Long Phượng Tình Trường
Chương 93: Thù hận hư không, tháng năm muộn màng
Ta nắm chặt tay
con rồng sinh sự này, ngẩng đầu nhìn khoảng không có chút âm u nơi U
Minh Giới, nhưng thấy giữa lưng chừng trời rất nhanh buông xuống hai sợi dây thừng màu vàng, hai người bọn ta còn chưa kịp ngọ nguậy đã bị trói
gô lại, mơ hồ như thể giữa khoảng không bị ngăn bởi một tấm màn thật
lớn, cũng không biết là bị đưa đến nơi nào, trước mắt bỗng bừng sáng,
ánh sáng nhu hòa hiện ra, người đã đứng bên trong một đại điện vô cùng
rộng lớn.
Bảo tọa nơi đại điện không một bóng người, sợi dây thừng trói hai người bọn ta cũng tự động mở ra, trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nam đầy kinh ngạc: “A, thì ra là hai đứa nhỏ. Hai người các ngươi vì sao lại tự tiện vào U Minh Địa Phủ?”
Ta chọt chọt cánh tay Nhạc Kha: “Đây rốt cuộc là Nhân Thánh Đại Đế hay là Phong Đô Đại Đế?” Nơi này chính là Phong Đô thành, theo như bổn tiên thấy, huyện quan không bằng hiện quản1, dứt khoát tìm Phong Đô Đại Đế xem ra còn nhanh gọn hơn.
1ý tương tự như phép vua thua lệ làng
Đôi mắt Nhạc Kha sáng lấp lánh: “Nàng đừng gấp. Cho dù là vị nào đi nữa, có người để mắt đến chung quy còn tốt hơn đứng ở giữa phố xá rộng lớn không ai ngó ngàng.”
Lời này quá sức có lý.
Hắn nghiêm trang như thật: “Đại đế minh giám, ta chính là Trưởng tử của Thiên Giới.”
Giọng nam trên đỉnh đầu cũng không biết là từ nơi nào truyền tới, dường như cẩn thận nhìn hắn một hồi: “À, thì ra là Thiên giới Thái tử tân nhiệm. Không biết Thái tử Điện hạ giá lâm đến U Minh Địa Phủ là vì chuyện gì?”
Ta với Nhạc Kha bị lời này đóng đinh tại chỗ…Thiên giới Thái tử tân nhiệm…Đây là chuyện từ khi nào vậy?
Ta muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại sợ vị Đại Đế gì gì đó tính khí không tốt, vạn nhất chọc giận ông ấy, không chừng sẽ tống cổ hai người bọn ta ra khỏi U Minh Địa phủ, liền vội vàng lắc tay Nhạc Kha, chỉ cảm thấy nắm tay hắn nắm rất chặt, bị ta đẩy một cái, dường như tỉnh táo lại không ít, miễn cường bày ra ý cười: “Bổn điện tới đây chính là muốn thử gặp Nhị đệ và Thiên hậu nương nương, Đại đế liệu có thể chấp thuận?”
Nam nhân ấy có chút trầm ngâm, thở dài nói: “Thiên lý công minh, đây cũng là Thiên hậu và Nhị điện hạ tự mình tạo nghiệt, Thái tử điện hạ nếu như thật sự muốn gặp cũng không phải là không thể. Chỉ có điều tiểu a đầu này là ai? Chân thân thế nhưng lại là một tiểu loan điểu.”
Trong lòng bổn tiên bồn chồn, sợ rằng vị Đại đế này sẽ bận tâm đến mối thù giữa Thiên tộc và Tu La giới mà tống ta ra khỏi U Minh Địa Phủ, Nhạc Kha đã nắm chặt tay ta, cười hi hi: “Đại đế thần thông quảng đại, lẽ nào lại nhìn không ra tiểu a đầu này là ai?”
Vị đại đế này dường như đối với lời nói của Nhạc Kha cực kỳ thích thú, lớn tiếng sang sảng cười: “Đợi Bản tôn gọi phán quan đến dẫn hai người đi–Thật sự là nhìn không ra Nhiếp Phần thô lỗ như vậy thế nhưng lại có thể sinh được một nữ nhi yểu điệu thế này.” Thì là có quen biết với phụ thân.
Bổn tiên thật sự kiềm chế không được, đáp lại: “Tu La phụ thân ngay thẳng phóng khoáng, không hề thô lỗ chút nào, lời này của Đại đế sai rồi.”
Không như bổn tiên dự liệu, vị Đại đế này thế nhưng không hề tức giận, lại lần nữa cười lớn sảng khoái: “Tiểu cô nương thật sự che chở phụ thân rất kỹ nha.”
Cửa điện khẽ kêu lên một tiếng, một vị phán quan toàn thân đen kịt tiến vào, đầu sừng râu xanh, mắt như chuông đồng, nhưng lời nói lại hết sức nhã nhặn: “Nhị vị xin mời theo tiểu tiên.”
Lúc bước ra, quay đầu lại nhìn, mặc dù ánh sáng trong đại điện nhu hòa nhưng không nhìn thấy được bóng người, cũng không biết vị Đại đế đó ẩn mình nơi nào.
Phán quan dẫn hai người bọn ta hướng về A Tì đại thành thuộc Nam Thiện Bộ Châu, chừng nửa canh giờ đã tới. Nhưng nhìn thấy bát nhiệt địa ngục và bát hàn địa ngục, không khỏi kinh hoàng khiếp sợ. Bát nhiệt địa ngục đó dùng lửa đốt làm hình phạt, bất quá chỉ là bay lướt qua nhưng cũng đủ để bổn tiên nhìn thấy cảnh tượng dùng xích sắt lưới sắt nung đỏ trói hồn phách lại, lại có người uống nước sắt nung, tiếng kêu khóc chấn động bên tai, nhưng phán quan ấy lại thản thiên như chưa trông thấy. Lại đi một lúc lâu nữa thì chính là tuyết lạnh trắng xóa, núi băng lạnh toát, trên thân thể trần truồng, chúng quỷ bị đông cứng liên tiếp kêu gào. Bổn tiên thật sự khó mà tin được Lăng Xương Thái tử dáng vẻ kiều mỵ như vậy lại bị cưỡng chế thụ hình tại nơi này. Chỉ là trông thấy phán quan bay lướt qua không hề dừng lại, không biết vì sao, thế nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Ly Quang không hề mất mạng, mắt cũng nguyên vẹn,mà ta lại đâm hắn một kiếm, nói ra thì, chung quy vẫn là nỗi hổ thẹn trong lòng ta.
Ước chừng một canh giờ nữa lại trôi qua, dường như đã quay trở lại bên bờ Vong Xuyên, chung quanh hoang vắng ẩm ướt, nhưng lại không có tiếng gào khóc của chúng quỷ, chỉ có gió rét mưa phùn. Phán Quan đứng trên nền đất hoang vu khó xử nói: “Nhị vị có điều không biết, Thiên hậu và Lăng Xương điện hạ bị giam giữ không cùng một chỗ, nhưng thời gian có hạn, tiểu tiên thấy, liệu có thể chia ra thăm được không?”
Nhạc Kha dường như có chút lo lắng, nắm chặt tay ta không buông, dáng vẻ như thể sống chết cũng không chịu để ta đi gặp Lăng Xương: “….Thanh nhi, ta vốn muốn đi xem thử Thiên hậu nương nương….Nhưng Lăng Xương nàng không gặp cũng được. Chi bằng ở đây đợi ta trở lại?”
Ta lắc lắc đầu: “Lần trước vô duyên vô cớ đâm hắn một kiếm, chung quy vẫn là ta quá mức tức giận. Thêm nữa tu vi của ta cao hơn hắn mấy vạn năm, không đáng sợ.”
Phán quan dường như trút được gánh nặng: “Thiên hậu và Nhị điện hạ đã bị phong ấn tu vi, không khác gì với bách tính nhân gian bình thường, Thái tử điện hạ không cần phải lo lắng như vậy.”
Trước mắt kim quang chợt lóe, đã không thấy bóng dáng Nhạc Kha, bên tai truyền đến lời dặn của phán quan:“Cô nương cứ đi thẳng về phía trước sẽ có thể gặp Nhị điện hạ.” Chăm chú nhìn, trước mắt cảnh vật đã thay đổi, thế nhưng lại là một vách đá sừng sững nơi bờ biển hoang vu vô tận, gió biển mang theo mùi tanh thổi tới, bầu trời vẫn như cũ u ám âm u, muốn mưa nhưng lại không mưa, chung quanh không thấy hải âu thấp giọng kêu, trống trải âm u khiến người sợ hãi. Ta hóa về nguyên thân, hướng phía trước mà bay. Nếu như phán quan đã nói cứ bay về phía trước, đương nhiên lời đó cũng không phải gạt người.
Chính lúc bổn tiên cơ hồ muốn bỏ cuộc thì phát hiện thấy một chấm nhỏ đen kịt trên mặt biển xanh sẫm, càng lại gần càng thấy giống một hòn đảo nhỏ, lại bay đến gần một chút mới nhận ra đấy chẳng qua là một mỏm đá ngầm nhô ra, cao hơn mặt biển bất quá chỉ một cánh tay, sóng lớn đánh tới, trên mỏm đá đó có một nam tử trẻ tuổi đang đứng, lúc này hắn đang hướng mắt nhìn lên, dung mạo rõ nét, chính là Lăng Xương.
Ta có khi nào thấy qua ánh mắt ngưỡng mộ như vậy của hắn?
Thái tử được vạn người chú ý nơi Cửu Trùng Thiên, từ khi nào lại cần phải ngẩng đầu nhìn người bên cạnh?
Ta ở trên đầu hắn lượn vòng vòng, hiếm hoi lắm mới thấy ánh mắt hắn đờ đẫn, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào ta hoa mắt rồi, thế nhưng lại nhìn thấy nguyên thân của tiểu ngốc điểu… Nơi này quả thật là hồng hoang vô nhai2.” Lại nghe thấy hắn ha hả cười lớn: “Là nơi cực kỳ tuyệt vời.”
2chốn mông muội không bến bờ
Bổn tiên hóa về hình người, vững vàng đáp xuống nơi mỏm đá chỉ đủ chỗ cho hai người, thấp giọng gọi: “Thái tử điện hạ…”
Hắn giống như vừa tỉnh đại mộng, tiến lên phía trước một bước dài, suýt chút nữa thì đẩy bổn tiên rơi xuống biển, thế nhưng lại bị đôi tay lạnh lẽo nắm lấy hai cánh tay: “Thật sự là tiểu ngốc điểu…thật sự là tiểu ngốc điểu…” Tóc dài tán loạn, đôi mắt sáng bừng, cơ hồ như muốn soi hai cái lỗ trên người bổn tiên.
Ta lúc này mới phát hiện, đôi tay lạnh lẽo của hắn mang xiềng xích, cũng không biết là đúc từ cái gì, một màu đen kịt, đứng cách gần một chút cũng cảm giác được khí lạnh bức người. Lại cúi đầu nhìn, không chỉ đôi tay, ngay cả đôi chân cũng vậy.
“Điện hạ..” Ta nhất thời nghẹn giọng, thế nhưng không biết phải nói gì.
Hắn lại vẫn rất cao hứng: “Tiểu ngốc điểu, ta thật sự không biết nàng lại có lòng như vậy, thấy ta cô độc một mình nơi này, đặc biệt đến bầu bạn với ta? Nơi này ngoại trừ ta ra, hoàn toàn là vật chết, ngay cả loài chim bay cá lội cũng không có, thật sự rất vô vị.”
Dáng vẻ tươi cười như vậy thiêu đốt ta. Trước đây không nói, chỉ đơn giản ở lần gặp mặt cuối cùng, trong trận giao chiến giữa ta và hắn, một kiếm suýt nữa đã lấy mạng của hắn, thế nhưng hắn lại không hề ghi hận, hoặc giả, trải qua đại nạn nên quên mất chuyện này rồi?
Ta cẩn cẩn thận thận nhắc nhở: “Điện hạ…Tiểu tiên từng đâm người một kiếm…Không biết miệng vết thương đã lành chưa?”
Một tay hắn nhấc lên sờ phía trước ngực, tay còn lại vẫn như cũ giữ chặt cánh tay ta, mang theo đôi chút thất vọng: “Bổn điện thật sự mong rằng nó sẽ đau đớn vạn năm, không ngờ nó đã lành khá nhanh, hiện tại ngoại trừ vết sẹo thì một chút đau đớn cũng không hề có cảm giác.”
Ta bị lời này của hắn dọa sợ nhảy dựng, lùi về phía sau nhưng bất thình lình bị hắn kéo lại, nghe thấy hắn gấp rút nói: “Tiểu ngốc điểu, ta biết nàng có thể đến đây nhất định chẳng dễ dàng gì, chi bằng hiện thời nàng lại đâm ta một đao, đến đây đến đây, lại đâm một đao trên ngực ta.”
— Bổn tiên sợ thật rồi, miễn là tiên nhân thần trí bình thường sẽ không ai có thể đưa ra yêu cầu quái đản như vậy.
Nhất định là hắn từ trên cao rơi xuống bùn lầy, chịu không nổi cú sốc, mất trí rồi.
Nghe nói phàm gian đối với người có thần trí không bình thường, ngươi chỉ cần thuận theo ý muốn của người đó, hơn phân nửa đều cho kết quả không tệ. Vì vậy bổn tiên nhịn xuống cảm giác ớn lạnh sau lưng, dịu dàng nói: “Điện hạ, nếu như bổn tiên lại đâm người một kiếm, đau đớn thì có chỗ nào tốt đâu? Nơi này hoang vu, lại không có y tiên, nghe nói pháp lực điện hạ bị phong ấn, sao có thể cầm cự?”
Thấy hắn thu lại ý cười, chăm chú nhìn ta, bổn tiên trong lòng chột dạ, thận thận trọng trọng cười nói: “Lại nói… lại nói tiểu tiên đâm người một kiếm, chỉ bởi vì trong lòng tức giận chứ quyết không phải cố tình gây thương tổn cho Điện hạ, muốn đẩy Điện hạ vào chỗ chết. Hiện tại tiểu tiên biết rồi, Tuyền Khách Châu đựng trong hộp đó cũng không phải do đôi mắt Ly Quang tạo thành nên trong lòng áy náy, tới đây xin lỗi Điện hạ…Điện hạ liệu có thể tha thứ cho tiểu tiên?”
Trên người hắn mặc dù vẫn mặc la sam như trước, nhưng sớm đã ướt đẫm dán chặt trên mình, dáng vẻ mảnh khảnh, cộng thêm xiềng xích, nhếch nhác vạn phần. Vị thần tiên mà tiên pháp toàn bộ đều bị phong ấn đang ở trên mỏm đá đây, thật sự không khác gì so với người phàm.
Có lẽ bị vẻ thương hại trong mắt ta đánh động, hắn dường như đột nhiên tỉnh táo, trên mắt xuất hiện vẻ ngượng ngùng ảo nảo, thả tay bổn tiên ra, ngồi bệch lên trên mỏm đá, một cơn sóng đánh ập tới, trên người ta đang đeo Tị Thủy Châu, sóng biển đánh tới, ngay nửa góc áo cũng không hề bị ướt, nhưng lại khiến cả người hắn ướt mẹp, nhưng hắn giống như một bức tượng bằng đất, không hề tức giận, ngay cả lông mi cũng không hề chớp một cái.
Ta lại cẩn thận ngồi xuống, tiếng sóng vẫn không ngừng ì oạp, hơi thở của hắn gần ngay bên tai, cuối cùng vẫn không nén được tò mò hỏi: “Thái tử điện hạ, cặp Tuyền Khách Châu khi đó thật sự là do người gửi tới? Nếu như không phải là đôi mắt của Ly Quang, vậy là của ai?”
Hắn liếc nhìn ta, dường như Lăng Xương Thái tử ngạo mạn trước đây đã trở lại: “Đương nhiên là của Ly Quang, không phải Ly Quang thì còn có thể là ai?”
Đại khái vì hiện tại hắn đã hoàn toàn mất đi tiên pháp, bổn tiên cũng không phải trái hồng mềm, thấy hắn có khuynh hướng trở lại bình thường, “phì” một tiếng cười nói: “Điện hạ nói đùa rồi, đôi mắt màu lam của Ly Quang vẫn an ổn ở trên mặt, chuyện đó tới giờ vẫn còn định đem ra hù ta. Hiện tại hắn đang sống nhờ ở thành Tu La, ta ngày ngày đều gặp hắn.”
Hắn lúc này mới hướng mắt nhìn ta lâu hơn một chút, lười biếng ngả người về sau, dường như dáng vẻ kích động ban đầu tất cả đều chỉ là ảo giác của bổn tiên. Nửa người ngâm trong nước, giống như muốn ngủ, nhả từng chữ một mơ mơ hồ hồ: “Chẳng qua là để Đồng Sa luyện tập, ta đâu biết cặp Tuyền Khách Châu đó là mắt của ai, lúc đó Giao nhân chết rất nhiều.”
Đây chung quy cũng không phải là đề tài hay ho gì, trước mắt dường như là gió tanh mưa máu, lại quay trở về trận chiến khi đó. Nhưng Đồng Sa có thể dùng đôi mắt Giao nhân luyện thành Tuyền Khách Châu, kỳ thực nằm ngoài dự liệu của ta. Dáng vẻ lười biếng như muốn ngủ của Lăng Xương khiến ta bỏ đi phòng bị, đẩy đẩy hắn: “Điện hạ, chủ ý gửi cặp Tuyền Khách Châu cũng không phải do ngươi đề ra a?”
Hắn ở trong nước trở mình một cái, nửa người đều ngâm trong nước, giống như đang ngủ.
Bảo tọa nơi đại điện không một bóng người, sợi dây thừng trói hai người bọn ta cũng tự động mở ra, trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nam đầy kinh ngạc: “A, thì ra là hai đứa nhỏ. Hai người các ngươi vì sao lại tự tiện vào U Minh Địa Phủ?”
Ta chọt chọt cánh tay Nhạc Kha: “Đây rốt cuộc là Nhân Thánh Đại Đế hay là Phong Đô Đại Đế?” Nơi này chính là Phong Đô thành, theo như bổn tiên thấy, huyện quan không bằng hiện quản1, dứt khoát tìm Phong Đô Đại Đế xem ra còn nhanh gọn hơn.
1ý tương tự như phép vua thua lệ làng
Đôi mắt Nhạc Kha sáng lấp lánh: “Nàng đừng gấp. Cho dù là vị nào đi nữa, có người để mắt đến chung quy còn tốt hơn đứng ở giữa phố xá rộng lớn không ai ngó ngàng.”
Lời này quá sức có lý.
Hắn nghiêm trang như thật: “Đại đế minh giám, ta chính là Trưởng tử của Thiên Giới.”
Giọng nam trên đỉnh đầu cũng không biết là từ nơi nào truyền tới, dường như cẩn thận nhìn hắn một hồi: “À, thì ra là Thiên giới Thái tử tân nhiệm. Không biết Thái tử Điện hạ giá lâm đến U Minh Địa Phủ là vì chuyện gì?”
Ta với Nhạc Kha bị lời này đóng đinh tại chỗ…Thiên giới Thái tử tân nhiệm…Đây là chuyện từ khi nào vậy?
Ta muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại sợ vị Đại Đế gì gì đó tính khí không tốt, vạn nhất chọc giận ông ấy, không chừng sẽ tống cổ hai người bọn ta ra khỏi U Minh Địa phủ, liền vội vàng lắc tay Nhạc Kha, chỉ cảm thấy nắm tay hắn nắm rất chặt, bị ta đẩy một cái, dường như tỉnh táo lại không ít, miễn cường bày ra ý cười: “Bổn điện tới đây chính là muốn thử gặp Nhị đệ và Thiên hậu nương nương, Đại đế liệu có thể chấp thuận?”
Nam nhân ấy có chút trầm ngâm, thở dài nói: “Thiên lý công minh, đây cũng là Thiên hậu và Nhị điện hạ tự mình tạo nghiệt, Thái tử điện hạ nếu như thật sự muốn gặp cũng không phải là không thể. Chỉ có điều tiểu a đầu này là ai? Chân thân thế nhưng lại là một tiểu loan điểu.”
Trong lòng bổn tiên bồn chồn, sợ rằng vị Đại đế này sẽ bận tâm đến mối thù giữa Thiên tộc và Tu La giới mà tống ta ra khỏi U Minh Địa Phủ, Nhạc Kha đã nắm chặt tay ta, cười hi hi: “Đại đế thần thông quảng đại, lẽ nào lại nhìn không ra tiểu a đầu này là ai?”
Vị đại đế này dường như đối với lời nói của Nhạc Kha cực kỳ thích thú, lớn tiếng sang sảng cười: “Đợi Bản tôn gọi phán quan đến dẫn hai người đi–Thật sự là nhìn không ra Nhiếp Phần thô lỗ như vậy thế nhưng lại có thể sinh được một nữ nhi yểu điệu thế này.” Thì là có quen biết với phụ thân.
Bổn tiên thật sự kiềm chế không được, đáp lại: “Tu La phụ thân ngay thẳng phóng khoáng, không hề thô lỗ chút nào, lời này của Đại đế sai rồi.”
Không như bổn tiên dự liệu, vị Đại đế này thế nhưng không hề tức giận, lại lần nữa cười lớn sảng khoái: “Tiểu cô nương thật sự che chở phụ thân rất kỹ nha.”
Cửa điện khẽ kêu lên một tiếng, một vị phán quan toàn thân đen kịt tiến vào, đầu sừng râu xanh, mắt như chuông đồng, nhưng lời nói lại hết sức nhã nhặn: “Nhị vị xin mời theo tiểu tiên.”
Lúc bước ra, quay đầu lại nhìn, mặc dù ánh sáng trong đại điện nhu hòa nhưng không nhìn thấy được bóng người, cũng không biết vị Đại đế đó ẩn mình nơi nào.
Phán quan dẫn hai người bọn ta hướng về A Tì đại thành thuộc Nam Thiện Bộ Châu, chừng nửa canh giờ đã tới. Nhưng nhìn thấy bát nhiệt địa ngục và bát hàn địa ngục, không khỏi kinh hoàng khiếp sợ. Bát nhiệt địa ngục đó dùng lửa đốt làm hình phạt, bất quá chỉ là bay lướt qua nhưng cũng đủ để bổn tiên nhìn thấy cảnh tượng dùng xích sắt lưới sắt nung đỏ trói hồn phách lại, lại có người uống nước sắt nung, tiếng kêu khóc chấn động bên tai, nhưng phán quan ấy lại thản thiên như chưa trông thấy. Lại đi một lúc lâu nữa thì chính là tuyết lạnh trắng xóa, núi băng lạnh toát, trên thân thể trần truồng, chúng quỷ bị đông cứng liên tiếp kêu gào. Bổn tiên thật sự khó mà tin được Lăng Xương Thái tử dáng vẻ kiều mỵ như vậy lại bị cưỡng chế thụ hình tại nơi này. Chỉ là trông thấy phán quan bay lướt qua không hề dừng lại, không biết vì sao, thế nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Ly Quang không hề mất mạng, mắt cũng nguyên vẹn,mà ta lại đâm hắn một kiếm, nói ra thì, chung quy vẫn là nỗi hổ thẹn trong lòng ta.
Ước chừng một canh giờ nữa lại trôi qua, dường như đã quay trở lại bên bờ Vong Xuyên, chung quanh hoang vắng ẩm ướt, nhưng lại không có tiếng gào khóc của chúng quỷ, chỉ có gió rét mưa phùn. Phán Quan đứng trên nền đất hoang vu khó xử nói: “Nhị vị có điều không biết, Thiên hậu và Lăng Xương điện hạ bị giam giữ không cùng một chỗ, nhưng thời gian có hạn, tiểu tiên thấy, liệu có thể chia ra thăm được không?”
Nhạc Kha dường như có chút lo lắng, nắm chặt tay ta không buông, dáng vẻ như thể sống chết cũng không chịu để ta đi gặp Lăng Xương: “….Thanh nhi, ta vốn muốn đi xem thử Thiên hậu nương nương….Nhưng Lăng Xương nàng không gặp cũng được. Chi bằng ở đây đợi ta trở lại?”
Ta lắc lắc đầu: “Lần trước vô duyên vô cớ đâm hắn một kiếm, chung quy vẫn là ta quá mức tức giận. Thêm nữa tu vi của ta cao hơn hắn mấy vạn năm, không đáng sợ.”
Phán quan dường như trút được gánh nặng: “Thiên hậu và Nhị điện hạ đã bị phong ấn tu vi, không khác gì với bách tính nhân gian bình thường, Thái tử điện hạ không cần phải lo lắng như vậy.”
Trước mắt kim quang chợt lóe, đã không thấy bóng dáng Nhạc Kha, bên tai truyền đến lời dặn của phán quan:“Cô nương cứ đi thẳng về phía trước sẽ có thể gặp Nhị điện hạ.” Chăm chú nhìn, trước mắt cảnh vật đã thay đổi, thế nhưng lại là một vách đá sừng sững nơi bờ biển hoang vu vô tận, gió biển mang theo mùi tanh thổi tới, bầu trời vẫn như cũ u ám âm u, muốn mưa nhưng lại không mưa, chung quanh không thấy hải âu thấp giọng kêu, trống trải âm u khiến người sợ hãi. Ta hóa về nguyên thân, hướng phía trước mà bay. Nếu như phán quan đã nói cứ bay về phía trước, đương nhiên lời đó cũng không phải gạt người.
Chính lúc bổn tiên cơ hồ muốn bỏ cuộc thì phát hiện thấy một chấm nhỏ đen kịt trên mặt biển xanh sẫm, càng lại gần càng thấy giống một hòn đảo nhỏ, lại bay đến gần một chút mới nhận ra đấy chẳng qua là một mỏm đá ngầm nhô ra, cao hơn mặt biển bất quá chỉ một cánh tay, sóng lớn đánh tới, trên mỏm đá đó có một nam tử trẻ tuổi đang đứng, lúc này hắn đang hướng mắt nhìn lên, dung mạo rõ nét, chính là Lăng Xương.
Ta có khi nào thấy qua ánh mắt ngưỡng mộ như vậy của hắn?
Thái tử được vạn người chú ý nơi Cửu Trùng Thiên, từ khi nào lại cần phải ngẩng đầu nhìn người bên cạnh?
Ta ở trên đầu hắn lượn vòng vòng, hiếm hoi lắm mới thấy ánh mắt hắn đờ đẫn, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào ta hoa mắt rồi, thế nhưng lại nhìn thấy nguyên thân của tiểu ngốc điểu… Nơi này quả thật là hồng hoang vô nhai2.” Lại nghe thấy hắn ha hả cười lớn: “Là nơi cực kỳ tuyệt vời.”
2chốn mông muội không bến bờ
Bổn tiên hóa về hình người, vững vàng đáp xuống nơi mỏm đá chỉ đủ chỗ cho hai người, thấp giọng gọi: “Thái tử điện hạ…”
Hắn giống như vừa tỉnh đại mộng, tiến lên phía trước một bước dài, suýt chút nữa thì đẩy bổn tiên rơi xuống biển, thế nhưng lại bị đôi tay lạnh lẽo nắm lấy hai cánh tay: “Thật sự là tiểu ngốc điểu…thật sự là tiểu ngốc điểu…” Tóc dài tán loạn, đôi mắt sáng bừng, cơ hồ như muốn soi hai cái lỗ trên người bổn tiên.
Ta lúc này mới phát hiện, đôi tay lạnh lẽo của hắn mang xiềng xích, cũng không biết là đúc từ cái gì, một màu đen kịt, đứng cách gần một chút cũng cảm giác được khí lạnh bức người. Lại cúi đầu nhìn, không chỉ đôi tay, ngay cả đôi chân cũng vậy.
“Điện hạ..” Ta nhất thời nghẹn giọng, thế nhưng không biết phải nói gì.
Hắn lại vẫn rất cao hứng: “Tiểu ngốc điểu, ta thật sự không biết nàng lại có lòng như vậy, thấy ta cô độc một mình nơi này, đặc biệt đến bầu bạn với ta? Nơi này ngoại trừ ta ra, hoàn toàn là vật chết, ngay cả loài chim bay cá lội cũng không có, thật sự rất vô vị.”
Dáng vẻ tươi cười như vậy thiêu đốt ta. Trước đây không nói, chỉ đơn giản ở lần gặp mặt cuối cùng, trong trận giao chiến giữa ta và hắn, một kiếm suýt nữa đã lấy mạng của hắn, thế nhưng hắn lại không hề ghi hận, hoặc giả, trải qua đại nạn nên quên mất chuyện này rồi?
Ta cẩn cẩn thận thận nhắc nhở: “Điện hạ…Tiểu tiên từng đâm người một kiếm…Không biết miệng vết thương đã lành chưa?”
Một tay hắn nhấc lên sờ phía trước ngực, tay còn lại vẫn như cũ giữ chặt cánh tay ta, mang theo đôi chút thất vọng: “Bổn điện thật sự mong rằng nó sẽ đau đớn vạn năm, không ngờ nó đã lành khá nhanh, hiện tại ngoại trừ vết sẹo thì một chút đau đớn cũng không hề có cảm giác.”
Ta bị lời này của hắn dọa sợ nhảy dựng, lùi về phía sau nhưng bất thình lình bị hắn kéo lại, nghe thấy hắn gấp rút nói: “Tiểu ngốc điểu, ta biết nàng có thể đến đây nhất định chẳng dễ dàng gì, chi bằng hiện thời nàng lại đâm ta một đao, đến đây đến đây, lại đâm một đao trên ngực ta.”
— Bổn tiên sợ thật rồi, miễn là tiên nhân thần trí bình thường sẽ không ai có thể đưa ra yêu cầu quái đản như vậy.
Nhất định là hắn từ trên cao rơi xuống bùn lầy, chịu không nổi cú sốc, mất trí rồi.
Nghe nói phàm gian đối với người có thần trí không bình thường, ngươi chỉ cần thuận theo ý muốn của người đó, hơn phân nửa đều cho kết quả không tệ. Vì vậy bổn tiên nhịn xuống cảm giác ớn lạnh sau lưng, dịu dàng nói: “Điện hạ, nếu như bổn tiên lại đâm người một kiếm, đau đớn thì có chỗ nào tốt đâu? Nơi này hoang vu, lại không có y tiên, nghe nói pháp lực điện hạ bị phong ấn, sao có thể cầm cự?”
Thấy hắn thu lại ý cười, chăm chú nhìn ta, bổn tiên trong lòng chột dạ, thận thận trọng trọng cười nói: “Lại nói… lại nói tiểu tiên đâm người một kiếm, chỉ bởi vì trong lòng tức giận chứ quyết không phải cố tình gây thương tổn cho Điện hạ, muốn đẩy Điện hạ vào chỗ chết. Hiện tại tiểu tiên biết rồi, Tuyền Khách Châu đựng trong hộp đó cũng không phải do đôi mắt Ly Quang tạo thành nên trong lòng áy náy, tới đây xin lỗi Điện hạ…Điện hạ liệu có thể tha thứ cho tiểu tiên?”
Trên người hắn mặc dù vẫn mặc la sam như trước, nhưng sớm đã ướt đẫm dán chặt trên mình, dáng vẻ mảnh khảnh, cộng thêm xiềng xích, nhếch nhác vạn phần. Vị thần tiên mà tiên pháp toàn bộ đều bị phong ấn đang ở trên mỏm đá đây, thật sự không khác gì so với người phàm.
Có lẽ bị vẻ thương hại trong mắt ta đánh động, hắn dường như đột nhiên tỉnh táo, trên mắt xuất hiện vẻ ngượng ngùng ảo nảo, thả tay bổn tiên ra, ngồi bệch lên trên mỏm đá, một cơn sóng đánh ập tới, trên người ta đang đeo Tị Thủy Châu, sóng biển đánh tới, ngay nửa góc áo cũng không hề bị ướt, nhưng lại khiến cả người hắn ướt mẹp, nhưng hắn giống như một bức tượng bằng đất, không hề tức giận, ngay cả lông mi cũng không hề chớp một cái.
Ta lại cẩn thận ngồi xuống, tiếng sóng vẫn không ngừng ì oạp, hơi thở của hắn gần ngay bên tai, cuối cùng vẫn không nén được tò mò hỏi: “Thái tử điện hạ, cặp Tuyền Khách Châu khi đó thật sự là do người gửi tới? Nếu như không phải là đôi mắt của Ly Quang, vậy là của ai?”
Hắn liếc nhìn ta, dường như Lăng Xương Thái tử ngạo mạn trước đây đã trở lại: “Đương nhiên là của Ly Quang, không phải Ly Quang thì còn có thể là ai?”
Đại khái vì hiện tại hắn đã hoàn toàn mất đi tiên pháp, bổn tiên cũng không phải trái hồng mềm, thấy hắn có khuynh hướng trở lại bình thường, “phì” một tiếng cười nói: “Điện hạ nói đùa rồi, đôi mắt màu lam của Ly Quang vẫn an ổn ở trên mặt, chuyện đó tới giờ vẫn còn định đem ra hù ta. Hiện tại hắn đang sống nhờ ở thành Tu La, ta ngày ngày đều gặp hắn.”
Hắn lúc này mới hướng mắt nhìn ta lâu hơn một chút, lười biếng ngả người về sau, dường như dáng vẻ kích động ban đầu tất cả đều chỉ là ảo giác của bổn tiên. Nửa người ngâm trong nước, giống như muốn ngủ, nhả từng chữ một mơ mơ hồ hồ: “Chẳng qua là để Đồng Sa luyện tập, ta đâu biết cặp Tuyền Khách Châu đó là mắt của ai, lúc đó Giao nhân chết rất nhiều.”
Đây chung quy cũng không phải là đề tài hay ho gì, trước mắt dường như là gió tanh mưa máu, lại quay trở về trận chiến khi đó. Nhưng Đồng Sa có thể dùng đôi mắt Giao nhân luyện thành Tuyền Khách Châu, kỳ thực nằm ngoài dự liệu của ta. Dáng vẻ lười biếng như muốn ngủ của Lăng Xương khiến ta bỏ đi phòng bị, đẩy đẩy hắn: “Điện hạ, chủ ý gửi cặp Tuyền Khách Châu cũng không phải do ngươi đề ra a?”
Hắn ở trong nước trở mình một cái, nửa người đều ngâm trong nước, giống như đang ngủ.
Bình luận truyện