Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1268



Chương 1268

Hạ Bảo Châu cũng hết cách, chỉ đành phải xắn tay áo lên, túm cổ áo của Hàn Thư, nhấc người cô ta lên, sau đó giơ bàn tay còn lại lên tát cho cô ta hai cái.

Tống Vy trông thấy cảnh này thì suýt chút nữa là sắc nước bọt, cô không ngờ cô ấy lại dùng cách này để gọi Hàn Thư dậy.

Ngay đến cả Đường Hạo Tuấn cũng phải nhướng mày ngạc nhiên, mà cảm thấy hơi buồn cười.

Nhưng trên tất cả là sự hài lòng, có những người bạn có tính tình nóng nảy như Hạ Bảo Châu và Giang Hạ ở bên cạnh Tống Vy, anh cũng không cần lo lắng Tống Vy sẽ bị bắt nạt nữa.

Bởi vì Hạ Bảo Châu và Giang Hạ đều sẽ bảo vệ cô.

“Đau quá, ai đánh tôi thế?” Hàn Thư bị đau mà tỉnh.

Cô ta ôm mặt ngồi dậy, đang định nổi nóng thì lại nhìn thấy ba người Tống Vy, Đường Hạo Tuấn và Hạ Bảo Châu ở ngay trước mặt.

Ngay khi nhìn thấy ba người, sắc mặt Hàn Thư lập tức trắng bệch, chỉ hận không thể ngất đi thêm lần nữa.

Tuy nhiên, đâu phải muốn ngất là ngất được.

Thậm chí cô ta còn cảm thấy, cho dù có ngất đi thì cũng sẽ lại bị đánh thức như vừa rồi.

“Mấy… mấy người muốn làm gì?” Hàn Thư nắm chặt tay lại, cảnh giác nhìn ba người: “Các người thế mà lại dám bắt cóc tôi, có tin tôi báo cảnh sát không.”

“Được rồi, vậy thì báo đi, chúng tôi cũng muốn xem xem, cuối cùng người bị bắt rốt cuộc là chúng tôi, hay là cô.” Hạ Bảo Châu khoanh tay, khinh thường nói.

Tống Vy tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Hàn Thư: “Tôi hỏi cô, cô và Lâm Giai Nhi quen biết thế nào?”

“Lâm Giai Nhi?” Hàn Thư tỏ vẻ khó hiểu: “Cô nói ai cơ?”

“Đừng giả vờ nữa, chắc chắn là Lâm Giai Nhi gì đó đã mua chuộc cô, rồi bảo cô mang mấy cái hộp đó tới, có đúng không?” Hạ Bảo Châu chỉ vào mũi cô ta, lớn tiếng chất vấn.

Hàn Thư nghe đến mấy cái hộp, trong mắt đã có chút chột dạ, nhưng miệng vẫn không thừa nhận: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi cũng không quen Lâm Giai Nhi gì cả.”

“Cô thực sự không quen sao?” Đường Hạo Tuấn híp mắt, đột nhiên hỏi.

Người Hàn Thư sợ nhất chính là anh, đặc biệt là khi phải đối mặt với ánh mắt của anh, cô ta có cảm giác nó có thể giết chết mình bất cứ lúc nào.

Vì thế, nghe anh hỏi vậy, cô ta lập tức cúi đầu xuống: “Đúng, tôi không quen.”

Hạ Bảo Châu và Tống Vy nhìn nhau: “Vy Vy, cậu nói xem, cô ta đang nói thật hay nói dối?”

Tống Vy mím môi, ra hiệu bản thân cũng không biết.

Nếu một người thực sự muốn nói dối, thì chỉ cần có ý chí kiên định, thì sẽ khiến người ta thực sự không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

“Hạo Tuấn, anh thấy sao?” Tống Vy nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch miệng, nói: “Trình Hiệp.”

Trình Hiệp ở bên ngoài lập tức đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc.”

“Mang máy phát hiện nói dối vào đây.” Đường Hạo Tuấn ra lệnh.

Hạ Bảo Châu nghe vậy, lập tức phấn khởi hẳn lên: “Vy Vy, tốt quá, chỉ cần cô ta nói dối, thì chắc chắn sẽ bị điện giật toàn thân.”

Cô ấy chỉ vào Hàn Thư.

Hàn Thư sợ hãi, mặt mũi trắng bệch cả ra, vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện