Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1236



Chương 1236

Anh vội vàng mở ngăn tủ, lấy một tấm ảnh của mẹ ra xem. Nhìn đôi mắt cười của mẹ, lại so sánh với ảnh của Tống Vy, anh bàng hoàng nhận ra đúng là vậy thật.

Bàn tay cầm ảnh chụp của Đường Hạo Tuấn bỗng siết lại.

Hai đôi mắt tương tự đến vậy, thế mà bây giờ anh mới phát hiện.

“Tổng giám đốc.” Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp cẩn thận mở miệng: “Anh nói, có phải Đường Hạo Minh xem mợ chủ như… thế thân không?”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím chặt, giọng nói rét lạnh cất lên: “Chuyện này không được truyền ra ngoài.”

“Đã rõ.” Trình Hạo gật đầu đáp ứng.

Đường Hạo Tuấn mỏi mệt nhéo mày: “Cậu về trước đi.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu lần nữa sau đó xoay người rời đi.

Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Đường Hạo Tuấn.

Anh cúi đầu, mái tóc không được vuốt kéo chải chuốt cũng rũ xuống, che khuất đôi mắt anh, hơn nửa gương mặt chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh lúc này.

Nhưng áp suất thấp toả ra quanh người anh đã nói lên rằng tâm trạng của anh lúc này cực kỳ tệ, anh đang tức giận tột độ.

Tốt.

Đường Hạo Minh thật đúng là rất tốt.

Chẳng những ôm tâm tư xấu xa này với mợ của mình, còn dám xem vợ anh là thế thân.

Thật sự đáng chết!

Rầm!

Đường Hạo Tuấn đấm một cú thật mạnh xuống bàn, bởi vì dùng quá nhiều sức, phần da mỏng chỗ khớp ngón tay trực tiếp nứt ra, máu tươi rỉ thành dòng, nhỏ xuống bàn.

Nhưng hình như anh không cảm thấy đau, thẫn thờ đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng, đi về phía phòng ngủ.

Tống Vy còn đang ngồi xem nhật ký, nghe được tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn lại.

Nhìn thấy chồng mình đã quay về, cô vui mừng chuẩn bị gọi anh một tiếng thì bỗng nhận ra tâm trạng của anh không đúng chút nào. Nụ cười trên môi tắt ngúm, cô hỏi: “Hạo Tuấn, anh làm sao vậy?”

Cô đặt quyển nhật ký lên đầu giường, đứng dậy bước về phía anh.

Sắc mặt của anh không tốt chút nào, không khí quanh thân cũng trở nên lạnh lẽo, âm u, vừa nhìn đã biết là đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh tức giận rồi.

Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, môi mỏng giật giật, tựa như muốn nói gì đó.

Nhưng Tống Vy không đợi anh mở miệng đã nhìn thấy đôi tay đầy máu của anh, hoảng hốt hét lên.

“Hạo Tuấn, tay anh bị làm sao vậy?”

Tống Vy vội vàng nâng tay anh lên kiểm tra, phát hiện bị trầy da, khuôn mặt nhỏ cau lại: “Hạo Tuấn, có phải anh dùng tay đập thứ gì không?”

Đường Hạo Tuấn không trả lời, chỉ ôm chặt cô vào trong lòng, đầu vùi sâu vào hõm vai cô.

Tống Vy ngẩn người, sau đó nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, dịu dàng hỏi nhỏ: “Chồng à, rốt cuộc anh bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho em biết đi, anh như vậy em lo lắng lắm.”

Nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu lên: “Đường Hạo Minh xem em là thế thân của mẹ anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện