Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1290



CHƯƠNG 1290

“Không phải chuyện quá gấp, sắp đón tết rồi, kiểm kê hằng năm và phúc lợi của mấy trăm nghìn nhân viên, người quản lý không thể trực tiếp làm chủ, cho nên gọi điện hỏi anh sắp xếp thế nào mà thôi.” Đường Hạo Tuấn ngồi xuống ở bên cạnh cô.

Tống Vy sau khi nghe vậy thì thở phào: “Thì ra là như vậy, vậy em yên tâm rồi.”

“Sếp Đường.” Lúc này, Hạ Bảo Châu cười hi hi ghé sát lại: “Tôi cũng coi như là nhân viên của tập đoàn Đường Thị nhỉ, hơn nữa còn là bạn gái của trợ lý của anh, tôi có phúc lợi năm mới không?”

Tống Vy bị lời của cô ấy chọc cười, khuỷu tay đẩy người đàn ông bên cạnh: “Đúng vậy, Bảo Châu có không?”

“Có.” Đường Hạo Tuấn day mi tâm rồi đáp.

Tống Vy nhìn sang Trần Châu Ánh: “Vậy Châu Ánh cũng cho một phần.”

Tuy cô ấy không phải nhân viên của Đường Thị, nhưng bây giờ cũng là người phía bọn họ, không thể bạc đãi đối phương.

Đường Hạo Tuấn gật được: “Được.”

Hai mắt của Trần Châu Ánh sáng lên: “Tôi cũng có sao?!”

“Đúng thế, sếp Đường quả nhiên hào phóng.” Hạ Bảo Châu vui không khép được miệng.

Trần Châu Ánh cũng cười he he.

Tống Vy ho khẽ một tiếng: “Hai người chỉ nói sếp Đường hào phóng, tại sao không nói tớ? Tớ cũng giành phúc lợi cho hai người mà.”

“Đúng đúng đúng, vợ của sếp Đường cũng hào phóng.” Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu gật đầu nịnh nọt.

Tống Vy giở khóc giở cười.

“Đúng rồi Vy Vy, nói chuyện đó cho sếp Đường đi.” Sau khi cười nháo xong, Trần Châu Ánh trở nên nghiêm túc.

“Chuyện gì vậy?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày nhìn sang Tống Vy.

Tống Vy ở dưới sự chú ý của mấy người lớn và hai đứa trẻ, nói ra lời nhắc nhở của Tina.

Hạ Bảo Châu sửng sốt: “Cho nên cậu nghi ngờ đám người Lâm Giai Nhi muốn chỉnh cậu ở trong vòng chung kết sao?”

“Đúng, ngoài khả năng này ra, tớ không nghĩ được bất kỳ khả năng nào nữa.” Tống Vy gật đầu nói.

Trần Châu Ánh nhìn cô, lại nhìn Hạ Bảo Châu: “Lâm Giai Nhi là ai?”

“Là kẻ thù của Vy Vy, một người phụ nữ cực kỳ xấu xa.” Hạ Bảo Châu căm hận đáp.

Trần Châu Ánh gật đầu như hiểu như không: “Thì ra là vậy.”

“Hạo Tuấn, anh thấy như nào.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.

Môi của Đường Hạo Tuấn mím chặt: “Anh sẽ đánh tiếng với bên ban tổ chức, kêu bọn họ đề cao cảnh giác, nhưng cho dù như vậy, nếu thật sự có nhà thiết kế muốn làm gì, cũng khó phòng được, dù sao chúng ta bây giờ ngoài biết Jason đó ra, vẫn không biết các nhà thiết khác có đồng ý hay không, cho nên chỉ có thể cảnh giác, nhưng cho dù cảnh giác cũng chưa chắc có thể phòng bị được toàn bộ.”

“Ý của sếp Đường là cho dù cảnh giác, cũng sẽ có nhà thiết kế nhằm sơ hở mà đối phó Vy Vy đúng không?” Hạ Bảo Châu sờ cằm nói.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Không sai, cho nên nếu thật sự có loại tình huống đó, em chỉ cần phối hợp với ban tổ chức điều tra là được, chuyện còn lại, anh sẽ giải quyết thay cho em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện