Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 840



CHƯƠNG 840

Tống Vy lắc đầu: “Tôi không sao.”

Cô nở nụ cười, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.

Bỗng nhiên, lúc nhìn thấy thịt kho tàu thì một cảm giác buồn nôn chợt ập tới.

Tống Vy vội buông đũa, xoay người che miệng nôn ọe.

Cô nôn rất dữ dội, cả mặt trắng bệch.

Dì Vương bị dọa sợ: “Mợ à, cô sao thế?”

“Dì Vương mau đem thịt kho tàu đi đi, mấy món thịt khác cũng thế.” Tống Vy khoát tay, giọng đầy yếu ớt.

“À, vâng.” Dì Vương vội vàng làm theo, bưng hết mấy món thịt đi.

Mùi thịt nhanh chóng tản mất, cơn buồn nôn của Tống Vy cuối cùng cũng hết.

Cô nhận lấy ly nước dì Vương mang đến, uống mấy ngụm, lúc này cả người mới khôi phục sức lực.

“Mợ à, cô không sao chứ?” Dì Vương nhận ly nước.

Tống Vy lắc đầu: “Không sao.”

“Rốt cuộc vừa nãy là sao thế, cô bị bệnh hả?” Dì Vương nhìn cô.

Tống Vy sờ bụng, mỉm cười: “Không phải.”

“Cái đó là…” Dì Vương trông thấy động tác của cô thì mới nhận ra điều gì đó, mặt bà đầy vẻ ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, lớn giọng hỏi: “Mợ, cô… cô mang thai?”

Tống Vy gật đầu: “Vâng, được khoảng một tháng rưỡi.”

“Kiểm tra chưa?” Dì Vương xác nhận lần nữa.

Dù sao lần trước cũng từng có việc mang thai giả.

Lần này, đương nhiên bà phải liên tục xác nhận.

Tống Vy gật đầu lia lịa: “Kiểm tra rồi, là thật.”

“Quá tốt.” Dì Vương kích động đến nỗi hốc mắt nóng lên: “Mợ ơi, thế này tốt quá rồi.”

Tống Vy cười, không nói gì.

Dì Vương vội vàng lấy điện thoại ra.

Trong Tống Vy giật thót: “Dì Vương, dì định làm gì?”

“Tôi báo cho cậu chủ, kể tin tốt này với cậu ấy, cậu chủ mà biết thì chắc chắn vui lắm.” Dì Vương cười vui vẻ đáp.

Tống Vy giận tái mặt: “Dì Vương, dì chắc chắn Đường Hạo Tuấn sẽ vui chứ?”

“… Mợ có ý gì?” Dì Vương ngỡ ngàng.

Tống Vy cắn môi: “Hiện giờ trong lòng Đường Hạo Tuấn luôn cho rằng tôi là con gái kẻ thù nên mới lạnh lùng với tôi như vậy. Nếu bây giờ biết trong bụng tôi có đứa bé, dì cảm thấy anh ấy sẽ giữ nó sao? Hiện tại anh ấy cũng cho rằng việc kết hôn với tôi là một sai lầm, tất nhiên đứa bé trong bụng tôi cũng là một sai lầm.”

“Cái đó…” Dì Vương bình tĩnh lại: “Chắc không đâu?”

“Không gì là không thể cả, bởi vì tôi là con gái của kẻ thù, anh ấy chắc chắn sẽ không giữ đứa bé này, cho dù có giữ thì anh ấy sẽ thương yêu nó chắc?” Tống Vy nhìn dì Vương, hỏi ngược lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện