Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1628



CHƯƠNG 1628

Tống Vy mỉm cười đưa ly sữa rỗng qua: “Được, dì Vương đi từ từ, dì cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được.” Dì Vương cười ha ha đi ra ngoài.

Bệnh viện số 3, khi Đường Hạo Tuấn đến, Trình Hiệp đang ở cửa lớn của bệnh viện đợi anh.

Nhìn thấy xe của anh đến thì vội vàng từ trên bậc thềm đi xuống: “Tổng giám đốc.”

“Mạnh Ngọc đâu?” Đường Hạo Tuấn ném chìa khóa xe cho anh ta, hỏi.

Trình Hiệp đi theo đằng sau anh vào bệnh viện: “Bác sĩ Mạnh ở nhà xác.”

“Ở đó bao lâu rồi?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.

Trình Hiệp suy nghĩ: “Khoảng hơn nửa tiếng rồi, tôi đến vào nửa tiếng trước, khi đến thì hỏi người quản lý nhà xác, bác sĩ Mạnh vào mấy phút trước khi tôi đến thì đã vào trong rồi.”

Theo lý mà nói, trừ pháp y của bên cảnh sát và người quản lý của nhà xác ra, bất cứ ai đi nhìn thi thể người chết, không thể ở trong nhà xác quá lâu.

Đầu tiên là sợ thi thể bị người khác động tay động chân, ngoài ra là nhà xác quá lạnh, rất dễ khiến người ta bị lạnh sinh bệnh.

Cho nên khi Đường Hạo Tuấn nghe thấy Mạnh Ngọc đi vào nửa tiếng cũng chưa ra, sắc mặt lập tức lạnh lùng khó coi.

Đi tới cửa nhà xác, Đường Hạo Tuấn đứng ở ngoài cửa nghe một chút, không nghe bên trong có động tĩnh gì, hai mắt nheo lại, sau đó xoay người, phân phó hai bảo vệ của bệnh viện ở đằng sau Trình Hiệp: “Hai người đi vào, mang người bên trong ra ngoài cho tôi.”

“Rõ.” Hai bảo vệ gật đầu, đẩy cửa lớn của nhà xác ra rồi đi vào.

Trước khi bọn họ đi tới đây thì bệnh viện đã dặn dò bọn họ, phải nghe lời của Đường Hạo Tuấn.

Cho nên Đường Hạo Tuấn phân phó cái gì, bọn họ tự nhiên phải làm sao.

Rất nhanh, trong cửa của nhà xác có âm thanh truyền ra, là tiếng gầm đầy giận dữ của Mạnh Ngọc: “Buông tôi ra, các người buông tôi ra, tôi không ra ngoài, buông tôi ra!”

Nhưng không ai nghe anh ta cả.

Rất nhanh thì Mạnh Ngọc bị hai bảo vệ một trái một phải khiêng ra.

Hai bảo vệ buông anh ta ra, cơ thể của anh ra lập tức ngã ra đất, không thể đứng dậy được.

Trình Hiệp kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”

Môi của Đường Hạo Tuấn mím thành một đường thẳng: “Chân của cậu…”

Hai bảo vệ sợ bọn họ hiểu lầm Mạnh Ngọc không đứng vững là do bọn họ, vội vàng giải thích: “Là như này tổng giám đốc Đường, bác sĩ Mạnh ở trong nhà xác quá lâu, khi chúng tôi đi vào thì anh ta đã ngồi ở trên nền gạch bên cạnh giường băng, cho nên hai chân đông cứng, đứng không vững, một lúc nữa nhiệt độ cơ thể tăng lên, máu lưu thông sẽ không sao nữa.”

“Thì ra là như vậy.” Trình Hiệp hiểu rồi.

Đôi môi mím chặt của Đường Hạo Tuấn cũng buông lỏng.

Anh còn thật sự tưởng hai chân của Mạnh Ngọc cũng xảy ra chuyện rồi nữa.

Hai bảo vệ gật đầu: “Phải, bởi vì bệnh viện mỗi ngày đều có người chết, ngày nào cũng có người thân đến nhà xác, cho nên loại tình huống này rất hay thấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện