng nhu thuận, biểu tình âu yếm, ánh thu ba lóng lánh, ngây ngây nhìn chàng. Đoàn Khắc Tà khái một tiếng rồi nói:
“Cô đã ly khai khỏi hang giặc, ta vốn không muốn đề cập đến chuyện xưa nữa, thế nhưng việc này không hỏi không được”.
Sử Triêu Anh trong lòng nguội lạnh, “Hắn mang triều đình đại Yên của ta xem thành hang giặc. Bản thân hắn cũng là người trong lục lâm, lại còn xem thường cường đạo như vậy!”
Nàng miễn cưỡng cười nói:
“Là chuyện gì, ngươi nói đi!”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Cái bang Tiêu bang chủ có phải còn bị cầm tù ở chỗ các người không? Có phải cô sai Vũ Văn Thùy làm việc này không?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Thì ra là ngươi hỏi chuyện này. Ngươi yên tâm đi, trên đường ngươi không thấy chỗ ca ca ta bị lửa cháy sao?”
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Thì sao? Cô biết đám lửa này là ai châm ư, đám lửa đó với Tiêu bang chủ thì có liên quan gì?”
Sử Triêu Anh cười đáp:
“Ngươi thông minh như vậy còn không nghĩ ra ư? Đám lửa đó là do ta châm đó, nơi bị đốt chính là phòng giam Tiêu bang chủ”.
Đoàn Khắc Tà kinh dị hỏi:
“Là cô châm sao? Cô có phép phân thân cũng không làm được chuyện đó?”
Sử Triêu Anh cười nói:
“Ngươi còn chưa minh bạch sao? Ta mặc dù không có phép phân thân nhưng chẳng lẽ ta không có nha hoàn tâm phúc à?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“À, thì ra cô đã an bài trước, kêu người phóng hỏa. Nhưng ta còn chưa minh bạch, vì sao cô làm vậy?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Ta đoán được ca ca với ta sớm muộn gì cũng đoạn tuyệt, bởi vậy mới phân phó cho nha hoàn trước, một khi có chuyện liền lập tức phóng hỏa. Thứ nhất là tránh cho Tiêu bang chủ rơi vào tay ca ca, thứ hai là có lợi cho chúng ta đào tẩu! Còn chưa minh bạch sao?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Nói vậy, Tiêu bang chủ cũng đã thoát hiểm rồi?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Đương nhiên, ta vốn không muốn giết y, ta phí nhiều tâm lực như vậy mới bắt sống y, sao có thể để một ngọn lửa thiêu chết y được?”
Đoàn Khắc Tà như nhấc được một tảng đá lớn trong lòng xuống nhưng nghi ngờ vẫn chưa tiêu hết, “Xem ra vị Sử cô nương này luôn là túi khôn cho ca ca cô ta, vì ca ca mà bày mưu tính kế. Là do nàng sắp xếp cho Vũ Văn Thùy bắt Tiêu bang chủ làm tù binh. Cũng là kế sách do nàng hạ định, muốn ta vì huynh muội bọn họ ra sức làm thuyết khách nói cho Thiết, Mưu hai vị đại ca trợ giúp ca ca nàng cướp lấy giang sơn của Đại Đường. Một người như vậy, tại sao lại đột nhiên thay đổi, thả ta ra rồi lại thả Tiêu bang chủ, không tiếc cùng với ca ca mình đoạn tuyệt, chẳng lẽ đó đều là vì ta?”
Sử Triêu Anh thản nhiên cười nói:
“Ngươi hỏi chuyện của ta, ta đã trả lời ngươi rồi. Tiêu bang chủ không chết, ngươi hẳn cũng đã yên tâm, ngươi còn đang suy nghĩ điều gì nữa thế?”
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Cô cùng với ca ca đoạn tuyệt, không hối hận chứ?”
Sử Triêu Anh nói:
“Ta và hắn vốn không phải một mẹ sinh ra, hắn đại nghịch bất đạo, giết chết phụ thân rồi lại làm mẹ ta tức giận mà chết. Ngươi nói ta còn có thể xem hắn là ca ca được không?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Nói như vậy, cô sớm đã hận hắn thấu xương, đã như thế vì sao, vì sao?...”
Sử Triêu Anh nói:
“Ngươi muốn hỏi ta vì sao trước đây ta còn giúp đỡ cho ca ca ta chứ gì?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Ta vốn không muốn đề cập đến chuyện xưa của cô, nếu cô không muốn nói thì hãy bỏ qua đi”.
Sử Triêu Anh cười nói:
“Ta chỉ nghĩ ngươi là một nam tử hán thô lỗ, không ngờ ngươi cũng tinh tế như vậy. Kỳ thật ngươi không hỏi ta, ta cũng phải nói với ngươi. Ngươi cho rằng ta thực lòng cam tâm tình nguyện trợ giúp ca ca ta sao? Bất quá bởi vì thời cơ chưa đến, ta còn chưa thể báo cừu được. Thế lực của ca ca lớn hơn, thủ hạ đông hơn, ta sao có thể khinh suất vọng động được?”
Đoàn Khắc Tà chợt tỉnh ngộ, chàng nói:
“Nguyên lai cô lôi kéo Vũ Văn Thùy, mục đích là muốn sử dụng Cái bang để đối phó với ca ca cô”.
Còn có một câu hỏi sỗ sàng khác mà chàng không nói ra: “Cô thi ân với ta, có phải cũng có dụng ý như vậy?”
Sử Triêu Anh thản nhiên đáp:
“Không sai, ta nếu không phải muốn lợi dụng Cái bang, thì sao có thể coi trọng Vũ Văn Thùy như vậy? Đáng tiếc ta phí rất nhiều tâm huyết, hắn vẫn không thể trở thành Bang chủ được!”
Đoàn Khắc Tà lạnh lùng nói:
“Đại sự của cô bị phá hỏng bởi tay ta, lúc đó nếu không phải ta xuất thủ đối đầu với các ngươi, ước chừng Vũ Văn Thùy cũng đã lên làm Bang chủ rồi”.
Sử Triêu Anh cười nói:
“Lúc ấy xác thực là ta hận ngươi, nhưng sau đó cũng bình thường trở lại. Ta đã nhìn ra, Vũ Văn Thùy mặc dù có chỗ thông minh nhưng cũng không thể trở thành người làm việc lớn, muốn phù trợ cũng không phù trợ nổi. Thế nào, ngươi còn không chịu buông tha cho y sao?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Hắn với ta thì có liên quan gì? Buông tha hay không buông tha hắn đấy là chuyện của Cái bang”.
Sử Triêu Anh ánh mắt lưu động, giống như cười mà lại không phải cười, nàng nhìn Đoàn Khắc Tà nhẹ nhàng nói:
“Ta còn tưởng ngươi đối với hắn ghi nhớ hận sâu chứ”.
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Không, ta lại thấy hắn có điểm đáng thương”.
Sử Triêu Anh yên lặng không nói, một hồi sau nàng mới lên tiếng:
“Ta cùng với ca ca đoạn tuyệt, đây là chuyện sớm muộn không thể tránh khỏi. Bất quá không nghĩ rằng nó lại đến nhanh như vậy, ta còn chưa bố trí chu toàn, lại bức bách hắn, không động thủ không được”.
Đoàn Khắc Tà trong lòng mơ hồ cảm thấy lạnh, thầm nghĩ: “Nguyên lai huynh muội bọn họ luôn luôn đấu đá lẫn nhau. Vị Sử cô nương này tuổi còn trẻ như vậy, trong lòng lại suy nghĩ sâu sa như thế!” Rồi chàng lại nghĩ “Sử Tư Minh chết cũng đáng tội, bất quá không nên chết trong tay con trai hắn. Nhưng vị Sử cô nương này toan tính với ca ca, xem chừng cũng không đơn thuần là báo thù cho phụ thân”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Nói như vậy, là do ta đã làm rối loạn kế hoạch của cô?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Như thế ngược lại cũng có cái hay. Ờ, ngươi có chịu giúp ta một chút không?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Ta đã sớm nói qua rồi, cô cứu ta, ta cũng cứu cô, chúng ta không ai nợ ai. Sáng sớm mai, đường ai nấy đi, chuyện của cô ta không giúp được”.
Sử Triêu Anh cười nói:
“Ta còn chưa nói hết, hoàn toàn không phải chỉ là ngươi giúp đỡ ta, đối với ngươi cũng hết sức có lợi”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Cái gì có lợi ta cũng đều không màng”.
Sử Triêu Anh nói:
“Chẳng lẽ ngươi không có một chút chí khí nào hay sao, không muốn tự mình sáng lập lên một phen sự nghiệp sao?”
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Phải xem là sự nghiệp gì”.
Sử Triêu Anh nói:
“Ca ca ta mặc dù nếm mùi bại trận, thủ hạ cũng còn có vài vạn người, ngoài ra ta cũng có một đội nữ binh ba nghìn người, ba nghìn người này chỉ nghe mệnh lệnh của ta. Ca ca ta không chỉ huy được đội nữ binh này nhưng nếu như hắn chết, thì ta lại chỉ huy được bộ hạ của hắn”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Cô muốn chiếm lấy địa vị của người khác? Nhưng điều đó có liên quan gì đến ta? Ta sớm đã nói rồi, chuyện của cô, ta không giúp được”.
Sử Triêu Anh nói:
“Không, chuyện này có quan hệ rất lớn với ngươi, ngươi nghe ta nói đã. Ta cũng không muốn ngươi thay ta báo thù nhưng dù sao ngươi với Tinh Tinh Nhi cũng thành thế nước với lửa không thể dung nhau. Ngươi chỉ cần hỗ trợ ta đối phó với Tinh Tinh Nhi. Chúng ta lặng lẽ quay trở lại, nữ binh của ta có thể đối phó với tinh binh tâm phúc của ca ca ta. Ca ca ta không phải đối thủ của ta, ta xuất kỳ phát động công kích, đại sự mười phần đến chín có thể thành công. Đáng ngại là mấy tên võ lâm cao thủ mà hắn mời đến nhưng trong đó Huyễn Không thượng nhân hai bên đều không giúp, Mã trưởng lão, Vũ Văn Thùy thứ nhất là người Cái bang, lại bị ta nắm thóp, đám bang nhân của hắn cũng quyết không dám cùng ta đối địch. Còn lại chỉ có tên Tinh Tinh Nhi là khó giải quyết. Ta chỉ cầu ngươi, khi ta hành sự, nếu như Tinh Tinh Nhi cản trở thì ngươi giết chết hắn. Sau khi sự thành, ta sẽ ủng hộ ngươi làm Vương! Quân đội của ca ca ta đều giao cho ngươi!”
Đoàn Khắc Tà nghe xong ha hả cười lớn.
Đúng là:
Chẳng muốn Trung Nguyên tranh đế vị
Lại mang mồi ngọt đến giăng câu.
Nhưng Đoàn Khắc Tà vì chỉ dùng mũi chân để móc vào bậu cửa, treo nghiêng thân mình mà xuất kiếm cho nên lực đạo cũng kém xa so với Tinh Tinh Nhi. Song kiếm va chạm, thân hình Đoàn Khắc Tà chấn động tựa hồ rơi xuống. Khá khen cho Đoàn Khắc Tà, trong sát na kinh hiểm tuyệt luân đó, chàng thi triển khinh công trác tuyệt, thân mình như cong lên, một tay ôm lấy Sử Triêu Anh, tựa như một mũi tên từ song cửa bắn mạnh ra.
Võ sĩ tâm phúc của Sử Triêu Nghĩa sớm đã có một đám đông kéo đến. Chỉ vì bọn chúng đối với Sử Triêu Anh còn có điều cố kỵ, lại bởi vì Tinh Tinh Nhi đã ở trong phòng, tưởng rằng Tinh Tinh Nhi có thể đối phó được, bọn chúng không cần phải mặt dầy đối đầu với Sử Triêu Anh nên vừa rồi mới không tiến vào.
Lúc này bọn chúng thấy Đoàn Khắc Tà đột nhiên thoát ra, Sử Triêu Nghĩa lại hạ nghiêm lệnh bất luận là ai cũng phải giết chết nên bọn chúng không còn cố kỵ gì nữa, liền lập tức tiền hô hậu ủng tiến lên. Thân mình Đoàn Khắc Tà đương còn ở trên không, đao thương kiếm kích đã tua tủa đâm tới!
Đoàn Khắc Tà hét lên một tiếng, bảo kiếm huơ lên, sử ra chiêu “Dạ Chiến Bát Phương” lăng không phóng xuống quét thành một đường tròn. Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng động như chặt vàng chém ngọc vang lên, toàn bộ những đao kiếm thương mâu đâm đến đều bị bảo kiếm của chàng chém gãy thành hai đoạn.
Bỗng nghe “vù” một tiếng, Tinh Tinh Nhi cũng đã theo song cửa sổ nhảy ra ngoài. Đoàn Khắc Tà nhét bảo kiếm vào tay Sử Triêu Anh nói:
“Sử cô nương, bảo kiếm này cho cô dùng, cô xông ra ngoài trước đi, ta đoạn hậu cho cô”.
Sử Triêu Anh tiếp nhận bảo kiếm, vừa mừng vừa sợ.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến lúc đó rất nhanh, đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi cũng đã đâm tới. Đoàn Khắc Tà vừa cảm thấy phía sau não có tiếng kim loại xé gió, chàng liền lập tức trở tay phóng lại một chỉ, chỉ này nhắm ngay “Lao Cung huyệt” trong chưởng tâm của Tinh Tinh Nhi. Tinh Tinh Nhi trong lòng rúng động, hắn nghĩ bụng: “Sư nương quả nhiên có lòng thiên vị, chỉ pháp “Cửu Cung thần chỉ” này, năm đó sư phụ không chịu truyền dạy cho ta, thế mà sư nương lại truyền cho hắn!”
“Lao Cung huyệt” là một trong các tử huyệt trên thân người, Tinh Tinh Nhi bị bức bách phải hoán chưởng biến chiêu, đoản kiếm lướt nghiêng đâm xuống “Dũ Khí huyệt” dưới sườn Đoàn Khác Tà. Đoàn Khắc Tà xoay gót chân, chuyển lại thân mình, song chưởng tề phát. Lần này chàng lại dùng Kim Cương chưởng lực, một chưởng đánh lệch mũi kiếm của Tinh Tinh Nhi, một chưởng phản kích vào đầu gối hắn. Tinh Tinh Nhi nhảy lên, đoản kiếm lăng không đâm xuống. Đoàn Khắc Tà liền chụp lấy một võ sĩ ném tung lên. “Xoạt” một tiếng, đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi đã đâm một lỗ trên thân mình võ sĩ đó, còn Đoàn Khắc Tà đã lách sang một bên.
Chúng võ sĩ thấy bọn họ đánh nhau ác liệt như vậy, cùng hô tản ra xung quanh, không dám tiếp tục chọc đến Đoàn Khắc Tà nữa. Đoàn Khắc Tà hai tay trống không ra sức đối địch với bảo kiếm của Tinh Tinh Nhi. Chàng dựa vào công lực thâm hậu và sự thần diệu của “Cửu Cung chỉ pháp”, cùng với Tinh Tinh Nhi cận thân ác chiến, vừa đánh vừa lui, miễn cưỡng cũng đấu thành ngang tay.
Sử Triêu Anh điên cuồng vũ lộng bảo kiếm, đám võ sĩ này đối với thanh thế dũng mãnh của nàng cũng không dám cản trở gì. Sử Triêu Anh đang lúc đắc ý, chợt nghe một tiếng hét lớn, một trường thương chớp nhoáng đâm xiên tới.
Sử Triêu Anh vung kiếm chém lại. Chỉ nghe một tiếng “Choang” vang lên, tia lửa bắn ra, trên trường thương đã xuất hiện một vết kiếm dài, nhưng Sử Triêu Anh cũng bị chấn động, hổ khẩu tê buốt, bảo kiếm cơ hồ không giữ nổi. Nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người này thân cao ngoài bảy thước, mặt đen như đít chảo, hai mắt trợn tròn, đầu cắm lông chim sặc sỡ, phục sức cổ quái, trông giống như một “Hắc sát thần” đang ngăn cản đường rút lui của nàng nhưng lại há miệng cười, nhe răng nham nhở, hi hi cười xông vào nàng. Sử Triêu Anh lấy làm kinh hãi, thầm kêu xúi quẩy.
Nguyên lai người này chính là vương tử của Thổ vương Hề tộc, tên gọi Trác Mộc Luân. Sau khi huynh muội Sử Triêu Nghĩa đến nơi này, Trác Mộc Luân nảy sinh tà ý với Sử Triêu Anh, thỉnh thoảng hắn đeo bám nàng trêu ghẹo. Sử Triêu Anh chán ghét hắn cực điểm nhưng vì đang nương tựa cha con bọn chúng nên cũng đành phải giả vờ lờ đi.
Trác Mộc Luân trời sinh thần lực, tay không có thể giết chết hổ báo, cây “Hồn Thiết thương” của hắn nặng bảy mươi hai cân, khi đánh ra xác thực dũng mãnh vạn người không chống nổi. Hắn vừa rồi đâm tới một thương, kỳ thật mới chỉ dùng có ba phần khí lực, bằng không Sử Triêu Anh làm sao còn mệnh. Trác Mộc Luân chắn lối đi của Sử Triêu Anh, nhe răng nham nhở cười một lúc, rồi nói với Sử Triêu Nghĩa:
“Yên khả hãn, muội tử của ngươi rất dễ nhìn, giết đi thật đáng tiếc, không bằng tặng cho ta!”
Sử Triêu Nghĩa đáp:
“Ngươi giết chết tên tiểu tặc tử kia, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện”.
Trác Mộc Luân nói:
“Cái này còn không dễ sao?”
Hắn nhấc trường thương lên, đang muốn xông đến chỗ Đoàn Khắc Tà nhưng lại sợ Sử Triêu Anh thừa cơ đào tẩu, liền ngoác rộng miệng cười nói:
“Uy, ngươi ném bảo kiếm đi theo ta, ca ca ngươi đã đáp ứng rồi”.
Bảo kiếm của Sử Triêu Anh không chém gãy được thiết thương của hắn, xông qua cũng không được, vô kế khả thi. Nhân gấp sinh trí, nàng liền cố ý nở một nụ cười với Trác Mộc Luân.
Trác Mộc Luân mừng rỡ hỏi:
“Mỹ nhân ơi, nàng đáp ứng rồi chứ?”
Sử Triêu Anh chỉ Đoàn Khắc Tà bảo:
“Ta bội phục nhất là anh hùng hảo hán, chỉ cần ngươi đánh thắng hắn, ta sẽ gả cho ngươi”.
Trác Mộc Luân hỏi lại:
“Thật không? Nàng không bỏ chạy chứ?”
Sử Triêu Anh nói:
“Ta tuyệt sẽ không bỏ chạy. Nhưng ngươi và hắn một người chọi một người, thắng mới được coi là anh hùng”.
Trác Mộc Luân toác miệng cười nói:
“Điều này là đương nhiên. Ta chỉ cần người giúp ta chôn cất hắn!”
Sử Triêu Anh lại nói:
“Còn một chuyện, ngươi làm thay lão khỉ già đó, lão khỉ đó lại đến đả thương ta thì làm sao?”
Trác Mộc Luân cười lớn:
“Nàng đã là người của ta, ai dám động đến một sợi tóc của nàng, ta giết hắn trước”.
Trác Mộc Luân nhấc Hồn Thiết thương lên, quả nhiên hắn hướng chỗ Đoàn Khắc Tà xông đến, hô lớn đòi nhường đấu:
“Lão hầu nhi tránh ra, để ta đến đấu với tiểu tử này!”
Tinh Tinh Nhi nào cam chịu nghe lời hắn hò hét, lão có ba phần tức giận, cười lạnh nói:
“Tiểu vương gia, ngươi đừng lên đấu với hắn, tiểu tử này lợi hại lắm”.
Trác Mộc Luân luôn tự cho mình là thiên hạ vô địch, nghe vậy thì giận dữ quát:
“Hắn lợi hại như thế nào? Lợi hại hơn sư tử không? Ngươi tự mình vô dụng, đánh không lại hắn, nâng cao khí thế đối phương, làm nhụt uy phong của mình. Nhanh tránh ra, nếu không ta đâm cho ngươi một thương chết bây giờ!”
Tinh Tinh Nhi tức giận đến thất khiếu xì khói, hắn vốn định không nhường, nhưng hắn và Đoàn Khắc Tà là nửa cân tám lạng, khó phân thắng bại. Nhưng nếu như Trác Mộc Luân ngu ngốc tức giận phát tác, thực sự sẽ làm như lời nói tiến lên đâm hắn một thương. Hắn bản thân tự lo cho tính mạng mình, chỉ đành nhẫn nhịn cười lạnh nói:
“Ngươi thật sự không biết tốt xấu, ngươi muốn đi tìm cái chết, thì cứ đến đi!”
Trác Mộc Luân cả giận:
“Lão khỉ già, ngươi dám coi thường ta, chờ ta giết xong tiểu tử này, sẽ quay lại tính sổ với ngươi!”
Tinh Tinh Nhi cười lạnh lùi qua một bên. Trác Mộc Luân sấn lên hai bước, trường thương rung lên những chiếc vòng sắt khua loảng xoảng, đầu thương rung động tựa như đóa hoa trỏ vào Khắc Tà quát:
“Ngươi muốn dùng binh khí gì, ta gọi người mang đến, để cho ngươi chết cũng không oán hận!”
Hắn tự cho là mình tất thắng không còn nghi ngờ gì nên cố ý trước mặt Sử Triêu Anh làm bộ anh hùng hảo hán, ra vẻ không thèm giết kẻ tay không tấc sắt.
Đoàn Khắc Tà lý nào chịu dây dưa cùng hắn, chàng quát lên một tiếng:
“Ta muốn cây trường thương của ngươi, buông tay!”
Chàng xuất thủ nhanh như chớp, Trác Mộc Luân vừa đâm một thương vào khoảng không đã bị chàng chụp lấy đầu thương. Trác Mộc Luân thất kinh kêu lên:
“Tiểu tử này khí lực thật không nhỏ!”
Hắn dùng cả hai tay nắm vững lấy trường thương, Đoàn Khắc Tà mới giữ chứ còn chưa thể đoạt được trường thương của hắn. Chàng hét lên:
“Ngươi còn không buông tay thì chỉ tự chuốc khổ vào thân!”
Tả chưởng của chàng bổ xuống cán thương, tiếng vang như sấm rền, ong ong chấn động tai người nghe. Trác Mộc Luân chợt cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ kích đến, lồng ngực tựa như bị thiết chùy nện phải, nhất thời khí huyết trào ra, bổ ngửa chổng bốn vó lên trời, cây trường thương đương nhiên cũng đã rời khỏi tay.
Nguyên lai Đoàn Khắc Tà dùng bản lĩnh “Cách vật truyền công”, mang nội gia chân lực truyền qua trường thương trực tiếp công kích vào thân thể hắn. Trác Mộc Luân mặc dù là thiên sinh thần lực, thế nhưng làm sao sánh được với nội công hùng hồn thâm hậu của Đoàn Khắc Tà.
Chợt có tiếng gió rít vù vù, hai món binh khí đã từ hai bên công đến, một là Tinh Tinh Nhi, một là Mã trưởng lão của Cái bang. Hai người này đều có cùng tâm tư, muốn tranh thủ thời cơ Đoàn Khắc Tà vừa mới chụp được đầu thương, khi còn chưa kịp xoay chuyển trường thương, tấn công khiến chàng không kịp trở tay.
Trường thương vốn bất lợi cho cận chiến nhưng Đoàn Khắc Tà khinh công trác tuyệt, ứng biến cực nhanh. Vừa mới phát giác phía sau có gió, chàng liền ném trường thương lên không, thân mình như mũi tên, vừa nhảy lên vừa chụp. Chàng lướt ra ngoài ba trượng, vừa vặn chụp được cán thương, lúc này đã cách Tinh Tinh Nhi và Mã trưởng lão một đoạn. Chàng vừa chụp được cán thương, trường thương lập tức sử ra, thi triển uy lực của binh khí vừa dài vừa nặng.
Chỉ nghe “Choang” một tiếng, “Hổ Vĩ côn” của Mã trưởng lão đã bị trường thương của chàng đánh gãy, Mã trưởng lão bị chấn động đến hổ khẩu tứa máu, vội vàng liên tiếp lui về sau. Cây “Hồn Thiết thương” này nặng bảy mươi hai cân, Kim Tinh đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi chém không hề hấn gì. Đoàn Khắc Tà vũ lộng trường thương, trong vòng chu vi vài trượng một giọt nước cũng không lọt, Tinh Tinh Nhi làm sao còn có thể lại tiếp cận chàng.
Trác Mộc Luân còn mang đến năm mươi tên trợ thủ tay cầm khiên mây, vốn đang xếp thành hình cung ngăn cản đường lui đề phòng Sử Triêu Anh đào tẩu. Trác Mộc Luân vừa ngã đo ván, Sử Triêu Anh liền cười nói:
“Tiểu vương gia của các ngươi đã thua, ta phải đi thôi!”
Đám trợ thủ này một tay giữ khiên mây, một tay cầm đao, khiên mây vững chắc có thể chống được được cả đao búa. Sử Triêu Anh mặc dù vũ khí dùng là bảo kiếm, thế như chẻ tre nhưng cũng không phá được một chiếc khiên nào. Tiếp theo lại có vài mặt khép lại, năm mươi chiếc khiên mây trùng trùng điệp điệp từ bốn phương tám hướng ép đến, vòng tròn càng lúc càng thu nhỏ, Sử Triêu Anh muốn đột phá vòng vây cũng không được.
Đoàn Khắc Tà không muốn đả thương nhiều người, chàng đột nhiên chuyển mũi thương, hét lên một tiếng, một thương đâm tới cây thạch trụ. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng rung chuyển, hoa lửa bay tứ tung, đá vụn văng tứ phía. Một thương này đã xuyên thủng thạch trụ một lỗ lớn.
Đoàn Khắc Tà múa cây thương làm thành một đóa thương hoa, chàng hét:
“Ngăn ta thì chết, tránh ta thì sống! Các ngươi tự nghĩ, đầu các ngươi có cứng hơn cột đá này không?”
Năm mươi võ sĩ cầm khiên mây vốn là những hảo hán dũng mãnh, cực kỳ hung hãn không kể đến tính mạng nhưng trông thấy Đoàn Khắc Tà cầm thương lao đến thì cũng tự sợ đến hoảng loạn, kêu ầm lên một tiếng rồi tứ tán bỏ chạy. Bọn chúng không phải sợ chết mà là do bị thần dũng của Đoàn Khắc Tà dọa đến mất hết đấu chí.
Sử Triêu Nghĩa trông thấy ngăn cản không nổi, hắn kêu lên:
“Muội tử, ngươi thực sự cùng tiểu tử này bỏ đi ư?”
Sử Triêu Anh lạnh lùng cười nói:
“Ngươi còn coi ta là muội tử ư? Từ nay về sau, tình huynh muội giữa chúng ta một đao đoạn tuyệt!”
Sử Triêu Nghĩa giận dữ hô:
“Cung thủ! Bắn chết hai người bọn chúng cho ta!”
Vũ Văn Thùy đã thay một cây bổng khác, nghiêng mình lách đến kêu lên:
“Sử cô nương, sớm biết có ngày hôm nay, hà tất còn gặp gỡ làm chi”.
Sử Triêu Anh điềm đạm nói:
“Hảo ý của ngươi đối với ta, ta xin ghi nhớ. Hôm nay ta quyết ý rời khỏi chốn này, ai cũng không thể cản trở”.
Đột nhiên nàng vuốt một kiếm, Vũ Văn Thùy than dài một tiếng, kéo bổng bỏ đi.
Đoàn Khắc Tà xoay tít trường thương, trong vòng hai trượng những kẻ ngăn cản đều lùi tránh, không quá một khắc chàng đã mở được một đường máu xông ra ngoài đại môn. Sử Triêu Nghĩa triệu đến một đội cung tiễn thủ đuổi theo bọn họ.
Tinh Tinh Nhi cũng theo sau đuổi đến.
Tên bay như châu chấu, tới tấp bắn đến. Đoàn Khắc Tà múa tít trường thương, mưa gió không nhập, bảo hộ Sử Triêu Anh cướp đường mà chạy.
Trong màn mưa tên, chợt thấy một chùm ngân quang chớp lên, Sử Triêu Anh “ối chà” một tiếng, nàng nói:
“Ta trúng ám khí rồi!”
Tinh Tinh Nhi hô hố cười lớn, nguyên lai là hắn phóng một nắm Mai Hoa châm. Mai Hoa châm của hắn có thể phóng ra xa ngoài ba trượng, vô thanh vô ảnh, so với cung tiễn càng khó phòng bị hơn.
Đoàn Khắc Tà quơ tay trái, quơ được mười mấy mũi tên vào tay, chàng dùng thủ pháp “Thiên Nữ Tán Hoa” làm thành thủ pháp “Súy Thủ tiễn” phóng mạnh lại phía Tinh Tinh Nhi. Nội công của chàng thâm hậu, dùng tay phát tên so với cung cứng bắn ra còn lợi hại hơn rất nhiều. Mười mấy mũi tên mang theo tiếng xé gió “ô.. ô”, thanh thế cực kỳ mãnh liệt. Tinh Tinh Nhi cũng không dám ngạnh tiếp mà vung kiếm phòng thân. Số tên đó không bắn trúng Tinh Tinh Nhi nhưng lại bắn thương vài tên cung tiễn thủ. Đám cung tiễn thủ này cũng không dám đuổi theo quá gần.
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Bị thương ở đâu?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Không xong rồi, ta bị thương ở mắt cá chân!”
Nàng từng bước một tập tễnh, bước đi hết sức khó khăn. Đoàn Khắc Tà nhíu đôi lông mày, không làm gì hơn chỉ đành kéo nàng cùng chạy.
Chợt thấy phía trước có một đội kỵ binh phóng tới, Sử Triêu Anh quát:
“Vương tướng quân, ngươi cũng muốn làm khó ta ư?”
Tên quan quân cầm đầu đáp:
“Không dám mạo phạm Công chúa, thỉnh Công chúa tránh ra, bỉ chức chỉ muốn giết chết tiểu tử này!”
Nói thì chậm nhưng lúc đó diễn biến rất nhanh, thớt mã cao lớn của hắn đã vọt đến, từ trên lưng ngựa, hắn nâng trường mâu nhằm Đoàn Khắc Tà đâm xuống.
Tên quan quân này họ Vương, thiện dùng bát xà mâu, trong quân của Sử Triêu Nghĩa hắn được coi là một viên kiêu tướng. Nào ngờ đụng độ với Đoàn Khắc Tà trong lúc khẩn cấp, chàng hét lớn một tiếng:
“Đến rất hay!”
Chỉ một thương chàng đâm hắn nhào xuống ngựa. Ngựa của tên quan quân này là tuấn mã đã quen chiến trận, chủ nhân rơi xuống ngựa nhưng vẫn xông về phía trước. Đoàn Khắc Tà hét vang một tiếng, sử ra thần lực ấn đầu ngựa lại, chế phục nó. Sử Triêu Anh một chân bị thương, không thể nhảy lên được, cơ hội gấp gáp khó mà có lại được, Đoàn Khắc Tà không còn cách gì khác hơn là ôm nàng nhấc lên lưng ngựa.
Đội kỵ binh kia như thủy triều vọt đến, Đoàn Khắc Tà vũ động Hồn Thiết thương, một ngựa xông tới phá trận, không đâm người mà chỉ nhằm đâm ngựa. Chàng trùng sát một lượt, đã đâm bị thương mấy chục thớt chiến mã, những chiến mã bị thương điên cuồng chạy loạn ngăn cản đám truy binh phía sau. Sử Triêu Anh một tay ôm chặt lấy eo chàng, một tay múa lộng bảo kiếm giúp chàng đánh bạt luồng tên từ hai bên bắn tới.
Chợt nghe đám binh sĩ kinh hoàng kêu loạn, Đoàn Khắc Tà ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy ánh lửa bừng bừng bốc cháy, Đoàn Khắc Tà vừa mừng vừa sợ, “Đám lửa này cháy thật đúng lúc nhưng không biết là ai đã ngầm yểm trợ ta?” Đội kỵ binh kia và đám cung tiễn thủ đuổi theo phía sau, thứ nhất là e sợ sự hung mãnh của Đoàn Khắc Tà, thứ hai là thấy đại doanh bốc cháy không biết xảy ra điều gì cho nên cũng tự kinh hoàng, không dám cố truy đuổi Đoàn Khắc Tà nữa, trước tiên trở lại cứu hỏa.
Đoàn Khắc Tà phá vòng vây, thúc ngựa chạy như bay. Võ sĩ tâm phúc của Sử Triêu Nghĩa còn hơn mười tên kỵ mã nườm nượp đuổi theo. Đoàn Khắc Tà dùng tay phát tiễn, bắn ngã vài tên, mấy tên kỵ mã phía sau hò nhau bỏ cuộc, chỉ còn lại Tinh Tinh Nhi. Vốn dĩ với khinh công của Tinh Tinh Nhi thì trong vòng mười dặm là có thể đuổi kịp ngựa chạy thế nhưng hắn một thân một mình nên cũng không cam đảm đuổi theo truy sát Đoàn Khắc Tà. Hắn đuổi theo một hồi, nhìn lại phía sau không còn người, lại sợ Đoàn Khắc Tà thừa cơ quay lại đánh giết, cho nên chỉ đành nhanh chóng trở về.
Đoàn Khắc Tà sau khi thoát hiểm, trong lòng thầm kêu khổ, “Vị Sử cô nương này nếu như không bị thương thì còn dễ xử lý, ta và cô ta có thể đường ai nấy đi, không cần hỏi han đến cô ta cũng không có quan hệ gì. Nhưng bây giờ nàng ta lại bị thương như vậy, nàng ta vì ta mà đoạn tuyệt với ca ca, ta làm sao có thể bỏ lại mà không quản đến?”
Sử Triêu Anh vừa rồi trong khi kịch chiến không cảm thấy đau đớn, đến giờ khắc này nguy hiểm đã qua, nàng mới không nhịn được phải rên rỉ, càng ôm Đoàn Khắc Tà chặt hơn nữa. Đoàn Khắc Tà nhíu đôi lông mày hỏi:
“Cô thế nào rồi, đau lắm phải không?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Ta cảm giác cây Mai Hoa châm này tựa hồ đang di động hướng lên trên, càng ngày càng xuyên vào sâu hơn”.
Đoàn Khắc Tà giật mình kinh hãi, chàng đương nhiên biết bản lĩnh của Tinh Tinh Nhi: “Mai Hoa châm này nếu không được rút ra thì sau bảy ngày có thể xuyên vào tim, khi đó vô phương cứu chữa. Cho dù không xuyên vào tim mà tiến vào một đại huyệt nào khác cũng sẽ tàn phế. Ai dà, thật không ngờ Tinh Tinh Nhi lại độc ác đến thế, đối phó với Sử cô nương cũng dùng đến thủ pháp ngoan độc ‘Kim châm thứ huyệt’”.
Đã biết Sử Triêu Anh bị thương bởi “Kim châm thứ huyệt”, Đoàn Khắc Tà càng không thể không để ý tới, chàng lập tức nói:
“Cô cố chịu đựng một lát, ta tìm nơi giúp cô chữa trị”.
Chàng giục ngựa chạy một mạch hơn hai mươi dặm, chạy lên một ngọn núi hoang mới dừng lại. Chàng đỡ Sử Triêu Anh xuống ngựa, hai người bước vào trong rừng cây. Sử Triêu Anh nói:
“Xin lỗi, ta đã làm liên lụy ngươi”.
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Cô đã cứu ta, ta cũng nên cứu lại cô, đừng cảm tạ ta, cũng không cần nhớ ân tình của ta”.
Sử Triêu Anh cười nói:
“Nguyên lai là ngươi định bỏ ta qua một bên cho nên mới chữa trị cho ta. Ngươi yên tâm, ta mặc dù không nơi nương tựa cũng tuyệt không đeo bám ngươi. Hơn nữa, khinh công của ngươi cao như vậy, đến chừng nào ngươi không muốn để ý đến ta thì cứ mặc tình bỏ chạy, ta có thể đuổi theo được hay sao?”
Đoàn Khắc Tà không ngờ nàng lại bạo gan nói ra như vậy, bị nói trúng tâm sự, chàng không khỏi đỏ bừng mặt, môt lát sau mới bảo:
“Ta không có ý đó, đại trượng phu ân oán phân minh, ta không muốn chịu ân huệ của ngươi”.
Sử Triêu Anh đột nhiên nghiêm mặt:
“Ta nào có ơn huệ gì với ngươi, là do ta không tốt, cơ hồ làm hại ngươi. Ta cho ngươi giải dược là điều phải làm. Chỉ cần trong lòng ngươi không hận ta là ta đã cảm kích vô cùng rồi”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Chuyện đã qua, không cần phải nhắc đến. Được rồi, ngươi ngồi xuống dựa vào cây đại thụ này. Ngươi thấy Mai Hoa châm đã vào đến đâu rồi?”
Sử Triêu Anh duỗi chân phải nói:
“Tự hồ như đã chui đến ‘Tam lư huyệt’”.
Đoàn Khắc Tà chần chừ giây lát, chàng nói:
“Cô nương, xin thứ cho ta vô lễ”.
Chàng một tay nắm lấy mắt cá chân nàng, cởi hài và vớ của nàng ra. Sử Triêu Anh trong lòng hốt hoảng, nàng kêu lên:
“Ngươi muốn gì?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Ta giúp cô lấy Mai Hoa châm ra”.
Sử Triêu Anh thở hắt ra một hơi, nàng khanh khách cười nói:
“Ngươi đó, nói năng cũng không rõ ràng, ngươi sớm nói phải làm như vậy để chữa trị giúp ta không được sao? Lại còn nói cái gì hữu lễ với vô lễ”.
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Cô hãy chịu đau, ta đẩy Mai Hoa châm ra”.
Chàng liền điểm vào “Tam Lư huyệt” của nàng, sau đó nắm chặt mắt cá chân, giữ yên vận dụng huyền công. Một cỗ nội lực xuyên thẳng vào bức Mai Hoa châm từ từ di chuyển xuống dưới. Mũi châm xuyên qua thớ thịt, lại thêm áp lực của đầu ngón tay Đoàn Khắc Tà khiến Sử Triêu Anh đau đến mồ hôi toát ra đầm đìa. Thân hình nàng khẽ run, bất tri bất giác dựa lên người Đoàn Khắc Tà. Nàng liếc mắt nhìn lên, chỉ thấy hai gò má của Đoàn Khắc Tà cũng đỏ ửng, hơi thở gấp gáp. Phải biết Đoàn Khắc Tà chưa bao giờ tiếp xúc với da thịt nữ nhân, hôm nay tuy nói là trị thương cho Sử Triêu Anh nhưng dù sao đi nữa thì tay cũng đã tiếp xúc với da thịt mềm mại ôn nhu của của nàng, nên cũng không khỏi rung động trong lòng.
Sử Triêu Anh trong lòng cười thầm: “Tiểu tử này lại còn đỏ mặt hơn cả ta”. Trong lúc thống khổ nàng lại cảm thấy thoải mái, những muốn thống khổ này kéo dài hơn chút nữa.
Công lực của Đoàn Khắc Tà thâm hậu, một hồi sau đã đẩy Mai Hoa châm xuống đến gót chân Sử Triêu Anh, đầu mũi châm lộ ra ngoài. Đoàn Khắc Tà song chỉ kẹp lấy, Sử Triêu Anh “ôi chao” một tiếng, Mai Hoa châm đã bị nhổ ra ngoài. Sau đó Đoàn Khắc Tà lại giúp nàng đắp kim sang.
Sử Triêu Anh dựa vào cây đại thụ thở hổn hển, Đoàn Khắc Tà cũng mồ hôi toát đầy đầu. Lúc này, sắc trời cũng đã tối, giữa núi non trăng sáng đã nhô lên, Sử Triêu Anh nói:
“Ối chà, sao ta không còn một chút khí lực nào. Ngươi, ngươi sao vậy, ngươi phải đi à?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Cô ở đây nghỉ một lát, ta đi tìm chút gì ăn được. Vết thương của cô đã đỡ rồi, cô không còn khí lực là do đói đó thôi”.
Đoàn Khắc Tà trước đó chỉ ăn một tô cháo, trải qua một trân kịch chiến tiêu hao không ít khí lực, lại giúp Sử Triêu Anh nhổ châm ra nên cũng cảm thấy đói bụng.
Trên núi, dã thú mặc dù rất nhiều nhưng vì trời tối nên rất khó tìm, Đoàn Khắc Tà lại không có kinh nghiệm săn thú, thật vất vả lắm mới săn được hai con thỏ hoang quay lại. Chàng thấy Sử Triêu Anh đã nhóm một đống lửa dưới tàng cây, nàng cười đón chàng:
“Ta còn nghĩ ngươi sẽ không quay lại nữa chứ!”
Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng: “Nếu không phải thấy võ công của ngươi còn chưa khôi phục, ta sớm đã đi rồi”. Sử Triêu Anh biết rõ lòng chàng nghĩ gì, nàng cười nói:
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, tốt, để ta mượn hoa kính Phật, tiễn ngươi lên đường”.
Nàng đón lấy hai con dã thỏ, vót một đoạn cây thật khéo rồi xiên chúng đem nướng. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nàng hồng đỏ, càng tăng thêm vài phần kiều diễm. Đoàn Khắc Tà cảm thấy tim đập nhanh, chàng nghĩ thầm trong bụng: “Nếu như ta ăn xong rồi đi, nàng ta còn chưa khôi phục tinh thần, một thân nữ tử trơ trọi giữa nơi núi hoang thế này, ta lại không lo lắng hay sao? Chưa nói ca ca nàng phái người truy bắt, chỉ cần đụng phải mãnh thú cũng khó bảo toàn tính mạng, ôi chà,... chẳng lẽ ta lại ở chỗ này qua một đêm cùng với nàng ta?”
Ánh trăng xuyên qua tán lá cây dầy đặc mang đến cảm giác mát mẻ, trong gió đêm có lẫn mùi hương thơm của hoa dại, trước mắt lại có một cô nương mỹ lệ... cảnh sắc này thực tuyệt đẹp vô cùng. Đoàn Khắc Tà thư thái mơ màng, chợt chàng nghĩ đến Sử Nhược Mai. Cũng là một đêm trăng u nhã, chàng trong hoa viên của Tiết Tung cùng Sử Nhược Mai lần đầu gặp mặt, “Hỡi ơi, lần thứ nhất gặp mặt đã sinh sự rồi, nàng còn mắng ta thành tiểu tặc. Ta cũng không tốt, ta mới thấy nàng đã lạnh lùng mỉa mai, mắng nhiếc nàng”.
Lại một bối cảnh khác trong lòng chàng hiện lên, đó cũng lại là một đêm trăng, trong một hoa viên khác - hoa viên của Độc Cô Vũ. “Nàng loay hoay một mình trong vườn chờ Độc Cô Vũ tương hội”. Đoàn Khắc Tà trong lòng mơ hồ đau đớn, chàng nhanh chóng khép lại tâm tư, không muốn tiếp tục nghĩ nữa.
Sử Triêu Anh khúc khích cười hỏi:
“Ngươi nghĩ gì mà nghĩ đến xuất thần vậy? Thỏ đã nướng chín rồi”.
Đoàn Khắc Tà chợt giật mình, “Hai đêm trăng đó, ta đã từng cùng Nhược Mai đơn độc tương hội, thật không ngờ đêm nay cũng lại là tình cảnh như vậy, chỉ tiếc nàng ta tuy cũng họ Sử nhưng lại không phải Sử Nhược Mai. Ôi, không thể tiếp tục nghĩ đến nàng nữa, nàng đã tìm được người tri âm rồi”.
Đoàn Khắc Tà buồn bã tiếp lấy một con thỏ nướng, một chút thất thần, chàng đụng phải cây xiên gỗ mà Sử Triêu Anh vừa hơ trong lửa, bị bỏng liền vội vàng rút tay về.
Sử Triêu Anh cười hỏi:
“Ngươi sao thế, rốt cuộc là đang nghĩ đến điều gì?”
Đoàn Khắc Tà lấy lại bình tĩnh đáp:
“Ta đang muốn hỏi cô một việc”.
Sử Triêu Anh nói:
“Chuyện gì mà phải nghĩ lâu như vậy mới có thể mở miệng được?”
Nàng bộ dáng nhu thuận, biểu tình âu yếm, ánh thu ba lóng lánh, ngây ngây nhìn chàng. Đoàn Khắc Tà khái một tiếng rồi nói:
“Cô đã ly khai khỏi hang giặc, ta vốn không muốn đề cập đến chuyện xưa nữa, thế nhưng việc này không hỏi không được”.
Sử Triêu Anh trong lòng nguội lạnh, “Hắn mang triều đình đại Yên của ta xem thành hang giặc. Bản thân hắn cũng là người trong lục lâm, lại còn xem thường cường đạo như vậy!”
Nàng miễn cưỡng cười nói:
“Là chuyện gì, ngươi nói đi!”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Cái bang Tiêu bang chủ có phải còn bị cầm tù ở chỗ các người không? Có phải cô sai Vũ Văn Thùy làm việc này không?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Thì ra là ngươi hỏi chuyện này. Ngươi yên tâm đi, trên đường ngươi không thấy chỗ ca ca ta bị lửa cháy sao?”
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Thì sao? Cô biết đám lửa này là ai châm ư, đám lửa đó với Tiêu bang chủ thì có liên quan gì?”
Sử Triêu Anh cười đáp:
“Ngươi thông minh như vậy còn không nghĩ ra ư? Đám lửa đó là do ta châm đó, nơi bị đốt chính là phòng giam Tiêu bang chủ”.
Đoàn Khắc Tà kinh dị hỏi:
“Là cô châm sao? Cô có phép phân thân cũng không làm được chuyện đó?”
Sử Triêu Anh cười nói:
“Ngươi còn chưa minh bạch sao? Ta mặc dù không có phép phân thân nhưng chẳng lẽ ta không có nha hoàn tâm phúc à?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“À, thì ra cô đã an bài trước, kêu người phóng hỏa. Nhưng ta còn chưa minh bạch, vì sao cô làm vậy?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Ta đoán được ca ca với ta sớm muộn gì cũng đoạn tuyệt, bởi vậy mới phân phó cho nha hoàn trước, một khi có chuyện liền lập tức phóng hỏa. Thứ nhất là tránh cho Tiêu bang chủ rơi vào tay ca ca, thứ hai là có lợi cho chúng ta đào tẩu! Còn chưa minh bạch sao?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Nói vậy, Tiêu bang chủ cũng đã thoát hiểm rồi?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Đương nhiên, ta vốn không muốn giết y, ta phí nhiều tâm lực như vậy mới bắt sống y, sao có thể để một ngọn lửa thiêu chết y được?”
Đoàn Khắc Tà như nhấc được một tảng đá lớn trong lòng xuống nhưng nghi ngờ vẫn chưa tiêu hết, “Xem ra vị Sử cô nương này luôn là túi khôn cho ca ca cô ta, vì ca ca mà bày mưu tính kế. Là do nàng sắp xếp cho Vũ Văn Thùy bắt Tiêu bang chủ làm tù binh. Cũng là kế sách do nàng hạ định, muốn ta vì huynh muội bọn họ ra sức làm thuyết khách nói cho Thiết, Mưu hai vị đại ca trợ giúp ca ca nàng cướp lấy giang sơn của Đại Đường. Một người như vậy, tại sao lại đột nhiên thay đổi, thả ta ra rồi lại thả Tiêu bang chủ, không tiếc cùng với ca ca mình đoạn tuyệt, chẳng lẽ đó đều là vì ta?”
Sử Triêu Anh thản nhiên cười nói:
“Ngươi hỏi chuyện của ta, ta đã trả lời ngươi rồi. Tiêu bang chủ không chết, ngươi hẳn cũng đã yên tâm, ngươi còn đang suy nghĩ điều gì nữa thế?”
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Cô cùng với ca ca đoạn tuyệt, không hối hận chứ?”
Sử Triêu Anh nói:
“Ta và hắn vốn không phải một mẹ sinh ra, hắn đại nghịch bất đạo, giết chết phụ thân rồi lại làm mẹ ta tức giận mà chết. Ngươi nói ta còn có thể xem hắn là ca ca được không?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Nói như vậy, cô sớm đã hận hắn thấu xương, đã như thế vì sao, vì sao?...”
Sử Triêu Anh nói:
“Ngươi muốn hỏi ta vì sao trước đây ta còn giúp đỡ cho ca ca ta chứ gì?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Ta vốn không muốn đề cập đến chuyện xưa của cô, nếu cô không muốn nói thì hãy bỏ qua đi”.
Sử Triêu Anh cười nói:
“Ta chỉ nghĩ ngươi là một nam tử hán thô lỗ, không ngờ ngươi cũng tinh tế như vậy. Kỳ thật ngươi không hỏi ta, ta cũng phải nói với ngươi. Ngươi cho rằng ta thực lòng cam tâm tình nguyện trợ giúp ca ca ta sao? Bất quá bởi vì thời cơ chưa đến, ta còn chưa thể báo cừu được. Thế lực của ca ca lớn hơn, thủ hạ đông hơn, ta sao có thể khinh suất vọng động được?”
Đoàn Khắc Tà chợt tỉnh ngộ, chàng nói:
“Nguyên lai cô lôi kéo Vũ Văn Thùy, mục đích là muốn sử dụng Cái bang để đối phó với ca ca cô”.
Còn có một câu hỏi sỗ sàng khác mà chàng không nói ra: “Cô thi ân với ta, có phải cũng có dụng ý như vậy?”
Sử Triêu Anh thản nhiên đáp:
“Không sai, ta nếu không phải muốn lợi dụng Cái bang, thì sao có thể coi trọng Vũ Văn Thùy như vậy? Đáng tiếc ta phí rất nhiều tâm huyết, hắn vẫn không thể trở thành Bang chủ được!”
Đoàn Khắc Tà lạnh lùng nói:
“Đại sự của cô bị phá hỏng bởi tay ta, lúc đó nếu không phải ta xuất thủ đối đầu với các ngươi, ước chừng Vũ Văn Thùy cũng đã lên làm Bang chủ rồi”.
Sử Triêu Anh cười nói:
“Lúc ấy xác thực là ta hận ngươi, nhưng sau đó cũng bình thường trở lại. Ta đã nhìn ra, Vũ Văn Thùy mặc dù có chỗ thông minh nhưng cũng không thể trở thành người làm việc lớn, muốn phù trợ cũng không phù trợ nổi. Thế nào, ngươi còn không chịu buông tha cho y sao?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Hắn với ta thì có liên quan gì? Buông tha hay không buông tha hắn đấy là chuyện của Cái bang”.
Sử Triêu Anh ánh mắt lưu động, giống như cười mà lại không phải cười, nàng nhìn Đoàn Khắc Tà nhẹ nhàng nói:
“Ta còn tưởng ngươi đối với hắn ghi nhớ hận sâu chứ”.
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Không, ta lại thấy hắn có điểm đáng thương”.
Sử Triêu Anh yên lặng không nói, một hồi sau nàng mới lên tiếng:
“Ta cùng với ca ca đoạn tuyệt, đây là chuyện sớm muộn không thể tránh khỏi. Bất quá không nghĩ rằng nó lại đến nhanh như vậy, ta còn chưa bố trí chu toàn, lại bức bách hắn, không động thủ không được”.
Đoàn Khắc Tà trong lòng mơ hồ cảm thấy lạnh, thầm nghĩ: “Nguyên lai huynh muội bọn họ luôn luôn đấu đá lẫn nhau. Vị Sử cô nương này tuổi còn trẻ như vậy, trong lòng lại suy nghĩ sâu sa như thế!” Rồi chàng lại nghĩ “Sử Tư Minh chết cũng đáng tội, bất quá không nên chết trong tay con trai hắn. Nhưng vị Sử cô nương này toan tính với ca ca, xem chừng cũng không đơn thuần là báo thù cho phụ thân”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Nói như vậy, là do ta đã làm rối loạn kế hoạch của cô?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Như thế ngược lại cũng có cái hay. Ờ, ngươi có chịu giúp ta một chút không?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Ta đã sớm nói qua rồi, cô cứu ta, ta cũng cứu cô, chúng ta không ai nợ ai. Sáng sớm mai, đường ai nấy đi, chuyện của cô ta không giúp được”.
Sử Triêu Anh cười nói:
“Ta còn chưa nói hết, hoàn toàn không phải chỉ là ngươi giúp đỡ ta, đối với ngươi cũng hết sức có lợi”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Cái gì có lợi ta cũng đều không màng”.
Sử Triêu Anh nói:
“Chẳng lẽ ngươi không có một chút chí khí nào hay sao, không muốn tự mình sáng lập lên một phen sự nghiệp sao?”
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Phải xem là sự nghiệp gì”.
Sử Triêu Anh nói:
“Ca ca ta mặc dù nếm mùi bại trận, thủ hạ cũng còn có vài vạn người, ngoài ra ta cũng có một đội nữ binh ba nghìn người, ba nghìn người này chỉ nghe mệnh lệnh của ta. Ca ca ta không chỉ huy được đội nữ binh này nhưng nếu như hắn chết, thì ta lại chỉ huy được bộ hạ của hắn”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Cô muốn chiếm lấy địa vị của người khác? Nhưng điều đó có liên quan gì đến ta? Ta sớm đã nói rồi, chuyện của cô, ta không giúp được”.
Sử Triêu Anh nói:
“Không, chuyện này có quan hệ rất lớn với ngươi, ngươi nghe ta nói đã. Ta cũng không muốn ngươi thay ta báo thù nhưng dù sao ngươi với Tinh Tinh Nhi cũng thành thế nước với lửa không thể dung nhau. Ngươi chỉ cần hỗ trợ ta đối phó với Tinh Tinh Nhi. Chúng ta lặng lẽ quay trở lại, nữ binh của ta có thể đối phó với tinh binh tâm phúc của ca ca ta. Ca ca ta không phải đối thủ của ta, ta xuất kỳ phát động công kích, đại sự mười phần đến chín có thể thành công. Đáng ngại là mấy tên võ lâm cao thủ mà hắn mời đến nhưng trong đó Huyễn Không thượng nhân hai bên đều không giúp, Mã trưởng lão, Vũ Văn Thùy thứ nhất là người Cái bang, lại bị ta nắm thóp, đám bang nhân của hắn cũng quyết không dám cùng ta đối địch. Còn lại chỉ có tên Tinh Tinh Nhi là khó giải quyết. Ta chỉ cầu ngươi, khi ta hành sự, nếu như Tinh Tinh Nhi cản trở thì ngươi giết chết hắn. Sau khi sự thành, ta sẽ ủng hộ ngươi làm Vương! Quân đội của ca ca ta đều giao cho ngươi!”
Đoàn Khắc Tà nghe xong ha hả cười lớn.
Đúng là:
Chẳng muốn Trung Nguyên tranh đế vị
Lại mang mồi ngọt đến giăng câu.
Bình luận truyện