Long Tế Chí Tôn

Chương 348: Gió nổi mây vần 2



Cùng lúc đó, Đường Tĩnh đang vui vẻ ngồi bên bàn phấn để trang điểm.

Tối hôm qua, bà ta và Tô Diệu đã trò chuyện rất lâu, vậy nên Đường Tĩnh cũng đã chấp nhận sự thật Trần Dương là ông chủ Huyễn Ngu.

Đúng là có hơi sững sờ, nhưng mà đã thật đấy.

Ông chủ của Huyễn Ngu là con rể bà ta cơ mà, sao không vui cho được!

Hơn nữa Tô Diệu còn tiết lộ một chuyện, Trần Dương không chỉ có một công ty này thôi, nhưng anh rất kín tiếng, không muốn để cho quá nhiều người biết.

Vậy nên, Tô Diệu dặn bà ta là giữ mồm giữ miệng một tí, tránh đi nói lăng nhăng.

Đường Tĩnh cũng đâu có ngu như vậy, con rể bà ta là một tỷ phú cơ mà, nếu để cho kẻ khác biết được, bọn họ chả lao đến như thiêu thân ý chứ!

Kể cả Trần Dương không có tình ý gì, nhưng cũng khó lòng mà ngăn được đám hồ ly tinh kia.

Suy nghĩ một lát, bà ta cảm thấy hơi chột dạ.

Mấy năm nay mình đay nghiến cậu ta như vậy, liệu cậu ta có hận mình không nhỉ?

Chắc không đâu?

Trần Dương không phải con người hẹp hòi như vậy!

Trong lòng bà ta nghĩ như vậy, nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Trang điểm qua loa xong, bà ta ra khỏi phòng ngủ, gõ cửa phòng Trần Dương: “Trần Dương, cậu tỉnh chưa?”

Giọng nói đúng là nhẹ nhàng hết cỡ.

Đợi mấy giây, không thấy ai trả lời, bà ta đẩy cửa nhìn một cái, trong phòng không có ai.

“Không có ở đây sao?”

Bà ta nhíu mày một cái, chợt cười nói: “Công ty có nhiều chuyện, chắc là đi làm rồi cũng nên!”

Nếu là ltrước đây, chắc bà ta đã sớm gọi điện mắng nhiếc rồi.

Có điều, thân phận địa vị của Trần Dương giờ đã khác, là một cậu con rể thực thụ.

“Không được, mình phải đi siêu thị mua thức ăn, phải đối xử với hai đứa nó thật tốt”.

Bà ta về phòng thay bộ quần áo khác, xách chiếc túi LV mới mua hôm qua, ra khỏi cửa.

Thế nhưng, vừa ra khỏi cửa thì bà ta nhìn thấy một người đang đứng đó.

Đường Tĩnh bị dọa hét lên một tiếng “A”.

“Tĩnh Tĩnh, là tôi”, Tô Trường Hà lúng túng đứng trước cửa.

Đường Tĩnh che miệng, sau đó quay lại nhìn người kia, trong nháy mắt sắc mặt bà ta sầm xuống: “Ông đến làm gì?”

“Tĩnh Tĩnh, tôi có mấy chuyện muốn nói với bà.”

Đường Tĩnh cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi không có chuyện gì để nói với ông cả, mời ông đi cho, chớ cản đường tôi”.

Tô Trường Hà vội vàng dang tay chắn đường bà ta, cầu khẩn nói: “Tĩnh Tĩnh, tôi biết tôi sai rồi, bà cho tôi thêm một cơ hội nữa, được không?”

“Tôi đã cho ông quá nhiều cơ hội rồi, giờ ông còn muốn nữa sao?”

Vẻ mặt Đường Tĩnh đầy châm chọc, nói: “Không nghe đĩ kể chuyện, không nghe nghiện trình bày”.

Sắc mặt Tô Trường Hà đỏ gay lên: “Tĩnh Tĩnh, tôi biết bà đang vô cùng tức giận, nhưng tin tôi đi mà, tôi thực sự biết lỗi rồi. Không phải bà ghét Thôi Nghiên Tinh hay sao, tôi lập tức đoạn tuyệt quan hệ với bà ta, đuổi bà ta về nước Mễ”.

“Tôi sai rồi, chúng ta tái hôn đi!”

Tô Trường Hà mặt đầy van lơn nhìn Đường Tĩnh, nếu như trước đây chắc Đường Tĩnh đã mềm lòng lâu rồi. Nhưng hiện giờ nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, bà ta chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Ông câm mồm đi, tôi sợ tôi lại không giữ nổi bình tĩnh bây giờ”, Đường Tĩnh làm động tác nôn mửa, vội vàng đóng cửa lại nói: “Thật tởm lợm”.

Vừa nói bà ta vừa hất tay Tô Trường Hà ra, đi ra ngoài, thế nhưng vừa mới đến đoạn rẽ, bà ta nhìn thấy một người đàn bà đang nước mắt lã chã.

Không phải Thôi Nghiên Tinh thì còn ai vào đây nữa!

“Ha ha…”

Đường Tĩnh cười một tiếng, chính con mụ này, đã cướp chồng mình, rồi sinh cho ông ta một đứa con gái.

Đường Tĩnh hận bà ta 20 năm nay, nhưng đến giây phút này thì đột nhiên chẳng thể hận nổi nữa.

Thì ra cảm giác buông bỏ được một cái gì đó, lại nhẹ nhàng đến vậy.

Đường Tĩnh vẫn nghĩ rằng nếu chạm mặt Thôi Nghiên Tinh, chắc bà ta sẽ lớn tiếng mắng mỏ, giống như đi đánh ghen, lao vào giằng xé nhau.

Nhưng lúc này khi Thôi Nghiên Tinh thực sự đứng trước mặt bà ta, bà ta lại không còn ý nghĩ này nữa.

Gật đầu cười với bà ta một cái, Đường Tĩnh đi lướt qua người Thôi Nghiên Tinh, rồi ấn thang máy.

“Bà có ý gì? Bà đang cười nhạo tôi sao?”, Thôi Nghiên Tinh hầm hầm nhìn Đường Tĩnh.

Đường Tĩnh lắc đầu một cái, ánh mắt đầy thương hại, xét cho cùng bà ta cũng là người đáng thương, cả cuộc đời tan nát vì một tên đàn ông không ra gì.

“Tinh”.

Thang máy đến, Đường Tĩnh không nói gì, càng không quay đầu lại, bà ta đi thẳng xuống lầu.

Đối với bà ta mà nói, thắng thua đã không còn quan trọng nữa.

Lúc này, Tô Trường Hà nghe được âm thanh, vội vàng chạy đến: “Tĩnh Tĩnh, bà chờ tôi đã…”

Còn chưa nói hết, thì ông ta liền thấy Thôi Nghiên Tinh đang đứng ở cửa thang máy.

Tô Trường Hà vô cùng kinh hãi, nói: “Nghiên Tinh, em…sao em lại ở đây?”

“Bốp!”

Một cút tát trời giáng lên mặt ông ta.

Thôi Nghiên Tinh khóc lớn, nói: “Tô Trường Hà, 20 năm nay tôi một lòng một dạ với ông, đúng là nuôi phải chó mà”.

Tối hôm qua, sau khi Tô Trường Hà nhận điện thoại xong thì có gì đó bất thường.

Cho nên hôm nay bà ta lặng lẽ đi theo, không ngờ rằng lại nghe được những lời vỡ nát con tim như vậy.

“Nghiên Tinh, anh không muốn như vậy, là mẹ, mẹ ép anh…”

“Đủ rồi!”

Thôi Nghiên Tinh lạnh lùng ngắt lời, nói: “Chúng ta kết thúc rồi, sau này đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, đoạn tuyệt đến già!”

Nói xong, bà ta nhấn thang máy rồi rời đi không quay đầu lại.

“Hỏng rồi, lần này mất cả chì lẫn chài!”, Tô Trường Hà ngồi phịch xuống đất, không nhịn nổi khóc lớn lên.

Lúc này, Tô Hải và Tô Minh đỡ bà cụ Tô đến tòa nhà Huyễn Ngu.

Bà cụ tuổi đã cao, đi đứng không nhanh nhẹn, mấy năm nay cũng không mấy khi ra khỏi cửa nhà họ Tô.

Bà ta ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà Huyễn Ngu, thở dài nói: “Tòa nhà đẹp quá, nếu như đặt trụ sở chính tập đoàn nhà họ Tô ở đây thì tốt biết bao!”

Tô Hải cười một tiếng, nói: “Bà nội, yên tâm đi, đây là chuyện sớm hay muộn thôi”.

Tô Minh cũng gật đầu cười: “Có bà ra tay, Tô Diệu còn không mau ngoan ngoãn nghe lời sao?”

“Tô Diệu con nhỏ này không có ưu điểm gì cả, nhưng chuyện khiến bà hài lòng nhất, chính là nó rất có hiếu”.

Bà ta nói vậy, ý là Tô Diệu tương đối nghe lời.

Ba người lên thang máy đi đến tầng tập đoàn Huyễn Ngu, nhìn thấy khung cảnh nguy nga lộng lấy, bà cụ Tô lại phải lên tiếng khen nức nở.

Tập đoàn nhà họ Tô tuổi gì so sánh được với Huyễn Ngu.

Điều này khiến bà ta vừa buồn, nhưng lại sôi sùng sục lên.

“Ba người làm gì ở đây hả?”, mấy người bảo vệ ở cửa ngăn không cho họ vào.

Mấy ngay nay Tây Xuyên tốt xấu lẫn lộn, có rất nhiều dân anh chị tràn vào, nên vì lý do an toàn, nhân viên bảo vệ của Huyễn Ngu đã được bố trí tăng gấp mấy lần.

“Mắt chó của chúng mày mù rồi à?”

Tô Hải chỉ thẳng mặt bọn họ mắng: “Biết chúng tôi là ai không hả? Là người nhà của tổng giám đốc Tô đó!”

“Biết vị lão phu nhân bên cạnh tôi là ai không? Là bà nội của tổng giám đốc đó!”, Tô Minh bước lên nói.

“Cái gì?”

Mấy nhân viên bảo vệ quan sát họ thật kỹ, không nhịn được giễu cợt: “Lũ chó này ở đâu đến vậy, dám đến nhận họ hàng với tổng giám đốc chúng tôi sao? Sao không thử tè ra một bãi mà soi lại mình đi, tổng giám đốc của chúng tôi mà có đám người nhà rách rưới như các người à?”

“Đúng vậy, mấy ngày nay, chúng tôi đã chặn đứng tổng cộng là hơn 100 người thân của tổng giám đốc, hơn 200 bạn bè, rồi hơn 300 bạn học cùng ấy chứ”.

“Nhưng mà mấy người lừa cũng hơi quá nhỉ, còn bê được cả bà nội tổng giám đốc đến đây cơ à?”

Ha ha ha…

Mấy người bảo vệ không nhịn được cười lớn.

Bị bọn họ giễu cợt, mặt Tô Hải tái đi, sắc mặt Tô Minh cũng hết sức khó coi.

Đặc biệt là bà cụ Tô, sầm mặt xuống.

Bà ta chống gậy, nghiêm nghị nói: “Các người mau gọi Tô Diệu ra đây, hỏi nó xem nó còn nhận bà nội này nữa không!”

“Bà già, bà tuổi đã cao, chớ làm càn”, mấy nhân viên bảo vệ thấy bà ta tuổi đã cao, nên cũng không muốn động chân động tay.

“Hai người các ngươi, mau dẫn bà già này về đi, đừng ở đây gây chuyện, không đừng trách chúng tôi không khách khí”.

“Ngược lại hôm nay tôi muốn xem xem, các người định không khách khí với chúng tôi như nào!”

Vừa nói, Tô Hải vừa la lớn vào bên trong: “Mọi người mau đến mà xem này, Tô Diệu lên làm tổng giám đốc xong, thì không chịu nhận người thân nữa rồi! Ngay cả anh em rồi bà nội đều không chịu nhận nữa”.

Tô Minh cũng phụ họa theo, hô lên: “Mọi người mau đến xem, đây chính là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu các người đó, ngay cả bà nội cũng không chịu nhận, vô lương tâm”.

Bà cụ Tô tức giận cả người phát run, con ranh Tô Diệu này, đúng là mất dạy quá đi, mình cũng đã đến đây lâu như vậy rồi, vậy mà cửa cũng không vào nổi.

“Mẹ kiếp, mau bắt hai thằng này lại”.

Mấy nhân viên bảo vệ lao đến, vài ba giây sau là tóm gọn hai bọn họ.

Tô Hải và Tô Minh bị đè chặt trên đất, vẻ mặt tức tối.

Đám bảo vệ này sao lợi hại thế?

Bọn họ cũng đi học ở học viện Lục Phái, nên cũng học được không ít võ công, thế nhưng trong nháy mắt đã bị khống chế.

Bọn họ đâu có biết, những nhân viên bảo vệ này đều là đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo, bản thân bọn họ đều là tu sĩ.

Nếu như ngay cả 2 thằng nhãi ranh học được chút võ mà cũng không đánh lại được, thì còn làm được trò trống gì.

“Mau buông tôi ra, tôi cảnh cáo các người, nếu không buông ra, đến lúc tổng giám đốc các người xuống thì các người biết tay!”

“Trời ạ, các người mau buông cháu tôi ra!”

Bà cụ Tô giơ chiếc gậy trong tay lên, đánh mấy người bảo vệ.

“Này bà già, bà còn đánh, thì trừng trách chúng tôi phải tự vệ đấy!”

Lúc này, vụ ồn ào ngoài cửa đã kéo theo sự chú ý của nhân viên Huyễn Ngu, có không ít người ra cửa ngó nhìn.

“Chuyện gì vậy?”, một người đàn ông cao lớn đi đến.

“Anh Hùng, có ba người đến gây chuyện, bọn họ nói là người thân của tổng giám đốc ạ”.

Anh Hùng nhíu mày một cái, quan sát kỹ ba người họ, hai người trẻ tuổi cộng thêm một bà già.

“Bọn họ tên gì?”

“Tôi tên Tô Hải, cậu ta tên Tô Minh, chúng tôi là em trai của Tô Diệu, nếu như anh không tin, có thể vào báo cáo lại với Tô Diệu, để xem cô ta có nhận chúng tôi hay không?”

Đều họ Tô sao?

“Vậy còn bà lão này?”

“Đây là bà nội tôi, đương nhiên cũng là bà nội của Tô Diệu rồi”.

“Đám chó má, ngay cả chủ của mình mà cũng không nhận ra, đợi Tô Diệu xuống rồi, tôi nhất định sẽ đuổi các người đi!”

Mọi người nghe xong, cũng không biết là thật hay giả, anh Hùng lăn lộn giang hồ đã nhiều năm, nên cũng có nhiều kinh nghiệm.

Thằng nhãi này nói chuyện có vẻ mạnh miệng, ánh mắt không sợ hãi chút nào, chắc là nói thật rồi.

Nghĩ đến đây, anh Hùng liền nói với mấy anh em: “Thả bọn họ ra trước đã, đợi tôi đi vào hỏi”.

Nói xong, anh ta rảo bước đi lên tầng tượng.

Anh ta còn chưa gặp được Tô Diệu, thì liền bị Mễ Tuyết ngăn cản.

Cô ấy nói: “Đội trưởng Thiết, có chuyện gì không ạ?”

Thiết Hùng kể lại đầu đuôi cho Mễ Tuyết nghe, cô ấy gật đầu một cái, nói: “Anh đứng đây chờ tôi, tôi sẽ đi báo cáo với tổng giám đốc”.

Lúc này, Tô Diệu đang đọc tài liệu.

Tiếng gõ cửa vang lên, cô nói: “Vào đi”.

Sau đó Mễ Tuyết vội vàng chạy vào: “Tổng giám đốc, bên ngoài có 3 người tự xưng là người nhà của chị, một người tên Tô Hải, một người tên Tô Minh, còn có một bà cụ nói là bà nội của chị. Hiện giờ bọn họ đã bị bảo vệ ngăn lại, chị thấy…”

Cái gì?

Tô Diệu đứng lên, đặt tài liệu xuống, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện